sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 301 - 302 - 303 - 304 - 305

Thấy Ninh Tịch định đi, Lục Lão phu nhân vội liếc Lục Lão gia tử một cái, mà Lão gia tử thì mặt mũi sầm xì, giữ thái độ im lặng.

Lục Đình Kiêu đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Bảo, anh bế thằng bé từ trên ghế lên, sau đó bước đến bên cạnh Ninh Tịch, đặt nó xuống, “Đi tiễn cô Tiểu Tịch của con đi!”

Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh rồi nắm lấy tay Ninh Tịch.

Ninh Tịch cảm kích nhìn Lục Đình Kiêu, sau đó cùng bánh bao nhỏ đi ra ngoài.

Lục Sùng Sơn đang định đứng dậy thì lại bị Lục Lão phu nhân kéo lại, lắc đầu nói, “Thôi mà, chẳng qua chỉ là tiễn người ta về thôi mà.”

Lục Sùng Sơn lại sầm mặt, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

Ninh Tịch nắm tay Tiểu Bảo men theo con đường lát đá xanh, đi mất mười phút mới đến trước cổng.

Trên đường tới đây, Ninh Tịch nghĩ ra rất nhiều những lời để an ủi bánh bao nhỏ, nhưng giờ cô lại chẳng thốt ra được một chữ.

Bánh bao nhỏ cứ cúi gằm mặt xuống, không chịu ngẩng lên.

Một lúc lâu sau cậu bé mới cầm cái tập viết luôn không rời mình ra, bắt đầu nghiêm túc viết viết cái gì đó.

Viết xong rồi, bánh bao nhỏ mới giơ lên cho Ninh Tịch xem.

“Tagore đã từng nói rằng: Nếu như bạn yêu một người, hãy để tình yêu của bạn như ánh nắng mặt trời bao phủ cô ấy và để cô ấy tự do.”

Xem xong Ninh Tịch liền sững ra, bầu không khí buồn bã nãy giờ đã hoàn toàn biến mất, phì cười nói: “Bảo bối, hóa ra con còn biết cả Tagore cơ à! Từ đâu mà con biết được câu này thế?”

Ninh Tịch nói rồi ngồi xuống ôm thật chặt lấy bánh bao nhỏ vào ngực, trong lòng cô tràn đầy ấm áp, “Cám ơn... Thật sự cám ơn con, bảo bối... ”

Thật lòng mà nói, cô không ngờ được Tiểu Bảo sẽ viết cho cô xem một câu như thế này, nó thật sự khiến cô rất cảm động lại đau lòng.

Đang ôm chặt bánh bao nhỏ không muốn buông ra, Ninh Tịch chợt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đằng sau lưng Tiểu Bảo đang bước về phía bọn họ.

Ninh Tịch vội vã hôn bánh bao nhỏ hai cái, nói với nhóc là sau này có cơ hội nhất định sẽ đến thăm nhóc, sau đó liền ba chân bốn cẳng chạy mất...

Lục Đình Kiêu nhìn theo bóng cô gái nhỏ nhanh chân chạy mất, trong mắt thoáng hiện lên nét bất đắc dĩ.

Lục Cảnh Lễ đứng đằng sau ôm miệng cười khúc khích, “Anh Hai, Tiểu Tịch Tịch nhìn thấy anh chạy còn nhanh hơn cả thỏ đột biến gen!”

Nói rồi sau đó anh liền đưa mắt nhìn về phía bánh bao nhỏ, thở dài một tiếng: “Đúng là người với người khác xa nhau! Bây giờ coi như em đã hiểu rồi, kể cả em có nói sùi bọt mép cũng không bằng một cái thơm của bảo bối nhà chúng ta, nếu như một cái thơm mà không giải quyết được việc, thì thơm hai cái!”

“Sao anh không dứt khoát để Tiểu Bảo dùng chiêu này làm cho ba mẹ thay đổi ý định luôn đi, giải quyết trở ngại lớn nhất ngăn cách giữa hai người?”

“Đây cũng không phải là vấn để lớn nhất giữa anh và cô ấy.” Giọng nói của Lục Đình Kiêu rất lãnh đạm.

Hơn nữa anh cũng biết đề nghị Ninh Tịch làm gia sư riêng cho Tiểu Bảo đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của Lão gia tử rồi.

Có điều, mục đích lần này của anh cũng đã đạt được, sau khi tận mắt thấy được sức ảnh hưởng của Ninh Tịch với Tiểu Bảo, Lão gia tử tuyệt đối sẽ không động đến Ninh Tịch nữa.

Sau khi Ninh Tịch đi khỏi không lâu, Lục Sùng Sơn gọi cả hai cậu con trai vào thư phòng.

“Coi như là hai đứa cũng là vì Tiểu Bảo, chuyện tối hôm qua ba sẽ không truy cứu nữa, nhưng ba tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai!”

“Ba, sao ba lại phức tạp hóa vấn đề thế nhỉ! Dứt khoát để anh con lấy cô ấy cho rồi, chuyện gì cũng giải quyết xong, đỡ bao nhiêu!”

Hiếm có khó được một lần Lục Sùng Sơn không điên lên mà mắng Lục Cảnh Lễ, ông thở dài nói: “Thằng út à, nếu như đối tượng của sự việc ngày hôm nay là con, có lẽ ba sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này của hai đứa...”

Lục Cảnh Lễ sợ đến mức nhảy dựng: “Ba là ba ruột của con đấy! Ba đừng có đưa ra cái giả thiết đáng sợ như vậy được không?”

Đúng là gây thù chuốc oán cho anh mà.

“Nếu như đó là vợ con, cho dù đối phương có là nghệ sĩ đi chăng nữa thì cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà anh con thì lại khác, nó là người nắm quyền của tập đoàn Lục thị, là người chấp chưởng của gia tộc nhà họ Lục. Người được chọn để làm vợ của nó sẽ có ảnh hưởng tới tương lai của toàn gia tộc chúng ta.”

Lão gia tử vừa dứt lời, Lục Cảnh Lễ liền liếc sang nhìn ông anh mình một cái, cái vẻ bất cần đời trên mặt anh thoáng cái đã chuyển thành nghiêm túc.

Từ nhỏ đến lớn anh đều sống dưới sự che chở của anh trai, anh có thể làm những việc mình thích, có quyền chọn người con gái mình yêu để làm vợ, mà anh mình thì lại không.

“Anh...” Lục Cảnh Lễ đột nhiên không biết nên nói gì.

Lục Đình Kiêu vỗ vai Lục Cảnh Lễ, sau đó nhìn về phía Lục Sùng Sơn, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ kiêu ngạo ngông cuồng “Ba, ngoại trừ ba và mẹ ra, không có bất kì ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của con.”

Ý của câu này là, gia tộc, công ty hay cách nghĩ của những kẻ khác chẳng có liên quan gì đến anh cả, thứ duy nhất mà anh cần phải cân nhắc là cảm nhận của những người thân yêu nhất.

Lục Sùng Sơn nghe được câu này mà ngây người ra mất một lúc, tuy rằng câu nói này tuy có ngỗ ngược, nhưng từ đáy lòng ông lại cảm thấy tự hào cùng với cảm động.

Năm xưa ông mất hơn 20 năm mới ngồi vững ở vị trí đó, mà mỗi bước đi, mỗi một quyết định đều phải suy xét thật lâu; nhưng đứa con trai của ông chỉ cần dùng năm năm ngắn ngủi để dẹp yên cuộc nội loạn trong gia tộc, hơn nữa trong vòng năm năm đó còn đưa nhà họ Lục lên một tầm cao mới.

Những lời vừa rồi của nó tuy rằng có chút ngông cuồng kiêu ngạo nhưng đó lại không phải chỉ là mạnh mồm, nó quả thật có thực lực đó.

Lục Sùng Sơn thở dài một tiếng, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đình Kiêu, nếu con trách ba quá chú ý tiểu tiết thì con nên nhớ một câu "có được thiên hạ dễ, giữ được thiên hạ khó". Tự đặt bên cạnh mình một thứ có sức uy hiếp lớn như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”

Trong ánh mắt Lục Đình Kiêu loang loáng ánh lên sự kiên định nhưng cũng đầy dịu dàng: “Con sẽ chứng minh, cô ấy không phải là uy hiếp.”

Nói xong liền quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng dần biến mất của anh trai, sự áy náy trong lòng Lục Cảnh Lễ đều trở thành sùng bái, “My god! Anh em ngầu vãi nhái!”

Sau khi rời khỏi thư phòng, Lục Đình Kiêu sang xem Tiểu Bảo.

Cậu nhóc đang chống cằm ngây người nằm bò trước bệ cửa sổ, trên gương mặt nhỏ bé là sự vui vẻ pha lẫn với mất mát.

Lục Đình Kiêu đi đến bên cạnh con trai dịu dàng xoa đầu thằng bé: “Con làm tốt lắm.”

Tiểu Bảo quay lại, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngây ra nhìn ba mình.

“Sao thế?” Lục Đình Kiêu hỏi.

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo giật giật góc áo anh, ý bảo anh cúi thấp xuống một chút.

Ngay sau đó, một cái thơm mềm mềm rơi trên má anh.

Một Lục Đình Kiêu luôn luôn bày mưu nghĩ kế, khống chế tất cả trong lòng bàn tay, giờ phút này cũng phải sững sờ...

Phải mất mấy giây sau, Lục Đình Kiêu mới phản ứng lại được, nhưng hình như cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, sau cùng anh mới nghiêm mặt khẽ ho một tiếng, nói một câu: “Ngoan lắm.”

“Phụttttt!” Vẫn đứng nấp ngoài cửa nhòm trộm từ nãy đến giờ, Lục Cảnh Lễ bật cười thành tiếng, tự nhiên anh lại cảm thấy giờ phút này ông anh cả nhà mình quả thật quá đáng yêu. Lúc tán gái thì cũng ra hình ra dáng thế mà nên ở chung với con trai mình thế nào lại không biết.

Đúng lúc này điện thoại của Lục Đình Kiêu reo lên, là điện thoại của Viên quản gia.

Vừa nhấc máy, đầu bên kia đã vang lên giọng nói đầy kích động của Lão quản gia: “A lô, Đại thiếu gia ạ, Tịch tiểu thư về rồi ạ!”

Cùng lúc đó, tại Bạch Kim Đế Cung.

Ninh Tịch đang đứng ở cửa nói chuyện với cô hầu Loan Loan.

“Loan Loan đáng yêu, Loan Loan thân mến, xin nhờ cô đấy, để tôi vào trong đi mà! Tôi bảo đảm lấy hết hành lý xong sẽ đi ngay lập tức!” Ninh Tịch chắp hai tay cầu xin.

Vừa nãy sau khi rời khỏi Lục trạch, cô dứt khoát gọi điện đến đoàn làm phim xin nghỉ hẳn nửa ngày để đến biệt thự mang hành lý đi luôn.

Tuy rằng khoảng thời gian ba tháng không phải là dài, nhưng bất tri bất giác cô phát hiện ra đại bộ phận đồ đạc của cô đều chuyển qua đây hết rồi, cho nên trong khoảng thời gian này có vài thứ cần dùng gấp nhưng lại không thể đến lấy thực sự khá là bất tiện.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là, cô biết lúc này Đại ma vương vẫn đang ở Lục trạch, chắc chắn là không có mặt ở biệt thự, cho nên mới chớp lấy cơ hội trời cho này vội vã chạy đến đây.

Nhưng tiếc cái là, mọi chuyện không phát triển thuận lợi như cô đã tưởng.

Mặc kệ cô có nói gì đi nữa cô hầu nhỏ vốn ngoan ngoãn hiền lành cũng nhất quyết không chịu để cho cô vào.

“Tịch tiểu thư, cô cũng đừng làm khó em nữa mà, không phải là em cố ý không để cho cô vào, mà là em thật sự không có quyền hạn để mở được cửa chính.”

Ninh Tịch hết cách, chỉ có thể quay sang năn nỉ Viên quản gia.

Không biết Viên quản gia đang gọi điện thoại cho ai vừa nhìn thấy cô đến, đã vội vàng cúp máy, sau đó ho khẽ một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra quay sang nhìn cô:“Tịch tiểu thư, cô đã về rồi!”

“Vâng, cháu về lấy đồ, bác quản gia, bác có thể mở cửa cho cháu vào được không?” Ninh Tịch vội vàng cầu khẩn.

Vẻ mặt của Viên quản gia hiện lên chút khó xử, ông thở dài một cái: “Tịch tiểu thư, tuy tôi chỉ là người làm, không nên lắm mồm chuyện của chủ nhân, nhưng mà lần này ông già tôi cũng không nhịn được mà lắm mồm một câu. Khoảng thời gian trước, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Đại thiếu gia trở về liền lệnh cho chúng tôi rời khỏi nhà chính, sau đó tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, tiếp đó thì quyền hạn ra vào nhà chính cũng bị phong tỏa, đến bây giờ thì ngoài cậu ấy ra thì không một ai có thể vào được.”

Nói đến đây, Viên quản gia ngập ngừng một lát, mãi sau mới nói tiếp: “Cho nên, nếu như cô muốn vào trong chỉ có thể gọi điện cho Đại thiếu gia về mở cửa thôi.”

Nghe Viên quản gia nói thế, Ninh Tịch mới nhớ lại trước đây Lục Cảnh Lễ đã từng nói với cô về chuyện này, nhưng lúc đó cô đang cố tình xem nhẹ tất cả những tin tức có liên quan đến Lục Đình Kiêu...

Ninh Tịch thất thần trong chốc lát, rồi sau đó kịp thời lấy lại tinh thần, nói thật nhanh: “Cám ơn bác, thế thì thôi vậy, cháu đi trước đây! Tạm biệt bác nhé, bác quản gia!”

Vừa nãy Viên quản gia sau khi nhìn thấy cô thì lập tức cúp ngay điện thoại, điều này khiến cô có chút lo sợ bất an.

Chung quy là hôm nay nếu đã không lấy được hành lý, thì phải chạy mau thôi!

Quản gia thấy Ninh Tịch định đi liền sợ, Đại thiếu gia vẫn còn đang ở trên đường đấy!

Thấy Đại thiếu gia nhà mình chán nản bao nhiêu lâu thế, không dễ gì mới đợi được Ninh Tịch quay về một lần, ông đâu thể cứ thế mà để cô đi được.

Cho nên quản gia vội gọi Ninh Tịch lại: “Tịch tiểu thư, đợi đã!”

“Bác quản gia, còn chuyện gì không ạ?” Ninh Tịch ngừng bước.

Quản gia tỏ ra như vừa đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Tịch tiểu thư, tôi đột nhiên nhớ ra một cách, nói không chừng có thể giúp cô vào trong được.”

“Có thật không ạ?” Ninh Tịch kinh ngạc, vui vẻ hỏi.

“Thật chứ, nhưng xin Tịch tiểu thư đợi một lát!”

“Được, được, không vấn đề gì! Làm phiền bác rồi!”

Giờ phút này trong đầu Ninh Tịch toàn là ý nghĩ “nhân gian vẫn có tình người” chứ không hề nghi ngờ lão quản gia đang lừa mình.

Cho nên, Ninh Tịch lòng đầy hy vọng mà đứng đợi tại chỗ, kết quả là, đợi, đợi, đợi tận hai mươi phút liền...

Ninh Tịch vội đến mức vò đầu bức tai, trong lúc vô thức liền vặt sạch lá của mấy khóm cây trong vườn, chỉ có một chốc mà đã có mấy cái cây trụi lủi cả lá.

“Tịch tiểu thư, cô uống nước ép đi!” Loan Loan ân cần bê một cốc nước đến, trên khay còn có mấy đĩa điểm tâm nho nhỏ.

“Cảm ơn nha~” Ninh Tịch ực một cái tu hết phân nửa cốc nước, sốt ruột hỏi: “Loan Loan, em hỏi giúp chị chưa? Sao quản gia mãi vẫn chưa quay lại vậy!”

Loan Loan không biết lừa gạt người khác cho lắm, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở một nụ cười, cố gắng bình tĩnh mà trấn an Ninh Tịch: “Tịch Tiểu thư, cô cố đợi thêm chút nữa đi! Chắc cũng nhanh thôi!”

“Được rồi...” Ninh Tịch đưa mắt nhìn thời gian trên điện thoại, quyết định đợi thêm năm phút nữa, nếu như Viên quản gia vẫn chưa quay lại, cô nhất định phải đi.

Không biết tại sao trong lòng cô càng lúc càng bất an thế này...

Thời gian từng giây từng phút một trôi qua, năm phút này đối với cô mà nói quả thật như là ‘sống một ngày bằng một năm’.

Cuối cùng năm phút cũng hết.

Ninh Tịch lập tức đưa cái cốc trong tay cho Loan Loan: “Xin lỗi nha Loan Loan, chị còn có việc phải làm nên đi trước đây, phiền em nói với Viên quản gia hộ chị nhé!”

Vẻ mặt của Loan Loan lập tức thay đổi, vội vàng chạy đến chắn đường không cho Ninh Tịch đi, “Tịch tiểu thư, cô ở lại đợi thêm một lát đi, đợi thêm một lát thôi mà!... Đợi thêm một lát nữa thôi...”

Ninh Tịch nhìn vẻ mặt của Loan Loan, ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, thế nên nhanh nhẹn lách người vòng qua Loan Loan, cắm đầu bỏ chạy...

Nhưng mà, vừa mới vượt qua Loan Loan, còn chưa chạy được hai bước, một bóng dáng cao lớn đã đập vào mắt cô...

Fuck!

Quả nhiên là vậy mà...

Ninh Tịch đỡ trán nghiêng đầu nhìn Loan Loan, vẻ mặt đau khổ, không cách nào tin được nói: “Loan Loan thân yêu, ngay đến em cũng lừa chị ư?”

Cái gì mà “nhân gian vẫn có tình người” chứ, tất cả đều là mây bay, cô đã không còn cách nào tin tưởng vào cái thế giới toàn là bẫy rập này nữa rồi!

Loan Loan quả thực tự trách đến mức sắp khóc đến nơi, cô bé cúi gập người xin lỗi: “Tịch tiểu thư... em... em xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi...”

Nhìn cô bé khóc lóc như "hoa lê dưới vũ" cơn giận của Ninh Tịch cũng xẹp mất tiêu, chỉ đành cứng rắn quay lại đối diện với Đại ma vương.

Ninh Tịch hít một hơi thật sâu: “Lục tổng... tôi... tôi” - đến lấy hành lí.

Một nửa câu sau còn chưa nói hết, Lục Đình Kiêu lạnh như băng vứt cho cô một câu “đi vào”, sau đó liền bước thẳng về phía ngôi biệt thự.

Ninh Tịch nhìn theo cái bóng lạnh lẽo như sắp đóng băng đến nơi, chỉ có một phản ứng duy nhất là chạy đi, chạy đi chạy đi. Nhưng có vẻ như Lục Đình Kiêu lại không hề lo lắng cô sẽ chạy mất, cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, vứt cho cô một câu rồi tự mình bước thẳng.

Kết quả cuối cùng là...

Quả nhiên Ninh Tịch đúng là không dám chạy...

Rối rắm mất nửa ngày cuối cùng vẫn ngoan ngoãn theo vào trong.

Sau lưng, lão quản gia và Loan Loan thở phào nhẹ nhõm vì đã họ đã thoát thân thành công.

Ninh Tịch nơm nớp lo sợ theo sau Đại ma vương.

Cô vô thức ngắm nghía ngôi nhà đã lâu không trở về này.

Phòng khách, hành lang, cầu thang, những đồ vật trang trí... rõ ràng tất cả đều vẫn như cũ, nhưng không biết tại sao lại mang đến cho cô cảm giác lạnh lùng xa lạ đến thế.

Lục Đình Kiêu im lặng bước đi, mãi cho tới khi đến trước cửa phòng cô, anh mở cửa ra sau đó liền đứng ở cửa đợi cô, dường như đã sớm biết mục đích của việc cô đến đây.

Giờ phút này, đối diện với đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của người đàn ông trước mặt, trong lòng Ninh Tịch tràn ngập bối rối cùng e sợ, không dám bước lên.

Mãi cho tới lúc Lục Đình Kiêu châm một điếu thuốc, dựa vào khung cửa, dáng vẻ có phần tùy ý buông thả, khí thế cũng không áp bức người khác như vừa nãy nữa, Ninh Tịch mới có chút to gan bước đến gần.

Lúc bước qua người Lục Đình Kiêu, tốc độ của Ninh Tịch quả thực đột phát giới hạn của con người, vèo một cái đã chui vào trong, chỉ nhìn thấy được cái bóng mờ, có thể so được với cao thủ kinh công trong phim truyền hình.

Khi đứng trong phòng rồi, Ninh Tịch có chút sửng sốt.

Căn phòng của cô không thay đổi một chút nào, mấy quyển tạp chí thời trang cô vứt bừa ở đầu giường vẫn đó, thảm yoga vẫn bị tùy tiện vứt vào một góc, trên sàn vẫn còn nằm một cây bút kẻ mày hôm đó do đi vội quá mà cô không kịp nhặt lên, ngay cả vị trí của ngòi bút gãy cũng không thay đổi...

Tất cả đều khiến Ninh Tịch có cảm giác như đã qua mấy thế kỉ, dường như quãng thời gian cô sống ở đây đã là chuyện của kiếp trước.

Mãi cho đến lúc một cơn gió đột nhiên thổi tung tấm rèm cửa, bay phần phật trong phòng, Ninh Tịch mới tỉnh lại bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc.

Đầu tiên là lôi cái vali lớn từ dưới gầm giường ra, say đó bắt đầu dọn dẹp từng thứ từng thứ một.

Quần áo, giày dép, đồ trang điểm, khăn mặt bàn chải, máy chơi game PSP...

Cứ cất một món vào trong vali, tim cô lại như thế rỗng mất một phần, đau nhói.

Từ đầu đến cuối cô không dám liếc mắt nhìn Lục Đình Kiêu dù chỉ một lần.

Trong căn phòng này ngoại trừ đồ đạc của cô, những thứ khác cô không mang đi.

Nhìn những món đồ trang trí nho nhỏ mà Lục Đình Kiêu mua thêm cho cô đơn độc nằm ở trong đó, cô có cảm giác áy náy như thể mình đã vô tình từ bỏ chúng nó...

Cuối cùng tất cả mọi thứ đã thu dọn xong xuôi, Ninh Tịch cũng không thể trốn tránh được nữa, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn đang im lặng đứng ở cửa...

“Lục tổng, tôi cực kì cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của anh trong thời gian qua, còn về phần Tiểu Bảo, nếu như cần đến tôi lúc nào thì cứ gọi, nhất định tôi sẽ đến ngay lập tức...”

Nói đến đây, cô lại không biết phải nói gì nữa.

Đấu tranh mất một lúc lâu, sau cùng cô cũng vẫn nói ra ba chữ đó: “... tôi đi đây...”

Nói xong, Ninh Tịch cúi người xuống thật sâu, thể hiện sự tôn trọng và cảm kích sâu sắc của mình, sau đó kéo vali từ từ bước ra phía cửa.

Sau lần tạm biệt này, e rằng sẽ chẳng có mấy cơ hội để gặp lại nhau nữa...

Dù sao khoảng cách giữa bọn họ xa đến vậy, hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau, nếu như không phải là do sự cố ngoài ý muốn lần đó của Tiểu Bảo, chắc chắn cả đời này bọn họ cũng sẽ không gặp nhau.

Ninh Tịch mang tâm trạng u ám, trầm trọng cất bước đi ra ngoài, khoảnh khắc cô bước đến ngưỡng cửa, trước mắt đột nhiên nhoáng lên một cái.

Lục Đình Kiêu từ nãy đến giờ vẫn im lặng hút thuốc, chẳng hề có phản ứng gì, cánh tay đang kẹp điếu thuốc đột nhiên giơ ra chắn trước mặt cô, ngăn không cho cô đi tiếp.

“... Lục tổng...?” Ninh Tịch hơi sững ra, không hiểu hành động này của Lục Đình Kiêu có nghĩa là gì.

Lục Đình Kiêu: “Ninh Tịch.”

Ninh Tịch: “Dạ!”

Lục Đình Kiêu: “Gan của em lớn lắm.”

“Hả?”

Lục Đình Kiêu nói một câu không đầu không đuôi như thế, Ninh Tịch ngẩn ra không hiểu thế là có ý gì?

Lục Đình Kiêu hút nốt một hơi rồi quẳng mẩu thuốc lá đi, nâng mắt lên nhìn cô, nói một câu nhẽ như bẫng: “Em không sợ tôi sẽ nhốt em cả đời trong này sao?”

Ninh Tịch: “!”

Bình tĩnh nha boss đại nhân!

Khoảnh khắc mà anh vừa dứt lời, cô sợ đến mức suýt nữa thì quỳ luôn xuống đất đấy, có biết không, rốt cuộc thì gan cô to chỗ nào cơ chứ?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx