sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân! - Chương 226

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!Chương 226: Gặp gỡ Bạch lão phu nhân (5)

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh (ad đã đi du lịch về và nhào vào beta ngay:>)

Lý Linh Nhất thất thần một hồi, làm như không nghe hiểu lão phu nhân nói, hỏi: “Cái gì?”

Lão phu nhân duỗi tay, dì Lâm liền đem một chồng chi phiếu đưa tới. Bà đẩy đến trước mặt Lý Linh Nhất. “Tự mình điền một con số đi! Số tiền để đủ làm con bà cách xa Dạ Kình nhà chúng tôi.”

Lý Linh Nhất vừa nhìn lão phu nhân, lại nhìn những tờ chi phiếu, trong nháy mắt, lập tức liền hiểu rõ.

Thực hiển nhiên, lão phu nhân hiểu lầm, cho rằng bà là mẹ Hạ Thiên Tinh!

“Kia... Nếu tôi nguyện ý để con gái tôi không quấn lấy con trai nhà bà, số tiền này là tôi tự điền vào?”

Quả nhiên, người này không làm người ta thất vọng. Lão phu nhân một chút ngoài ý muốn cũng không có, bà ta chắc chắn sẽ tiếp nhận đề nghị này của bà. Đối diện trước người đàn bà này, ấn tượng của bà dành cho bà ta chẳng qua chỉ còn là một tờ chi phiếu, đương nhiên, ấn tượng về con gái bà ta cũng ngày càng kém.

“Tôi nghe nói, con gái bà trước kia đã có hôn ước với người khác, đúng không?”

Lý Linh Nhất sửng sốt một chút, lập tức nói: “Dạ, con gái của tôi chính xác là từng có hôn ước với người khác. Ngài cũng biết, nó lớn lên rất xinh đẹp, ngay cả Tổng Thống tiên sinh cũng thích nó, bởi vậy có thể thấy được nó có bao nhiêu vui vẻ. Cho nên, đàn ông theo đuổi nó cũng rất nhiều. Người có hôn ước với nó đương nhiên không so được với Tổng Thống tiên sinh ưu tú, cho nên nó muốn từ hôn, tôi cũng từ nó. Dù sao, nó từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thiếu bạn trai. Mặc dù nó cũng đã sinh con cho người ta, đàn ông chung quanh vẫn vây quanh rất nhiều.”

Lão phu nhân vừa nghe như vậy liền càng tức giận, chỉ cảm thấy ngực dâng lên một cổ lửa nóng làm ngực lan ra cả trên đầu. Bạch lão phu nhân không muốn nghe tiếp, chỉ xua xua tay với dì Lâm ở phía sau. Dì Lâm nhanh chóng đem bút đặt lên trên tờ chi phiếu. “Hạ phu nhân, ngài điền đi!”

Lý Linh Nhất không nghĩ tới chuyện tốt như vậy có thể rơi xuống trên đầu mình. Khoe khoang chuyện của Hạ Thiên Tinh Thần cùng tổng thống thất bại thì cũng thôi đi, bây giờ còn có một số tiền miễn phí. Nhớ tới liền rất kích động, nắm tay có chút phát run.

“Tôi có thể tùy ý điền vào thật sao?” Bà ta không xác định, lại hỏi một tiếng.

Lão phu nhân nhìn cũng không nhìn, chỉ đứng dậy đi ra ngoài, chỉ cùng dì Lâm nói: “Nơi này giao cho bà.”

Nhắm mắt làm ngơ!

...

Một gian phòng khách khác.

Bạch lão phu nhân cầm di động gọi vào một chuỗi dãy số. Bên kia, thanh âm Bạch Túc Diệp vang lên: “Mẹ, kiểm tra kết quả ra rồi sao? Viện trưởng Trần còn chưa gọi điện thoại cho con.”

“Ngày thường mẹ thật đúng là rất tin tưởng ánh mắt của con, nhưng lần này... Sao con lại hồ đồ như vậy!”

Lão phu nhân nói làm Bạch Túc Diệp ngheaaaa không hiểu ra sao: “Làm sao vậy?”

“Con nói với mẹ, Dạ Kình coi trọng một cô gái khá tốt, hôm nay mẹ cũng coi như là có thêm kiến thức, đó là khá tốt sao? Mẹ xem con căn bản là cùng Dạ Kình tới lừa gạt mẹ và ba con.”

Bạch Túc Diệp lúc này xem như nghe hiểu rõ ràng, lời này của mẹ cô là chỉ Hạ Thiên Tinh. Cô hỏi: “Mẹ gặp qua cô ấy?”

“Mặc kệ là gặp hay chưa gặp, chuyện này dù là như thế nào mẹ cũng đều không đáp ứng! Chờ Dạ Kình trở về, không riêng gì mẹ, con cũng phải đến nói chuyện với nó thật rõ ràng, đừng làm cho nó bị ma quỷ ám ảnh!” Lão phu nhân nói đến đây, cửa bị gõ vang, bà cũng không nghe con gái nói gì, liền đem điện thoại tắt máy. Dù sao chị em bọn họ chính là cùng một giuộc. Nói cái gì cũng vô dụng.

“Phu nhân, chi phiếu bà ta đã ký, 1000 vạn.” Dì Lâm tiến vào, nói.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Bà ta thật là cũng dám mở miệng! Bất quá, chỉ cần chấm dứt sạch sẽ, làm đôi mắt tôi thanh tịnh, tôi cũng mặc kệ con số đó. Hai ngàn vạn để tôi mua đứa cháu bảo bối, như thế là tốt rồi!”

...

Tâm tình Lý Linh Nhất hôm nay rất mâu thuẫn. Vốn dĩ được một số tiền lớn, trong lòng cao hứng, nhưng khi tưởng tượng đến Hạ Thiên Tinh cùng Hạ Quốc Bằng nói những chuyện đó, trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an.

Buổi chiều bà ta hẹn đám hội chị em đi ra ngoài dạo phố, mua sắm một trận đầy xe mới chậm rì rì trở về.

Lúc trở về đã là buổi tối hơn 9 giờ.

Bà ta đi vào, liền cảm giác được toàn bộ không khí trong nhà đều đông lạnh. Hạ Quốc Bằng lạnh mặt ngồi ở trên sô pha, Hạ Tinh Không đứng đối diện ông, khẩn trương đến độ thở mạnh cũng không dám. Nghe được động tĩnh, nhìn đến cửa, nhìn thấy mẹ mình, cô ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu.

Lòng Lý Linh Nhất liền càng khẩn trương. Đem đồ trong tay lặng lẽ đưa cho người hầu, ngay cả dép lê cũng không mang, nhẹ nhàng đi vào. Muốn né ông, đi lên lầu.

“Đứng lại!”

Âm thanh Hạ Quốc Bằng quát lạnh đột nhiên vang lên, ở đại sảnh như là bom đột nhiên nổ mạnh một chút. Lạnh lẽo đến nỗi tim của Lý Linh Nhất cùng Hạ Tinh Không đều nhảy dựng.

Lý Linh Nhất che ngực, xoa xoa. Mới điều chỉnh hô hấp, căng da đầu đi qua.

“Quốc Bằng, ông đi làm một ngày, nhất định là rất mệt mỏi, tôi giúp ông xoa bóp vai.” Lý Linh Nhất thấy sắc mặt ông lạnh băng, kinh hồn táng đảm đem khuôn mặt tươi cười thò lại gần. Nhưng mà tay bà ta còn chưa đụng tới bả vai Hạ Quốc Bằng, liền bị ông một phen nắm chặt, hung hăng ném ra.

Lý Linh Nhất thân hình gầy yếu, lực trên tay của Hạ Quốc Bằng không kiêng nể gì, cả người bà ta liền bị đẩy, lăn xuống sô pha.

Trong lòng Hạ Tinh Không kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ bà ta: “Mẹ, mẹ có sao không?”

Hạ Tinh Không quay đầu thấy thần sắc ba mình như cũ lạnh như băng, đừng nói là đau lòng, ngay cả một chút mềm mại cũng không có. Tuy rằng sợ hãi, nhưng cô ta vẫn nhịn không được mở miệng: “Ba, sao ba có thể thô bạo với mẹ như vậy? Ba có phải hay không...”

Lời nói đến đây, dù muốn nói cũng không dám nói.

Hạ Quốc Bằng lạnh nhạt hỏi: “Có phải hay không cái gì?”

“Có phải giống mẹ nói hay không, kỳ thật ba ngoại tình? Ba trở thành đầu bếp, tự mình nấu cơm, đem đi, con cùng mẹ nhiều năm như vậy cũng chưa từng được ăn, sao người khác mỗi ngày đều có thể ăn!”

Chân mày Hạ Quốc Bằng nhảy dựng, một tay liền chụp trên tay vịn sô pha, âm thanh kia chấn động đến nỗi trần phòng khách tựa hồ đều giật giật. Ông chỉ tay vào Lý Linh Nhất.

“Bà cái gì cũng đều làm không rõ ràng, liền chạy đến bệnh viện làm loạn! Không chỉ có như thế, hiện tại còn ở trước mặt con gái nói xằng bậy! Bà thật đúng là người vợ tốt, một người mẹ tốt! Còn có chuyện của Thiên Tinh...” Nói đến đây, Hạ Quốc Bằng càng cảm thấy vô cùng đau đớn, nói không được.

Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới chuyện này, Lý Linh Nhất liền nhớ tới Thẩm Mẫn. Trong lòng ủy khuất, lại nháo lên: “Con gái của tôi cũng không phải là nói xằng nói bậy! Ông tự mình xuống bếp, tốn tâm tư hầu hạ ngươi vợ trước như vậy, còn không phải là muốn cùng bà ta hòa hảo trở lại, gương vỡ lại lành sao?! Được! Các người ở cùng nhau đi, tôi mang theo Tinh Không dọn ra ngoài, cái nhà này dù sao vốn dĩ chính là của bà ta, là hai mẹ con chúng tôi tu hú chiếm tổ! Ngày mai tôi liền dọn ra ngoài, đem nhà này nhường lại, thế này là được rồi! Nhưng mà ông cũng đừng trông cậy vào về sau Tinh Không còn gọi ông một tiếng "ba"!”

“Được! Thật giỏi! Đề nghị này của bà thật đúng là hợp ý tôi!” Hạ Quốc Bằng đem một phần văn kiện dày nặng ném lên trên bàn trà: “Ký vào đó, tôi tìm người tới giúp bà dọn!”

Lý Linh Nhất nhìn đến, đột nhiên nhìn thấy mấy chữ to trên văn kiện, đầu váng mắt hoa, cả người nhũn ra. Văn kiện kia không phải là gì khác, mà là... Giấy thỏa thuận ly hôn!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx