sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 18 - Port Angeles (tt)

Tôi dồn mọi sự tập trung vào đôi tai, để lắng nghe tiếng chân của chúng, những tiếng chân quá khẽ, khẽ đến “ớn lạnh” so với lúc vừa đi vừa giỡn hớt như muốn khuấy động cả con phố im lìm vừa rồi... Tiếng chân không muốn đi nhanh lên phía trước mà chỉ muốn bước đến gần tôi. Thở ra một cách khó nhọc, tôi cố động viên mình. Phải làm như mình không biết là chúng đang đi theo. Và tôi vẫn cố bước nhanh hết cỡ nhưng không dám bỏ chạy, tập trung vào ngã rẽ bên phải chỉ cách tôi một, hai mét. Tôi lại nghe thấy tiếng chúng ở đâu đó khá xa như thể chúng đã quay về chỗ cũ. Một chiếc xe hơi màu xanh từ phía sau bỗng rẽ vào con đường và phóng vút qua tôi. Tôi đã muốn lao ngay ra trước mũi nó, nhưng rồi ngập ngững, rụt rè, tôi cũng không chắc mình có đang bị bám theo hay không. Để rồi... cơ hội vụt mất.

Tôi tiến đến con phố trước mặt, và rồi ngay lập tức phát hiện ra rằng đây chỉ là một cái ngõ sau của một tòa nhà khác... Trong tôi bỗng lóe lên một tia hy vọng; tôi phải định hướng thật nhanh, để mà còn lao qua cái ngõ hẹp này mà trở ra phía đường có vỉa hè. Nhưng rồi con đường này lại kết thúc ở góc phố tiếp theo, nơi có một hàng rào chắn lại... Phía sau tôi đã bắt đầu vang lên những tiếng bước chân chầm chậm, như thể đang quyết định xem có nên chạy hay không. Rồi tiếng bước chân bỗng trở nên xa dần, xa dần; đừng vội mừng, dù xa hay gần thì rồi chúng cũng sẽ tóm được mình thôi, tôi thầm nhủ. Nhưng nếu có cố đi nhanh hơn, thể nào rồi tôi cũng sẽ lại ngã sõng soài trên đường. Tiếng chân bước giờ đây rõ ràng là đã xa hơn rồi. Tôi hồi hộp ngoái lại sau lưng, bọn chúng hiện đang cách tôi khoảng mười hai, mười ba mét gì đó, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bọn chúng chỉ đứng đó mà nhìn tôi chằm chằm.

Dường như thời gian đã kéo dài vô tận cho tới khi tôi tiến được đến góc phố phía trước mặt. Tôi cứ bước đều, mỗi bước lại làm tăng thêm khoảng cách giữa tôi và bọn chúng. Chắc hẳn chúng đã nhận ra rằng chúng đang làm cho tôi sợ và cảm thấy áy náy về điều đó. Rồi bất chợt, có hai chiếc xe hơi lao vụt qua mặt tôi, chúng phóng vun vút theo hướng bắc, cùng hướng với tôi bây giờ... Tuyệt quá, tôi thầm reo lên. Vậy là chỉ cần bước ra khỏi con đường vắng vẻ này là mình sẽ thoát. Nghĩ rồi, tôi bước vòng qua con phố, trút ra một tiếng thở dài mãn nguyện.

... Và tôi phải đứng sựng ngay lại.

Hai bên đường hoàn toàn trống trơn, chỉ có những bức tường kéo dài đến thăm thẳm. Thấp thoáng xa xa, tôi có thể nhận ra những ngã ba, ngã tư, những ngọn đèn đường, những chiếc xe hơi và cả những khách bộ hành nữa, nhưng tất cả họ đều đang ở rất xa. Và kìa, đang đứng tựa lưng vào một tòa nhà nằm bên trái là hai tên đồng bọn đang cười sặc sụa, kiểu cười đầy phấn khích khi nhìn tôi đứng chôn chân trên vỉa hè, mặt mày tái mét. Trong thời khắc đó, tôi mới hiểu ra được rằng mình không hề bị bám đuôi...

Mà là đang bị vây hãm.

Tôi sững người đúng một giây, nhưng cứ tưởng như thời gian đã trôi qua lâu lắm. Tôi quay ngoắt người lại và phóng thật nhanh sang bên kia đường. Đến giây phút này, tôi mới thật sự hiểu thế nào là cố gắng trong tuyệt vọng. Âm thanh của những bước chân phía sau tôi lúc này mới bắt đầu vang to lên.

- Đây rồi! - Giọng nói của tên có dáng người chè bè và mái tóc đen nhánh cất lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Tôi giật nảy người. Trong cảnh tối tăm như thế này, gã như muốn nhìn xuyên thấu cả người tôi.

- Ừ - Một giọng nói khác lại vang lên sau lưng tôi, khiến tôi giật nảy người thêm lần nữa. Chẳng còn đường nào khác, tôi loạng choạng lùi xuống lòng đường - Tụi mình chỉ đi vòng lại có tí xíu.

Bước chân của tôi lúc này đã hoàn toàn chậm lại. Tôi đang bị rút dần khoảng cách giữa mình với hai tên thanh niên đang đứng bên kia đường. Tôi có khả năng hét rất to, nhưng cổ họng của tôi hiện thời không hiểu tại sao lại trở nên kẹt cứng và hoàn toàn khô khốc... Liệu mình có thể thét được bao lớn đây? Thật nhanh, tôi tháo chiếc ví xách tay ra khỏi bờ vai, một tay giữ chặt lấy sợi dây đeo - một là sẽ phải đưa cho chúng, hai là sẽ phải dùng nó như một vũ khí, nếu cần.

Gã thanh niên mập lùn ở bên kia đường nhún vai khi trông thấy tôi thận trọng dừng lại và chậm rãi bước ra giữa tim đường.

- Tránh xa tôi ra - Tôi cảnh báo bằng một giọng nói thật to, khỏe và hoàn toàn không hề có chút sợ hãi nào. Quả là tôi đã nghĩ đúng, cổ họng tôi hoàn toàn khô khốc... không có chút âm lượng.

- Đừng như thế chứ cưng - Gã thanh niên mập lùn lên tiếng, và sau lưng tôi lại vang lên một tràng cười khản đặc hưởng ứng.

Tôi bắt đầu tư thế đứng trụ chân, đầu óc đang cực kỳ hoảng loạn nhưng vẫn cố nhớ lại vài động tác tự vệ đã đọc được ở đâu đó. Sao nhỉ... Lòng bàn tay đánh ra trước thật mạnh, nhanh và dứt khoát để đập bể mũi đối phương, hay ít ra cũng làm cho đối phương xây xẩm đầu óc... Giữ ngón tay thật cứng, đâm thật mạnh vào hốc mắt của đối phương, cố gắng ngoáy tròn, sau đó cong tay lại và rút tay về... đừng quên vứt con mắt đi! Rồi thì dĩ nhiên là phải thêm một cú lên gối tuyệt hảo ngay vào cái chỗ mà đối phương sợ nhất. Đang nghĩ đến đây thì cái giọng nói bi quan yếm thế quen thuộc trong đầu tôi một lần nữa lại lên tiếng, rằng tôi sẽ không có lấy một cơ hội để hạ gục lấy... một đứa, vì bọn chúng có tới những bốn tên. Ngươi im đi! Tôi cố ra lệnh cho giọng nói “đáng ghét” trước khi nỗi kinh hoàng bòn rút hết toàn bộ sức lực. Mình sai rồi, mình không được ra ngoài khi bên cạnh không có ai như thế này. Tôi cố dồn nén mọi sợ hãi vào trong, để có thể thét lên thật lớn.

Đột nhiên một góc đường trở nên sáng rực, một chiếc xe hơi đang cố lao thẳng vào gã thanh niên có dáng người chè bè, buộc hắn phải nhảy phắt lên vỉa hè để thoát thân. Tôi đang ở ngay giữa tim đường - chiếc xe này sẽ dừng lại hay sẽ húc luôn vào tôi. Đang trong lúc tôi thất thần, chiếc xe hơi màu bạc chẳng biết mọc ở đâu ra bỗng đỗ xịch lại, cánh cửa bật mở chỉ cách tôi có đúng ba mươi xăngtimét.

- Vào đi - Một giọng nói đầy giận dữ cất lên ra lệnh cho tôi.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngạc nhiên vì bao sợ hãi nãy giờ bỗng dưng biến mất, ngạc nhiên vì một cảm giác an toàn nhanh chóng bao bọc toàn thân - những cảm xúc đó hoàn toàn không phải vì sắp được thoát khỏi con đường đáng sợ này - mà là vì được nghe giọng nói của “hắn ta”. Tôi lao nhanh vào ghế ngồi, đóng sầm cánh cửa lại.

Trong xe hơi rất tối, hình như cho tới lúc mở cửa, hắn ta vẫn không bật đèn, tôi chỉ lờ mờ nhận ra được gương mặt của người lái xe nhờ một chút ánh sáng phát ra từ bảng đồng hồ. Rồi thật bất ngờ, trong không gian đột ngột vang lên tiếng rít của bánh xe khi hắn ta thình lình tăng tốc và hướng thẳng mũi xe vào những kẻ đang đứng như trời trồng trên đường. Tất cả đều diễn ra rất nhanh, tôi chỉ thoáng nhìn thấy những gã thanh niên tồi tệ đang lủi hết lên vỉa hè, miễn cưỡng nhường đường cho chúng tôi thẳng tiến ra phía cảng.

- Thắt dây an toàn vào đi - Hắn ta lại ra lệnh, lúc ấy tôi mới nhận ra rằng nãy giờ mình đang dùng cả hai tay bấu chặt vào cái ghế ngồi. Ngoan ngoãn như một đứa con nít, tôi cuống quít làm theo, tiếng khóa dây an toàn tra vào nhau vang thật lớn trong khoang xe tối đen. Chiếc xe hơi rẽ ngoặt sang trái, và bất chấp những bảng cấm, nó cứ vun vút lao đi như vũ bão.

Chiếc xe có chạy như thế nào cũng mặc, hiện thời tôi đang cảm thấy rất an tâm, hoàn toàn chẳng để ý xem mình đang được đưa đi đâu. Rồi tôi len lén đưa mắt nhìn trộm hắn ta, trong lòng thanh thản đến lạ lùng, thanh thản hơn cả cảm giác nhẹ nhõm khi vừa được cứu thoát một cách bất ngờ nữa. Tôi cố nhìn ra từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt của hắn ta trong thứ ánh sáng có chừng mực này và chờ cho đến khi hơi thở bình thường trở lại, nhưng cho đến khi tôi đã thật sự bình tâm trở lại rồi, gương mặt của hắn ta vẫn còn đằng đằng sát khí.

- Anh có làm sao không? - Tôi lên tiếng hỏi, ngạc nhiên là giọng nói của mình đã khản đặc đến như vậy.

- Có - Hắn ta trả lời cộc lốc, và rõ ràng là đang tức giận đến tím ruột.

Tôi ngồi im, lặng ngắm gương mặt của Edward trong lúc hắn ta đang quắc mắt nhìn thẳng về phía trước. Cuối cùng, chiếc xe cũng đỗ xịch lại. Tôi nhìn quanh quất, trời tối quá, không thể nhìn rõ được quang cảnh phía bên ngoài, tôi chỉ lờ mờ nhận ra được bên lề đường là những cây to. Chúng tôi vẫn chưa vào thị trấn.

- Bella à? - Edward lên tiếng, giọng nói của hắn ta không được tự nhiên cho lắm.

- Ừ? - Giọng nói của tôi vẫn còn khô khốc. Tôi cố thanh lọc lại cuống họng của mình.

- Cô có sao không? - Edward vẫn không nhìn tôi, nhưng gương mặt thì vẫn còn ở trạng thái bị kích động.

- Tôi không sao cả - Tôi nhẹ nhàng đáp lời.

- Vậy thì hãy làm gì để tôi bình tâm trở lại đi - Hắn ta khẩn khoản.

- Xin lỗi, anh nói gì cơ?

Giọng nói của Edward bỗng trở nên vỡ òa:

- Cô cứ nói bất kỳ điều gì cũng được, cho tới khi tôi bình tĩnh trở lại ấy - Hắn ta trả lời, dùng ngón cái và ngón trỏ để chống đỡ cằm và trán, đôi mắt khẽ khép lại.

- Ừm - Tôi cố gắng lục lọi trong đầu một chuyện gì đó vớ vẩn nhất - Ngày mai, trước khi vào lớp, tôi sẽ chẹt xe Tyler Crowley cho mà xem.

Edward vẫn nhắm nghiền đôi mắt, chỉ khẽ hé mở đôi môi.

- Sao vậy?

- Tyler kể với mọi người là sẽ dẫn tôi đi chơi, không biết anh ta đang ăn năn chuyện cũ hay đang cố tình giết tôi nữa... ừm, anh cũng biết chuyện đó mà, và Tyler nghĩ rằng đó là cách làm đúng đắn để chuộc lỗi. Vì vậy tôi mới nghĩ rằng nếu tôi làm cho Tyler sợ, thì sẽ là huề, và anh ta sẽ thôi còn nghĩ đến chuyện chuộc lỗi. Tôi không muốn có những người bạn ghét mình, và nếu Tyler thôi lẽo đẽo theo tôi, Lauren cũng sẽ thôi hiềm khích với tôi. À, mà nếu anh ta không còn xe, thì đâu có chở ai đi chơi được... - Tôi lảm nhảm.

- Tôi nghe chuyện đó rồi - Giọng nói của Edward đã bắt đầu trở nên bình tĩnh hơn.

- Anh nghe rồi? - Tôi không dám tin vào tai mình nữa, nỗi kích động của những ngày trước bỗng chốc ùa về - Nếu Tyler bị chấn thương ở cổ thì cũng chẳng đi chơi được - Tôi lẩm bẩm như cố vạch ra kế hoạch cho mình.

Phản ứng của Edward là thở dài và mở bừng đôi mắt.

- Như thế thì tốt hơn ư?

- Cũng không hẳn.

Tôi chờ đợi nhưng hắn ta chẳng nói gì thêm, chỉ ngả người ra sau, tựa đầu vào thành ghế, mắt đăm đăm nhìn lên trần xe, gương mặt không biểu lộ một tâm trạng nào.

- Anh sao vậy? - Tôi cất tiếng hỏi khe khẽ.

- Thỉnh thoảng tôi lại có vấn đề với tính khí của chính tôi, Bella ạ - Edward trả lời, cũng bằng một giọng khe khẽ, và rồi khi nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt của hắn ta lập tức khép lại, chỉ còn một khe hở nhỏ như sợi tóc - Nhưng sẽ chẳng có ích gì nếu bây giờ tôi quay trở lại và hạ gục... - Hắn ta ngừng lời, quay nhìn sang phía khác, rõ ràng là đang kìm nén nỗi tức giận để có thể kiểm soát mọi hành động của mình.

- Ờ - Câu trả lời của tôi xem ra không thỏa đáng, nhưng tôi còn biết câu trả lời nào là tốt hơn?

Chúng tôi lại ngồi bên nhau im lặng. Bất giác, tôi liếc nhìn đồng hồ chỉ giờ trên bảng đồng hồ. Sáu giờ ba mươi phút.

- Jessica và Angela sẽ lo lắng lắm - Tôi thầm thì - Tôi đã hứa là sẽ đi ăn tối với họ.

Edward chẳng nói một lời nào, chỉ đưa tay mở máy xe; mũi xe khẽ chuyển hướng rồi bắn vọt lên phía trước, lao đi vun vút vào thị trấn. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ở bên dưới những ngọn đèn đường, vẫn phóng rất nhanh, một nỗi nhẹ nhõm chợt trào dâng khi chúng tôi vượt qua mặt những chiếc xe ôtô đang chậm chạp lăn bánh tìm khách ở chỗ lối đi có lót ván. Edward cho xe tấp vào lề đường, đậu vào chính giữa hai lằn sơn vạch của chỗ xe đậu. Thoạt đầu, tôi cứ nghĩ chỗ đậu này quá nhỏ so với chiếc Volvo, vậy mà hắn ta lái xe vào chỗ đậu chính xác đến từng li, chẳng hề tỏ ra là cố gắng một chút nào. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhận ra những ánh đèn của nhà hàng La Bella Italia, và kia là Jess và Angela, cả hai chỉ mới vừa rời khỏi nhà hàng, đang bước đi một cách thắc thỏm, lo lắng.

- Sao anh biết là ở đây...? - Tôi hỏi, nhưng rồi lại vội lắc đầu. Tôi nghe thấy tiếng cửa xe bật mở, Edward đang chuẩn bị bước ra ngoài.

- Anh làm gì vậy? - Tôi lại hỏi.

- Dẫn cô đi ăn tối - Một nụ cười thoáng hiện trên đôi môi của Edward, nhưng đôi mắt của hắn ta thì lại vô cùng nghiêm nghị. Hắn ta bước ra khỏi xe rồi đóng sầm cửa lại. Tôi hấp tấp gỡ dây an toàn ra rồi cũng vội vã bước ra khỏi xe. Edward đang đứng đợi tôi trên vỉa hè.

Lần này, hắn ta lên tiếng trước:

- Cô ngăn Jessica và Angela lại đi, trước khi tôi lại phải đi tìm họ. Lần này, nếu gặp phải bọn kia lần nữa, tôi không dám đảm bảo là có thể kiềm chế được mình đâu.

Tôi bủn rủn cả tay chân khi nghe những lời đe dọa đó.

- Jess! Angela! - Tôi gọi to, vẫy vẫy tay ra hiệu khi hai cô bạn của tôi đều đã đồng loạt ngoái đầu lại. Cả hai vội vã bổ nhào lại phía tôi, sự nhẹ nhõm hiện ra rõ rệt trên gương mặt họ nhưng chỉ trong thoáng chốc, bởi vì ngay sau đó, cả hai người họ đã ngay lập tức lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhận ra chàng trai đang đứng bên cạnh tôi. Bước chân của hai cô bạn bỗng trở nên ngập ngừng, chỉ còn cách tôi có vài bước chân nhưng họ không chịu bước tiếp tới.

- Bồ đã đi đâu vậy? - Giọng nói của Jess chứa đầy nỗi nghi ngờ.

- Mình đi lạc - Tôi ngượng ngùng thú nhận - Và rồi tình cờ gặp Edward - Tôi đưa tay giới thiệu hắn ta với hai người bạn.

- Cho tôi tham gia chung với mọi người có được không? - Giọng nói của Edward thật mượt mà, và quyến rũ. Qua thái độ bối rối của hai cô bạn, tôi mới nhận ra là hắn ta chưa hề bộc lộ “năng khiếu” này với họ bao giờ.

- Ơ... được chứ - Jessica hít không khí thật sâu vào phổi.

- Ừm, thật ra thì... Bella à, trong lúc ngồi chờ bồ, bọn mình lỡ gọi món và ăn rồi... Xin lỗi bồ nhé - Angela bẽn lẽn thú nhận.

- Có sao đâu... Mình cũng không đói - Tôi nhún vai.

- Tôi nghĩ cô nên ăn cái gì đó - Edward nói rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe nhưng trong giọng nói lại chứa đầy uy quyền. Rồi hắn ta quay sang Jessica, nói to hơn - Tối nay, các bạn cho phép tôi chở Bella về nhà nhé? Các bạn không phải đợi cô ấy ăn xong đâu.

- Ừ, không sao, mình nghĩ... - Jessica bỗng mím môi lại, nhìn sang tôi xem chừng thái độ của tôi có muốn như vậy hay không. Tôi nháy mắt với cô bạn. Tôi chẳng còn muốn gì hơn là được ở bên cạnh vị cứu tinh của mình. Chỉ có khi nào được ngồi riêng hai người với nhau, tôi mới có thể hỏi hàng tá câu hỏi với Edward được.

- Ừ, được rồi - Angela nhanh nhạy hơn Jessica - Hẹn gặp bồ vào ngày mai nhé, Bella... Edward - Nói rồi Angela chộp lấy tay Jessica, kéo ra xe.

Lúc ấy, tôi mới nhìn thấy phía xa có mấy con đường nhỏ, và chiếc xe của hai cô bạn đang đậu ở ngay trên con đường gần nhất. Khi chuẩn bị bước vào xe, Jess có ngoái lại và vẫy tay chào tôi, tôi cũng vẫy tay chào đáp lại. Chờ cho cả hai đã đi khỏi rồi, tôi mới quay sang Edward, nói:

- Thật tình, tôi không thấy đói - Tôi khăng khăng như vậy và ngước nhìn lên gương mặt của Edward, dò hỏi. Nhưng gương mặt của kẻ đối diện với tôi lúc này chẳng biểu lộ cảm xúc gì.

- Nghe lời tôi đi.

Nói xong, Edward bước vào nhà hàng, giữ cửa lại chờ tôi với một thái độ bướng bỉnh. Thế này thì chẳng còn thoái thoác được nữa. Tôi đi ngang qua hắn ta với một tiếng thở dài chịu thua.

Hôm nay nhà hàng không có nhiều khách lắm - cũng phải thôi, hiện giờ ở Port Angeles đang là mùa vãn khách. Chủ nhà hàng là một phụ nữ, tôi hoàn toàn hiểu cách nhìn của cô ta khi chào đón người cùng đi với tôi nồng nhiệt quá mức cần thiết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy bực bội về điều đó, nó làm cho tôi ngạc nhiên. Người phụ nữ cao hơn tôi vài xăngtimét, có mái tóc mà sắc vàng của nó trông không được tự nhiên.

- Cho tôi một bàn hai người nhé? - Giọng nói của Edward thật ngọt ngào, không rõ là hắn ta có cố tình làm ra như thế hay không. Chỉ thấy người phụ nữ liếc nhanh mắt sang tôi, đôi mắt ấy lộ rõ vẻ hài lòng khi nhận ra tôi chẳng có một nét gì đặc biệt, và rồi một cách cẩn thận nhưng không kém phần tự nhiên, cô ta nhẹ nhàng tiến đến đứng giữa chúng tôi. Nhìn quanh quất một lát, người phụ nữ mới dẫn Edward và tôi đến một chiếc bàn khá to, có thể xếp vừa cho bốn người, nằm ngay chính giữa nhà hàng, khu vực tập trung nhiều khách nhất.

Tôi toan ngồi xuống thì Edward đã nhanh nhẹn lắc đầu.

- Có chỗ nào yên tĩnh hơn không, thưa cô? - Hắn ta dịu dàng hỏi lại người phụ nữ. Tôi không chắc chắn lắm, nhưng hãy nhìn cái cách biểu hiện của hắn ta mà xem, cứ như là đang cố tình quyến rũ người phụ nữ ấy. Tôi chưa từng thấy ai từ chối một cái bàn kiểu như vậy, chỉ trừ có mấy bộ phim cổ điển mà thôi.

- Có chứ - Người phụ nữ cũng có vẻ bị bất ngờ như tôi. Cô ta ngoái đầu lại kiểm tra rồi dẫn chúng tôi đến một khu vực có nhiều ngăn riêng biệt. Tất cả các ngăn đều trống - Chỗ này được không?

- Tuyệt - Edward nở một nụ cười mãn nguyện, để lộ hàm răng trắng bóng, khiến người phụ nữ chỉ còn biết đứng ngây ra trong mê mẩn mà ngắm nhìn hắn ta.

- Ừm - Người phụ nữ khẽ rùng mình, lắc đầu - Phục vụ sẽ đến ngay - Nói rồi, cô ta loạng choạng bước đi.

- Anh đừng có làm thế với người khác nữa - Tôi lên tiếng - Kỳ lắm.

- Tôi làm gì?

- Làm người ta lóa mắt như vậy đấy... Giờ này, trong nhà bếp, chắc là cô ấy đang khó thở.

Edward nhăn mặt lại ra vẻ không hiểu.

- Thôi đi - Tôi nói một cách nghi ngờ - Anh phải biết là mình rất ấn tượng trong mắt người khác chứ.

Edward nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt chứa đầy vẻ tò mò:

- Tôi làm cho người khác lóa mắt sao?

- Anh không nhận ra à? Anh nghĩ rằng mọi người dễ tự chủ lắm à?

Edward phớt lờ câu hỏi của tôi. Hắn ta hỏi vặn lại:

- Thế tôi có làm cho cô bị lóa mắt không?

- Thường xuyên - Tôi thật thà thú nhận.

Cuộc nói chuyện của chúng tôi tạm gián đoạn vì người phục vụ vừa xuất hiện, chờ đợi. Vậy là người phụ nữ ban nãy đang phải sửa soạn thức ăn ở trong bếp, cô gái mới đến này có vẻ như đang mãn nguyện về một điều gì đó, cô ta nhẹ nhàng làm một động tác vén lọn tóc đen, ngắn, ra phía sau tai rồi mỉm cười một cách nồng nhiệt quá mức cần thiết.

- Chào hai bạn. Tôi là Amber, tối nay, tôi sẽ là người phục vụ của hai bạn. Tôi cần đem thức uống gì đến cho hai bạn ạ? - Cô gái này chỉ đang nói với mỗi một mình Edward mà thôi.

Edward nhìn tôi.

- Tôi uống nước ngọt - Tôi trả lời.

- Hai ly nước ngọt.

- Tôi sẽ mang ra ngay - Cô ta nói với Edward, kèm theo một nụ cười không cần thiết khác. Nhưng Edward không nhìn đáp lại. Hắn ta chỉ đang nhìn có mỗi mình tôi.

- Anh sao thế? - Tôi hỏi, khi người phục vụ vừa đi khỏi.

Đôi mắt của Edward vẫn nhìn tôi chăm chú, không chút thay đổi tư thế.

- Cô cảm thấy thế nào?

- Tôi ổn - Tôi đáp, ngạc nhiên trước cảm xúc mãnh liệt của kẻ đối diện.

- Cô không thấy chóng mặt, mệt trong người, hay là... lạnh à?

- Tôi bắt buộc phải như thế sao?

Edward bật cười khúc khích trước câu hỏi ngây ngô của tôi.

- Ừm, tôi cứ nghĩ là cô sẽ bị sốc ghê lắm - Edward nhăn nhó trả lời, miệng hắn vẫn chưa hết cười.

- Anh an tâm, không có chuyện đó đâu - Tôi trả lời sau khi đã có thể hít thở lại một cách dễ dàng - Tôi luôn giữ được bình tĩnh trước những tình huống tồi tệ nhất.

- Dầu sao đi nữa, tôi vẫn cảm thấy nếu cô dùng một ít đường và ăn một chút gì đó thì sẽ tốt hơn.

Giống như là đã có ám hiệu từ trước, người phục vụ lại xuất hiện kịp thời với thức uống mà chúng tôi đã kêu cùng một rổ bánh mì ba-ghết. Cô gái đứng xoay lưng lại phía tôi, đặt tất cả lên bàn.

- Anh đã sẵn sàng gọi món chưa? - Người phục vụ hỏi Edward.

- Bella? - Hắn ta hỏi lại tôi. Cô gái phục vụ có vẻ miễn cưỡng khi quay sang tôi.

Tôi chỉ tay vào món ăn mình thấy đầu tiên trên thực đơn.

- Ừm... Tôi sẽ dùng bánh bao nhân nấm.

- Còn anh - Cô gái quay sang Edward, mỉm cười.

- Tôi không ăn gì cả - Edward trả lời. Dĩ nhiên là không rồi.

- Nhớ báo cho tôi biết ngay khi anh đổi ý nhé - Nụ cười dè dặt vẫn còn đọng trên môi, nhưng Edward vẫn không buồn nhìn cô gái lấy một lần và cô ta đã bỏ đi một cách bất mãn.

- Cô uống đi - Hắn ta nhắc tôi.

Tôi nhấm nháp từng ngụm soda một cách ngoan ngoãn, rồi uống liền một hơi, và nhận ra một cách bất ngờ rằng mình đang khát không thể tưởng tượng được... Chỉ đến khi Edward chìa ly nước ngọt của hắn ta ra, tôi mới hiểu rằng mình đã thanh toán nhanh gọn phần thức uống của mình...

- Cảm ơn anh - Tôi thì thầm và đỡ lấy cái ly. Cái lạnh của nước soda nhanh chóng lan tỏa khắp lồng ngực, tôi khẽ rùng mình.

- Cô lạnh hả?

- Do nước ngọt đấy - Tôi giải thích, bất ngờ rùng mình thêm lần nữa.

- Cô không đem theo áo khoác à? - Giọng nói của Edward hàm ý trách móc.

- Tôi có đem theo đấy chứ - Nói rồi, tôi nhìn xuống kiểm tra phần ghế thừa bên cạnh mình.

- Ôi, tôi để quên trong xe của Jessica rồi - Tôi kêu lên.

Edward vội vàng cởi chiếc áo khoác đang mặc. Ngay lúc ấy, tôi mới chợt nhận ra rằng tôi chưa bao giờ để ý xem hắn ta mặc gì cả - không chỉ có buổi tối hôm nay, mà trước đây cũng vậy. Tôi không quay mặt đi, vẫn ngắm nhìn hắn chăm chú... Edward đã cởi xong chiếc áo khoác da màu be, để lộ một chiếc áo len màu ngà cổ lọ. Nó hoàn toàn vừa khít với dáng người của hắn ta, làm nổi bật một vồng ngực vô cùng vạm vỡ.

Edward đưa chiếc áo cho tôi, và tôi giật mình bừng tỉnh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx