sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chàng trai trong hoa hướng dương - Chương 03-04

Cuộc sống cứ như vậy, một ngày rồi lại một ngày trôi qua. Bắt đầu được mấy ngày, La Tiểu Sanh còn kiên trì mỗi ngày tưới nước cho hạt giống giá trị năm mươi nhân dân tệ kia, sau đó cô bắt đầu vẽ tranh, vẽ cảnh quê nên khắp nơi đều có thể thấy được cảnh vật để vẽ, dần dần cô quên luôn cả việc đó.

Ở vùng quê, sắc xuân càng ngày càng rõ rệt, là một loại cảm giác mộc mạc, tươi mát, đặc biệt đối với những người đã quen sống ở thành phố như La Tiểu Sanh mà nói, thì đây tựa như một đôi tay, trấn an nội tâm nôn nóng của cô. Cô bắt đầu thử từ bỏ Tần Phong.

Nhưng ai cũng biết muốn quên một đoạn tình cảm dài năm năm có bao nhiêu khó khăn, mỗi khi đêm khuya trog yên lặng, thanh vắng thì cô vẫn không chịu được mà lại nhớ tới Tần Phong, nhớ tới anh đối xử với cô tốt như thế nào, nhớ tới hai người giống như anh em thân thiết cùng nhau vượt qua những năm tháng kia, trong lòng tránh không được có chút cảm thán. Nếu như khi đó cô làm cho Tần Phong không nhận ra những điểm tốt của Giang Vân thì sao? Nếu như khi đó cô chủ động hơn một chút thì thế nào? Nếu như khi đó…

Nhưng bánh xe số phận không thể nào quay ngược trở lại, nó đã xoay là xoay cho nên mùa đông còn sót lại rốt cục cũng phải rời đi hoàn toàn. Hoa nở đỏ thắm, lá non xanh biếc, mùa xuân thật sự đã đến…

Sáng hôm nay, La Tiểu Sanh vẫn rời giường sớm như thường lệ.

Dậy sớm luôn là thói quen của cô, cũng không phải bởi vì cô không muốn ngủ, chẳng qua là trong lúc học đại học, cô vốn lấy cớ mình thường dậy sớm, thuận tiện mang giúp Tần Phong bữa điểm tâm mà thôi. Lâu ngày, nó thực sự trở thành một thói quen khó sửa.

Khí trời thật tốt, đẩy cửa ra, đâp vào mặt chính là mùi thơm của cỏ non cùng hoa dại ở trong sân. Quanh năm góc sân này không có người nào trông nom nên trong góc tường, khe đá đã mọc đầy rêu xanh, nói chi khoảng đất trống hai bên con đường đá, có không ít những loài cây cô không biết tên, phía trên là màu xanh biếc, điểm xuyết những bông hoa nhỏ tinh tế, trắng vàng, hồng tím, đủ các sắc thái khác nhau.

Thấy vậy, La Tiểu Sanh thích thú, nhảy ra khỏi cửa, ngồi xổm xuống, ngắm nhìn những loài hoa dại trong sân.

Nếu nhìn kĩ, trên ngọn cỏ còn dính lại chút sương đêm, khi nắng sớm chiếu qua, giống như thấy được một thế giới trong suốt trong hạt sương nho nhỏ đó.

Cô chợt nhớ tới một đoạn thơ:

Ta đứng trên cầu ngắm phong cảnh

Người ở trên lầu đứng ngắm ta

Trăng sáng tô điểm cửa sổ ta

Ta điểm tô giấc mơ người khác.

Hiện tại cô đang ở đây ngắm nhìn giọt sương, có khi nào có người ở bên trong giọt sương đang ngắm nhìn cô không?

Cô nhịn không được vì ý nghĩ kỳ quái đó của mình mà âm thầm bật cười, mình đã sớm qua cái tuổi tin vào các câu chuyện đồng thoại, tại sao trong đầu lại có thể xuất hiện ý nghĩ kì kì quái  đến như thế? Thậm chí còn bỏ tiền mua một hạt giống gọi là hạt giống thần kỳ.

Nghĩ tới đây, cô một lần nữa nhớ lại hạt giống đã bị mình bỏ quên không biết mấy ngày kia, tự nhiên liếc nhìn về phía góc tường, ánh mắt của cô bỗng nhiên khựng lại.

Bên trong vòng đá trụi lủi, có một chút xanh lá mạ.

Cô lấy làm kinh ngạc, bước đến gần thì mới phát hiện ra đó đúng là một gốc mầm non, mặc dù chỉ thâm thấp  bò sáp trên mặt đất, nhưng cũng làm cho mảnh đất bùn đen sẫm kia trở nên tươi sáng hơn.

Hạt giống thật sự nảy mầm!

Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy xúc động, một hạt hoa hướng dương trơ trọi tại một góc vườn khô cằn, không ai vun đắp, chăm sóc, ngay cả ánh mặt cũng không mấy khi chiếu tới, thế nhưng nó vẫn có thể nảy mầm.

Nhất thời cô cảm thấy trong nội tâm của mình có vài phần cảm thông với gốc hoa nho nhỏ đó.

Cô ngổi xổm xuống, cẩn thận quan sát đánh giá cái mầm nhỏ này. Nó tựa hồ như mới trồi lên, lá phía trên vẫn còn dính chút ít đất bùn, thân và lá cây nhỏ bé, yếu ớt. Trên phiến lá dày đặc những lông tơ nhỏ mịn, có một giọt sương nho nhỏ đính ở trên bề mặt lá, được những sợi lông tơ bao lấy, thật là khả ái. Giống như một đứa bé mới sinh, một đoạn thân cây nhỏ nhắn tinh tế nhưng cảm giác được suy yếu, giống như bởi vì mới vừa trồi lên nên còn yếu ớt, hổn hển thở.

Đây chính là sự kì diệu mà cuộc sống mang đến sao?

Về sau, có lẽ vì cảm động mà cũng có lẽ vì tìm được cái bóng của chính mình ở đó, nên La Tiểu Sanh bắt đầu chú ý đến gốc hoa này hơn. Cô tưới nước, bón phân cho nó, thậm chí còn gọi điện thoại cho Sở Sở, nhờ bạn sưu tầm từ trên mạng các tài liệu có liên quan đến kỹ thuật trồng hoa hướng dương, học cách làm sao để trở thành một người làm vườn giống như khuôn mẫu.

Dưới sự chăm sóc hết lòng của cô, gốc mầm nhỏ mỗi ngày đều điên cuồng mà dài ra, giống như mỗi sáng sớm đều có thể thấy được những biến đổi mới của nó.

Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút một trôi qua, đảo mắt một cái đã đến tháng năm.

Ngày đó, La Tiểu Sanh mở cửa, như thường lệ liếc nhìn về phía cây hoa hướng dương sắp cao hơn người kia, ngạc nhiên phát hiện ra rằng, ở trên ngọn cây thẳng tắp có một chồi lá be bé, phía trên bao quanh tầng tầng lớp lớp lá nhỏ, quả thật có chút giống với đỉnh của quả dứa.

La Tiểu Sanh biết đó là nụ của hoa hướng dương.

Cô ngay lập tức cảm thấy vui sướng, một thân một mình vượt qua cuộc sống ở nơi đây, cô chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ giống như lúc này, dường như ở trước mặt mình bây giờ không phải là một gốc cây mà thực sự là một người sống.

Cây cối còn liều mạng sinh trưởng như vậy, huống chi là con người? Nhớ lại ngày đó, gốc cây kia thấp đến mức ngay cả ánh sáng mặt trời còn không có cách nào chiếu tới được, đột nhiên lúc này đây nó so với bất kỳ gốc cây nào trong sân còn cao hơn, thân thẳng tắp ngang nhiên đứng sừng sững, những phiến lá xanh lớn xòe ra, tham lam hấp thu tinh hoa từ ánh sáng mặt trời.

La Tiểu Sanh nhắm mắt lại, dường như thấy được cây hoa hướng dương kia dưới nét vẽ của Van Gogh, lộ dần ra những bông hoa màu vàng nở rộ, tràn đầy sinh lực.

Tháng thứ ba sau khi gieo xuống hạt hoa hướng dương, những chiếc lá đính trên thân cây càng ngày càng lớn, màu vàng nhạt dần dần từ giữa hiện ra.

La Tiểu Sanh đã với không tới ngọn cây, cô thật không nghĩ rằng một gốc hoa hướng dương cũng có thể cao lớn đến như vậy, phải kiễng mũi chân mới có thể thấy được bông hoa đang từ từ hình thành kia.

Mỗi ngày khi bước qua sân, Tiểu Sanh đều phải liếc mắt nhìn một cái, có khi một ngày phải nhìn đến vài lần, nhìn nhiều như vậy nhưng bông hoa kia ngược lại cũng không nở ra, bộ dạng không muốn nở ra như vậy đúng là làm cho người khác sốt ruột.

Trời tháng năm đã dần dần có hương vị của mùa hè, thời tiết cũng càng ngày càng thay đổi nhanh hơn. Hôm nay ban ngày trời còn rực rỡ ánh nắng, đến buổi tối đã nhanh chóng trở nên âm u.

“Trời sắp mưa sao?” La Tiểu Sanh vừa ngẩng đầu nhìn đám mây đen đang bao phủ bầu trời, vừa tự nhủ.

“Đúng vậy, trời sắp mưa.”

“Ai? Ai ở đây vậy?” Cô bỗng giật mình, nhìn xung quanh nhưng không thấy một bóng người

Mấy ngày nay chỉ lo vẽ tranh, cô mệt mỏi quá rồi sao?

La Tiểu Sanh nghĩ đó chỉ là ảo giác, cô quyết định đi ngủ sớm.

Trước khi vào nhà, cô nhìn thoáng qua cây hoa hướng dương ở góc sân. Trong màn đêm, thân cây vẫn thẳng tắp như cũ, chỉ có lá là rủ xuống một chút, có lẽ nó cũng cần phải nghỉ ngơi.

“Ngủ ngon.” Cô nói với nó rồi sau đó đi thẳng vào phòng.

“Ngủ ngon.”Trong khoảng sân trống trải giọng nói kia lại vang lên. Một cơn gió thổi qua, thanh âm tản ra rồi biến mất trong bóng đêm vô tận.

Đến đêm, quả nhiên trời mưa.

Nước mưa rớt xuống trước mái hiên, âm thanh tí tách mang theo tiết tấu… đây là do La Tiểu Sanh mất một hồi lâu mới nghe ra được.

Dần dần, cơn mưa to lên, gõ ở trên mái hiên cũng không còn là những tiếng lộp độp nữa, tiếng mưa rơi bắt đầu trở nên ồn ào, xen lẫn với tiếng gió gào thét, có chút giống như tiếng khóc của người con gái giữa lúc đêm hôm vắng vẻ an tĩnh như thế này quả là có chút sợ hãi.

La Tiểu Sanh trở mình, đem chăn quấn chặt.

Hoa hướng dương!

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh gốc cây sừng sững kia, gió lớn như vậy, nó có bị thổi gãy hay không? Mới vừa rồi, tinh thần của nó dường như không tốt lắm, mưa lớn thế này liệu nó chống đỡ nổi không?

Cô càng nghĩ càng lo lắng, mò mẫm bật đèn. Đèn này vẫn là kiểu dáng của mười mấy năm trước, ánh sáng rất yếu, ánh đèn phát ra lờ mờ. Ở bên ngoài, tiếng mưa gió gầm gừ, dường như bất cứ lúc nào nó cũng có thể dập tắt ánh đèn ấy.

La Tiểu Sanh đứng lên, tiện tay lấy áo khoác vào người, đi dép lê xuống lầu.

Cái cầu thang này cũng đã cũ lắm rồi, dẫm lên trên phát ra những tiếng kèn kẹt, bậc thang cũng tương đối cao, ánh sáng lại mờ mịt như thế, mỗi bước đi như thể chìm vào khoảng không.

Trong lòng cô chỉ mải lo lắng cho gốc hướng dương kia, bước chân có chút vội vàng, không cẩn thận bước hụt, ngã lộn xuống dưới.

Cái thang phát ra những tiếng động nặng nề, cuối cùng tất cả những thanh âm đó đều chìm vào trong bóng tối.

Hết chương 3

“Tiểu Sanh, mau tỉnh lại!” Dưới ánh sáng mờ, có giọng nói không ngừng gọi tên cô.

Người nào? Cô thử mở mắt ra, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được.

“Tiểu Sanh, Tiểu Sanh…”

Tia nắng ban mai chiếu vào qua khe hở của cửa sổ, vừa vặn có một tia sáng chiếu vào mắt cô.  Bị ánh sáng chói chiếu vào, Tiểu Sanh liền mở mắt ra mang theo chút ít mê muội. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là cái cầu thang gỗ cũ kĩ, trừ bỏ nó ra không có một bóng người.

La Tiểu Sanh đứng dậy, trừ có chút đau nhức ở cổ còn ở các nơi khác cũng không có việc gì. Té xuống từ cầu thang cao như thế mà chỉ bị có vậy, có thể nói là một kì tích.

Kỳ tích?

Bỗng nhiên bên tai cô không ngừng vang lên tiếng vọng của giọng nói kia, chân thật như vậy, giống như một khắc trước vẫn còn nghe thấy, thế mà mở mắt ra liền không có gì cả.

Chân thật như vậy, quả thật không hề giống bị hoang tưởng, cô nhịn không được đưa mắt nhìn quanh.

Bốn phía không một bóng người, cô lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật quá buồn cười. Cô ở chỗ này hơn ba tháng rồi, ngay cả một đứa trẻ hàng xóm còn không có thì sao có thể có người lạ thình lình xuất hiện, lại còn gọi được cả tên của cô?

Tiểu Sanh lấy lại bình tĩnh, đưa tay đẩy cửa ra, trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu rọi loang lổ trên mặt đất tràn vào như hồng thủy, sáng rọi cả sàn nhà. Quả nhiên là thời tiết tháng năm, tối hôm qua còn mưa to gió lớn như thế mà sáng sớm hôm nay mặt trời đã lại xuất hiện. Sân còn chưa khô, trên ngọn cỏ hay trên mái hiên tất cả đều dính một tầng hơi nước, ngay cả ánh mặt trời dường như cũng có chút ướt át.

Cô chợt nhớ tới cây hoa hướng dương, vội quay đầu nhìn lại, thoáng chốc ngây dại…

Một màu vàng rực đập vào mắt cô, trên ngọn cây cao, bông hoa hướng về phía mặt trời, nở rộ. Ánh mặt trời rắc trên cánh hoa, trên nhụy hoa, trên bề mặt lá, ánh qua giọt sương, rạng rỡ loang loáng…

Trải qua một đêm mưa gió, nó thực sự đã nở rộ như một kỳ tích, điều này đủ để làm lòng người rung động.

La Tiểu Sanh vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng chạy tới, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ quan sát đóa hoa mới nở kia. Tối hôm qua, mưa gió như vậy cũng không phá hỏng được nó, chỉ đánh gãy mất một vài chiếc lá lá, còn những nơi khác vẫn phát triển bình thường.

Sự ra đời của một sinh mệnh luôn là đáng giá và cảm động biết bao nhiêu, La Tiểu Sanh thu hết vào trong mắt, bỏ vào trong lòng, vô cùng xúc động.

Thời gian kế tiếp, cô vẫn mải đắm chìm trong cảm giác này, say mê nhìn ngắm đến quên cả ăn sáng. Cho đến khi bầu trời bỗng trở nên u ám, che kín cả ánh mắt trời, lúc này Tiểu Sanh mới nhớ ra mình đã đói bụng.

Cô vuốt vuốt bụng, chuẩn bị vào nhà tìm thức ăn.

“Đúng là không biết tự chăm sóc chính mình”. Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Xong, đầu cô có phải bị đụng hư rồi hay không? La Tiểu Sanh đưa tay véo véo khuôn mặt của mình, nhất định là do đói quá…, nhanh đi ăn chút gì thôi.

“Ha ha…” Tiếng cười khoái trá vang lên, như thế đang ở sát bên tai.

“Ai?” Cô quay đầu, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Nghe nhầm còn chưa tính, vậy mà bây giờ còn có một chàng trai đang đứng sờ sờ trước mặt, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô, ảo giác như vậy cũng quá là khoa trương rồi?

“Anh… anh là ai?” Cô thử hỏi một câu, cẩn thận vươn tay nghĩ muốn sờ thử xem đây ruốt cuộc có phải là ảo giác hay không? Khoảng khắc đầu ngón tay chạm vào, Tiểu Sanh gần như muốn kêu lên thất thanh.

“Xuỵt!” Hắn đưa tay lên, che miệng cô, “Đừng dọa người khác.”

La Tiểu Sanh lúc này mới nhận ra, bên nhà hàng xóm cách vách, bọn trẻ đang đùa giỡn, tiếng cười như chuông bạc, qua vách tường truyền đến thật rõ ràng.

“Anh… anh là ai? Sao… Tại sao lại ở chỗ này?” Miệng bị lòng bàn tay ấm áp che lại, âm thanh phát ra có chút không rõ ràng.

“Tôi tên là Quỳ.” Hắn buông tay ra, hướng cô cười thân mật, lộ ra hàm răng trắng bóng, mơ hồ có thể thấy chiếc răng nanh xinh đẹp ở bên trong. Mặc dù lúc này sắc trời u ám nhưng nụ cười đó vẫn vô cùng rực rỡ.

“Quỳ?” La Tiểu Sanh nghi ngờ nhìn chàng trai lạ, chân dường như bị mọc rễ không cách nào di chuyển được.

“Tôi vẫn luôn ở nơi này mà.” Quỳ xoay người, nhìn cô mỉm cười. Cô chợt phát hiện ra, tay trái của người này hình như bị thương, không thể nâng lên được.

“Tay của anh…”

“Ngày hôm qua gió lớn, bị thổi gãy thôi.” Chàng trai giải thích.

“A…” Cái gì?! La Tiểu Sanh sợ hết hồn, bức tranh đang cầm trên tay rơi bịch xuống đất, “Anh ….anh… anh mới vừa nói cái gì? Tay của anh…”

“Ngày hôm qua gió lớn, bị thổi gãy thôi.” Hắn lặp lại một lần nữa.

Ánh mắt của La Tiểu Sanh chậm rãi chuyển hướng sang phía cây hoa hướng dương ở góc tường, trên thân cây thẳng tắp, một mảnh lá bị thổi gãy buông xuống, lung lay như sắp đứt…

“Anh, anh là…” Ngón tay cô chỉ vào anh run rẩy.

“Tôi là Quỳ a”. Hắn tiếp tục mỉm cười, con ngươi đen nhánh xán lạn.

“Tôi nói anh… Hoa hướng dương… Anh…”

Nụ cười của Quỳ càng sâu, “Đúng vậy, tôi chính là người bước ra từ hoa hướng dương của em.”

Hoa hướng dương?!

La Tiểu Sanh cuối cùng cũng hiểu được.

“Tay của anh…” Sau khi hai người đi vào trong phòng, La Tiểu Sanh không nhịn được hỏi.

“Không có chuyện gì, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Quỳ vừa nói, vừa giơ giơ tay trái hướng về phía cô.

La Tiểu Sanh ngẩn ra, “Nhanh như vậy sao?”

“Ừm.” Quỳ gật đầu rồi giải thích, “Hôm nay, ánh sáng rất tốt”.

Ánh mặt trời? La Tiểu Sanh ngẩn ra trước lời nói của anh, “Anh… anh thật không phải là người sao?” Thật sự không dám tưởng tượng, từ trong hoa hướng dương lại có một người sống bước ra.

Quỳ nhíu mày, “Em không tin?”

“Không phải…” Đây không phải là vấn đề có tin hay không mà, mà là có thể hay không có vấn đề thế này. Từ nhỏ đến lớn cô tiếp nhận sự giáo dục hiện đại nên cô biết, cái thế giới này không thể nào có chuyện kì quái như vậy phát sinh ra, hoa hướng dương không thể biến thành người được.

“Tiểu Sanh” Quỳ bỗng nhiên nói.

Cô giật mình, “Anh… anh làm sao biết tên của tôi?”

“Tôi là người em gọi ra, đương nhiên phải biết tên của em rồi.” Quỳ đột nhiên cười nói, nụ cười giống như mang theo ánh nắng của mặt trời, làm sự âm u trong căn phòng bỗng nhiên phai nhạt đi rất nhiều.

“Tôi còn biết ngày ngày em vẫn đeo tấm ván gỗ ra ngoài, nhưng không biết em đi làm gì…”

“Đó là cái giá vẽ”. La Tiểu Sanh nói xen vào.

“Em đeo nó đi ra ngoài làm gì vậy?”

“Vẽ phong cảnh, chính là vẽ tranh.”

“Vẽ cái gì?”

“Vẽ trời, vẽ cây, vẽ đồng ruộng…”

“Tranh của em hẳn là rất đẹp!” Quỳ bỗng nhiên nói.

Ánh mắt tinh khiết của anh cứ như thế nhìn cô chăm chú, La Tiểu Sanh bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, đùa cợt nói, “Anh đừng dụ dỗ tôi, đến nhìn còn chưa từng nhìn qua sao biết nó đẹp được?”

“Bởi vì bộ dạng của em mỗi lần đeo giá vẽ ra ngoài trông rất mê người” Quỳ nói.

La Tiểu Sanh cúi đầu, trên mặt có chút nóng lên.

“Anh… Lúc nào… bắt đầu đi ra?” Cô ngẩng đầu, phá vỡ sự im lặng lúng túng…

“Mười ngày mà cũng có thể là hai mươi ngày trước, anh cũng không nhớ rõ nữa.” Quỳ giải thích, “Em biết đấy, đứng ở nơi đó rất nhàm chán, ngày ngày chỉ nhìn ngắm mặt trời nên quên cả thời gian.”

“Ý của anh là anh đã nhìn theo tôi hơn hai mấy ngày rồi sao?” La Tiểu Sanh có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Quỳ cười gật đầu, “Nếu không làm sao anh biết em mỗi ngày đều đeo giá vẽ đi ra ngoài vẽ tranh được?”

“Vậy sao anh không ra gặp tôi?” La Tiểu Sanh bỗng nhiên có cảm giác bị theo dõi, trong lòng có chút không thoải mái.

“Không phải là tôi không muốn ra, chỉ là khi hoa còn chưa nở, tôi chỉ có thể ngày ngày đứng ngây ngốc ở đấy thôi.” Vẻ mặt của Quỳ rất bình thản, như đang nói đến một chuyện rất bình thường nào đó.

Hoa nở? La Tiểu Sanh ngẩn ngơ, thiếu chút nữa đã quên mất anh ta là một gốc hoa hướng dương a!

“Vậy là tới sáng nay anh mới biến thành người?”

“Không phải.”

“Không phải? Chẳng phải anh nói phải chờ hoa nở mới biến được thành người hay sao?”

“Từ tối hôm qua.” Quỳ nói

Tối hôm qua? La Tiểu Sanh không kịp phản ứng.

“Tối hôm qua khi em té từ trên lầu xuống, tôi đỡ được em.”

Tối hôm qua, thì ra là anh ta!

“Buổi sáng nay có người gọi tên tôi… cũng là anh phải không?” Cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Quỳ gật đầu, “Tôi gọi em nhưng không thấy em tỉnh lại.”

“Tôi sau đó đã tỉnh lại nhưng anh lại đi mất rồi.”

“Đó là bởi vì mặt trời mọc, tôi phải trở về.”

“Mặt trời mọc, anh nhất định phải quay về sao?” La Tiểu Sanh hỏi.

Quỳ cong lên lông mày, nụ cười ấm áp hướng về phía cô, “Ngốc! Tôi là hoa hướng dương, hoa hướng dương nhất định phải được mặt trời chiếu sáng mới có thể tiếp tục sống được chứ.”

“A…” La Hiểu Sanh cúi đầu xuống, giống như hiểu ra vấn đề. Cô trầm tư một chút rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nói, “Nếu không có mặt trời, anh sẽ ra sao?”

Quỳ mỉm cười.

Anh không trả lời, La Tiểu Sanh cũng không hỏi nữa, có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết câu trả lời.

“Tay kia của anh!” Cô chợt nhớ tới cái gì đó, “Tối hôm qua lúc anh đỡ được tôi…..”

“Bị thổi gãy” Quỳ nói.

“A…” La Tiểu Sanh đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Thời gian vẫn như cũ âm trầm trôi qua, vốn không có ánh mặt vào trong phòng nên căn phòng lại lộ ra vẻ trầm muộn vốn có.

Mà lúc này trong lòng La Tiểu Sanh không thể nào bình tĩnh được. Cô đang đứng cạnh bếp nấu cháo, một mặt nhìn vào bếp lò đang đỏ lửa, một mặt lại thoáng nhìn ra phía sau lưng mình.

Quỳ ngồi ở bên cạnh chiếc bàn gỗ hình vuông, áo sơ mi trắng sạch sẽ phối hợp với bối cảnh trầm lắng lại như tô thêm vẻ sặc sỡ của anh. Hắn tò mò nhìn quanh mọi nơi, trong nháy mắt quay đầu lại thì bắt gặp phải ánh mắt đang nhìn lén của La Tiểu Sanh. Hai người cứ nhìn nhau, bỗng nhiên hắn nhếch miệng cười rực rỡ, nhất thời làm cho La Tiểu Sanh có chút ngây người.

“Cẩn thận.” Hắn bỗng nhiên nói.

La Tiểu Sanh đang chăm chú nhìn hắn bỗng nghe tiếng hắn thì vội quay đầu lại, nhẹ kêu lên một tiếng. Nồi cháo đang nấu trên bếp tràn ra, cô vươn tay muốn nhấc cái vung nồi ra nhưng lại không cẩn thận làm bỏng chính tay mình. Đau đến muốn nhảy lên, chật vật không chịu nổi mà cũng không thể nói gì mà ngược lại nồi cháo tràn ra ngày càng nhiều.

Bỗng nhiên một bóng người lướt qua người cô, đem nồi cháo trên bếp bưng xuống đặt sang một bên. Sau đó xoay người mỉm cười nhìn cô, hơi có chút trêu chọc “ngu ngốc.”

Ngu ngốc?

La Tiểu Sanh ngẩn người, lát sau mới kịp phản ứng lại “Ai? Ai mới là ngu ngốc chứ?”

Quỳ cười lắc đầu, vươn ngón trỏ ra chỉ hướng La Tiểu Sanh. Ngón tay của hắn trắng nõn, thon dài khớp xương rõ ràng, chỉ trong nháy mắt La Tiểu Sanh có loại cảm giác rất kỳ diệu.

“Em… ngu ngốc.” Hắn lặp lại một câu, khóe miệng vẫn cười như cũ không hề giảm đi.

Giọng nói này nhẹ nhàng mà tiến vào trong lỗ tai của La Tiểu Sanh, truyền vào trong lòng của cô, ngón sóng cảm xúc dưới đáy lòng cô thật vất vả mới lắng xuống thì nay lại dâng lên.

“La Tiểu Sanh, em thật là đần muốn chết.” Nụ cười của Tần Phong hiện lên trước mắt, “Lúc nào mới có thể trưởng thành một chút, giống như mọi người, đều có thể chú ý đến mình một chút chứ?”

Giang Vân oán trách liếc mắt nhìn hắn một cái “Phong, một mình anh còn không phải như vậy sao? Ngay cả cơm cũng sẽ không nấu.” Giọng nói của cô ấy dễ nghe như vậy, ngay cả trách cứ cũng có thể làm cho người ta rung động.

Đôi mắt của La Tiểu Sanh trầm xuống, cúi đầu lẩm bẩm tự nói “Tôi là đồ đần…”

Bỗng dưng tay cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng, Quỳ đang cầm tay cô trong lòng bàn tay của hắn.

“Anh…”

Giọng nói có chút run rẩy, La Tiểu Sanh như bị điện giật không nói nên lời.

Ngón tay vừa rồi bị phỏng được bàn tay của Quỳ nắm lấy rồi bỏ vào trọng miệng, cận thận mút vào.

Cảm giác ấm áp từ ngón tay từng chút từng chút một lan tràn ra, dọc theo ngón tay, bàn tay, cổ tay, cánh tay…Từ từ lan vào trong lòng của cô.

“A..” cô hét lên một tiếng, nhanh chóng rút tay về, mặt đỏ bừng.

“Anh…anh đang làm cái gì đó?” Miệng cô không khỏi lắp bắp mà nói, ánh mắt sáng lên không dám nhìn tới hắn.

Quỳ không giải thích mà chỉ nhìn cô, “Không phải là em bị đau sao? Anh giúp em bớt đau.”

Ráng chiều trên mặt cô ngày càng đậm “Nhưng… nào có ai làm bớt đau bằng cách đó…” Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị một người đàn ông xa lạ đối xử như vậy? Không chỉ có gương mặt, cả người cô cũng như bị lửa đốt vậy, không giám nhìn thẳng hắn.

“Anh làm sao rồi sao?” Ánh mắt của Quỳ có chút tối đi, vẻ mặt đầy bi thương “Anh chỉ sợ em đau …”

Hắn như vậy khiến cho La Tiểu Sanh thấy phản ứng quá kích vừa rồi của mình có chút không đúng, dù sao hắn chỉ là một gốc cây thì làm sao có thể biết sự cấm kỵ giữa nam và nữ chứ?

“Tôi cũng chưa nói là anh làm sai mà.” Cô cố giả bộ trấn định, nhẹ giọng an ủi hắn.

“Không sai sao?” Quỳ vui mừng ngẩng đầu, lại muốn nắm lấy tay của cô.

“Này..” La Tiểu Sanh cả kinh lui về phía sau mấy bước.

“Tại sao?” Quỳ có chút thất vọng “Em không phải nói rằng anh không có sai sao?”

“Anh không có sai, nhưng là…” Cô nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, “Anh sau này không nên làm như vậy nếu gặp được trường hợp tương tự.”

“Tại sao?”

“Bởi vì…” La Tiểu Sanh liều mạng nghĩ lý do, “Bởi vì anh bây giờ là người.”

“Đúng.” Cô trịnh trọng gật đầu “Chỉ những người có mối quan hệ thân thiết với anh nhất, nếu không anh không thể làm ra loại hành động thân mật như vậy. Anh biết không?” Cô nói xong, ánh mắt nhìn Quỳ đầy mong đợi. Hắn hẳn là hiểu chứ?

“A, anh biết rồi.” Quỳ bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. “Tiểu Sanh, anh là vì em mà tới cho nên anh là người của em, có đúng hay không?”

La Tiểu Sanh trực tiếp ngã xuống mặt đất.

“La Tiểu Sanh, anh là người của em.” Từ đó về sau những lời này đều là câu cửa miệng của Quỳ, vẫn mãi không thể nào từ bỏ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx