sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 196 - 192 - 198 - 199 - 200

Sau khi buổi họp báo kết thúc, sự tức giận của cư dân mạng đạt tới độ cao chưa từng có

"Tinh Huy làm quả này đẹp quá! Loại tiện nhân như này nhất định phải phong sát!"

"Đã làm sai còn phách lối, tôi cũng quỳ! Chỉ tiếc cho bộ phim hay như Thiên Hạ!"

"Tại sao mọi người chỉ ở đây chửi mắng Ninh Tịch? Tôi hy vọng có người đứng ra vả mặt cô ta!"

"Ninh Tuyết Lạc đúng là hiền lành quá, nếu là tôi thì chắc chắn đã kiện rồi!"

"Vị kim chủ đứng sau lưng Ninh Tịch rốt cuộc là ai, cầu cao thủ tìm người?"

...

Không chỉ có như vậy, chỉ cần có một người nói giúp Ninh Tịch một câu thôi thì tất cả mọi người sẽ ùa lên công kích người đó, thế nên không một ai dám đưa ra ý kiến bất đồng.

Xem ra Ninh Tuyết Lạc bị bức tới nóng nảy rồi, muốn tốc chiến tốc thắng ép cô đến không cách nào vùng lên được nữa.

Ninh Tịch lướt lướt weibo của mình đột nhiên phát hiện không đúng, weibo của cô đột nhiên liên tục được tag vào cái gì đó, khu bình luận cũng bắt đầu điên cuồng nhảy...

Hửm, lại xảy ra chuyện gì nữa?

Di động cứ lóe lóe thông báo rất nhiều lần đến nỗi bị lag luôn, Ninh Tịch vất vả lắm mới mở lại một lần nữa sau đó thì liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hoàng Tử Cá Chép: Hoan nghênh bạn học Tiểu Tịch gia nhập đại gia đình Thịnh Thế ~ @Ninh Tịch

Mẹ nó!

Ninh Tịch không nhịn được trợn to hai mắt, cô còn tưởng mình nhìn lầm rồi chứ.

Con hàng này có phải điên rồi không?

Tin này vừa mới đăng lên, toàn bộ weibo như bùng nổ, các cư dân mạng chen chúc đến:

"Đm, tôi thấy cái gì đây? Con tiện nhân Ninh Tịch kia mà lại vào Thịnh Thế?"

"Tôi không tin, tôi không tin! Cá chép nhỏ đáng yêu nhà tôi chắc chắn bị hack rồi! Nhất định là vậy!"

"Chí lí chí lí! Thịnh Thế vốn nổi tiếng là công ty tốt, sao có thể kí hợp đồng với con tiện nhân hèn hạ vô liêm sỉ như Ninh Tịch chứ?"

"Nếu đây là thật thì Thịnh Thế đen rồi! Đời này tôi sẽ không ủng hộ bất cứ nghệ sĩ nào của Thịnh Thế nữa!" "Vốn đang rất có hảo cảm với Lục Cảnh Lễ, nhưng không ngờ yêu nghiệt trợ Trụ vi ngược* lại chính là anh ta! Quá thất vọng! Kí với ai cũng được, tại sao lại kí hợp đồng với cái loại người như vậy? Bởi vì cô ta đẹp sao?"

"Mẹ kiếp! Chẳng lẽ con tiện nhân Ninh Tịch này leo lên giường của nam thần Cá chép sao? Đừng ai cản tôi! Tôi muốn giết cô ta!"

(RIP bạn Cảnh lễ, nếu anh trai của bạn đọc được những dòng này thì... ha ha... )

...

Ninh Tịch đỡ trán, đã biết là sẽ thế mà...

Lục Cảnh Lễ có cần vội vàng như vậy không hả? Tại sao không đợi sau họp báo rồi mới công bố? Chẳng phải đây là cố tình khiến cô bị ăn chửi sao?

Mắt thấy dân tình sôi sục lên, đến nỗi các nghệ sĩ trực thuộc công ty Thịnh Thế cũng bị liên lụy, Ninh Tịch đang suy nghĩ cô nên làm cái gì, nhưng chưa đến một giây sau, cô nhìn thấy một thứ mà khiến cô nghẹn họng trân trối.

Cô cô cô... cô mới nhìn thấy cái gì?

Cô thấy Lục Đình Kiêu share lại bài đăng kia của Lục Cảnh Lễ!

Tài khoản của Lục Đình Kiêu cũng chả khác gì mấy tài khoản “quỷ nhập tràng” cả, tất cả những bài đăng đều có nội dung rất cứng nhắc, ví dụ như là chúc mừng năm mới công ty, phòng ban nào mới thành lập hay là thông báo hợp tác làm ăn lớn nào đó, hoặc không chính là những lý luận kinh tế chuyên môn khiến người khác không thể hiểu nổi...

Chỉ có điều, fan của Lục Đình Kiêu nhiều vô cùng.

Nam thần mà, dẫu cho nửa năm mới đăng bài một lần cũng đủ khiến một đám fan não tàn điên cuồng.

Một Lục Đình Kiêu trước nay luôn chỉ chú ý đến những công việc của tập đoàn lại chia sẻ bài đăng này của Lục Cảnh Lễ, hơn nữa còn “tặng” kèm không ít chữ: “Hoan nghênh Ninh Tịch gia nhập.”

Việc này đã không đơn giản chỉ khiến weibo nổ như trước nữa mà lượng tương tác trên weibo cũng nháy mắt bùng nổ, thậm khí còn khiến hệ thống bị quá tải, lag mất mấy phút mới bình thường lại...

Dư luận trên mạng cũng xảy ra sự nghịch chuyển thần kì:

"Trời ơi! Tôi đang nhìn cái gì đây? Tôi phải vào WC bổ sung năng lượng mới có thể bình tĩnh được!"

"Một người thì còn có khả năng bị hack, hiện tại thì ngay cả Lục Đình Kiêu cũng chia sẻ rồi thì còn có thể là giả sao? Thịnh Thế thật sự kí hợp đồng với Ninh Tịch sao? Hơn nữa còn kinh động cả Lục Đình Kiêu? Tôi sắp không hiểu thế giới này rồi!"

"Nếu Lục Đình Kiêu đã chia sẻ vậy thì nhất định anh ta đã biết, hơn nữa còn đồng ý với quyết định này, Lục Cảnh Lễ có thể vì bị sắc đẹp mê hoặc mà khiến đầu óc u mê nhưng Lục Đình Kiêu thì tuyệt đối không thể! So ~(Thế nên) chuyện này hẳn có điều khuất tất!"

"Đúng, nhất định có điều khuất tất! Chắc hẳn tiếp theo Thịnh Thế sẽ có động tác lớn nào đấy? Cứ lặng lẽ chờ đợi tình thế đảo ngược đi!"

"Tôi không nói gì hết! Tôi chỉ lặng lẽ nhìn thời cuộc xoay vần! Kiên định ủng hộ nam thần của tôi! "

"Đang chờ đợi chân tướng rõ ràng! Tin tưởng “ông nồng” của tôi!"

...

Tóm lại là sau khi Lục Đình Kiêu chia sẻ thì dư luận một chiều đã bị kéo trở lại trong nháy mắt, tất cả các cư dân trên mạng đều giữ trạng thái trung lập, thậm chí bắt đầu khôi phục lí trí.

Ninh Tịch lướt weibo một hồi, tình thế đúng là biến ảo không ngừng.

Quả nhiên Đại ma vương đã ra tay thì gạo cũng xay ra cám!

Chủ yếu là hình tượng của Lục Đình Kiêu thật sự quá hoàn hảo, từ lúc tiếp nhận Lục thị đến nay chưa từng có quyết định nào sai lầm, khủng hoảng kinh tế 5 năm trước khiến biết bao công ty phá sản, chỉ có duy nhất Lục thị là vẫn đứng sừng sững không ngã, thậm chí còn đảo ngược tình hình mà lưu tên mình vào sử sách. Nói tóm lại thì lời nói của thần có ai không tin...

Cùng lúc đó, trong phòng khách của Lục gia...

Lục Cảnh Lễ ôm di động nằm trên sofa lăn lộn, khóc lóc om sòm: "Đậu mế! Những thứ khốn khiếp này đang nói cái gì? Cái gì mà em có thể vì bị sắc đẹp mê muội mà đầu óc u mê, nhưng anh thì tuyệt đối không thể? Oan uổng muốn chết! Vì sắc đẹp mà đầu óc u mê rõ ràng là anh! Là anh, là anh, là anh! Hu hu hu! Oan cho em quá... so với Đậu Nga còn oan hơn..."

Đang rên rỉ, thì Ninh Tịch trở về.

"Nhị thiếu, tôi từ xa đã nghe thấy tiếng anh đang tru tréo rồi, đang gào cái gì thế?" "Không có gì!" Lục Cảnh Lễ lập tức ngồi thẳng dậy trong ba giây, có oan cũng khó nói nên lời.

Lúc nãy cho dù Lục Cảnh Lễ lăn lộn đến trăm vòng Lục Đình Kiêu cũng không thèm nhìn lấy một cái thì bây giờ lại ngẩng đầu lên từ trang sách: "Về rồi, đã gặp Lâm Chi Chi chưa?"

Ninh Tịch gật đầu: "Đã gặp rồi, chị Lâm rất tốt, đúng là kiểu tôi thích, bộ dáng mặt lạnh như thế khiến tôi cảm thấy thật an toàn!"

Lục Đình Kiêu: "..."

Câu này đúng ra thì không có vấn đề gì, nhưng sao anh nghe lại thấy có mùi nguy hiểm chứ?

Ninh Tịch nói xong lập tức trợn mắt nhìn Lục Cảnh Lễ một cái: "Nhị thiếu, anh cũng quá vội vàng rồi, tại sao lại công bố chuyện tôi kí hợp đồng với Thịnh Thế ngay lúc này chứ?"

Lục Cảnh Lễ ra vẻ tiểu gia đây anh minh thần võ, mở miệng nói: "Đương nhiên là vì tăng nhân khí, tăng độ hot cho cô chứ sao? Cô nhìn xem bây giờ cô hot bao nhiêu, toàn dân đều đang nói về cô!"

Ninh Tịch "ha ha" một tiếng, lườm anh ta một cái rồi nói: "Nếu không phải nhờ Lục Đình Kiêu ra tay cứu giúp thì bây giờ hai chúng ta đang bị mắng thành gian phu dâm phụ đấy?"

Lục Cảnh Lễ nghe vậy cũng lộ ra mấy phần chột dạ, nhỏ giọng nói: "Mắng cứ mắng, đằng nào ngày mai chả rõ ràng hết!"

Lục Cảnh Lễ cũng đoán được sẽ bị cư dân mạng chửi nhưng không ngờ lại bị chửi khó nghe như vậy, còn là phương diện kia...

Mới vừa nãy anh Hai thấy những bình luận kia thì sắc mặt cũng xanh mét...

"Bây giờ cô có thể đăng weibo thông báo chuyện họp báo ngày mai." Lục Đình Kiêu nhắc nhở.

"À à, tôi đăng đây!"

Ninh Tịch đăng weibo xong, Lục Cảnh Lễ cũng theo sau chia sẻ lại, không lâu sau thì Lâm Chi Chi cũng chia sẻ.

Lúc này, màn hình di động chợt lóe sáng - là Giang Mục Dã gọi tới.

"Alo, Giang..."

"Ninh Tiểu Tịch! Bà ký hợp đồng với Thịnh Thế? Tại sao không bàn với tôi một tiếng? Rốt cuộc bà có nhìn email của tôi gửi cho không đấy hả?" Tiếng gầm thét của Giang Mục Dã truyền tới.

"Hửm, không phải ông rất bận sao? Tôi quấy rầy ông làm gì, chưa kể cái email ông gửi có liên quan đến chuyện này sao?"

Giọng của Giang Mục Dã thật sự quá lớn, Ninh Tịch lúng túng cười cười với Lục Đình Kiêu, sau đó cầm di động lên lầu nói chuyện.

Lục Cảnh Lễ sờ cằm một cái sau đó cho anh trai một ánh mắt đầy ý vị: "Anh, xem ra có người muốn ngáng chân anh? Ài, thật đáng thương, ai biểu lại thích cùng một người với anh! May em không cùng sở thích với mấy người chậc chậc..."

Đầu dây bên kia, Giang Mục Dã tức đến thiếu chút nữa thì tắt thở: "Đến giờ bà vẫn chưa xem?"

"Xin lỗi, tôi quên mất! Rất quan trọng sao? Tôi cứ nghĩ là ông lại gửi cho tôi mấy cái video kinh dị nào đó..."

Giang Mục Dã hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: "Bà, bây giờ, lập tức,mở, email, tôi, gửi, ra xem, không được cúp điện thoại, làm ngay bây giờ!"

"Được, được, được, xem thì xem!"

Ninh Tịch bất đắc dĩ mở máy tính kiểm tra hộp thư, mò đến email của Giang Mục Dã, kế tiếp là mở file đính kèm theo thư.

Trong file đính kèm là một một tấm ảnh cùng một đoạn ghi âm.

Cô mở ra tấm ảnh trước, trong hình là chụp lại một đoạn chat nói chuyện phiếm.

"Oa, cháu ngoan của mình thật đáng yêu! Con trai của mình thật đẹp trai" Lục lão phu nhân kích động đến mức không biết nên khen ai trước mới được.

"Đình Kiêu à, bộ quần áo của con và Tiểu Bảo là ai mua đó? Có phải là cô gái mà con thích không?"

"Ừm."

"Mẹ biết ngay mà, con thì làm sao có thể chọn bộ quần áo có phong cách như thế này được! Nhìn xem, trông sáng sủa đẹp đẽ biết bao nhiêu? Suốt ngày chỉ mặc đồ tối thui, thế nên cũng khiến Tiểu Bảo đen sì một màu như con! Quả nhiên vẫn cần đến bàn tay của phụ nữ!"

"Ảnh cũng là do cô gái đó chụp sao?"

"Ừm."

"Ôi má ơi! Chị dâu tương lai cũng thật là nghịch thiên! Thế mà có bản lĩnh khiến anh mặc màu này, còn ngoan ngoãn chụp ảnh nữa chữ! Trước đây em có tặng cho anh một bộ màu sắc tương tự, lúc đó anh còn khinh bỉ gu thẩm mĩ của em nữa chứ"

...

Đoạn đối thoại này là của chính Lục Đình Kiêu, hai ông bà nhà họ Lục và Lục Cảnh Lễ.

"Đang nhìn sao?" Giang Mục Dã thúc giục.

"Ừ." Ninh Tịch vẻ mặt phức tạp mà gật đầu, sau đó mở file ghi âm ra.

Một đoạn xào xạc vang lên rồi đến tiếng của Giang Mục Dã vang lên

"Cậu, cậu đối với Ninh Tịch rốt cuộc là có ý gì?"

Tiếp theo là giọng của Lục Đình Kiêu: "Cậu đối với Ninh Tịch..."

"Đúng! Cậu không thấy thái độ của cậu với Ninh Tịch rất mập mờ sao?" Giang Mục Dã chất vấn.

Giọng điệu lười biếng mà nguy hiểm của Lục Đình Kiêu vang lên: "Cậu nghĩ rằng biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng, nếu cháu vẫn không hiểu..."

Nghe đến đây, trái tim Ninh Tịch tựa như dâng lên tới cổ họng, tựa như đang đứng giữa hiện trường cảm nhận được tâm trạng chờ mong câu trả lời từ Lục Đình Kiêu của Giang Mục Dã.

Lục Đình Kiêu... sẽ nói gì?

Đợi ba giây, nhưng giống như đợi ba thế kỉ, đoạn ghi âm rốt cuộc cũng vang lên tiếng của Lục Đình Kiêu.

Anh nói: "Hiểu rõ chưa?"

Ninh Tịch ngu người, tình huống gì đây? Hiểu cái gì?

Ngay tại lúc Ninh Tịch cho rằng cô nghe thiếu cái gì, bấm chuột dừng ở nút phát lại thì Giang Mục Dã ở đầu bên kia lạnh lùng nói: "Không cần nghe lại, bà không nghe lầm đâu, quả thật cậu ý chỉ nói ba chữ đó nhưng trước khi nói ba chữ đó, cậu ấy hôn bà ngay trước mặt tôi."

"Hở... cái gì...?" Ninh Tịch ngẩn ngơ: "Tại sao tôi lại không biết gì cả?"

"Đêm đó bà uống say, là bữa tiệc tẩy trần cho tôi ấy!" Giang Mục Dã nhắc nhở.

Ninh Tịch cuối cùng cũng nhớ ra...

Đó là cái đêm cô đi nhầm vào phòng của Chu Hướng Thành...

Sau đó Lục Đình Kiêu lại đích thân đưa cô về phòng của đoàn làm phim, hơn nữa còn bảo cô sau khi tan cuộc thì chờ anh cùng về.

Về sau thì... cô vừa nhìn thấy Lục Đình Kiêu liền bất tỉnh nhân sự, chuyện sau đó cũng không có ấn tượng gì. Lúc ấy có Giang Mục Dã ngay bên cạnh, đoạn đối thoại này hẳn là vào lúc đó...

Thấy Ninh Tịch mãi không trả lời lại, Giang Mục Dã vốn đã không hy vọng gì lúc này lại càng nản lòng: "Không tin có đúng không? Tôi biết hai cái này cũng không phải chứng cứ xác thực gì, bà có thể nói là Lục Đình Kiêu nói thế để qua mặt ba mẹ, ghi âm thì chỗ mấu chốt không thu được, hoàn toàn chẳng có bằng chứng..."

Sau một hồi lâu, đầu di động bên kìa truyền đến một tiếng thở dài: "Giang Mục Dã, bất kể tôi có tin hay không thì việc này cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi kí hợp đồng với Thịnh Thế. Dẫu cho anh ấy thật sự có cái gì với tôi thì nhất định sẽ phân rõ công với tư, sẽ không lợi dụng chức vụ làm cái gì với tôi càng không bắt ép tôi làm chuyện gì tôi không muốn."

Khi Ninh Tịch nói ra những lời này, Giang Mục Dã liền biết: Hỏng rồi!

Thật không ngờ được chỉ quen nhau có mấy tháng ngắn ngủi mà Ninh Tịch đã tin tưởng Lục Đình Kiêu đến mức này

Ninh Tịch nói tiếp: "Cám ơn ông, tôi biết ông quan tâm tôi. Ngày mai còn phải tổ chức họp báo, bây giờ tôi cần tập trung tinh thần để chiến đấu trận cuối cùng. Chờ chuyện này xong xuôi, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi!"

Chờ chuyện này xong xuôi thì cô cũng rơi vào cái hố của Lục Đình Kiêu rồi, khó lòng cất cánh thoát ra nổi! Không đúng, hiện tại cô đã ở đáy hố rồi... Cho dù biết thì có ích lợi gì? Anh cũng chẳng thay đổi được gì.

Còn có... tôi đâu chỉ quan tâm tới em đâu...

Anh có quyền gì mà khinh bỉ cách làm của Lục Đình Kiêu, ngay cả anh cũng lựa chọn phương thức tương tự mà...

Trong lòng Giang Mục Dã bỗng nổi lên một cảm giác bất lực sâu đậm: "Bà làm việc đi, lần sau gặp."

"Ừ, bye."

Ninh Tịch cúp điện thoại, sức lực cả người đột nhiên như bị hút hết vậy, vô lực ngã người lên giường, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt không tiêu cự nhìn lên trần nhà.

Cho tới bây giờ cô vẫn đang chìm đắm trong cái câu: "Cậu ấy hôn cô ngay trước mặt tôi." Chắc là bởi vì Ninh Tịch làm diễn viên nên năng lực tưởng tượng tương đối mạnh, trong đầu cô cơ hồ có thể dựng lên cảnh đó một cách hoàn hảo.

Tim đập có chút nhanh...

Ninh Tịch cầm lấy di động, gửi nhanh cho Lục Đình Kiêu một tin nhắn:

“Ông chủ, tôi muốn ôn lại tài liệu chuẩn bị cho buổi họp báo, tối không cần gọi tôi ăn cơm, tôi gặm ít trái cây là được rồi, tối qua ăn quá nhiều thịt vừa vặn giảm cân luôn ^_^” Cố gắng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Chắc anh cũng không nhìn ra đâu nhỉ?

Rõ ràng chuyện mà cô giỏi nhất chính là diễn kịch, nhưng ở trước mặt Lục Đình Kiêu cô lại hoàn toàn mất tự tin.

Phòng khách dưới lầu.

Lục Đình Kiêu xem xong liền nâng mắt nhìn về phía phòng của Ninh Tịch.

Lục Cảnh Lễ liếc mắt nhìn tin nhắn thật nhanh sau đó thất vọng nói: "Thật là... tối nay chị dâu không nấu cơm à? Phí công mong đợi... thật đau lòng..."

Nói xong thì con mắt đảo đảo khoác tay lên vai anh trai, chân thành nói: "Thằng nhóc Giang Mục Dã hình như bị bức tới nóng ruột nóng gan rồi mới chơi ác như thế?"

Lục Đình Kiêu thu ánh mắt lại, sắc mặt lúc này giống như cơn gió nhẹ thoảng qua mặt hồ, tuy có hơi rung động nhưng yên tĩnh lại rất nhanh.

Anh biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, cũng luôn chờ đợi cái ngày này.

Khoảng thời gian này, mặc dù cứ như đang bước đi trên lớp băng mỏng nhưng cuối cùng cũng vẫn bình an vượt qua, hôm nay nhất định cũng thế.

Việc tiếp theo anh phải làm chỉ có thể là đợi.

Nhìn vẻ mặt của anh trai, Lục Cảnh Lễ không khỏi buồn rầu hộ anh.

Anh trai của anh dùng sự nhẫn nhịn cả cuộc đời này đặt hết lên một người, nhỡ đâu kết quả lại không như ý muốn thì sao? Anh thật không dám tưởng tượng nửa đời sau của anh trai mình sẽ như thế nào nữa...

Từ sau khi gặp được Ninh Tịch, anh trai thật sự thay đổi không ít, nói là lột xác cũng không sai, thật không muốn anh trai lại trở về bộ dạng như trước kia hoặc biến thành bộ dạng đáng sợ hơn.

Quyết định ngày mai sẽ đi chùa, thay anh trai cầu nguyện, nhất định phải quỳ lâu một chút!

...

Tiếp tục nói đến Ninh Tịch, cô nói muốn ôn tài liệu nhưng hiện tại đã nằm lì trên giường ít nhất hai tiếng đồng hồ.

Trong đầu không suy nghĩ bất cứ cái gì, hoàn toàn trống trơn.

Mỗi khi cô gặp chuyện gì khó giải quyết thì sẽ dùng cách này để giảm bớt áp lực, khi mọi phương pháp cũng không giải quyết được vấn đề thì cô cũng chỉ có thể lựa chọn một vài biện phát tương đối cực đoan...

Nhìn đồng hồ treo trên tường sắp chỉ tới 10 giờ, lúc này Ninh Tịch mới bò dậy, dùng một tiếng đọc thuộc hết tất cả đống tài liệu Lâm Chi Chi đưa cho cô.

Cô vốn đã có thói quen đọc kịch bản, thế nên cũng chuyện này cũng không có gì là khó.

Lúc này cô mới phát hiện, bánh bao nhỏ không đến tìm cô, chắc là Lục Đình Kiêu đã dặn nhóc cô có việc bận.

Học thuộc tài liệu xong, Ninh Tịch chuẩn bị đi xem bánh bao nhỏ một chút.

Đi tới phòng của bánh bao nhỏ, Ninh Tịch nghĩ chắc là thằng bé đã ngủ rồi vì vậy nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Kết quả vừa mới mở ra một khe nhỏ đã thấy ánh sáng ấm áp của đèn ngủ truyền tới.

Cô thấy bánh bao nhỏ đang ngồi dựa lên đầu dường, chuyên tâm chơi một khối ru bích, Lục Đình Kiêu ngồi ở mép giường trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

"Bây giờ đã là 10h54, còn 6 phút nữa là 11h rồi." Lục Đình Kiêu nói. Ý nói bóng gió là, đã trễ lắm rồi, nhóc nên đi ngủ.

Bánh bao nhỏ làm bộ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục vùi đầu xoay khối ru bích, không tới mấy giây đã xoay xong, mỗi mặt là một màu, sau đó lại xoay loạn lên rồi ngồi làm lại, lặp đi lặp lại như vậy không biết mệt mỏi.

Lục Đình Kiêu cầm quyển truyện thiếu nhi có vẽ một con thỏ với một con sói ở trên đầu giường do Ninh Tịch mua xuống vẻ mặt không thay đổi nói: "Muốn nghe phần nào?"

Bánh bao nhỏ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt lại ngập tràn khinh bỉ...

Lục Đình Kiêu nhéo mi tâm một cái đổi sang quyển Quân Vương*

(*Quân Vương là một cuốn sách bàn về khoa học chính trị của nhà ngoại giao, nhà sử học, nhà triết học chính trị người Ý tên Niccolò Machiavelli)

Bánh bao nhỏ lập tức khinh thường.

Lục Đình Kiêu lại đổi một cuốn khác Lược sử thời gian*

(*Lược sử thời gianlà một cuốn sách khoa học phổ thông được viết bởi Stephen W. Hawking.)

Bánh bao nhỏ không chút hứng thú.

Lục Đình Kiêu cuối cùng cũng bỏ cuộc, nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt bắt đầu trở nên âm trầm: "Đã 11h."

Mắt thấy Lục Đình Kiêu dường như sắp nổi giận, Ninh Tịch vội vàng ho nhẹ một tiếng, gõ cửa một cái: "Bảo bối của cô chưa ngủ à?"

Vừa dứt lời, bánh bao nhỏ lập tức ném khối ru bích trong tay chạy tới, cực kì thuần thục ôm lấy bắp chân của cô, đầu nhỏ ngước lên, hai mắt thật to chớp chớp phóng điện với cô.

Ninh Tịch che ngực, tỏ vẻ cô đã trúng đạn rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx