sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân! - Chương 246

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!Chương 246: Chưa bắt đầu, đã kết thúc (6)

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh (tui bù cho nè =)) Bù xong là tui lặn tiếp:>)

Nghĩ như vậy, trong lòng cô càng thêm gian nan đau khổ. Nước mắt tích tụ lại cũng càng thêm nhiều lên.

Bạch Dạ Kình nào biết trong lòng cô giờ phút này là ý nghĩ như vậy? Cô trầm mặc cùng với việc tích tụ nước mắt càng nhiều như vậy, với anh mà nói, chính là đưa ra quyết định.

Hô hấp của anh lập tức càng thêm nặng nề.

Ngay vào giờ phút này, bên ngoài lối thoát hiểm dày nặng truyền đến tiếng vang. Thân hình Hạ Thiên Tinh cứng đờ, cơ hồ là lập tức rút tay ra khỏi người Bạch Dạ Kình. So với Hạ Thiên Tinh hoảng loạn, Bạch Dạ Kình lại trước sau như một thản nhiên.

Một đôi vợ chồng nhỏ nói cười từ bên ngoài đi vào, cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài liền chiếu thẳng vào, thoáng qua mắt nhau.

Cô nhìn đến đáy mắt thâm thúy đen tối không ánh sáng của anh.

Anh nhìn đến hốc mắt phiếm hồng chứa đầy nước mắt ủy khuất của cô.

Cửa lại ‘ phanh ——’ một tiếng, bị đóng lại thật mạnh. Toàn bộ trong không gian lại lần nữa lâm vào tối đen. Đôi vợ chồng kia tay trong tay thấy họ là biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi mất, như là chạy trối chết. Tuy rằng không nhìn thấy cái gì, nhưng từ biểu hiện của họ, hiển nhiên cũng đoán được vừa mới nãy cô và Bạch Dạ Kình đã xảy ra chuyện gì.

Thật lâu sau...

Ngón tay của người đàn ông chậm rãi từ trong cơ thể cô rút ra. Sức lực gông cùm xiềng xích cùng ấm áp của người đàn ông vờn quanh bên người cũng dần dần biến mất.

Anh đi rồi. Không có bất cứ dấu hiệu tạm dừng nào, càng không có quay đầu lại.

Hạ Thiên Tinh dựa vào trên vách tường, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Áo choàng trên người cũng không ngăn được sự lạnh lẽo kia.

...

Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy hai chân đều đã tê rần mới sửa sang lại chỉnh tề tự mình kéo cửa chậm rãi đi ra ngoài.

Ngoài thang máy, hành lý của cô còn ở kia. Cô nhắc chân bước tới, chậm rì rì rảo bước đi vào thang máy, ấn lầu 8. Trong hô hấp phảng phất đều là hơi thở của anh, thân thể càng giống như là lưu lại nhiệt độ của anh, nhưng mà... anh đã không còn nữa...

Cầm chìa khóa mở cửa. Hạ Đại Bạch nhìn thấy cô, cơ hồ là từ trên sô pha nhảy dựng lên: “Đại Bảo!”

Nhóc chạy như bay tới bên cô, cánh tay nhỏ chặt chẽ ôm lấy hai cái đùi của cô. Hạ Thiên Tinh chưa bao giờ nghĩ lại nhớ nhóc như vậy, ngồi xổm xuống, đem con trai ôm chặt. Thẩm Mẫn đang ở phòng bếp châm trà, nghe được động tĩnh, đi ra thăm dò thì thấy con gái, liền ra khỏi phòng bếp.

“Sao lại trở về?” Thẩm Mẫn nói: “Vị Ương nói không phải con còn ở đó hai ngày nữa sao?”

“Công việc kết thúc sớm cho nên về trước.” Hạ Thiên Tinh buông con trai ra, trả lời bà: “Thân thể mẹ thế nào?”

Thẩm Mẫn đem trà trong tay đưa tới trên tay cô: “Ít nhiều cũng có Vị Ương giúp đỡ, đã khá hơn nhiều. Sao tay con lại lạnh như vậy? Đôi mắt cũng hồng hồng, xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Mẫn lo lắng, ánh mắt tìm kiếm nhìn cô. Hạ Thiên Tinh sợ mẹ mình nhìn ra cái gì, vội nói: “Cảm mạo nên vậy thôi, bây giờ con nói chuyện cũng bằng giọng mũi đây này.”

Cô cố ý hít hít cái mũi: “Bên ngoài gió lại lớn, làm cho mắt con bị thổi đến đỏ cả lên.”

Cũng không biết là Thẩm Mẫn tin hay không tin, nhưng cũng không truy vấn nữa. Chỉ nói: “Vừa mới nãy ba ba Đại Bạch mới đi ra ngoài, con không gặp sao?”

Hạ Thiên Tinh trong lòng thắt một chút, lắc đầu: “... Không có.”

“Hừ! Cứ cho là gặp đi, Đại Bảo cũng không cần Tiểu Bạch!” Hạ Đại Bạch còn đang tức giận.

Thẩm Mẫn cái gì cũng không biết, chỉ hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

“Không có việc gì, nó chính là thích cùng ba ba nó cáu kỉnh, qua mấy ngày thì tốt rồi.” Hạ Thiên Tinh sờ sờ đầu nhỏ tròn tròn của nhóc. Không khỏi nhớ tới Bạch lão phu nhân, bà nói qua mấy ngày nữa muốn cùng cô gặp mặt, cũng không biết rốt cuộc là khi nào, càng không biết... bà muốn cùng cô nói chuyện gì. Nhưng là, tóm lại mà nói, không phải là lời nói quá tốt. Ngày đó ở trong điện thoại, thái độ của lão phu nhân cô cũng đã nhìn trộm ra một chút.

...

Buổi tối.

Hạ Thiên Tinh uống xong thuốc trị cảm, rõ ràng là có hiệu quả gây buồn ngủ, nhưng mà cô trước sau vẫn không hề buồn ngủ. Nặng đầu nghẹt mũi, đặc biệt khó chịu.

Chờ Hạ Đại Bạch ngủ rồi, cô ngồi dựa ở đầu giường, cầm IPAD đùa nghịch. Ma xui quỷ khiến, ngay chỗ công cụ tìm kiếm đánh vào hai chữ "Lan Diệp". Trong nháy mắt, nhảy ra rất nhiều tư liệu về Lan Diệp.

Hạ Thiên Tinh lướt xuống đọc, khi đọc được đến "Lục địa chiến vương" kia liền thấy được ảnh chụp chung của cô ấy và Bạch Dạ Kình mười năm trước. Thì ra, người gọi "Lan Diệp" này... cùng với anh không đơn giản là chỉ có thân thế bối cảnh tương đương, còn đã từng trải qua cùng nhau...

Khó trách...

Tâm tình, càng ngày càng cay chát.

Ngực có chút buồn.

Bên người, Hạ Đại Bạch giật mình xoay người, một đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra.

“Đại Bảo.”

Hạ Thiên Tinh tắt IPAD, bỏ xuống đầu giường, một lần nữa nằm xuống: “Có phải mẹ quấy rầy đến con không?”

Hạ Đại Bạch lắc lắc đầu nhỏ.

Hạ Thiên Tinh ôm nhóc vào trong lòng ngực: “Nghe bà ngoại nói, hai ngày trước con đến nhà bà nội?”

“Dạ!” Nhắc tới bà nội, Hạ Đại Bạch vẫn rất vui vẻ: “Bà nội đối với con rất tốt, luôn cho con ăn rất nhiều đồ ăn ngon, không giống như Tiểu Bạch đáng ghét, cái này cũng không cho ăn, cái kia cũng không thể ăn. Ông nội còn giúp con chọn tên nữa ~~”

Hạ Thiên Tinh vốn muốn hỏi con trai, nếu có một ngày ông bà nội muốn đem nó mang đi, nó phải làm sao bây giờ. Nhưng nhìn con, đột nhiên cô lại không mở miệng được. Vấn đề như vậy đối với cô mà nói, đều thực tàn khốc, huống chi là đối với một đứa nhỏ?

“Ngủ đi, chờ ông nội lấy tên thật hay, nói mẹ biết trước tiên.”

“Nhưng con vẫn thích được gọi là Đại Bạch.”

Hạ Thiên Tinh cười. Lúc ấy đặt tên cho nhóc là Đại Bạch, là bởi vì lúc cô đi bệnh viện để sanh nhóc, nghe được viện trưởng nói một chữ "Bạch", nghĩ rằng có quan hệ với ba nhóc mà thôi.

“Chờ ông nội lấy tên rồi nói sau.” Hạ Thiên Tinh ôm con trai ngủ. Cô nghĩ... người Bạch gia nếu đặt cho nhóc một cái tên hoàn toàn mới, đại khái cũng sẽ không trưng cầu ý kiến của cô đâu? Ở trong mắt bọn họ, cô bất quá cũng chỉ là người ngoài râu ria mà thôi...

Loại cảm giác này, thật không dễ chịu...

...

Ngủ một buổi tối, cả người rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút.

Lúc Trì Vị Ương lại đây, Hạ Đại Bạch đang cùng bà ngoại đi ra ngoài tản bộ, trong nhà cũng chỉ có một mình Hạ Thiên Tinh đang làm bữa sáng.

“Nghe nói cậu ở bên kia sinh bệnh, nên trở về trước.” Trì Vị Ương đi vào phòng bếp hỗ trợ với cô: “Bây giờ không sao rồi chứ? Muốn để Phó Dật Trần đến xem không?”

“Đã tốt hơn rất nhiều.”

“...” Trì Vị Ương khuấy trứng gà, nhìn cô: “Tối hôm qua... Tổng Thống tiên sinh ở chỗ này ăn cơm chiều.”

“Vậy à?” Hạ Thiên Tinh trả lời nhàn nhạt, biểu tình cũng là mơ hồ.

“Cậu... Cùng anh ấy thật sự kết thúc?”

Kết thúc?

Cô cười khổ: “Đều chưa bắt đầu, tại sao lại nói kết thúc?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx