sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân! - Chương 272

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!Chương 272: Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân (1)

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

“Tiểu Bạch! Đại Bảo, thật sự là Tiểu Bạch!” Tiểu gia hỏa nhảy lên, kích động vô cùng.

Cũng may, bây giờ lực chú ý của tất cả mọi người đều dồn về Tổng Thống tiên sinh, không có người chú ý tới nhóc. Hạ Thiên Tinh bế Đại Bạch lên, nhóc nói: “Con biết là Tiểu Bạch sẽ đến!”

“Ừ.” Hạ Thiên Tinh cười, trong lòng có chút vui mừng.

Cho dù là phương thức xuất hiện của anh như vậy, cho dù anh không có biện pháp đến trước mặt bọn họ công khai nói cùng mọi người "Đây là con trai tôi", nhưng Hạ Thiên Tinh lại cảm thấy rất tốt.

Mà Hạ Đại Bạch vẫn như cũ, cảm thấy rất kiêu ngạo.

Nhóc biết, Đại Bảo nói không sai, nhóc có một ba ba ưu tú nhất. Tiếng hoan hô này đều thuộc về Tiểu Bạch của nhóc.

“Mẹ ơi, Tổng Thống tiên sinh thật soái nha!” Một cô bé ngây thơ cảm thán. Hạ Thiên Tinh bật cười, anh thật đúng là già trẻ đều không tha.

Trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Đại Bạch là vẻ kiêu ngạo, giống như người được khen là mình vậy.

Mẹ cô bé trả lời: “Là rất tuấn tú, cho nên, con phải ngoan ngoãn ăn cơm, nhanh chóng vào cao học. Về sau có thể tìm được một người bạn trai soái như Tổng Thống tiên sinh vậy."

“Ở cao học nhất định có thể tìm được sao?”

“Nhất định.”

“Con sẽ nghe lời, nhất định ngoan ngoãn ăn nhiều.”

Hạ Thiên Tinh nhoẻn miệng cười. Thì ra, Tổng Thống tiên sinh còn có thể dùng để dỗ dành cô gái nhỏ.

Tổng Thống tiên sinh ở trên đài đơn giản lên tiếng, chỉ nói mấy câu về phát triển giáo dục nhi đồng thanh thiếu niên, giành được những tràng vỗ tay nhiệt liệt của phụ huynh và giáo viên.

Bởi vì bộ phận giáo dục này từ sau khi anh tiền nhiệm đã có rất nhiều thành tựu.

Chẳng những giải quyết vấn đề vốn dĩ bối rối nhất là về "Lưu thủ nhi đồng", cũng thực hiện được chính sách giáo dục phí 0 đồng.

Hạ Đại Bạch ở trong lòng ngực Hạ Thiên Tinh vỗ ta hăng say nhất. Vốn dĩ lúc sáng sớm còn hờn dỗi nghẹn ở trong lòng, lúc này toàn bộ đều tan thành mây khói.

Sau khi Tổng Thống tiên sinh nói mấy lời, Hạ Thiên Tinh với các phụ huynh khác đều cho rằng anh lập tức phải rời đi. Hạ Đại Bạch còn lưu luyến nhìn chằm chằm anh. Thế nhưng nháy mắt tiếp theo, anh lại cất bước hướng về cô cùng Hạ Đại Bạch đi tới —— hai người bọn họ vừa lúc ngồi ở ghế đầu hàng giữa.

Hiệu trưởng cùng đoàn người giáo vụ, còn có chủ nhiệm lớp của Hạ Đại Bạch đều đi theo lại đây.

Hô hấp Hạ Thiên Tinh đều căng thẳng. Tất cả mọi người xoay đầu lại, tò mò nhìn xung quanh.

Cho đến khi...

Bước chân người đàn ông dừng lại ở trước mặt bọn họ.

Hạ Đại Bạch rất kích động, Hạ Thiên Tinh lại nhanh chóng bình tĩnh lại, ấn bả vai nho nhỏ của nhóc, để thằng bé đừng lộn xộn. Sau đó khuôn phép đứng lên, nhợt nhạt hướng Bạch Dạ Kình gật đầu: “Tổng Thống tiên sinh.”

Bạch Dạ Kình ý vị sâu xa liếc nhìn cô một cái, quay đầu cùng hiệu trưởng thì thầm hai câu. Hiệu trưởng kinh ngạc, lại cùng chủ nhiệm lớp Hạ Đại Bạch nhỏ giọng nói gì đó. Mọi người, bao gồm Hạ Thiên Tinh đều không hiểu ra sao.

Ngay sau đó, liền chỉ thấy hiệu trưởng chỉ huy một giáo viên khác nói: “Mau, dọn ghế dựa lại đây!”

“?” Tình huống như thế nào a? Hạ Thiên Tinh không thể hiểu được.

Ngược lại là chủ nhiệm lớp Hạ Đại Bạch nói với Hạ Thiên Tinh: “Bạch phu nhân, vì muốn hiểu biết sinh hoạt của bọn nhỏ, cho nên Tổng Thống tiên sinh hôm nay muốn cùng học sinh vượt qua một ngày bình dị nhất. Mà ba của Đại Bạch vừa vặn chưa từng không tới, cho nên... Tổng Thống tiên sinh muốn hỏi một chút Bạch phu nhân, ngài có nguyện ý để Tổng Thống tiên sinh cùng Đại Bạch ở chung một ngày...”

Trái một tiếng "Bạch phu nhân", phải một tiếng "Bạch phu nhân", làm cả người Hạ Thiên Tinh đều không tốt. Cô có chút ảo não mình lúc trước không sửa đúng lúc, bây giờ...

Bạch Dạ Kình phóng tầm mắt có ý vị khác lại đây, càng làm cho da đầu cô tê dại. Mất mặt không chịu được!

Anh... Sẽ không hiểu lầm, giáo viên gọi "Bạch phu nhân" là do cô bảo đi! Giống như bốn chữ "ông xã tương lai" trong điện thoại lúc trước vậy.

“Bạch phu nhân?” Lúc cô đang phát ngốc, giáo viên lại gọi một tiếng.

Da đầu Hạ Thiên Tinh nhảy dựng, không đợi cô trả lời, liền nghe được Hạ Đại Bạch vui thích lên tiếng hoan hô: “Được ạ! Được ạ! Con muốn Tổng Thống tiên sinh làm ba ba con!”

Hiệu trưởng xấu hổ cười: “Bạn học này, con đừng hiểu lầm, Tổng Thống tiên sinh chỉ là thể nghiệm một chút...”

Nhưng hiệu trưởng nói còn chưa nói xong, Bạch Dạ Kình đã khom người đem Hạ Đại Bạch ôm ở trong lòng ngực. Anh liếc nhìn nhóc con một cái: “Kêu ba ba!”

“...” Lần này, đổi lại là hiệu trưởng đần độn. Tiết tấu này... Tổng Thống tiên sinh là muốn nhận con nuôi sao?

Mọi người, từ giáo viên đến nhà trường, đều hâm mộ muốn chết. Chỉ nghe được Hạ Đại Bạch thanh thúy kêu một tiếng: “Ba ba!”

Bạch Dạ Kình lúc này mới vừa lòng chút. Ánh mắt hướng Hạ Thiên Tinh ở một bên bị một màn này chấn động đến nỗi còn chưa phục hồi lại tinh thần: “Bạch phu nhân, cô hẳn là không có ý kiến chứ?”

Một tiếng "Bạch phu nhân" anh cố ý kêu đặc biệt ái muội. Hạ Thiên Tinh biết anh là cố ý, quẫn đến mặt đều đỏ, chỉ lắc đầu: “Không ý kiến...”

Người ngoài hoàn toàn không biết giữa hai người có gì khác thường, chỉ là hâm mộ Hạ Đại Bạch. Chờ đến khi Bạch Dạ Kình thật sự cùng cô và Hạ Đại Bạch ngồi xuống bên cạnh, cô bé xinh xắn lúc nãy mở một đôi mắt to thẳng tắp nhìn Tổng Thống tiên sinh, trong chốc lát sau, liền thò qua cùng Hạ Đại Bạch nói chuyện: “Bạn học Đại Bạch, lời nói vừa nãy của cậu còn tính không?”

“Cái gì?”

“Cậu nói chờ cậu có ba ba, có thể đem ba ba cho mình mượn một nửa. Bây giờ có thể cho mình mượn một nửa không?”

Tất cả mọi người bị lời nói của đứa bé ngây thơ làm cho buồn cười. Cuối cùng, sau khi mẹ cô bé xinh xắn kia liên tục xin lỗi Tổng Thống tiên sinh, quẫn bách đem cô bé ôm trở về.

Nhưng tâm tình của Tổng Thống tiên sinh rất là sung sướng, trên mặt trước sau treo nụ cười nhàn nhạt.

...

Anh phất tay, để tất cả mọi người đều lui qua một bên. Chủ tịch trên đài bắt đầu làm các loại hoạt động trò chơi gia đình, lực chú ý của phụ huynh lại trước sau không có cách nào từ cái người đang phát sáng kia mà rút ra.

Hạ Đại Bạch ngồi ở trên đùi anh rất vui vẻ. Hạ Thiên Tinh ngồi bên cạnh, cũng không quá dám quang minh chính đại nói chuyện, chỉ là hạ thấp đầu, đem thanh âm ép xuống thấp, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Bạch Dạ Kình nhéo nhéo lỗ tai Hạ Đại Bạch, tuy rằng không dùng lực nhưng hiển nhiên còn đang so đo chuyện tối hôm qua.

Ngoài miệng lại chỉ là nhàn nhạt mở miệng: “Quan tâm phát triển của thanh thiếu niên nhi đồng một chút.”

“...” Hạ Thiên Tinh không lưu tình chút nào vạch trần anh: “Mạnh miệng.”

Rõ ràng là muốn chơi cùng con trai mà thôi. Phương pháp như vậy cũng coi như là đẹp cả đôi đường.

Khóe môi Bạch Dạ Kình hơi cong, cũng hướng cô nhìn qua: “Vâng, Bạch phu nhân nếu đã rõ ràng, biết rõ mà còn cố hỏi?”

Tư thế thật sự ái muội, đầu hai người từ xưa đến nay chưa từng gần như vậy. Hạ Thiên Tinh bị anh gọi "Bạch phu nhân"làm trong lòng chạy loạn, đỏ mặt ngẩng đầu, môi mỏng gợi cảm chỉ cách môi anh một tấc, cô cả kinh, hô hấp thắt lại, khẩn trương đến nỗi theo bản năng thối lui về sau, bảo trì khoảng cách an toàn.

Không dám nhìn tới ánh mắt của các phụ huynh khác...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx