sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân! - Chương 185

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!Nam Âm Âmwww.

Chương 185: Nhớ anh sao? (2)

Edit: NM Thư NT

Beta: Quỳnh

Bóng đêm thâm trầm.

Hết thảy đã định xong, quan hệ của tổng thống với đoàn hoạt động xã hội đã có vẻ nhẹ nhàng đi nhiều.

Bạch Dạ Kình tính đêm nay trở về phủ tổng thống. Đám người Lãnh Phi cũng muốn theo trở về nhưng anh đã bảo họ về sớm nghỉ ngơi.

Bây giờ chỉ còn lại mình anh lái xe trở về phủ tổng thống. Các ngọn đèn đường xẹt qua, Bạch Dạ Kình nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm rồi.

Thời điểm này, cô cùng con chắc đã ngủ đi? Tối hôm qua anh cố ý lăn lộn cùng cô, cơ hồ là cả đêm không ngủ, hôm nay lại ngồi mấy chuyến xe, lúc này chỉ sợ là không còn thức.

Bạch Dạ Kình cầm di động bấm bấm, lại ném lên ghế phụ, nhưng chỉ trong chốc lát sau, nó lại nằm trên tay anh.

Chính anh cũng không rõ lắm mình rốt cuộc đang làm cái gì, chỉ cảm thấy cái màn hình kia hoàn toàn không có động tĩnh làm anh cảm thấy tức tối.

Sau đó, di động trong tay anh đột nhiên reo vang. Cái tên lập lòe trên màn hình làm anh sửng sốt, theo bản năng chân dẫm phanh, xe đột ngột dừng lại cũng là lúc đèn giao thông vừa chuyển sang đỏ.

Trên màn hình, 3 chữ “Hạ Thiên Tinh” không ngừng nhấp nháy.Anh hoàn hồn, khóe môi mê người chậm rãi cong lên, có vài phần đắc ý. Cô gái này, rốt cuộc là vẫn nhịn không được!

Anh không bắt máy ngay, mặc kệ cái di động đang reo inh ỏi ở kia. Tiếng chuông vang lên không ngừng, làm anh cảm thấy đặc biệt hưởng thụ.

Căn bản tâm tình có chút buồn bực, bởi vì cái điện thoại mà trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều.Chờ đến thanh âm thứ năm, anh mới chậm rì rì ấn nghe, đưa lên tai.

Nhưng là...

Vào giờ phút này, điện thoại lại ngắt! Là cúp máy!

Cô gái này, khi nào thì không kiên nhẫn như vậy? Cau mày, lại ném điện thoại lên ghế phụ. Đèn xanh sáng, anh lái chiếc Maybach chạy đến bên đường, dừng lại, chờ đợi.

Nếu anh không nghe máy, cô nhất định sẽ gọi lại!...

Mà bên kia.

Hạ Đại Bạch đợi một lúc lâu vẫn không ai nghe máy. Vẻ mặt mất mát. “Đại Bảo, Tiểu Bạch không nghe máy”.

Hạ Thiên Tinh trầm ngâm chớp mắt một cái, quay người lại, sờ sờ đầu con trai, “Đã trễ thế này rồi, nói không chừng Tiểu Bạch đã ngủ. Chúng ta cũng ngủ nha?”

“Nếu không, chúng ta lại gọi điện thoại cho Tiểu Bạch một lần nữa đi!” Cậu nhóc giơ ngón tay năn nỉ.

“Nếu ba đang ngủ mà con lại gọi điện thoại không phải sẽ đánh thức ba sao? Lại nói...” Hạ Thiên Tinh chớp mắt một cái, “Sáng mai, ba nhìn thấy cuộc gọi nhỡ nhất định sẽ gọi lại cho con”

Hạ Đại Bạch suy xét một chút, mân mân cái miệng nhỏ, cảm thấy cô nói rất có lí.

“Vậy được rồi, con nghe lời Đại Bảo.” Nhóc đem điện thoại cất trở về, kéo chăn, “Chúng ta ngủ thôi!”

Hạ Thiên Tinh cười cười, mắt nhìn di động. Châm chước một chút rồi yên lặng đem tắt máy. Dù sao buổi tối sẽ không có ai tìm mình đâu nhỉ

...10 giây qua đi, Bạch Dạ Kình ngồi yên một chút.

20 giây qua đi, Bạch Dạ Kình vẫn như cũ cảm thấy cảnh đêm ngoài cửa sổ đặc biệt mê người.

Một phút đồng hồ qua đi, tầm mắt của Bạch Dạ Kình từ bên trong xe thu hồi lại liếc mắt nhìn di động hoàn toàn không có động tĩnh làm anh nhíu nhíu mày, điều chỉnh tư thế một chút.Khoảng chừng nửa phút qua đi, sắc mặt của anh đã hoàn toàn đen xuống.

Hai phút sau, di động đã bị anh cầm trên tay. Bấm mật mã, mở khóa, sau đó gọi lại một cuộc điện thoại.

Vốn tưởng rằng điện thoại nhất định sẽ được trả lời rất nhanh, ai ngờ, kết quả là...“Thực xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”

Thanh âm máy móc lạnh băng lặp đi lặp lại từ điện thoại kia truyền đến, Bạch Dạ Kình nhíu chặt ấn đường.

Không có khả năng! Có lẽ là do mình bấm số sai rồi! Chưa từ bỏ ý định, lại gọi một lần lần nữa, nhưng mà,lúc này đây, bên kia đáp lại anh vẫn là âm thanh máy tính lạnh băng kia.

Đáng chết! Cô gái này thế nhưng lại tắt máy! Cho nên, khi nãy cô gọi cũng chỉ là đùa giỡn anh đúng không?

Bạch Dạ Kình bực bội, có một loại cảm xúc muốn đem cô trực tiếp xách đến trước mặt hung hăng giáo huấn một trận. Nhưng mà lúc này xách cô tới như thế nào đây? Cuối cùng, chỉ phải đem nóng nảy dồn vào trong điện thoại. Điện thoại trực tiếp bị anh ném đi thật xa...

Suốt một buổi tối, Bạch Dạ Kình nằm ở trên giường, liên tục nằm mộng.

Mộng xuân. Đủ loại. Mà nữ chính trong mộng, không phải người khác mà chính là Hạ Thiên Tinh. Tư thế mê người của đêm đó luôn làm anh không thể quên được.

Sau khi anh tỉnh ngủ, chuyện thứ nhất chính là vọt đi tắm nước lạnh.

Đêm đó ở khách sạn sau khi muốn cô, cũng không thể áp xuống dục vọng trong thân thể anh mà ngược lại làm dục vong trong thân thể càng mãnh liệt hơn.

**** chuyên gia đều nói làm tình là sẽ nghiện, quả nhiên không sai. Tắm rửa xong, thay quần áo, nhìn vào điện thoại, trên màn hình một chút động tĩnh đều không có. Lúc này mới 7 giờ, cô gái kia chắc là chưa tỉnh ngủ! Chờ một chút xem sao!

...Đúng 8 giờ Hạ Thiên Tinh liền tỉnh.

Ngày hôm qua ngồi xe cả một buổi trưa, Đại Bạch mệt đến không chịu được, thế cho nên hiện tại còn ngủ thật sự sâu. Hạ Thiên Tinh sợ đánh thức nhóc, lặng lẽ dịch dịch chăn cho nhóc, cầm di động rời giường đi ra ngoài.

Mở máy, bỏ vào túi xong liền chuyển đi đến phòng bếp ở đối diện.

Lúc này, trong phòng bếp đã phiêu hương bốn phía. Thẩm Mẫn ở chỗ bếp cũ làm bánh áp chảo, nhìn thấy cô vội hỏi: “Như thế nào lại dậy rồi? Lạ giường?”

“Không, ngủ rất thoải mái. Chỉ là do đồng hồ sinh học.” Hạ Thiên Tinh ngồi vào bếp lửa thêm củi.

“Con đừng động, không lại phỏng lửa đấy.” Thẩm Mẫn đem cô lôi đi.

“Mẹ, mẹ đừng xem con như con nít nữa. Lại nói, khi còn nhỏ chỗ này con cũng thường xuyên sử dụng, không cần để ý như vậy đâu.”

Thẩm Mẫn nhìn cô, thần sắc thâm thúy, không khỏi cảm thán nói: “Đúng vậy, năm đó, thời điểm mẹ nhận con về, con có chút xíu à. Nháy mắt một cái hiện tại thế nhưng đã 24 tuổi rồi...”

“Cái gì nhận về? Mẹ đem còn nhận về từ nơi nào?” Hạ Thiên Tinh từ trong đống củi lửa ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ mình.

Thẩm Mẫn ngẩn ra, thầm than chính mình nói sai rồi, trong chốc lát, mới lắc đầu cười, nói: “Ý mẹ là, lúc trước ở bệnh viện sinh xong ôm con trở về... ba con... Con mới cỡ như bàn tay mẹ thôi...”

Nhắc tới chồng trước, sắc mặt Thẩm Mẫn tối đi rất nhiều, sửa lại lời nói.

Hạ Thiên Tinh nhìn mẹ mình một cái. Nhìn ra được đoạn hôn nhân đã từng thất bại kia, với bà mà nói trước sau vẫn là đau thương. Mặc dù thời gian đã qua đi lâu như vậy.

Hạ Thiên Tinh thở dài, “Lúc con tới... Ba nói với con, kêu con chuyển cho mẹ một câu, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Mẫn không nói chuyện, thật giống như không nghe được, chỉ cúi đầu tiếp tục làm bánh nướng áp chảo. Hỏi: “Thằng bé thích ăn lạt một chút hay là ngọt?”

Hạ Thiên Tinh cũng không tiếp tục đề tài đó nữa “Cái gì đều được. Ba nó nói nó không kén ăn,cho nên cho cái gì là ăn cái đó.”

“Thằng bé nói, ba nó sẽ cưới con, là thật sao?

P/s: Tính tung chap mà chỉ thị cấp trên cho nghỉ Tết:vvvv

Mọi người năm mới vui vẻ~~~~


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx