sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em (Tập 2) - Chương 16 - Phần 2

Nhiễm Nhiễm rất nghe lời, ngoan ngoãn đi ngủ. Cô nghĩ Trần Lạc nói đúng. Cô tuyệt đối không thể để mình gục ngã trước. Nếu thế giới tình cảm của cô đã hỗn loạn, thì bây giờ việc cô có thể làm là giữ cho lí trí của mình thật tỉnh táo. Cô lấy hai viên thuốc ngủ trong ngăn kéo ra uống rồi lên giường nằm đợi mình chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trần Lạc lái xe đến đón Nhiễm Nhiễm đi gặp luật sư. Nghe xong tình tiết vụ án, vị luật sư họ Dương liền nói:

- Thông thường những vụ án như thế này thì kẻ phạm tội sẽ bị lĩnh án tử hình.

Rõ ràng, Nhiễm Nhiễm đã chuẩn bị tâm lí nhưng nghe điều này từ chính miệng luật sư, cô vẫn bị sốc, vội hỏi:

- Liệu có thể tìm được cách gì để không bị tử hình không?

Trần Lạc cũng khẽ hỏi:

- Nếu cố gắng bù đắp về kinh tế cho gia đình nạn nhân thì sao? Liệu có thể giảm nhẹ án không?

Luật sư đáp:

- Tình tiết vụ án này rất tồi tệ. Cho dù được gia đình nạn nhân thông cảm thì khả năng bị tử hình vẫn rất lớn. Có điều có thể tìm cách để hoãn thi hành án.

Nhiễm Nhiễm cúi đầu im lặng hồi lâu, khóe môi lộ ra nụ cười đau khổ, nói:

- Hoãn thi hành án thì hoãn thi hành án, cứ giữ được tính mạng rồi nói.

Trần Lạc lo lắng nhìn cô, khẽ nói:

- Nhiễm Nhiễm, em ra bên cạnh ngồi nghỉ đi. Anh sẽ bàn với luật sư Dương xem nên làm thế nào.

Nhiễm Nhiễm chậm rãi lắc đầu:

- Không cần đâu. Em không sao.

Trần Lạc không biết nói gì, đành mỉm cười, vỗ nhẹ tay Nhiễm Nhiễm.

Ba người ngồi bàn bạc đến tận buổi chiều mới vạch ra được phương án khả thi. Họ quyết định để luật sư Dương đi thăm bà Hàn trước đã. Nhiễm Nhiễm liên lạc với gia đình nạn nhân.

Từ chỗ luật sư, Trần Lạc lái xe đưa Nhiễm Nhiễm về. Trên đường đi, anh ta bỗng nói:

- Để anh liên lạc với gia đình nạn nhân. Em ra mặt sẽ không hay đâu.

Nhiễm Nhiễm gật đầu, khẽ đáp:

- Ừm.

Trần Lạc nhìn cô định nói rồi lại thôi

Nhiễm Nhiễm nhận ra anh ta có điều muốn nói, liền bảo:

- Đến lúc này rồi, còn có gì không tiện nói chứ? Có chuyện gì thì anh cứ nói. Em không sao.

Trần Lạc do dự giây lát rồi nói:

- Bây giờ tốt nhất là em đi tìm Tổng giám đốc Hạ. Chuyện này phải nói để ông ấy hiểu. Cứ cho là chúng ta có thể dùng tiền mua chuộc được gia đình nạn nhân, nhưng nếu ông Hạ Hồng Viễn khăng khăng muốn truy cứu thì chúng ta sẽ khó làm. Hơn nữa, anh không quen nhiều người trong tòa án. Muốn cứu mẹ em, vẫn cần sự giúp đỡ của ông ấy.

Nhiễm Nhiễm thất thần nhìn hai tay mình đặt trên đùi. Cô không biết nên cầu cứu ông Hạ Hồng Viễn thế nào. Cô phải nói gì đây? Nói tuy bà Hàn cố ý đâm chết người tình bé nhỏ và con trai ông, nhưng xin ông hãy niệm tình vợ chồng mười mấy năm trời mà giúp bà sao?

Ông sẽ nói thế nào? Liệu ông có giúp không?

Không, ông sẽ không giúp, ông Hạ Hồng Viễn sẽ không giúp. Bà Hàn giết chết cậu con trai mà ông đang mong chờ, bây giờ người hận bà Hàn nhất chính là ông. Sao ông có thể giúp bà được chứ? Thế nên, cô không thể đi cầu xin ông Hạ Hồng Viễn được. Ông là người không có lương tâm, ông sẽ không mềm lòng, không thể nói chuyện tình cảm với ông, mà chỉ có thể bàn chuyện lợi ích thôi.

Trần Lạc quay đầu lại nhìn Nhiễm Nhiễm, gọi:

- Nhiễm Nhiễm?

Nhiễm Nhiễm nhắm mắt, mệt mỏi nói:

- Anh đưa tôi về công ti nhé, tôi sẽ đi tìm ông ấy.

Ông Hạ Hồng Viễn vừa nhận được tin từ bên cảnh sát. Ngước mắt lên thấy Nhiễm Nhiễm đẩy cửa vào liền nổi giận ném cốc trà trên tay về phía cô, lớn tiếng quát:

- Cút!

Cốc trà sượt qua vai Nhiễm Nhiễm, đập vào tường “choang” một tiếng vỡ thành mấy mảnh. Nhiễm Nhiễm hơi nghiêng đầu né nhưng bên má vẫn bị rách do bị một mảnh sứ vỡ văng vào. Có cảm giác đau nhói bên má, cô đưa tay chạm vào thì thấy vết máu ở những đầu ngón tay.

Ông Hạ Hồng Viễn chỉ thẳng vào cô mà mắng:

- Mẹ con chúng mày đều chẳng ra gì. Mày đừng tưởng tao không biết tại sao Hàn Vân lại đâm xe vào Tiểu Miêu. Bà ta sợ Tiểu Miêu sinh con trai cho tao, sợ có người đến giành tài sản thừa kế của tao.

Nhiễm Nhiễm bất giác đứng thẳng lưng, xoay người đóng cửa lại.

Ông Hạ Hồng Viễn trừng mắt nhìn cô, giận giữ nói:

- Tao nói cho mày biết, mày đến cầu xin tao cũng vô ích thôi. Nhất định tao sẽ bắt Hàn Vân đền mạng cho con trai tao.

Nhiễm Nhiễm ngước mắt lạnh lùng nhìn ông, nói:

- Tôi biết nên tôi không đến để cầu xin ông. Tôi đến để ra điều kiện với ông.

Ông Hạ Hồng Viễn hơi sững người:

- Điều kiện gì?

- Dự án ngoại ô phía nam. – Nhiễm Nhiễm lạnh lùng đáp:

- Ông tha cho mẹ tôi, tôi sẽ bảo Thiệu Minh Trạch đầu tư cho ông. Nếu không, dù ông có đạt được những điều kiện quy định trong hợp đồng, thì Thiệu Thị cũng sẽ không rót vốn đầu tư. Dự án này bị ngừng trệ, ngân hàng cũng không cho ông vay vốn, nếu kéo dài vài tháng, tiền vốn Hồng Viễn sớm muộn gì cũng cạn kiệt.

Ông Hạ Hồng Viễn không ngờ Nhiễm Nhiễm lại dùng kế này để uy hiếp ông, nhất thời tức tới mức nói không nên lời, chỉ dùng ngón tay chỉ về phía Nhiễm Nhiễm:

- Giỏi, giỏi, giỏi! Mày quả nhiên là con gái ngoan của Hàn Vân.

Nhiễm Nhiễm hơi nhếch khóe môi, đứng đó im lặng nhìn ông Hạ Hồng Viễn.

Ông Hạ Hồng Viễn rối trí đi đi lại lại hai vòng, vừa ngước lên thấy thái độ lạnh lùng vô tình của con gái thì tức giận ném đống giấy tờ trên bàn vào Nhiễm Nhiễm.

Lần này Nhiễm Nhiễm không tránh, để mặc đống giấy tờ đập vào người. Giấy bay tung tóe. Cô cúi xuống nhặt, xếp chúng lại rồi đặt lên bàn ông Hạ Hồng Viễn, nói:

- Bố, bố cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Con trai không còn thì có thể sinh. Chỉ cần bố có tiền thì sẽ có đàn bà đến sinh con trai cho bố. Nhưng nếu công ti sụp đổ thì khó mà vực dậy được.

Ông Hạ Hồng Viễn căm hận nhìn con gái, thở hồng hộc, ngồi phịch xuống ghế, cố sức chỉ ra cửa quát:

- Cút! Cút! Mày cút đi cho tao.

Nhiễm Nhiễm đứng đó rồi xoay người đi ra. Khi cánh cửa đóng lại, sức lực trong cô như bị rút cạn tróng nháy mắt, hai chân bỗng chốc mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ ở hành lang. Cô vịn tay vào tường, đứng đó rất lâu, mãi sau mới tiếp tục thẳng người đi ra ngoài.

Trần Lạc vẫn đợi ở ngoài công ti, vừa nhìn thấy Nhiễm Nhiễm, anh ta chẳng nói gì mà kéo cô đến một nhà hàng. Anh ta gọi liền một lượt mấy món dễ tiêu hóa rồi nói như ra lệnh:

- Ăn đi, ăn hết cho anh.

Nhiễm Nhiễm cúi đầu ăn mà không biết thức ăn có mùi vị gì. Khi ăn được một nửa, bỗng cô dừng đũa, sững sờ nhìn chiếc đĩa trước mặt lẩm bẩm:

- Tại sao bà ấy lại là mẹ tôi chứ? Nếu bà ấy không phải là mẹ tôi thì tốt biết mấy.

Trần Lạc ngước mắt nhìn, gắp chiếc bánh bao nhỏ đặt vào đĩa của Nhiễm Nhiễm, ôn tồn nói:

- Em ăn đi.

Nhiễm Nhiễm không nói nữa, chỉ ngoan ngoãn ăn hết số đồ anh ta gắp vào đĩa.

Trần Lạc đưa cô về nhà, cẩn thận dặn dò:

- Em về ngủ đi một giấc, những chuyện còn lại cứ để anh lo.

Chuyện đã đến nước này, Nhiễm Nhiễm không thể dùng hai từ “cảm ơn” để bày tỏ lòng cảm kích với anh ta. Vì vậy, cô cũng không nói lời cảm ơn mà chỉ hỏi:

- Anh định đi tìm gia đình nạn nhân ư?

- Anh nghe bạn bè nói hôm nay bố mẹ nạn nhân đã đến. Anh đi gặp mặt trước, xem thái độ của họ thế nào. – Trần Lạc nói.

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi nói:

- Để tôi đưa tiền cho anh.

- Không cần đâu. – Trần Lạc mỉm cười lắc đầu:

- Bây giờ chưa cần dùng đến khoản tiền lớn. Đợi khi cần dùng đến, anh sẽ báo em.

Nhiễm Nhiễm gật đầu, đứng đó nhìn Trần Lạc lái xe đi rồi mới quay người bước lên nhà.

Căn phòng vẫn lạnh lẽo như cũ, chăn trên giường vứt bừa bãi, Thiệu Minh Trạch cũng chưa về. Lòng Nhiễm Nhiễm trống trải, nhưng lại nhanh chóng bị lấp đầy bởi cảm giác oán hận. Cô đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, khi cảm thấy đã bình tĩnh trở lại, cô mới vào nhà tắm xả nước tắm.

Hơn mười một giờ tối, Thiệu Minh Trạch mới về, Nhiễm Nhiễm đã ngủ rồi.

Nhiễm Nhiễm đang mơ, mơ thấy mình quay lại hồi nhỏ. Đầu tiên là cô ham vui chạy xuống sông, ngay sau đó bị bà Hàn đánh cho một trận, rồi không biết thế nào lại bị sốt cao. Bà Hàn quấn chiếc chăn thật dày cho cô vã mồ hôi ra. Cô bị đè đến không thở nổi, cố sức kêu cứu nhưng bà Hàn vẫn ngồi bên giường mà không hề quan tâm gì tới cô. Trong nháy mắt, cảnh tượng thay đổi, chuyển thành cô đang đứng bên bờ sông, còn bà Hàn rơi xuống sông. Cô giương mắt đứng nhìn nước sông sắp nhấn chìm bà Hàn nhưng chân cô thì như mọc rễ, cứ đứng đó mà chẳng hề nhúc nhích.

Đang lúc mơ mơ màng màng thì có người đặt tay lên trán cô, cô nắm chặt lấy bàn tay đó, gọi trong nước mắt:

- Mẹ, mẹ, mẹ...

Thiệu Minh Trạch đau lòng, ôm Nhiễm Nhiễm khẽ dỗ dành:

- Nhiễm Nhiễm, tỉnh dậy đi. Em đang nằm mơ thôi, đừng sợ.

Nhiễm Nhiễm từ từ mở mắt ra, mơ màng nhìn Thiệu Minh Trạch. Một lát sau, Nhiễm Nhiễm mới tỉnh táo hẳn. Cô sững sờ nhìn Thiệu Minh Trạch hồi lâu rồi ngồi thẳng dậy, nghẹn ngào nức nở hỏi anh:

- Anh về khi nào vậy?

Thiệu Minh Trạch áy náy trong lòng, khẽ trả lời:

- Có chút việc gấp nên phải nán lại. Anh vừa mới về.

Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu, cũng không hỏi anh có việc gấp gì.

Thiệu Minh Trạch muốn giải thích với cô rằng, vì vị chuyên gia Y học cần gặp có buổi hội chẩn đột xuất nên anh mới bị nhỡ thời gian, khiến anh không thể lên máy bay ngay chiều nay được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy giải thích như vậy cũng vô ích nên anh chẳng nói gì nữa, chỉ khẽ hỏi Nhiễm Nhiễm:

- Rốt cuộc chuyện của cô Hàn là như thế nào?

Nhiễm Nhiễm cố gắng xốc lại tinh thần, kể lại sơ qua tình hình cho anh rồi hỏi:

- Minh Trạch, anh có quen người nào trong tòa án không?

- Có quen vài người. – Thiệu Minh Trạch hơi nhíu mày, trầm ngâm nói:

- Trước tiên phải giải quyết ổn thỏa với bên gia đình nạn nhân đã. Chỉ cần đối phương không quá gay gắt, chúng ta sẽ tìm thêm các mối liên hệ để nhờ vả, sự việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Nhiễm Nhiễm nghe anh nhắc đến đây, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói:

- Phía gia đình nạn nhân đã có Trần Lạc lo rồi. Anh giúp em liên hệ với mấy người ở tòa án là được.

Thiệu Minh Trạch nghĩ đến người đàn ông luôn sẵn sàng nụ cười mỉm nơi khóe miệng đó, trong lòng có chút khó chịu, ánh mắt nhất thời có vẻ phức tạp. Anh cúp hàng mi để che giấu cảm xúc, làm như không có chuyện gì, gật đầu nói:

- Được. Mai anh sẽ đi.

Nhiễm Nhiễm ngước lên nhìn anh, ngần ngừ giây lát lại khẽ hỏi:

- Hội đồng quản trị đã thông qua kế hoạch đầu tư vào dự án ngoại ô phía nam chưa?

Thiệu Minh Trạch nghe cô nhắc đến chuyện này thì có chút bất ngờ:

- Vẫn chưa. Nhưng chắc sẽ nhanh thôi. Sao thế?

Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu, nói:

- Anh có thể hoãn chuyện này lại, đợi vụ án của mẹ em kết thúc rồi làm được không?

Thiệu Minh Trạch rất kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra tại sao Nhiễm Nhiễm lại làm như vậy, trong lòng càng không kìm được cảm giác thương xót cô, bèn kéo cô vào lòng khẽ nói:

- Được. Em yên tâm. Anh sẽ lo liệu mọi chuyện.

Nhiễm Nhiễm sững người, bỗng nhớ ra dường như Trần Lạc cũng vừa nói câu như này. Cô ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn Thiệu Minh Trạch, nhất thời hoảng hốt, cảm thấy như thể khuôn mặt trước mắt chồng chéo lên khuôn mặt của Trần Lạc. Thực ra, bộ dạng của hai người không hề giống nhau, Thiệu Minh Trạch có bộ mặt với những đường nét rõ ràng, lạnh lùng, mạnh mẽ, còn Trần Lạc lại mang vẻ ấm áp tao nhã. Rõ ràng là tướng mạo hai người không giống nhau, nhưng lúc này cô bỗng thấy họ giống nhau đến kinh người.

Thiệu Minh Trạch gọi cô:

- Nhiễm Nhiễm? Nhiễm Nhiễm?

Nhiễm Nhiễm sực tỉnh, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật nực cười.

Mấy ngày nay, khá nhiều người phải vất vả vì vụ án bà Hàn Vân. Tình tiết vụ án rất rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, nghi phạm lại thừa nhận hành vi phạm tội, hơn nữa tình tiết khá nghiêm trọng nên vụ án nhanh chóng được Cục Công an chuyển đến Viện Kiểm sát. Nửa tháng sau, Viện Kiểm sát đã gửi bản cáo trạng tội cố ý giết người lên Tòa án Nhân dân thành phố Tây Bình.

Lúc này, Trần Lạc đã thay mặt Nhiễm Nhiễm thỏa hiệp với gia đình nạn nhân, dùng số tiền bồi thường lớn để bù đắp cho họ. Đồng thời, không biết Thiệu Minh Trạch liên hệ với tòa án thế nào, tuy Thẩm phán Lưu không trả lời rõ ràng nhưng giọng cũng nhẹ nhàng hơn, nói rằng sẽ tận tình giúp đỡ. Còn bà Hàn Vân, luật sư cũng ra ám thị dặn bà nhất quyết chỉ được khai lúc đó mình chỉ muốn đâm bị thương nạn nhân chứ không có ý định giết cô ấy.

Cuối cùng, Nhiễm Nhiễm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong tất cả tiến triển đúng như dự định, hoãn tuyên án tử hình bà Hàn để trước tiên giữ được tính mạng, những việc khác sẽ tính sau.

Sau khi vụ án được chuyển đến tòa án thì sự việc bỗng có thay đổi. Thẩm phán Lưu đột nhiên gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, nói có lãnh đạo chỉ thị phải làm nghiêm vụ án của bà Hàn, thành ra ông cũng không tiện giúp đỡ. Nhiễm Nhiễm nghe vậy hết sức kinh ngạc, lập tức hỏi vị lãnh đạo nào chỉ thị. Thẩm phán Lưu không chịu nói rốt cuộc là ai nhằm vào vụ án này, chỉ khuyên Nhiễm Nhiễm mau tìm cách khác.

Việc đã đến nước này, thần kinh của Nhiễm Nhiễm cũng dần tê liệt. Cô đặt điện thoại xuống, bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc ai muốn dồn bà Hàn vào chỗ chết. Phía bên gia đình nạn nhân đã lo xong, chắc không phải là họ. Còn ông Hạ Hồng Viễn tuy những ngày này đều không để ý gì đến Nhiễm Nhiễm nhưng cũng không hề nhắc đến chuyện của bà Hàn. Xem ra, ông cũng cảm thấy dự án ngoại ô phía nam quan trọng hơn chuyện trả thù cho cậu con trai chưa ra đời.

Ngoài hai bên đó, còn có ai chứ? Nhiễm Nhiễm nghĩ mãi không ra. Cô đang định tìm Thiệu Minh Trạch để bàn chuyện này thì di động trên tay bỗng đổ chuông, màn hình hiển thị số máy lạ nhưng vừa nghe máy thì lại nhận ra giọng nói quen thuộc:

- Nhiễm Nhiễm, là anh, Lâm Hướng An. Bây giờ em có rảnh không?

Nhiễm Nhiễm không ngờ Lâm Hướng An gọi đến, cô bất giác nhíu mày:

- Có, nhưng tôi không muốn gặp anh.

Lâm Hướng An bị cô nói thế, anh chỉ im lặng một lát rồi khẽ lên tiếng:

- Chuyện liên quan đến vụ án của cô Hàn. Anh nghĩ bây giờ em cần sự giúp đỡ của anh.

Nhiễm Nhiễm cảnh giác hỏi:

- Ý anh là gì?

Lâm Hướng An im lặng rồi nói trong điện thoại:

- Nhiễm Nhiễm, bây giờ anh đang làm việc ở tòa án. Anh rất rõ vụ án của cô Hàn.

Nhiễm Nhiễm chưa từng để ý tới chuyện Lâm Hướng An công tác ở đó. Nghe anh nói thế, cô bỗng hiểu ra liền hỏi:

- Anh đã giở trò sau lưng sao?

Lâm Hướng An không nhận cũng chẳng chối, chỉ bình tĩnh nói:

- Bây giờ anh đang ở dưới lầu, em ra ngoài một chút được không?

Ngoài trời tối đen như mực, Nhiễm Nhiễm lấy áo khoác có mũ mặc lên người, đi đôi giày vải ra ngoài.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx