Tống Dao nằm mơ màng trên giường một ngày, tâm tình phiền muộn, tinh thần sa sút, cho đến buổi tối ngày hôm sau đói không chịu được, mới gượng gạo tỉnh dậy trên giường, mắt nhìn điện thoại ném ở một bên, không khỏi nhớ tới Quý Thừa Xuyên chỉ lạnh nhạt “ừm” một chữ, bực dọc mở mắt ra.
Lại một ngày trôi qua, từ đầu đến cuối Quý Thừa Xuyên vẫn chưa xuất hiện, chắc hẳn từ nay về sau không còn xuất hiện nữa phải không? Đối với hiện thực tàn khốc, Tống Dao không muốn nghĩ nhiều, lê tấm thân gầy yếu từ trên giường xuống, bắt đầu tìm chút gì để ăn.
Không ngờ vừa mở tủ lạnh ra, trông thấy mấy quả trứng gà, một thoáng lại nhớ đến Quý Thừa Xuyên, đối với năng lực liên tưởng mạnh mẽ của mình, Tống Dao rất rầu rĩ.
Trên thực tế, từ khi Quý Thừa Xuyên xâm nhập vào cuộc sống của cô, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hết thảy mỗi thứ trong căn phòng ở khu nhà trọ này, dường như không thể phân biệt rạch ròi với người đó. Nhìn thấy nồi, chén, muôi, bồn nước liền nhớ phải nấu cơm cho anh, thấy cái ghế liền nhớ anh từng ngồi đây, thấy chiếc giường liền nhớ mình đã từng bị anh đè lên giường mà cưỡng hôn… Đồ khốn kiếp, còn muốn để cho người khác sống hay không!
Giờ khắc này, Tống Dao sâu sắc cảm thấy đứng trong căn phòng này quả thực làm cho người ta ngạt thở, để thoát khỏi nỗi nhớ nhung này, cô quyết định đi ra ngoài tản bộ một chút.
Buổi tối lúc bảy giờ, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, ở thành phố này, một ngày sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, dưới lầu trọ là công viên nho nhỏ đang tụ tập các bác gái đang khiêu vũ trong khoảng sân rộng rãi, kèm theo đó là khúc nhạc đinh tai nhức óc, kỹ thuật nhảy vô cùng đỏm dáng.
Tống Dao vừa gặm xong một túi bánh quy, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng chào hỏi.
“Ơ, con gái à, con cũng xuống đây khiêu vũ sao?” Hóa ra là dì ở dưới lầu từ đuôi mắt đã phát hiện ra cô, không chờ cô lắc đầu, đã xúm lại, nhiệt tình nói, “Lại đây, dì dạy cho con, vũ điệu này rất đơn giản, đi theo tiết tấu, ưỡn ngực, hóp bụng…”
Người ta dạy nghiêm túc như thế, Tống Dao muốn từ chối cũng không được, bất đắc dĩ đành phải giả vờ làm theo, nào biết các bác gái bên cạnh thấy thế, toàn bộ vây lại, người sau nối người trước, tiến lên hướng dẫn cho cô.
“Tay duỗi thẳng, ngực cần phải ưỡn lên, cổ và lưng phải thẳng tắp, con đừng nghĩ vũ điệu này nhìn qua rất đơn giản, thật ra lúc nhảy dựng lên rất là mệt!” Một bác gái nói xong, mấy bác gái khác lập tức nói theo, hoàn toàn xem cô gái nhỏ vừa mới tham gia trở thành người một nhà.
Trước tình cảnh này, Tống Dao dở khóc dở cười, chẳng qua cô chỉ muốn giải sầu một lát thôi, không hiểu ra sao lại đến đây khiêu vũ? Quan trọng là vũ điệu này thực sự không có vẻ là dễ học, ngay cả bài tập thể dục trong đài phát thanh cũng gây khó khăn cho cô, chân tay của Tống Dao không phối hợp nhịp nhàng làm cho khi nhảy bị các bác gái đồng loạt xem thường.
“Người trẻ tuổi xương cốt mềm mại, theo lý mà nói học cái này rất nhanh, tại sao con còn chưa học được nhỉ? Lại nào, động tác này làm lại theo dì một lần! Một lớn, hai lớn…”
Các bác gái bắt tay vào dạy, Tống Dao không tập nghiêm túc liền cảm thấy thật ngại ngùng, đành phải tiếp tục học theo.
Cứ như vậy bất tri bất giác đã trôi qua hơn một giờ, nương theo tiết tấu, nhảy giữa các bác gái mà quên đi tất cả, thậm chí cô không chú ý một chiếc Lamborghini màu đen chạy vào tiểu khu, cách công viên không xa liền dừng lại dưới cây, từ từ hạ cửa sổ xe xuống.
Mắt thấy Tống Dao khiêu vũ nhẹ nhàng giữa một đám phụ nữ trung niên, Quý Thừa Xuyên giật giật khóe miệng.
Điện thoại không gọi được, cũng không có tin nhắn gửi đi, anh vốn tưởng rằng cô gái này đã xảy ra chuyện gì, xuống máy bay vội vội vàng vàng chạy đến, không hề nghĩ sẽ được chiêm ngưỡng một khung cảnh đẹp đến mức khiến người khác không tài nào nhìn thẳng, anh như được mở mang tầm mắt, cảm nhận sâu sắc thế nào là bất đắc dĩ.
Nhưng trong sự bất đắc dĩ ấy lại xen lẫn một chút vui mừng.
Anh vừa đi hai chuyến bay đường dài cộng lại là mấy chục tiếng đồng hồ, qua lại giữa hai nửa địa cầu, chạy đến để gặp cái người đã vứt bỏ vợ mình, lạnh lùng máu lạnh, người đàn ông không hề có tinh thần trách nhiệm. Điều này làm cho thân thể của anh mỏi mệt, tinh thần càng thêm sa sút.
Sau khi mẹ qua đời, anh vô cùng căm hận bố của mình, hận mình tại sao lại là con trai của Quý Lai An, hận mình vì sao lại sống trong một gia đình bạc bẽo như vậy. Tiền tài, địa vị, quyền lợi… Mọi người ngưỡng mộ anh sở hữu tất cả, nhưng trong lòng anh chỉ khát vọng nhất đó là một cuộc sống bình thường mà anh không cách nào với tới.
Mà cuộc sống bình thường này, giờ phút này đang diễn ra trước mắt anh.
Kỹ thuật nhảy của Tống Dao nhìn qua rất buồn cười, tay chân cứng đờ còn không bằng các bác gái đứng bên cạnh, nhưng cô học rất nghiêm túc, một khi nhận ra mình sai tiết tấu, tay chân liền vụng về đổi lại, mặt khác đối với người hướng dẫn, cô không hề biểu hiện vẻ không kiên nhẫn một chút nào.
Ngồi trong xe, yên lặng nhìn chăm chú vào người mình thích, đây chẳng phải là điều bình thường mà anh muốn làm bấy lâu nay hay sao? Nếu như có thể, Quý Thừa Xuyên vô cùng hy vọng mỗi ngày đều có thể có một khoảng thời gian yên bình như vậy, anh không cần phải nghĩ đến những chuyện đấu đá lẫn nhau đáng ghét đó, quên hết mọi thứ phiền não và bất hạnh, trong mắt chỉ chứa một người…
Đúng lúc này, Tống Dao vẫn luôn chuyên tâm khiêu vũ bỗng liếc mắt nhìn sang chỗ anh, bốn mắt gặp nhau, Tống Dao chợt kinh hãi!
Trời xanh ơi, đất mẹ hỡi, ai đến nói cho cô biết tại sao Quý Thừa Xuyên lại ở đây không? Có phải vì cô đã lâu không thấy ánh mặt trời, nên xuất hiện ảo giác ư? Nhưng rõ ràng đó là Quý Thừa Xuyên, xe này, gương mặt này, ánh mắt này, còn cả khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, chân thực đến nỗi làm cho người ta sởn tóc gáy.
Anh ở đó bao lâu rồi? Chẳng lẽ từ nãy đến giờ vẫn luôn xem cô khiêu vũ đó sao? Toàn bộ dáng vẻ ngu ngốc muốn khóc của mình đều bị tổng giám đốc đại nhân nhìn thấy cả…
Tiêu đời rồi!
Tống Dao lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy đầu tóc đầy mồ hôi lạnh, tim đập rộn ràng, tóc gáy đứng lên, hoa cúc xiết chặt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Chạy!
Khi các bác gái ở xung quanh chưa kịp phản ứng, cô đã lao khỏi đám người, liều mạng tìm một phương hướng cách xa Quý Thừa Xuyên mà chạy như điên.
Lúc này là chín giờ tối, đại đa số mọi người đã về nhà nghỉ ngơi, Tống Dao chỉ biết chạy mà đầu óc trống rỗng, cũng không để ý con đường phía trước, bây giờ nhìn bốn phía xung quanh mới nhận ra mình đã chạy đến một con ngõ vắng vẻ, trong ngõ nhỏ đèn đường bị hỏng, bên trong là một mảnh tối đen như mực, xung quanh không một bóng người.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hình như là Quý Thừa Xuyên đuổi theo.
Tống Dao giật mình, tranh thủ thời gian trốn vào trong ngõ nhỏ, mượn ánh đèn đường bên ngoài ngõ nhỏ, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc là Quý Thừa Xuyên, đuổi đến trước ngõ, nhìn bốn phía.
“Dao Dao? Em ở đâu? Ra đây!” Đuổi theo lâu như vậy, bỗng không thấy, xung quanh lại không một bóng người, không biết tại sao, Quý Thừa Xuyên chợt lo lắng.
Tống Dao núp trong bóng tối, không dám phát ra một chút tiếng động, cảnh tượng đó thật sự quá mất mặt, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà, giả vờ như mình không hề ra ngoài, liều chết cũng không thừa nhận người khiêu vũ ở công viên đó là cô.
Thế nhưng Quý Thừa Xuyên hình như không có ý định bỏ qua, dừng lại ở trước ngõ trong chốc lát, tựa hồ đang nghĩ cần phải đuổi theo con đường nào.
Đi nhanh lên! Đừng ở nơi này nữa, đừng trông thấy! Tống Dao lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, hô hấp cũng không dám quá mạnh, rốt cuộc mắt thấy Quý Thừa Xuyên đuổi theo một hướng khác, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Đúng lúc này, trong bóng tối ở sau lưng bỗng có một bàn tay thô ráp duỗi ra, bịt chặt mũi miệng của cô, kèm theo sức mạnh to lớn, kéo mạnh cả người cô vào sâu trong con ngõ nhỏ.
Mọi thứ đến quá mức đột ngột, Tống Dao vốn không kịp phản kháng, theo phản xạ có điều kiện đẩy bàn tay ra khỏi miệng: “Quý…” Vừa hô một tiếng, sau gáy liền trúng một đòn nặng nề, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
@by txiuqw4