sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chết! Sập bẫy rồi! - Chương 02 - phần 3

Tuy hắn chửi tôi như vậy, nhưng tôi tốt bụng không tính toán với hắn làm gì. Căn bản là không khí đang rất dễ chịu, đường rộng vắng vẻ không một bóng người, xe chạy êm ru mà thoải mái, người đàn ông nho nhã anh tuấn ngồi bên, trong xe còn phảng phất hương chanh ngòn ngọt thơm mát. Bỗng nhiên tôi có cảm giác, muốn ngồi như thế này đi xa, thật xa…

Suy nghĩ một hồi, trong lòng tôi dần cảm thấy ấm áp an tâm lên rất nhiều, sự căng thẳng lúc ngồi ở buổi tiệc trôi đi mất, cảnh vật nhìn qua cửa kính ô tô trở nên nhạt nhòa, cuối cùng tất cả đều rơi vào bóng tối...

Bỗng nhiên Tô Á Văn xuất hiện, anh dang rộng hai tay đi về phía tôi, tôi vui vẻ định ôm lại anh, nhưng anh đi lướt qua tôi, kéo người khác vào lòng ôm chặt. Tôi tức giận chạy đến, hét toáng lên với cả hai người họ: “Xã hội này không phải là của loài người các ngươi, là của họ cua đồng(7) tà ác như chúng tôi!”.

(7) Trung Quốc chủ trương xây dựng “xã hội hài hòa”. Xã hội hài hòa được định nghĩa là một xã hội dân chủ dưới chế độ pháp trị, dựa trên công bằng và pháp lý. Nhưng có rất nhiều người cho rằng chính sách này thủ tiêu tin tức về một số mặt trái của xã hội, không đảm bảo tự do ngôn luận nên châm biếm nó bằng một từ đồng âm là “cua đồng”. Từ này xuất hiện chủ yếu ở Trung Quốc đại lục (BTV).

Sặc, thế nào mà tôi lại nói mấy lời này, vừa cúi đầu nhìn thì thấy mình đã biến thành con cua từ lúc nào, quơ quào lung tung hai cái càng lớn. Mắt Tô Á Văn nổi lên vằn đỏ, lạnh lùng: “Mày dám đánh cô ấy, mày dám đánh cô ấy!”. Một chiếc đũa giơ lên gắp tôi bỏ vào một cái miệng rộng, thật rộng.

Hai gò má tê tê, tôi giật mình mở mắt ra, trước mặt không phải đôi mắt như bốc hỏa của Tô Á Văn, mà là gương mặt trầm tĩnh như nước của Tống Tử Ngôn, thấy tôi tỉnh lại, hắn nói: “Tới rồi”.

Đầu óc hãy còn chút mơ hồ, tôi chỉ ừm một tiếng, chưa mở dây an toàn đã muốn xuống xe.

“Ngồi im”. Hắn nhoài người qua giúp tôi tháo dây.

Tôi cúi đầu nhìn đôi lông mi đang rủ xuống gần trong gang tấc, tới cái mũi thẳng, đầu óc càng cảm thấy mơ hồ. Mãi tới lúc hắn ngẩng đầu lên, tôi mới giật mình vội vàng thu ánh mắt lại, cười giả tảng: “Tổng giám đốc, em đi đây, mai gặp ở công ty”.

Hắn “ừ” một tiếng, vừa mở cửa xe ra đã nghe tiếng hắn gọi lại: “Tần Khanh”.

“Dạ?”.

“Đừng quên việc nói lần trước”.

“Nói cái gì ạ?”.

Hắn gõ tay lên vô-lăng: “Cái xe này không có đĩa nhạc, mai mang cho tôi mấy cái đĩa”.

Giờ tôi mới nhớ ra, không sợ sếp mượn đồ, mà phải sợ sếp chẳng thích mượn gì, tôi vội vàng gật đầu: “Được được được”.

Hắn gật đầu: “Vậy về đi”.

Về ký túc xá thì chỉ còn gần nửa tiếng nữa là tới giờ tắt đèn, tôi lục tung đồ đạc tìm đĩa CD. Tiêu Tuyết nằm giường trên ló mặt ra khỏi rèm, hỏi thăm: “Cái gì đấy mày, dọn nhà hả?”.

Tôi không thèm quay đầu lại: “Tìm CD đút lót”.

Nó nhìn tôi nghi ngờ: “Mày đúng là đồ nghèo kiết xác, nhưng so với việc mày dùng mỹ nhân kế thì khả năng thành công còn lớn hơn”.

Tôi cầm “Không gian bảy độ(8)”, vung tay lên: “Tục nhân, mày thì biết cái gì, như chúng tao đây là đang giao lưu tinh thần đấy”.

(8) Không gian bảy độ: Tên một nhãn hiệu băng vệ sinh nổi tiếng của Trung Quốc (BTV).

Nó lắc đầu: “Được, tao còn tưởng mày sẽ mang theo mấy cái đĩa ghẻ với Tô Á Văn xuống mồ luôn chứ, không ngờ chúng nó còn có ngày lại được thấy ánh mặt trời”.

Con ranh này giỏi nhất là nhắc tới những việc người ta muốn tránh, nhưng những cái nó nhắc tới lúc nào cũng làm người ta đau tim.

Cầm mấy cái đĩa CD Châu Kiệt Luân, nhạc phim Naruto, tôi nhớ lại ngày trước đã từng tự nhủ sẽ đem tất cả đi đốt sạch sau khi tốt nghiệp.

Ngày đó hình như có tuyết rơi nhưng tiết trời cũng không quá lạnh, sau lần tôi thi trượt đợt kiểm tra tiếng Anh cấp bốn, anh vờ lấy cớ là tới an ủi tôi để đến ngắm con gái trong trường.

Lúc đó hai đứa đứng dưới khu ký túc xá nữ, nhìn sinh viên nữ đi tới đi lui, trong lòng tôi ghen muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ như không để tâm: “Giờ đã biết rồi chứ, mỹ nhân trường em nhiều tuyệt đối không phải là tin vịt, sao, anh có thích cô nào không?”.

Anh nói: “Đương nhiên là có rồi, không có thì anh cứ chạy tới chạy lui qua trường em làm gì?”.

Tôi cảm thấy mũi mình lạnh tới mức khó chịu, giọng nói cũng ong ong: “Vậy sao anh còn chưa theo đuổi người ta đi?”.

Anh nói: “Giờ anh đang theo đuổi đây này. Trời ạ, giúp anh cái coi, nói xem con gái bọn em thích dạng con trai nào?”.

Tôi hậm hực đáp: “Mỗi người một sở thích, em làm sao biết người khác thích thế nào”.

Anh chuyển mắt nhìn qua cổng ký túc xá nữ, lơ đãng hỏi tôi: “Thì em nói xem em thích dạng con trai nào”.

Tôi nói: “Như Kakashi(9)”.

“Cái này độ khó hơi ác đó”. Anh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực: “Còn ai nữa?”.

Ánh mắt của anh như muốn hút người đối diện vào, đầu óc tôi váng vất, hạ giọng thì thào đáp: “Như Inu Yasha(10)”.

(9) Kakashi: Tên nhân vật trong “Naruto” (BTV).

(10) Inu Yasha: Tên nhân vật chính trong bộ truyện tranh “Inu Yasha” của Nhật, còn gọi là Khuyển Dạ Xoa (BTV).

Mặt anh như méo đi, giọng cũng to lên: “Thế còn đời thực?”.

Tôi đáp mông lung: “Châu Kiệt Luân”.

Anh trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng đần người ra nhìn lại, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên anh bật cười, cười tới nỗi phải gập người xuống. Một lát sau, anh mới ngừng cười, đưa tay vuốt tóc tôi, tuyết trên tóc rơi xuống khiến tôi nhìn không rõ. Mãi tới khi nhìn rõ được thì tôi đã ở trong lòng anh.

“Đúng là khờ”. Anh thở dài, cười nhẹ, lồng ngực hơi rung lên, “Nhưng làm sao mà anh lại thích một người khờ như em chứ?”.

Tim tôi đập trật một nhịp.

Có đôi khi đoạn ký ức rất ngắn mà vô cùng rõ ràng, rõ ràng tới mức làm người ta không thể nào trốn được. Hồi xem phim “Phấn đấu”, Mễ Lai nói sẽ không bao giờ ăn kem nữa, Tiêu Tuyết bảo cô ta chỉ bốc phét. Thực ra đó không phải là bốc phét, chỉ là một dạng tự bảo vệ bản thân, trong luật có một loại thương tổn, gọi là thương tổn lặp lại, dùng để chỉ loại thương tổn khiến người bị hại không chỉ khi tòa án tra hỏi mà ngay cả lúc bình thường cũng liên tục lặp đi lặp lại những ký ức kinh khủng một cách tàn nhẫn.

Với tôi mà nói, đau khổ chỉ là nhất thời, còn hạnh phúc chỉ càng khiến con người ta đau khổ hơn.

Đã lâu rồi tôi chưa nghe lại Châu Kiệt Luân, chưa xem lại Naruto; đã lâu rồi không đi uống ở quán nước đối diện trường, đã lâu không đi chơi ở ngọn núi gần trường, đã lâu không đi karaoke hát mấy bài của Beyond và Trần Dịch Tấn… có rất, rất nhiều chuyện đã lâu rồi không làm, không muốn, mà cũng không dám làm.

Một lần yêu, tôi nghĩ mình có thể khai quật được khí chất mãnh liệt giống văn nhân, thương xuân, buồn thu, toàn thân thấm đẫm nỗi chua xót như hũ cải thảo muối chua của mình. Nhưng sự thực chứng minh rằng tôi tuyệt đối là người theo chủ nghĩa hiện thực.

Mà thôi, quăng cái ngày xa xưa đó đi.

Vì một tiền đồ tươi sáng, vì muốn lấy lòng sếp, tôi mò từ trong đáy hòm ra mấy thứ này làm của đút lót.

Thế giới này đã quá xấu xa rồi, thế nên tôi cũng không cần làm bạch kim thanh cao tự phát sáng làm gì.

Bỏ đồ vào trong túi, tôi còn không quên nhắn cho Tống Tử Ngôn một cái tin lấy lòng: “Tổng giám đốc, tìm được CD rồi, toàn là những thứ em thích nhất, hy vọng tổng giám đốc cũng thích”. Ngẫm lại thấy mình cũng nên bày tỏ yêu cầu hàm súc một chút, thế nên hí hoáy nhấn thêm mấy chữ vô cùng hàm súc: “Nhớ ngày mai phân em vào chỗ nào tốt tốt!”.

Bấm gửi tin nhắn, tôi chăm chắm chờ tin trả lời.

Tin nhắn trả lời của Tống Tử Ngôn gần như tới ngay sau đó, chỉ là một chữ vô cùng ngắn gọn: ”Được”.

Tống Tử Ngôn nói: “Được”.

Quyền lực tối cao ở công ty chúng ta nói: “Được”.

Rốt cuộc cái được này là được kiểu gì đây, tôi vô cùng háo hức.

Sáng hôm sau, tôi mang theo tâm trạng “gió xuân phơi phới” đến công ty, đầu tiên là tới bộ phận nhân sự nghe sắp xếp. Giám đốc Điền đọc xong danh sách còn dặn dò lại: “Mọi người đi gặp giám đốc các bộ phận báo danh đi, Tần Khanh, cô ở lại một chút”.

Mấy người kia nhìn tôi bằng ánh mắt ẩn chứa hoài nghi, rồi im lặng đi ra. Tới khi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, giám đốc Điền nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái: “Tần Khanh, chuyện của cô, tôi đã nghe tổng giám đốc nói rồi”.

Quả nhiên Tống Tử Ngôn làm việc không tồi, tôi gật đầu rất “happy”: “Vâng”.

Giám đốc Điền tiếp tục nhìn tôi với vẻ kỳ quái: “Tổng giám đốc đã đặc biệt sắp xếp cho cô vào bộ phận đó, cô phải làm việc cho tốt, không nên phụ kỳ vọng của tôi và tổng giám đốc”.

Ông thì kỳ vọng cái quái gì! Lần trước dám đem tôi ra làm vật hy sinh, nhưng tôi vẫn nhe răng ra cười nịnh bợ: “Nhất định, nhất định”.

Ông ta vẫn nhìn tôi lom lom: “Vậy cô đi tới chỗ giám đốc Tôn báo danh đi”.

Tôi vọt tới cửa nhanh như chớp, với cái bộ mặt già khọm giả nhân giả nghĩa đó, lão ta có nhìn thế hay nhìn nữa cũng không làm tôi thấy hứng thú nổi, chỉ có một mong muốn mãnh liệt đang âm thầm nảy nở trong lòng là được xông lên đạp bẹp đối phương…

Bộ phận nhân sự ở tầng sáu, bộ phận thị trường của tôi nằm ở tầng năm, tôi đi thang máy xuống phòng giám đốc. Hắng giọng, nhìn bóng mình qua tấm kính sửa sang lại một chút rồi mỉm cười, gõ cửa.

“Vào đi”. Một giọng nữ rất quen.

Tôi cúi đầu, mắt dán xuống đất, đẩy cửa đi vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng đã có ba người vào công ty cùng lúc với tôi đang đứng thành hàng trước bàn làm việc chắn cả tầm nhìn, tôi vội vàng tiến tới, cười ngọt: “Giám đốc Tôn, em là Tần Khanh, hôm nay mới tới báo danh”.

Chiếc ghế da đen bóng lộn chậm rãi xoay lại, một người nheo mắt nhìn tôi cười cười: “Chúng ta thật có duyên, Tần tiểu thư”.

Là là là là là là chị ta! Là bà chị bên trong mới hai mươi bảy, bên ngoài đã bốn mươi bảy!

“Sét đánh ngang tai” là câu nói để biểu thị tâm trạng của tôi bây giờ, tóc gáy dựng hết cả lên, giọng cũng run run: “Kh… kh… khéo quá”.

Chị ta gật gù: “Mong rằng sau này chúng ta sẽ làm việc với nhau vui vẻ”.

Tôi cố kìm chế để không run lên, vẫn giữ thái độ bình thường: “Đương nhiên, đương nhiên là vui rồi”.

Chị ta chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi qua mặt mấy nhân viên mới chúng tôi, tiếng giày cao gót nện cộp cộp xuống sàn: “Các bạn đã tới bộ phận này thì cũng nên tuân theo quy định của tôi. Các bạn là nhân viên mới, còn đang trong giai đoạn học tập, cho nên tôi cũng không yêu cầu các bạn có thành tích xuất sắc gì, nhưng những việc được giao, các bạn phải hoàn thành tốt. Nếu không…”. Lúc đi ngang qua tôi, chị ta dừng lại, “Đừng có kiếm cớ đổ lỗi, hoặc kiếm ai đó tới gây áp lực với tôi, ai tôi cũng đối xử công bằng hết”.

Hách dịch ơi là hách dịch, đúng là giọng hách dịch điển hình.

Chị ta đối xử với mọi người công bằng thật, không chỉ riêng mình tôi, bất cứ ai không làm xong việc đều bị chị ta cho một cái trừng mắt lạnh thấu xương. Nhưng chuyện này có phải hơi quá đáng so với những gì chị ta vừa nói không, nhìn cái đống giấy tờ tôi ôm ra từ phòng làm việc của chị ta, rồi đi so với đống của ba người kia đi, tức điên cả người, cái này căn bản là mượn chuyện công trả thù riêng!

Số giấy tờ của tôi còn hơn cả ba người kia gộp lại!

Những ngày sau này chắc chắn mình không được sống yên ổn rồi, tôi ngậm ngùi tiếc thương. Đang lúc mặc niệm ủ ê, một giọng nói lạnh lùng từ sau đám giấy tờ cao hơn đầu người kia vang lên: “Tránh ra một chút đi, đừng có cản đường”.

Chốn công sở đoàn kết thân ái là then chốt, tôi mang hết bản lĩnh Ngu Công dời núi ra dùng, tiếc là động tác hơi vụng, nên chỉ có thể tròn mắt nhìn đống giấy tờ trắng trắng đổ về phía trước, bộp bộp mấy tiếng, một người đã bị mớ giấy tờ đổ ụp lên, ngã xuống đất.

“Xin lỗi, xin lỗi!”. Tôi vội vàng ngồi xuống thu dọn, luôn miệng xin lỗi.

“Chân với chả tay thế đấy, cô ăn băng vệ sinh mà sống à?”. Một giọng nữ giận dữ giữa những trang giấy vang lên.

Cái giọng này nghe cũng hơi quen quen, trong lòng bỗng trỗi dậy một dự cảm không hay, tôi cứng người, cúi thấp đầu xuống, gương mặt suốt đời cũng khó quên hiện ra trước mắt tôi, chính là băng vệ sinh tỷ tỷ hôm qua!

Chị ta đã đứng dậy, hung hăng lườm tôi, tôi vừa luôn miệng xin lỗi, vừa nhanh tay nhặt đống giấy tờ rơi lung tung trên đất.

“Bỏ đi, bỏ đi”. Có lẽ cũng thông cảm với tôi nên chị ta chỉ khoát tay: “Sau này để ý một chút là được”.

Tôi hơi giật mình, gật đầu.

Chị ta liếc nhìn tôi, rồi quay sang nhìn xấp giấy tờ đã được tôi nhặt lại, để lên trên bàn, như sợ tôi lại tái phạm lần nữa, bèn chia đôi cái bàn ra: “Sau này chúng ta coi đây là giới hạn, được không?”.

Chị ta phân chia cũng công bằng, thế nên tôi gật đầu đồng ý.

“Được rồi”. Chị ta vừa nói vừa mở ngăn kéo, thản nhiên lấy ra một miếng băng vệ sinh, để lên trên, dặn dò: “Lấy cái này để đánh dấu nhé”.

Tôi tròn mắt, há hốc miệng nhìn miếng băng vệ sinh trắng trắng nằm trên mặt bàn gỗ, yên lặng gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.

Hôm nay, ngày đi làm đầu tiên, sổ tay bí quyết sinh tồn trên vạn chữ của tôi giờ rút lại chỉ còn có một chữ.

Nhẫn.

Đối với sếp có tư thù riêng với mình, phải nhẫn.

Đối với đồng nghiệp lúc nào cũng làm tổn thương tâm hồn mình, phải nhẫn.

Đối với đống giấy tờ chồng chất lên cao như núi, cũng phải nhẫn.

Nhưng đống giấy tờ này mà chỉ dựa vào nhẫn thôi vẫn còn thiếu, còn phải liều nữa. Chuyện ở công ty thực ra cũng không nhiều lắm, tám giờ ba mươi đi làm, tới mười giờ rưỡi, mấy đồng nghiệp đã làm xong việc nhàn rỗi tụ tập đi uống café. Chỉ có mỗi mình tôi phải chống đôi mắt đỏ quạch, sát khí đằng đằng, cạp giấy tờ, múa ngón tay lên bàn phím đánh chữ ầm ầm.

Hơn mười hai giờ một chút, tới khi tôi đã phá thông cái quả núi nho nhỏ đó thì cả phòng làm việc chỉ còn lại mỗi mình tôi. Ngón tay co rút lại thành móng gà, dán mắt vào màn hình vi tính quá lâu, đâm ra nhìn xung quanh thấy mắt hoa hết cả lên. Cứ thế lảo đảo đi xuống căng-tin của công ty, tôi mới phát hiện một việc cần phải nhẫn nại nhất.

Đó là bị xa lánh.

Nếu như có quan hệ nghiêm chỉnh, ví như nói tôi là em gái, cháu gái gì gì đó của Tống Tử Ngôn, có lẽ người người đều kéo tới nịnh bợ tôi rồi. Nhưng thân phận của tôi lại chẳng rõ ràng gì, kiểu quan hệ nhập nhèm tồn tại trong mắt người khác có chút khó xử. Nữ thì ghen tỵ, nam thì sợ gây sự. Bởi vậy mà tôi vừa vào căng-tin, bầu không khí liền đổi khác.

Tôi bưng khay cơm đi tới đâu, người ở đó vội vàng ăn hết cơm rồi tản đi, hòa vào nguyện vọng chính thức tan biến của cách mạng tập thể. Sau khi chịu đủ sự xua đuổi, tôi ngượng ngập tìm một bàn không người, ngồi xuống.

Xung quanh ồn ào tiếng nói chuyện, chỉ có tôi đơn thân lẻ bóng.

Rất thê lương.

Đang ăn, bỗng nhiên có một bóng đen phủ trước mặt mình, tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy có thằng nhóc đang bê khay cơm đứng ngay trước mặt. Tôi hiếm khi thấy có đứa nhóc nào nghiêm chỉnh thế này, rất đẹp trai, mấy thằng nhóc mười tám, mười chín tuổi hầu hết là giống lũ lưu manh hư hỏng, ít đứa nào đẹp trai thế, chỉ riêng mái tóc vừa gọn gàng vừa mềm mại kia đã đáng để người ta thấy thích rồi.

Cậu ta nhìn tôi cười, đẹp trai tới mức gái già như tôi cũng phải nhe răng cười đáp lại.

Cậu ta bưng khay cơm ngồi xuống phía đối diện, nheo nheo mắt nhìn tôi, nói: “Đêm nay tới nhà tôi đi”.

“Phụt!”. Tôi phun miếng cơm trong miệng ra, kinh ngạc: “Là cậu à?”.

“Cô nhận ra rồi à?”. Cậu ta đắc ý nói, rồi kéo kéo mái tóc đen của mình: “Cô nói không thích tóc vàng nên tôi nhuộm lại thành đen, hôm nay tới nhà tôi đi”.

Tôi im lặng vuốt ngực, thằng nhóc này rốt cuộc cố chấp muốn mang con gái về nhà tới mức nào đây?

Cậu ta bĩu môi: “Sao cô nói mà không chịu giữ lời thế?”.

Tuy rằng cậu bĩu môi nhìn rất đáng yêu, nhưng tim chị đây là tim của King Kong đó, tôi hỏi: “Tôi nói cái gì mà bảo không giữ lời hả? Tôi nói tôi không thích tóc vàng, có nói cậu nhuộm lại tóc đen thì sẽ làm gì gì đó đó với cậu đâu?”.

Cậu ta chớp chớp mắt: “Gì gì đó đó là sao?”.

Nhìn cái mặt ngây thơ đó, niềm tin sắt đá với bản thân bấy lâu nay của tôi cũng phải dao động, tôi nghiêng người qua, thấp giọng hỏi: “Thế cậu kêu tôi về nhà cùng cậu là muốn làm gì hả?”.

Cậu ta đáp: “Xem phim kinh dị, coi một mình sợ thấy bà”.

Cái thằng ranh này, tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ta: “Thế sao cứ thích rủ tôi đến nhà buổi tối?”.

“Buổi tối coi mới có không khí à”. Đáp lại tỉnh rụi.

Sặc, đây mới là đáp án chính xác sao? Tuy nói là xã hội ngày nay nhìn đâu cũng thấy kẻ háo sắc, nhưng lần này tôi đã nhìn nhầm thật rồi, tôi lắc đầu, thì thào: “Hóa ra không phải là 419(11) à”.

Không ngờ nói nhỏ thế mà tên nhóc kia cũng nghe được, cậu ta cười hì hì, nhìn tôi: “À, hóa ra cô muốn 419 với tôi à?”.

(11) 419: Đọc lên đồng âm với for one night (tình một đêm) (BTV).

“Ai bảo thế!”. Tôi cãi lại: “Là tại cậu nói chuyện không rõ ràng, có ai vừa gặp mặt đã mời ngay một thiếu nữ thanh xuân phơi phới tới nhà mình vào buổi tối không?”.

Cậu ta nhìn tôi kỳ quái: “Cô có thể đừng dùng ngón chân mà suy nghĩ được không, tôi mà tùy tiện mời con gái làm 419 hả? Hơn nữa, nếu có mời thật, cũng sẽ không mời cô đâu”.

Cái giọng kiểu như đương nhiên là thế của cậu ta làm máu nóng của tôi dồn lên, tôi tức, đập bàn đứng dậy: “Tôi thì làm sao? Cậu dựa vào cái gì mà không làm 419 với tôi?”.

Ánh mắt cả căng-tin thoáng chốc dồn hết vào bàn tôi, tôi một chân đạp lên ghế, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, tất cả đều há hốc mồm ra nhìn tôi, có mấy người cơm đã rớt ra khỏi miệng mà vẫn không để ý.

Im lặng rón rén hạ chân xuống, tôi bưng hai tay che mặt, rồi vội vàng chạy nhanh ra khỏi căng-tin, sau lưng còn vọng tới tiếng cười của tên tiểu quỷ vô lương tâm đó.

Ăn cơm cũng không xong, tôi ôm cái dạ dày héo quắt trở lại phòng làm việc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx