sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân! - Chương 560

"Anh... không sao chứ? Có bị thương không?"

Tê tâm liệt phế, vẫn luôn như vậy.

Cô luôn như vậy, vẫn còn lo cho anh.

"Anh không sao, anh rất tốt, không có chuyện gì..."

Chẳng qua là, tim anh...

Rất đau...

"Vậy thì tốt." Môi co run rẩy hơn, giọng nói cũng dần yếu ớt, tay đặt lên bụng mình, thở dốc nói: "Cứu con chúng ta... Em biết, anh nhất định có thể... Cứu con chúng ta trước..."

“Chuẩn bị phòng cấp cứu! Nhanh!” Phó Dật Trần thất thanh kêu. Một tay hốt hoảng đè lên vết thương cô, không cho máu chảy nhiều hơn, một tay ôm chặt lấy cô.

Nhiệt độ thân thể cô càng ngày càng thấp, càng ngày càng lạnh…

Loại cảm giác đó, khiến anh thật sự rất sợ.

“Em không được có chuyện, anh không thể có chuyện, Vị Ương, không phải chúng ta còn chưa kết hôn sao? Em vừa mới hứa với anh, còn phải sinh con gái cho anh…” Giọng của anh, kể cả môi anh cũng đang phát run.

Thường xuyên thấy nhiều sinh sinh tử tử, nhưng lần đầu tiên anh sợ chết như vậy, sợ máu như vậy…

Nếu có thể, anh nguyện ý mình chịu thay cô…

Chỉ cầu cô, thật tốt…

Đừng có chuyện gì.

Những y tá xung quanh cũng đỏ mắt.

Nhưng mà…

Lông mi Trì Vị Ương run lên, chậm rãi nhắm hai mắt. Đáp lại anh chỉ có hơi thở ngày càng yếu ớt của cô, càng ngày càng yếu…

Tay cô chậm rãi buông lỏng anh, rơi trên mặt đất.

“Vị Ương!”

Giường bệnh được nhanh chóng đẩy đến, Phó Dật Trần thận trọng ôm lấy cô từ dưới đất lên giường, lập tức đẩy vào phòng cấp cứu.

Người mang dao kia đã bị bảo vệ khống chế, sau đó giao cho cảnh sát.

Vào giờ phút này, Phó Dật Trần không để ý chuyện khác. Cảnh sát muốn anh đi theo lấy khẩu cung, nhưng anh hiện tại không ổn định, chỉ có thể tạm thời theo sau.

Phó Dật Trần muốn chạy vào phòng cấp cứu, bị bác sĩ chủ trị cản lại.

“Dật Trần, anh không thể đi vào!”

“Tôi phải vào, phải làm phẫu thuật, để tôi làm!”

“Trong bệnh viện không cho phép, anh đang không ổn định.”

Môi Phó Dật Trần run run, không nói nên lời. Bên trong là hai sinh mạng! Hai sinh mạng trước mắt! Là hai người quan trọng nhất cuộc đời anh!

… … …

Hạ Thiên Tinh nhận được điện thoại là lúc vừa ăn trưa xong, đang chuẩn bị về phòng ngủ một giấc.

Nói chuyện với cô là Phó Dật Trần.

Mỗi một chữ đều giống như dùng hết khí lực toàn thân, yếu ớt mờ ảo tựa như gió thổi qua liền biến mất.

“Anh nói gì?” Nghe anh nói, Hạ Thiên Tinh nhất thời không còn buồn ngủ, cả người sững sờ trên cầu thang.

“Cô có thể đến một chuyến không?” Phó Dật Trần dùng khí lực cuối cùng, gần như là khẩn cầu cô: “Nếu cô ấy có thể tỉnh lại, thấy cô và tôi, nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Tôi sẽ đến ngay lập tức!” Hạ Thiên Tinh không dám chậm trễ một giây nào.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa rồi vẫn ở đây trò chuyện với cô, sao vừa đến bệnh viện đã xảy ra chuyện?

Cô vừa dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo vừa gọi cho Ngô Khung. May là vì đợi lệnh bất cứ lúc nào, Bạch Dạ Kình đã sắp xếp chỗ ở cho Ngô Khung ở Trường Giang.

Cho nên, nghe điện thoại xong, Ngô Khung lập tức đến. Hạ Thiên Tinh mặc quần áo, nhanh chóng đi ra cửa, trong lòng hoảng loạn, dọc đường đi đều cầu nguyện Trì Vị Ương ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

… … …

Phó Dật Trần cúp điện thoại, đứng trên hành lang dài.

Anh nhìn chằm chằm ánh đèn sáng lên của phòng cấp cứu, ánh mắt ảm đạm không có tia sáng. Tay run rẩy, mò vào túi, lấy hộp thuốc lá.

Nơi này là bệnh viện, anh rất rõ không thể hút thuốc, nhưng ngực rất đau, đau như có thể nghẹt thở rồi chết đi bất cứ lúc nào. Dù sao cũng phải dùng chút gì làm bị lơ là.

Anh bật lửa, cuối cùng, không đốt, chỉ ngậm giữa răng. Cả người, tựa như không còn linh hồn, anh lấy thuốc lá ra, lại ngậm vào miệng một lần nữa, lại lấy ra, làm đi làm lại nhiều lần. Ngay cả đầu ngón tay cũng đang phát run.

Bác sĩ ngoại khoa và phụ khoa đều đi vào.

“Bác sĩ Phó.” Có y tá chạy đến, cầm tờ giấy trong tay, sắc mặt ngưng trọng, không đành lòng nhìn anh. Do dự nhiều lần, không dám mở miệng.

“Có chuyện gì?” Môi Phó Dật Trần cũng khô khốc, giọng nói khàn khàn. Nghề dày công tu dưỡng vẫn khiến anh không quên, lấy thuốc lát trong miệng ra, nhét vào túi.

“Cái đó… cho người thân ký.” Y tá không đành lòng đưa tờ giấy trong tay.

Phó Dật Trần vừa nhìn, hốc mắt liền đỏ.

Tờ giấy đó, chính là… thư thông báo bệnh tình nguy kịch.

Bốn chữ ‘bệnh tình nguy kịch’ giống như mây đen bao phủ, khiến anh cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn. Anh cầm lấy, ngón tay run rẩy, nhiều lần không cầm được cây bút y tá đưa đến. Còn chưa viết chữ ‘Phó’, cây bút đã từ trong tay rớt xuống đất, phát ra một tiếng ‘phanh’.

Cũng không phải rất lớn.

Nhưng trong bệnh viện an tĩnh, một tiếng này cũng đủ làm người khác sợ hết hồn hết vía.

Y tá nhìn anh, ngồi xổm xuống, nhặt bút lên. Không khí lan truyền, hốc mắt y tá cũng hơi ửng đỏ.

Cô ta an ủi: “Anh đừng quá khẩn trương… Anh rõ ràng nhất, thư thông báo này, thật ra chính là chuyện bé xé ra to, cho người thân chuẩn bị tâm lý trong trường hợp xấu nhất…”

Càng nói, cô ta không nói được nữa.

Phó Dật Trần nặng nề thở dài, những lời này, trước kia anh thường dùng để an ủi người thân. Khi đó, bi kịch không xảy ra trên người mình, nói ra những lời đó không cảm thấy vô lực. Nhưng hôm nay…

Anh mới biết rõ, tờ giấy thông báo này tàn khốc, vô tình bao nhiêu.

“Bác sĩ Phó, anh không thể trì hoãn nữa.” Tuy không đành lòng nhưng y tá vẫn phải thúc giục. Bây giờ cấp cứu chính là tranh đoạt từng giây từng phút.

Phó Dật Trần cắn răng, dằn lòng ký tên. Vì quá dùng sức, bút đâm thủng tờ giấy.

Y tá cất tờ giấy, Phó Dật Trần dùng sức nắm tay cô ta: “Giúp tôi chuyển lời bác sĩ Phó và bác sĩ Đàm, hai người bên trong còn quan trọng hơn mạng của tôi… Nhất định không thể có chuyện!”

Y tá cầm tay anh: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời.”

Y tá tiến vào.

Ngực Phó Dật Trần đọng lại đủ loại ưu tư, cuối cùng anh khắc chế không nổi, ‘ầm’ một tiếng, quả đấm nặng nề đánh vào vách tường.

Thanh âm vang dội.

Người trong hành lang đều kinh ngạc.

“Dật Trần!” Lúc này, Hạ Thiên Tinh vội vã đi vào. Hành động mất khống chế vừa rồi của anh, cô cũng thấy rõ. Lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, trầm xuống.

Vốn trên đường đều cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng bị thương nghiêm trọng. Nhưng lần này, hành động của Phó Dật Trần làm cô hiểu rõ, không chỉ là không nghiêm trọng, mà là vô cùng nghiêm trọng.

<


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx