sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chết! Sập bẫy rồi! - Chương 03 - phần 2

Tôi vốn dĩ là loại dân đen chân đất mắt toét, thấy người nào là thần đồng, nhất là nhà thần đồng lại giàu có thì nhất định sẽ thổn thức cảm thán, thực sự là giỏi quá trời là giỏi. Nhưng điều kiện tiên quyết là người như thế chỉ nên tồn tại trên báo, internet hoặc tạp chí, tự nhiên xuất hiện một người như thế ngay trước mắt mình, lòng tôi bỗng nhiên trỗi lên ngọn lửa ghen tỵ hừng hực, nhìn người trước mặt mình bằng ánh mắt đố kỵ.

Nếu là trước đây, nhất định sắc mặt của tôi sẽ trở nên rất khó coi, nói toàn lời khó nghe, nhưng đã là người đi làm, nhất là vào làm ở một công ty biến thái như công ty tôi, thì thực sự đã thoát khỏi cái thời kỳ mê muội, tiến tới cảnh giới thay da đổi thịt! Mặt mày tươi rói như hoa, tôi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu ta: “Cưng tuổi còn trẻ thế này mà đã có tiền, có nhà, lại có xe, bản lĩnh quả không tồi nha!”.

Mặt cậu nhóc đỏ tưng bừng: “Tôi không giỏi lắm đâu, thực ra anh rể tôi mới là giỏi”.

Tôi lắc đầu: “Không cần quan tâm tới người khác làm gì, trong lòng chị, cưng mới là người tài giỏi nhất!”.

Hai vành tai cậu như sắp bốc cháy tới nơi.

Tôi uốn lưỡi ngọt nhạt: “Giờ chuyện giữa đôi ta đã thế này rồi, chị đã hạ quyết tâm cho cưng một danh phận, cưng có chịu không nào?”.

Cậu cúi gằm nhìn mặt bàn, giọng nhỏ rí: “Cô nói gì cũng được hết”.

“Được!”, tôi nhoài người sang bên kia bàn vỗ vai cậu: “Sau này cưng là em trai chị. Cưng có chuyện gì, kiểu như viêm ruột thừa phải nằm viện, làm phẫu thuật cần có người ký tên, vân vân và mây mây thì cứ tới tìm chị!”. (Nếu cưng không may gặp phải thế).

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn tôi không chớp mắt, nhìn tới mức khiến tôi hơi chột dạ. Tôi cười tươi, vỗ vỗ lên má cậu: “Chuyện xong rồi nhé”.

Cậu lại cụp mắt xuống.

Vì thức dậy trễ nên dù cậu nhóc có vượt đèn đỏ mấy bận nhưng cả hai vẫn tới công ty muộn.

Vốn dĩ tôi cũng chẳng mơ lấy được giải thưởng nhân viên chăm chỉ, nhưng từ lúc bước chân vào công ty, bầu không khí rất kỳ quặc, lẽ nào nền nếp ở đây tốt đến thế, chỉ tới trễ có tí thôi mà cũng bị để ý?

Sáng vào WC đi vệ sinh, vừa định đứng dậy thì nghe bên ngoài có người nhắc tới tên tôi.

“Các cô biết Tần Khanh bên bộ phận thị trường không?”.

“Biết chứ, không phải là cái cô nhân viên mới lần trước hát Happy Birthday à?”.

“Cái cô Tần Khanh đó ấy à, hôm qua đi tiệc liên hoan làm chuyện mất mặt lắm”.

“Kể nghe coi nào”.

“Lúc đang ăn tiệc liên hoan, cái cô Tần Khanh đó tự nhiên đứng dậy tỏ tình với giám đốc Triển, sau bữa tiệc, hai người cùng biến mất, kết quả là sáng hôm nay không những hai người cùng nhau đi làm, mà quần áo cô Tần Khanh kia cũng toàn là nếp nhăn, cứ như sợ người khác không biết đêm qua mình làm gì ấy”. Tôi cúi đầu nhìn lại quần áo mình, đúng là hơi nhăn nhúm thật, tin đồn này cũng không tính là oan được.

“Không tới mức đó chứ, giám đốc Triển mới có nhiêu tuổi nào? Mà không phải bữa liên hoan lần trước cô ta còn bám chặt lấy tổng giám đốc sao?”. (Tức nha! Tôi bám hắn hồi nào!)

“Cô ta muốn lắm ấy chứ, nhưng tổng giám đốc làm sao có thể để mắt tới người như cô ta được”. (Vinh hạnh vinh hạnh!)

“Nói như thế thì do tổng giám đốc đá cô ta trước, cô ta mới quay sang giám đốc Triển sao?”.

“Sao tôi nghe nói giám đốc Triển với cái cô Tần Khanh kia vốn là bạn thanh mai trúc mã, sau khi giám đốc Triển ra nước ngoài, tổng giám đốc chiếm đoạt tình yêu. Kết quả người tính không bằng trời tính, hai người họ tình cũ không rủ cũng tới. Các cô không để ý hôm qua tổng giám đốc nghe Tần Khanh tỏ tình thì mặt sầm lại đó à?”.

“Chắc chắn là đồn vớ vẩn, tổng giám đốc cũng từ nước ngoài về đó”. (Conan số một xuất hiện.)

“Theo tôi thấy, Tần Khanh này có thể là một gián điệp thương mại, tổng giám đốc với giám đốc Triển ngầm thỏa thuận dùng mỹ nam kế giả vờ trở mặt với nhau, sau đó đợi tới khi cô ta tưởng kế hoạch của mình thành công sẽ quay mũi giáo trả thù”. (Sức tưởng tượng mạnh thế không biết…)

“Không có khả năng lắm, cô ta nhan sắc không có, dáng người càng không, có sếp nào muốn tuyển chứ?”. (Conan số hai ngang nhiên đoán mò…)

“Thực ra các cô đều nghĩ quá phức tạp rồi, Tần Khanh cùng lắm chỉ là một nhân viên mới muốn đi cửa sau để được trèo cao thôi, trước quấn lấy tổng giám đốc, sau lại dính với giám đốc Triển, đàn ông mà, thịt đã tới miệng ai lại không ăn? Có là thịt mỡ thì họ cũng chẳng bỏ qua đâu”.

“Ừm, chắc là như thế rồi”.

“Đúng đúng đúng, vừa nhìn cái bản mặt cô Tần Khanh kia đã thấy rõ là muốn quyến rũ các sếp rồi”.

“Phải đó, từ lần đầu tiên nhìn cô ta đã thấy khó ưa rồi”.

Mấy bà tám cứ liên tục đưa ra giả thuyết, phủ nhận, rồi lại đưa ra giả thuyết, rồi lại phủ nhận, cuối cùng đều đồng thanh nhất trí dồn hết đả kích lên cái thân tôi. Tới khi bọn họ đi hết, chân của tôi đã tê rần. Tôi run rẩy lê lết về phòng làm việc, khi đã yên vị trên ghế rồi mới dám than thở: cái đám bà tám ấy không đi TVB(14) làm biên kịch thực đúng là lãng phí nhân tài.

(14) TVB: Hãng phim nổi tiếng của Hồng Kông (BTV).

Nhưng lời đồn quả có sức mạnh, lúc làm việc, băng vệ sinh tỷ tỷ vẫn im lặng như thường, nhưng lại quăng qua một miếng băng, trên đó viết: “Giờ thân phận của cô là, thanh mai trúc mã của giám đốc Triển, nhằm lúc cậu ta đi du học thì quyến rũ tổng giám đốc ở trường đại học, tốt nghiệp xong thì được công ty khác thuê làm gián điệp, giờ đang bị tổng giám đốc và giám đốc Triển đùa bỡn trong tay như một miếng thịt”.

Băng vệ sinh tỷ tỷ là người có bề ngoài lạnh lùng nhưng thực sự là người duy nhất trong cái công ty lạnh lẽo này khiến tôi cảm thấy ấm áp, vốn dĩ còn có Tóc Vàng, nhưng tới chiều thì cậu ta lại bị điều ra nước ngoài công tác. Tội cho tôi, vốn dĩ đang khấp khởi chờ mong cậu ta sẽ lái xe đưa về, nhưng nghĩ cũng thấy bực, rõ ràng là người bên bộ phận khai thác kỹ thuật, đi nước ngoài ký hợp đồng làm gì? Cậu cho cậu là miếng băng đa dụng của băng vệ sinh tỷ tỷ sao? Nhưng nhớ ra Tóc Vàng đi công tác cùng Tống Kim Quy, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Sau đó đúng là nhẹ nhõm thật, tuy rằng sức lực bị giám đốc Tôn vắt kiệt, nhưng không bị đàn áp tinh thần, cuộc sống cũng coi như là có hương có vị. Mấy ngày gần đây nghe nói hợp đồng Tống Kim Quy ký với công ty nước ngoài có chút vấn đề, chúng tôi phải phân người trực đêm để nhận điện thoại từ bên kia.

Lúc phân người trực, giám đốc Tôn một lần nữa lại thể hiện sự đàn áp của mình với tôi. Bộ phận tôi có mười ba người, hai người một ngày, nhất định sẽ lẻ ra một người, không ngoài dự đoán, người bị lẻ ra đó là tôi. Tuy biết rõ kết quả sẽ là như thế, nhưng tôi vẫn cố giãy giụa ý kiến: “Giám đốc Tôn, trong bộ phận ta cũng có nhân viên nam, sao lại để em là nữ mà phải trực đêm một mình?”.

Chị ta “xùy” một cái rồi đáp: “Thế cô tìm một người đồng ý trực đêm với cô đi, tôi sẽ đổi lại ca trực”.

Tôi nghĩ một lát, cuối cùng chỉ có thể vác bộ mặt xám xịt đi ra khỏi phòng.

Kết quả là ngày thứ sáu, tôi đã thấy tên mình được viết thật to, dán trên bảng thông báo của bộ phận, Tần Khanh - chủ nhật.

Độc ác, thực là quá độc ác, trực ban là đã đủ rồi, còn chọn đúng ngày chủ nhật hiếm có.

Không thể nhịn thêm được nữa! Thế nên… tôi thầm hung hăng hỏi thăm tổ tiên của chị ta.

May là thân làm trạch nữ, tôi cũng biết cách tự sướng tự giải sầu, huống hồ trong công ty có máy tính, có mạng, có nước, có WC, bốn yếu tố lớn này là đủ tạo nên cuộc sống của tôi rồi.

Nửa đêm, hai giờ, công ty, trước máy vi tính.

Tôi tập trung tinh thần, quên cả cắn hạt dưa trong tay, mặt đỏ hồng, mắt lóe sáng. Một chút nữa, thêm một chút nữa là ra rồi! Tôi gần như nín thở…

Sắp tới khoảnh khắc nguy hiểm, bỗng nhiên đèn trong phòng bật sáng! Tôi kinh hãi quay đầu lại, nửa đêm nửa hôm đèn bỗng nhiên bật sáng, tình huống này sao quen quá vậy? Tuy gan tôi cũng lớn, nhưng vẫn sợ tới phát run, run rẩy quát lên: “Ai?”.

Không có tiếng đáp lại ngoài tiếng quát của tôi, có lẽ phải nói rằng, trừ tôi ra không còn người nào khác…

Tôi nhắm mắt lại, bị phanh bụng còn đỡ hơn là bị hù chết, hai ngón trỏ giao nhau làm thành hình thập tự, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nói cho chúng mày biết, ta không sợ chúng mày đâu! Ta xem phim kinh dị còn nhiều hơn mày xem phim khiêu dâm, ta theo đạo Chúa có đu theo đạo Phật, mẹ ta mỗi ngày đều thắp hương quỳ lạy, các người dám động tới ta sẽ không được chết toàn thây! A di đà Phật, lạy thánh Ala, các ngươi mau tìm một gia đình tốt mà đầu thai đi, giờ siêu sao mang thai nhiều lắm, các người đi đầu thai còn có thể mang hạnh phúc tới đám báo lá cải, học tập tấm gương đạo đức Lôi Phong, trung với cách mạng, trung với Đảng, nếu trời có tình đã già đi, nhân gian này vốn chỉ là một hồi bể dâu...".

Tôi nghe có tiếng thở, ma có thể thở được sao? Tôi len lén ti hí mở mắt nhìn, Tống Tử Ngôn đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nhìn tôi.

Tôi vỗ vỗ ngực, thở phào ra một hơi: “Tổng giám đốc, anh suýt chút nữa là là dọa chết em rồi”.

Hắn cười khinh bỉ: “Ngu ngốc, mê tín”.

Tôi không cãi lại, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn bây giờ tôi tò mò hỏi: “Tổng giám đốc, không phải ngày mai anh mới về sao?”.

Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười nhạt: “Cô nắm rõ lịch làm việc của tôi quá nhỉ”.

Có thể không nắm rõ sao? Trên lịch treo tường khoanh một vòng tròn đỏ lớn, nhắc tôi từ ngày mai trở đi phải uống lại thuốc trợ tim. Tôi kiên quyết gật đầu: “Đương nhiên là rõ chứ, phải nắm rõ là đằng khác, một ngày không được gặp tổng giám đốc em thấy dài như ba thu, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà cảm giác cả đời này đã trôi qua”. Ít nhất là khoảng thời gian hạnh phúc ở kiếp này đã trôi qua rồi.

Hắn xoa xoa đầu tôi như xoa đầu thú cưng: “Tốt”.

“Tổng giám đốc trễ thế này còn tới công ty sao?”.

Hắn “a” một tiếng, nhìn quanh phòng rồi mới nói: “Tôi qua lấy giấy tờ”.

Có chuyện là phải nịnh, không có chuyện cũng phải cố ra mà nịnh, tôi được đà: “Tổng giám đốc đúng là quá khổ cực rồi, mới từ nước ngoài về, không kịp nghỉ ngơi đã vội vàng quay lại công ty tiếp tục tham gia vào sự nghiệp kiến thiết đất nước vĩ đại, đây là tinh thần gì? Đây là…”. Đang nói dõng dạc, tự nhiên lại bí từ.

Hắn nheo mắt cười cười: “Cô ấy, đã không phải người thông minh thì cũng đừng có học đòi theo người ta, đỡ phải mất mặt xấu hổ”.

Tôi gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc đã chỉ bảo, em nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm chuyện này”.

Hắn nhìn tôi một lát rồi thở dài sườn sượt, lảng sang chuyện khác: “Cô đang làm gì đó?”.

Nhắc tới đó, tôi đột nhiên sực nhớ ra lúc nãy mình đang làm gì, vội vàng hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chân dứng dậy chắn ngang màn hình, cười nịnh: “Em đang trực, là trực đêm đó, để công ty có một ngày mai tươi sáng, em có trách nhiệm và cũng có quyền lợi phải trực đêm thật tốt. Tổng giám đốc, anh không cần phải can thiệp vào, cầm giấy tờ rồi nhanh về nhà nghỉ ngơi cho sớm đi”.

Hắn im lặng, chỉ nhìn tôi nghi ngờ, mãi tới lúc trán tôi đầy mồ hôi lạnh mới chịu mở miệng: “Đi xa thế có hơi khát nước, cô rót cho tôi cốc nước đã”.

May là bình nước đặt ngay cạnh bàn, tôi đứng im tại chỗ, chỉ rướn người vươn tay qua rót nước. Nhưng tôi quên béng mất, máy vi tính của công ty vốn dĩ không có headphone nên tôi phải mang headphone của máy MP3 ra dùng tạm, lúc rướn người sang bên cạnh, giắc cắm của headphone cũng bị tung ra.

Sau đó, “ưm… ưm... a… a...”. Âm thanh vang khắp phòng làm việc.

Trong nháy mắt, tôi nín thở, giọng nói u ám của Tống Tử Ngôn đập vào tai tôi: “Tránh ra”.

Tôi phản ứng ngay, nhào cả người qua ôm cứng lấy màn hình vi tính cố thủ.

Hắn nghiến răng rít lên: “Tránh ra!”.

Tôi vẫn ôm cứng không buông.

Hắn nhấn mạnh từng chữ: “Tần Khanh, đừng để tôi phải nói tới lần thứ ba”.

Tại sao Tống Kim Quy chết tiệt lại chọn đúng cái ngày này mà về nước, mà sớm không tới, muộn không tới, lại chọn đúng lúc khuya khoắt để lấy cái mớ giấy tờ của nợ chứ?

Đối mặt với khuôn mặt hầm hè cứng như thép của Tống Tử Ngôn, tôi ủ rũ cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngón chân.

May là sau khi hắn hít vào thở ra mấy bận, giọng đã dịu xuống: “Nói đi”.

“Nói gì ạ?”. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn chỉ tay vào hai anh trai khí thế ngất giời đang quần nhau kịch liệt trên màn hình vi tính: “Tôi cần được giải thích”.

Tôi đứng nhìn bức tranh lao động miệt mài trên màn hình, trong lòng nghi hoặc, giải thích bộ phim kia á?

Tống Tử Ngôn tức không nhịn nổi, đập bàn: “Nói nhanh!”.

Tim gan tôi nhảy nhót lộn tùng phèo, vội vàng giải thích ngay lập tức: “ Đây là phim nam nam, hay còn gọi là phim G”.

Lần thứ hai mặt hắn có thể đem đi so sánh với đít nồi rang cháy, lời nào lời nấy lạnh như băng: “Cái tôi muốn nghe không phải là cái này”.

Càng ngày sắc mặt của Tống Tử Ngôn càng xanh lét lẹt, ngực phập phồng lên xuống dữ dội, hai tay đặt trên bàn liên tục nắm mở, mở nắm, nếu giây tiếp theo mà hai bàn tay ấy có bóp lấy cổ tôi thì tôi cũng chẳng lấy làm lạ.

Tôi lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, liên tục cầu xin: “Phản đối bạo lực! Phản đối bạo lực! Xã hội giờ hài hòa!”.

Ôm đầu ngồi xổm hồi lâu, thấy hắn đứng yên một lúc thật lâu, rồi sau đó, đôi giày da chuyển động, hắn đã đi ra ngoài.

Tôi ngồi trên ghế, không ngừng bốc đồ ăn vặt, vừa ăn vừa hối hận, tôi hối hận quá…

Tính đi tính lại tôi mới làm việc ở đây chưa đầy hai tuần, chờ tới mai Tống Tử Ngôn ban cho cái quyết định nghỉ việc, chắc một đồng lương cũng không được nhận mất, hối hận chết đi được. Sớm biết có ngày như thế này, tôi đã không cần phải lăn lộn ở đây tới tận mười ngày rồi! (Hóa ra không phải hối hận vì đã coi phim G ở công ty à? Não cô kỳ quái quá!).

Càng nghĩ càng thấy đau khổ, càng nghĩ càng thấy đau lòng, giữa nỗi đau khổ và đau lòng, tôi chìm dần vào giấc ngủ…

“A a a a a a a!”. Tiếng hét chói tai làm tôi giật mình tỉnh dậy, còn tưởng đang xem tiểu phẩm mừng xuân của Sái Minh, tôi mở mắt, trời đã sáng bảnh, còn hoa khôi bộ phận chúng tôi - Tiết Diễm Diễm đang nhìn tôi bằng vẻ mặt kinh hoàng - chính xác mà nói là nhìn áo trên người tôi.

Hoa khôi chỉ chỉ cái móng tay dài ngoằng sơn màu đỏ chóe vào tôi: “Cái… cái áo này cô lấy đâu ra đó?”.

Tôi cúi đầu mới nhận ra là mình đang khoác một cái áo vest màu xám, ơ? Tôi ngẩn người ra: “Hớ? Cái áo này ở đâu ra ấy?”.

Mọi người trong phòng đều nhất loạt trưng ra bộ mặt đăm chiêu kỳ quái.

Hoa khôi vẫn kích động: “Đừng có giả ngây nữa đi. Có phải cô trộm không hả?”.

Tôi bực mình: “Có cô mới trộm ấy, cả nhà cô đi trộm”.

Giọng cô ta càng đanh hơn: “Không phải do cô trộm được sao? Không lẽ anh ấy đưa cho cô?”.

“Anh ấy? Ai là anh ấy?”. Tôi vẫn chả hiểu mô tê gì cả.

Bấy giờ giám đốc Tôn nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ mới đi ra, nhìn lướt qua chiếc áo vest trong tay tôi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, cuối cùng nói: “Tới giờ làm việc rồi!”.

Tiết Diễm Diễm ghen tức về chỗ, đám người tụ tập vểnh tai nhướn mắt chờ coi kịch vui cũng quay lại làm việc.

Kỳ quái! Đúng là tai bay vạ gió, bình thường xa lánh kỳ thị tôi đã đủ lắm rồi, tự nhiên còn chèn ép tôi ngay trong giờ làm. Nhưng nói cũng lạ, áo vest trên người tôi đây là của ai? Sao ngoài tôi ra, ai cũng có vẻ đã biết hết rồi thế nhỉ?

Không lẽ là… Tôi toát mồ hôi lạnh, len lén đẩy một mẩu giấy qua cho băng vệ sinh tỷ tỷ: “Tầng mình không có ma đấy chứ chị? Kiểu như ma háo sắc, đêm qua lén tới chăm sóc cho em ấy?”.

Càng nghĩ càng thấy phải, chẳng có người nào làm, hơn nữa ai cũng có vẻ mặt rất kỳ cục. Nhìn thế nào cũng thấy giống công ty bị ma ám trong mấy bộ phim của Hồng Kông, những nhân viên lâu năm ở đây đều biết nhưng vẫn cố giấu diếm nhân viên mới. Chẳng trách Tóc Vàng lại sợ ma tới như thế, tôi vội vàng hẩy cái áo vest ra xa.

Băng vệ sinh tỷ tỷ nhìn tôi với vẻ kỳ lạ, viết lại: “Cái áo vest đó là của tổng giám đốc”.

Hả? Đêm qua lúc hắn ta đi rõ ràng là rất tức giận mà, bước chân như bay thế kia, chẳng lẽ đã đi rồi còn quay lại?

Tôi ngồi nghĩ mãi cũng không luận ra nổi, nhưng tự nhiên lại nhận ra lần này băng vệ sinh tỷ tỷ dùng giấy chuyền lại, bèn tò mò hỏi: “Sao hôm nay chị không dùng băng vệ sinh nữa?”.

Câu trả lời rất ngắn gọn: “Cháy túi rồi”.

Buổi trưa ở căng-tin, tôi cùng Tóc Vàng đi lấy cơm, tôi có trách nhiệm ăn cơm, cậu ta có trách nhiệm lấy cơm.

Ngồi ăn cơm, tôi cũng quan tâm hỏi cậu ta mấy câu: “Cậu về lúc nào thế? Sao không điện cho tôi biết?”.

Mắt Tóc Vàng lấp lánh sáng rỡ: “Cô muốn đi đón tôi sao?”.

Là muốn biết khi nào Tống Kim Quy về nước còn sớm phòng bị thôi, nhưng tôi vẫn tự dối lòng gật đầu một cái.

Cậu ta cười đến là dịu dàng: “Không cần đâu, chỉ cần biết cô muốn tới đón là tôi đã vui lắm rồi, nhưng hôm qua tôi về lúc một giờ hơn, cô không đi đón được đâu”.

Hơn một giờ sáng? Vậy là Tống Kim Quy không về nhà mà từ sân bay tới thẳng công ty sao?

Càng nghĩ càng chắc chắn một điều, con rùa này đúng là khắc tinh của tôi, vừa trở về đã khắc tôi ngay lập tức. Nhưng vẫn phải xác nhận lại một chút: “Cậu về chung với tổng giám đốc à?”.

Nụ cười trên mặt Tóc Vàng nhạt đi: “Phải”.

Hừ, quả nhiên là khắc tinh trời sinh mà!

Nhưng suốt từ sáng nay tới tận giờ này chẳng thấy có động tĩnh gì, rốt cuộc là vì Tống Kim Quy quá bận mà không thèm để ý tới tôi, hay ở nước ngoài lâu tư tưởng cũng cởi mở nên căn bản không thèm để tâm chuyện hôm qua? Tôi trầm mặc suy tư.

Tóc Vàng hiểu nhầm ý tôi: “Cô không cần tìm tổng giám đốc đâu, anh ấy bị bệnh, hôm nay không tới công ty”.

“Bị bệnh?”. Tôi tròn mắt.

Tóc Vàng lạnh nhạt nói: “Ở nước ngoài công việc rất gấp rút, vốn dĩ lịch trình kín đặc đã phải rút bớt hai ngày, vội vội vàng vàng bay về, mà nghe nói đêm qua anh ấy về còn bị nhiễm lạnh nữa, giờ đang nằm nhà ấy”.

Nhiễm lạnh? Không lẽ vì không có áo vest? Người thế mà yếu đuối, phải tẩm bổ thêm mới được.

Nhưng mà… bị ốm? Thế này có được coi là cơ hội không nhỉ?

Mắt tôi sáng rực lên ngay tức khắc!

Quay lại phòng làm việc, tôi cầm lấy áo vest phóng vèo lên bộ phận nhân sự xin nghỉ.

Vốn dĩ nhân viên bộ phận nào muốn nghỉ thì chỉ cần xin phép với giám đốc bộ phận đó là được, nhưng giám đốc Tôn cứ khăng khăng bắt tôi phải làm theo đúng quy định, tức là phải có giấy nghỉ phép của bộ phận nhân sự mới xong. Ngay cả việc này cũng tính toán chi li thế, đúng là lúc phụ nữ thích hành hạ người khác thì sẽ nhỏ nhen biết bao! Vào bộ phận nhân sự, tôi chỉ nói xin phép nghỉ, còn chưa kịp trình bày lý do đã thấy giám đốc Điền cười ha ha rồi ký giấy cho nghỉ luôn, ông ta nhìn cái áo vest trong tay tôi, còn dặn dò thêm: “Nhớ hỏi thăm tổng giám đốc giùm tôi”.

Đúng là người thông minh!

Tôi nghỉ làm, cắn răng bỏ bốn mươi tệ đi taxi, dọc đường đi mắt không rời khỏi đồng hồ tính tiền đang nhảy liên hồi, để giữ được việc làm, hy sinh chút ít đó có đáng gì, không thì chờ hắn khỏi bệnh quay lại công ty làm việc là tôi hết đời luôn. Cứ chăm chắm nhìn đồng hồ tính tiền mãi khiến tài xế taxi cũng phải liếc tôi mấy phát, tới nơi, đợi tôi vừa ra khỏi xe đã vội vã phóng đi ngay nhanh như chớp.

Tôi ngẩng đầu nhìn khu nhà Tống Kim Quy ở, kìm lòng không đặng mà rủa một câu: “Đồ tư sản ác độc!”.

Tôi khinh thường dân tư sản, nhưng bảo vệ của dân tư sản lại khinh thường tôi, tôi giải thích lý do mãi vẫn không chịu cho tôi vào.

Tôi bực mình: “Cháu đâu phải không quen biết anh ấy đâu, cháu là nhân viên của Tống Tử Ngôn, dựa vào cái gì mà không cho cháu vào!”.

Bảo vệ thản nhiên: “Cháu gái ơi, người tới tìm cậu Tống nhiều lắm, nhưng bác vẫn chưa thấy ai được cậu ấy cho vào cả”. Nói rồi quét mắt nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, thở hắt ra một hơi: “Huống hồ lại là người như cháu?”.

Như tôi là như cái gì hả? Tôi càng bực hơn!

Bác ta còn tò mò chèn thêm một câu: “Sao cháu không trang điểm?”.

Sặc, tôi không trang điểm thì ảnh hưởng tới bộ mặt đô thị chắc?

Ông bác lắc lắc ngón tay, dùng giọng điệu từng trải ra giảng giải: “Cháu thế này mà muốn tới tìm cậu Tống thì chỉ có hai từ thôi, không được! Vẫn là nên trang điểm cho đẹp một chút rồi hẵng tới thì tốt hơn”.

Tôi rất muốn chửi ầm lên, nhưng thứ nhất, mình vẫn đang còn phải nhờ cậy người ta, thứ hai, bác ta nói bằng giọng rất nghiêm túc, rất chân thành, là thật lòng suy nghĩ cho tôi, không hề có ý muốn châm chọc.

Nhưng như thế mới khiến người ta tức!

Hết cách, tôi mới đành giơ cái áo vest ra: “Bác à, bác có biết cái áo này không, cháu thật sự quen tổng giám đốc mà”.

Bác ta nheo mắt nhìn một lát, rồi nói: “Ấy! Đúng là áo của cậu Tống rồi. Để bác gọi điện báo giùm cháu”.

Quá đáng thật, chỉ cần một cái áo cũng làm thẻ qua cửa được!

Bác bảo vệ nhấc điện thoại lên, nói mấy câu, rồi kêu tôi ngẩng mặt lên nhìn camera ở phía trước, nghe nói là để người bên kia xác nhận lại, mấy cái công nghệ cao gì gì đó tôi nghe không hiểu cho lắm. Nhưng khi đã cúp máy, bác quay đầu lại nói với tôi: “Cậu Tống cho cháu vào”.

Vào thì vào, nhưng vẻ mặt bác có nhất thiết phải như vừa thấy con chuột tông chết con voi thế không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx