Dịch: Mon
Sở dĩ Vân Phỉ muốn đi nhờ xe của Lục Nguyên là vì kinh thành được canh gác hết sức nghiêm ngặt, ngoài thành còn đặt mấy trạm kiểm soát, khi nàng và A Tông từ Kinh Châu đến, nhờ có dịch trưởng đưa vào thành nên dọc đường mới không bị tra xét. Bây giờ may mà Lục Nguyên đang định ra ngoài thành, chắc chắn hắn có mang theo giấy thông hành, hơn nữa bên cạnh hắn còn có tám tùy tùng, đi chung với hắn có vẻ an toàn hơn.
Sự tình cấp bách, nàng nhất định phải rời khỏi kinh thành, sau đó tìm một nơi nào đó ở gần đây để thay hình đổi dạng rồi thuê một chiếc xe ngựa về Kinh Châu. Vốn định đi nhờ xe Lục Nguyên ra khỏi thành, không ngờ hắn không biết thương người như thế.
Tuy thầm mắng hắn lạnh lẽo vô tình nhưng trước mắt có việc phải nhờ người ta nên Vân Phỉ đành phải xuống nước, nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương: “Xin công tử cho tôi đi nhờ một đoạn đường thôi, qua trạm kiểm soát tôi sẽ xuống xe ngay.” Nàng chớp chớp đôi mắt ngập nước, rưng rưng như muốn khóc: “Tôi không có giấy thông hành, xin công tử rủ lòng thương, giúp tôi đi mà.”
Bản lĩnh cần là có nước mắt của nàng, dù ở trước mặt Vân Định Quyền cũng có vài pần tác dụng. Đôi mắt đen sáng ngời rưng rưng nước mắt, giống như một dòng nước xuân ấm áp có thể làm tan băng giá.
Đáng tiếc, Lục Nguyên lại là một tảng đá ngàn năm không thay đổi, hắn coi như không thấy dáng vẻ chứa chan lệ hết sức đáng thương của nàng mà chỉ lạnh lùng nói tiếp: “Ta không quen biết cô, xuống xe đi.”
Vân Phỉ tức giận tới mức tim gan đều ứa máu. Đời này nàng chưa từng gặp phải kẻ nào khó chơi như vậy, cũng chưa từng thấy kẻ nào kiêu căng như thế.
Ở Kinh Châu, nàng là châu mục tiểu thư dưới một người trên vạn người, ai dám nói một chữ ‘không’ với nàng. Cho dù ở trước mặt Úy Đông Đình, nàng cũng chưa từng bị đối đãi một cách thờ ơ ngạo mạn như thế.
Vì thế, lòng tự trọng bình thường ít thể hiện cũng bị Lục Nguyên khiêu khích trỗi dậy, nàng nghiến răng, định xuống xe.
Đúng lúc này, từ con đường đối diện bỗng vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, một đội nhân mã đang lao tới thật nhanh. Vân Phỉ vừa thấy quần áo của cấm vệ quân là đã cả kinh, rồi nhìn lại người cầm đầm đang ra roi thúc ngựa chạy tới nhanh như chớp. Cho dù cách một khoảng khá xa nhưng dáng người cao lớn đĩnh đạc ấy không lẫn vào đâu được, là Úy Đông Đình!
Tim nàng đập loạn xạ, lập tức kéo màn che của xe ngựa xuống với tốc độ nhanh như sấm sét rồi rụt người vào trong xe.
Lục Nguyên vốn tưởng Vân Phỉ định xuống xe, ai ngờ nàng lại đột nhiên không chịu xuống mà còn kéo màn che lại thì bực bội chau mày: “Cô định làm gì, còn không mau xuống đi.”
Vân Phỉ quay đầu lại cười thật tươi với hắn: “Xin lỗi, lúc nãy tôi bị trật chân.” Trong lúc nói chuyện, đột nhiên có một tia sáng lạnh lóe lên, không biết từ khi nào trong tay nàng đã nắm một con dao, đặt trên cổ Lục Nguyên.
Lục Nguyên ngẩn ngơ.
Nụ cười trên môi Vân Phỉ tắt ngấm, nàng gằn giọng: “Không được lên tiếng, mau bảo xe ngựa đi tiếp.”
Lục Nguyên tức tới mức muốn ngất xỉu, có nằm mơ hắn cũng không ngờ được cô gái này lại cầm dao sắc theo bên người, hơn nữa còn dám trắng trợn uy hiếp hắn ngay trước mắt tám tên tùy tùng. Quả nhiên làm người tốt thật không dễ, thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ là đúng đắn nhất mà.
Lâu Tứ An và tám tên thị vệ ở bên ngoài đều không ngờ chỉ trong giây lát mà trong xe ngựa đã xảy ra chuyện trời đất đảo điên thế này.
Lâu Tứ An thấy màn che đột nhiên bị kéo xuống thì cảm thấy hơi kỳ quái, đang định hỏi một câu thì nghe Lục Nguyên từ trong xe nói vọng ra: “Ra khỏi thành đi.”
Giọng của Lục Nguyên không khác gì với bình thường, Lâu Tứ An không nghi ngờ gì cả, càng không tưởng tượng được đại tiểu thư của phường rượu Ôn gia, một cô nương xinh đẹp, yếu đuối đáng thương, bị người ta truy sát kia lúc này đang đặt một con dao sắc trên cổ công tử nhà mình. Thậm chí hắn còn mừng thầm trong bụng, phải chăng thiếu chủ đã nhìn trúng Ôn tiểu thư mỹ lệ vô song, động xuân ý nên mới kéo màn che xuống để hai người tiện trò chuyện trong xe, không muốn cho họ nghe thấy.
Vì đã tính toán trước hôm nay mình sẽ bị Tống Kinh Vũ ‘bắt cóc’ nên trước khi ra ngoài, để Úy Đông Đình không nghi ngờ, Vân Phỉ hầu như không mang theo quần áo, chỉ lấy ngân phiếu và mặt nạ giấu trong người. Để đề phòng bất trắc, nàng còn mang theo một con dao, không ngờ tới thời khắc quan trọng nó lại phát huy công dụng.
Từ kinh ngạc và tức giận lúc đầu, Lục Nguyên đã trở nên bình tĩnh lại. Nếu gặp phải bọn đạo tặc hung tợn độc ác thì có lẽ hắn còn lo sợ. Nhưng cô gái xinh đẹp và yếu đuối này, cho dù trên tay cầm dao sắc thì vẫn khó làm cho hắn sợ hãi. Nhưng hắn cũng không dám làm bậy, lỡ đâu chọc giận nàng, nàng cắt vào cổ hắn một cái, không chết cũng bị thương.
Hắn không muốn đổ máu một cách vô nghĩa, cũng rất sợ đau. Thôi được rồi, chẳng qua nàng chỉ muốn ra ngoài thành, mang nàng theo thì có sao. Nếu không phải nàng lừa hắn ngay từ đầu thì hắn đã không có ác cảm với nàng, đuổi nàng xuống xe.
Hắn trấn tĩnh lại, nhìn về phía Vân Phỉ. Hình như nàng đang rất căng thẳng, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, mang theo một chút khí phách, bộ dạng cầm dao giống như là một con thú nhỏ xù lông, ước chừng như lúc nào cũng có thể nhào tới cắn người.
Tiếng vó ngựa ầm ầm lướt qua bên cạnh xe ngựa, Úy Đông Đình dẫn cấm vệ quân đi xa dần, Vân Phỉ thầm thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn là y đang đến quán trà Lục Vũ.
Vân Phỉ biết một khi hay tin nàng bị Tần Vương bắt đi, y sẽ nhanh chóng siết chặt vòng vây ở các trạm kiểm soát, cho nên nàng phải đi chung với Lục Nguyên thì mới có thể thuận lợi rời khỏi đây, hơn nữa cũng đi được nhanh hơn.
Nàng nói nhỏ vào tai Lục Nguyên: “Bảo xe ngựa đi nhanh lên.”
Một mùi hương tươi mát từ đôi môi nàng khẽ thoảng qua, giống như một làn gió nhẹ giữa ngày xuân, mang theo chút hương hoa không biết tên. Lục Nguyên chưa bao giờ gần gũi với thiếu nữ trẻ tuổi như thế này nên trong lòng cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Lâu Tứ An, bảo xe đi nhanh một chút.”
Người ngoài xe ngựa không hề cảm thấy có gì khác thường, tám tùy tùng canh giữ hai bên xe ngựa, tiếng vó ngựa mạnh mẽ mà có trật tự.
Vân Phỉ thầm thở phào. Nàng nhìn Lục Nguyên, dáng vẻ im lặng nghe lời, không hề phản kháng này hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, mắt để trên đầu lúc nãy.
Lục công tử, ngươi cũng có lúc biết co biết dãn sao? Nàng thấy tức cười, lại như trút được giận, không nén được nên mỉm cười.
Nụ cười này còn tươi đẹp rạng rỡ hơn cả hoa nở giữa mùa xuân, khi khóe môi nàng cong lên, xe ngựa như chợt bừng sáng theo đó. Lục Nguyên nháy nháy mắt, cảm thấy chắc chắn là mình giận quá mất khôn rồi, sinh ra ảo giác.
Xe ngựa chạy thẳng ra ngoài thành. Tuy Úy Đông Đình đã dẫn người đi xa nhưng Vân Phỉ vẫn không dám khinh suất, kề sát con dao vào cổ Lục Nguyên, không dám lơ lỏng.
Nàng ngồi rất gần hắn, vào thời khắc quan trọng thế này nên cũng không màng tới chuyện ý tứ nữa, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên, đề phòng hắn bất ngờ kêu lên hoặc phản kháng.
Lục Nguyên lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ bị người ta nhìn một cách trắng trợn trong thời gian dài như thế, hơn nữa còn là một thiếu nữ xinh đẹp. Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nàng sáng lấp lánh, hồ thu trong veo ấy như mang theo độ ấm, làm hắn dần dần cảm thấy mặt mình cũng nóng lên.
Hắn mất tự nhiên nên quay mặt đi, muốn tránh đi ánh nhìn chăm chú của nàng. Nhưng hắn chỉ vừa nhúc nhích thì Vân Phỉ đã quýnh quáng, căng thẳng quát nhỏ: “Đừng nhúc nhích, quay mặt qua đây.”
Hắn không có phản ứng gì.
Vân Phỉ vươn tay nắm lấy cằm hắn, vặn mặt hắn qua không chút khách khí.
Những ngón tay nõn nà của thiếu nữ đặt trên cằm giống như là bàn ủi, làm gương mặt anh tuấn của Lục Nguyên đỏ và nóng lên. Hắn chưa từng bị người khác giới sờ mặt như thế nên vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt nói: “Cô làm gì vậy?”
Trong lúc tức giận, giọng của hắn có vẻ hơi lớn nên Vân Phỉ lập tức nói: “Đừng kêu!” May mà còn cách màn che, giọng nói vẫn không thoát ra ngoài xe ngựa.
Lục Nguyên đành phải nhỏ tiếng: “Ta không kêu, cô đặt dao ra xa chút, ta không thích bị người ta uy hiếp.”
“Lục công tử yên tâm, ta tuyệt đối không làm công tử bị thương, ta chỉ muốn đi nhờ xe của công tử một chút mà thôi.” Để chứng minh mình là người tốt, không có ác ý, Vân Phỉ vội vàng thu hồi bộ dáng dữ dằn, nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa nịnh nọt. Nàng chớp đôi mắt to tròn, nhẹ nhàng hỏi nhỏ: “Lục công tử có thể cho ta đi nhờ một đoạn không?”
Không mời mà cũng leo lên xe người ta cả buổi trời không chịu xuống, còn lấy dao ép buộc người ta, vậy mà còn nói chuyện kiểu này. Lục Nguyên hừ một tiếng, im lặng không đáp.
Vân Phỉ cười tươi tắn: “Vậy thì đa tạ Lục công tử.”
Lục Nguyên: “…..”
Khoảng hai khắc sau, xe ngựa tới trạm kiểm soát. Từ cửa sổ nhỏ trên xe ngựa nhìn ra, nàng thấy rõ bên ngoài có rất nhiều cấm vệ quân, kiểm tra từng người một đi ngang qua.
Vân Phỉ thấy thế thì quýnh lên. Vào thời khắc quan trọng này, Lục Nguyên không được lên tiếng. Nàng đưa tay ra vòng qua đầu hắn, dùng một tay bịt miệng hắn lại không chút khách khí.
Lục Nguyên vừa ngượng ngùng vừa lúng túng nên chỉ biết cứng người không dám nhúc nhích. Với tư thế này, hắn gần như bị nàng ôm vào lòng, không chỉ mũi và miệng đều chạm vào lòng bàn tay nàng mà thậm chí đầu hắn còn thoáng cảm giác được bộ ngực mềm mại của nàng.
Một mùi hương thoang thoảng cứ vây lấy hắn, giống như luồng hơi trong lồng hấp, nhanh chóng xông hắn đỏ cả mặt, người thì đầy mồ hôi, như muốn ngất đi.
Xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên giọng nói của Lâu Tứ an. Chỉ nghe có người ân cần nói: “Lục công tử đi thong thả.”
Quả nhiên có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ. Thậm chí còn không có người vén màn che xe ngựa của Lục Nguyên lên để nhìn một cái mà thấy giấy thông hành liền dễ dàng cho qua.
Xe ngựa lại xuất phát, rời xa trạm kiểm soát.
Cuối cùng Vân Phỉ cũng thở phào nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng. Chỉ cần rời khỏi kinh thành là nàng được tự do.
Dưới lòng bàn tay nàng, Lục Nguyên ú ớ kháng nghị. Nàng vội vã buông tay ra, Lục Nguyên liên tục hít thở không khí rồi dùng ánh mắt vừa xấu hổ vừa giận dữ lườm nàng. Mặt hắn đỏ như là một quả trứng hỉ[1].
Vân Phỉ thầm lấy làm lạ, sao mặt hắn lại đỏ thế này? Thế là nàng thân thiết hỏi: “Sao sắc mặt của huynh khác thường thế, lúc nãy ta không có bịt mũi huynh kia mà?”
Lục Nguyên hừ nhỏ một tiếng, không chịu trả lời. Con dao sắc lạnh vẫn cứ để tại cổ hắn, hương thơm thoang thoảng kia thì cứ không ngừng lan tỏa ra từ tay áo nàng. Rõ ràng là mùi hương rất nhạt, nhưng không biết sao hắn lại cảm thấy đầu choáng mắt hoa, tim đập không yên.
Đưa mắt nhìn xuống, những ngón tay cầm dao của nàng rất thon dài, trắng nõn như ngọc, đẹp như được điêu khắc từ ngọc mà thành. Lúc nãy hắn cũng bị một bàn tay che miệng, gần như là hôn lên bàn tay nàng. Vừa nghĩ đến đây, tim hắn tự dưng đập loạn nhịp.
Vân Phỉ vẫn cứ nhìn hắn chằm chặp, sợ hắn kêu lên hoặc giãy giụa. Bên trong ánh mắt dập dờn sóng nước, sáng long lanh kia như có một cái móc câu, chỉ cần nhìn vào một cái là sẽ bị nó hút vào trong đó.
Lục Nguyên như bị kinh hãi, vội vàng dời mắt đi không dám nhìn nữa. Nhưng cái móc câu kia như từ trong mắt nàng len lỏi vào mắt hắn, hơn nữa còn chạy dọc xuống, đi thẳng vào tim.
Thấy đã đi xa, cách trạm kiểm soát được một đoạn, Vân Phỉ mới thả con dao xuống, cười với hắn: “Đa tạ Lục công tử, lúc nãy đã đắc tội, mong công tử lượng thứ cho.”
Nàng đã chuẩn bị tâm lý, vừa lấy con dao ra là Lục Nguyên sẽ kêu toáng lên, bảo dừng xe lại, sau đó đá văng nàng ra ngoài.
Nhưng bất ngờ là Lục Nguyên không làm gì cả, chỉ đỏ mặt hừ một tiếng: “Có ai cầm dao tạ ơn người khác không?”
[1] Trứng dùng trong dịp đám cưới hoặc các ngày lễ, có màu đỏ rực
@by txiuqw4