sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 346 - 347 - 348 - 349 - 350

Tất cả mọi người đã sớm biết được nội dung trên bức thư nên không nhịn được mà bật cười.

Phương Nhã còn đọc to lên: "A... Gửi Tịch yêu dấu của anh... anh yêu em... như chuột yêu gạo... như mèo yêu cá... như chó yêu xương..."

Giọng điệu của Phương Nhã quá lố nên người xúm lại càng lúc càng đông, cuối cùng tất cả đều bật cười ha hả.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Cười chết tôi rồi! Cười rơi răng mất! Người viết cái này tốt nghiệp tiểu học chưa vậy? Chắc tốt nghiệp mẫu giáo quá?"

"Thời đại nào rồi còn có người viết thư tình? Tôi cũng đến chịu! Rốt cuộc là ai thế?"

"Còn phải hỏi sao, chắc chắn là tên fan cuồng nghèo rớt mồng tơi nào đó của Ninh Tịch rồi!"

...

"Nghiêm túc chút! Tôi còn chưa đọc hết mà!" Phương Nhã liếc nhìn mọi người, rồi lại đọc tiếp: "Lúc này đây, tôi muốn gửi tới em lời chúc phúc và yêu thương chân thành nhất, buổi tiệc đóng máy đêm mai, tôi sẽ tặng em một món quà quý giá nhất, hấp dẫn nhất, xứng với sự xinh đẹp thông minh và cao quý của em nhất mà không ai có thể sánh được!"

Phương Nhã đọc đến đây, lại không nhịn được nữa: "Ha ha ha ha ha ha... Không được rồi, cười chết tôi rồi, ai tới cứu tôi với! Tên này không chỉ là một tên nghèo kiết xác không có văn hóa, còn là một kẻ não tàn nữa à? Mồm miệng ghê gớm đấy! Lại còn món quà quý giá, hấp dẫn và khiến mọi người không sánh được cơ đấy! Chắc không phải hắn muốn tặng một cái máy đào tới buổi tiệc đóng máy đấy chứ? Thật đúng là xứng đôi với thân phận cao quý của Ninh Tịch mà!"

Tất cả mọi người cười phá lên.

"Có khi lại là một cái công nông chở gạch cũng nên!"

"Lỡ là một xe bánh ngô thì sao?"

"Mấy người đừng có đoán linh tinh, một xe bánh ngô đắt như thế? Chậc, không có tiền còn làm trò, đúng thật là! Loại người này là ghê tởm nhất đấy! Ninh Tịch sao lại có loại fan cuồng phát gớm thế này nhỉ?"

"Ha ha, không phải có câu, bạn là người thế nào thì sẽ thu hút người như thế sao?"

...

Xung quanh càng ngày càng huyên náo, Ninh Tịch bị vây ở giữa từ đầu tới cuối đều không nói gì, lúc này, thần sắc cô bỗng lạnh xuống cực điểm, cô phun ra hai chữ: "Im lặng."

Âm thanh sắc lạnh như dao chém thẳng vào động mạnh chí mạng của bọn họ, Phương Nhã lập tức im bặt, những người khác cũng bĩu môi thấp giọng xuống.

Sau đó, Ninh Tịch cầm kịch bản đứng dậy, đi thẳng về hướng Quách Khải Thắng.

Trên thực tế, vừa xong Ninh Tịch chỉ nghe thấy một đống âm thanh hỗn tạp, căn bản không biết hội Phương Nhã đang nói gì hay đọc gì, thậm chí cô còn chẳng chú ý tới bức thư tình kia, cô chỉ muốn tránh bị làm phiền, chuyên tâm nhập vai.

Ninh Tịch vừa đi, đám người kia lại càng thảo luận sôi nổi hơn.

"Xì! Vờ vịt cái gì chứ!" Phương Nhã chán ghét ném lá thư trong tay đi, còn tưởng vừa xong Ninh Tịch trở mặt bỏ đi là vì quá xấu hổ, nên lại giở giọng châm biếm: "Cô ta cũng biết mất mặt à! Trước đây chẳng phải rất đắc ý đấy sao? Gì mà đệ nhất mỹ nhân trong làng giải trí, người theo đuổi nhiều như mây! Ngày đầu bấm máy hết hoa tươi rồi lại kim cương! Giờ thì sao? Đẳng cấp người theo đuổi càng ngày càng thấp thế này!"

"Gì mà hoa tươi với kim cương, nhìn thôi cũng biết là tác phong của mấy thằng nhà giàu mới nổi vô văn hóa rồi! Sao có thể bì với quý công tử như Tô Diễn được chứ?"

"Nói chứ, chắc không phải lần trước Ninh Tịch cố tình tìm lấy mấy người theo đuổi mình tới để làm màu chứ?"

"Có thể lắm, dù sao lúc đó cũng có cao phú soái Tô Diễn hàng thật giá thật ở đấy, Ninh Tuyết Lạc chơi trội như vậy, chắc cô ta không muốn mình bị dìm chứ gì?"

Nghe đến đây, con ngươi Phương Nhã lóe sáng, cô ta thấp giọng, tỏ ra vô cùng thần bí nói với mọi người, "Nhắc tới Tô Diễn, tôi phải nói cho mọi người biết một bí mật..."

"Bí mật? Bí mật gì thế! Cô mau nói, mau nói đi!"

"Ừ đấy, đừng có thừa nước đục thả câu nữa!"

Ai mà chẳng thích lắm chuyện, đã thế lại còn là chuyện hot, trong phút chốc, hầu như tất cả mọi người đều vây xung quanh Phương Nhã.

Phương Nhã đợi bọn họ đến đông đông rồi mới nhấn từng chữ nói: "Trong buổi tiệc đóng máy ngày mai, Tô Diễn sẽ cầu hôn Tuyết Lạc luôn ở đó đấy!"

Vừa dứt lời, tất cả đều trưng ra vẻ mặt bất ngờ...

Vì tin này, thật quá gây shock rồi!

Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, tất cả bắt đầu nhao nhao lên hỏi.

"Trời ơi! Thật hay giả thế! Cầu hôn tại đó luôn á! Sao lãng mạn thế?"

"Phương Nhã, sao cô lại biết được chuyện này?"

Phương Nhã trưng ra vẻ mặt đắc ý: "Tôi là bạn thân nhất của Tuyết Lạc, Tô Diễn tất nhiên phải nói trước với tôi để tôi phối hợp với anh ấy rồi! Phải rồi, mọi người cũng chú ý giữ bí mật nhé, đừng để Tuyết Lạc biết, nếu không thì còn gọi gì là bất ngờ nữa!"

"Biết rồi biết rồi! Bọn tôi nhất định sẽ không nói đâu!" Mọi người đồng loạt gật đầu lia lịa.

Lúc này Phương Nhã mới hất mặt nói tiếp: "Tiệc đóng máy ngày mai của chúng ta, khách sạn hay bàn tiệc đều đã được Tô gia bao thầu hết rồi, có vẻ muốn làm lớn đấy!"

"Oa! Ngưỡng mộ Ninh Tuyết Lạc ghê!"

"Trời ơi! Đây tuyệt đối là sự kiện chấn động nhất năm nay! Chỉ cần nghĩ tới việc có người đàn ông xuất sắc như vậy tốn công sức vì mình thôi cũng đã thấy hạnh phúc chết đi được rồi!"

Lúc này, có người lại bới móc: "Nếu vậy Ninh Tịch chẳng phải là tức chết sao?"

Phương Nhã lập tức trưng ra vẻ mặt châm biếm, cười lạnh một tiếng: "Ha ha, mọi người còn chưa nhìn ra sao? Ninh Tịch chắc chắn đã nghe phong phanh đâu đó chuyện Tô Diễn sắp cầu hôn rồi! Các người không thấy hôm nay mặt cô ta trông thúi quắc vậy hả?"

Mọi người ngẫm lại, sau đó tỏ ra bừng tỉnh đại ngộ: "Bảo sao sắc mặt cô ta hôm nay kém thế, nhìn thôi cũng biết tâm trạng rất xấu rồi!"

Lúc này, có người bỗng cười thành tiếng: "Ha ha ha, tự dưng tôi lại nhớ tới một chuyện, trong tiệc đóng máy tối mai, tên fan nghèo kiết xác kia của Ninh Tịch chắc không phải thật sự muốn làm trò gì bất ngờ đấy chứ? Tới lúc đó vừa hay đụng trúng Tô Diễn, chẳng phải cô ta lại càng mất mặt hơn sao?"

"Ha ha ha ha... Cứ nghĩ tới bức thư tình đó lại buồn cười! Đúng là thánh luôn rồi đấy?"

"Không biết hắn sẽ tặng cái gì tới nữa!"

Phương Nhã khinh khỉnh bĩu môi: "Có mất mặt thì cũng là do cô ta tự tìm thôi, ai bảo bụng đói vơ quàng, loại người nào cũng quyến rũ! Bên cạnh toàn loại LOW như vậy, cũng khó trách lúc nào cô ta cũng ghen tị với Tuyết Lạc!"

Sau khi mọi người tám chuyện xong, Phương Nhã tỏ ra đắc ý, sau đó lén lút gửi tin nhắn cho Thường Lị, "Chị Thường, xong hết rồi nhé, em tung hết tin ra rồi! Lần này ông trời đúng là giúp chúng ta, Ninh Tịch có một tên fan cuồng lên cơn điên, tới lúc đó còn chuẩn bị bất ngờ lớn cho Ninh Tịch nữa đấy! Ha ha ha"

Cùng lúc đó, nước Pháp, tại nhà hàng ba sao Ledoyen Michelin.

Đầu bếp chính Alainpassa bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ Florida.

Alain nghe điện thoại xong, lập tức dừng tay, tháo tạp dề quăng cho phụ bếp, dặn dò nghiêm túc: "Giờ tôi phải lập tức khởi hành về Trung Quốc, làm phụ bếp cho một buổi tiệc, việc còn lại giao hết cho mọi người nhé."

Mấy người phụ bếp nghe thấy vậy tỏ ra rất kinh ngạc, quay ra ngơ ngác nhìn nhau: "Giờ, ngay lập tức? Lịch trình của ngài chẳng phải là phải hẹn trước ít nhất là nửa năm sao, dù cho đối phương có thân phận cao quý thế nào cũng vậy, sao lần này lại..."

"Hơn nữa, tôi không nghe nhầm chứ, vừa xong ngài nói là ngài đi làm phụ bếp, bếp trưởng là ai mà có tư cách khiến ngài thành phụ bếp cho người đó vậy?"

"Có thể làm phụ bếp cho người ấy là vinh hạnh của tôi." Alain nói một cách sùng bái.

Mấy phụ bếp kia nghe thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, họ cơ bản là đã có thể đoán ra được vị bếp trưởng có thể khiến Alain cam tâm tình nguyện làm phụ bếp là vị nào, nhưng có thể khiến đầu bếp đó đích thân vào bếp thì không biết rốt cuộc là chủ nhân buổi tiệc là ai?

Vì quá tò mò, một người không nhịn được hỏi: "Không biết buổi tiệc lần này ngài tham gia là của vị quý nhân nào thế?"

Alain hơi đăm chiêu: "Tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ biết đối phương là một cô gái có tên là Ninh Tịch."

"Ninh Tịch? Là ai thế..." Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có người nhớ ra chuyện gì đó liền nói, "Đúng rồi, đệ tử William Fei của ngài hình như cũng là người Trung Quốc, không biết liệu cậu ấy có biết tới cô gái tôn quý này không, biết đâu lần này cũng cùng tham gia buổi tiệc của cô ấy cũng nên?"

"William?" Alain nghe thấy vậy liền cau mày, sau đó lắc đầu nói: "Ngay đến tôi cũng chỉ có thể làm phụ bếp thì sao nó có tư cách tham dự được."

"Oh..." Mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ.

...

Tất cả những chuyện đang xảy ra trong thời điểm hiện tại, Ninh Tịch hoàn toàn không hề hay biết, cô đang dồn hết tâm sức của mình vào việc thảo luận cảnh tiếp theo với Quách Khải Thắng và biên kịch Diệp Linh Lung.

Chuẩn bị khá lâu Ninh Tịch mới có thể nắm bắt được vai diễn, cô hít sâu một hơi rồi nói với Quách Khải Thắng: "Đạo diễn, em có thể bắt đầu được rồi!"

"Tốt!" Quách Khải Thắng vỗ vỗ vai cô: "Vậy chúng ta bắt đầu luôn đi!"

"Ừm!"

Quách Khải Thắng lập tức thông báo cho tất cả các bộ phận chuẩn bị, rồi cầm loa hô: "Ba, hai, một! Action!"

Bắt đầu quay, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.

Tới cảnh cuối cùng, đại kết cục của Thiên Hạ.

Gian thần đã chết, Hiền phi đã chết, hôn quân cũng đã chết...

Mối thù của Mạnh Trường Ca cuối cùng cũng được trả.

Tiếp đó, người mà nàng muốn trả thù còn có muôn dân trăm họ đã phụ lòng Mạnh gia nàng.

Khoảnh khắc cuối cùng, vì trong người vẫn còn chảy dòng máu tướng quân chung nghĩa bao đời, khiến nàng không thể xuống tay được.

Sau cùng, nàng chọn cách nhảy xuống vách núi, thành toàn đại nghĩa cho nam chủ...

Trong đoạn này, Ninh Tịch trước đó vẫn luôn đăm chiêu về việc Mạnh Trường Ca sẽ có tâm trạng và trạng thái thế nào khi nhảy xuống núi tự sát...

Mạnh Trường Ca khi đó rốt cuộc nên cảm thấy bi phẫn, không cam tâm hay là tuyệt vọng?

Vì để nghiên cứu vấn đề này, Ninh Tịch dường như đã muốn phát điên lên!

Thế nhưng hiện tại cô đã có thể diễn cảnh này một cách thật hoàn hảo rồi.

Cảnh cuối cùng Mạnh Trường Ca mặc một bộ lễ phục kết hôn đỏ rực, ôm linh vị của Tôn Hoán Khanh trong lòng, trên mặt không hề mang vẻ bi phẫn hay không cam tâm, càng không tuyệt vọng hay lưu luyến, nàng mang theo vẻ mặt thẹn thùng của một thiếu nữ, sự rung động như lần đầu gặp được Tôn Hoán Khanh, rồi nhắm mắt, nở một nụ cười, nhảy xuống...

Cuối cùng, Ninh Tịch chọn cách diễn trở lại nguyên dạng.

Để Mạnh Trường Ca vào giây phút cuối cùng trở về với dáng vẻ thiếu nữ vô tư vô lự của mình.

Cảnh quay nhảy xuống vực này, Ninh Tịch đóng rất thê mỹ, rõ ràng không có vẻ gì đau thương nhưng dường như lại khiến tất cả mọi người ở đó đều bật khóc, tâm trạng buồn bã, mất mát, trống rỗng giống như thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy...

Theo kịch bản ban đầu, Mạnh Trường Ca sẽ chết trong tay nam chính và nữ chính, nhưng sau được sửa đổi lại, nhìn thì có vẻ như chỉ khác nhau giữa việc tự sát và bị giết, nhưng thực tế thì cả mạch truyện đã bị thay đổi.

Đến đây, cảnh cuối cùng kết thúc.

Thiên Hạ đóng máy.

"Đóng máy rồi! Cuối cùng cũng đóng máy rồi!" Tất cả mọi người đồng loạt hô vang, thậm chí có người còn kích động đến nỗi khóc không ngừng.

Ninh Tịch cũng vô cùng cảm động, bộ phim đầu tiên của cô cuối cùng cũng kết thúc viên mãn rồi.

Lúc về phòng nghỉ, Ninh Tịch không còn cả sức thay đồ nữa, cả người nhũn như bùn nằm bò ra bàn trang điểm.

Lúc này, Tiểu Đào lo lắng không thôi đẩy “rầm” cửa chạy vào...

"Chị Tịch, cuối cùng chị cũng quay xong rồi!"

Ninh Tịch uể oải khua tay: "Sao thế? Có chuyện gì có thể đợi lát nữa rồi nói với chị được không? Giờ đầu óc chị nát lắm rồi, không nghĩ nổi gì nữa đâu..."

"Không được đâu chị! Chị nhất định phải tỉnh táo lại đi! Chị có biết hôm nay người trong đoàn truyền tai nhau nói chị thành cái bộ dạng gì không?"

"Hả? Chị làm sao?" Cô chỉ quay có mỗi một cảnh phim thôi mà, xảy ra chuyện gì rồi?

Tiểu Đào sốt sắng giậm chân giậm tay: "Phương Nhã cầm lá thư tình kia của chị đọc ầm lên thế, sao chị vẫn còn ngẩn ngơ ở đây thế này!"

"À... Ban nãy Phương Nhã hình như có đi phía trước chị đọc cái gì đấy chị có biết đâu, cô ta nói gì thế? Thư tình gì?" Ninh Tịch ngạc nhiên.

Khi nãy, cô ấy biết mọi người đang bàn tán gì đó trước mặt mình nhưng cô hoàn toàn không biết là đang xảy ra chuyện gì.

Tiểu Đào quả thật muốn giơ tay đầu hàng rồi, cô nhét tờ giấy hồng phấn nhăn nhúm vào tay Ninh Tịch: "Chị tự mình xem đi!"

Ninh Tịch cố gắng tỉnh táo lại, cô gãi đầu cầm tờ giấy, lẩm nhẩm đọc: "A... Gửi Tịch yêu dấu của anh... anh yêu em... như chuột yêu gạo... như mèo yêu cá... như chó yêu xương... phụt... khụ khụ khụ khụ..."

Ninh Tịch thật sự không đọc nổi nữa, suýt nữa thì cô bị sặc nước bọt chết.

Có cần tởm đến thế không!

Cô thật không ngờ khi mình còn sống lại một lần được thấy bức thư tình đầy ma tính thế này.

Văn không tốt chữ không hay thì đừng có show ra vậy chứ?

Làm thấy ghê...

Đau hết cả mắt...

Nghiệp chướng...

Còn nữa!

"Tôi sẽ tặng em một món quà quý giá nhất, hấp dẫn nhất, xứng với sự xinh đẹp thông minh và cao quý của em nhất mà không ai có thể sánh được!" là cái quỷ gì nữa thế?

Tôn quý nhất thì thôi đi, còn hấp dẫn khiến người khác không thể sánh được là cái thể loại gì?

Tên khốn này rốt cuộc muốn làm cái khỉ gì vậy?

Tiểu Đào càng nghĩ càng nóng ruột: "Chị Tịch, chị không biết à, giờ tất cả mọi người đều đang chờ xem trò hề của chị đấy! Nghe nói tiệc đóng máy ngày mai Tô Diễn sẽ chuẩn bị cho Ninh Tuyết Lạc một bất ngờ lớn, khả năng còn có thể cầu hôn luôn! Cái tên fan cuồng này cũng chuẩn bị bất ngờ lớn cho chị... Nếu so ra... chẳng phải chị sẽ mất mặt đến chết sao! Chị, buổi tiệc đóng máy ngày mai chị tuyệt đối đừng để hắn xuất hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ có giới truyền thông xuất hiện, nếu không... nếu không thật sự sẽ mất mặt lắm..."

"Ha ha..." Ninh Tịch cười khổ thở dài.

Em nghĩ là chị muốn chắc?

Nhưng, chị không muốn thì có tác dụng gì không?

Ninh Tịch vo nát tờ giấy, tỏ ra không còn gì tiếc nuối, xem ra cô quả thật không thể tránh khỏi kiếp nạn này được rồi.

Tới giờ cô cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, dày vò cô như vậy còn tốt hơn là dày vò Lục Đình Kiêu...

...

Chớp mắt đã đến ngày tổ chức tiệc đóng máy.

Hôm qua, để quay tốt cảnh quay cuối Ninh Tịch đã tốn rất nhiều sức lực, mãi tới giờ vẫn chưa thấy lấy lại tinh thần được cho nên nhìn cô trông rất phờ phạc.

Bình thường cô nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh, nhưng ngày hôm qua, cô lại hoàn toàn để mình chìm hết vào vai diễn, một chút riêng mình cũng không giữ lại, giờ muốn thoát vai khó tránh khỏi việc sẽ mất một ít thời gian.

Đơn giản mà nói, Ninh Tịch của lúc này, vẫn còn một nửa linh hồn là Mạnh Trường Ca.

Tiểu Đào còn tưởng cô chịu phải đả kích nên vẫn chưa gượng dậy được nên cứ đi vòng vòng bên cạnh, nhưng lại không nghĩ ra cách giải quyết nào cả, chỉ có thể nghe theo lời dặn dò của Lâm Chi Chi, coi tất cả mọi chuyện như bình thường, đợi thời cơ lật lại tình thế.

Nhân vật chính và tiêu điểm của buổi tiệc ngày hôm nay được định sẵn là Ninh Tuyết Lạc, thế nên hôm nay Lâm Chi Chi chỉ có một yêu cầu duy nhất với Ninh Tịch đó chính là một chữ "vững".

Vậy nên Ninh Tịch trang điểm nhạt nhưng lại vô cùng sắc nét, mặc một bộ lễ phục thu đông màu hồng cam của Chanel tới.

Địa điểm tổ chức tiệc đóng máy là khách sạn sáu sao duy nhất của Đế Đô.

Ninh Tịch tới hơi sớm, chỉ thấy các nhân viên đang tất bật chạy khắp nơi để trang trí, nào là hoa hồng rồi bóng bay tình yêu, chỉ có người mù mới không nhìn ra là đang chuẩn bị cầu hôn.

Trừ những thứ đó ra, trong khách sạn còn lấp đầy những thứ như quà và lẵng hoa, có quà do nhà hợp tác tặng, có cái là do fan tặng, đâu đâu cũng thấy dường như không có chỗ để đi nữa.

Ninh Tịch đảo mắt liền thấy trong góc có một lẵng hoa đề "Fan Club Toàn Cầu của Ninh Tịch", bỗng cảm thấy thật ấm áp

Cô cũng có fan club rồi đấy...

Tuy số quà cô nhận được không đáng nhắc tới so với Ninh Tuyết Lạc và Triệu Tư Châu, nhưng với cô thế là thỏa mãn lắm rồi.

Thế nhưng, Tiểu Đào ở bên cạnh khó tránh khỏi có chút mất mát, trong lòng vẫn nghĩ sao chỉ nhận được có chút quà thế này, đúng là bủn xỉn quá? Lát nữa đám kí giả kia nhìn thấy không biết sẽ viết gì nữa!

Haiz, phải biết trước đây khi cô đi theo Lãnh Man Vân, mỗi lần tham dự tiệc đóng máy đều nhận được cả núi quà... Nhưng, thời thế thay đổi giờ ngay đến đẳng cấp như Ninh Tuyết Lạc cũng có thể giẫm đạp lên cô, mấy chị em đồng nghiệp thì càng ngày càng tốt, chỉ có cô là bị đạp từ đỉnh cao xuống vực sâu thôi, đúng là cứ nghĩ lại thấy chua xót...

Lúc này, đám Phương Nhã cũng bắt đầu nườm nượp kéo tới, miệng cứ khen mãi không ngớt.

"Oa! Sao trang trí đẹp thế này! Trông mộng ảo quá!"

"Phải đổ bao tiền vào chỗ này chứ! Chỉ riêng việc bao trọn cả khách sạn thôi cũng đã cả một đống tiền rồi! Khách sạn hôm nay cá kiếm quá!"

"Thế thì cô không hiểu rồi, lễ đính hôn của nữ thần và quý công tử cao quý nhất của Đế Đô, tin tức chấn động như này, khách sạn người ta cũng có phải nhân cơ hội này để quảng bá cho mình chứ!"

...

Sau khi mọi người cảm thán xong liền thấy Ninh Tịch đang đứng trước lẵng hoa của fan tặng, tất cả đều bịt miệng cười trộm.

"Fan của Ninh Tịch hôm nay tặng gì thế? Chỉ có lẵng hoa rách đó thôi hả?"

"Cô ta đứng đó làm gì? Chắc không phải là đang tìm món quà bất ngờ của tên fan nghèo kiết xác kia đấy chứ?"

"Trông mong vào cái tên nghèo kiết xác ấy hả? Tí nữa đừng có khóc nhé..."

Phương Nhã đắc ý nhìn về phía Ninh Tịch, cuối cùng cũng nở mày nở mặt được một lần rồi, cô ta tặng lại nguyên câu tối hôm đó: "Aiya, thật đúng là không có so sánh thì mới không có đau thương mà!"

Nghe thấy lời chế giễu chối tai kia, Tiểu Đào không nhịn được nữa, tức phát khóc: "Đám người này thật quá quắt! Sao có thể làm như vậy!"

Ninh Tịch thở dài, xoa đầu Tiểu Đào, dịu dàng nói: "Tiểu Đào ngoan, cố chịu đựng thêm một thời gian thôi, chị sẽ không để em khổ mãi theo chị đâu! Sẽ có một ngày, trẫm sẽ đánh chiếm cả giang sơn này cho nàng!"

Trong nháy mắt, Tiểu Đào bị chọc cười, đỏ mặt nói: "Chị Tịch đáng ghét! Lại trêu em rồi!"

Thấy cô bé mỉm cười, Ninh Tịch mới có thể thở phào.

Thật ra, giờ trong lòng cô cũng đang thấy rất khó chịu, một mình cô thì sao cũng được, vì chút chuyện nhỏ này đối với cô mà nói thì chẳng là gì cả, nhưng điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất là để người bên cạnh phải chịu tủi nhục với cô, bị cô làm liên lụy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx