sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 231 - 232 - 233 - 234 - 235

Lục lọi một hồi, Ninh Tịch lôi ra một chiếc áo quây màu bạc, một cái quần da bó sát, một đôi giày cao gót 12 phân sau đó tự hóa trang cho mình thành khuôn mặt đến mẹ còn nhận không ra.

Người ta là cô gái lọ lem nửa đêm thay váy áo đẹp, lên xe ngựa đến hoàng cung của hoàng tử, còn cô thì nửa đêm canh ba hóa thành tiểu yêu tinh chuyên lượn lờ quán bar để tăng độ chán ghét của Đại ma vương...

Ài...

Hai ngày nay Lục Đình Kiêu rất bận rộn, bây giờ chắc vẫn chưa ngủ đi?

Ninh Tịch chạy ra ban công nhòm qua phía phòng Lục Đình Kiêu một cái, quả nhiên thấy thư phòng vẫn sáng đèn.

Vì vậy cô liền chạy đến gõ cửa cho anh ta mù mắt luôn!

“Cốc cốc cốc” gõ cửa ba tiếng, một lát sau bên trong truyền đến một chuỗi tiếng bước chân trầm ổm, tiếp theo, cửa mở ra.

Lục Đình Kiêu nhìn rõ người ngoài cửa xong, quả nhiên môi khẽ run lên: “Cô... ”

“Tôi hẹn bạn ra ngoài uống rượu, tới báo cho anh một câu!” Ninh Tịch nói xong tràn đầy mong đợi nhìn phản ứng của Lục Đình Kiêu.

Sự kinh ngạc của Lục Đình Kiêu chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, bình tĩnh gật đầu như thể không nhìn thấy lối ăn mặc khoa trương của cô: “Ừ, đi chơi vui vẻ.”

Nói xong còn hỏi một câu: “Cần tôi bảo lái xe đưa em đi không?”

Sắc mặt Ninh Tịch hơi đen lại: “Khụ, không cần, tôi tự lái xe đi... ”

Ninh Tịch hít sâu một hơi vừa định rời đi thì Lục Đình Kiêu đột nhiên đi tới trước mặt cô.

Anh ta lại muốn làm gì?

Ninh Tịch bất giác lui về sau một bước nhưng vẫn không tránh được cánh tay đang đưa tới...

Ngón tay của anh chạm vào rái tai của cô, thậm chí còn nhẹ nhàng nhéo một cái, lông tơ toàn thân Ninh Tịch đều dựng đứng hết lên, vội đưa tay ôm lấy tai vẻ mặt như thể đang nhìn quái vật ăn thịt người.

Khóe miệng Lục Đình Kiêu cong lên một độ cong khó mà phát hiện, chỉ chỗ anh vừa mới chạm vào nói: “Chỗ này của cô có một nốt ruồi màu đen.

“Cho nên?” Đang yên đang lành nói nốt ruồi của cô làm gì? Đầu óc của Ninh Tịch vốn đang hỗn loạn giờ lại càng không theo kịp tư duy của anh.

“Cô mặc đồ như với trang điểm như này thì người bình thường chắc chắn không nhận ra nhưng nốt ruồi này lại đủ để chứng minh thân phận của cô, tốt nhất nên che lại.” Lục Đình Kiêu nói.

Ninh Tịch đứng cách ra hai bước: “Một cái nốt ruồi thôi, làm gì có ai để ý?”

“Cẩn thận vẫn hơn.”

“Được rồi, anh nói có lý, để tôi về lấy khuyên tai che lại!”

“Ừ.”

Sau trận giao phong ngắn ngủi cuối cùng thì Ninh Tịch tự cưỡi xe ra khỏi cửa.

Tại sao lần này vừa mới bắt đầu, cô đã có cảm giác mình thất bại?

Không được không được, tỉnh táo một chút, nhất định phải phá vỡ sự sùng bái đối với Đại ma vương!

...

Quán bar.

Hiếm có lắm mới có dịp Ninh Tịch buông thả bản thân một lần, cô gọi một chai rượu rồi ngồi ở quầy bar tự rót tự uống.

Phía sàn nhảy vô cùng náo nhiệt nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào, không yên lòng cầm ly rượu ngây người.

Mấy cái chỗ như hộp đêm này lúc ở nước ngoài cô đã chơi đến chán, chẳng có chút mới mẻ nào, có nóng bỏng cuồng nhiệt hơn nữa trong mắt cô cũng chỉ như một vở hài kịch không tiếng...

Uống hết một chai, Ninh Tịch lại gọi chai thứ hai.

Rượu không khiến cô thả lỏng mà trái lại còn khiến cô càng thêm buồn phiền, rối loạn.

Đúng lúc này, một người đàn ông bưng ly rượu trong tay đi tới: “Tiểu thư, đi một người?”

Người đàn ông này nhìn có vẻ ngoài 30 tuổi, áo quần gọn gàng, trông cũng ra dáng tri thức - là cái loại tự nghĩ rằng mình rất tốt đẹp.

Trong lúc Ninh Tịch uống hết chai rượu kia thì đã có không ít người chú ý tới cô nhưng mà chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ biết cô là một tay giang hồ lão luyện, người bình thường không dám ra tay.

Ninh Tịch khẽ liếc về ngón áp út trên tay trái của người đàn ông nọ.

Mặc dù không đeo nhẫn cưới nhưng rõ ràng có một đoạn nhỏ màu sắc nhạt hơn các chỗ khác - là vì tán gái nên mới tạm thời tháo nhẫn xuống.

“Đúng vậy!” Ninh Tịch chống tay nghiêng đầu, lười biếng trả lời.

Nghe vậy mắt người đàn ông kia phát sáng: “Có thể ngồi cùng không?”

“Dĩ nhiên.” Ninh Tịch cười nhẹ một tiếng, sóng mắt lưu chuyển rõ ràng đang tỏ ý ám chỉ.

Sự vui mừng của gã cơ hồ không giấu được, bắt đầu lả lơi mở lời: “Tâm trạng không tốt sao?”

Ninh Tịch thở dài: “Đúng vậy! Thất tình!”

“Một đại mỹ nhân như cô mà cũng thất tình sao? Tên đàn ông nào có phúc mà không biết hưởng vậy?” Gã tỏ vẻ kinh ngạc.

“Là tôi đá hắn.”

“Khụ... nhất định là anh ta làm cô tức giận rồi!”

“Đúng vậy! Tôi chỉ tới hộp đêm chơi trai, vui đùa chút thôi thế mà anh ta phát hiện ra thì làm ầm ĩ hết cả lên, anh nói có tức hay không?”

“Ợ... “ Gã bị nghẹn không nói ra lời.

Sao gã thấy mấy lời này quen như vậy?

Hình như mới nãy gã ta vừa mới than phiền với đám anh em những lời y như thế này...

Nhưng mà gã đã bị những cái giơ tay nhấc chân của cô gái trước mặt làm cho mụ mị đầu óc, không chút nào phát hiện ra mình đang bị đùa giỡn.

Sau ba tuần rượu, hai người thuận lí thành

1 Thuận lí thành chương: cứ như vậy.

“Chúng ta đi đâu đây? Quân Lai hay Minh Châu?” Vẻ mặt gã cực kì cấp thiết.

“Đến khách sạn làm gì! Ngay tại chỗ này đi!” Ninh Tịch kéo người đàn ông vào trong một con hẻm nhỏ.

Gã nhất thời kích động thở hổn hển, đè cô lên vách tường: “Đúng, cô nói không sai... ở chỗ này tương đối kích thích... ”

Hai người mải nói chuyện, không chút nào chú ý tới một chiếc xe đen thùi không biển số đang cách họ khoảng năm bước, lẳng lặng đứng yên ở đó.

Bên trong xe, dù Lục Đình Kiêu có trấn định tới cỡ nào thì lúc này trên mặt cũng kết một tầng sương lạnh thật dày.

Mà trên ghế lái, Lục Cảnh Lễ đã hối hận đến tím cả ruột.

Bởi vì có dự cảm tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn cho nên sống chết không chịu đi ngủ. Cuối cùng quả nhiên vô tình nhìn thấy Ninh Tịch với anh Hai kẻ trước người sau rời đi, vì vậy anh ta cũng mặt dầy mày dạn bám theo, nhưng vạn vạn không ngờ tới...

Chuyện sẽ lớn đến trình độ này!

Lục Cảnh Lễ sắp không chịu nổi khuôn mặt đáng sợ này của anh Hai rồi.

Trơ mắt nhìn cái móng heo của tên đàn ông kia chạm vào eo của Ninh Tịch, cho dù Lục Đình Kiêu có là thần tiên hạ phàm thì cũng sắp không khống chế nổi cơn giận của mình.

Lục Cảnh Lễ có thể nhìn ra sức nhẫn nại của Lục Đình Kiêu sắp không được rồi: “Anh, anh còn chưa ra tay?”

Giọng nói của Lục Đình Kiêu lạnh như băng: “Chờ một chút.”

Lục Cảnh Lễ gấp đến độ không chịu được, “Giờ đã là lúc nào rồi! Anh còn đang chờ cái gì hả? Không ra tay thì đầu anh sẽ xanh biếc mất thôi! Tuy hai năm nay Tiểu Tịch Tịch đã ngoan ngoãn rất nhiều nhưng lịch sử của cô ấy cũng không phải tốt đẹp gì, rất dễ ngựa quen đường cũ... ”

Lục Đình Kiêu: “Im miệng!”

Ngay lúc Lục Cảnh Lễ nhắm mắt lại không dám nhìn thì phía đối diện đột nhiên truyền tới một tiếng gào xé gan xé phổi...

“Ôi đệt? Âm thanh này không đúng nha... ” Lục Cảnh Lễ lập tức mở mắt ra sau đó thấy tên đàn ông kia đang ôm thằng nhỏ gào còn thảm hơn heo bị giết.

Ngay sau đó, Ninh Tịch đạp thêm một cước, lập tức cho tên đàn ông kia thành tư thế chó ăn phân, gã đang muốn bò dậy thì lại bị Ninh Tịch giẫm một phát lên lưng, cằm đập thẳng xuống đất, trong miệng máu tươi chảy ròng ròng...

Lục Cảnh Lễ nhìn thôi đã thấy đau, không đành lòng nhìn thằng mà che mắt lại: “Chị dâu thật hung tàn mà a hu hu hu... ”

Ninh Tịch tựa như rất thường xuyên làm chuyện như này nên mới có thể ra tay thuần thục như thế...

Cuối cùng cô giữ nguyên tư thế đạp lên lưng tên đàn ông kia, một tay vắt ngang đầu gối, khuôn mặt yêu dã mị hoặc nãy giờ đã hoàn toàn chuyển thành vẻ mặt lưu manh côn đồ, phách lối: “Giao di động ra!”

Nam cặn bã bị đánh cho choáng váng, không còn sức phản đòn nghe vậy thì không ngừng cầu xin tha thứ: “Di động ở trong túi, ví tiền cũng ở trong túi, trong túi còn có một cái nhẫn cũng đưa cô hết! Nữ hiệp xin tha mạng!”

Vạn vạn không ngờ tới đi chơi gái thôi mà cũng bị cướp! Mà tên cướp còn là một đại mỹ nữ! Hơn nữa với thân thủ này khẳng định đây là dân chuyên nghiệp!

Ninh Tịch móc thẳng di động của gã ra, sau đó đưa tới gần: “Mở khóa cho đại gia đây!”

“Mở... mở khóa? Cô muốn làm gì?” Nam cặn bã cảnh giác.

Ninh Tịch lập tức tát cho gã một cái: “Bảo mày mở thì mày mở đi, nói nhảm nhiều thế làm gì! Có tin tao cho cái thứ đồ chơi dưới rốn của mày hỏng luôn không?”

“Tôi mở! Mở ngay đây!” Nam cặn bã sợ đến mặt cắt không còn gọt máu vội vội vàng vàng mở khóa màn hình.

Ninh Tịch tìm số của vợ gã sau đó gọi video call qua.

Bên kia bắt máy rất nhanh.

Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của một người phụ nữ, nhìn qua đã thấy người phụ nữ này vốn không tệ, chẳng qua bởi vì phải chăm lo việc nhà mà không có thời gian chăm sóc cho bản thân, sắc mặt tiều tụy lại vàng khè...

“Cô... cô là ai?” Người phụ nữ kia thấy được gương mặt xinh đẹp chói mắt của Ninh Tịch thì lập tức thay đổi sắc mặt, ngay sau đó mệt mỏi lên tiếng: “Bất kể cô là ai, sau này anh ta có yêu ai, ở chung với ai thì tùy anh ta, tôi đã chuẩn bị li dị với anh ta rồi hơn nữa cũng không cần một đồng nào hết, chuyện sau này không liên quan gì đến tôi! Đừng tới tìm tôi!”

Ninh Tịch nghe vậy thì chỉ hận rèn sắt không thành thép, lắc đầu: “Chậc, cứ thế mà buông tha cho hắn ta như vậy à chị gái, chị quá nhân từ rồi!”

Người phụ nữ kia không ngờ Ninh Tịch lại không ngả bài như theo lẽ thường, giật mình, cảnh giác hỏi: “Cô... cô có ý gì?”

Ninh Tịch nâng môi, đưa camera nhắm thẳng khuôn mặt bị đánh sưng như đầu heo còn đang bị cô dẫm dưới chân: “Thấy không?”

Người phụ nữ kia thấy rõ người đàn ông trong di động thì hoàn toàn ngây người: “Cô... các người... đây là?”

Ninh Tịch cười khẽ: “Thấy sao? Nhìn xong có thấy thoải mái không?”

Thật lâu sau người phụ nữ kia mới hoàn hồn lại, mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thấy khuôn mặt

của chồng mình bị đánh sưng vù lên thì vẫn trả lời theo bản năng: “Có!"

Người phụ nữ kia nói xong ánh mắt lại có chút buồn rầu.

Bao nhiêu lâu này, chỉ cần gã ta bị xây xước một chút thôi là cô đã lo lắng muốn chết rồi, hôm nay nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy không ngờ trong lòng lại có chút sung sướng...

“A, vậy thì tốt rồi! Tôi gọi cuộc điện thoại này cho chị không có ý gì khác, chỉ là vui một mình không bằng mọi người cùng vui cho nên mới gọi để chị nhìn một chút, cùng nhau chia sẽ niềm vui ha ha ha!” Ninh Tịch cà chớn nói.

“... ” Vẻ mặt người phụ nữ vẫn ngơ ngác như cũ, không biết nên làm gì trong tình huống quỷ dị này.

Ngay cả gã cặn bã dưới chân Ninh Tịch cũng vặn vẹo cái đầu heo, gã cũng không ngờ được Ninh Tịch không chỉ làm nhục thân thể gã mà còn làm nhục cả tinh thần gã, để cho người vợ luôn luôn sùng bái gã nhìn thấy hình tượng mất mặt này của bản thân.

Người đàn bà này không vì tiền cũng không vì tài... vậy thì mục đích của cô là gì?

Gã ta quả thật muốn hộc máu! Không đâu đụng phải một quái nhân như này!

Nhưng mà giờ phút này gã ta không biết, cái kinh khủng hơn còn ở phía sau...

Ninh Tịch như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vỗ đầu một cái, nhắc người phụ nữ kia: “A đúng rồi, lát nữa tôi gửi cho chị một đoạn thu âm hắn ta nói chuyện với đám bạn chó má kia, có thể lấy làm bằng chứng hắn ta ngoại tình!"

"Dựa vào cái gì mà li hôn rồi còn ra đi với hai bàn tay trắng? Đầu chị bị úng nước hả? Phải là một đồng cũng không bớt! Có hiểu không?”

“Hiểu... hiểu được!” Người phụ nữ bị khí tràng của Ninh Tịch làm cho chấn động, theo bản năng đáp lại một câu.

Lúc này Ninh Tịch mới hài lòng gật đầu sau đó thành khẩn nói: “Ừ, vậy thì tốt rồi, có tiền rồi muốn tìm loại đàn ông thế nào chả được? Cho dù không kiếm được người thật lòng yêu thương mình thì cũng có thể bao nuôi một em zai đẹp trai! Dám không nghe lời thì có thể đổi một thằng khác! Tốt biết bao nhiêu đúng không?”

Người phụ nữ: “... ”

Nam cặn bã: “... ”

Lục Cảnh Lễ: “...!" - Anh cảm thấy chị dâu nói rất có lý...

Lục Đình Kiêu: “... ”

Người phụ nữ đầu dây bên kia tràn đầy nghi ngờ, không nhịn được hỏi: “Cám ơn cô! Nhưng mà cô... cô rốt cuộc là ai? Tại sao phải giúp tôi như vậy? Chúng ta quen nhau sao?”

Ninh Tịch nâng môi cười với người phụ nữ một cái: “Không cần cảm ơn, chị cứ gọi tôi là Lôi Phong1đi!”

1Lôi Phong: một chiến sĩ của Quân giải phóng, sau khi chết anh được hình tượng hóa thành hình ảnh tiêu biểu cho thanh niên thích làm việc tốt, cống hiến hết sức mình trong xã hội.

Ninh Tịch nói xong liền cúp điện thoại, đạp nam cặn bã thêm một cước nữa rồi mới nghênh ngang rời đi...

Lục Cảnh Lễ duy trì tư thế chuẩn bị rớt cằm: “Anh, có đôi lời mặc dù không nên nói nhưng em quả thật nhịn không được... Chị dâu đẹp trai quá hu hu hu! Em cũng sắp... ” - Yêu chị ấy mất rồi!

Lục Đình Kiêu không có sức để ý tới Lục Cảnh Lễ, mệt mỏi nhéo mi tâm một cái, trên mặt là biểu tình như thể vừa sống sót sau tai nạn.

Lục Cảnh Lễ bái phục nhìn anh: “Anh lợi hại thật đấy, nếu không nhờ anh nhẫn nhịn chắc chắn chúng ta không thể thấy một màn đặc sắc như này!”

Lục Cảnh Lễ nghĩ nghĩ một hồi rồi kích động nói: “Nói đến em mới nhớ ra một chuyện, em có tìm danh sách những người qua lại năm đó với Ninh Tịch, tất cả đều loại cặn bã hơn nữa chỉ qua lại một thời gian thì bị Ninh Tịch đá, cả Giang Mục Dã nữa... kết hợp với thái độ trốn tránh của thằng nhóc đó mỗi lần nhắc tới chuyện có qua lại với Ninh Tịch..."

"Anh nói xem... có phải lí do Ninh Tịch qua lại với mấy tên kia... cũng giống tình huống hôm nay không, thay trời hành đạo, bảo vệ tình yêu cùng chính nghĩa... ”

Nghe giọng điệu như thể phát hiện ra chuyện gì trọng đại của Lục Cảnh Lễ, sắc mặt Lục Đình Kiêu vẫn không thay đổi chút nào.

Anh chưa bao giờ từng tin cô lại là người như vậy.

Cứ cho những chuyện trong quá khứ là sự thật thì sao, anh không quan tâm.

Thu thập nam cặn bã xong, Ninh Tịch cưỡi xe lượn một vòng tinh thần cực kì tốt.

Quả nhiên, hành hạ đám cặn bã mới là cách xả stress tốt nhất!

Ninh Tịch liếc thời gian trên di động, bây giờ mới là 4h sáng, còn quá sớm, ít nhất phải 6h cô mới về.

Bởi vì lúc đó có thể vừa vặn gặp Lục Đình Kiêu ở phòng khách...

Vì vậy Ninh Tịch nghĩ nghĩ một chút liền rẽ sang phía tây thành phố.

Nửa giờ sau, Ninh Tịch lái xe đến một con đê.

Đậu xe xong, cô đi tới ngồi trên thảm cỏ mềm mại hóng gió một chút cho tỉnh rượu...

Chỗ này chỉ có một điều không tốt, đó chính là... cực nhiều muỗi!

Ninh Tịch nằm xuống, trong miệng thao thao bất tuyệt lẩm bà lẩm bẩm: “Muỗi ơi muỗi à, dọn cơm rồi, mau tới cắn tao nha... ”

Chỗ này thoáng đãng, xe của Lục Đình Kiêu không có chỗ che lấp chỉ có thể đậu rất xa.

May mà Lục Cảnh Lễ luôn mang theo một cái máy ảnh bỏ túi nhỏ như một con ruồi, còn có chức năng hồng ngoại, có thể chụp vào ban đêm. Anh ta điều khiển cái máy ảnh bay đến trên đầu Ninh Tịch.

“Há há há há... em đã bảo anh là mang em theo nhất định có ích chưa!” Lục Cảnh Lễ đắc ý đến cái đuôi cũng vểnh lên tận trời.

Trên màn hình thu được hình ảnh, Ninh Tịch đang nằm trên thảm cỏ dưới bầu trời đêm, trong miệng lặp đi lặp lại câu nói: “Muỗi ơi mau tới cắn ta “...

“Chị dâu uống say rồi sao? Tự dưng lại chạy tới đây cho muỗi cắn?” Lục Cảnh Lễ câm nín.

Lục Đình Kiêu không nói gì, tựa như chẳng cảm thấy kì quái chút nào, toàn bộ chú ý của anh đều đặt lên cô gái trong màn hình...

Hơi rượu bốc lên hai mắt Ninh Tịch díp lại, có chút buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng thì phía sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó, tiếng vo ve phiền nhiễu của những con muỗi cũng biến mất, thân thể bị gió đêm thổi lạnh bỗng thấy ấm áp...

Một khí tức quen thuộc bao bọc lấy cô, trong nháy mắt sự cố gắng chống lại cơn buồn ngủ cũng tan thành mây khói...

Bởi vì vẫn luôn một thân một mình, cho nên từ trước tới nay đều không dám say hoàn toàn.

Nhưng ở vào lúc cô còn chưa nhận ra, lại có một người có thể khiến cô yên tâm mà say.

Lục Đình Kiêu giúp Ninh Tịch đuổi muỗi, cởi áo khoác xuống đắp lên người cô, sau đó vòng một tay đỡ mặt cô tránh cho những lá cỏ đâm phải.

Cô gái nhỏ đang túm chặt áo của anh, ngủ rất say. Mặc dù gương mặt được trang điểm rất đậm nhưng vùng giữa hai lông mày vẫn có chút ngây ngô như một đứa trẻ, khiến người khác không nhịn được mà đau lòng...

Lúc Ninh Tịch tỉnh lại thì chân trời đã hiện lên ráng bạc, một giờ đã trôi qua, lúc này là 5h30.

Cô chỉ mị mắt một hồi thôi mà cư nhiên lại ngủ lâu như thế?

Ninh Tịch phủi mông bò dậy, nhìn nhìn trên người mình phát hiện chẳng có mấy vết muỗi cắn, hơi thất vọng một chút nhưng mà cũng đủ dùng rồi...

Cô còn tưởng mình ngủ lâu như thế nhất định sẽ bị muỗi cắn đến sưng cả người nhưng nếu thế thì có vẻ hơi lố, lố quá hiệu quả cũng không tốt.

Còn có một điều rất lạ là, trời đang vào thu, lại còn ở bên bờ sông mà cô ngủ một giấc dài như thế lại chẳng thấy lạnh tí nào, cả người rất ấm áp...

Chắc là do uống rượu?

Nửa tiếng sau, Ninh Tịch về nhà họ Lục.

Vừa đúng 6 giờ, trong phòng khách, Lục Đình Kiêu vẫn như hàng ngày dùng bộ dạng như lão cán bộ lâu năm mà ngồi đó uống trà đọc báo.

Đến đây mọi chuyện vẫn thuận lợi.

“Chào buổi sáng, Lục Đình Kiêu!” Ninh Tịch vào nhà, chủ động chào hỏi.

“Chào buổi sáng, đã về rồi đấy à.” Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên từ trang báo.

Ninh Tịch âm thầm quan sát biểu tình của Lục Đình Kiêu, sau đó bi thương nhận ra muốn quan sát biểu cảm của một khuôn mặt liệt đúng là khó.

Bởi vì đa phần chả có chút biểu cảm gì, bây giờ cũng vậy.

Ninh Tịch vẫn chưa từ bỏ ý định, đặt mông ngồi đối diện với Lục Đình Kiêu còn cố ý sờ cổ một cái.

Sát như thế chắc có thể thấy rõ ha?

Quả nhiên ánh mắt của Lục Đình Kiêu dừng lại trên cổ của cô, nhìn vào những dấu đỏ mập mờ trên da thịt Ninh Tịch, sau đó nhíu mày càng sâu.

Ninh Tịch làm bộ như không phát hiện, ngáp một cái: “Mệt quá, mệt chết tôi!”

“Sao trên người lại bị muỗi đốt thành như vậy?” Lục Đình Kiêu hỏi.

“Phốc... khụ khụ... ” Ninh Tịch thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết.

Có nhầm hay không?

Dưới tình huống cô ăn mặc như vậy đi hộp đêm tới sáng mới về mà trên người lại xuất hiện dấu vết mập mờ, không phải là nên liên tưởng đến dấu hôn sao?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx