sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5

Lêa ngủ dậy và mặc ra ngoài áo ngủ một chiếc pun lại thêm tấm áo choàng cũ kỹ nhưng ấm áp bằng len Pyrênê của ông bố để lại, và đi tất len. Hình nàng in trong tấm gương tủ áo. Ăn mặc thế này, chắc hẳn nàng khó có thể đoạt giải thi trang phục, nhưng ít ra cũng đỡ lạnh. Đánh răng và chải tóc xong, nàng bắt đầu ăn sáng.

Nàng cắn miếng bánh mì đen và cứng như đá. Những hình ảnh trong giấc mơ trở lại trong đầu... tiếp đến là hình ảnh khủng khiếp của cái đêm Xara Muynxtanh bị bắt.

Phrăngxoa Tavecniê không khó khăn gì lắm trong việc hỏi được tin tức về Xara qua chính bản thân Henmut Knôsen. Trong lúc chờ thẩm vấn, chị bị dẫn tới đường Xôxxe. Các vết thương của chị được băng bó lại và hình như không đến nỗi nghiêm trọng; chị bị nhốt riêng, không ai có thể gặp. Knôsen cam đoan với Phrăngxoa là chị được đối xử tử tế. Chắc hẳn anh ta không có vẻ tin nên viên sĩ quan Đức nói thêm:

- Từ khi Đannecđơ ra đi, những cuộc thẩm vấn đối với bọn khủng bố Do Thái được tiến hành ít thô bạo hơn.

Số phận Xara Muynxtanh phụ thuộc vào viên sĩ quan trẻ tuổi này, người, chỉ trong vòng mấy tháng đã xây dựng được một tổ chức mà ngay quân đội Đức cũng phải khiếp hãi.

- Ông khỏi lo, tôi đích thân trông coi vụ này.

Phrăngxoa rất lo lắng, nhưng không nài nỉ vì sợ Knôsen chú ý vì sao anh ta lại coi trọng cái "vụ" này đến thế.

Xara bị giữ lại đường Xôxxe đã mười ngày.

Lêa đang choáng váng về việc Xara bị bắt giữ nên không có phản ứng gì khi Phrăngxoadơ bảo nàng làm mẹ đỡ đầu con trai chị. Nàng sẽ có bộ tịch lố bịch ra sao trong nhà thờ Xanh-Tôma-Đacanh khi bế trên tay đứa bé mình đỡ đầu bên cạnh một sĩ quan Đức. Nàng nói cho Phrăngxoa ý muốn khước từ, nhưng anh ta nói nàng không nên.

Sau cái đêm bi thảm nọ, cái đêm họ sống cạnh nhau trong "căn buồng lạnh lẽo" trên đường phố Đại Học, hầu như họ gặp nhau hàng ngày. Phrăngxoa tỏ ra hết sức dịu dàng, kiên nhẫn và âu yếm, làm cho Lêa hầu như quên đi những nỗi nhọc nhằn của cuộc sống. Ngày lại ngày, nàng tự bảo: mình phải nói với anh ấy một số việc; nhưng ngày lại ngày, nàng chỉ dẫn anh ta vào phòng mình và rúc vào cánh tay người yêu. Không cần nàng nói ra, anh ta cũng hiểu nàng không muốn làm tình mà chỉ muốn áp sát vào người mình. Nàng có thể ngồi hàng giờ như vậy, ấp ủ lấy hơi ấm và mùi da thịt cả người yêu, yên tâm lắng nghe nhịp tim đập đều đặn và những lời an ủi thầm thì của anh ta. Rốt cuộc nàng không còn sợ hãi nữa và cảm thấy thoải mái nên không muốn phá tan chút hạnh phúc mong manh này bằng những câu hỏi mà chắc hẳn người yêu không đáp. Sau hôm xảy ra tấn bi kịch, nàng tỏ ra hết sức kinh tởm đối với Raphaen Man.

- Trong trường hợp cụ thể này, em đã nhầm. Hắn không dính dáng gì hết tới việc bắt giữ Xara.

Lêa không chịu tin. Từ sau bữa ăn tối ở đường Đôphin, nàng không có tin tức gì về anh ta cả.

Phrăngxoa Tavecniê đến phố Đại Học vào lúc sáu giờ và thấy cả nhà đang uống sâm banh quanh chiếc nôi trẻ em. Anh ta buộc phải chạm cốc để chúc mừng chú bé sơ sinh nhưng không nhận lời dự "bữa tiệc" để ăn mừng cuối năm và sự ra đời của đứa trẻ.

Tavecniê và Hăngcơ không biết nhau. Phrăngxoadơ làm công việc giới thiệu, hai người bắt tay nhau. Sau một đôi lời vô thưởng vô phạt, Phrăngxoa kéo Lêa vào phòng.

- Cô có thể cho tôi mượn chìa khóa nhà và căn phòng trước mặt không?

- Để làm gì?

- Có thể đêm nay tôi phải trở về một cách vội vã.

- Vì sao anh không trở về nhà?

- Tối nay tôi có việc trong khu phố này. Tôi cần một chỗ ẩn náu gần đây.

- Anh không muốn nói với tôi là để làm gì?

- Không...

- Bực thật, với anh, tôi không biết gì hết. Anh làm tôi nghĩ tới những điều xấu xa nhất về anh. Ai bảo tôi là không phải anh đã tố giác Xara Muynxtanh?

Thật là bất ngờ tới mức Phrăngxoa đứng sững như pho tượng rồi mặt đanh lại, tái xanh tái nhợt vì phẫn nộ. Lêa lùi lại nhưng không kịp tránh một cái tát như trời giáng. Cái tát mạnh khiến nàng loạng choạng và đầu đập vào thành giường, một chút máu rỉ ra ở mũi. Phrăngxoa nhảy vụt tới, nắm tay nàng chặt tới mức nàng phải kêu lên.

- Lêa, cô chớ bao giờ nói những điều như thế!

Cúi xuống trên người cô gái, Phrăngxoa có vẻ dữ dằn tới mức nàng giơ cánh tay lên trong một cử chỉ tự vệ. Cái cử chỉ trẻ thơ ấy làm anh ta bớt giận.

- Tôi làm tất cả những gì tôi có thể làm được để cứu Xara thoát khỏi bàn tay Giextapô. Thậm chí tôi tìm cách giúp chị ấy có thể bỏ trốn.

Lêa thốt lên:

- Bao giờ?

Tavecniê nhìn nàng vẻ hoài nghi.

- Cô thật kỳ cục, cô bảo là cô không một chút tin cậy vào tôi, thế mà cô lại tin khi tôi nói sẽ giúp cho Xara trốn thoát.

- Bởi vì tôi nghĩ anh có thể làm việc đó. Chắc hẳn quan hệ hữu hảo của anh với kẻ chiếm đóng giúp được anh.

- Trong công việc này, tôi không hề có ý định nói cho họ biết, mà là muốn cầu viện tới những người trong mạng lưới.

- Anh có biết họ hay sao?

- Biết vài bốn người. Vả lại, chúng tôi sẽ hội họp với nhau tại đây. Cô hãy báo trước cho hai bà cô để họ ở trong phòng và đừng hỏi han gì hết.

- Nhưng vì sao lại tại đây?

- Trong ngôi nhà này có "vị hôn thê" và đứa con của một sĩ quan Đức quốc xã, và trên tầng hai lại có tình nhân của tường Vôn Rippen. Các nhà chức trách trong đội quân chiếm đóng sẽ cho những người ở trong ngôi nhà này là những người thân Đức. Bởi thế nó ít bị dòm ngó hơn.

- Tôi hiểu. Tôi có thể thu xếp với hai bà cô tôi, nhưng còn với Phrăngxoadơ?...

- Đừng để cho chị ấy nghi ngờ gì hết, đây là vấn đề tính mệnh cho tất cả chúng ta. Cô vẫn quyết tâm giúp đỡ Xara chứ?

- Hơn bao giờ hết.

- Rất tốt. Nhiệm vụ của cô là ngay từ ngày mai, đi tìm ba bốn người và chuyển cho họ một thông điệp. Đấy là việc cô sẽ phải làm và phải nói.

Trong suốt một tiếng, Phrăngxoa vẽ cho Lêa học thuộc lòng các bản thông điệp, tên các chiến sĩ, các địa danh và mật hiệu.

- Cô chớ quên gì hết. Tối mai cô tới đây để báo cáo. Cô có xe đạp không?

- Ở đây thì không?

- Tôi sẽ cố lấy cắp cho cô một chiếc, đó là món quà cuối năm của tôi. Cô có muốn chọn màu xe không?

- Màu gì cũng được, xe của tôi thì màu xanh.

- Vậy thì màu xanh nhé! Đấy là thứ màu rất tốt để tống khứ vận xúi. Trên chiếc xe đạp màu xanh, cô sẽ là sứ giả của hy vọng.

- Anh nói với tôi điều đó thật kỳ cục, chính bác Ađriêng cũng nói với tôi hoàn toàn đúng như vậy.

- Cô thấy không, bác cô và tôi, chúng tôi có khối điểm giống nhau.

Phrăngxoa ôm Lêa và kéo nàng lên giường.

- Bây giờ em phải đến đây để anh tha thứ cho cái tội cho anh là đứa phản bội.

- Bỏ tôi ra, tôi có cảm giác đã chết rồi từ đêm hôm nọ.

Phrăngxoa không nghe theo lời nàng. Đôi môi và những ngón tay anh ra tìm cách đụng vào nàng. Lêa không vùng vẫy nhưng khi hôn nàng, môi anh ta gặp phải những giọt nước mắt.

- Không, trước khi chưa cứu thoát được Xara thì không đâu.

Phrăngxoa đứng dậy sửa sang lại quần áo.

- Em cho anh xin chìa khóa chứ?

- Anh giữ gìn đừng làm náo động lên đấy. - Nàng bảo trong khi trao chìa khóa.

Anh ta ôm hôn nàng hết sức âu yếm.

Lêa quay trở lại buổi họp mặt gia đình, buồn bã vì Phrăngxoa ra đi.

Ngày hôm sau, Lêa thấy ở trong tiền sảnh một chiếc xe đạp màu xanh rất đẹp và những cái xà cột giả da tuyệt vời. Hai bà cô có vẻ kinh ngạc sao không nghe tiếng chuông của người giao hàng. Lêa bảo là quà của ông già Nôen với cả những hộp sôcôla và sữa.

Tuyết đã tan. Trời nắng nhưng lạnh, Lêa bảo hai bà cô nàng muốn "khai trương" chiếc xe và sẽ không về ăn trưa vì muốn tranh thủ tiết trời. Nàng mặc quần và hai áo pun thật ấm, đi giày lông, quấn khăn len lên đầu và khoác thêm áo khoác lông thú Phrăngxoa tặng. Cuối cùng xỏ đôi găng tay dày lót lông thỏ.

Hai bà cô và chị gái chúc nàng một buổi dạo chơi may mắn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx