sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 296 - 297 - 298 - 299 - 300

Lục Sùng Sơn nhìn cậu cháu trai bảo bối bên cạnh Ninh Tịch trước, sau khi chắc chắn bé con không việc gì, ông liền bắn ánh mắt sắc bén về phía Ninh Tịch.

Cho dù Lục Sùng Sơn đã "thoái vị" đã lâu, nhưng dù sao cũng là người từng tung hoành ngang dọc ở Đế Đô này bao năm, khí thế cũng đủ khiến người khác run sợ.

Vì lát nữa Ninh Tịch phải tới thẳng phim trường, nên cô đã thay một bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng đơn giản, trang điểm cũng rất nhẹ nhàng.

Chỉ là Lục Sùng Sơn không chú ý đến những điều này, trong lòng ông giờ chỉ ngập tràn suy nghĩ cô gái trước mặt đã cấu kết với hai thằng con bắt cóc cháu nội bảo bối của ông ra khỏi nhà cả đêm!

Đúng là to gan lớn mật! Thách thức quyền uy của ông!

Lục Sùng Sơn hung hăng đi về phía Ninh Tịch, càng tới gần, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt, căng thẳng...

Nhưng vào đúng lúc này, mọi chuyện lại đảo ngược tình thế...

Tiểu Bảo vốn đang đứng yên bên cạnh Ninh Tịch, lúc này bỗng buông tay cô ra, sải bước đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, lon ton chạy về phía ông bà nội...

Hai người vừa thấy cháu nội bảo bối chạy về phía mình liền cảm thấy đau xé lòng, phản xạ theo điều kiện nghĩ rằng Tiểu Bảo chắc chắn đã chịu ấm ức nên liền cùng nhau ngồi xuống chuẩn bị vỗ về, an ủi nhóc.

Kết quả, sau khi Tiểu Bảo bảo bối chạy đến trước mặt họ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác dần nở ra nụ cười tươi rói.

Ngay sau đó, khi hai người vẫn chưa hết kinh ngạc, Tiểu Bảo lao tới, hôn lên mặt bà nội một cái trước, sau đó cũng hôn lên mặt ông nội một cái cho công bằng.

Giờ phút này.

Lục lão gia tử: "..."

Lục lão phu nhân: "..."

Lục Cảnh Lễ há hốc miệng hình chữ O.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngay đến Ninh Tịch cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy cảnh này.

Người duy nhất tỏ ra bình tĩnh ở đây có lẽ chỉ có Lục Đình Kiêu - Người nắm rõ mọi thứ trong tay.

Khoảng hơn mười giây sau, hai người vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Lục lão phu nhân cứ tưởng mình đang nằm mơ, bà không thể tin nổi, "Tôi... Tôi đang nằm mơ hả? Bảo bối của chúng ta... vừa mới hôn tôi...?"

"Nó cũng hôn tôi kìa." Lục Sùng Sơn nghiêm túc bổ sung thêm.

Ngọn lửa giận trong lòng ông đã hoàn toàn bị dập tắt, ngay đến đốm lửa nhỏ cũng chẳng còn.

Vì để giữ sự uy nghiêm của mình, ông cố gắng áp chế sự kích động trong lòng, sau đó từ từ đứng dậy, chắp tay sau lưng, ánh mắt lại hướng tới Ninh Tịch phía đối diện, ho nhẹ một tiếng, nói:

"Ừm, cô đây là... cô Tịch phải không, cảm ơn đã đưa Tiểu Bảo của chúng tôi về, nếu không chê, mời cô vào nhà ngồi chơi một lúc!"

Lục lão phu nhân lập tức phụ họa: "Phải đấy phải đấy! Đến rồi thì mau vào nhà ngồi đi! Vừa hay tôi mới chuẩn bị xong bữa sáng, cùng vào ăn một chút đi!"

"Ơ, cháu vừa mới..." Ăn rồi ạ.

Ninh Tịch còn chưa kịp nói hết đã bị Lục lão phu nhân nhiệt tình kéo vào nhà.

Ninh Tịch: "..."

Lục Cảnh Lễ từ đầu tới cuối đều đờ ra khó hiểu: "..." - Thế cũng được ấy hả?

Ninh Tịch tiến thoái lưỡng nan, không biết làm thế nào, đành phải hướng mắt cầu cứu tới người mà cô vẫn luôn né tránh ngay đến nhìn cũng chẳng dám nhìn - Lục Đình Kiêu.

Boss đại nhân! Cứu mạng!

Lục Đình Kiêu nhìn vẻ mặt đau khổ của cô gái đang hướng về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, băng tuyết trong đáy mắt chậm rãi tan ra như làn nước dịu dàng...

Ninh Tịch cũng không hiểu chuyện gì, rõ ràng ánh mắt Lục Đình Kiêu vẫn lạnh lẽo như thế, nhưng cơn sóng lớn trong lòng cô trong phút chốc lại hóa thành gió xuân khẽ thổi xuống dòng suối nhỏ đang chảy xuôi dòng, cảm thấy thật yên lòng. <!-EndFragment->

"Anh! Ông anh ruột của tôi ơi! Anh nói thật cho em biết, chiêu này của Tiểu Bảo có phải là do anh dạy không? Có phải ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch sẵn sàng chỉ đợi tới lúc này để phản công thôi có đúng không? Đệch mẹ! Nếu anh đã lên kế hoạch ngay từ đầu thì cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ! Hại em sợ đến nỗi suýt bay mất cả hồn!" Lục Cảnh Lễ lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt kinh hồn bạt vía.

Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn thằng em sợ suýt nữa thì tụt huyết áp bên cạnh mình, hiếm lắm mở miệng giải thích: "Mặt mày chẳng giữ nổi chuyện gì cả, nếu bị ba mẹ biết Tiểu Bảo được dạy mới làm thế, vậy thì sẽ càng cảm thấy phản cảm với Ninh Tịch hơn chứ sao."

"Ặc... Mặt em... khó tin đến thế cơ à?" Lục Cảnh Lễ khóc lóc.

Ngay đến việc bẫy anh mà cũng bẫy có lí như vậy, hoàn toàn không thể phản bác lại được...

Có điều, sau khi xua tan được mối nguy hiểm, Lục Cảnh Lễ nhanh chóng hồi máu, hưng phấn phàn nàn với ông anh của mình: "Anh, vừa xong anh có thấy vẻ mặt của ba mẹ mình không? Buồn cười quá thể! Ba rõ ràng mừng phát điên thế mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mẹ thì lôi lôi kéo kéo Ninh Tịch như cướp con gái nhà lành ấy! Tiểu Tịch Tịch lúc đấy còn đờ cả ra!"

Lục Cảnh Lễ nhớ lại vẻ mặt Ninh Tịch lúc ấy, lòng tự thấy an ủi hơn nhiều, ít nhiều trông cô cũng ngu không khác gì cậu.

Trong phòng khách kiểu cách Trung Quốc cổ, các loại thức ăn phong phú đã được bày đầy lên bàn.

Chỉ là ăn sáng thôi có cần phải khoa trương hơn mở tiệc thế này không.

Nhưng, Ninh Tịch vẫn mơ hồ ngồi xuống trước bàn ăn.

Ngồi đối diện cô là hai ông bà nhà họ Lục của Tiểu Bảo.

Bên phía Ninh Tịch có Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu.

Hết cách, Ninh Tịch đành phải chủ động mở miệng tự cứu mình: "Thật sự rất cảm ơn lời mời thịnh tình của phu nhân, nhưng cháu đã ăn rồi ạ." - Cháu đã ăn rồi! Nên giờ hãy thả cho cháu đi đi!

Cùng một lúc mà phải đối diện với Đại ma vương và cả ba mẹ của anh ta nữa, áp lực thật sự quá lớn mà!

"Ăn rồi à? Vậy là Tiểu Bảo cũng ăn rồi?" Lục lão phu nhân lập tức hỏi.

"Vâng." Ninh Tịch dè dặt trả lời, cũng không nói nhiều lời.

"Sáng nay Tiểu Bảo ăn những gì rồi?"

"Tiểu Bảo ăn một bát mỳ vằn thắn lớn với mấy cái Tiểu Long Bao ạ."

"À à, thế thì ăn cũng no đấy chứ!" Lục lão phu nhân gật đầu, lại thân thiết hỏi: "Thế thằng bé có bị nôn ra không?"

Lục Sùng Sơn nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn qua.

Ninh Tịch lắc đầu: "Không ạ."

Hai người cùng thở phào.

"Thế xem xem cháu thích ăn gì thì nếm thử một chút đi!" Lục lão phu nhân nói rồi tự mình bưng đĩa cá rán đưa cho cô.

Lời mời thịnh tình như thế này khó có thể từ chối, Ninh Tịch đành phải cảm ơn.

Lúc này, Lục Sùng Sơn khẽ ho một tiếng, ông liếc mắt nhìn vợ của mình.

Lão phu nhân hiểu ngay, lại mở miệng nói: "Cô Ninh, thấy bảo tối qua cô đưa Tiểu Bảo của chúng tôi ra ngoài chơi à?"

Cuối cùng cũng tới rồi!

Ninh Tịch căng cứng dây thần kinh, "Cháu xin lỗi, cháu không..."

Ninh Tịch vốn định nhận tội vì chưa có sự đồng ý của hai người đã tự ý đưa Tiểu Bảo ra ngoài...

Nhưng đúng lúc này, bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô bỗng được một bàn tay ấm áp che phủ, hơn nữa còn nắm lấy, như một kiểu ra hiệu và nhắc nhở.

Vì quá bất ngờ, Ninh Tịch giật mình hoảng sợ như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa thì nhảy bật lên, bị nghẹn thức ăn, ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ..."

Lục Đình Kiêu làm như người sờ tay con gái nhà người ta chẳng phải là anh, bình thản đưa cho cô một cốc nước, sau đó động tác không gì có thể tự nhiên hơn, đưa nước tới tận miệng cô. <!-EndFragment->

Ninh Tịch nào dám uống nước trong tay Đại ma vương ở trước mặt mọi người, cô kinh hãi đỡ lấy cốc nước, tu ừng ực.

Ninh Tịch có một thói quen xấu, chỉ cần cảm thấy căng thẳng cô sẽ không ngừng nhồi thức ăn vào dạ dày của mình.

Nhìn thấy thằng con mình và cô gái trước mặt có những hành động qua lại như vậy, thân làm mẹ như Lục lão phu nhân nào có chuyện không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là bà không dám tin, thằng con đầu gỗ nhà bà mà cũng biết đùa giỡn con gái nhà người ta thế đấy.

Cuối cùng bà cũng có cảm giác con heo bà vất vả nuôi dưỡng bao năm nay rốt cuộc cũng ăn được cải trắng rồi, chuyện này là sao nhỉ...

Lúc này, tay Lục Đình Kiêu vẫn chưa buông ra, hơn nữa còn mở bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của cô ra, viết lên tay cô một chữ "Tôi".

Sau khi nhận ra được chữ đấy, Ninh Tịch nhanh chóng hiểu được ý của Lục Đình Kiêu.

Đây là Đại ma vương đang bảo cô đừng nhận tội, cứ đẩy hết mọi trách nhiệm cho anh sao.

Nhưng, như vậy hình như không tốt lắm?"

Lúc Ninh Tịch đang do dự, Lục Đình Kiêu đã bắt đầu dùng ngón tay hơi thô ráp của mình gãi gãi lên chỗ mềm mại và mẫn cảm nhất trong lòng bàn tay cô...

Cảm xúc ái muội đó, quả thật như đang trực tiếp chạm vào tim cô vậy.

Ninh Tịch cũng không dám chần chừ thêm nữa, cô vội mở miệng nói theo ý của anh: "Tối qua Lục tổng bỗng gọi điện cho cháu nói gần đây tình trạng của Tiểu Bảo không được tốt lắm, mong cháu có thể ở bên thằng bé cho nó khuây khỏa, nên cháu liền chạy tới!"

Thấy Ninh Tịch nói vậy, hai ông bà bất mãn quay ra nhìn ông con nhà mình, sau đó ánh mắt nhìn Ninh Tịch rõ ràng cũng dịu đi rất nhiều.

Đặc biệt là Lục Sùng Sơn, ngay từ đầu ông đã có suy nghĩ cô gái này được con trai lớn của mình nuông chiều nên lớn gan, cố tình chống đối với ông. Sau khi biết tất cả đều là do thằng con mình tự quyết định, hơn nữa cô cũng không biết chuyện họ cấm cô gặp Tiểu Bảo, cơn tức giận bị xâm phạm quyền uy của ông nhanh chóng giảm đi rất nhiều.

Lục lão phu nhân để lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy", sau đó liền hỏi tới vấn đề mà bà quan tâm nhất: "Không biết cô Tịch đã đưa Tiểu Bảo đi đâu chơi cho nó giải tỏa tâm trạng nhỉ? Mà giải tỏa thế nào?"

Cư nhiên có thể khiến Tiểu Bảo nhà bà hôm trước còn hậm hực mà giờ đã cười vui vẻ như vậy, đã thế còn làm ra chuyện trước đây chưa từng có - Tiểu Bảo hôn bọn họ.

Nếu có thể biết được bí quyết, vậy chẳng phải là ngày nào cũng có thể được cháu nội bảo bối hôn rồi sao?

Lục Sùng Sơn lập tức buông đũa xuống, trưng ra vẻ mặt hận không thể móc ngay ra quyển sổ ra để ghi lại.

Lục Cảnh Lễ thấy hai ông bà nhà mình có phản ứng như vậy, vẫn phải cố nhịn cười.

Thầm nghĩ kể cả hai người có biết cũng vô dụng thôi, vấn đề không phải ở chỗ là người ta đưa Tiểu bảo đi đâu, làm thế nào để giải tỏa tâm trạng? Mà chỉ vì cô ấy là "Ninh Tịch" thế thôi!

Đối diện với ánh mắt tha thiết của hai người, Ninh Tịch cũng không thể nói với hai người rằng cô đưa Tiểu Bảo đi đua xe, nói vậy chắc cô bị giết chắc luôn ấy chứ, thế nên đành ho nhẹ một tiếng, đáp: "Thật ra cũng không đi đâu, cháu chỉ lái xe đưa Tiểu Bảo đi chơi một vòng quanh thành phố thôi ạ."

Cô cũng không nói dối nhé.

Đúng là cô có lái xe đưa thằng bé đi hóng gió thật mà, chỉ là chiếc xe cô lái không phải xe bình thường, mà là xe đua chuyên nghiệp được xưng danh là "Cuồng nộ nửa đêm" thôi.

Sau khi hai người nghe thấy đáp án bình thường này, rõ ràng có tỏ ra hơi thất vọng.

Chỉ ra ngoài hóng gió thôi mà có thể khiến một đứa bé từ nhỏ đã không thích gần người như Tiểu Bảo chủ động hôn ông bà sao? <!-EndFragment->

Có điều, những chuyện trông có vẻ rất đơn giản, như khiến Tiểu Bảo ngoan ngoãn ra khỏi nhà đi chơi với cô, còn vui vẻ chơi cả đêm như vậy...

Ngoài Ninh Tịch ra, căn bản không một ai có thể thể làm được.

Kể cả là bác sĩ Tần Mộc Phong, người đã nghiên cứu về bệnh tình của Tiểu Bảo bao năm nay, những chuyện mà anh có thể làm được cũng rất hạn chế.

Trước đây, họ nghĩ rằng việc có thể khiến Tiểu Bảo hồi phục lại việc giao tiếp bằng văn tự đơn giản đã là cực hạn rồi, hôm nay hai nụ hôn kia còn khiến họ kinh ngạc và vui mừng hơn.

Hóa ra, Tiểu Bảo còn có hi vọng tiếp tục phục hồi, thậm chí sẽ có một ngày có thể như đứa trẻ bình thường khác, biết cười và làm nũng với họ.

Thật chí, còn có thể nói chuyện nữa...

Mà mấu chốt của tất cả những điều này đều nằm ở cô gái mà họ nghĩ rằng sẽ làm tổn thương tới Tiểu Bảo.

Thế là, bọn bọ rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Lục Sùng Sơn từ ái nhìn đứa cháu nhỏ, dáng vẻ nhỏ nhắn vừa mỉm cười vừa hôn mình của Tiểu Bảo thật khiến ông có cảm giác giờ, có khiến ông phải dùng bất cứ điều gì để đánh đổi ông cũng sẽ không hề do dự.

Ban nãy, vẫn luôn là Lục lão phu nhân dò hỏi, lúc này, Lục Sùng Sơn không nhịn nổi nữa tự mình mở miệng: "Theo tôi biết, cô Ninh giờ đang làm diễn viên nhỉ?"

Ninh Tịch gật đầu: "Vâng ạ."

Chuyển tới chủ đề này, Ninh Tịch cảm thấy rất an tâm, thế lực của Lục gia tuy đúng là đáng sợ nhưng dù sao thì cô cũng không có ý đồ gì với Lục gia, càng không thể trở thành con dâu nhà họ, nên chẳng việc gì cô phải sợ ông cả.

"Không biết hiện tại thu nhập của cô Ninh đây là bao nhiêu." Lục Sùng Sơn lại hỏi.

Thấy ông hỏi vậy, Ninh Tịch cảm thấy hơi khó hiểu.

Lão gia tử hỏi cô vấn đề này là có ý gì?

Có điều, Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu ở bên cạnh cô đều hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cha mình, họ hiểu ông đang định làm gì.

Tuy Ninh Tịch không rõ ý của Lục Sùng Sơn, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Công việc của cháu giờ mới bắt đầu khởi sắc, thu nhập không cao, bộ phim đầu tay là do ông chủ nhận giúp cháu, trừ đi phần chia cho công ty, cháu nhận được 5 vạn."

Lục Sùng Sơn gật đầu, ông hỏi tiếp: "Vậy, không biết cô Ninh đây có hứng thú chuyển qua nghề khác không?"

"Chuyển nghề?" Ninh Tịch nhíu mày.

"Không sai, tôi mong có thể mời cô Ninh đây đến Lục gia, làm gia sư riêng cho Tiểu Bảo. Còn về tiền nong, tuyết đối có thể

khiến cô hài lòng. Tôi có thể đảm bảo, nghệ sĩ có thu nhập cao nhất trong làng giải trí cũng không có thu nhập cao bằng công việc này của cô đâu." Lúc Lục Sùng Sơn nói lời này, ông như đã dự tính trước được mọi việc.

Vì ông tin chắc rằng với điều kiện như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.

Cô vào làng giải trí là vì cái gì? Còn chẳng phải vì giới giải trí kiếm tiền nhanh sao?

Vậy ông sẽ cho cô một bước lên trời?

Ông không tin cô có thể chống đỡ lại được sự cám dỗ này!

Thấy Lục Sùng Sơn nói vậy, Ninh Tịch giật giật khóe miệng, đáy mắt hiện lên một tia cương quyết cùng khinh thường khó phát hiện.

Vì đối phương là cha của Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ, là ông nội của Tiểu Bảo nên cô mới không nói lời khó nghe, cô cố gắng dùng cách ôn hòa nhất để trả lời ông: "Thật xin lỗi Lục lão tiên sinh, ai cũng có chí hướng riêng của mình."

Cô không nói gì thừa thãi hơn nữa, vì đẳng cấp và cấp bậc của hai bên chênh nhau khá lớn, kể cả cô có nói nhiều với ông, ông cũng không hiểu.

Câu trả lời của Ninh Tịch hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông.

Lục Sùng Sơn liền tỏ ra không vui, trầm giọng nói: "Cô Ninh đây là chê điều kiện mà Lục mỗ đưa ra không đủ cao sao?"

Ninh Tịch: "Lục lão tiên sinh, cháu không có ý này, nếu ý của ngài là hi vọng cháu có thể ở bên cạnh Tiểu Bảo nhiều hơn, thật ra cháu có thể thường xuyên tới chơi với thân phận là một người bạn của Tiểu Bảo."

"Vậy là cô đang từ chối tôi?" Sắc mặt Lục Sùng Sơn u ám.

Cũng không biết có phải vì có Lục Đình Kiêu ở bên cạnh cô hay không, dưới sự uy áp đáng sợ như vậy của Lục lão gia tử, Ninh Tịch lại vẫn kiên định nói: "Vâng."

"Hỗn xược!" Dù sao Lục Sùng Sơn cũng là người luôn ở trên người khác, ông đã quen với việc tất cả mọi người đều phải nghe theo lời của ông, sao có thể chấp nhận được việc một nghệ sĩ nhỏ bé như cô dám làm trái lại ý của ông được, vậy nên ông liền nổi trận lôi đình.

Lục Đình Kiêu không nói gì, ung dung khoác tay lên lưng ghế Ninh Tịch, chỉ vậy thôi cũng đã đủ bày ra dáng vẻ của một người bảo hộ.

Khoảnh khắc hơi thở của Lục Đình Kiêu tiến sát lại, Ninh Tịch vốn đang căng cứng người vì căng thẳng lúc này không hiểu sao lại thả lỏng ra.

Trong bầu không khí giằng co căng thẳng, Tiểu hoàng tử chuyên đi bổ đao - Lục Cảnh Lễ rốt cuộc không chịu nổi nữa: "Con nói ba chứ, logic của ba ở đâu vậy? Tiểu Tịch Tịch chỉ cần nói với anh con một tiếng YES - I - DO thôi thì cả Lục gia này đã là của cô ấy rồi, ngay đến việc làm chị dâu con cô ấy còn chẳng muốn, cô ấy sẽ để tâm tới chút tiền đó của ba chắc?"

Lục Sùng Sơn suýt nữa thì tức hộc máu, ông vỗ "bộp" một cái lên bàn: "Thằng thối thây này, mày muốn ép tao phải dùng tới gia pháp đúng không!"

"Thật là, lần nào nói không lại người ta cũng lôi gia pháp ra dọa..." Lục Cảnh Lễ yếu ớt càu nhàu.

Thấy hai thằng con đưa tay ra giúp người ngoài, Lục Sùng Sơn tức điên lên, khi cơn giận sắp không kiềm chế được nữa, ông bỗng cảm thấy một vật thể mềm mại vỗ lên lưng mình.

Ngoảnh lại ông liền thấy Tiểu Bảo bảo bối đang vỗ nhẹ lên lưng ông bằng bàn tay nhỏ bé của mình, như thể đang an ủi ông đừng tức giận, tránh hại đến thân thể.

Bình chữa cháy cấp thần đã ra tay thì còn có ngọn lửa nào là không dập được?

Lục Sùng Sơn bỗng thấy cả người thư thái, quả thật còn có tác dụng hơn cả ăn linh đan thần dược, mềm giọng nói: "Bé ngoan, con đang thương ông phải không?"

Lục Cảnh Lễ thấy thái độ dịu dàng vô cùng của cha mình với cháu trai liền cảm thấy hết sức chua xót, "Đệch, sao con chưa thấy ba nhẹ nhàng với con như thế bao giờ? Lúc nào cũng hung dữ với con cả! Tại sao trong cả cái nhà này địa vị của con lại thấp nhất? Rốt cuộc con có phải là con trai của ba không thế hả!"

Lục Sùng Sơn hừ một tiếng, tức giận nói: "Đợi khi nào mày kết hôn rồi cho tao thêm cháu gái cháu trai nữa thì hãy bàn tới chuyện địa vị với tao!"

Lục Cảnh Lễ hơ hơ cười: "Bái bai~ Thôi con vẫn cứ ở tầng thấp nhất cho xong!"

Cái giá để nâng cao địa vị cũng quá cao rồi.

Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.

Ninh Tịch vội lấy điện thoại trong túi ra, là Tiểu Đào gọi tới.

Cô vô tình lướt mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại mới phát hiện cô đã bị muộn nửa tiếng.

Ninh Tịch vội thấp giọng nghe điện thoại: "Alo, Tiểu Đào à..."

"Alo, chị Tịch à, sao chị vẫn chưa đến? Mọi người trong đoàn đã bắt đầu rồi, đạo diễn đang giục kìa! Em tới phòng tìm chị nhưng không có ai mở cửa cả! Chị đi đâu thế?"

"Ờ, chị có việc phải xử lí nên phải nán lại, giờ vẫn còn đang ở Đông Giao, giờ chạy qua đấy nhanh nhất cũng mất một tiếng nữa, em giúp chị giải thích với đạo diễn rồi xin lỗi hộ chị chút nhé!"

Sau khi dập diện thoại, Ninh Tịch chỉ có thể đứng dậy cáo từ: "Cảm ơn sự tiếp đãi của hai vị, hôm nay cháu còn việc phải làm, cháu xin phép về trước ạ."

Nói rồi, Ninh Tịch lưu luyến nhìn về phía bánh bao nhỏ ngồi ở đối diện.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx