sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Ngày hôm sau, Ađriêng Đenmax đến Môridex cùng với trung úy Pie Vanhxăng, biệt danh là Giăng-Pie, chỉ huy khu du kích ở Puy gần Môngxêguya, và ba đội viên đi tiếp tế. Mọi người đều rất hưng phấn trong lúc nói chuyện về vụ mười bốn người của họ phá hủy kho xăng trong ngày 5 tháng Năm. Ông trung úy và ông giáo sĩ thật khó kìm nỗi niềm say mê. Lêa thèm thuồng nhìn họ! Ít ra họ cũng hành động...

Sau khi khách ra về, Ađriêng Đenmax bước tới cạnh cô cháu:

- Nhờ tu viện trưởng Sayu trung úy bệnh viện, bác đã được gặp Cami. Cô ấy khá hơn trước nhiều. Cô ấy dũng cảm lắm, không hề một lời than vãn; cô ấy chỉ lo cho cháu và cho thằng bé, con cô ấy.

- Cháu có thể gặp cô ấy được không?

- Bác thấy khó và nguy hiểm một cách vô ích cho cả hai chị em. Suốt ngày đêm, một tên tay sai của Giextapô đứng canh trước cửa. Nhưng có một đứa là con sâu rượu đấy.

- Vậy chúng ta sẽ đổ rượu cho hắn túy lúy.

Ađriêng mỉm cười.

- Để xem. Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Vấn đề là cần cứu thoát cô ấy.

Cuối cùng là một niềm vui lớn: Giăng và Raun Lơphevrơ trở về, hai chàng trai cùng say mê Lêa thuở con gái và nàng chưa gặp lại từ sau ngày họ bị bắt cùng với bác sĩ Blăngsa, ngày Mari bị giết chết trên quảng trường Vecđơle.

Cả ba không sao rời khỏi nhau, họ quá say sưa được gặp nhau sống sót.

Bữa ăn tối hôm ấy là cả một bữa tiệc đối với mọi người. Ngồi giữa hai chàng trai, Lêa mắt long lanh vì sung sướng và vì món rượu nho trắng, tựa đầu khi lên vai Giăng, khi lên vai Raun, vuốt ve bàn tay họ phía dưới bàn, cọ chân vào chân họ một cách mơn trớn. Nàng cười cười nói nói, rạng rỡ một niềm hạnh phúc không biết đến từ lâu, trong ánh hào quang của tuổi trẻ và nhan sắc.

- Cậu vẫn như xưa. - Giăng vừa nói vừa hôn vào cổ nàng.

- Cậu còn xinh đẹp hơn xưa nữa cơ. - Raun bảo và cũng đến lượt hôn nàng.

Hai anh em Lơphevrơ được Lêông phái đi chuẩn bị một vụ phá hoại ở nhà ga La Rêôn. Đến Srpen-đơ-lôret, họ được tin cô bạn gái đang ở Môridex. Họ kể cho nàng nghe việc họ trốn trại giam như thế nào, Anbe và những người khác đã can đảm và khôn ngoan ra sao...

Đến khuya khách khứa mới ra về. Raun và Giăng sáng hôm sau mới ra đi. Cả ba cuộn mình trong một tấm mền trước lò sưởi.

Mọi người ra về đã lâu họ vẫn tiếp tục chuyện gẫu, uống rượu và hút thuốc. Ngồi trên giường, họ không sao chia tay nhau về đi ngủ.

Nằm giữa hai chàng trai trên một chiếc giường hẹp, Lêa thấm dần niềm khoái cảm về sự có mặt của họ và về hơi ấm từ người họ tỏa ra. Ngón tay nàng mân mê mái tóc họ trong lúc hai chàng trai hít thở hương thơm ở cổ nàng, thỉnh thoảng lại đặt lên đó một nụ hôn. Ở cả ba người không có một ham muốn nào khác ngoài ham muốn ở cạnh nhau. Sung sướng được gặp lại nhau, họ không nhớ mình là đàn ông hay đàn bà, mình còn ở tuổi thanh xuân, và hoạt động bí mật đã không tạo thuận lợi cho quan hệ yêu đương của họ. Bất giác, những nụ hôn của hai chàng trai mỗi lúc một thêm say đắm, bàn tay họ táo bạo đụng vào người cô gái; và nàng không hề phản kháng, cất lên tiếng cười, tiếng cười xưa kia từng làm họ rạo rực xiết bao. Giờ đây nó đẩy lùi những nỗi buồn lo của những ngày qua. Không còn nước mắt... không còn chiến tranh... không còn chết chóc...

Lêa nhận được tin của Machiax cho biết Cami được chuyển về trại lính Budê ở Boócđô ngày thứ hai, 15. Khởi hành ấn định vào lúc mười ba giờ. Trước ngày sự kiện vụ trốn thoát một hôm, Lêa, trang phục nữ y tá, đến thăm Cami cùng với ông tu viện trưởng Sayu: họ lợi dựng ngày chủ nhật lễ Gian Đa có ít nhân viên phục vụ. Tên Đức canh gác nghiện rượu đang chạm cốc với một em y tá có bộ ngực đồ sộ mà hắn vốn ưa thích. Chị hứa giữ hắn cách xa bót gác khoảng hai mươi phút, trong lúc một bà xơ đứng gác gần cổng bệnh viện, và một bà khác, gần nhà thờ.

Lêa biết trước sẽ gặp Cami mệt mỏi, gầy gò; nhưng trông thấy chị, nàng thật sự khiếp hãi. Chị chỉ còn da bọc xương và hai mắt sâu hoắm với hai quầng đen thăm thẳm. Nàng cố mỉm cười, hôn chị và... òa lên nức nở.

- Sao, tôi xấu xí đến thế kia à... chị, chị thật lộng lẫy trong bộ trang phục này. Chị đừng khóc, tôi khỏe nhiều rồi, có phải thế không thưa cha?

- Phải, thưa bà. - ông linh mục vừa đáp vừa ngoảnh mặt đi...

Lêa ân hận. Cố gắng, nàng mỉm cười.

- Khẩn trương lên, chúng ta đừng lãng phí thì giờ. Để tôi ra xem thằng cha nát rượu có còn đứng đấy không.

Hai người thiếu phụ ở lại một mình, cầm chặt tay nhau, xúc động không nói nên lời. Cami lên tiếng đầu tiên.

- Ông tu viện trưởng nói đúng, chúng ta không có thì giờ. Cháu Saclơ có khỏe không? Cháu không quá buồn bã chứ? Chị có tin gì về Lôrăng không?

- Saclơ rất khỏe, cháu không buồn đâu. Chúng tôi không có tin tức gì khác về Lôrăng, nhưng chừng nào anh ấy còn ở Anh thì ta khỏi lo.

- Thế còn Phrăngxoa Tavecniê?

- Không có tin gì hết. - Lêa đáp, lòng se lại.

- Tôi chắc nay mai chị sẽ có tin anh ấy? Anh không phải là một người để cho người ta bắt dễ dàng. Chị cứ vững lòng tin. Thế còn chị, sức khỏe thế nào?

- Cô chỉ nghĩ tới người khác. - Lêa đáp với một tiếng cười không vui - Còn cô?

- Tôi rất khỏe.

- Ngày mai, chúng tôi sẽ tìm cách cho cô trốn thoát. Cô có đủ sức không?

- Đủ, tôi muốn được gặp cháu.

- Vậy cô nghe lời tôi đây.

Lêa kể vắn tắt kế hoạch những người kháng chiến sắp đặt...

Nhưng kế hoạch ấy sẽ không được thi hành...

Trở về Môridex, Lêa nói với ông bác Ađriêng và năm người đàn ông do Arixtit phái tới là không nên tấn công xe cứu thương vì Cami quá yếu không thể bỏ chạy được khi xe dừng bánh. Cùng với ông tu viện trưởng Sayu nàng đã nghĩ tới kế khác.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx