sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chàng trai vườn nho - Phần kết

Phần Kết

Sự việc rồi cũng diễn ra như vậy.

Ngày ông cưới, nhờ có việc Hong Y tìm đến mà Ji Hyeon dù chưa công khai chuyện cô muốn kết hôn với Taek Gi thì sự thật ấy đã bay khắp cả làng chỉ trong nháy mắt. Xuất phát điểm đầu tiên của tin đồn chính là từ Hong Y và mẹ cô ta, người lắng nghe con mình thuật lại sau đó tung tin ra khắp bốn phương tám hướng. Tin đồn bay vào tận phòng tân hôn của ông bà. Ông bà cũng vì thế không tận hưởng đêm tân hôn (ông bà già rồi còn động phòng gì nữa), cùng nhau chạy ngay về nhà xem xét sự tình. Ông bà dĩ nhiên đứng về phía Taek Gi và Ji Hyeon, một cách vô điều kiện.

Mặc cho huyết áp của mẹ Ji Hyeon tăng cao, ông bà cứ luôn miệng khen Taek Gi đến khô cả miệng, khiến mẹ Ji Hyeon tức tối đòi về Seoul ngay lập tức. Tình hình diễn biến phức tạp, cuối cùng thành ra Ji Hyeon bị hai bên lôi kéo ở ngay trong nhà.

Ji Hyeon nghe theo lời khuyên của bố, rằng phải có thời gian để thuyết phục mẹ, cho nên giữa đêm hôm đành chia tay Taek Gi để quay về Seoul. Cũng từ hôm đó cô bắt đầu có những cuộc đấu tranh khốc liệt với mẹ.

“Tuyệt đối không được!”

“Con sẽ lấy anh Taek Gi.”

“Tao nói không bao giờ có chuyện đó!”

“Con vẫn sẽ lấy.”

Cuộc chiến kéo dài vài ba ngày.

Đến tết Trung thu, rồi qua tết Trung thu, mẹ vẫn chưa đồng ý chuyện hôn nhân giữa Ji Hyeon và Taek Gi, dù bố đã thông đồng nói dối mẹ rằng ông bắt Ji Hyeon phải lấy Taek Gi mới cho đất.

Hoàn toàn chẳng còn cách nào để thuyết phục mẹ cả, chẳng lẽ từ bỏ gia đình, hay nói dối rằng mình đã mang thai, Ji Hyeon đang khổ tâm suy nghĩ, thì đêm hôm ấy, cô thấy mẹ ngồi một mình uống rượu ở bàn ăn. Đó là rượu nho Ji Hyeon mang từ Kim Cheon lên.

“Mẹ.”

“Ừ.”

“Mẹ đang làm gì thế?”

“Nhìn mà không biết sao?”

“Mẹ đau buồn vì con đến thế sao?”

“Không phải thế à?”

Nhìn vẻ mặt phiền muộn của mẹ, Ji Hyeon lẳng lặng bước đến ngồi cạnh bà.

“Mẹ rót cho con một ly nào?”

“Ừ.”

Mẹ rót rượu cho Ji Hyeon.

“Cứ như nước ép ấy, nhưng uống mấy ly cũng ngây ngất phết đấy.”

“Ngon phải không mẹ?”

“Phụ nữ mà uống cái này là nhất.”

“Đúng rồi. Loại rượu này do anh Taek Gi tự chế đấy ạ.”

“Hừm.”

“Mẹ à…”

“Mẹ đã nói chuyện với bố rồi.”

“Chuyện gì ạ?”

“Bố bảo, chuyện khác thì không biết, nhưng chắc chắn nó sẽ sống chung thủy với con suốt đời. Thằng Taek Gi ấy.”

“Vâng.”

“Đàn bà con gái lấy phải người bất tài thì kinh tế khó khăn, nhưng gặp phải người trăng hoa thì rõ khổ sở. Bạn của mẹ khi đi họp lớp toàn khoe những thứ tốt đẹp hoặc khoe con khoe cái, chứ chẳng thấy mang chồng ra khoe bao giờ. Có bà còn rủa chồng đâm đầu vào đâu chết đi cho rồi. Hỏi thăm cơ sự thì các bà ấy bảo cánh đàn ông hễ có chút tiền là đều nuôi bồ cả. Các bà ấy đến khốn khổ vì chồng lăng nhăng, cho nên hễ hỏi đến là bảo muốn ông ta chết quách đi. Mẹ con muốn mua mười thứ thì đến chín thứ không đủ tiền mua, nhưng được cái bố con chung thủy, chỉ biết mẹ là người phụ nữ duy nhất trong đời ông ấy mà thôi.”

“Bố là người đàn ông tốt mà mẹ.”

“Thằng Taek Gi cũng giống bố con đấy.”

“Anh ấy yêu con rất sâu đậm, thật lòng và tôn trọng con, mẹ à.”

“Khi còn yêu ai chẳng thế. Có ai không vậy đâu?”

“Dù lấy nhau anh ấy cũng vẫn như vậy mà.”

“Con ngốc quá, chẳng biết nó nói gì với con khiến con tin nó đến vậy hả?”

“Bố cũng bảo con là anh ấy tốt mà.”

“Hừm. Chỉ cần bảo nó giống bố thôi, con gái mẹ sẽ không phải lộn ruột vì thằng chồng lăng nhăng đâu nhỉ?”

“Mà cũng không phải lo chuyện tiền bạc đâu mẹ ạ.”

“Ừ, con nhỏ này.”

Mẹ liếc mắt nhìn Ji Hyeon.

“Con bán nho rồi sẽ mua cho mẹ quần áo đẹp, ô tô riêng, và thật nhiều ngọc ngà đá quý nữa.”

“Con gái về nhà chồng coi như mất. Làm gì có chuyện lo nhà cửa cho bố mẹ nữa chứ.”

“Con lo được. Đất của con cơ mà.”

“Ôi dào, con suy nghĩ gì mà… Lớn rồi nên muốn lấy chồng ngay hả?”

Mắt mẹ ngân ngấn nước.

“Vâng…”

“Bán vườn nho rồi cầm tiền về Seoul mà sống, còn gặp được nhiều anh chàng tốt, sao lại muốn sống cùng thằng Taek Gi cơ chứ?”

“Nhưng mẹ ơi, mẹ không biết đấy thôi… Đất vườn nho ấy, rẻ bèo mẹ ạ.”

“Con nói rẻ bèo là sao?”

“Tuy là 30 hecta nhưng mỗi mét vuông đất bán chưa được 3000 won đâu. Nếu bán đi thì cũng chả đáng bao nhiêu. Thà trồng nho còn lãi hơn nhiều.”

“Thật hả?”

“Con tìm hiểu kỹ cả rồi.”

“Trời đất ơi, mẹ cứ tưởng nó đáng giá, ai ngờ mẹ đã đẩy con xuống cái mảnh đất rẻ mạt, bắt con làm việc cực khổ, rồi còn vướng phải một thằng nhà quê đen đúa sao trời?”

Mặt mẹ đờ đẫn.

“Mẹ à, đúng là anh Taek Gi có quê mùa cháy nắng, nhưng anh ấy chín chắn lắm, rất chín chắn.”

“Chín chắn?”

“Nếu sống chung với anh ấy con sẽ có tiền và cũng không phải làm việc vất vả. Người con gái gặp được người đàn ông đích thực của mình, cưới nhau rồi sống cùng nhau, thế thì chắc chắn sẽ không có chuyện hai người đi lăng nhăng, và cũng không đến nỗi khổ sở vì thiếu tiền đâu mẹ ạ.”

“Khổ vì tiền, đó thực sự là một vấn đề lớn đấy.”

Mẹ vừa thở dài vừa nói.

“Thế đàn ông con trai ở quê lấy đâu ra tiền?”

“Con cũng không biết anh ấy có bao nhiêu tiền nhưng hôm anh ấy đi Tae Gu về con đã nghe ông kể.”

“Ông kể gì?”

“Anh ấy gửi một phần tiền lương cho bố mẹ anh ấy làm tiền tiêu vặt, phần còn lại anh ấy để dành mà chẳng tiêu một đồng bạc nào. Đáng ngờ là lương anh ấy gấp cả ngàn lần lương mấy anh chàng ở Seoul đấy.”

“Ôi dào, lương làm vườn thì con bảo được bao nhiêu chứ? Dù sao thì cũng tại ông chủ vườn nho bất lương ấy mà mẹ xót hết cả ruột đây này, tức chết đi được.”

Mẹ đánh tiếng thở dài.

“Cũng tại cái vườn nho của ông ta mà đứa con gái duy nhất của mẹ phải về quê làm vườn đấy.”

“Mẹ à.”

Ji Hyeon nắm lấy bàn tay mẹ, bà nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.

“Con muốn lấy nó thật sao?”

Nghe mẹ hỏi, Ji Hyeon gật đầu.

“Con với nó sẽ có một cuộc sống tốt chứ?”

“Dạ được.”

“Con có chắc con sẽ không gọi điện về mỗi ngày than thở như lúc vừa mới xuống Kim Cheon không?”

“Vâng.”

“Ôi dào…”

Mẹ kéo Ji Hyeon vào lòng.

“Con cứ gọi điện về than thở với mẹ, để mẹ còn chạy xuống cho thằng đó một trận chứ.”

“Mẹ…”

Ji Hyeon dụi đầu vào lòng mẹ, khóc một hồi lâu.

Thế là đám cưới của cô và Taek Gi đã được chấp thuận.

“Những hai năm rồi, vẫn phải chịu cảnh chia rẽ thế này à!”

Taek Gi hét lên.

“Anh đang nói chuyện với em đấy à?”

Thấy Ji Hyeon trợn mắt nhìn, Taek Gi lùi lại quay đi. Ji Hyeon chạy đến bên Taek Gi nói.

“Điều 89 không được la hét ở chốn đông người, anh quên rồi à?”

“Điều 3 mà.”

“Điều 3 là không được la hét với em vì bất kỳ lý do gì!”

Ji Hyeon hét tướng lên, bò ra khỏi vườn nho.

“Em đặt ra cho anh những 270 điều tuyệt đối không được làm với Kim Ji Hyeon thì thử hỏi làm sao anh sống được đây?”

Taek Gi nhìn theo Ji Hyeon với bộ mặt ấm ức, rồi đuổi theo cô.

“Em đi đâu vậy?”

“Em về nhà!”

“Anh xin lỗi.”

“Không cần đâu.”

“Anh xin lỗi.”

Taek Gi chộp lấy tay Ji Hyeon.

“Anh quên rồi à, anh Chong Sik làng bên từng cầu xin em chấp nhận lấy người đàn ông lực lưỡng như anh ấy đấy?”

“Anh đã bảo em mệt thì đừng ra vườn, cứ ở nhà mà chơi với Jin Pal, Jin Suk và Jin Dol là được mà.”

“Em ra đây là vì không muốn nhìn thấy anh phải làm việc vất vả một mình thôi.”

“Anh xin lỗi. Anh sẽ không la hét nữa đâu.”

Taek Gi đặt tay lên vai Ji Hyeon.

“Nhưng nếu anh lấy Hong Y, chắc chắn sẽ được la hét bình thường chứ không có 270 điều không được làm với Kim Ji Hyeon đâu nhỉ?”

Taek Gi nói xong, Ji Hyeon trợn mắt lên nhìn anh.

“Anh hối hận rồi hả?”

“Hối hận đâu. Anh đang đòi em tăng lên thành 300 điều ấy chứ.”

Taek Gi vừa đặt một nụ hôn lên trán Ji Hyeon vừa nói.

“Thôi đi. Nếu anh thấy ấm ức thì cứ đến với cô Hong Y đi!”

“Thế thì cô Ji Hyeon đây định đến với anh Chong Sik à? Anh còn khỏe hơn anh chàng Chong Sik nhiều.”

“Còn không thôi đi à, anh thật là!”

Ji Hyeon hất tay Taek Gi ra hét lên, Taek Gi phá lên cười.

“Lại đây nào, lại đây nào.”

Taek Gi nắm tay Ji Hyeon dắt đến chỗ đỗ xe tải.

“Anh định đi đâu thế?”

“Mình đi ăn cơm bò cay nhé?”

“Cơm bò cay?”

Taek Gi biết rõ cách khiến Ji Hyeon nguôi giận. Một trong những cách đó là đưa cô đi ăn món Ttarogukbap ngon tuyệt vời.

Ji Hyeon leo lên xe tải một cách miễn cưỡng.

“Trên đường đi, mình tiện thể ghé xem ô tô luôn, em cứ thoải mái chọn.”

“Ô tô gì chứ? Ở đâu ra tiền mà mua ô tô?”

“Về nhà vợ mà đi xe tải coi sao được?”

“Chẳng sao cả. Cần gì xe hơi, giữ tiền mặt là tốt nhất. Đừng nghĩ đến chuyện mua ô tô nữa, hay mình đổi mua cái máy cày đi. Trên đường về ghé vào xem máy cày nhé!”

“Nếu thay phụ tùng cho nó thì còn sử dụng được ba năm nữa. Máy cày thì không cần phí tiền như thế đâu.”

“Anh giống ông ghê.”

“Em còn giống hơn.”

Ji Hyeon và Taek Gi nhìn nhau rồi cùng cười.

Ăn một đĩa cơm bò cay xong hai người vui vẻ trở về vườn. Taek Gi lẳng lặng nắm lấy tay Ji Hyeon.

“Anh đã nhìn thấy con của Jin Pal và Jin Suk rồi… một bày lúc nhúc.”

Nghe Taek Gi nói vậy, Ji Hyeon đỏ mặt nhìn anh.

Taek Gi thấy bầy chó con lúc nhúc, đúng rồi, Jin Suk mang thai, một lần đẻ được tám con. Lúc ấy Ji Hyeon mới nhận ra rằng Jin Suk và Jin Pal không phải chó ta mà là chó lai chính gốc. Trong số tám con chó con, Ji Hyeon đã mang bảy con chia cho người trong làng, những người hứa sẽ nuôi chứ tuyệt đối không ăn thịt. Dĩ nhiên cô chẳng cho ông một con nào cả. Vì chắc chắn đến cuối hè ông lại làm thịt nó thôi. Tám con cho hết bảy, còn lại Jin Dol. Tuy đem nhiều chó con đi cho, nhưng Ji Hyeon không cảm thấy tiếc. Bởi Jin Suk lại đang mang thai. Ji Hyeon hồi hộp không biết lần này nó có cho ra đời một lúc chín con để lập kỷ lục mới hay không.

“Lũ chó còn có con cái như thế…”

“Hừm. Thế thì sao nào?”

Taek Gi đột nhiên quay ngoắt đầu xe lại, không ra vườn nho nữa mà hướng về nhà.

Vừa về đến hà, anh nắm ngay lấy tay Ji Hyeon kéo đi.

“Ban ngày ban mặt anh làm gì vậy hả?”

“Ban ngày ban mặt thì sao? Bọn mình có nghịch ngợm gì đâu.”

“Nhưng mà…”

Ji Hyeon ngượng ngùng, Taek Gi thẳng thừng bước ra khóa cổng lại.

“Được chưa?”

Taek Gi đưa Ji Hyeon vào phòng.

“Còn việc ở vườn nho thì làm thế nào?”

“Các bà cô biết làm hết mà.”

“Ôi, xấu hổ quá…”

“Anh cũng ngượng lắm.”

Taek Gi bế Ji Hyeon vào phòng, đóng chặt cửa lại.

Giữa ngày hè nắng tràn rực rỡ, trong ngôi nhà đóng chặt cửa, không ai biết được chuyện gì đã xảy ra với Taek Gi và Ji Hyeon trong suốt một giờ đồng hồ ấy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx