Dịch: Mon
Vân Phỉ chỉ cười, nói với vẻ bí mật: “Đừng hỏi nữa, mau đi mua cho ta một bộ mặt nạ đi.”
Trải qua hai năm nay, Tống Kinh Vũ đã hiểu rất rõ tính cách của Vân Phỉ. Nàng vẫn luôn tinh ranh láu lỉnh, đầu óc luôn có nhiều ý tưởng. Bây giờ không có tướng quân phu nhân ở bên cạnh, nàng càng không biết sợ là gì, chỉ làm theo ý mình, không ai quản nổi nàng. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể lùng sục khắp một ngày mới tìm được một bộ mặt nạ về giao cho nàng.
Vân Phỉ cầm tấm mặt nạ mỏng như cánh ve, nhìn vào gương, thật cẩn thận dán lên mặt mình. Tốn hai mươi lượng quả nhiên là đáng giá, tấm mặt nạ này không chỉ rất dễ dùng mà còn hết sức tự nhiên như thật, sau khi mang nó vào nàng như biến thành một người khác, cho dù tới gần quan sát cho kỹ thì cũng không nhận ra sơ hở gì.
Nàng soi gương, nhìn tới nhìn lui, cực kỳ hưng phấn. Phục Linh bưng trà bước vào, bất ngờ thấy trong phòng có một cô gái lạ thì giật mình nhảy dựng lên, trà nước trên tay cũng văng tứ tung khắp mặt đất.
Vân Phỉ thấy ngay cả Phục Linh mà cũng không nhận ra mình thì càng sung sướng hơn, nàng chống hai tay lên hông cười ha hả.
Phục Linh nghe thấy giọng của Vân Phỉ thì mới thở phào, vuốt ngực nói: “Trời ạ, tiểu thư, cô làm em sợ muốn chết, em còn tưởng là có trộm vào nhà chứ. Cái mặt nạ này đúng là y như thật, giống như là biến thành người khác vậy, có điều không xinh đẹp như tiểu thư.”
Vân Phỉ cười hì hì, nói: “Có đẹp hay không cũng không sao cả, chỉ cần không bị người khác nhận ra là được. Lỡ như sau này bị cha ta biết thì em phải giữ bí mật đấy.”
Phục Linh gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi, tiểu thư yên tâm đi.” Đột nhiên nàng ta sực nhớ tới, kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, cô định đi làm tiểu nhị thật sao?”
“Ta vốn định để em làm, nhưng nghĩ lại thì hễ chút là em lại giở chứng háo sắc, nhìn thấy khách nào có diện mạo anh tuấn chút xíu chắc là sẽ tặng thêm tiền cho người ta luôn. Hơn nữa…” Vân Phỉ đưa mắt lướt qua bộ ngực đồ sộ của Phục Linh, thở dài: “Chỗ này của em to quá, không cách nào giả nam trang được, nên tiểu thư ta đành phải đích thân ra tay thôi.”
Phục Linh đỏ cả mặt, không biết bị tiểu thư chê ngực to thì nên vui hay là mất vui đây.
Vân Phỉ ngắt khuôn mặt đang đỏ bừng của Phục Linh, cười nói: “Em đi mua cho ta một bộ quần áo của đàn ông, loại vải thô ấy.”
Phục Linh nói nhỏ: “Tiểu thư, chẳng phải ở Kinh Châu người đã kiếm được một khoản ngân lượng lớn sao.” Ngụ ý là cần gì phải làm mấy việc buôn bán nhỏ nhoi này.
Vân Phỉ lườm cho nàng ta một cái: “Ai lại chê tiền nhiều đâu chứ. Hơn nữa lòng người không đáng tin, nhất định phải có ngân lượng làm chỗ dựa mới được. Hai, em không hiểu đâu.”
Bộ dạng bà cụ non của nàng giống như là đã trải qua nhiều nỗi tang thương của nhân thế. Gương mặt tươi trẻ mịn màng, hồng hào xinh đẹp lại đi kèm với biểu cảm đã từng trải qua sóng gió này, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa tức cười.
Phục Linh không nhịn được mà cười phì một cái, nàng ta nào hay nỗi khổ trong lòng của Vân Phỉ.
Dối với Vân Phỉ mà nói, mẹ nàng chính là một tấm gương sống sờ sờ ra đấy, lúc nào cũng nhắc nhở nàng tình yêu là thứ không đáng tin, chỉ có ngân lượng mới là chân thật, cắn vào cũng có thể làm gãy răng. Dù sao ở kinh thành nàng cũng nhàn nhã, mở quán rượu vừa giết thời gian vừa có thể gom chút tiền sau này đưa ẹ.
Lúc nhỏ Vân Phỉ thường cùng ông ngoại đi thị sát mấy cửa hàng của Tô gia nên đếm những thỏi bạc trắng lấp lánh còn giỏi giang nhanh nhẹn hơn cả may vá thêu thùa, đọc sách ngâm thơ, viết chữ vẽ tranh này nọ. Lúc này không có ai quản thúc, chính là thời cơ tốt để nàng hăm hở kiếm tiền chứ ở trong nhà thật sự quá buồn chán.
Nàng đã hạ quyết tâm xây dựng cơ nghiệp ở kinh thành nên giao cho Phục Linh trách nhiệm dò hỏi mấy vị cấm vệ quân canh gác trước cửa xem loại rượu ở đâu ngon nhất kinh thành. Quán rượu có làm ăn được hay không, rượu chính là thứ quan trọng nhất.
Không lâu sau, Phục Linh hăm hở trở về bẩm báo: “Tiểu thư, bọn họ đều nói rượu ngon nhất kinh thành chính là thần tiên túy.”
Vân Phỉ vừa nghe đã cười phì một cái: “Cha, giọng điệu dữ dằn quá ha, thần tiên mà cũng chuốc say được.”
Phục Linh gật đầu: “Câu trả lời này đúng là rất ăn khớp với nhau. Em hỏi mấy vị cấm vệ quân cửa trước cửa sau, ai cũng trả lời như vậy.”
Vân Phỉ cười mỉm chi: “Rượu này như thế nào?” Nếu tám vị cấm vệ quân cửa trước cửa sau đều đồng thanh nói loại rượu này ngon thì chắc đây không phải là tin đồn vô căn cứ.
Phục Linh bẻ khớp ngón tay, đọc vanh vách những lời khi nãy cho nàng nghe: “Rượu này dùng nước suối trên núi để ủ, hương vị thơm nồng, ngọt thanh mát lạnh, vào miệng thì thanh thuần dễ chịu, dư vị kéo dài, chỉ phường rượu Ôn Kí với lịch sử hai trăm năm mới có được. Khi mấy vị cấm vệ quân nhắc đến đều luôn miệng ca ngợi, nước miếng suýt nữa cũng chảy ra.”
Vân Phỉ không nén được cười. Xem ra thần tiên túy đúng là rượu ngon.
Nàng lập tức gọi Tống Kinh Vũ tới, đưa cho y tờ ngân phiếu một trăm lượng, cười rạng rỡ: “Tống đại ca, huynh đến phường rượu Ôn Kí tìm người quản lí của họ thương lượng thử xem, hỏi giá cả của thần tiên túy thế nào, làm sao để mua được hàng, phải đặt cọc bao nhiêu, chúng ta sẽ mua rượu của phường rượu này về bán.”
Tống Kinh Vũ thấy nàng có vẻ rất quyết tâm mở quán rượu thì chỉ biết nhận lấy tờ ngân phiều rồi ra ngoài. Chưa tới nửa canh giờ, hắn đã quay về.
Thấy hắn tinh thần hăm hở, mặt mày rạng rỡ, Vân Phỉ tưởng là hắn mang về tin tức tốt nên mỉm cười ra đón: “Thế nào?”
Gương mặt trước giờ luôn lạnh lùng của Tống Kinh Vũ xuất hiện nụ cười hiếm hoi: “Rượu của Ôn gia chỉ cung cấp cho đại tưởu lâu của Lục gia và bán ột vài quan lớn quyền quý mà thôi.” Cho nên khi nghe được tin này thì hắn đã vui mừng suốt đọc đường về nhà.
Vân Phỉ thấy hắn mặt mày hớn hở thì còn tưởng là có tin gì tốt lành ghê lắm, ai ngờ vừa đưa đầu ra đã bị tạt ột chậu nước lạnh. Nàng thở dài một hơi, tin tức này đúng là làm cho người ta nửa mừng nửa lo.
Lo là, rượu này chỉ cung cấp cho đại tửu lâu của Lục gia và quan to quyền quý, quán rượu nhỏ của nàng không chen vào được. Mừng là, nếu như nàng có thể bán được loại rượu này, không cần tuyên truyền thì việc làm ăn cũng sẽ rất tốt. Xem ra khó mua cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến rượu của Ôn gia có danh tiếng như vậy, khiến người ta phải đồng thanh khen ngợi. Thường thì người ta hay có tâm lý thứ gì càng khó có được thì càng tốt.
Tống Kinh Vũ thấy nàng chau đôi mày đẹp, im lặng không nói thì tưởng rằng nàng đã biết khó mà lui nên mừng thầm trong bụng.
Đáng tiếc, hắn còn chưa vui mừng được bao lâu thì đã thấy mắt Vân Phỉ sáng rực lên, đôi mày đang chau lại kia cũng dần giãn ra, đôi má lúm đồng tiền cũng như ẩn như hiện. Vẻ mặt này hắn đã vô cùng quen thuộc, xem ra nàng đã nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho.
Quả nhiên, Vân Phỉ cười thật tươi với hắn: “Tống đại ca, huynh yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ mua được loại rượu này.”
—————–
Mỗi lần Úy Đông Đình gặp Vân Tông ở trong cung, nó đều nhát như chuột thấy hổ, ước gì kịp trốn tránh. Bộ dáng muốn co giò bỏ chạy mà ráng nhẫn nhịn vì không dám chạy ấy khiến người ta không nén được cười.
Điều kỳ lạ là hôm nay vừa nhìn thấy y từ xa, nó chẳng những lủi mất mà ngược lại còn chủ động tiến tới, cung kính thi kễ: “Đại tướng quân, tỷ tỷ của đệ bảo đệ nhắn câu này với tướng quân.”
Lòng Úy Đông Đình chợt rung động, hỏi: “Nhắn chuyện gì?” Y đã mấy ngày không được gặp nàng rồi, nhưng lại không tìm được lí do gì để đến chỗ của nàng nên chỉ có thể thám tính chút tin tức của nàng từ Vân Tông. Có điều thằng quỷ nhỏ A Tông này gần đây trở nên rất xảo quyệt, ‘đệ không biết’ đã biến thành ‘đệ không rõ’.
A Tông tròn xoe mắt, nói: “Tỷ ấy nói muốn trả lãi cho đại tướng quân, giờ ngọ ngày mai nếu đại tướng quân có thời gian thì mời ngài đến trước cửa phường rượu Ôn gia, tỷ ấy đợi đại tướng quân ở đó.”
Không ngờ nàng lại chủ động trả lãi cho y, xem ra rốt cuộc đã thông suốt rồi… Úy Đông Đình không nhịn được mà cong môi mỉm cười, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ, y vươn tay xoa đầu A Tông: “Được, giờ ngọ ngày mai ta nhất định sẽ đến.”
Giờ ngọ hôm sau, y thay một bộ áo gấm trắng, trang bị nhẹ nhàng đến đường Lạc Thủy, nơi đặt phường rượu của Ôn gia. Bảo tùy tùng đợi ở đầu đường, một mình y đi vào trong.
Phường rượu của Ôn gia rất nổi tiếng ở kinh thành, y cũng đã từng uống thần tiên túy, có điều không hiểu sao nàng lại hẹn gặp y ở đây, hơn nữa còn vào giờ ngọ, người trên đường tấp nập, quả thật là một nơi không thích hợp để bàn chuyện ‘lời lãi’.
Đường Lạc Thủy gần sông Lạc Hà, bên đường trồng toàn cây liễu. Nhưng trước cửa phường rượu Ôn gia lại trồng mấy gốc hợp hoan, nở hoa đỏ rực. Một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng dưới tàng cây, làn váy màu vàng nhạt bằng lụa mỏng được gió thổi tung bay như thần tiên.
Úy Đông Đình không khỏi khựng bước chân lại, lòng bỗng cảm thấy bối rối. Giữa ban ngày ban mặc mà y bỗng nhiên sinh ra cảm giác kì lạ giống như là ‘trăng treo trên cành liễu, người hẹn dưới hoàng hôn’.
Thiếu nữ kia mắt phượng mày ngài, xinh đẹp như tiên, dường như vừa bước ra từ trong tranh, dịu dàng hành lễ: “Đại tướng quân.”
Trong phường rượu phía sau hàng cây hợp hoan, hương rượu thơm mát thoang thoảng bay tới, khiến người ta có cảm giác như thoáng say mê, không biết là vì hương rượu trong không khí hay là vì đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng.
Y nhẹ nhàng bước tới, đưa tay che miệng tằng hắng một tiếng, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Trên đường lúc nào cũng có người, nàng sẽ không nói ra những lời khó nói ngay trên đường chứ.
“Tướng quân, tôi đã nghĩ ra phải trả lãi cho ngài thế nào rồi.” Nàng cười tươi tắn, lúm đồng tiền mê người tràn ngập ánh xuân.
Úy Đông Đình nghiêm mặt, chỉ ừ một tiếng mà không tỏ vẻ gì cả nhưng lại thấy tim đập hơi nhanh. Y cố kiềm nén tâm trạng kích động, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Nhưng lúc này, Tống Kinh Vũ bỗng dẫn ông chủ Ôn Trường An của phường rượu bước ra.
Ôn Trường An vừa thấy Úy Đông Đình đứng ngoài cửa thì cả kinh, vội vàng bước tới hành lễ: “Tiểu nhân không biết đại tướng quân giá lâm nên không đón tiếp từ xa được, xin đại tướng quân tha tội.”
Úy Đông Đình thật sự muốn trị tội của ông ta, vào thời khắc quan trọng thế này mà nhảy ra làm kỳ đà cản mũi.
“Ông chủ Ôn, ta muốn mua một vò thần tiên túy để tặng cho đại tướng quân.” Vân Phỉ mỉm cười, lấy một thỏi bạc ra đưa cho Ôn Trường An.
Ôn Trường An thấy thiếu nữ xinh đẹp như tiên này đứng cạnh quốc cữu gia, lại hết sức thân mật thì làm sao dám nhận ngân lượng của nàng. Ông ta vội vàng chạy vào trong phường rượu, đích thân ôm một vò rượu chạy ra: “Tiểu nhân kính biếu đại tướng quân, mong đại tướng quân nhận cho.”
Úy Đông Đình chẳng hiểu ra làm sao cả, đang định từ chối thì Vân Phỉ đã ra hiệu cho Tống Kinh Vũ nhận lấy vò rượu kia, sau đó nghiêng đầu cười nói với Ôn Trường An: “Ông chủ Ôn, sau này ta đến mua rượu, đừng nói ông sẽ không bán chứ?”
Ôn Trường An vội vã cười theo: “Tiểu nhân nào dám.” Người của quốc cữu gia, sao ông ta dám đắc tội chứ.
Vân Phỉ đã đạt được mục đích nên xoay lại cười với Úy Đông Đình. “Tướng quân, chúng ta đi thôi.”
Tống Kinh Vũ ôm vò rượu, chậm rãi đi theo sau hai người.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào làm dung nhan sáng trong như ngọc của nàng dần ửng hồng. Mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay làm trái tim y cũng bay bổng theo. Dường như nàng hẹn y đền bàn chuyện lời lãi, sao bây giờ lại biến thành chuyện mua rượu? Đi được vài bước, Úy Đông Đình không nhịn được mà nhắc nhở nàng: “Lãi đâu?”
Vân Phỉ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại tướng quân đã từng uống thần tiên túy chưa?”
“Uống rồi. Thì sao?”
Vân Phỉ ngẩng mặt lên, mỉm cười thật xinh đẹp: “Tướng quân nói lãi này còn quý hơn cả vàng, cuối cùng thì tôi cũng nghĩ ra rồi. Thì ra lãi mà đại tướng quân muốn lấy chính là thần tiên túy. Có câu: ngàn vàng khó mua được cơn say, cho nên thần tiên túy chính là lãi, tôi đoán đúng chứ?”
@by txiuqw4