sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân! - Chương 555

Ba mẹ lần lượt qua đời, thân thế Hạ Thiên Tinh suy nhược, ở phủ tổng thống liên tiếp ngủ hai ngày.

Ngày thứ 3, hơn 9 giờ sáng mới hoàn toàn tỉnh lại. Thức dậy đi xuống lầu, không thấy Bạch Dạ Kình nhưng mẹ Trầm Mẫn và lão phu nhân đang ở nhà.

Hạ Đại Bạch đang luyên thuyên với lão phu nhân.

Cậu bé sắp phải đến trường, hiện tại đang muốn chọn trường học, lão phu nhân đang giúp cậu bé chọn môn học.

"Cháu đừng nghe ba mình, chơi súng cái gì, nội thấy nghiêm túc luyện piano còn tốt hơn."

"Thế nhưng, chơi piano không vui chút nào ạ!"

"Hiện tại con thấy không vui, chờ lớn hơn chút nữa, lúc theo đuổi bạn gái con sẽ thấy piano rất có ích." Lão phu nhân ôm cháu trai bảo bối tán dóc.

“Tại sao phải đến lúc theo đuổi bạn gái, mới biết piano rất có ích ạ?”

“Cháu nhìn bà nội xem, nội có đẹp không?” Lão phu nhân hỏi, còn không quên ngồi thẳng thân thể, sửa sang lại tóc, lại hỏi: “Có đẹp hay không?”

“Để cháu nghiêm túc nhìn thử ạ~!” Hạ Đại Bạch ra vẻ thật sự muốn chấm điểm, thân thể nhỏ nhắn leo lên ghế sa lon, quỳ gối, tay nhỏ bé ôm lấy mắt lão phu nhân cẩn thận nhìn.

Vốn dĩ lão phu nhân chỉ muốn nghe đứa nhỏ nịnh nọt chút là được, kết quả, cậu bé lại nghiêm túc nhìn như thế, lão phu nhân lập tức không có lòng tin. Nếp nhăn nơi khóe mắt không biết có quá rõ ràng hay không? Còn có vết lốm đốm trên chóp mũi nữa, sớm biết cháu trai bảo bối sẽ nhìn cẩn thận như thế, hôm qua đã đến thẩm mỹ viện chăm sóc da thật tốt.

“Được rồi, được rồi, đừng nhìn nữa!” Lão phu nhân không ngăn được con người to tròn đen nhánh giống như tia x quang dường của nhóc con, giống như đang quét qua trên mặt bà. Một tay bà che mình mặt, một tay nắm lấy tay đứa nhỏ, muốn để mặt mình thoát khỏi tia x quang kia.

Kết quả.

Hạ Đại Bạch lại đẩy tay bà đang ôm mặt ra, nói: “Bà nội, đừng che ạ, cháu còn chưa nhìn rõ!”

“Được rồi, bà nội biết, trên mặt bà có rất nhiều nếp nhăn đúng không?” Lão phu nhân không vui, tự giận mình buông tay xuống.

Hiện tại, bà cảm thấy mình vừa mới đề cập đến vấn đề có đẹp hay không, có chút tự rước lấy sự xấu hổ.

“Bà nội, cháu đã kiểm tra cẩn thận, gương mặt này của bà . . .”

Từ trên lầu đi xuống, Hạ Thiên Tinh nghe đoạn đối thoại của họ, đình chỉ hô hấp, rất sợ Hạ Đại Bạch sẽ nói gì không đúng ý bà. Lão phu nhân đối với gương mặt này vẫn rất xem trọng, thường xuyên đi thẩm mỹ chăm sóc. Kéo căng da mặt cũng đã làm, bảo dưỡng vô cùng kỹ.

Vài giây sau.

Hạ Đại Bạch cười hì hì nói: “Chỉ so với gương mặt này của Đại Bạch kém chút xíu thôi!”

Cậu bé vừa nói, còn không quên đắc ý vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Cũng sắp bằng sự trẻ trung của Đại Bạch rồi!”

Hạ Thiên Tinh thở phào.

Đúng như dự đoán, lão phu nhân rất vui vẻ. Ôm lấy Hạ Đại Bạch, đắc ý hất mặt: “Năm đó, lúc bà còn trẻ, không hề kém hơn Đại Bạch nhà chúng ta. Khi đó hả, bà nội còn là một cành hoa nữa đấy, bao nhiêu người đàn ông muốn theo đuổi bà cũng đuổi không kịp!”

“Bà nội, thế nhưng chuyện này có quan hệ gì với piano ạ?” May mà cậu bé còn nhớ vấn đề chính.

“À, đúng đúng đúng” Lão phu nhân nhớ đến chuyện này, nghiêm mặt: “Cháu thấy đó, bà nội đẹp như vậy, còn ông nội cháu lại có bộ dạng đó, có biết tại sao bà nội lại gả cho ông ấy không?”

“Thế nhưng, ông nội trừ có hung dữ chút ra, thật ra cũng rất xuất sắc!”

“Đó là sau khi kết hôn với bà, được bà chỉnh đốn mới đẹp trai ra. Trước kia, ông nội cháu cũng không phải thế này.” Lão phu nhân tự mình nói: “Cũng bởi vì năm đó trên thuyền, ông ấy đàn cho bà nghe một khúc piano. Bà nội nghe xong, lập tức động lòng, lập tức gả cho ông ấy, vậy cháu nói xem dường cầm có quan trọng hay không? Đàn giỏi, sau này các cô gái sẽ theo cháu không ngớt. Còn nghịch súng, nguy hiểm như thế, các cô gái nhìn thấy, chỉ sợ sẽ tránh cháu thật xa.”

“Thế nhưng, Tiểu Bạch cũng nghịch súng.”

“Cho nên, từ nhỏ đến lớn ba cháu chưa từng có bạn gái, cuối cùng cũng chỉ có Thiên Tinh nhà cháu đơn thuần, mười mấy tuổi đã bị ba cháu trói chặt.”

Hạ Thiên Tinh nghe vậy không nhịn được bật cười. Xem ra, Dạ Kình nói cô là mối tình đầu của anh, thật sự không có hù dọa cô.

“Đại Bảo.”

Hạ Đại Bạch nghiêng đầu nhìn thấy cô, trượt xuống chạy đến chỗ cô.

Hạ Thiên Tinh chào hỏi: “Mẹ!”

“Ngồi ngồi ngồi.” Lão phu nhân nói: “Mẹ con đang nấu cháo gà, nói là mấy ngày trước đau bụng, phải bồi bổ cho con.”

“Có thể hôm đó quá buồn phiền, hiện tại đã không vấn đề gì rồi ạ!”

“Kiểm tra cố định vẫn phải làm.” Lão phu nhân nói: “Nghe quản gia nói, con ngủ hai ngày, hiện tại thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi ạ!”

Cô ngồi xuống ghế, lão phu nhân lập tức cầm lấy tấm chăn mỏng. Hạ Đại Bạch thuận tay nhận lấy, mở ra đắp lên bụng Hạ Thiên Tinh.

“Cám ơn!” Hạ Thiên Tinh cảm thấy ấm áp, cô nói cám ơn con trai.

Lúc này, Trầm Mẫn đã bưng cháo gà ra khỏi nhà bếp.

“Mẹ!” Hạ Thiên Tinh muốn đứng dậy, lão phu nhân lại kéo cô lại: “Ngồi ngồi, để mẹ.”

Lão phu nhân đứng dậy nhận cháo gà đem đến. Hạ Thiên Tinh bưng cháo nóng, nhìn hai vị trưởng bối, trong lòng ấm áp. Mặc dù mất đi hai người thân, thế nhưng, bây giờ còn có hai người mẹ, một đứa nhỏ, một người chồng thương yêu cô, cuộc sống như thế, còn có gì đáng buồn nữa!

“Thật ra thì nhà có người nấu cháo gà, mẹ không cần tự mình làm đâu ạ?” Hạ Thiên Tinh cầm muỗng, múc cháo lên thổi nguội.

“Người khác làm mẹ không yên tâm!”

Hạ Thiên Tinh ăn một hớp cháo, mùi vị ấm áp kia, giống như đi vào tim cô.

Hai tháng sau.

Hạ Thiên Tinh đã không còn ói nữa, qua ba tháng nguy hiểm nhất, làm kiểm tra cố định, tình trạng của đứa nhỏ cũng tương đối ổn định.

Bạch Dạ Kình cũng đã chính thức từ chức. Tất cả công việc cũng sắp bàn giao xong.

Buổi tối.

Bên trong biệt thự nhỏ.

Hạ Thiên Tinh nằm trên cánh tay Bạch Dạ Kình, bàn tay ấm áp của anh khẽ vuốt cánh tay của cô: “Ngày mai đi công tác, là chuyện cuối cùng phải làm ở vị trí này. Lần này, có lẽ sẽ đi một tuần.”

“Sáng sớm ngày mai giúp anh thu dọn hành lý, vẫn còn kịp.”

Hạ Thiên Tinh vừa nói, vừa ôm cánh tay anh thật chặt, chôn thật sâu thân thể vào lòng anh.

Có một sự quyến luyến không nói thành lời.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần xa cách ngắn ngủi như thế, đối với cô mà nói, đều cảm thấy rất buồn.

Bạch Dạ Kình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngưng mắt nhìn cô, hô hấp lập tức nặng nề hơn rất nhiều. Vài giây sau, bỗng dưng anh cúi người ngậm lấy môi cô, đặt lên đó một nụ hôn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx