sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân! - Chương 281

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!Chương 281: Yêu đương nghiêm túc (1)

Nhưng hiện tại, Hạ Kiêu so với quá khứ đã trưởng thành hơn nhiều, người đàn ông trưởng thành với chuyện kia rất khó kìm chế bản thân.

Cô lắc đầu để loại bỏ sự tưởng tượng ra khỏi óc mình, với tay cầm lấy cửa sổ muốn đóng cửa cửa sổ lại. Gió lạnh thổi nhiều khiến đau đầu, hơn nữa gió có to cũng không thổi tiêu tan được khói mù đang đè nặng trong lòng cô giờ phút này.

Chính thời điểm đang nghĩ như vậy, cửa phòng bỗng dưng bị đẩy từ phía ngoài.

Theo bản năng cô quay đầu lại chỉ thấy Dạ Kiêu mới rời đi cùng Nạp Lan lúc này đã quay trở lại.

Bước chân anh rất dài, thẳng tắp đi tới bên cạnh cô. Cho dù không bật đèn Bạch Túc Diệp cũng có thể cảm nhận rõ ràng anh đã tới gần, anh mang theo hơi lạnh quanh người. Không đợi cô kịp phản ứng người cô đã bị anh ôm thô bạo nhấc lên quẳng lên trên giường.

Hôm sau.

Tại phủ Tổng thống.

Quản gia nhẹ nhàng gõ cửa ở bên ngoài, Bạch Dạ Kình luôn luôn cảnh giác rất cao liền tỉnh. Theo thói quen thông thường, quản gia biết bên trong anh đã tỉnh liền xoay người xuống lầu.

Đêm qua quậy phá đến quá muộn cho nên cô gái trong lòng anh vẫn chưa tỉnh. Anh cúi xuống nhìn cô, tóc cô xõa tung tán trên ngực anh, đầu gối lên trên cánh tay anh chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ cùng chiếc cổ trắng ngần.

Da cô rất đẹp, ngủ qua một đêm làn da còn trong sáng như tuyết trắng, mặc dù nhìn gần như vậy vẫn thấy rất sạch sẽ, nhìn không ra chút tì vết nào.

Ánh mắt anh dời xuống chút nữa, đi vào trong mắt anh là dấu hôn nhàn nhạt do anh lưu lại. Ngón tay anh, cầm lòng không được, nhẹ nhàng chạm vào, trong lòng hơi hơi dao động, một cảm giác nói không nên lời.

Dường như đắp dấu vết này lên, cô gái này chân chính đã thuộc về chính mình.

Giống như tối qua anh đã đè cô xuống dưới như vậy.

Dường như cảm giác được có cái gì đụng chạm khiến cô ngứa ngáy, ấn đường cô khẽ nhíu một chút, tay đưa lên vẫy vẫy như muốn đuổi đi. Anh ngược lại đã giữ chặt tay cô.

Lúc này cô không giãy giụa nữa, lông mi nhẹ nhàng run rẩy giống con bướm huy động đôi cánh, rồi sau đó nhấc mí mắt lên, mở mắt ra có chút nhập nhèm.

Dưới chăn, hai người không mặc gì cả. Sau khi sự buồn ngủ hoàn toàn tan biến, sự ửng hồng cũng theo đó nổi lên trên gương mặt nhỏ. Cô tự nhiên nhớ tối qua mình chủ động dụ dỗ anh, thật là có đủ… mất mặt.

“Nghĩ cái gì?” Bạch Dạ Kình cũng không vội vã rời khỏi giường mà lấy ngón tay cuốn lọn tóc cô lại thưởng thức, ánh mắt đắm đuối nhìn cô, ánh mắt kia như có thể nhìn thấu tâm tư của cô vậy.

Hạ Thiên Tinh đỏ mặt hơn: “Nghĩ, chúng ta cứ nằm xuống như vậy sẽ muộn.”

“Nghĩ tới cái này?” Ánh mắt Bạch Dạ Kình càng sâu chút, giọng đè thấp vô cùng ái muội. “Anh cho rằng em suy nghĩ tới chuyện tối qua em cuốn lấy eo anh, suýt chút nữa chặt đứt…”

Hai tai cô đỏ ửng, liếc anh một cái hờn dỗi, bởi vì thẹn thùng mà mắt càng thêm kiều diễm.

Cũng không biết là ai bị ai cuốn lấy eo.

“Mặc kệ anh nói, em muốn rời khỏi giường.” Cô nhẹ giọng nói một câu, rời khỏi anh chui từ trong chăn ra, gỡ tóc cô ra khỏi tay anh, rồi sau đó vốn định tìm áo ngủ mặc vào, kết quả nhìn quanh một vòng mới phát hiện áo ngủ của mình bị anh ném ở cửa.

Tối hôm qua ôm cô tiến vào, ở cửa anh liền khó kìm chế hôn cô…

Hạ Thiên Tinh không còn cách nào khác, cuốn chăn quanh người đi tới cửa. Bạch Dạ Kình dựa vào thành giường nhìn thân thể nhỏ bé giống con nhộng dịch tới cửa rất buồn cuời, mặt anh giãn ra ý cười nhàn nhạt.

Từ đầu đến cuối Hạ Thiên Tinh cũng không dám quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, chỉ trốn ở trong chăn vội vàng mặc quần áo rồi kéo cửa chạy ra ngoài.

***

Trở về phòng rửa mặt, đứng ở trước gương, khuôn mặt Hạ Thiên Tinh vẫn còn hồng hồng. Trên cổ cô vẫn còn dấu hôn mới, anh thật sự không sợ cô để cho người khác nhìn thấy.

Cô mở cửa chọn quần áo cho mình. Trong ngăn tủ chỉ có vài món đồ lúc trước cô để lại nơi này, miễn cưỡng có thể mặc đi làm chỉ có một áo sơ mi trắng cùng một thân váy màu cam.

Còn may không có nhiệm vu phiên dịch, mặc như vậy hẳn là vẫn được.

Hạ Thiên Tinh lấy ra, mặc vào người, sau đó lấy khăn quàng quanh cổ mình rồi mới xuống lầu ăn bữa sáng.

Trên bàn cơm, hai cha con bọn họ đã ngồi ngay ngắn ở kia. Hạ Đại Bạch lại kén ăn, không chịu ăn món cần tây được đầu bếp chuẩn bị đặc biệt, Bạch Dạ Kình cũng không ép, chỉ bảo quản gia làm một khay thức ăn chay khác mang lên.

Thấy cô vào nhà ăn, ánh mắt cô dừng trên người cô không chớp mắt, sau đó nhìn tới váy cô, ấn đường khẽ nhíu một chút.

Váy cô hơi mỏng một chút, từ đầu gối trở lên lộ ra một khúc. Da thịt trắng tuyết như mỡ đông, hai chân cân xứng.

“Sao vậy?” Hạ Thiên Tinh cảm nhận được ánh mắt của anh, bị anh nhìn thật không được tự nhiên. Hơn nữa anh nhíu mi lại là có ý tứ gì? Giống như là tức giận nhưng lại cảm thấy không phải.

“Mặc như vậy đi làm?” Anh hỏi không biểu cảm, động tác ăn cơm vẫn không dừng.

“Khó coi sao?” Cô cúi đầu kiểm tra một chút, cảm thấy không có gì không đúng. Tuy không phải là trắng đen hài hòa nhưng cơ quan cũng không có quy định bắt buộc mặc hai màu trắng đen, màu sắc tuy khác biệt nhưng vẫn rất trong sáng.

“Không có, mẹ mặc cái gì cũng đẹp!” Hạ Đại Bạch lập tức chuyển qua lời ngọt, miệng vẫn còn nhai hoa quả.

Nghe tiểu gia hỏa nói lời ngọt khiến Hạ Thiên Tinh rất vui vẻ, cô cười tươi khẽ cúi xuống trước mặt bé hôn một cái, khen: “Ánh mắt không tồi.”

Rồi sau đó cô ngồi lên ghế bên cạnh Hạ Đại Bạch. Lúc bảo mẫu mang điểm tâm đến, ánh mắt Bạch Dạ Kình quét một vòng quanh người cô, thế nào cũng cảm thấy bộ quần áo này của cô không quá thích hợp.

Sau lại, mới hiểu được… cô ăn mặc thật sự quá gợi cảm. Phải, chính là quá gợi cảm! Đặc biệt lộ ra đoạn chân trắng tuyết kia dễ dàng khiến người khác mơ màng.

Hạ Đại Bạch biết hai người bọn họ như vậy được coi là hòa hảo nên không hỏi nhiều vấn để sáng, sáng sớm để bụng tình cũng không tệ lắm.

Hai lớn một nhỏ ăn xong bữa sáng. Hạ Thiên Tinh đưa Hại Bạch lên xe Ngô Khung, tự mình cũng nghĩ ngồi lên nhờ Ngô Khung đưa đi một đoạn, kết quả Bạch Dạ Kình vừa lúc từ trong phủ đi tới.

“Em định lên xe cậu ấy?” Anh nhíu mi.

“Nhờ Ngô Khưng đưa đến thành phố, sau đó em sẽ đi tàu điện ngầm tới văn phòng.” Văn phòng của cô rất tiện đi lại.

Anh trầm mặt đi tới kéo cô từ bên cạnh xe Ngô Khung nhét vào trong xe anh.

Ngô Khung cúi chào anh, anh hặn dò một câu, sau đó vẫy tay chào Hạ Đại Bạch, lúc này mới lên xe.

Đoàn Lãnh Phê lên xe cuối cùng.

Hạ Thiên Tinh đã nhìn ra, hai người bọn họ đây là muốn cùng nhau đi làm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx