sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chết! Sập bẫy rồi! - Chương 10 - phần 3

Làm sao hắn biết được? Trong đó còn có mấy thứ ngay cả tôi cũng không phát hiện ra! Tôi kinh hãi khâm phục hắn.

Nhưng nhìn bộ dạng tự tin tràn đầy của hắn, tôi không kìm được, phải đả kích hắn một chút: “Thứ cơ bản nhất sao không kể ra, còn chiều cao, số đo, dáng người thì sao?”.

Đã lâu chưa đi cân đo, tôi cũng không biết, để coi hắn nói thế nào.

Hắn nhìn tôi một chút, thản nhiên: “Chiều cao, dưới vai anh. Cân nặng, ẵm lên được. Vóc dáng… chậc, cũng có cảm giác đó. Mặt mũi, cũng coi được”.

Tôi đổ mồ hôi, mấy cái đó toàn lấy hắn làm tiêu chuẩn. Hóa ra trái đất xoay quanh anh à? Hóa ra em tồn tại là vì anh à?

Tôi nghiêm túc: “Khách quan, khách quan”.

Hắn cũng nghiêm túc hỏi lại: “Muốn nghe thật à?”.

Tôi cười gian: “Sợ anh không nói được”.

Hắn lắc đầu, mỉm cười: “Chiều cao, bình thường. Cân nặng, khỏe mạnh. Vóc dáng, tốt. Mặt mũi, phổ thông”.

Tôi tức! Tôi tức cực lực!

Tự nhiên lại sỉ nhục hình tượng vinh quang của tôi, tôi tức mình, vùng vằng kéo chăn quay lưng lại với hắn.

Nhưng nghĩ một lát lại không nhịn được, quay người qua, vui vẻ nhìn hắn hài lòng: “Tổng… à, Tống Tử Ngôn, trước đây anh chưa từng nói nhiều như thế với em đó”.

“Phải”. Hắn gật đầu: “Sau này cũng sẽ không nữa”.

Tôi lại tức! Tôi lại tức cực lực!

“Tại sao?”. Vất vả lắm mới trò chuyện an lành như thế, anh lại cứ thích bóp chết tươi ngay à?

Hắn thở dài: “Bởi vì có nói thì em cũng không hiểu, làm trực tiếp thì tốt hơn”.

Tôi nghi hoặc: “Làm cái gì?”.

Hắn nhào qua, nằm đè lên tôi, cười đến là mờ ám: “Làm… chuyện đó ấy”.

Rồi, Tống Tử Quan Âm lại bắt đầu bận rộn làm việc chăm chỉ…

Hôm sau, tôi cứ mặt dày tới công ty cùng Tống Tử Ngôn, dù sao có việc làm thì mới cảm thấy yên tâm được, đã làm lành rồi, tôi cũng không có lý do để nghỉ việc, hơn nữa lại được ở gần nhau, tôi cảm thấy nên ở cạnh, còn nắm được hành tung của hắn nữa.

Tôi thành một nhân viên hoành tráng nghỉ việc hai ngày rồi quay lại làm việc.

Nhưng lúc tới bộ phận nhân sự, nhìn mặt giám đốc Điền như đang nói “tôi biết cô sẽ như thế mà” khiến tôi thấy khó chịu đôi chút.

Xốc lại tinh thần trở về bộ phận, tôi phát hiện mọi người đang tụ tập nói chuyện vui vẻ, mà người ở trung tâm đang nói chuyện cười đùa lại là Tiết Diễm Diễm. Tôi ló đầu qua nhìn, mà chả thấy ai giật mình hay chế nhạo gì cả, cũng giống như lúc nghe tôi sẽ nghỉ việc, còn tự động xích qua chừa cho tôi một chỗ.

Tôi hỏi: “Mọi người đang nói gì vui thế?”.

Tiết Diễm Diễm nhướn mày vui vẻ nói: “Là có chuyện thế này, hôm qua tôi buôn chuyện với bảo vệ cổng, bác ấy kể cho tôi, khu chung cư chỗ bác ấy có một con hồ ly tinh, nhìn cũng như người bình thường. Trong lòng không cam chịu nên đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn làm tới tận hai lần, một lần phẫu thuật nhầm chỗ, không sửa mặt mà lại đi sửa chân, lần thứ hai thì sửa đúng chỗ, nhưng hai mắt thì sưng húp lên như hai quả hồ đào”.

Tôi càng nghe càng thấy quen, nghe hết rồi thì khóe miệng không tự chủ được mà co giật, bác ơi, bác quả nhiên là dân buôn dưa, ai cũng buôn được.

Tiết Diễm Diễm nhìn tôi kỳ lạ: “Ối trời, vẻ mặt cô là sao hả, không thấy buồn cười à?”.

Mấy vạch màu đen chảy dài trên mặt tôi: “Tôi cười đấy chứ, cười tới phát khóc ấy”.

Tiết Diễm Diễm hạ giọng xuống, thì thào với tôi: “Tần Khanh này, theo nguồn tin vỉa hè đáng tin cậy, tổng giám đốc công ty chúng ta tuy bề ngoài là dát vàng nạm ngọc, nhưng bên trong lại mục nát hết rồi, còn vì chuyện đó đó mà nhập viện nữa. Tôi đang sợ mình giỏi giang vậy bị lọt vào mắt anh ta, rồi bị cho vào tròng, giờ cô tới, tôi thấy an tâm rồi.”

Miệng tôi co giật càng dữ dội hơn, cái gì mà nguồn tin vỉa hè đáng tin cậy chứ, căn bản là cái miệng buôn dưa lê của bác bảo vệ kia thì có.

Tiết Diễm Diễm còn tiếc rẻ: “Cô nói coi, tổng giám đốc bề ngoài, gia thế cái nào cũng tốt, thế mà sao lại như thế nhỉ? Thượng đế cho anh ta nhiều cái cửa, cho nên phải đóng đi cái cửa sổ, thế mới thấy thế giới này có công bằng”.

Tôi trịnh trọng gật đầu, thuận tay gỡ cái mũ tình địch trên đầu cô ta xuống.

Nhưng tình địch của tôi không chỉ có một người này.

Ngồi ăn cơm trưa trong căng - tin, tôi mài đao xoèn xoẹt nhắm đến tên tình địch lớn nhất của mình, Tóc Vàng.

Coi “Thâm cung nội chiến” nhiều rồi, tôi bày ra bộ mặt tươi cười thân mật nhất, thái độ rất ung dung.

Nghĩ coi, giờ tôi đang sống trong nhà của Tống Tử Ngôn, cậu ta lại sống trong nhà được Tống Tử Ngôn tặng, thế nào thì tôi cũng được tính là phòng nhất, cậu ta là phòng nhì. Nói ra thì sao tôi cũng được coi là bà cả, cậu ta là bà hai… à, ông hai.

Tôi không thể nào vứt tiền ra mua chuộc cậu ta, chỉ dùng bảy tấc lưỡi này mà đuổi cậu ta đi được thôi!

Cuộc chiến bảo vệ tình yêu đã chính thức nổi hồi kèn lệnh!

Ăn đĩa cơm dưa chua xào thịt, tôi lén ngắm Tóc Vàng đang cúi đầu ăn cơm trước mặt mình, đầu óc cứ xoay vòng vòng.

Nói ra thì, để chia uyên rẽ thúy có hai sách lược có thể dùng được. Một là sách lược tiền to của nhiều, cứ đập một tờ chi phiếu ra trước mặt cậu ta, để cậu ta tự động lướt đi. Một là sách lược cầu xin đau khổ, tự hạ thấp bản thân, lấy nước mắt khơi gợi lên tình cảm mẫu tử của đối phương. Cuối cùng là một loại phương pháp dã man không biết lý lẽ nhất, cứ mắng mỏ chửi rủa đối phương té tát tới mức xấu hổ không chịu được để tránh xa.

Cũng phải nói là, độ khó cũng khá cao.

Theo mức thu nhập của tôi, mở chi phiếu là chuyện không thể, sách lược thứ nhất không đáng suy xét. Còn sách lược thứ hai à, nhỡ chẳng may động vào đối phương là người lạnh lùng nhẫn tâm nhất quyết không thèm để ý tới nước mắt nước mũi của tôi, cũng rất khó thực hiện, đó là còn chưa nói tới cái thân tôi ăn gì cũng thấy ngon, chưa từng phải trải qua nỗi khổ sở kinh điển của con dâu nuôi. Còn lại một phương pháp tương đối phù hợp với tình trạng của tôi, nhưng mà… nhìn gương mặt bầu bầu môi hồng răng trắng của Tóc Vàng, tôi lại thấy hơi tiêng tiếc…

Đang khổ cực suy nghĩ, cậu ta đã mở miệng trước: “Về đi”.

Tôi cúi đầu nhìn mới phát hiện, đương lúc mình tập trung suy nghĩ, cả hai chúng tôi đã ăn xong rồi. Theo thói quen cùng ăn cơm duy nhất xưa nay của hai đứa, đã ăn xong rồi thì trở về phòng làm việc.

Thấy Tóc Vàng đã đứng dậy, tôi vội vàng đưa tay kéo lại: “Chờ một lát!”.

Cậu nhóc quay đầu lại: “Gì đó?”.

Tôi bí quá nói bừa: “Tôi… còn chưa ăn no, muốn ăn thêm một suất nữa.”

Rất nhanh, Tóc Vàng đã bưng thêm một đĩa cơm đầy ụ tới.

Tôi vừa giả vờ ăn, vừa lơ đãng hỏi: “Tóc… à, Tiểu Triển này, bình thường tổng giám đốc đối xử với cậu thế nào?”.

Cậu ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong công ty, anh ấy với cô là hai người đối xử với tôi tốt nhất.”

Không biết có phải là chột dạ hay không, tim tôi khẽ rung lên một cái. Thực ra từ lúc vào công ty, trừ Tống Tử Ngôn ra, tôi chỉ qua lại với cậu là nhiều nhất, nhất là lúc tôi còn lơ ngơ chưa quen, cậu và băng vệ sinh tỷ tỷ là hai ngọn lửa trong đêm đông, rừng rực cháy sáng. Nhưng đến tôi là điển hình của có dị tính, không nhân tính cũng phải lắc đầu cảm thán thế sự vô thường: Đã sinh Khanh, sao còn sinh Tóc!

Không dám nhìn gương mặt đáng yêu đầy vẻ tin tưởng trong sáng của cậu, tôi chúi đầu vào đĩa cơm, nhân thể ngồi hối tiếc, mình thực sự không có khả năng bẩm sinh làm người ác…

Đương lúc oán thán, cả đĩa cơm lại vào bụng, Tóc Vàng đưa qua một cốc sô-đa: “Ăn nhanh quá đó, uống nước đi”.

Cứ chăm sóc cẩn thận chu đáo thế, tôi càng không dám nhìn mặt cậu, chỉ ừng ực uống hết cốc nước. Cậu nhìn đồng hồ: “Về đi, còn làm việc nữa”.

“Chờ một chút!”. Thấy cậu muốn đi, tôi lại cố sống cố chết ngăn lại.

Cậu ta nghi hoặc: “Lại làm sao thế?”.

Tôi ngáp ngáp, cuối cùng lại là: “Tôi… tôi còn chưa ăn no…”.

Đĩa cơm thứ ba lại được đặt lên bàn, ánh mắt Tóc Vàng nhìn tôi đã có thể dùng từ ngưỡng mộ để hình dung.

Tôi vừa ăn vừa tự giận mình, ba người dây dưa lằng nhằng, chắc chắn có một người không có kết cục tốt đẹp rồi, đương nhiên tôi không mong người đấy lại là mình, cho nên hôm nay có bằng giá nào cũng phải thực hiện với Tóc Vàng!

Tự đánh mình tới N lần, cuối cùng tôi cũng hạ được quyết tâm, ngẩng đầu trịnh trọng gọi cậu: “Triển Dương”.

Cậu nhóc nhìn đĩa cơm trống trơn trước mặt tôi, khóe miệng co giật mấy cái, cẩn thận hỏi: “Cô… không phải lại chưa ăn no đấy chứ?”.

Tôi không để ý tới câu xuyên tạc của cậu ta, vẫn nghiêm túc nhìn: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu”.

Tóc Vàng “ừ” một tiếng, nhìn tôi bằng đôi mắt trong sáng ngây thơ.

Tâm lý xấu xa ích kỷ của tôi bị cậu ta dìm chết trong đôi mắt đó, hết nhoi nhoi rồi giãy giụa, cuối cùng lại là: “Tôi muốn qua nhà cậu coi phim ma!”.

Tôi im lặng khóc ròng trong lòng cho tới khi tới nhà cậu ta.

Lúc cậu ta rút chìa khóa ra mở cửa, mới chợt nhớ ra hỏi tôi: “Chúng ta trốn việc thế chắc không có chuyện gì chứ?”.

Tôi rơm rớm nước mắt lắc đầu, tay sau lưng nắm chặt, tự kỷ ám thị trong lòng. Tới cũng tốt, tới cũng tốt, chờ lúc mày thấy cậu ta sung sướng ở trong nhà người đàn ông của mày, mới có thể hiểu được ghen tuông khiến cho cả con người mù quáng, mới có thể tiến thêm một bước, phát huy uy lực sư tử Hà Đông!

Tôi bước vào nhà, giật mình, cách bài trí bên trong đã bị đổi.

Phòng khách đổi thành phòng ngủ, một cái giường lớn đặt giữa phòng, đối diện là ti vi treo tường lớn, trên màn hình còn ngưng hình một cái mặt ma, chiếm hết nửa tường.

Tôi quen tay kéo Tóc Vàng lại, chỉ chỉ vào cái mặt ma: “Cậu không sợ à?”.

Cậu nhóc cười hì hì, trịnh trọng tuyên bố: “Tôi đã có bí quyết”.

“Bí quyết gì?”.

Tóc Vàng không trả lời, chỉ ấn nút trên điều khiển từ xa. Hình ảnh trên màn hình bắt đầu chuyển động lại như bình thường, cái không bình thường là âm thanh, ti vi không phát ra tiếng, phát ra từ loa là bản Lương Chúc(41) du dương trẩm bổng.

(41) Lương Chúc: Bản nhạc nổi tiếng của Trung Quốc, viết về câu chuyện tình yêu của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài (BTV).

Hóa ra, cậu vừa coi phim ma, vừa nghe Lương Chúc.

Tôi nhìn lại màn hình lần nữa, đôi mắt đầy tia máu của ma nữ bây giờ nhìn vào cũng có vài phần ai oán tình thâm, đừng nói kinh khủng, phải nói là khiến cho mình cũng có phần thông cảm…

Tôi nhìn sang Tóc Vàng đang hí hửng đắc ý chờ được khen, tôi không nhịn được phải vỗ tay tán thưởng: “Chuyện này mà cậu cũng nghĩ ra được, đúng là giỏi quá!”.

Vẻ hí hửng đắc ý trên mặt cậu nhóc chợt xị xuống, thậm chí có vài phần ngậm ngùi: “Tôi cũng hết cách rồi, vì không có ai xem với tôi cả”.

Nghe giọng điệu u oán của Tóc Vàng, tôi giật mình, không lẽ đây là lời ai oán trong truyền thuyết? Oán hận Tống Tử Ngôn vẫn bên cạnh tôi? Tôi chuyển từ trạng thái tán thưởng sang phòng ngự tấn công, chủ động tiếp cận: “Tổng giám đốc… không thường tới đây sao?”.

Cậu ta kinh ngạc: “Sao anh ấy phải thường tới đây?”.

Tôi quan sát thật kỹ mắt cậu ta, không tìm ra được chút dối trá nào cả. Đối diện với một người có kỹ thuật diễn xuất khá như thế, tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa, hỏi thẳng: “Cậu với tổng giám đốc là quan hệ gì?”.

Tiếng trả lời bằng chất giọng trầm trầm vang lên phía sau: “Sao không tới hỏi anh?”.

Toàn thân tôi lập tức đơ ra, xui xẻo quá, lại bị bắt đúng lúc. Kéo ra nụ cười giả tạo chính tông, tôi chậm rãi xoay người lại, vẫy tay chào: “Hi, hello, sao tổng giám đốc cũng tới đây?”.

Tống Tử Ngôn ăn mặc chỉn chu đứng ở cửa, tôi nhìn cánh cửa đang mở rộng, trong lòng tự ghi nhớ: Sau này nhất định phải đóng cửa!

Hắn đi vào, lạnh lùng nhìn tôi và Tóc Vàng, nói: “Hai người trốn việc”.

Hóa ra là vì chúng tôi bỏ việc, hắn nhận được báo cáo đã bỏ hết công việc, vội vàng chạy tới đây, tôi khóc, rốt cuộc ham muốn được giữ lấy Tóc Vàng của hắn lớn tới mức nào đây?

Vừa nghĩ tới đó, răng chua chua, tim cũng chua chua, dạ dày cũng chua chua.

Dạ dày cuộn một cái, tôi bịt miệng chạy vào trong nhà vệ sinh nôn, ôm bụng nôn thốc nôn tháo.

“Làm sao thế?”.

“Đi bệnh viện”.

Tôi súc miệng nhìn ra cửa nhà vệ sinh nơi vừa có hai người nói cùng một lúc.

Làm sao vậy? Là Tóc Vàng hỏi, vẻ mặt rất quan tâm, nội dung rất bình thường.

Đi bệnh viện. Là Tống Tử Ngôn nói, vẻ mặt rất đàng hoàng, nội dung rất kỳ dị.

Tôi nói, chuyện nhỏ thế mà phải đi bệnh viện, đúng là ông nội mở bệnh viện, anh cũng phải tăng thu nhập cho ông!

Tuy khăng khăng từ chối, nhưng bị Tống Tử Ngôn đảo mắt lườm cho một cái, tôi đành phải ngoan ngoãn ngồi lên xe, Tóc Vàng ngồi ghế sau, ba người chúng tôi cùng kéo quân tới bệnh viện.

Mới được bao lâu, tôi đã tới phòng cấp cứu lần thứ ba, nằm trên giường bệnh lần thứ hai.

Nguyên nhân của lần đầu tiên rất đáng xấu hổ, băng gạc không mở ra được… lần này tốt hơn một chút, dẫu sao tôi cũng bị khó chịu.

Trước ánh mắt của Tống Tử Ngôn, Tóc Vàng, và ông cụ, tôi tường thuật lại bệnh trạng cho ông bác sĩ: “Cũng không có gì, nãy bỗng nhiên thấy đầy bụng, hơi ấm ách một chút, dạ dày cuộn lại một cái, không nhịn được mà nôn thôi”.

Bác sĩ xoa xoa cằm, hỏi: “Kinh nguyệt của cô tháng này có bình thường không?”.

Đầu tôi “ding” một tiếng, câu hỏi này… không phải là đang nghi ngờ tôi có cái kia đấy chứ!

Nhưng, nhưng, chúng tôi vẫn luôn làm theo phương án kế hoạch hóa gia đình của quốc gia mà!

Tôi rơm rớm nước mắt quay sang cầu cứu Tống Tử Ngôn, vừa nhìn thấy vẻ mặt của ba người kia, tôi đã giật mình kinh sợ.

Ba khuôn mặt đều đờ ra, sáu con mắt cùng nhìn chăm chăm vào bụng tôi… cứ như thể chỉ sau một lát là sẽ có một đứa bé nhảy ra từ đó…

Một lúc sau, ông cụ mới có phản ứng, hắng giọng quát lớn: “Chuẩn bị máy CT, máy đo điện não, máy siêu âm, máy chụp X-quang cho tôi, nghênh đón chắt vàng nhà tôi!”.

Phòng cấp cứu chộn rộn hẳn lên.

Tống Tử Ngôn ngồi xuống bên cạnh, cầm tay tôi.

Tôi nhìn sang Tóc Vàng đang ôm vẻ mặt cô đơn đứng bên, thổn thức, mẹ sang vì con quả nhiên là chân lý của trăm ngàn năm qua.

Nhưng mà! Con ơi, mẹ không cần con đâu!

Nghĩ tới cảnh một năm sau họp lớp, những người khác đều công thành danh toại giới thiệu người bên cạnh mình: “Đây là người yêu của tôi….”, “Đây là bạn trai tôi…”, “Đây là hôn thê của tôi…”, người nhanh tay nhanh chân cũng chỉ nói: “Đây là chồng của tôi…”.

Còn tôi thì nhảy ngay thành thiếu phụ có tuổi, giới thiệu: “Đây là con tôi…”.

Quá kinh dị rồi!

Thượng đế, thánh Ala, Quan Âm Bồ Tát, xin các ngài hãy lắng nghe lời cầu xin chân thành của con. Dù có là Ngư Hương Nhục Ti hay là Cung Bảo Kê Đinh, cũng mời các ngài ăn trước!

Đang cầu khấn thì một bác sĩ râu tóc bạc phơ đã được mời vào, còn bảo tôi giơ tay ra chẩn bệnh, hóa ra là Trung y.

Chẩn bệnh xong, ông ta vân vê ria mép, chậm rãi nói: “Ừ ừm ừm”.

Chúng tôi bốn người, tám con mắt mở trừng trừng, còn ông ta thì cứ ừ ừm thế mãi.

Rốt cuộc là sống hay chết thì ông cũng phải nói đi chứ! Tôi bực mình!

Nhưng ông nội đã nổi đóa lên trước: “Rốt cuộc là làm sao hả? Cái lão già dai ngoách này nói nhanh đi”.

Ông bác sĩ kia từ từ nhắm mắt lại, vuốt chòm râu bạc gật gù: “Ngũ hành tương khắc, âm dương luân hồi, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có chừng mực. Cứ cố cưỡng cầu tham lam sẽ chỉ khiến ngũ tạng phải gánh chịu quá nhiều, khiến người không khỏe mạnh. Đạo trời tổn hại có thừa, cháu là quá thừa nên phải nôn ra thôi”.

Tôi bị ông ta nói tới hoa cả mắt, yếu ớt hỏi: “Chuyện đó có thể nói thẳng ra được không?”.

Bác sĩ mở mắt ra nhìn tôi một cái: “Nói thẳng ra là cô không mang thai”.

Tôi thở phào.

Ông cụ nổi điên, trừng mắt nạt: “Đúng là cái đồ lang băm, nếu không phải là chắt vàng nhà tôi thì nó nôn cái gì mà nôn!”.

Lang băm kia chớp mắt mấy cái, tuyên bố đáp án: “Cháu nó ăn quá… no”.

Ông cụ vẫn không chịu nghe, tiếp tục mắng: “Có người ngốc đến mức ăn tới nôn ra sao?”.

Tóc Vàng yếu ớt chỉ tay sang chỗ tôi: “Lúc nãy, cô ấy ăn ba đĩa cơm…”.

Thế giới lặng im trong phút chốc, chỉ có một đàn quạ đen bay qua trong phòng bệnh, xếp thành hình chữ nhất, rồi lại xếp thành hình nhữ nhân…

Không khí căng thẳng được một lúc, Tống Tử Ngôn nắm tay tôi hỏi, giọng nói dịu dàng tới kỳ quặc: “Em đói như thế sao?”.

Tôi lắc đầu, thút thít: “Em muốn ngửa bài với Tóc Vàng, ai dè chỉ không chú ý một chút thôi đã ăn hết cả ba đĩa cơm rồi.”

Giọng hắn hơi mất tự nhiên: “Ngửa bài cái gì?”.

Dù sao cũng không thể nói dối được nữa, nhìn qua vẻ mặt rất choáng váng của ông cụ, tôi quyết định phải nhân cơ hội này lôi quan hệ của hai người ra trước ánh sáng, ra trước người đang mong chờ cháu chắt này, hoàn thành được tâm nguyện chia uyên rẽ thúy của mình.

Tôi hạ giọng: “Thực ra em đã sớm biết quan hệ của hai người rồi”.

Lời nói ra, hắn và Tóc Vàng đều đờ người, nhưng điều ngoài dự đoán của tôi là, ngay cả ông cụ cũng ngây người.

Hóa ra, ông cụ cũng biết, hơn nữa còn rất thông cảm.

Tôi không khỏi thấp thỏm, thật vất vả mới làm người xấu được, không lẽ đã sai ngay từ bước đầu tiên sao?

Cứ như thế thì không thể dùng người lớn trong nhà ngăn cản bọn họ, hơn nữa rất có thể Tống Tử Ngôn sẽ thấy được tôi đang âm mưu uy hiếp hắn, thế thì rõ ràng địa vị không chắc chắn của mình lại càng thêm lung lay. Thế nên, tôi vội vàng bày tỏ lập trường: “Thực ra em hiểu mà, hơn nữa, từ tận đáy lòng còn đặc biệt yêu thích nữa, chuyện này tổng giám đốc cũng biết đấy. Có nhiều khi, em thấy hận vì mình không phải là đàn ông, có thể tiến làm “công”, lui làm “thụ”, như thế mới coi là thế giới ngập tràn yêu thương”.

Mấy người kia, không cảm động tới rớt nước mắt thì chớ, trái lại, mặt mũi còn mờ mịt.

Hóa ra ai cũng là người diễn xuất giỏi, tôi thẳng thắn nói ra: “Yên tâm, tuy em quyết tâm chia rẽ đôi tình nhân các anh, nhưng trong thâm tâm, em vẫn luôn ủng hộ cho hai người mà”. Rồi lại đau khổ nhìn Tóc Vàng: “Tôi biết cậu là người vô cùng tuyệt vời, nhưng ai bảo cậu yêu người tôi yêu chứ?”.

Tóc Vàng ngơ ngẩn, thì thào nhắc lại: “Tôi yêu người cô yêu?”.

Ông cụ còn cẩn thận hỏi lại ông bác sĩ râu tóc bạc phơ kia: “Không phải là nó no quá nên đầu óc có vấn đề chứ?”

Chỉ có Tống Tử Ngôn là bình thường, sắc mặt hắn vẫn rất bình thường, hỏi câu lại càng bình thường hơn: “Em nghĩ bọn anh có quan hệ gì?”.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, đau khổ đáp: “Người yêu”.

Tàn nhẫn quá, để lá chắn như tôi phải tự thừa nhận quan hệ của bọn họ, tôi cảm thấy tim phổi đau chết đi.

Vẫn là câu nói cũ mèm, nói hai chữ kia xong tôi lặng tim quặn ruột.

Tống Tử Ngôn nở nụ cười lạnh lùng: “Rất tốt”.

Rất tốt? Tôi mở mắt ra đã thấy sắc mặt hắn chuyển thành màu đen, trên tay gân xanh nổi lên rần rần như muốn xông ra bóp cổ tôi.

Nhìn sắc mặt của hắn, có lẽ xã hội cua đồng gì đó cũng không cứu được tôi rồi, chắc chắn tôi sẽ bị giết người diệt khẩu.

Tôi vội vàng nhảy xuống giường bệnh, trốn ra sau lưng ông cụ: “Ông nội cứu cháu với!”

Ông cụ được tôi gọi thế thì mừng ra mặt, hai tay dang rộng ra như gà mẹ che gà con, chắn trước mặt tôi: “Không được bạo lực gia đình!”.

Có chỗ dựa vững chắc, tôi củng cố tinh thần, ở sau lưng ông nhăn mặt với Tống Tử Ngôn, còn lạnh lùng nhắc nhở nhẹ nhàng: “Nhớ đó, phải nghe lời ông nội!”. Lúc tôi nói câu này, lưng ông cụ càng thẳng lên, còn gật đầu rất tự hào.

Tống Tử Ngôn thản nhiên nhìn hai chúng tôi, một già một trẻ, nở nụ cười mờ ám, cũng lạnh lùng nhắc nhở nhẹ nhàng: “Từ nhỏ tới lớn, đã lúc nào cháu nghe lời ông chưa?”.

Câu đó là nói cho ông cụ nghe, mà cũng là nói cho tôi nghe luôn.

Ba giây sau, dưới đôi mắt bi phẫn của ông cụ không có uy phong trong nhà, tôi bị Tống Tử Ngôn lôi ngay ra…

Tôi giống như gà con bị xách cổ lôi tuột ra ngoài, tôi đã không thể trông cậy vào ông nội được rồi, chỉ có thể trông vào niềm hy vọng cuối cùng, ngước đôi mắt đầy chờ mong nhìn Tóc Vàng. Nhưng Tóc Vàng đỏ bừng mặt giận dỗi quay phắt đi, dưới tình cảnh bị nhân dân kỳ thị xa lánh, tôi bị nhét vào trong xe.

Tôi che mặt trước, lui vào chỗ ngồi cạnh ghế lái xe kêu lên: “Không được đánh vào mặt!”.

Bên tai có tiếng hít thở sặc mùi tức giận, tôi cuống quýt giải thích: “Không phải em đòi hỏi gì nhiều, mà cái mặt này phần lớn là để cho anh nhìn, đánh nó cũng khiến mắt anh vất vả lắm đó”.

Thật lâu sau, vẫn không có tiếng động gì, tôi len lén tách ngón tay ra, quan sát tình hình qua kẽ ngón tay.

Tống Tử Ngôn vẫn nhìn tôi bằng sắc mặt xanh xám.

Hiểu lầm lần này có lẽ không phải chỉ cần xin lỗi qua loa là có thể cho qua được rồi.

Tôi cúi đầu: “Em sai rồi, thật đó, em đã thực sự biết sai lắm rồi! Người dâm thấy dâm, hủ nữ thấy hủ. Vừa lội vào biển đam mỹ thâm sâu, mắt em đã bị nhục dục che mờ, không còn trong sáng như tuyết nữa, cho nên mới phạm phải sai lầm rõ ràng như thế. Tổng giám đốc, anh coi như em đi lạc đường hơi xa mà tha cho em đi”.

“Hơi xa à?”. Hắn cười nhạt: “Em còn có thể lạc xa tới đâu hả?”.

Tôi nuốt nước bọt: “Xa hơn một chút còn có thể dính cả ông nội vào, ông cháu yêu nhau, rồi kiểu kiểu như thế…”.

Hắn cười càng lạnh hơn: “Anh có nên cảm ơn em đã lưu tình?”.

Tôi thấp giọng phân bua: “Cái này cũng đâu thể trách em được, anh để Tóc Vàng ở trong nhà mình, mỗi lần đi công tác thì cứ dính lấy cậu ấy, bất kỳ người nào cũng khó tránh được việc hiểu lầm mà?”.

Hắn miệng cười nhưng lòng lạnh tanh: “Thế à?”.

Tôi cười ngượng giải thích: “Bất kỳ người nào ở đây chỉ là hủ nữ(42)…”.

(42) Hủ nữ thường được chỉ các cô gái thích Boy Love, truyện tình nam nam (BTV).

Hắn trừng mắt nhìn nụ cười giả lả của tôi, rồi bất đắc dĩ thở dài: “Vốn dĩ không tính nói cho em, là sợ em suy nghĩ nhiều. Giờ xem ra cứ giấu em như thế, không chỉ có chuyện em nghĩ nhiều, mà là quá nhiều”.

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu yên lặng chọc chọc hai ngón tay.

Im lặng một lúc, hắn mới nói: “Thực ra Triển Dương là em trai anh”.

Tôi hiếu kỳ: “Có quan hệ huyết thống à?”.

Hắn mím môi, rõ ràng là không muốn trả lời: “Cứ cho là thế đi”.

Theo tôi được biết, ông nội hắn là độc đinh, ông nội hắn đẻ con trai cũng là độc đinh, rồi tới lượt Tống Tử Ngôn cũng là độc đinh. Nói cách khác, hiện giờ nhà họ Tống là ba đời độc đinh, hắn cũng không có cô dì chú bác ruột gì cả, sao tự dưng lại nảy ra một em trai nữa? Nhìn thái độ rõ là không muốn nhắc tới chuyện đó nữa của hắn, tôi lập tức hiểu ra.

Rồi không nhịn được mà khen ngợi: “Tống Tử Ngôn, bác trai nhìn rất đàng hoàng, không ngờ lúc còn trẻ cũng là người đào hoa phong lưu thật đó!”. Cũng phạm phải sai lầm của người đàn ông, còn làm ra được thằng nhóc Tóc Vàng lớn tồng ngồng thế…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx