sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 271 - 272 - 273 - 274 - 275

"Lục Đình Kiêu, thật ra ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, tôi đã có người mình thích, rất rất rất là thích!

Tuy là vì một số nguyên nhân nên tôi với anh ấy không thể ở bên nhau, nhưng cả đời này trong lòng tôi sẽ chỉ lấp đầy hình ảnh của anh ấy, không ai có thể thay thế được, cũng không có chỗ trống cho ai khác hết.

Dù cho người đó có tốt hơn nữa, có hoàn hảo hơn nữa cũng không thể, anh có hiểu không?"

Sống lưng Lục Đình Kiêu bỗng trở nên cứng nhắc, trong ánh mắt như thể băng tuyết đang ùn ùn kéo tới, ngón tay anh bóp mạnh cằm cô: "Nói dối! Ninh Tịch, em nói dối!"

Ninh Tịch giơ hai ngón tay lên, ánh mắt trong trẻo nhìn anh: "Vậy tôi xin thề, nếu tôi nói dối, cả đời này tôi sẽ không thể nổi tiếng, tôi sẽ bị thiên lôi đánh, ra đường bị xe tông...”

"Im miệng!" Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, anh mất khống chế đẩy cửa xông ra ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, cả người Ninh Tịch trở nên suy sụp.

Không sai...

Ninh Tịch, mày không làm sai...

Sớm đã nên như vậy rồi...

Là tại mày tham lam quá lâu...

Là tại mày lúc cần dứt lại không dứt ra...

...

Khi Ninh Tịch bình thường trở lại đi ra ngoài thì nhìn thấy một người đang yên lặng đứng dựa vào tường, ngón tay đang giữ một điếu thuốc đã đốt hết, cũng không biết đã ở đó bao lâu rồi.

"Giang Mục Dã..." Ninh Tịch hơi giật mình.

Giang Mục Dã nhả ra một vòng khói dài, rũ mắt xuống, cười khẽ một tiếng nói: "Người vừa xong bà bảo rất rất rất thích, người mà dù người khác có tốt hơn cũng không thể thay thế được, chính là Lục Đình Kiêu phải không! Ha, Lục Đình Kiêu thông minh cả một đời ai ngờ lại ngu đúng lúc mấu chốt như vậy..."

Ninh Tịch im lặng, không lên tiếng.

Giang Mục Dã quay đầu qua, lặng lẽ nhìn Ninh Tịch: "Rõ ràng là bà từ chối anh ta, nhưng sao nhìn bà trông càng thảm hại hơn thế..."

Đã lâu lắm rồi anh không thấy cô như vậy, duy nhất chỉ có một lần, hình như là vào ngày giỗ của người nào đó, khi ấy

tình trạng của cô cũng không khác lúc này là mấy, cả người như thể bị vây trong đầm lầy tối tăm, không có ánh sáng hay chút cơ hội sống nào...

Giang Mục Dã bỗng không biết nên nói gì, bực bội đốt thêm một điếu thuốc khác.

Vừa nãy, khi ở bên ngoài anh nghe thấy Ninh Tịch từ chối Lục Đình Kiêu nhưng lại không thấy vui vẻ chút nào hết, ngược lại càng cảm thấy thê lương hơn, cảm giác như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ vậy.

Anh biết, Ninh Tịch đã yêu Lục Đình Kiêu rồi, yêu sâu đậm...

Nhưng, ngay đến Lục Đình Kiêu cũng không thành công, thì anh có thể làm nên trò trống gì?

Ngay một câu "Thích" cũng không dám nói ra khỏi miệng...

Giang Mục Dã thở dài, rốt cuộc đành nói ra lời nói đã chần chừ bao lâu nay: "Ninh Tịch, thật ra bà không cần thiết phải như vậy. Nếu như thật lòng thích thì đến với nhau đi!"

Vừa nói dứt lời, anh liền có cảm giác như được giải thoát.

Ninh Tịch cười khổ: "Giang Mục Dã, trước đây người ra vẻ phản đối nhất hình như là ông thì phải?"

Giang Mục Dã nhếch mày, ung dung nói: "Tôi phản đối, còn chẳng vì không muốn bà làm mợ tôi sao! Nhưng, dù sao thì bà cũng là anh em chí cốt của tôi, tôi vẫn mong bà có thể được hạnh phúc..."

Nói tới đây, anh nghiêm túc nhìn về phía cô: "Ninh Tịch, trước đây tôi không tin Lục Đình Kiêu thật lòng với bà, nhưng hiện tại... thật ra chỉ cần anh ta thật sự thích bà, anh ta sẽ không để ý tới thân phận, địa vị hay nghề nghiệp của bà đâu, anh ta cũng là người có khả năng bảo vệ bà, để bà không phải chịu ấm ức, tủi nhục!"

Sắc mặt Ninh Tịch dần trở nên u ám: "Giang Mục Dã, ông không cần nói nữa."

Nếu chỉ là thân phận, địa vị hay nghề nghiệp thôi thì tốt biết mấy?

Bất kể là thân phận, địa vị hay nghề nghiệp, chỉ cần cô còn sống cô vẫn có thể thay đổi được.

Nhưng, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ thì sao? Cô phải thay đổi thế nào đây?

Làm sao có thể thay đổi được sự thật 5 năm trước cô bị người ta cưỡng bức, hơn nữa còn mang thai...

Sau khi Lục Đình Kiêu từ phim trường về, Lục Cảnh Lễ liền biết đã xong hết rồi. Trời sắp sập đến nơi rồi.

Bộ dạng của anh trai anh thậm chí còn đáng sợ hơn cả năm ấy, cái năm mới tiếp quản công ty, khi đó cha tự dưng mắc bệnh nặng, mấy lần đứng giữa sự sống và cái chết, tất cả họ hàng đều nhăm nhe tới vị trí người thừa kế, thật chí có thời gian cả gia tộc của hai anh em họ đấu nhau tới ngươi sống ta chết...

Khi ấy Lục Đình Kiêu quả thật như một sát thần không có tình cảm, anh ra tay vô cùng tàn khốc, bất chấp người thân, một tay bình ổn nội loạn của gia tộc suýt chút nữa thì bị lật đổ này...

Lục Đình Kiêu lúc này như một con dã thú bừng tỉnh sau giấc ngủ say, cả người được vây bởi một tầng sát khí nguy hiểm. Lục Cảnh Lễ vốn định đi an ủi một chút, nhưng Lục Đình Kiêu vừa về đến nhà đã bắt đầu đuổi hết người giúp việc trong nhà đi, sau đó tự nhốt mình trong biệt thự, hơn nữa còn để chế độ quyền hạn tối cao, ngoài anh ra, không ai có thể vào được.

Lục Cảnh Lễ sợ anh xảy ra chuyện, thậm chí còn sợ anh cho nổ cả căn nhà, cứ lo lắng đi lòng vòng ở ngoài cửa.

Một lần đợi này là cả một đêm.

Lục Đình Kiêu vẫn không ra ngoài.

Hơn nữa, còn xảy ra tình huống xấu hơn...

Mới sáng sớm, Lục lão gia tử đã đích thân gọi tới bảo anh lập tức về nhà một chuyến, nghe giọng điệu có vẻ vô cùng không vui.

Tại nhà cũ của Lục gia.

Lục lão gia tử và Lục lão phu nhân đều đang ở trong phòng khách, hai người ngồi trên sofa, sắc mặt vô cùng khó chịu.

Thiết bị cảnh báo trong đầu Lục Cảnh Lễ kêu tút tút tút liên hồi, phản ứng đầu tiên chính là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó, Lục lão gia tử ném một tập tài liệu dày cộp lên người anh: "Đồ khốn nạn, mày giải thích cho tao xem đây là chuyện gì?"

Tập giấy A4 trắng và ảnh rơi lả tả trên mặt đất.

Lục Cảnh Lễ quét mắt nhìn, tất cả đều là ảnh và tư liệu về Ninh Tịch.

Quả nhiên, thân phận của Ninh Tịch bị lộ rồi.

Haiz... sao cứ phải vào lúc này cơ chứ...

Quả đúng là nhà nát còn mưa dột suốt đêm mà!

Lục lão phun nhân đau lòng, giận dữ nhìn thằng con nhỏ: "Cảnh Lễ, con làm mẹ quá thất vọng! Chuyện khác con có làm loạn thế nào cũng được, nhưng đây là chuyện chung thân đại sự của anh con, sao con có thể không biết nặng nhẹ như vậy, đã thế còn giúp anh con giấu chúng ta!"

"Tao còn tưởng là thiên kim tiểu thư khuê các của gia đình danh giá nào! Cư nhiên lại là một diễn viên! Đời tư lại còn hỗn loạn vô cùng! Người như vậy sao có thể làm con dâu của Lục

gia chúng ta, sao có thể làm mẹ của cháu nội tao hả!" Nói đến câu cuối cùng, Lục lão gia tử còn đập bàn "ruỳnh" một cái.

Cứ nghĩ đến việc những ngày này Lục Đình Kiêu giao Tiểu Bảo cho loại người như vậy chăm sóc, ông toát hết cả mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng sợ.

"Rốt cuộc cô ta đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho thằng anh mày? Không ngờ lại có thể khiến một người có tính cách kiêu ngạo như Đình Kiêu để ý tới loại người như cô ta!"

"May mà bọn tao phát hiện ra sớm, nếu không chúng mày định gạo nấu thành cơm rồi mới nói cho bọn tao đúng không? Thật đúng là quá hoang đường!"

...

Hai người ông một câu tôi một câu thao thao bất tuyệt nói tới cả tiếng đồng hồ.

Lục Cảnh Lễ mới đầu còn định giải thích, cuối cùng cũng không nói nữa, nhàm chán ngồi đếm số lá trà trong chén.

Lục lão phu nhân trợn mắt nhìn anh: "Thằng thối tha kia! Ruốt cuộc con có đang nghe bọn ta nói chuyện không đấy hả?"

Lục Cảnh Lễ đặt chén trà xuống, chớp mắt: "Í? Hai người nói xong rồi à? Vậy giờ đã có thể cho thằng con bị chửi cho thối mặt thối mũi này nói vài lời được chưa?"

Lục lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Được! Mày nói đi! Để tao xem xem mày còn giở cái giọng gì ra được nữa!”

Lục Cảnh Lễ chỉnh lại áo, đứng dậy...

"Thứ nhất, nghề nghiệp. Diễn viên cũng là một nghề, không có gì mà phải mất mặt cả, làng giải trí có hơi loạn, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm được, con còn là ông chủ của công ty giải trí Thịnh Thế đấy nhé! Nếu ba mẹ đã điều tra, chắc cũng biết, Ninh Tịch từ lúc vào nghề đến giờ vẫn rất chính trực, không hề giở thủ đoạn vô liêm sỉ nào, nếu không chỉ dựa vào gương mặt của cô ấy, sớm đã có thể nổi tiếng rồi, chứ không phải tới giờ vẫn chỉ là một người mới. "

"Thứ hai, học lực. Trước khi Ninh Tịch ra nước ngoài đã lấy thành tích thủ khoa khoa văn của thành phố C tiến vào đại học Đế Đô, sau này vì tranh cãi với gia đình nên mới bị ép ra nước ngoài du học, trong vòng bốn năm, cô ấy không hề nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ phía gia đình, dựa vào năng lực của bản thân thi được vào học viện điện ảnh của nước M, thành tích xuất sắc, năm nào cũng dành được học bổng, điểm này sao ba mẹ lại tự động bỏ qua như vậy?"

"Thứ ba, đời sống cá nhân. Bạn trai nào của Ninh Tịch cũng đều là quen nhau nghiêm túc, chứ không phải là người thứ ba xen vào, cũng chẳng phải được mấy tên giàu có bao dưỡng, rốt cuộc thì có chỗ nào hỗn loạn? Ba mẹ có thể chấp nhận được việc con trai ba mẹ quen tới tám trăm cô bạn gái, nhưng lại không thể chấp nhận được Ninh Tịch có tám người bạn trai cũ à? Như vậy có phải hơi tiêu cực quá rồi không? Cho con nhắc nhở ba mẹ một câu, giờ đã là thế kỉ 21 rồi, nam nữ bình đẳng nhé!"

"Thứ tư, xuất thân và gia thế. Quả thật mấy năm gần đây Ninh gia càng ngày càng không đáng tin, phượng hoàng thật thì không cần, lại xem gà rừng như bảo bối mà nuôi dưỡng. Nhưng đừng quên, ông ngoại của Ninh Tịch là Trang Tông Nhân, năm ấy vì Trang Linh Ngọc một mực không chịu tỉnh

ngộ cứ muốn lấy Ninh Diệu Hoa, nên bên đó mới đoạn tuyệt quan hệ với bà ta. Nhưng Ninh Tịch đích thực là cháu ngoại của ông ấy, đây là sự thật không thể chối cãi, cháu ngoại của Trang Tông Nhân cũng thừa sức xứng với Lục gia chúng ta rồi, điểm này ba mẹ không có dị nghị gì chứ?"

Lục lão gia tử và Lục lão phu nhân đang trong cơn giận dữ, ban đầu không thật sự tỏ ra nghiêm túc nghe lời ngụy biện của Lục Cảnh Lễ, kết quả sau khi nghe xong, vẻ mặt lại dần thay đổi...

Nói đến đây, Lục Cảnh Lễ dừng lại một chút, "Thứ năm, con quên không nói với hai người chuyện quan trọng nhất."

"Chuyện gì?" Lục lão phu nhân vội hỏi.

Lục Cảnh Lễ nhún vai, "Hai người lo lắng nhiều như vậy làm gì! Hôm qua, Ninh Tịch đã từ chối anh con rồi. Thế nên ấy mà, nên làm gì thì đi làm đi, Ninh Tịch sẽ không trở thành con dâu hai người, cũng sẽ không thành mẹ của cháu nội hai người đâu, từ nay trở đi cô ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Lục gia chúng ta nữa hết!"

Vừa dứt lời, phía sau truyền tới một tiếng "xoảng" giòn vang...

Lục Cảnh Lễ và hai người cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động, sau đó liền thấy Tiểu Bảo đứng đó, mặt mũi trắng bệch, dưới chân đầy mảnh thủy tinh vỡ...

"Tiểu Bảo..."

Không đợi ông bà đi tới dỗ dành, Tiểu Bảo đã chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

Lục Cảnh Lễ thở dài: "Giờ thì hay rồi, lại thêm một đứa nữa! Sau khi anh con bị từ chối đã tự nhốt mình trong nhà, từ tối qua đến giờ vẫn không chịu ra ngoài!"

Lục lão phu nhân vừa lo cho con trai, vừa lo cho cháu nội, lòng nóng như lửa đốt trừng mắt mắng Lục Cảnh Lễ: "Thằng chết bầm này! Sao mày nói chuyện mà không chú ý chút nào thế hả? Giờ để Tiểu Bảo nghe thấy rồi, phải làm thế nào đây! Tiểu Bảo thích cô gái đó như vậy!"

Lục Cảnh Lễ trưng ra vẻ mặt vô tội: "Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày này mà! Ninh Tịch chỉ đồng ý với anh con là sẽ ở

bên Tiểu Bảo ba tháng, thời hạn ba tháng sắp đến rồi, kể cả Ninh Tịch không ngả bài với anh ấy, sớm hay muộn cô ấy cũng phải đi thôi!"

"Vừa xong mày nói... Anh mày vẫn tự nhốt trong nhà suốt à?" Lục lão gia tử trầm ngâm.

Lục Cảnh Lễ đang định nói, điện thoại bỗng vang lên, là Trình Phong gọi tới.

"Nhị thiếu, cứu mạng!"

"Biết rồi, tôi đến ngay đây!"

Trình Phong vừa nói vậy Lục Cảnh Lễ liền biết có chuyện gì, cậu dập máy nhún vai với hai người: "Vừa xong là trợ lí của anh con gọi, giờ anh ấy đã ra ngoài tới công ty rồi, con phải tới chi viện cho chiến hữu đây! Bái bai~"

Thấy bóng Lục Cảnh Lễ rời đi, hai người ngồi đó nhìn nhau.

"Sùng Sơn, chuyện này... ông thấy thế nào?" Lục lão phu nhân lo lắng hỏi.

Lục lão gia tử lạnh mặt: "Chờ một thời gian nữa xem... xem chuyện thay đổi thế nào đã, ai biết được cô ta có chơi trò lạt mềm buộc chặt không?"

Lục lão phu nhân muốn nói lại thôi, thầm nghĩ con trai nhà mình đã bày tỏ thẳng thừng thế rồi, có cô gái nào ngu ngốc đến nỗi tới tận miệng rồi còn chơi trò lạt mềm buộc chặt không?

"Thế còn Tiểu Bảo thì phải làm sao!" Đây mới là vấn đề bà quan tâm nhất.

"Tôi thấy Tiểu Bảo đã hoàn toàn hồi phục rồi, chuyện nhỏ thôi, bà không cần bận tâm đâu. Mấy ngày nay nó ở chỗ chúng ta, cô gái đó không ở bên cạnh, nó vẫn ổn đấy thôi?"

"Nhưng mà..."

...

Cùng lúc đó, tại thành phố Điện ảnh.

Ninh Tịch nằm co quắp trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt đau khổ vô cùng...

Cô mơ một giấc mơ đẹp, vốn dĩ đó thật sự là một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy mình mặc một chiếc váy cưới trắng ngần, được dắt tay bởi người đã đem đến hi vọng và ánh sáng cho cô, hai người từ từ bước vào lễ đường thần thánh.

Nhưng, vào thời khắc mục sư đọc lời thề, thế giới phía sau cô bắt đầu từ từ sụp xuống, bị tăm tối nuốt chửng...

Người đàn ông kia giữ chặt lấy tay cô, mặc cô có gào thét đến thế nào cũng không chịu buông tay...

Cuối cùng, bị cô kéo cùng xuống địa ngục...

"Tính tong... Tính tong..."

Tiếng chuông cửa dồn dập khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Ninh Tịch bật dậy thật mạnh, phát hiện cả người ướt đẫm mồ hồi, đầu đau như búa bổ.

Tối qua cô gần như mất ngủ cả đêm, lúc trời gần sáng khó khăn lắm mới ngủ được một lát, kết quả thà không ngủ còn

hơn, ngủ rồi toàn mơ thấy ác mộng.

"Tính tong"...

Chuông cửa vẫn vang lên không ngừng.

Ninh Tịch choáng váng đầu óc, chân nam đá chân chiêu chạy ra ngoài mở cửa.

"Ai đấy..."

"Đồ ăn sáng mua hơi nhiều, bà có... ăn không..." Giang Mục Dã chưa nói hết liền nhìn cô như nhìn thấy quỷ: "Đệch! Sao mặt mũi trông đáng sợ thế này! Bị phóng viên chộp được còn tưởng bà hút thuốc phiện đấy!"

Ninh Tịch tóm lấy đồ ăn sáng trong tay anh ta: "Kinh ngạc cái gì, chưa thấy ai thất tình bao giờ à!"

Khóe miệng Giang Mục Dã giật giật: "Thấy người khác chứ chưa thấy bà thất tình bao giờ, toàn là bà để người ta thất tình không mà..."

Ninh Tịch cắn một miếng bánh gạch cua: "Thế coi như hôm nay ông được mở rộng tầm mắt rồi đấy!"

Giang Mục Dã thở dài, lo lắng nhìn dáng vẻ cố tỏ ra bình thường của cô: "Ninh Tịch, bà thật sự không sao chứ? Tối nay tôi đi uống rượu với bà nhé?"

Ninh Tịch nheo mắt khua tay: "Ngại quá, tối nay chị đây có hẹn rồi!"

"Đệch! Tôi vừa mới thấy đồng cảm với bà xong mà bà đã có hẹn rồi!”

...

May mà cảnh quay hôm nay của Ninh Tịch là cảnh ngoài chiến trường, trên mặt bị bôi cho đen sì, sắc mặt có kém cũng nhìn không ra, nếu không sẽ làm chậm trễ tiến trình quay phim mất.

Dù cô đã dốc hết sức tập trung nhưng cuối cùng vẫn có vài sai sót, mấy động tác đánh người suýt chút nữa thì làm người ta bị thương thật, may mà không xảy ra chuyện gì lớn.

Ninh Tịch biết, cô gặp phải vấn đề nghiêm trọng rồi, không thể cứ như vậy mãi được.

Nếu không cô không thể tiếp tục quay bộ phim này được nữa.

Từ sau khi Tiểu Bảo không cẩn thận nghe thấy lời của Lục Cảnh Lễ, hai ông bà cứ lo sợ bất an mãi, có điều buổi trưa lúc ăn cơm lại được thở phào.

Tiểu Bảo đã tự mình mở cửa, ngoan ngoãn đi ra ngoài, ngoan ngoãn ăn cơm, uống canh, còn ăn hoa quả tráng miệng nữa.

Có vẻ vẫn giống như thường ngày, nhưng động tác hàng ngày của bé con đều rất linh động hoạt bát, giờ lại chỉ như một người máy đang hoàn thành động tác theo mệnh lệnh được đưa ra vậy.

Ăn cơm xong, Tiểu Bảo lấy tập vẽ chạy ra ngoài sân vẽ tranh.

Hai người len lén nhìn từ xa, muốn xem bé con vẽ gì để dễ đoán được tâm tình thằng bé.

Nhưng bé con cứ nhìn ngẩn ngơ mãi, không biết là nhìn hướng nào, cả một buổi chiều cũng không động bút.

"Tôi nhìn là đã thấy Tiểu Bảo của chúng ta đang không vui rồi!" Lục lão phu nhân đau lòng không thôi.

Lục lão gia tử chắp tay đi lại mấy vòng, trầm giọng nói: "Cắt đứt dứt khoát là được rồi, chỉ cần Đình Kiêu lấy vợ là xong, chính vì còn có Tiểu Bảo nên mới tuyệt đối không thể qua loa được! Bà yên tâm giao Tiểu Bảo vào tay người như cô ta sao?"

"Thế nhưng tôi thấy những gì hôm nay Cảnh Lễ nói cũng có lí mà, cô gái đó có khi cũng không xấu như chúng ta tưởng tượng đâu, hơn nữa cô ấy cũng dạy Tiểu Bảo rất tốt! Chẳng phải ông nói cô ấy rất được sao?"

"Đấy là tại vì tôi bị hai thằng thối thây kia làm cho hồ đồ!" Lục lão gia tử cứ nhắc tới lại điên, ông cảnh cáo bạn đời của mình: "Bà đừng có để lòng dạ đàn bà chen vào đây, chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng được! Chuyện quan trọng nhất mà giờ bà phải nhanh chóng làm chính là mau chọn cho Đình Kiêu một người vợ thích hợp, để nó chết tâm với cô gái kia đi!"

"Chọn cái gì mà chọn! Nếu chọn thì ông đi mà chọn! Cháu trai bảo bối của tôi đã như vậy rồi, tôi làm gì mà còn tâm trạng để mà đi làm mấy chuyện đấy nữa!"

"Tôi chọn thì còn ra cái thể thống gì!"

"Dù sao thì tôi cũng không chọn! Tôi phải ra với cháu nội tôi đây!"

"Bà..."

...

Nửa đêm.

Tại vịnh Phi Long.

Một đám thanh niên ăn mặc phong cách quái dị đang túm năm tụm ba lại với nhau.

Trong đó có một thanh niên tóc đen ngắn rất dễ khiến người khác chú ý. Cả mặt cậu ta tô vẽ thành đầu lâu vô cùng khoa trương, xăm cả cánh tay, tai trái đeo một chiếc khuyên tai đen, đang nhai kẹo cao su nói chuyện với thanh niên tóc trắng bên cạnh: "A Ca, xe đã chuẩn bị xong chưa?"

Thanh niên tóc trắng được gọi là A Ca vỗ lên đầu xe được lau bóng loáng của mình: "Xong hết rồi, là chiếc này đây! Mày thấy được không!"

Thanh niên mặt đầu lâu nhìn chiếc xe với ánh mắt xoi mói, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: "Cũng được, nhưng vẫn không chất bằng Tiểu Hắc của tao!"

A Ca lườm cậu ta một cái: "Đủ rồi đấy, trong thời gian một ngày mà tao làm được đến thế này đã là quá được rồi! Đúng rồi, Tịch Tử, xe của mày đâu? Tiểu Hắc nhà mày đâu rồi?"

"Đem đi sửa rồi, giờ chưa lấy được."Tên thanh niên kia nói cho có.

Xe của cô vẫn còn đang ở chỗ Lục Đình Kiêu, với tình hình hiện tại cũng không tiện đi lấy, thế nên đành phải mượn xe.

A Ca gật đầu, vỗ tay ra hiệu mọi người nhìn mình: "Mọi người đến đủ hết rồi chứ? Để tôi nói qua về quy tắc cuộc đua nhé! Chúng ta sẽ xuất phát từ vịnh Phi Long, đích là cốc Tử Vong! Người về đầu tiên có thể có được một, đêm, xuân, tiêu với tiểu công chúa Hương Hương của chúng ta!"

"Ồ!"

Tất cả mọi người hoan hô reo hò.

Lúc này, một mỹ nữ có thân hình bốc lửa đi xuyên qua đám người, đập bụp một cái vào gáy A Ca: "Tôi nhổ vào! Lưu manh thối! Lại còn một đêm xuân tiêu cơ đấy! Mơ đi!"

A Ca bị đánh nhưng vẫn rất vui vẻ, như được ăn đường mật, cười lớn: "Ha ha, đùa tí thôi mà! Lại này! Lại này! Giải thưởng chính là một nụ hôn của công chúa Hương Hương! Ngoài cái này ra còn có 5 vạn tệ tiền thưởng nữa!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx