sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 361: Hai Viên.

Phượng hoàng, chính là một trong những chủng tộc cường đại nhất trên thế giới.

Điển tích về chúng lưu truyền khắp đại linh giới, nhưng tất cả các truyền thuyết đều có một điểm giống nhau, đó là phượng hoàng mang trong mình thực lực vô tận, có thể hủy thiên diệt địa.

Ngoại trừ điểm đó, một thứ liên quan đến phượng hoàng, mà hầu như xuất hiện đồng thời với phượng hoàng, chính là cây Ngô Đồng.

Phượng hoàng cùng cây Ngô Đồng từ trước đến nay chính là một đôi truyền kỳ không thể tách rời.

Mặc dù sau khi phượng hoàng biến mất, cây Ngô Đồng cũng theo đó mà diệt vong, thế nhưng truyền thuyết liên quan đến cây Ngô Đồng cũng lưu lại không ít, có người nói cây Ngô Đồng cũng mang theo thực lực vô hạn, đồng thời là một trong những đồng bọn kề vai chiến đấu với phượng hoàng.

Đương nhiên, cây Ngô Đồng còn có nhiều công dụng khác, cho dù là luyện khí, chế dược, thậm chí là dùng làm trận nhãn hạch tâm, đều có thể phát ra uy năng cực lớn.

Vì thế nói, một cành cây Ngô Đồng thoạt nhìn không bắt mắt này thực ra giá trị lại cực kỳ to lớn, tuyệt đối không kém đám phượng hoàng chi hỏa trong tay Trịnh Hạo Thiên chút nào.

Nhìn thật sâu cành cây Ngô Đồng, một lần nữa liếc nhìn Mặc Tinh Thạch cùng bảo vật của Nghiêm Cảnh Nhất, trong lòng hắn kích động không ngớt.

Ban đầu hắn chỉ muốn dùng phượng hoàng chỉ hỏa để lấy trận đồ Nghiêm Cảnh Nhất luyện chế tới tay, sau đó đổi lấy năm viên Mặc Tinh Thạch, thế nhưng hiện tại xem ra, thu hoạch của hắn hơn xa bản thân sự tính.

Cười hắc hắc, Trịnh Hạo Thiên thoải mái vươn tay.

Ngay khi hắn vươn tay một khắc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên bàn tay hắn, dường như bàn tay hắn tác động đến toàn bộ mọi người.

Nhưng mà sau một khắc ánh mắt mọi người đều trở thành trợn trừng.

Trịnh Hạo Thiên đúng là vươn tay, thế nhưng phạm vi bao phủ của tay hắn quả thực là hơi quá một chút.

Hắn không ngờ kéo toàn bộ hai khay trước mặt về phía mình.

Mọi người kinh ngạc sau đó ồ lên.

Tiểu tử vô pháp vô thiên kia không ngờ vọng tưởng dùng một bảo vật đồng thời đổi lấy nhiều thứ như vậy, thực sự là có phong cách rắn nuốt voi.

Đại đa số mọi người đều chờ xem náo nhiệt, hai vị Tịch Tiếu Nhân cùng Nghiêm Cảnh Nhất tuyệt đối không phải là một kẻ hiền lành.

Quả nhiên, sắc mặt không hề bị che khuất của họ bỗng chốc trở nên xấu xí, hơn nữa từ trên người họ còn tỏa ra nhè nhẹ sát khí sắc bén.

Mấy linh giả ngồi ghế gần họ đều lập tức mang theo quản sự tùy thân tránh xa khỏi chỗ ngồi.

Tới tình trạng này, bọn họ cũng bất chấp cái gì mà mặt mũi, hơn nữa có thân phận bài che giấu, cho dù bọn họ nhượng bộ lui binh cũng không có ai biết.

Nếu còn tiếp tục ngồi ở đây rồi bị liên lụy mới là tai bay vạ gió.

Tịch Tiếu Nhân lạnh lùng cười, nói: "Ngươi muốn đổi cả hai phần?"

"Đúng." Trịnh Hạo Thiên khẳng khái gật đầu, nói: "Vãn bối đúng là muốn đổi cả hai."

"Hắc hắc, bảo vật trong tay ngươi quả thực khó gặp, thế nhưng ngươi cho rằng đáng giá nhiều thứ thế sao?" Nghiêm Cảnh Nhất cười lạnh một tiếng, nói.

Trịnh Hạo Thiên không chút do dự lắc đầu, nói: "Không đáng."

Tịch Tiếu Nhân cùng Nghiêm Cảnh Nhất sửng sốt cả nửa ngày, trên mặt họ đều hiện ra vẻ hồ nghi.

Bỗng nhiên, ánh mắt Nghiêm Cảnh Nhất sáng ngời, nói: "Chẳng lẽ trong tay ngươi còn có... một viên khác sao?"

Trịnh Hạo Thiên hơi cười, cổ tay vừa lộn, gợn sóng trước mặt khẽ động lộ ra một bàn tay, mà trong lòng bàn tay lại xuất hiện một viên Mặc Tinh Thạch ngoài đen trong đỏ.

"Ồ...."

"Trong tay hắn không ngờ còn một viên, đến tột cùng đó là vật gì vậy?"

Đám linh giả xung quanh vô luận có quen biết hay không lúc này đều lén lút bàn tán, bọn họ hỏi người khác, kỳ thực cũng là tự hỏi.

"Tốt, tốt, tốt!"

Tịch Tiếu Nhân cười dài, trong tiếng cười lộ ra một vẻ vui mừng khó giấu.

Nếu có thể, ai cũng không nguyện ý đối nghịch với Đại linh giả vang dội như Nghiêm Cảnh Nhất, Tịch Tiếu Nhân thân là đệ nhất cường giả Tịch gia, càng muốn muốn mơ mơ hồ hồ kết oán với cường địch như vậy.

Chỉ là vật trong tay Trịnh Hạo Thiên quan hệ trọng đại, vô luận thế nào cũng không thể buông tha, vì thế hắn mới mạo hiểm đắc tội với Nghiêm Cảnh Nhất mà hung hãn ra tay.

Thế nhưng hiện tại Trịnh Hạo Thiên xuất ra hai viên, như vậy xung đột giữa hắn với Nghiêm Cảnh Nhất cũng hóa thành không khí, tự nhiên trong lòng mừng rỡ không ngớt.

Nghiêm Cảnh Nhất thở dài một hơi, vẻ ngưng trọng trên mặt hắn biến mất hoàn toàn.

Tịch Tiếu Nhân không muốn là địch với hắn, thì hắn làm sao nguyện ý đắc tội với vị xưng danh là đỉnh phong đại linh giả chứ?

"Hai vị, mời các ngươi kiểm tra." Trịnh Hạo Thiên dùng tay điểu khiển hai viên Mặc Tinh Thạch bay tới, trầm giọng nói.

Hai vị đại linh giả đều cười, không khí giương cung bạt kiếm như được mưa xuân thổi vào mà chợt biến mất.

Bọn họ đều nhận lấy một viên Mặc Tinh Thạch, sử dụng thần niệm kiểm tra, nhất thời biết vật ấy là thật hay giả.

"Hai vị, lão phu rất tò mò, đến tột cùng là cái gì không ngờ khiến hai vị coi trọng như vậy?" Vân Phiêu Phiêu nhẹ gật đầu, trong lòng hắn cũng lo lắng, nhưng lòng hiếu kỳ lại chiếm thượng phong vì vậy mở miệng hỏi.

Nghiêm Cảnh Nhất cười ha ha, nói: "Vật ấy tuy trân quý nhưng chắc gì đã được quý hiên đặt trong mắt, nhưng mà đối với chúng ta, những tên chơi đùa với lửa quả thực là hữu dụng."

Hắn nói nhẹ nhàng nhưng không để lộ nửa điểm tin tức thực tế.

Tịch Tiếu Nhân giật mình, liếc mắt nhìn Nghiêm Cảnh Nhất, muốn hỏi lại thôi, nhưng mà lúc này bên tai hắn nghe được tiếng truyền âm của Nghiêm Cảnh Nhất: "Tịch lão nhi, nếu lão phu không có đoán sai, thứ này chính là hỏa khí sinh ra khi phượng hoàng niết bàn, thật không biết tiểu gia hỏa kia từ đâu có được vật này, thực sự là vận may tới nghịch thiên rồi."

Tịch Tiếu Nhân chân mày hơi nhướng lên một chút, sau đó lập tức khôi phục bình thường, giả vờ không hay biết.

Chỉ là, trong lòng hắn cũng cực kỳ thỏa mãn, hơn nữa khẩn cấp muốn rời khỏi nơi này, về phần kiện bảo vật hắn để ý lúc trước còn chưa xuất hiện, đã không còn ở trong tâm trí hắn nữa.

Chắp tay, Tịch Tiếu Nhân nói: "Hai vị, lão phu có chuyện quan trọng trên người, phải đi trước..." Khóe mắt hắn thoáng nhìn, trùng hợp thấy được Trịnh Hạo Thiên, trong lòng khẽ động, vội vàng nói: "Các hạ, ngươi có còn bảo vật cùng loại thế này không?"

Nghiêm Cảnh Nhất cùng Vân Phiêu Phiêu trong lòng đều đại động, ngay cả linh giả bốn phía cũng không kìm được mà liếc nhìn.

Nếu người này còn chí bảo như vậy trong tay, tuyệt đối không thể để người kia đổi mất.

Tuy rằng lúc này còn chưa biết vật Trịnh Hạo Thiên lấy ra đến tột cùng là vật gì nhưng hầu như mọi người đều đã quyết đinh, dùng hết sức lực để trao đổi bảo vật.

Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên dang hai tay ra cười khổ, nói: "Tịch tiền bối, ngài coi đây là thứ gì chứ? Đây không phải là hòn đá tùy ý có thể nhặt bên đường, tại hạ may mắn thu được hai viên đã là thiên đại may mắn rồi, làm sao còn viên thứ ba!"

Giọng nói hắn lộ ra một cỗ nuối tiếc cùng bất đắc dĩ khó hình dung, bất luận kẻ nào nghe xong đều có xúc động.

Đúng thế, chí bảo như vậy thu được hai viên cũng khiến người khác đố kỵ rồi, nếu thu được ba viên, vậy có còn để người khác sống nữa không?

Tịch Tiếu Nhân thở dài một tiếng, nói: "Cũng đúng, vật ấy có thể thu được hai viễn đã là số phận nghịch thiên rồi, lão phu đúng là không nên trông cậy vào viên thứ ba."

Hắn vung tay áo lên, nói: "Các vị, lão phu đi trước một bước, cáo từ."

Dứt lời hắn xoay người, cứ vậy tiêu sái bay ra ngoài cốc.

Quy củ trong Vạn Bảo hiên, linh giả trừ phi bị trục xuất bằng không trong lúc giao dịch hội không thể tùy ý ra vào, thế nhưng, cái quy củ này không có bất cứ ước thúc nào với Tịch Tiếu Nhân.

Đương nhiên, cũng không ai nghĩ rằng không thích hợp, một vị đỉnh phong đại linh giả, tự nhiên có thể hưởng thụ một ít đãi ngộ cùng quyền lợi đặc thù chứ.

Vân Phiêu Phiêu cao giọng nói: "Tịch huynh, lẽ nào ngươi không ở lại xem các bảo vật khác?"

Tiếng cười sang sảng của Tịch Tiếu Nhân từ xa truyền tới: "Tịch mỗ chỉ cần vật này là đủ, Vân huynh, có duyên gặp lại."

Nghiêm Cảnh Nhất gật đầu, nói: "Hắn nói không sai, lão phu cũng cáo từ."

Vân Phiêu Phiêu cười khổ nói: "Nghiêm huynh, lão phu bảo chứng, trong các vật phẩm kế tiếp chắc chắn có tài liệu mà ngươi thích."

Nghiêm Cảnh Nhất khẽ lắc đầu nói: "Nếu là trước khi có vật này, lão phu tự nhiên không chịu rời đi, nhưng hiện tại..." Hắn rung đùi đắc ý nói: "Nếu quốc sắc thiên hương đã tới tay, vậy hạng phấn son dung tục há có thể khiến lão phu để trong mắt."

Dứt lời, hắn bước nhanh ra, không ngờ trực tiếp ra ngoài cốc, đuổi theo Tịch Tiếu Nhân.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không ngờ hai vị đại linh giả lại quyết đoán như vậy.

Nhưng mà càng như thế bọn họ càng hiếu kỳ với vật phẩm mà Trịnh Hạo Thiên lấy ra.

Trong đó hai vị linh giả cầm Mặc Tinh Thạc trao đổi trận đồ hối hận cũng đã muộn, nếu sớm biết vậy, bọn họ liền cầm Mặc Tinh Thạch chủ động trao đổi rồi.

Vân Phiêu Phiêu nhẹ vỗ tay, nói: "Các vị, giao dịch hội tiếp tục tiến hành."

Thiết Huyễn Hỏa vội vã khom người xác nhận, đi tới trên đài cao tiếp tục gọi một dãy số,

Nhất thời có người nhảy lên đài cao, lấy ra một vật phẩm sau đó giới thiệu, rồi lặng yên đứng chờ.

Chỉ là, không biết có phải bởi ảnh hưởng của hai vị đại linh giả cùng Trịnh Hạo Thiên hay không, bầu không khí hiện tại bình lặng hơn lúc trước nhiều, bởi vì đại đa số tâm tư mọi người đều bị hai viên Mặc Tinh Thạch kia hấp dẫn.

Vật mà vị linh giả lấy ra trên đài cao nếu là ngày thường chắc chắc khiến cho người ta một trận tranh đoạt, nhưng hiện tại tự động ảm đạm đi ba phần.

Hơn mười lần sâu, rút cuộc đến phiên Trịnh Hạo Thiên, trong lúc mọi người tràn ngập chờ mong, hắn lại xua tay, từ chối lên đài, động tác này của hắn nhất thời khiến mấy trăm người thất vọng ê chề, bởi vì bọn họ biết cơ hội thu được viên hạ phẩm Mặc Tinh Thạch thứ ba đã là xa vời.

Giao dịch hội giằng co bảy ngày bảy đêm rút cuộc kết thúc mỹ mãn.

Sau khi chấm dứt, mọi người dưới sự dẫn đường của quản sự lần lượt rời khỏi mảnh sơn cốc u tĩnh để lại cho họ những kỷ niệm khó quên này.

Trong hội giao dịch rất nhiều người đổi được bảo vật mà mình nhắm tới, mà có những bảo vật này bọn họ có khả năng lớn đột phá cực hạn, khiến tu vi bản thân cao hơn một bước.

Đương nhiên cũng có một vài người ôm tâm tình tiếc nuối rời đi...

Chỉ là vô luận bọn họ có thỏa mãn hay không, cuộc tranh chấp giữa hai vị đại linh giả Tịch Tiếu Nhân cùng Nghiêm Cảnh Nhất, chắc chắn sẽ khiến cho giao dịch đại hội lần này có thêm một nét bút khó phai...

Quyển 5: Vô Đề


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx