Dịch: Mon
***
Vân Phỉ buộc mình phải trấn tĩnh, mỉm cười với hắn: “Ta về Lạc Dương. Triệu công tử có khỏe không?”
Triệu Sách nhìn dáng vẻ cải trang của nàng, khỏe môi khẽ nhếch lên, như trào phúng, như sung sướng khi thấy nàng gặp nạn: “Nhìn bộ dạng này thì chắc là vừa lén chạy trốn?”
Vân Phỉ không thèm để tâm đến sự châm chọc của hắn, bình tĩnh nhìn hắn: “Ta muốn về thăm mẹ và A Tông.”
Triệu Sách kéo cái ghế ra, giẫm một chân lên đó: “Nói thật đi.”
Nàng nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch, không biết lễ nghĩa của Triệu Sách, trong đầu chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn. Lúc ấy hắn mặc quần áo trắng in hình lá trúc, guốc mộc lộc cộc trên đất như phách nhịp, thanh thoát xuất trần như trăng thanh gió mát, cao cao tại thượng, giống như một vị tiên. Còn bây giờ, động tác của hắn giống hệt một thổ phỉ chính hiệu, vẻ thanh cao thoát trần ấy đã bị hắn giẫm nát bét dưới chân.
Mỗi lần nhìn thấy Triệu Sách, mỗi lời nói và hành động của hắn đều khiến Vân Phỉ có một cảm giác mới mẻ. Sự thay đổi của hắn khiến nàng cảm nhận được sức mạnh to lớn của môi trường và hoàn cảnh, nó có thể khiến người ta trở thành người khác. Nàng cũng vậy, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi mà nàng đã không còn là đại tiểu thư vô âu vô lo của chủ châu mục Kinh Châu.
“Những gì ta nói là thật, quả thật ta đang về Lạc Dương thăm mẹ và đệ đệ.”
Triệu Sách nhìn nàng, ung dung nói: “Có phải Úy Trác muốn giết cô không, cho nên cô mới chạy trốn. Sao Úy Đông Đình không bảo vệ cô?”
Vân Phỉ bị hắn vạch trần vết thương lòng một cách trắng trợn thế thì lòng bỗng nhói đau, nhưng nàng lại không để lộ vẻ đau thương ai oán như ý của hắn mà chỉ nở nụ cười: “Thế tử anh minh, vừa đoán đã đúng.”
Triệu Sách ngửa đầu cười ha hả: “Ha ha, cô cũng có ngày hôm nay.” Vừa nghĩ đến nàng rời khỏi Úy Đông Đình, không biết tại sao trong lòng hắn rất vui vẻ, vui đến nỗi chưa từng vui hơn.
Vân Phỉ đứng dậy, thản nhiên nói: “Chịu chút ơn như giọt nước thì cũng phải báo đáp bằng cả dòng suối, ta không dám mong ngươi báo đáp ta, nhưng cũng không muốn bị ngươi châm chọc thế này.”
Triệu Sách thôi không cười nữa, chắp tay nói với vẻ không đàng hoàng: “Ân nhân tại thương, xin nhận của Triệu mỗ một lạy.”
Vừa rồi Vân Phỉ sa sầm mặt nói câu ấy là để thăm dò hắn. Nếu hắn trở mặt thì chứng tỏ hắn là kẻ địch. Nếu hắn không trở mặt thì xem ra hắn đã bỏ qua thù hận với nàng, lòng còn nhớ đến chút ân tình hắn nợ nàng.
Thái độ này của Triệu Sách làm Vân Phỉ thở phào nhẹ nhõm. Lâu Tứ An nãy giờ cứ phập phồng lo lắng nay cũng được buông xuôi. Nếu thật sự động thủ với Triệu Sách thì hắn hoàn toàn không thể bảo vệ sự an toàn của Vân Phỉ.
Vân Phỉ ôn hòa nói: “Sao Triệu công tử lại ở đây?”
Triệu Sách cười nói: “Đại quân của Ngô Vương đang đối đầu với quân của Lâm Thanh Phong, Lạc Dương canh gác nghiêm ngặt, ta không thể vào thành. Đúng là trùng hợp, nay gặp được đại ân nhân cô, xem ra ông trời cũng giúp ta.”
Thì ra là thế.
Vân Phỉ nghĩ ngợi một lát rồi cười nói: “Ta đang rầu vì bên cạnh còn thiếu một nha hoàn đây. Nếu Triệu công tử muốn vào thành, không biết có bằng lòng chịu uất ức một chút, làm nha hoàn của ta không?”
Mặt Triệu Sách biến sắc, không vui nói: “Cô dẫn ta vào thành, còn cần nha hoàn gì chứ?”
Vân Phỉ nghiêm nghị nói: “Chân dung của Triệu công tử sớm đã được dán ngoài cổng thành, nếu muốn phòng ngửa sơ suất thì tốt nhất là giả làm nữ tử, như thế mới có thể không khiến người ta nghi ngờ.”
Triệu Sách trầm ngâm một lát, khịt mũi hừ một cái thật mạnh, coi như là miễn cưỡng đồng ý.
“Làm phiền Triệu công tử đi mua hai bộ quần áo qua đây, sáng sớm ngày mai mặc vào, ta dẫn huynh vào thành.”
Triệu Sách im lặng không nói, sa sầm mặt, quay người đi ra chợ mua hai bộ quần áo phụ nữ rồi trở về.
Đoàn người lập tức khởi hành. Lúc đầu Vân Phỉ vẫn còn đề phòng nhưng thông qua việc bắt Triệu Sách giả làm nữ này, thấy hắn không hề có ác ý gì với mình, cũng chịu làm theo kế hoạch của mình thì trong lòng nàng mới hoàn toàn không đề phòng nữa.
Đêm ấy, đoàn người tá túc trong một gia đình nông dân ở ngoại thành Lạc Dương.
Đã gần vào mùa đông, đêm khuya lạnh thấu xương, dù đóng cửa sổ lại mà vẫn nghe gió bắc rít gào trong đêm. Gia đình này rất nghèo, chăn đệm trên giường rất mỏng manh, Vân Phỉ cuộn người trong chăn mà vẫn lạnh đến phát run.
Tuy ngồi trên ngựa chạy như điên suốt cả ngày, vừa mỏi vừa mệt nhưng nghĩ đến chuyện sắp được gặp mẹ và đệ đệ thì ngoại việc vui mừng ra, lòng nàng còn nhiều ưu tư.
Bây giờ bên cạnh Vân Định Quyền có thêm mấy thế lực. Lâm Thanh Hà có Lâm Thanh Phong là chỗ dựa, thực lực mạnh nhất. Triệu Hiểu Phù thân cô thế cô nhưng lại được cha yêu nhất. Còn có một người đáng sợ nhất, chính là Anh Thừa Cương. Cho nên nàng về tới Lạc Dương, tuyệt đối sẽ không được như Lâu Tứ An nói, là công chúa cao quý, sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, không ưu không lo. Những ngày tiếp theo của nàng sẽ là dè dặt từng bước, như đi trên mặt băng mỏng, nếu không cẩn thận thì cả nàng, mẹ và A Tông đều sẽ bị người ta giẫm dưới chân, tính mạng khó giữ.
Đột nhiên, vài tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Vân Phỉ hỏi nhỏ: “Ai?”
Bên ngoài vang lên tiếng đàn ông sang sảng: “Là ta, Triệu Sách, ta có chuyện buồn bán với cô.”
Vân Phỉ nghe là hắn thì hơi khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Có gì để sáng mai chúng ta nói sau đi.” Đêm khuya, cô nam quả nữ cùng chung một phòng, dù sao nàng cũng phải lo lắng chứ.
Triệu Sách ở ngoài cửa cười xì vài tiếng châm chọc. “Ta và cô ngủ chung một giường biết bao ngày, nếu lão tử muốn làm gì thì đã làm rồi, còn chờ đến hôm nay à.”
Tuy rằng giọng hắn không lớn lắm, nhưng Lâu Tứ An ở phòng bên cạnh. Mặt Vân Phỉ nóng lên, vội vàng đứng dậy đi mở cửa, sợ hắn lại nói thêm những lời gì đó khiến người ta hiểu lầm. Nhưng hắn nói cũng đúng, lúc ấy nàng bị hắn bắt cóc, trên đường đi sớm chiều ở chung, cùng ngủ một giường mà hắn cũng không làm gì, hôm nay hắn càng không nên có ý đồ gì xấu.
Nghĩ đến đây, nàng cũng trấn tĩnh lại, mở cửa phòng ra.
Một cơn gió lạnh ùa vào, ngọn lửa đỏ trước mặt bị gió thổi bùng lên. Vân Phỉ không ngờ trên tay Triệu Sách lại là một chậu than. Nàng vừa bất ngờ vừa vui mừng, mỉm cười nói cảm ơn với hắn.
Triệu Sách hừ lạnh một tiếng: “Cô mà chết cóng thì ta cũng không thể vào thành.” Rõ ràng là có ý tốt, thế mà hắn lại cố ý làm ra vẻ dữ dằn, không để cho người ta nhận ra sự quan tâm trong đó.
Vân Phỉ đóng cửa lại, Triệu Sách đặt chậu than xuống, căn phòng bỗng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Triệu Sách đưa chậu than xong vẫn chưa chịu đi, tự kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống, giơ hai tay hơ trên chậu than. Hắn cụp mắt xuống, hàng mi vừa dài vừa rậm, những ngón tay thon dài vẫn sạch sẽ và trắng trẻo, giống như một đôi tay chưa từng nhiễm bụi trần. Nghĩ đến xuất thân của hắn, nhớ tới hoàn cảnh của hắn, Vân Phỉ đột nhiên có cảm giác cùng chung cảnh ngộ.
Nàng và hắn giống nhau, trời đất bao la nhưng lại không chốn dung thân, biển người mênh mông nhưng không có người để dựa vào.
Nàng nhẹ giọng gọi hắn: “Triệu Sách.”
Triệu Sách ngẩng đầu lên, hung dữ trợn nàng một cái: “Dám cả gan gọi thẳng tên của lão tử sao.”
“Ngươi già lắm sao?” Vân Phỉ lườm lại hắn một cái, không hề sợ hãi, ngược lại còn cười: “Bây giờ ta và ngươi đều là những người lưu lạc chân trời, chi bằng hãy làm bằng hữu với nhau, ngươi thấy sao?”
Triệu Sách hừ lạnh: “Trước nay lão tử không làm bằng hữu với đàn bà.”
Vân Phỉ mỉm cười: “Trùng hợp thật, trước nay ta cũng không tin vào đàn ông. Có điều mọi chuyện đều có ngoại lệ, nếu ngươi chịu làm bằng hữu với ta thì chỉ có trăm lợi mà vô hại, sao lại không làm? Sau khi ta vào thành thì lập tứ trở thành công chúa cao quý, có thể giúp ngươi rất nhiều việc.”
Triệu Sách nheo mắt lại, gật đầu: “Ừ, không tồi, thân phận công chúa đúng là có thể giúp ta làm rất nhiều chuyện. Vậy cô nói xem ta phải làm gì?”
“Trước tiên huynh hãy cho ta một tín vật, ta mang vào cung giao cho quận chúa, chỉ cần để nàng ấy tin tưởng ta là được.”
Triệu Sách im lặng một lát rồi móc từ trong áo ra một miếng ngọc bội, đưa cho Vân Phỉ: “Đây lễ quà của phụ vương tặng cho ta, muội ấy sẽ nhận ra.”
Vân Phỉ cất miếng ngọc bội hình rồng này vào trong áo, nghiêm túc nói: “Triệu Sách, tình cảm cảm cha con mười sáu năm giữa ta và Vân Định Quyền đã chấm dứt, sở dĩ ta giúp huynh là vì huynh là kẻ thủ của ông ấy. Ta và huynh kết bằng hữu với nhau, mặc kệ sau này là địch hay bạn thì bây giờ cũng coi như là đồng minh, hy vọng chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, không làm ra những chuyện bội bạc phản trá.”
Nàng giơ tay ra, mỉm cười: “Nào, chúng ta đập tay để thề.”
Triệu Sách nhìn lòng bàn tay hồng hào của nàng, mắt lóe sáng, hừ một cái: “Ấu trĩ, đập tay để thề thì sẽ chắc chắn được sao? Biết bao nhiêu người làm trái lời thề mà có bị thiên lôi đánh đâu. Người tốt không thọ, kẻ xấu sống lâu, hiểu chưa đồ ngu ngốc.”
Vân Phỉ chưa từng bị ai mắng như vậy, nhưng may mà bây giờ lòng dạ nàng rộng rãi đến nỗi có thể chống thuyền nên không thấy tức giận, chỉ thở dài một tiếng: “Triệu công tử, bây giờ huynh không giống một thế tử gia đọc đủ thi thư gì cả, nói chuyện thật là thô lỗ quá.”
Đôi mắt hoa đào của Triệu Sách trừng lên, dữ dằn nói: “Thì đã sao, lão tử thích thế đấy. Cha cô làm ra vẻ nho nhã, giả vờ như chính nhân quân tử lắm, thật ra lại chẳng phải thứ gì tốt.”
Lúc này Vân Phỉ nghe hắn mắng chửi cha mình thì lại cảm thấy khoái trá không sao tả được. Hắn đã nói những lời mà nàng không thể nói ra, khiến nàng thấy hả hê.
“Sau khi ta dẫn huynh vào thành thì huynh cứ ở trong khách điếm Như Quy, ta sẽ phái người liên lạc với huynh, hoặc ta sẽ đích thân đến. Huynh hãy dùng tên giả là Tần Thủ[1].”
Mắt Triệu Sách quắc lên: “Cầm thú? Có đang chửi khéo ta đấy hả?”
Vân Phỉ mỉm cười: “Vậy được rồi, huynh tự lấy tên khác đi.”
“Tần Thế.”
“Được, nếu ta phái người đến thì sẽ mang tín vật theo. Huynh nhìn cho kỹ đi.” Vân Phỉ tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa cho Triệu Sách.
Triệu Sách nhìn thật kỹ rồi trả lại cho nàng.
Vân Phỉ đeo chiếc nhẫn vào tay, nói: “Sau khi vào kinh, chúng ta nội ứng ngoại hợp, xem tình hình rồi hành động.”
“Được.” Triệu Sách nhìn nàng rồi đứng dậy đi.
Vân Phỉ bước ra đóng cửa lại, vẫn cứ tươi cười. Không ngờ có một ngày nàng và Triệu Sách lại trở thành bằng hữu. Bất luận tương lai thế nào, nhưng ít nhất hiện tai hắn không coi nàng là kẻ địch nữa.
Trên bầu trời đêm có vài ngôi sao rải rác, gió đêm khẽ ùa vào mặt, thổi bay những luồng hơi ấm áp tỏa ra từ chậu than hồng.
Triệu Sách nghe được tiếng đóng cửa phía sau thì đứng yên một lát. Trước nay hắn chưa từng làm bằng hữu với nữ tử, nàng là ngoại lệ duy nhất, hoặc có lẽ là ngoại lệ trong cả đời này.
Sáng sớm hôm sau, Vân Phỉ khôi phục thân phận nữ nhi, Triệu Sách giả làm nữ nhi.
Vân Phỉ vừa nhìn thấy thì cười phì một cái.
Triệu Sách hung tợn nói: “Không được cười.”
Vân Phỉ khen ngợi thật lòng: “Triệu công tử cải trang thành nữ đúng là đẹp tựa như tiên, khuynh quốc khuynh thành.”
Triệu Sách đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh một cái rồi leo lên ngựa.
Thật ra Vân Phỉ không hề nói đùa. Triệu Sách vốn đã có dung mạo rất đẹp, lúc này mặc quần áo nữ nhi vào thì càng duyên dáng uyển chuyển, khuynh quốc khuynh thành, thậm chí còn có vẻ yêu kiều quyến rũ hơn cả Triệu Hiểu Phù, ngay cả một nữ nhi chân chính như Vân Phỉ còn phải tự nhận là không bằng.
Chiều hôm ấy, đoàn người đến được lạc dương. nhìn tường thành cao lớn, nhìn kinh thành quen thuộc, lòng Vân Phỉ càng thấy nao nao.
Cảm giác vinh hoa phú quý và tương lai mờ mịt cùng đan xen lẫn nhau khiến lòng nàng vừa sung sướng vừa nặng nề, rồi lại tràn ngập ý chí chiến đấu.
Bất luận phía trước có chông gai thế nào, nàng đã dám đến thì sẽ đối mặt, sẽ không sợ hãi hoặc chịu khuất phục.
[1] Trong tiếng Hán, Tần Thủ phát âm là qín shǒu, còn cầm thú là qín shòu, nghe gần giống nhau
@by txiuqw4