Anh dừng xe lại trước cổng xóm trọ. Hai lớp cửa cổng đã khóa chặt. Cả dãy phòng trọ sinh viên tối đen. Biển thông báo "Khóa cổng lúc 22h30, không được gọi cổng nếu không dặn chủ nhà trước" đập vào mắt hai người. Còn lúc này, trời đã gần bước sang ngày mới.
"Thầy về đi." Tô Kim Uyên buồn bã nói.
"Còn em?"
"Em ngồi đây đợi."
"Đợi đến sáng á?" Tuấn dở khóc dở cười, "Em dở hơi à? Thế mà nãy còn đòi đi bộ thì đến sáng mất. Trời ạ. Lên xe đi."
"Không", Kim Uyên như dính phải lửa. Cô lùi ra sau vài bước, giọng cô cảnh cáo, "Đánh chết em cũng không về nhà thầy."
Anh cười phá lên, "Chúa ơi. Đã bảo lên xe cơ mà. Đưa cái cục đất này về nhà tôi cho chật nhà à?"
Tuấn đưa Tô Kim Uyên vào một quán hàng bán đồ ăn đêm. Nước da trắng bệch của Kim Uyên dần dần chuyển sang màu ửng đỏ. Rõ ràng là cô đói và lạnh nhưng vẫn cố từ chối. Cô ăn rất chậm, cách dùng café nóng của cô cũng vô cùng đặc biệt nữa. Tuấn chăm chú nhìn cô.
"Mà em cũng đi bộ qua nhà anh đấy à? Lúc tối ấy?"
Bàn tay anh khẽ gạt những lọn tóc đang vương trên khuôn mặt đẹp ngồi đối diện. Tô Kim Uyên không trả lời, cô chỉ gật đầu.
"Đúng là ngu ngốc mà."
"Không phải." Cô nói, "Em chỉ muốn xem sự kiên nhẫn của chính bản thân tới đâu mà thôi. À mà không..." Cô lúng túng, "Từ trường qua nhà thầy cũng chẳng xa lắm."
"Gần sáu cây số mà không xa. Rồi nhà anh cách xa chỗ em cả hai chục cây nữa đó. Biết không hả?", anh giận dữ.
"Em biết. Mà thầy là thầy. Anh với em gì cơ chứ?" Cô hét lên, như thể những giây phút tình tứ trước đó là không hề tồn tại. Cô hành động thế bởi cô không suy nghĩ điều gì.
Bà chủ quán sửng sốt quay lại nhìn đôi nam nữ. Bà bắt đầu phỏng đoán về mối quan hệ thầy - trò khi đang là buổi đêm. Bà nheo nheo mắt nhìn.
"Khi anh dạy em học thì anh là thầy, em là trò. Còn bình thường, anh là bạn trai của em, hiểu chưa?" Tuấn đá mạnh vào chân Tô Kim Uyên dưới gầm bàn. Cô như hiểu ra vấn đề, bèn hưởng ứng theo.
"Thôi nào. Anh ăn đi. Nguội hết đồ rồi."
Tuấn cười tít cả mắt. Kim Uyên cắn môi hù dọa anh. Bà chủ quán lúc này mới quay lại tiếp tục công việc của mình. Có vẻ như, bà ấy cũng đang ngượng.
Hơn bốn giờ sáng, anh đưa cô tới một con sông lớn gần trung tâm thành phố ngắm bình minh. Cô nhìn xa xăm nơi mặt trời đang lấp ló nhô cao giữa cả một vùng phía đông đỏ ối. Anh ngồi nghịch cỏ dại và bần thần nhìn thân người đang ngồi bó gối của cô. Cô nhỏ nhắn và trở nên cô độc hơn bao giờ hết.
Anh ngồi xuống cạnh cô. Những giọt nước mắt được ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới rọi tới lấp lánh như dát bạc. Tay anh chạm lấy bờ vai cô, rồi siết chặt, "Phải đi học thì sau này em mới có tiền nuôi mẹ. Bằng không, em sẽ giết chết tương lai của mình và cũng giết chết cuộc sống của mẹ em đó."
"Vâng. Em đi học. Em còn phải trả nợ cho anh nữa chứ?"
"Ngu ngốc." Anh cười lớn. Có vẻ như việc xưng hô anh em suốt nhiều giờ đồng hồ trong quán ăn đã khiến cô quen dần. "Sau này anh cưới em. Anh đi làm và cuối tháng sẽ đưa tiền lương cho em thì em trả nợ cho anh làm gì nữa?"
"Em là học trò của anh mà." Tô Kim Uyên cười nhăn nhó.
"Ở trường, em là trò. Chứ bình thường, ai bảo anh là thầy giáo của em."
"Anh thật là vô lý!" Cô lè lưỡi.
Anh cười khoái trá, "Chúng ta đều ngang ngạnh như nhau."
Anh ngồi nhích lại và kéo người cô để mái tóc đen ấy chạm tới khứu giác của anh. Một mùi thơm thanh sạch của người con gái mới biết yêu lần đầu phảng phất trong tiết trời bình minh thoang thoảng gió.
Cô ấp úng và vẫn tiếp tục vặn vẹo hai tay vào nhau. Cô sẽ thú nhận mọi việc, xin lỗi và mất anh, mất tương lai và vô vàn điều sau đó.
"Em muốn nói gì à?", anh thì thầm.
Thay vì làm điều đúng đắn, cô tựa má vào vai anh, "Chỉ là một chút bồn chồn".
"Vì giờ, em đang ở rất gần anh à?", anh cười phá lên.
Cô nhảy dựng người dậy, "Không phải thế!" Cô ghét kiểu anh khơi gợi lại những lần cơ thể anh và cơ thể cô gần như đã gắn kết hoàn toàn.
Anh cũng đứng lên, "Đúng thế mà. Rõ ràng là em đang cố tình che giấu sự thật".
Cô vòng hai tay ra sau và hơi nghiêng đầu, "Làm gì có chuyện đó. Anh đừng có tự đánh lừa mình."
Cô quay mặt đi, từng bước chân chậm chạp tiến lên phía mui con thuyền đánh cá của một người dân vùng ven sông Sài Gòn.
Anh đã ở ngay sau lưng cô, vòng hai tay mình ôm gọn vòng eo nhỏ nhắn của cô. Anh cọ môi mình vào phần cổ cao trắng nõn. Anh lùa ngón tay vào mái tóc lạnh buốt có phần rối tung của cô, "Vậy em nghĩ, em có đang trung thực với trái tim em?"
Cô ghét cái cách anh đối xử ngọt ngào, dịu dàng nhưng không bao giờ thiếu sức nặng toát ra từ những hành động đó của anh đối với cô, mạnh mẽ, kiên định đến hoàn hảo.
"Em sẽ không thừa nhận đâu", cô yếu ớt nói.
"Anh đã không định nói ra điều này, ít nhất là một năm tới đây, trước khi em tốt nghiệp đại học", anh nói.
Anh xoay người cô đối diện với mình. Cô nhìn anh chăm chú và tỏ ra hết sức tập trung tới vấn đề anh đang đề cập. Tay anh vẫn quanh vòng eo cô, bàn tay còn lại đang di chuyển trên bầu má đáng yêu, "Anh sẽ không nói chuyện với em, tiếp xúc với em, chính xác là hạn chế, bởi em luôn khiêu khích anh, tất cả, trong ánh mắt, hành động hay lời nói... Anh không thể tưởng tượng nổi, nếu trong một năm còn lại, em không còn xuất hiện nữa, và anh càng không có một dấu vết nào về sự tồn tại của em thì cuộc sống của anh sẽ đi theo hướng nào. Nếu như, anh nói, anh yêu thương em, anh không biết cuộc sống của em có trở lên tốt đẹp và ý nghĩa hơn không? Vì vậy, anh luôn do dự trong khoảng thời gian em còn ngồi trên ghế giảng đường và hết lòng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của mẹ em... Nhưng trên hết, anh muốn chia sẻ với em, trong tất cả mọi chuyện. Em hiểu không?"
Anh đã sai rồi. Cô kêu lên trong câm lặng. Từ lúc em gặp anh, mặt trời mới như tỏa sáng. Kể cả lúc này, bên anh, em ấm áp vì hơi ấm mà chúng đã tỏa ra và mang lại. Nhưng cô không nói được, cô sẽ bật khóc mất. Và thay vì thế, cô chọn cách dụi đầu vào ngực anh. Cô sẽ theo anh - chạy theo ánh mặt trời nóng bỏng mà không kém phần quyến rũ.
Anh nâng cằm cô lên và hôn cô.
"Đó có phải là một câu trả lời đồng ý?"
Cô vùi mặt vào ngực anh để che đi những giọt nước mắt.
Chầm chậm, cô áp môi mình vào ngực trái của anh, "Vâng".
"Vậy anh muốn nói để em biết, em là tình yêu của cuộc đời anh."
Cô ngẩng đầu và nhìn sâu vào đôi mắt anh, "Và em cũng yêu anh", cô mỉm cười mãn nguyện.
@by txiuqw4