sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân! - Chương 240

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!Chương 240: [ại lần nữa xuất hiện trên đầu đề (2)

Edit: Phi Phi

Hạ Thiên Tinh cùng Dư Trạch Nam một trước một sau đến lầu một đi dùng cơm.

Dư Trạch Nam cùng những quan viên khác đều là siêu cấp VIP của khách sạn, có nhà ăn riêng dành cho khách quý, anh ta bảo Hạ Thiên Tinh cùng đi, cô không chịu, kết quả đại thiếu gia anh ta dính lấy cô, cùng cô đi tới nhà ăn bình thường.

Chính lúc mới tiến vào, Tiêu Hâm liền liếc xéo cô một cái, cô liền oán Dư Trạch Nam. Tất cả đều là đại thiếu gia anh kéo cừu hận đến cho cô.

Bên kia, Nguyễn Thanh ở cùng cô ta hưng phấn vẫy tay: “Thiên Tinh, cô lại đây! Mau tới đây xem! Cô ở trên tin tức! Hơn nữa là đầu bản tin luôn nha!”

Hạ Thiên Tinh trong lòng cả kinh. Đã có bóng ma sự kiện xe chấn môn lần trước, lần này không chút nào dám chậm trễ, lập tức liền đi qua.

Ngoại trừ cùng Bạch Dạ Kình có quan hệ bên ngoài, cô còn có thể vì cái gì mà lên đầu tin tức?

Dư Trạch Nam cũng tò mò theo đi lên.

Hạ Thiên Tinh ngồi xuống ở bên người Nguyễn Thanh, trước mặt Nguyễn Thanh là laptop. Chỉ thấy tin tức bát quái trong nước in to đùng mấy chữ đặc biệt rõ ràng, "Bạn gái mới của Dư nhị thiếu gia, cô bé lọ lem trở thành phượng hoàng". Kèm theo là hình ảnh rất lớn của cô cùng Dư Trạch Nam hai người tay trong tay xuất hiện ở sân bay.

Mặt hai người bọn họ đều chụp tương đối mơ hồ, đều là mặt nghiêng. Nhưng là người biết bọn họ, liếc mắt một cái liền nhìn ra được.

Hơn nữa, hiệu quả mơ hồ như vậy, ngược lại đem hai người chụp đến có vẻ đặc biệt ái muội. Đặc biệt anh ta giơ tay sờ miệng vết thương kia của cô trong một cái chớp mắt, nhìn đặc biệt thân mật, rõ ràng chính là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.

“Thiên Tinh, cô cùng nhị thiếu gia thật đúng là rất xứng đôi nga ~” Nguyễn Thanh nhịn không được cảm khái. Lấy con chuột ở trên trang web không ngừng di chuyển, nhìn những bình luận, tấm tắc lắc đầu: “Bất quá, bình luận phía dưới đều là những người có chút không ăn được nho thì nói nho còn xanh, thật là bày ra sắc mặt xấu xí.”

Trên mạng bình xịt nhiều, Hạ Thiên Tinh sớm đã có lãnh hội.

Dư nhị thiếu gia bưng ly cà phê đã uống một ngụm, dựa vào phía sau các cô cười tủm tỉm nhìn: “Ảnh chụp có chụp đến cảnh tình tứ sao, này là paparazzi nhà ai chụp?”

Hạ Thiên Tinh mẫn cảm quay đầu nhìn chằm chằm anh ta: “Không phải là anh bảo người làm chứ?”

Dư Trạch Nam vốn không nghĩ đến phương diện này, thế nhưng cô vừa nói như vậy, ngược lại làm sắc mặt anh ta cứng lại. Chẳng lẽ lại là... Anh trai anh?

“Thật là anh?!” Hạ Thiên Tinh bắt được sự cứng đờ trong thoáng chốc trên mặt anh.

“Này! Oan uổng! Tôi muốn cùng em chụp cái này làm gì? Em lại không phải đại minh tinh gì. Lại nói...” Dư nhị thiếu gia đem cà phê buông xuống, ngạo kiều ngẩng ngẩng cằm: “Bổn thiếu gia tự tiện nói một câu, ra cửa đều có đội paparazzi theo dõi đưa tin, bị người chụp có cái gì kỳ quái?”

Lời này thật ra không nói sai. Từ khoảng thời gian trước sau khi anh ta về nước, liền tự động biến thành con cưng của truyền thông. Bất kể dù là cùng phụ nữ hay cùng đàn ông, hơi đi gần một chút đều sẽ bị chụp ảnh.

Lần này, ước chừng cũng là bị paparazzi theo dõi.

Hạ Thiên Tinh theo bản năng nhớ tới người nào đó đang ở trong nước. Tin tức này... anh cũng nhìn thấy sao? Anh lại sẽ nghĩ như thế nào? Bất quá... Anh bận rộn như vậy, cũng không nhất định thật sự có thời gian rảnh để ý tới mấy tin tức bát quái này chứ?

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng mà trong lòng lại trước sau bất an. Cô muốn gọi điện thoại đi, lại nề hà không có điện thoại ở nước Y. Liền đứng lên, nói: “Mọi người ăn đi, tôi ra ngoài mua thẻ điện thoại.”

Dứt lời, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, liền vội vàng đi ra ngoài sảnh. Phía sau, Dư Trạch Nam nhìn bóng dáng cô, ánh mắt sâu thẳm.

Hạ Thiên Tinh mua một thẻ điện thoại của nước Y, khởi động điện thoại, sau khi cắm thẻ, kết nối internet xong điện thoại tự động liên tiếp nhắc nhở nhận được những mail mới "mail tin tức, mọi người xem rõ ràng". Cô lo lắng là việc công tác, liền nhấp vào mở mail ra.

Mail vừa mở ra, cả người cô ngây ngốc, suy nghĩ có chút hoảng hốt. Mail đầu tiên nhất không phải là nội dung công tác, mà là một loạt hình ảnh.

Bức ảnh đầu tiên, người nhà Bạch gia cùng Lan gia ngồi xoay quanh, bộ dáng rất hài hòa.

Bức thứ hai, anh cùng Lan Diệp hai người ở trên bờ sông tản bộ...

Bức thứ ba, anh lịch thiệp kéo cửa xe đưa Lan Diệp lên xe...

Đến cuối cùng...

Hô hấp Hạ Thiên Tinh căng thẳng, di động trong lòng bàn tay bị cô nắm đến ẩn ẩn nóng lên, nhưng mà cô lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Một đoạn thời gian rất dài, cô cũng chỉ chết đứng ở kia, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bức ảnh cuối cùng kia —— trên ảnh chụp, Lan Diệp nhón mũi chân, ở trên má anh nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn. Gió thổi phất tóc của cô ta, giơ lên vạt áo của anh, ở trời đông giá rét, một màn kia thoạt nhìn lại là ấm áp như vậy.

Cái lạnh toát ra từ lòng bàn chân, thẳng tiến đến ngực. Ngực đau nhức, như là bị người khác không hề do dự hung hăng đánh một cái, buồn đến nỗi làm cô cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn.

Còn chưa hoàn hồn, di động bị một bàn tay từ phía sau túm qua. Dư Trạch Nam nhìn những ảnh chụp, cũng là sửng sốt trong chớp mắt, rồi sau đó liếc nhìn cô một cái: “Đây là mục đích em hỏi tôi về Lan Diệp?”

“...” Hạ Thiên Tinh không đáp lời, chỉ là đưa tay ngửa ra trước mặt để anh ta đưa lại điện thoại cho mình.

“Có thể là ảnh ghép, tôi giúp em xem một chút.” Dư Trạch Nam cẩn thận phân biệt, rồi sau đó... Im lặng. Lo lắng liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện. Không cần hỏi, cô liền hiểu rõ, rất hiển nhiên không phải là ảnh ghép...

Dư Trạch Nam đưa điện thoại cho cô, lôi kéo tay cô đi về hướng nhà ăn: “Mặc kệ như thế nào, đi ăn bữa sáng trước. Hôm nay cả ngày đều làm công tác, em là phiên dịch viên của bổn thiếu gia, không cho phép ai ai oán oán, ảnh hưởng đến tâm tình của tôi.”

Hạ Thiên Tinh bị Dư Trạch Nam ấn trở lại trên ghế dựa ở nhà ăn, còn tự mình đi chuẩn bị bữa sáng.

Nguyễn Thanh nhìn cô thần sắc tối đen, bộ dáng thất hồn lạc phách, có chút kỳ quái: “Thiên Tinh, cô vì tin tức vừa rồi mà không thoải mái sao?”

Lông mi Hạ Thiên Tinh run rẩy, lắc đầu: “Không có...”

Hiện tại xem ra, vừa mới nãy mình muốn gọi điện thoại, tựa hồ bây giờ không còn nhớ đến...

“Cô đừng không thoải mái. Bao nhiêu người muốn cùng nhị thiếu gia nhấc lên quan hệ đều trông cậy vào ông trời. Cô xem, nhị thiếu gia đối với cô thật tốt, khoang hạng nhất không ngồi, lại ngồi cùng cô mấy giờ đồng hồ, nhà ăn VIP cũng không đi, ngược lại, lại ở đây bưng trà rót nước hầu hạ cho cô. Cũng khó trách Tiêu Hâm lại ghen ghét, ngay cả tôi cũng phải ghen ghét.”

Tiếng nói Nguyễn Thanh nói vang vọng ở bên tai. Một câu Hạ Thiên Tinh cũng chưa nghe vào trong tai, chỉ ngồi ở kia, yên lặng không nói.

Cô vốn dĩ cho rằng, anh nhất định sẽ không cùng Lan Diệp...

Rốt cuộc, vẫn là mình nghĩ sai rồi...

Dư Trạch Nam bưng bữa sáng đến, trực tiếp đặt xuống trước mặt cô: “Ăn mau đi, ăn xong qua nửa tiếng đồng hồ thì uống thuốc vào.”

Hạ Thiên Tinh máy móc cầm bộ đồ ăn, máy móc cắn bánh sừng bò. Rõ ràng là sốt cà chua ngọt ngào, thế nhưng nếm vào trong miệng cô, cô lại chỉ nếm ra chua xót.

Thực đau khổ, quá đau khổ...

Dư Trạch Nam cũng đi theo dùng cơm. Nhưng ánh mắt lại thường thường hướng về phía cô băn khoăn. Trong mắt là tràn đầy lo lắng.

Đều nói, những người như bọn họ chú định đều là hôn nhân chính trị. Một Tống Duy Nhất đi rồi, còn có mười Tống Duy Nhất đang chờ, cô làm sao lại vẫn không hiểu rõ, còn ngây ngốc đem mình đi vào đâu? Cho nên, nếu thông báo với mọi người cô chính là con gái của Lan Đình phu nhân, mọi việc có phải sẽ trở nên không giống nhau hay không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx