sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em (Tập 2) - Chương 12 - Phần 1

Chương 12: Một sự hiểu lầm

Bọn anh đã rất bình tĩnh nói chuyện với nhau. Quá khứ cho dù là yêu hay là hận thì cũng mặc, quá khứ đã là quá khứ, chẳng ai có thể quay lại quá khứ được, thà rằng buông xuôi cho xong.

Công ti Dịch Mỹ ở phía bắc thành phố Tây Bình, cách tòa nhà Hồng Viễn không xa lắm. Nhiễm Nhiễm lái xe chưa đầy nửa tiếng đã tới nơi. Vì dự án ngoại ô phía nam, cô đã đến đây vài lần nên có thể dễ dàng tìm tới nơi làm việc của Tô Mạch.

Tô Mạch đang họp. Trong phòng họp có rất nhiều người. Cô ta đang đứng trước máy chiếu giải thích với mọi người về thứ gì đó.

Nhiễm Nhiễm xông thẳng vào, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô bước đến trước Tô Mạch, chẳng nói lời nào giơ tay tát thẳng vào mặt cô ấy. Sau đó, cô ném mấy tấm ảnh vào mặt Tô Mạch, lạnh lùng nói:

- Cô Tô, xin cô hãy biết giữ gìn bản thân. Đừng đi dụ dỗ chồng chưa cưới của tôi.

Mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc đến ngây người nhìn Nhiễm Nhiễm và Tô Mạch ở trên bục.

Tô Mạch bị Nhiễm Nhiễm tát nghiêng mặt sang một bên, mãi sau mới từ từ quay đầu lại. Cô ấy ngẩng lên nhìn Nhiễm Nhiễm, môi hằn vết răng, nét mặt lạnh lùng, nói:

- Cô Hạ, tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm rồi. Bây giờ tôi với anh Thiệu chỉ có quan hệ hợp tác công việc mà thôi.

- Vậy sao? – Nhiễm Nhiễm cười lạnh hỏi:

- Vậy càng tốt. Vậy nhờ cô giải thích rõ ràng với bạn trai cô, đồng thời quản anh ta cho tốt. Đừng để anh ta đến quấy nhiễu cuộc sống của chồng tôi.

Câu nói còn chưa dứt, cửa phòng họp đột ngột bị đẩy ra. Thiệu Minh Trạch từ ngoài sải bước vào, trước tiên anh nhìn Tô Mạch đang cắn răng không nói, ánh mắt anh dừng lại ở vết hằn trên mặt Tô Mạch, sau đó anh khẽ cúi đầu, nói:

- Xin lỗi, Tô Mạch.

Nhiễm Nhiễm cười lạnh một tiếng, đang định mở miệng nói thì bị Thiệu Minh Trạch kéo tay giữ lại.

- Về với anh! - Thiệu Minh Trạch lạnh lùng nói, bất chấp tất cả kéo cô ra khỏi phòng họp.

Sức anh rất khỏe nên cô không vùng ra nổi, chỉ có thể lê bước theo sau. Đến khi anh đẩy cô vào xe, nét mặt bình tĩnh của cô tới lúc này mới tan biến, tim cô đập rất nhanh, bàn tay vừa tát Tô Mạch đang run run. Nhưng… rất thoải mái! Thật sự rất thoải mái!

Cô nhìn bàn tay vừa tát người của mình, nhìn kĩ những đầu ngón tay còn tê tê, cuối cùng không kìm được phá lên cười.

Thiệu Minh Trạch vòng qua đầu xe rồi ngồi vào, lạnh lùng nhìn cô.

Nhiễm Nhiễm cười chán rồi thì ngừng lại nhìn anh, liếc nhìn bên mép thâm tím của anh vì bị Lâm Hướng An đánh, rồi lại không nhịn được cười, hỏi khiêu khích:

- Sao nào? Không phải anh cũng muốn cho tôi một cái bạt tai đấy chứ? Anh cần trút giận cho Tô Mạch mà!

Thiệu Minh Trạch tối sầm mặt, nhiệt độ nơi đáy mắt vô cùng thấp, tưởng chừng như biển băng Bắc cực, u ám sâu thẳm, khiến người ta không thể nào nhìn thấu được. Anh lạnh lùng hỏi:

- Tại sao lại đánh Tô Mạch? Cho dù anh và cô ấy có tư tình, cũng là do anh ngoại tình, người có lỗi là anh, người em cần đánh chẳng phải là anh sao?

- Anh tưởng tôi không muốn đánh sao? - Nhiễm Nhiễm nói, giơ tay lên vung về phía mặt Thiệu Minh Trạch. Nhưng tay cô còn chưa chạm vào mặt anh thì cổ tay đã bị anh giữ lại.

Thiệu Minh Trạch cười lạnh lùng hỏi:

- Tại sao em lại hận Tô Mạch như vậy? Là vì anh, hay vì Lâm Hướng An?

Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn anh, cố không để nước mắt trào ra, thốt lên từng từ:

- Thiệu Minh Trạch, anh là đồ khốn nạn!

Thiệu Minh Trạch cũng nhìn cô, lớp băng giá trong mắt như dần tan biến, thay vào đó là sự thất vọng và buồn phiền đến cùng cực. Anh chậm rãi buông cổ tay cô ra, nói:

- Không sai. Anh là đồ khốn nạn, nhưng em thì sao? Hả? Hạ Nhiễm Nhiễm, em là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc vô phương cứu chữa!

Nhiễm Nhiễm không chịu lên tiếng, chỉ bướng bỉnh nhìn anh.

Anh quay người, đặt hai tay lên vô lăng, hướng ánh nhìn ra ngoài xe:

- Hạ Nhiễm Nhiễm, em thật sự không nhận ra có người đứng sau sắp đặt chuyện này sao?

Đầu tiên là Thiệu Thị bỗng nhiên đổi công ti tư vấn đã hợp tác lâu năm sang hợp tác với Dịch Mỹ khiến anh gặp lại Tô Mạch. Sau đó, có người theo dõi anh, chụp ảnh anh đánh nhau với Lâm Hướng An, rồi lại đẩy những bức ảnh này lên mạng làm trò cười cho thiên hạ… hết lần này đến lần khác. Rõ ràng là có người mưu mô sắp đặt từ trước, dẫn dụ anh từng bước rơi vào bẫy.

Nhiễm Nhiễm nghe xong, khóe môi lộ ra nụ cười mỉa mai:

- Không sai. Là Thiệu Minh Nguyên. Nhưng Thiệu Minh Trạch, anh còn mặt mũi đẩy trách nhiệm lên anh họ của mình sao? Là anh ta cầm dao ép anh nối lại tình xưa với Tô Mạch sao? Hay là anh đánh nhau với Lâm Hướng An không phải vì Tô Mạch, mà vì Thiệu Minh Nguyên?

- Anh và Tô Mạch không hề nối lại tình xưa. - Thiệu Minh Trạch không kìm được lên tiếng.

- Ồ? - Nhiễm Nhiễm nhướng mày, sau đó lại gật đầu nặng nề:

- Ồ, phải. Hai người chỉ tiếp xúc về công việc. Quan hệ giữa hai người là quan hệ nam nữ trong sáng. Anh và Tô Mạch, Tô Mạch và Lâm Hướng An, các người đều là bạn tốt, đều là quan hệ nam nữ trong sáng tới mức không gì có thể trong sáng hơn. Nhưng sao anh và Lâm Hướng An lại đánh nhau?

- Nhiễm Nhiễm! - Thiệu Minh Trạch bỗng ngắt lời cô. Anh không thể chịu nổi cách cô mỉa mai như vậy.

Nhiễm Nhiễm căm hận “phì” một tiếng, giơ chân đạp mạnh vào cửa xe, cao giọng nói:

- Dẹp cái quan hệ nam nữ trong sáng của anh đi. Các người làm tôi thấy thật ghê tởm!

Thiệu Minh Trạch vươn người sang, dùng hai tay giữ chặt hai cổ tay cô, ấn cô ngồi xuống ghế:

- Hạ Nhiễm Nhiễm!

- Bỏ tôi ra. – Nhiễm Nhiễm thở dốc, cố sức vùng ra:

- Anh đừng động vào tôi. Anh làm tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi chịu đủ rồi. Hôm trước, tôi tận mắt trông thấy anh và Tô Mạch từ quán trà đi ra. Anh dắt tay cô ta, anh cùng cô ta về nhà. Nhưng tôi vẫn phải vờ như không biết gì. Đến tối, còn phải nằm chung giường với anh. Chỉ nghĩ đến việc cánh tay anh vừa ôm Tô Mạch lại ôm tôi là tôi cảm thấy ghê tởm tới mức buồn nôn.

Thiệu Minh Trạch lập tức cứng đờ người, kinh ngạc nhìn cô:

- Hôm kia, là em theo dõi anh sao?

Nhân lúc anh đang sững người, Nhiễm Nhiễm đã vùng thoát khỏi bàn tay anh, mang theo một chút thoải mái, cô trả lời:

- Đúng vậy. Là tôi, còn có cả Thiệu Minh Nguyên. Anh ta đưa tôi đi bắt quả tang anh và Tô Mạch.

Thiệu Minh Trạch biến sắc, lát sau mới hoài nghi hỏi:

- Tối hôm kia, vì lí do này nên em mới không cho anh chạm vào người sao? Không phải là vì Trần Lạc sao?

Trong buổi liên hoan thường niên, anh thấy Trần Lạc đối xử với cô bất thường, cũng biết hai ngày nay Trần Lạc vẫn ở Tây Bình. Thậm chí, tối qua anh còn tận mắt thấy cô lên xe Trần Lạc. Trong điện thoại, cô nói là làm thêm ở công ti, nhưng cô lại không hề biết, anh đang đứng bên kia đường. Anh nghĩ rằng Trần Lạc đã làm cô rung động.

- Anh đừng nghĩ tôi thấp hèn như thế. Anh tưởng ai cũng đểu cáng như mấy người sao? – Nhiễm Nhiễm hung hăng mắng mỏ. Cô hít thật sâu, hất cằm, thản nhiên nói:

- Không sai. Đúng là trước đây tôi có rung động, nhưng vì đã quyết định sống với anh nên tôi không muốn tiếp tục lằng nhằng với anh ta nữa. Tôi không vĩ đại như Tô Mạch, dù là bạn trai cũ hay là người đang theo đuổi đều có thể chấp nhận làm bạn tốt.

Thiệu Minh Trạch sững sờ nhìn cô, tâm tư có phần phức tạp, nhưng tận đáy lòng lại có cảm giác nhẹ nhõm khó tả.

Nhiễm Nhiễm “hứ” một tiếng lạnh lùng rồi xuống xe, đến chỗ xe của mình rồi trở về.

Khoảng nửa tiếng sau, Thiệu Minh Trạch cũng về nhà. Vừa mở cửa, anh nhìn thấy một hộp giấy lớn đặt giữa phòng khách. Bên trong đều là đồ dùng sinh hoạt của anh. Nhiễm Nhiễm đem tất cả quần áo của anh ở trong tủ ném ra giường, sau đó lại cuộn chúng nhét vào vali du lịch của anh, cố sức kéo ra để bên cạnh chiếc hộp giấy cho anh, lạnh lùng nói:

- Đồ dùng của anh đều ở đây cả. Anh cút đi!

Suy nghĩ suốt dọc đường, Thiệu Minh Trạch đã dần bình tĩnh lại. Thấy Nhiễm Nhiễm hành động như trẻ con, anh không khỏi dở khóc dở cười hỏi:

- Sao vậy? Muốn chia tay với anh sao?

- Chia tay ư? – Nhiễm Nhiễm nhếch môi nói giọng mỉa mai:

- Không, không chia tay. Hoàn cảnh hai nhà chúng ta như thế, chia tay không phải là chuyện đơn giản đâu.

Thiệu Minh Trạch không thích thái độ ấy của cô, không kìm được chau mày.

Nhiễm Nhiễm giơ chân đá vào đồ đạc của anh rồi ngẩng đầu lên nói:

- Anh còn nhớ ban đầu chúng ta đã giao hẹn với nhau thế nào không? Nếu chúng ta không thể chung thủy, vậy thì cũng đừng làm phiền nhau, ai vui đường người đó.

Thiệu Minh Trạch im lặng nhìn cô một lát, rồi bước tới sofa ngồi xuống. Lúc này, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, khẽ nói:

- Nhiễm Nhiễm, cứ để đồ ở đó. Em lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.

Ánh mắt Nhiễm Nhiễm thoáng vẻ chần chừ, nghi hoặc nhìn anh, nhưng chân cô không hề nhúc nhích.

Thiệu Minh Trạch hơi nhướng mày, nhìn cô, khiêu khích hỏi:

- Sao vậy? Không dám hả?

Nhiễm Nhiễm không nhịn được, “hứ” một tiếng lạnh lùng, bước đến ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, mặt lạnh tanh hỏi anh:

- Còn chuyện gì nữa.

Thiệu Minh Trạch sắp xếp lại từ ngữ của mình một chút rồi nói:

- Chuyện này là do anh không đúng. Ngay từ đầu anh đã không nói rõ với em về quan hệ của anh và Tô Mạch. Trước đây, bọn anh quen nhau. Cô ấy từng là bạn gái của anh, nhưng bọn anh chia tay lâu rồi. Anh không cố ý giấu em chuyện trước đây, mà là… không biết nên nói với em thế nào.

Nhiễm Nhiễm không ngờ đến lúc này mà anh còn nói những điều ấy với mình. Cô vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy nực cười, bèn hỏi:

- Anh cảm thấy bây giờ nói những chuyện này vẫn còn ý nghĩa sao?

Thiệu Minh Trạch không quan tâm tới ý mỉa mai trong lời nói của cô, chỉ bình tĩnh nói tiếp:

- Hợp đồng giữa Thiệu Thị và Dịch Mỹ là do bác anh ký. Anh không ngờ sẽ gặp Tô Mạch. Ban đầu chỉ là bất ngờ, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ quay lại với cô ấy, chỉ là không biết nên nói với em về chuyện này như thế nào thôi. – Ánh mắt anh nhìn xuống, giải thích mối quan hệ hiện tại giữa mình và Tô Mạch:

- Sau đó biết được xích mích giữa bọn em, anh càng không biết phải nói thế nào.

Lời đã mở, những điều tiếp theo dễ thổ lộ hơn nhiều, anh ngẩng lên nhìn cô, tiếp tục nói:

- Hôm kia, anh hẹn gặp cô ấy, chỉ muốn nhờ cô ấy khuyên Lâm Hướng An một chút. Lâm Hướng An biết quá khứ giữa anh và Tô Mạch, anh không muốn anh ta nói chuyện này với em. Sau đó, Tô Mạch cảm thấy không được khỏe nên anh đưa cô ấy về nhà. – Nói đến đây, anh không khỏi tự cười chính mình:

- Vì trước đây không nói thật với em, sau lại càng sợ em biết sẽ hiểu lầm nên anh mới cố gắng giấu em như thế.

Nhiễm Nhiễm sững người, nhếch khóe môi, mỉa mai:

- Ừm! Anh làm thế đều là vì muốn tốt cho tôi.

Thiệu Minh Trạch không bận tâm tới sự mỉa mai của cô, khẽ thở dài nói:

- Nhiễm Nhiễm, anh biết bây giờ trong lòng em đang nghĩ gì. Nhưng em nghĩ sai rồi. Anh và Tô Mạch không hề có chuyện nối lại tình xưa. Hôm qua, anh đánh nhau với Lâm Hướng An cũng là vì hiểu lầm. Anh ta luôn hiểu lầm anh. Ấn tượng của anh với anh ta cũng rất xấu. Thế là hai bên nói được vài câu thì động thủ. Thực sự, bây giờ anh và Tô Mạch chỉ là bạn bè bình thường. Bọn anh đã rất bình tĩnh nói chuyện với nhau. Quá khứ cho dù là yêu hay hận thì cũng mặc, quá khứ đã là quá khứ, chẳng ai có thể quay lại quá khứ được, thà rằng buông xuôi cho xong.

Anh thản nhiên nói những điều này khiến Nhiễm Nhiễm nhất thời cảm thấy chẳng biết nói gì, mãi sau mới ngẩn ngẩn ngơ ngơ hỏi anh:

- Thế nên anh cảm thấy, sau này hai người vẫn có thể làm bạn tốt sao?

Thiệu Minh Trạch không nghĩ ngợi gì, khẽ gật đầu:

- Tại sao không thể? Giống như hôm đó anh đã nói với em, đối với tình cảm đã từng có, việc chúng ta nên làm không phải là ép mình quên đi nó mà là nhìn thẳng vào nó.

Nhiễm Nhiễm bật cười, nói:

- Thiệu Minh Trạch, cứ cho là đàn ông các anh ngây thơ đi, nhưng cách làm của anh lại hiện thực hơn ai hết; cứ cho là đàn ông các anh hiện thực đi, nhưng cách nghĩ của các anh lại vô cùng ngây thơ.

Lời nói của cô như có lớp mây mù bao phủ, Thiệu Minh Trạch hơi chau mày rồi lại tiếp tục nhẫn nại giải thích:

- Nhiễm Nhiễm, em cũng biết ít nhiều tình hình của Thiệu Thị. Anh sở dĩ có thể quay lại Thiệu Thị là vì anh Thiệu Minh Nguyên phạm sai lầm. Anh ấy luôn vì chuyện đó mà lúc nào cũng so đo tính toán và luôn muốn trả thù anh. Thế nên chuyện hợp tác với Dịch Mỹ lần này là do anh ấy cố ý để anh và Tô Mạch gặp lại nhau.

Nhiễm Nhiễm thay anh nói tiếp:

- Anh ta nghĩ anh và Tô Mạch có thể sẽ nối lại tình xưa, sau đó cố ý tiết lộ chuyện này cho tôi biết, muốn tôi và anh cãi vã, tốt nhất là trở mặt với nhau. Như vậy, tôi sẽ hận anh, Thiệu Thị và Hồng Viễn cũng không thể nào tiếp tục hợp tác suôn sẻ. Đây là trù tính của Thiệu Minh Nguyên đúng không? Dù là đưa tôi đi bắt gian dâm hay là lén chụp ảnh rồi đẩy lên mạng, tất cả đều là do một tay anh ta làm ra.

Cô cười giễu cợt, hỏi anh:

- Anh nghĩ rằng tôi thật sự không nhận ra ý định của anh ta sao? Khi anh ta kéo tôi đi bắt gian dâm, tôi đã đoán ra ý định của anh ta rồi.

Thiệu Minh Trạch nhíu mày, nhìn cô như có phần không hiểu.

- Thiệu Minh Trạch, bây giờ anh thấy rất kì lạ hả? Nếu tôi đã đoán ra mục đích của Thiệu Minh Nguyên thì tại sao còn ngốc nghếch mắc lừa anh ta? – Nhiễm Nhiễm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh:

- Thiệu Minh Trạch, vì tôi hận sự lừa dối của anh, càng hận mối quan hệ của anh và Tô Mạch.

Thiệu Minh Trạch ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô. Từ đôi mắt ấy có thể nhận thấy rõ ràng sự mỉa mai và khinh bỉ mà cô không hề che giấu. Anh trầm tư nhìn Nhiễm Nhiễm hồi lâu, trầm giọng nói:

- Nhiễm Nhiễm, em nói có lí một chút được không? Bây giờ anh và Tô Mạch chẳng có quan hệ gì cả. Em muốn anh làm thế nào đây? Muốn anh coi cô ấy như người xa lạ, thấy mà như không sao? Hay là muốn anh coi cô ấy như một loại tai họa ghê gớm, tránh càng xa càng tốt?

- Vậy ban đầu anh định thế nào? Vừa giấu tôi vừa tiếp tục làm bạn tốt với Tô Mạch, đúng không? Anh tiếp tục với tôi, thậm chí là kết hôn với tôi nhưng đồng thời cũng sẽ tiếp tục chăm sóc Tô Mạch, giúp đỡ cô ta, khi cô ta gặp chuyện gì, anh sẽ lập tức đến giúp, đúng không? – Nhiễm Nhiễm chậm rãi lắc đầu, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi:

- Thiệu Minh Trạch, anh không cần lừa gạt tôi nữa, cũng đừng lừa dối bản thân nữa. Nếu anh thật sự thẳng thắn vô tư như lời anh nói thì tại sao trước đây cứ phải giấu giếm tôi? Vì bản thân anh cũng không chắc chắn, vì anh không vững tâm. Anh biết quan hệ giữa anh và Tô Mạch tuyệt đối không trong sáng như chính miệng hai người nói. Anh dám nói anh thật sự coi Tô Mạch là một người bạn bình thường không? Còn cô ta thì sao? Trong lòng cô ta nghĩ gì? Có thật như những gì cô ta nói không? Anh thật sự không nhìn rõ sao? Vẫn còn muốn lừa mình dối người, căn bản là anh không muốn nhìn rõ thôi.

Từng câu hỏi của cô giống như những mũi tên phóng thẳng vào trái tim anh, khiến anh như chết cứng tại chỗ. Anh ngồi đó không trả lời nổi câu nào.

- Thiệu Minh Trạch, anh thông minh như thế, sao anh lại không nhận ra chứ? Chỉ là anh không muốn mà thôi. Hai người quan tâm nhau như vậy, thỏa hiệp với nhau như vậy, phóng túng với nhau như vậy, chẳng phải là vì bản thân ai cho mình một cái cớ rằng tất cả chỉ là “trăng đến rằm trăng sáng” thôi sao? Một đôi tình nhân vô tội như vậy chưa từng nghĩ đến sẽ làm tổn thương người khác. Hai người luôn cố kiềm chế bản thân nhưng tình cảm thì không thể khống chế được, đó chính là cái gọi là “trăng đến rằm trăng sáng.” Cuối cùng, người chẳng hề làm gì như tôi sẽ trở thành kẻ tàn ác nhất, không phải sao?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx