sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em (Tập 2) - Chương 15 - Phần 1

Chương 15: Yêu em, nằm ngoài dự liệu của anh

Ngay cả bản thân anh cũng không biết rốt cuộc là từ khi nào anh lại có cảm giác lo được lo mất khi đối diện với tình cảm này, sợ cô không đủ yêu anh, thậm chí là không hề yêu anh.

Ngủ một giấc trên giường, sáng hôm sau thức dậy, eo đau, chân mỏi. Có thể là sẽ không thử địa điểm mới gì gì đó nữa, ngoan ngoãn ở nơi truyền thống vẫn là tốt nhất.

Từ sau khi được ông Hạ Hồng Viễn đề bạt lại, cô không còn cái may mắn là ngủ lười nữa. Cơ thể cho dù mỏi nhừ đau nhức thì cũng phải cắn răng bò dậy. Thiệu Minh Trạch thấy Nhiễm Nhiễm như vậy thì nhếch khóe môi, bảo cô nên chịu khó tập thể dục, rèn luyện sức khỏe.

Nhiễm Nhiễm lườm anh một cái, đứng dậy đi vào nhà tắm. Chưa được bao lâu thì cô đã thất thanh gọi tên anh. Thiệu Minh Trạch buông tờ báo xuống và đi đến, thấy cô vừa cởi váy ngủ vừa nghiêng người soi gương nhìn sau lưng mình, giọng đầy bực tức:

- Thiệu Minh Trạch, anh xem việc tốt anh làm này! Lưng em bị tím cả mảng lớn rồi.

Thiệu Minh Trạch nhìn qua, đúng là lưng cô bị tím cả mảng lớn, da cô lại trắng ngần nên vết tím càng rõ. Anh không khỏi có chút hối hận trong lòng, đưa tay khẽ xoa, nói với giọng áy náy:

- Hay là hôm nay em đừng đi làm nữa. Để anh ra ngoài mua thuốc về bôi cho em.

Nhiễm Nhiễm hậm hực gạt tay anh ra, mặc đồ vào rồi bực tức nói:

- Hôm nay, công ti có cuộc họp buổi sáng. Sao em có thể nghỉ được chứ? Thôi đi, để tối về rồi nói.

Thiệu Minh Trạch càng cảm thấy áy náy, cố sức dỗ dành Nhiễm Nhiễm ăn sáng, sau đó lái xe đưa cô đi làm. Tình cờ anh gặp ông Hạ Hồng Viễn ngay bên ngoài tòa nhà của tập đoàn.

Không biết ông Hạ Hồng Viễn đã dùng thủ đoạn gì với bà Bành Tinh mà có thể nhanh chóng làm xong thủ tục li hôn. Sắc mặt ông khá hơn trước rất nhiều. Thấy Thiệu Minh Trạch lái xe đưa Nhiễm Nhiễm đi làm, ông cố ý sầm mặt xuống, trách mắng con gái:

- Con còn bắt Minh Trạch đưa đi làm à? Con biết là đoạn đường này hay tắc mà. Cậu ấy còn phải về công ti nữa chứ. Cũng may mà Minh Trạch dễ tính nên mới chiều được mấy thói xấu này của con.

Nhiễm Nhiễm không ngờ vừa đến nơi đã bị ông giáo huấn, lại còn giáo huấn ngay trước mặt mọi người nữa. Cô nhất thời không vui, đang định cãi trả vài câu thì Thiệu Minh Trạch đã vội bước lên ngăn lại:

- Chú Hạ, là cháu có việc đi qua đây, tiện thể đưa Nhiễm Nhiễm đi thôi.

- Ồ! Ra là thế. – Ông Hạ Hồng Viễn lại nghiêm mặt nhìn Nhiễm Nhiễm, nói với Thiệu Minh Trạch:

- Nhiễm Nhiễm còn trẻ con lắm. Cháu đừng chiều chuộng nó quá!

Thiệu Minh Trạch mỉm cười nói:

- Nhiễm Nhiễm rất tốt!

Ông Hạ Hồng Viễn hài lòng gật đầu, cười nói:

- Cháu làm dự án Thịnh Cảnh rất tốt. Dạo này chú nghe không ít người khen ngợi đâu. Đúng là tuổi trẻ đầu óc nhanh nhạy.

Thiệu Minh Trạch nghe chỉ mỉm cười đúng mực.

Thịnh Cảnh là dự án đầu tiên Thiệu Minh Trạch làm sau khi tiếp quản mảng bất động sản của Thiệu Thị. Mảnh đất đó ở vùng hơi hẻo lánh, cách thành phố khá xa, cũng chẳng gần khu ngập nước ngoại ô phía nam, kẹp giữa trung tâm thành phố và công viên ngập nước. Ưu thế duy nhất của nó là gần đó có con sông lớn, nhưng cũng cách bờ sông tới vài cây số.

Vì những lí do trên, rất nhiều người không thích mảnh đất đó. Nào ngờ Thiệu Minh Trạch đã có hướng làm khác, anh đã đầu tư không ít công sức và tiền bạc để sửa sang lại môi trường nơi đây, chẳng những đào một con kênh vòng quanh Thịnh Cảnh, mà ở ngay bên trong Thịnh Cảnh cũng được đầu tư quy hoạch thành mấy đường sông uốn lượn.

Người có tiền rất cầu kì chuyện phong thủy tài vận, mà đối với chuyện phong thủy thì điều đầu tiên không thể thiếu là “thủy.” Sau khi được Thiệu Minh Trạch quy hoạch lại, khu đất đó không chỉ có phong cảnh đẹp mà cả phong thủy cũng rất hài hòa. Thế là mảnh đất mà ban đầu chẳng ai thèm ngó ngàng đến bỗng trở thành khu đất giá cao thu hút khách thập phương.

Vùng đất hẻo lánh ư? Không sao, chỉ cần giao thông thuận tiện là được. Những người mua nhà, ai mà chẳng có vài chiếc ô tô chứ. Giá cao ư? Lại chẳng phải vấn đề gì to tát. Cứ như vậy, khu đất Thịnh Cảnh vẫn chưa rao bán nhưng người muốn mua đã ùn ùn kéo đến.

Ông Hạ Hồng Viễn thấy vậy vừa tức vừa phục. Hồng Viễn cũng có mấy tòa nhà rao bán, tuy tình hình cũng khả quan nhưng còn xa mới có được cái cảnh “chưa rao bán mà đã sốt sình sịch” như khu đất Thịnh Cảnh của Thiệu Minh Trạch.

Buổi sáng có cuộc họp trực tuyến của tập đoàn, kéo dài đến tận trưa mới kết thúc. Sau đó, ông Hạ Hồng Viễn lại giữ mấy người của bộ phận Tài vụ lại họp tiếp.

Trước mắt, vì dự án ngoại ô phía nam chưa được phê duyệt nên khoản tiền vốn của ngân hàng gặp rắc rối, hơn nữa mấy tòa nhà vẫn chưa bán được, việc quay vòng tiền vốn bị ảnh hường, thế nên tiền vốn của tổng công ti hiện nay có phần eo hẹp. Phó tổng giám đốc bộ phận Tài vụ nhìn ông Hạ Hồng Viễn định nói gì đó nhưng lại thôi.

Ông Hạ Hồng Viễn nói:

- Có chuyện gì thì cứ nói.

Vị phó tổng giám đốc đó ngần ngừ giây lát rồi nói:

- Tổng giám đốc Hạ, công ti có hai khoản tín dụng sắp đến hạn. Nếu khoản tín dụng bên giám đốc ngân hàng Lí không suôn sẻ thì e là tiền vốn của công ti...

Ông ta còn chưa hết câu, ông Hạ Hồng Viễn đã gật đầu nói:

- Việc phê duyệt dự án ngoại ô phía nam đã có tiến triển, đang làm thủ tục. Tôi sẽ đích thân đến gặp giám đốc ngân hàng Lí, vấn đề tín dụng không phải là chuyện gì lớn lắm. Chí ít, tình hình tiêu thụ mấy tòa cao ốc bây giờ cũng khá, việc quay vòng tiền vốn sẽ không thành vấn đề.

Ông Hạ Hồng Viễn nhìn vấn đề luôn khá tích cực, việc khó nhất là phê duyệt dự án đã có tiến triển, việc tiêu thụ mấy tòa cao ốc khác cũng không tồi, thế nên chuyện eo hẹp tiền vốn trước mắt không phải là không thể giải quyết. Vì vậy, ông cũng không quá lo lắng chuyện này, chỉ nghĩ rằng cứ tuần tự theo từng bước mà làm là được.

Nhưng làm thì làm, ông vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Khoản tín dụng chỗ Giám đốc Lí không được chấp nhận. Chuyện này nằm ngoài dự liệu của ông. Ông và Giám đốc Lí có thể coi là chỗ thân tình. Trước đây, với khoản tiền tín dụng thế này chỉ cần nói chuyện vài câu là ổn, không ngờ người này lại trở mặt như vậy.

Ông Hạ Hồng Viễn cũng có phần thiếu kiên nhẫn, ông tìm đến chỗ Giám đốc Lí mấy lần. Có một lần ông căng thẳng quá. Giám đốc Lí đành nói:

- Anh Hạ, chúng ta là bạn bè bao năm nay. Tôi cũng rất tin tưởng anh. Không phải tôi không muốn cho anh vay nhưng cấp trên không chịu phê duyệt khoản tiền này. Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.

Ông Hạ Hồng Viễn nghe mà vô cùng ngạc nhiên. Nhiễm Nhiễm đã nhắc nhở ông chuyện này, xem ra thật sự đang có người giở trò, cố ý gây khó dễ cho ông. Ông quay về gọi Nhiễm Nhiễm tới văn phòng, nói lại với cô chuyện này. Nhiễm Nhiễm trầm ngâm giây lát rồi hỏi:

- Bố, rốt cuộc là ai muốn gây khó dễ cho Hồng Viễn vậy?

Số người mà trước đây ông Hạ Hồng Viễn đắc tội nhiều vô số, cũng chẳng thể tìm ra một người có khả năng và thủ đoạn làm việc này. Ông không thể không nghi ngờ Thiệu Vân Bình, bác cả của Thiệu Minh Trạch đã ngấm ngầm ra tay. Ngẫm nghĩ một lát, ông nói:

- Con về bàn với Minh Trạch bảo cậu ấy nghĩ cách nhắc chuyện này với ông nội xem thái độ của ông ấy thế nào. Hai nhà Thiệu – Hạ sắp kết thông gia, nhà chúng ta gặp rắc rối thì nhà họ cũng chẳng có lợi lộc gì.

Nhiễm Nhiễm gật đầu. Hai người đang nói chuyện thì thư ký thông báo có hai viên cảnh sát muốn tìm ông Hạ Hồng Viễn. Ông Hạ Hồng Viễn nhíu mày, mặt có vẻ lo lắng nhưng vẫn mời hai viên cảnh sát vào, sau đó sai thư ký đi in tài liệu, bảo Nhiễm Nhiễm đi pha trà.

Không biết tại sao, Nhiễm Nhiễm bỗng nghĩ đến chuyện mà bà Bành Tinh đã làm, trong lòng không khỏi lo lắng. Khi cô bê khay trà vào thì quả nhiên nghe một trong hai viên cảnh sát nói về vụ án lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy đó.

- Người đi đường nói xe gây tai nạn là chiếc BMW màu bạc. Theo chúng tôi được biết thì vợ ông có lái một chiếc xe như vậy. Sau khi tai nạn xảy ra, có người đã bán đoạn băng đó với giá cao. Không biết Tổng giám đốc Hạ có biết chuyện này không?

Sắc mặt ông Hạ Hồng Viễn vô cùng kinh hãi:

- Các anh nghi ngờ Bành Tinh đâm xe vào Tiểu Miêu sao? Không thể nào!

Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn ông Hạ Hồng Viễn với ánh mắt sắc bén, không khỏi cảm phục tài diễn xuất của ông. Rõ ràng ông biết người là do bà Bành Tinh đâm, thế mà lúc này có thể làm ra bộ mặt kinh ngạc đến thất sắc như vậy. Nhiễm Nhiễm không dám ở lại lâu, đặt những cốc trà xuống rồi đi ra ngoài. Khi vừa quay người ra đến cửa, cô nghe viên cảnh sát kia lại hỏi ông Hạ Hồng Viễn.

- Tổng giám đốc Hạ, xin hỏi trong khoảng thời gian từ tám đến chín giờ tối ngày Hai mươi ba tháng Hai, ông ở đâu?

Ngày Hai mươi ba tháng Hai? Nhiễm Nhiễm bỗng rùng mình, chẳng phải là tối hôm đó Thiệu Minh Trạch kéo cô đến công viên Đại học A sao? Cô mở điện thoại ra xem những bức ảnh chụp tối hôm đó để xem lại ngày chụp. Thời gian họ đến Đại học A khoảng tám rưỡi, hai người ở trong xe nói chuyện vài câu, sau đó cô ra ngoài một vòng. Tính như vậy, khi cô gặp bà Bành Tinh thì chưa chắc đến chín giờ.

Địa điểm tai nạn là con phố nhỏ nơi người tình bé nhỏ của ông Hạ Hồng Viễn sống, ở phía đông bắc thành phố Tây Bình, còn Đại học A lại ở phía tây. Lẽ nào bà Bành Tinh đâm người xong lại lái xe chạy qua nửa thành phố để đến gặp người tình sao? Tâm lí của bà ấy tốt đến vậy ư?

Khi trở về nhà, Nhiễm Nhiễm vẫn nghĩ về chuyện này, cô không kìm được hỏi Thiệu Minh Trạch:

- Anh nói xem liệu có ai giết người xong mà vẫn còn tâm trạng đi nói chuyện yêu đương không?

Thiệu Minh Trạch hỏi cô:

- Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện kì quái như vậy?

Nhiễm Nhiễm mỉm cười nói:

- Em xem tivi thấy thế. Nói rằng một kẻ giết người, sau đó lập tức lái xe chạy đến một nơi khác lén lút hẹn hò với người tình.

Thiệu Minh Trạch khẽ chau mày:

- Vậy thì người đó quá biến thái rồi.

Nhiễm Nhiễm không hỏi tiếp vấn đề này nữa. Cô nói với Thiệu Minh Trạch về chuyện khoản tín dụng của Hồng Viễn. Thiệu Minh Trạch trầm tư giây lát rồi đáp:

- Được rồi. Mai anh sẽ đến gặp ông nội. Nhưng anh cảm thấy dù là bác Thiệu Vân Bình làm chuyện này thì ông ấy cũng chẳng để lại dấu vết gì đâu. Chuyện tín dụng không thể kéo dài, nếu không được thì thử liên hệ với mấy ngân hàng nữa xem sao.

- Em đã chạy đến các ngân hàng khác rồi – Nhiễm Nhiễm ngả người trên ghế sofa than thở:

- Cả ngày lo mấy chuyện này mệt quá đi mất! Ngoài chuyện tiền nong còn phải phòng người này phòng người kia. Phiền chết đi được.

Thiệu Minh Trạch không nhịn được phì cười, đặt tờ báo trên tay xuống, đưa tay vuốt tóc cô, mỉm cười nói:

- Vậy thì thôi việc đi. Chúng ta kết hôn, anh sẽ nuôi em.

Nhiễm Nhiễm nghe vậy nghiêng đầu nhìn anh một lát rồi gật đầu:

- Được thôi.

Nhiễm Nhiễm nói rồi ôm laptop, xem váy cưới của mấy tiệm. Thiệu Minh Trạch cũng lại xem. Anh không ưng mấy mẫu váy cưới cô chọn, cuối cùng nói:

- Đừng xem ở đây nữa. Hôm khác anh đưa em đi xem. Tốt nhất là đặt nhà thiết kế, thiết kế riêng một chiếc theo dáng người em.

Nhiễm Nhiễm vẫn ôm laptop, quay đầu lại hỏi anh:

- Anh đã nghĩ ra mình sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu chưa?

Thiệu Minh Trạch hỏi cô:

- Sao? Em muốn đến nơi nào?

Mặt Nhiễm Nhiễm lộ vẻ phấn chấn, cô chạy ra giá sách lấy một cuốn album nhỏ, mở ra rồi chỉ cho Thiệu Minh Trạch xem:

- Chúng ta đi Quảng Tây nhé. Tìm một thôn có sơn thủy hữu tình rồi nghỉ ngơi ở đấy.

Thiệu Minh Trạch hơi bất ngờ. Anh cúi xuống xem mấy bức ảnh đó, đều là ảnh chụp phong cảnh, kĩ thuật chụp không khá lắm nhưng phong cảnh thật sự rất đẹp. Anh bất giác động lòng, lấy ảnh ra khỏi cuốn album ngắm kĩ rồi hỏi cô:

- Em tự chụp à?

Nhiễm Nhiễm lắc đầu:

- Không, trước đây có một người bạn gửi cho em, nói đó là quê hương của mình. Khi đó, em rất muốn đến nhưng tiếc là không có cơ hội. Sau này những khi tâm trạng sa sút, em đều muốn một mình đến đó, dựng ngôi nhà bên hồ rồi trồng rau nuôi gà để sống qua ngày.

Thiệu Minh Trạch nghe mà phì cười. Anh vô tình nhìn thấy dòng chữ viết thời gian sau bức ảnh, nét bút khá rắn rỏi, anh bất giác nhướng mày:

- Nét chữ của bạn nam à?

- Nghe nói thế, nhưng em cũng không chắc lắm. – Nhiễm Nhiễm nhăn mũi, cũng nhìn nét chữ đó rồi cười nói:

- Vì hồi ấy em dùng giới tính giả nên không biết người ta có thế không?

Đó là người bạn cô quen từ thời trung học. Cô đăng tin tìm bạn trên Tạp chí Thiếu niên, dùng tên “Hạ Nhiễm” và ghi rõ giới tính là nam. Khi ấy cô và bạn học đánh cược xem liệu có bạn nam nào gửi thư đến cho cô không. Kết quả là, thật sự có nam sinh đại học tên là Vu Văn Kì gửi thư đến cho cô.

Khi hai người viết thư qua lại, Vu Văn Kì đang ở Đại học B. Nhiễm Nhiễm còn định lén đến trường xem anh ta thế nào nhưng chưa thực hiện được việc đó thì cô đã quen Lâm Hướng An. Sau đó, cô chẳng có hứng thú gì với các nam sinh khác. Sau đó nữa, hai người cũng dần dần cắt đứt liên lạc.

Nhiễm Nhiễm bỗng xốn xang trong lòng, nghĩ không biết làm thế nào để tìm được người bạn ấy.

Vì chuyện này, cô đã từng đến Đại học B một chuyến, tìm tới văn phòng của ngành Kiến trúc nhờ họ tìm giúp người có tên là Vu Văn Kì. Thầy cô nghe Nhiễm Nhiễm nói tìm người bạn mất liên lạc trước đây thì nhiệt tình giúp đỡ và thật sự đã tìm được một nam sinh bình thường, tướng mạo không có gì nổi bật. Nhiễm Nhiễm còn chưa biết nên làm gì, thầy giáo đó đã có chút thất vọng, nói:

- Sau khi tốt nghiệp, học sinh này đã ra nước ngoài, không để lại điện thoại liên lạc.

Nhiễm Nhiễm gật đầu, lại hỏi:

- Liệu có thể tìm cách liên lạc với anh ấy không ạ?

Thầy giáo đó không ngờ Nhiễm Nhiễm xem ảnh xong mà vẫn cố chấp như vậy, lòng nhiệt tình lại dâng cao. Thầy thầm nghĩ rồi nói:

- Tôi có thể giúp em tra tư liệu lớp cậu ấy xem có thể liên lạc với bạn học của cậu ấy không. Chưa biết chừng họ lại liên lạc được với cậu ấy.

Thầy giáo đó tìm hồ sơ lớp Vu Văn Kì, một bức ảnh tốt nghiệp rơi ra. Nhiễm Nhiễm tiện tay nhặt lên xem thì sững người. Cô quay đầu lại hỏi thầy giáo đang đứng bên:

- Thầy có thể giúp tra xem lớp học có ai tên là Trần Lạc không?

Thầy giáo gật đầu, tra danh sách lớp rồi mỉm cười nói:

- Đúng là có người này. Sao vậy? Em quen cậu ta à?

Nhiễm Nhiễm nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của thầy giáo thế nào? Đầu óc cô bỗng rối bời, dường như rất nhiều chuyện nghĩ không thông trước đây bỗng lóe lên manh mối, nối kết với nhau một cách hỗn độn. Khi cô thật sự bình tĩnh lại thì những manh mối ấy lại biến mất.

Cô rời khỏi trường, vừa ra cổng, cô gọi điện cho Trần Lạc, hỏi anh ta:

- Trong những bạn học đại học của anh, có người nào tên là Vu Văn Kì không?

Đầu bên kia im lặng rất lâu, khi cô định bỏ cuộc thì giọng nói bình tĩnh của Trần Lạc vang lên:

- Có. Em quen cậu ta à?

- Vâng. – Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát rồi lại hỏi:

- Anh có biết cách liên lạc với anh ấy không?

Trần Lạc trầm giọng nói:

- Không. Khi ấy cũng không thân thiết lắm, sau này thì không hề liên lạc.

- Ồ! Vậy à! – Cô có vẻ thất vọng nhưng giọng vẫn khô khốc, chẳng hề có chút sắc thái tình cảm nào.

Trần Lạc không nói gì, im lặng, không hề hỏi tại sao bỗng nhiên Nhiễm Nhiễm lại muốn tìm Vu Văn Kì.

Nhiễm Nhiễm cũng im lặng đợi rất lâu, cuối cùng kết thúc bằng một câu “Làm phiền anh rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, một mình cô lặng lẽ ngồi bên ngoài trường, ngẩng đầu nhìn quảng trường nhỏ đối diện bên kia đường. Cô chỉ nhớ Tô Mạch học ở Đại học B mà quên mất Trần Lạc cũng tốt nghiệp ở đó. Thậm chí, hồi cô còn học trung học thì anh ta đã là sinh viên Đại học B và còn là bạn học của Vu Văn Kì.

Trần Lạc cũng là người Quảng Tây. Ngay từ đầu, cô cảm thấy anh ta rất quen. Anh ta hiểu khá rõ tính cách của cô. Anh ta biết tất cả thói quen ăn uống của cô, thậm chí rõ cả việc cô thích đồ ăn vặt gì... Nhiễm Nhiễm bỗng tự nhủ:

- Dừng lại. – Cô nghĩ không nên tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. Nếu cố truy đến cùng thì kết quả rất có thể là khiến hai người sau này gặp nhau càng thêm khó xử.

Thiệu Minh Trạch lái xe đón Nhiễm Nhiễm đến nhà họ Thiệu dùng bữa, thấy sắc mặt cô có vẻ buồn buồn, anh liền hỏi:

- Sao vậy? Không tìm được cách liên lạc với người bạn đó hả?

- Tìm được rồi. – Nhiễm Nhiễm trả lời, thở dài một hơi, giọng mệt mỏi:

- Chỉ là trông hơi bị... khó coi một chút.

Thiệu Minh Trạch sững người, sau đó không nhịn được phì cười, đưa tay xoa đầu cô:

- Thất vọng hả?

Nhiễm Nhiễm hơi nghiêng đầu, khẽ oán trách:

- Anh làm rối tóc em rồi.

Tóc cô rất đẹp, mềm mại mượt mà, ngăn ngắn, che kín tai, cảm giác khi chạm vào còn thích hơn cả chạm vào chiếc áo lông thú đắt tiền. Anh luôn không kìm nén được chỉ muốn đưa tay ra xoa đầu cô. Nhiễm Nhiễm hầu như không để ý nhưng thi thoảng cũng thấy phiền, cô vừa tránh tay anh vừa hét toáng lên:

- Thiệu Minh Trạch, anh đừng có xoa đầu em như vậy. Em không phải là thú cưng của anh đâu!

Thiệu Minh Trạch không kìm được suy nghĩ, nếu em thực sự là thú cưng của anh thì tốt biết mấy. Nương tựa vào anh, trung thành với anh, để anh không cần phải lo em sẽ rời xa hay biến mất. Ngay cả bản thân anh cũng không biết rốt cuộc là từ khi nào anh lại có cảm giác lo được lo mất khi đối diện với tình cảm này, sợ cô không đủ yêu anh, thậm chí là không hề yêu anh.

Khi hai người đến nhà họ Thiệu, mọi người đã tề tựu đông đủ. Mấy cô con dâu, cháu dâu đang nói chuyện với bà nội. Nhiễm Nhiễm theo sau Thiệu Minh Trạch bước vào cửa, mẹ anh mỉm cười vẫy cô:

- Nhiễm Nhiễm, mau lại đây. Chúng ta đang nói về con đấy.

Nhiễm Nhiễm mỉm cười, cùng Thiệu Minh Trạch bước đến trước mặt bà nội, vui vẻ chào:

- Bà nội!

Mẹ Thiệu Minh Trạch kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà nội rồi quay đầu bảo anh:

- Ông nội và bác cả đang ở thư phòng. Ông nội có dặn là nếu con tới thì vào đó gặp ông.

Thiệu Minh Trạch mỉm cười với Nhiễm Nhiễm rồi đi vào thư phòng.

Bà nội hỏi Nhiễm Nhiễm:

- Thế nào rồi? Cháu đã đặt váy cưới chưa?

Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp trả lời thì mẹ Thiệu Minh Trạch ngồi bên cạnh đã cười nói:

- Nhiễm Nhiễm, chuyện váy cưới thì nên nhờ bà nội. Nhà bàn nội có cô cháu gái là nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng đấy.

Thực ra Nhiễm Nhiễm cũng không quá cầu kì chuyện váy cưới, cô vui vẻ nói:

- Vậy thì chuyện này cháu trông cậy cả ở bà nội. Khi nào có thời gian, bà dẫn cháu đi xem và cho ý kiến giúp cháu nhé. Cháu hoa hết cả mắt rồi, chẳng biết nên mặc bộ váy cưới thế nào nữa.

Quả nhiên bà nội nghe vậy liền cao hứng, cười vui vẻ, vỗ mu bàn tay Nhiễm Nhiễm, nói:

- Không thành vấn đề, cứ để đó cho bà nội. Vóc dáng của cháu gần như bà hồi trẻ, không hợp với loại váy cưới rườm rà nhiều họa tiết, càng đơn giản càng hợp.

Bác dâu cười nói:

- Mẹ là người biết ăn mặc nhất. Con còn nhớ mẹ có bức ảnh chụp khi mặc sườn xám. Đẹp ơi là đẹp! Con đã lén đem đi may một bộ nhưng mặc vào lại chẳng hợp gì cả.

Thím ba lập tức tiếp lời:

- Chị dâu, chị đừng nhắc chuyện này nữa. Em cũng xem bức ảnh đó của mẹ rồi, cũng thích lắm, về thuê người may mấy bộ. Em lén mặc ở nhà, ai ngờ chồng em nhìn thấy cười sặc sụa, nói gì mà vóc dáng em như vậy mà cũng đòi học người ta mặc sườn xám, ba vòng gần như nhau chẳng khác nào làm khó thợ may.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx