sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 37

Buổi tối hôm ấy, cúi xuống trên mặt nàng là một gương mặt khác.

- Phrăngxoa!

Dĩ nhiên họ gửi gắm vào trong nụ hôn tất cả những gì họ chưa thể và sẽ không nói hết với nhau được. Khi hai cặp môi rời khỏi nhau, thì cả hai người tìm thấy lại niềm vui sống giúp họ vượt qua những thử thách gian nan nhất.

- Người đẹp của anh ơi, phải làm cho em béo tốt lên thôi, em biết là anh không thích cảnh da bọc xương đâu.

- Trong tình hình thiếu thốn như thế này thì đâu có dễ.

- Em khỏi phải băn khoăn về những chuyện bếp núc ấy, để anh lo.

- Anh lo thế nào được, bạn bè chợ đen của anh vẫn làm ăn khấm khá hả?

- Anh thấy bệnh tật vẫn không làm suy suyển cái thói châm chọc của em. Anh thích như thế. Bạn bè anh, như em nói, đã tan thành mây khói và giờ này chắc hẳn đang ở trong các khách sạn Bađen-Banđen (Một vùng trên hữu ngạn sông Ranh ở Đức) hay các tiệm rượu Tây Ban Nha, nhưng những người khác đã thay thế họ và cũng không kém tài xoay xở. Exten sẽ dọn cho em một món cháo gà, trứng lacooc và pho mát trắng, kèm theo một chai sâm banh lâu năm. Em nhớ cho anh biết rượu thịt ra sao nhé.

- Không phải với những thứ đó mà em sẽ béo tốt lên như anh nói đâu.

- Em hãy nhớ câu nói của Kipling (Nhà văn hiện đại Anh): "Vì quá vội vã, con rắn vàng muốn nuốt mặt trời đã chết."

- So sánh em với rắn, anh dễ thương thật?

- Em là con rắn độc nhỏ đẹp nhất trên đời. - Anh vừa nói vừa vuốt ve mái tóc vàng - Mai, sẽ bảo thợ cắt tóc tới, tóc em trông như tổ quạ ấy.

Hai người ăn ngấu nghiến các món ăn của Exten và uống cạn chai sâm banh. Rượu làm hồng lại đôi má và long lanh cặp mắt Lêa. Ánh mắt rực lửa, Phrăngxoa muốn ôm chặt người yêu vào lòng. Nhưng không kịp nữa rồi, Phrăngxoadơ vừa dồn dập đập cửa vừa la hét:

- Mở cửa? Mở cửa!

Tavecniê nhảy bổ ra và ôm choàng lấy người thiếu phụ, đôi mắt như điên dại đang gào lên:

- Xác hai vợ chồng Phaya ở trong giếng nước!

Lôrơ vào theo sau, nét mặt hoảng hốt:

- Họ bị ám sát và ném xuống giếng trong cánh đồng nho.

- Ai bảo thế?

- Bà Ruyt gọi điện cho biết.

- Ai hành động như vậy? - Lêa hỏi tuy đã biết trước câu trả lời.

- Du kích?

Trong một lúc chỉ nghe hơi thở dồn dập của Phrăngxoadơ.

- Hình như Ở Lănggông, Ở Xanh-Makerơ, ở La Rêôn đã xảy ra những chuyện khủng khiếp: người ta cạo trọc đầu phụ nữ, bắt họ đi diễu trên đường phố, nhổ nước bọt vào mặt họ và xỉ vả; người ta treo người lên cành cây, người ta hành hạ, người ta giết chóc...

- Khủng khiếp quá! - Bà Lida rên rỉ.

- Sao không ngăn cấm? - Lêa thốt lên.

- Đấy là chủ trương tích cực của tướng đờ Gôn. Cô quên những cực hình của quân Đức đối với phụ nữ và trẻ em rồi hay sao? Tôi không rõ là cô có hiểu rằng chúng ta đang đứng trên bờ vực của một cuộc cách mạng và cần uy tín của ông để nó không nổ ra như những người cộng sản mong muốn không? Chính vì mục đích đó mà ông tiến hành việc thành lập một chính phủ dân tộc thống nhất.

- Với cộng sản? - Phrăngxoadơ hỏi, vẻ gây gổ.

- Họ đã chịu đựng gian khổ, sẽ là bình thường nếu...

- Tôi biết rồi, cái đảng những kẻ bị bắn, như họ nói, chứ gì!

- Cô đừng chế giễu! Trong số người Pháp thì họ là những người chiến đấu tốt nhất chống quân Đức và phải trả giá đắt nhất.

- Nhưng từ đó mà đưa họ vào chính phủ... - Bà Lida nói nhỏ nhẹ.

- Phải thế thôi. Mọi khuynh hướng kháng chiến đều có đại diện, như thế không phải là chuyện bình thường hay sao? Người ta sẽ ngạc nhiên một cách chính đáng nếu không thấy trong chính phủ những người có chính kiến khác nhau như Giannơnây, Phrơnay, Biđôn, Tuông, Capitan, Tetgien, Măngđex, Phrăngx, Pleven...

- Có lẽ anh nói đúng. - Lôrơ lên tiếng - Chúng ta quá dốt nát về chính trị.

- Có tin tức gì về bác Luych và anh Philip, con trai bác ấy không?

- Không, không có tin thật cụ thể. - Lôrơ đáp, giọng ngập ngừng.

- Em nói đi, bà Ruyt bảo thế nào?

- Dư luận trái ngược nhau. Có người nói bác Luych bị bắt và giải về thành Hà, nhưng cũng có người bảo bác ấy và anh Philip đã bị giết chết.

- Giết chết thế nào?

- Bị giết thế nào thì cũng không ai rõ. Người thì bảo bị treo cổ; người lại bảo bị Tòa án dân chúng hành hình; những người khác lại nói là bị bắn. Liên lạc giữa Boócđô và Lănggông chưa được lập lại hoàn toàn.

- Thế có tin về bác Ađriêng không?

- Không, hoàn toàn không. Trái lại, người ta đã tìm thấy Anbe.

- Anbe còn sống hả? - Lêa kêu lên, thảng thốt.

- Không, chết, bị Giextapô đày đọa.

- Tội nghiệp bà Mirây... phải chăng cái chết của vợ chồng Phaya đã trả được mối thù ấy?... Giết một sinh mạng chẳng bao giờ trả lại được sinh mạng... thế nhưng người ta muốn giết chết biết chừng nào những kẻ đã từng giết chết những người mà người ta yêu mến...

- Chị có còn nhớ Môrix Phiô không? - Lôrơ hỏi Lêa.

- Làm sao có thể quên một kẻ rác rưởi đến thế được.

- Hắn đã bị hành quyết theo lệnh của tổ chức Kháng chiến.

Cô em gái trước đây tưởng mình say mê gã trẻ tuổi sát nhân, giờ đây nói điều đó với vẻ hết sức lạnh lùng.

- Còn biết bao cái chết nữa! Đến bao giờ thì chấm dứt?

- Sức khỏe bà Ruyt thế nào?

- Không quá tồi. Bà hồi phục dần sau khi bị thương, nhưng trường hợp chết của Anbe và sau đó của vợ chồng Phaya làm tinh thần bà suy sụp. Trong điện thoại, bà không ngớt nhắc đi nhắc lại: "Người ta điên khùng...điên khùng hết cả rồi". Hình như cái chết của vợ chồng Phaya khủng khiếp lắm, người ta vừa đánh bằng gậy vừa dùng răng cào lôi kéo họ qua cánh đồng nho đến tận giếng nước, rồi trói lại vứt qua thành giếng. Cả hai vợ chồng cùng kêu thét lên...

- Tôi chỉ nghe mỗi một tiếng kêu ấy. - Lêa thầm thì - Cho tới khi nó chấm dứt... A? Machiax, tôi không muốn thế đâu!

Mồ hôi đầm đìa, răng đánh lập cập, nàng ngã vật xuống giường.

- Nói tất cả những chuyện đó trước mặt cô ấy, quả là chúng ta điên. Thôi ra hết đi, để cho cô ấy nghỉ ngơi.

Mọi người ra khỏi phòng trong trạng thái bị sốc.

Phrăngxoa lau trán cho Lêa, thầm thì những lời âu yếm, vỗ về. Nàng bình tĩnh lại dần và ngủ thiếp đi.

Mặc dù những nỗi xúc động liên tiếp ấy, Lêa vẫn bình phục rất nhanh. Chủ nhật 24 tháng Chín, trong lúc tướng đờ Gôn đến thăm Tổng hành dinh của đờ Lat đờ Taxxinhi ở mặt trận, Tavecniê đưa nàng đi hít thở không khí ở rừng Maclylơ-roay. Bữa ăn trong một khách sạn nổi tiếng ở Xanh-Giecmanh-Ăng-Layơ chẳng ra sao cả; trái lại họ đã tận hưởng bầu không khí trong lành và lớp rêu dày niềm nở đón tiếp cơ thể không thể chờ đợi lâu hơn nữa của họ.

Buổi tối hôm ấy, trong bữa ăn lần này thì tuyệt diệu, trong một khách sạn sang trọng ở vườn hoa Elidê, anh báo cho nàng biết anh sắp đi xa.

- Anh đi đâu?

- Đại tướng giao nhiệm vụ cho anh.

- Nhiệm vụ thuộc loại nào?

- Anh không thể nói gì với em hết. Nhưng anh đi không quá một hai tháng.

- Một hai tháng? Anh có thể như thế được à?

- Chiến tranh đã chấm dứt đâu em.

- Phrăngxoa, đừng bỏ em một mình!

- Làm thế nào khác được!

- Em muốn đi theo anh.

Anh cười to khiến khách hàng quay đầu lại và người hầu bàn bước tới bên cạnh.

- Ngài cần gì?

- Một chai sâm banh ngon nhất của khách sạn.

- Chúng ta uống để chúc mừng cái gì? - Lêa lạnh lùng hỏi.

- Chúc mừng em, em yêu của anh. Chúc mừng đôi mắt đẹp, chúc mừng sự bình phục của em, chúc mừng cuộc sống...

Nhưng Lêa vẫn không hết rầu rĩ. Phrăngxoa nói tiếp vẻ nghiêm túc:

- Em chớ lo. Mọi cái rồi sẽ tất đẹp cả thôi.

- Em không hiểu vì sao giờ đây em lo sợ hơn là trong bốn năm bị chiếm đóng.

- Thế là bình thường, một thế giới mới đang ra đời, nó có những ưu điểm nhưng cũng cả những thiếu sót khác thế giới cũ. Cái còn xa lạ làm em sợ. Nhưng anh biết em đủ sức để chiến thắng. Em hãy trở về Môngtiac, xây dựng nó lại, đấy là nhiệm vụ em phải đảm đương, trong lúc đợi anh.

- Em không trở lại Môngtiac đâu; hoặc giả có trở lại thì cũng còn lâu, rất lâu. Vả lại ai bảo anh là em sẽ đợi anh? Có lẽ anh muốn thấy em đan áo cho tù binh đóng các kiện hàng cho trẻ mồ côi, thăm viếng người bệnh chứ gì?...

- Ồ! Đúng thế! Anh thấy em rất đẹp khi cúi xuống những người bị thương tội nghiệp, vỗ về một quả phụ trong nước mắt, nhịn ăn nhịn tiêu để góp thêm mấy chiếc bánh ngọt, một cái đồ chơi... Ái!

Một cú đá dữ dội của Lêa đã trúng đích.

- Phải cho anh bài học như thế.

- Cô chơi cái trò thô bạo gì thế! Cô chẳng từ tâm gì hết. Không bao giờ cô là một người đàn bà thực sự cả...

- Sao anh dám nói tôi không phải là một người đàn bà thực sự - Nàng hỏi và đứng vụt dậy, người uốn cong lại hai lỗ mũi phập phồng như điên dại.

Không muốn cũng không được, anh cứ phải trêu chọc nàng. Không bao giờ nàng lại khêu gợi hơn là trong khi giận dỗi. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng là một người đàn bà thực sự, vừa tự do vừa bị khuất phục, vừa đỏm dáng vừa tự nhiên, vừa dũng cảm vừa yếu đuối, vừa vui vẻ vừa âu sầu, vừa dâm đãng vừa trinh tiết. Trinh tiết ư?... Không hẳn, nàng khích động thì đúng hơn. Nàng không có lối ứng xử của một cô gái Pháp có giáo dục, mà giống các nữ nhân vật trong những bộ phim Mỹ, nhõng nhẽo, làm ra vẻ không được ai đụng tới, nhưng lại có thể ngồi trong lúc vén váy lên cao đủ cho người ta thấy đường viền phía trên tất chân, có thể cúi xuống để lộ một chút ngực. Lêa nằm trong số người như thế. Anh biết nàng thích kích động ham muốn của con đực tới mức nào. Khi đàn ông nhìn nàng hơn hớn tựa đóa hoa muốn nở. Anh không ghen tuông nhưng có một cảm giác khó chịu hay hay.

- Tôi đùa thôi mà, cô biết rõ chứ.

Người hầu bàn mang sâm banh tới cắt đứt câu chuyện. Hai người lặng lẽ ngồi xuống, mỗi người theo đuổi luồng suy nghĩ của mình.

Lêa lên tiếng đầu tiên:

- Bao giờ anh đi?

- Ngày kia.

Nàng tái mặt với một thoáng rùng mình đau đớn, và uống một hơi cạn ly rượu.

- Sớm thế à!

Chỉ nghe có thế, anh đã suýt đứng dậy ôm chặt người yêu vào lòng.

- Thôi về!

Anh trả tiền và bước ra.

Hai người vừa đi vừa chạy trong vườn hoa Elidê. Đến phố Bandăc, nàng hỏi.

- Chúng ta đi đâu thế này?

- Đến khách sạn.

Một ham muốn đột ngột râm ran trong cư thể nàng. Nàng muốn phản kháng, khó chịu vì thái độ thô bạo đó, bảo anh là mình không muốn bị đối xử như một gái giang hồ, nhưng tuyệt nhiên không phải như vậy. Anh hoàn toàn xử sự như lòng nàng mong muốn.

Ngôi nhà anh đưa nàng tới được trang hoàng với vô số trướng phủ tường màu hồng, đèn treo bằng pha lê, thảm trải nhà màu sẫm, gương soi, cửa to cửa nhỏ mang tên các loài hoa. Trong nhà lặng như tờ, đám đầy tớ có vẻ hững hờ rất lanh lợi. Trong căn buồng đặt chiếc giường rất rộng có tán che, phảng phất mùi hương của người đàn bà vừa mới ở đây ra. Một cô hầu lịch sự đúng phép, bước vào với một chồng khăn mặt dày màu hồng.

- Nhanh lên em! - Phrăngxoa giục giã.

Lêa cũng không chút ngập ngừng. Nàng vứt bỏ váy áo và không kịp bỏ tấm khăn trải giường bằng xa tanh hồng ra, nàng nằm dài sẵn sàng hiến dâng.

Ánh sáng êm dịu từ tán đèn phủ lụa hồng nhẹ nhàng lướt trên thân hình hai người yêu im lặng nằm hút thuốc. Thân hình Lêa như bằng một chất liệu mềm mại, mỏng manh; còn của Phrăngxoa như bằng một nguyên liệu thô màu đất nung. Cô gái nhổm người dậy, lấy ngón tay vuốt theo một vết sẹo dài chạy từ vùng ngực xuống dưới bụng người yêu.

- Từ sau Tây Ban Nha, anh không bị vết thương nào nữa hả?

- Không có gì nghiêm trọng cả, một viên đạn trong bả vai thôi. Em không thích người anh đầy sẹo chứ gì?

- Sẹo hợp với loại anh lắm.

- Loại anh là loại nào?

- Loại xấu, như ông bác Luych em bảo. Phải hiểu là ông ta muốn nói: cô bé ấy thuộc loại xấu.

- Anh rất đồng ý với ông ấy: em thuộc loại cực xấu.

- Ô!...

Nàng đấm thùm thụp vào ngực người yêu, nhưng hai tay bị cầm tù ngay, hai chân bị kẹp chặt trong chân Phrăng xoa.

- Bây giờ thì sao? Em làm gì nào?... Anh muốn sao được vậy thôi. Em có yêu anh không?

- Bỏ em ra? Em không trả lời anh chừng nào...

- Chừng nào làm sao?

- Không, Phrăngxoa!... em phải về.

- Chúng ta còn chán thì giờ.

- Không, không, em sợ có con!

Phrăngxoa Tavecniê bỏ tay ra.

- Bây giờ em mới nói điều đó với anh?

- Em vừa mới nghĩ tới thôi mà.

Anh bật cười, khiến nàng giật nảy mình.

- Phải nghĩ tới điều đó sớm hơn. Anh sẽ rất sung sướng có một đứa con với em.

- Anh điên à!

- Điên vì em, người đẹp của anh ạ.

- Bỏ em ra... em không muốn có con!

- Chậm quá rồi!

Lúc đầu Lêa vùng vẫy, rồi làm như thể vùng vẫy, rồi hoàn toàn bị lôi cuốn theo niềm khoái lạc luôn luôn mới mẻ mà người đàn ông này mang lại cho nàng, người đàn ông nàng yêu mến tuy không muốn chấp nhận anh ta thực sự.

Sau buổi mây mưa, câu chuyện có con làm Phrăngxoa lo lắng. Dĩ nhiên là anh thành thực khi bảo anh muốn có một đứa con với nàng, nhưng anh thấy ý muốn như vậy trong hoàn cảnh hiện nay là điên rồ. Đã hai ba lần anh tìm cách lưu ý nàng phải thận trọng, hỏi nàng xem anh có phải đề phòng gì không; lần nào nàng cũng lảng tránh. Một cách ích kỷ, anh cho là việc đó thế là đã giải quyết xong: thế mà giờ đây nàng bảo nàng sợ mang thai. Con người thật là tiền hậu bất nhất. Nàng sẽ làm gì khi chờ đợi một đứa con? Anh biết rõ một bà mụ làm nghề phá thai ở phía ga tàu điện Cambron, nhưng với bất cứ giá nào, anh cũng không muốn bà ta đặt đôi bàn tay bẩn thỉu lên bụng nàng. Chỉ còn một cách là: cưới nàng.

Đã từ lâu, Phrăngxoa kịch liệt chống lại cái ý nghĩ lấy vợ: anh quá yêu đàn bà và tự do. Nhưng khi nghĩ tới Lêa, anh đã mang máng điều đó. Còn nàng, liệu nàng có đồng ý không? Không chắc. Trong lĩnh vực này, nàng không giống những cô gái khác; nàng không mong có chồng, trừ chút ham muốn kiểu nhóc con đối với Lôrăng đờ Acgila, ham muốn đã bị khuấy động bởi chuyện hứa hôn của Lôrăng với Cami. Nàng đã trở thành người đàn bà tuyệt diệu biết chừng nào, nhưng cũng kỳ cục, thất thường biết chừng nào! Một cá tính đi từ mừng vui đến nước mắt, từ sự táo tợn điên khùng nhất tới nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất. Anh cho như vậy là vì tất cả những gì nàng đã nhìn thấy, đã nếm trải trong những năm qua nhưng anh vẫn không hoàn tin như vậy.

- Anh hãy giúp em được gia nhập tổ chức Chữ thập đỏ.

- Lại thế rồi! Nàng sẽ làm được cái gì trong bùn, trong máu và trong kinh hoàng?

- Chữ thập đỏ không cần tới em đâu. Anh biết rõ có nhiều cô gái gia đình danh giá ở trong đó, nhưng không phải để dự những buổi họp mặt phù hoa đâu.

- Em biết. Chuyện nghiêm túc thực sự đấy. Anh giúp em.

Quả là nàng có vẻ nghiêm túc. Lòng anh thắt lại. Và nếu đó là để xa anh? Để được gần gũi Lôrăng?

- Vì sao thế, em yêu của anh?

- Anh lấy nước tắm cho em đi.

Anh nghe theo và đứng một lúc lâu trong buồng tắm ngắm nhìn bóng mình trong gương, bụng bảo dạ: anh bạn ơi, phải cẩn thận với việc cậu làm trong lúc này, cậu có thể để mất nàng cũng như có thể tự treo cổ mình đấy.

- Vì sao thế? - Anh lại hỏi nàng khi bước vào phòng.

- Em không thật rõ, có một cái gì đó thúc đẩy em.

- Em hãy cố gắng suy nghĩ, việc đó, không thể quyế định một cách nông nổi được đâu.

- Em không quyết định nông nổi đâu, dù em không biết vì sao đi nữa... Không phải cố gắng gì, em cũng có thể tìm ra vô số lý do và là những lý do tuyệt hảo cả... nhưng em không muốn nhìn thấy chị gái, em gái và hai bà cô em nữa...

- Saclơ đã được bố nó giao phó cho em kia mà.

- Đó là lý do duy nhất có thể giữ em ở lại... nhưng Phrăngxoadơ sẽ chăm sóc nó tốt hơn em.

- Nhưng chính nó yêu mến em?

- Em biết... Anh đừng nói điều đó!... Em muốn ra đi. Em cảm thấy ở đây gò bó lắm... Em không thấy có gì giống mọi người cả..

- Kể cả đối với anh?

- Với anh, thì... nói thế nào nhỉ?... Có một cái gì tuyệt diệu chừng nào em còn ở trong vòng tay anh. Sau đó... thì như thể tất cả những gì em sợ hãi sắp sửa nhảy bổ vào em và nhấn chìm em...

- Nhưng Lêa, em biết rõ đó là những bóng ma...

- Có thể nhưng chẳng có gì thay đổi được hết... em van anh, nếu yêu em thì anh hãy giúp em.

Yêu cầu của nàng bi thảm và kiên quyết biết chừng nào? Anh ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái đầu trong đó âm ỉ biết bao nhiêu mối mâu thuẫn đau đớn.

- Anh sẽ làm theo ý em..., nếu em có chút kiên nhẫn, chút tin cậy ở anh, thì anh sẽ xua đuổi hết tất cả những bóng ma của em... Thấy em như vậy mà không làm được gì lòng anh tan nát... Nhưng nếu em nghĩ đó là cách tốt nhất để em lấy lại thăng bằng thì anh sẽ giúp em.

- Ồ! Cảm ơn anh!... Chết, để em đi tắm?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx