sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 371 - 372 - 373 - 374 - 375

"Tòa soạn mấy người chẳng phải cũng có chuyên mục ẩm thực sao? Mau gọi tới đi! Cơ hội trời cho đấy!"

"Đúng đúng đúng, tôi phải gọi điện mới được! Biên tập mục ẩm thực của chúng tôi chính là fan não tàn của Thái lão gia đấy, ngay cả hình nền máy tính cũng là hình Thái lão gia đang nấu ăn! Lúc trước tôi bảo anh ta tối nay William Fei sẽ tới mà anh ta còn chả thèm đến, bây giờ nếu bảo anh ta Thái lão gia cũng tới thì chắc anh ta sẽ hối hận đến chết luôn ha ha ha..."

...

Trong góc, Tiểu Đào đã kích động đến nỗi sắp kéo gãy cả tay Ninh Tịch: "A! Thái lão! Thái lão! Thái lão! Là Thái lão gia thật kìa! Chị Tịch tuyệt quá! Giống y như cái chuông nhỏ ý! Muốn ai tới thì người đó sẽ tới! Rốt cuộc là chị gọi điện thoại lúc nào? Sao em hoàn toàn không biết?"

Ninh Tịch: "..."

Cô chưa hề chạm vào điện thoại có được hay không? Còn chuông nhỏ là cái quái gì...

Khi Thái Phụng Hiền xuất hiện cô cũng sợ ngây người, còn tưởng mình đang gặp ảo giác nữa đấy.

Hơn nữa cô còn có thể khẳng định chắc chắn rằng, Thái lão gia không phải do YS mời đến. Không nói đến việc tên kia có thể mời được hay không, mà nguyên cái việc hắn ta chỉ thấy hứng thú với chuyện bỡn cợt cô thì không thể có hành động cứu giá oách như này được...

Vậy thì người giải vây cho cô là ai?

Chẳng lẽ...

Trái tim Ninh Tịch khẽ động, trong đầu cô xuất hiện gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng của người nào đó.

Người duy nhất có thể mời được lão tiên sinh Thái Phung Hiền có lẽ cũng chỉ có...

...

Giám đốc khách sạn lập tức chạy ra nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi: "Thái lão, sao ngài tới mà không báo trước để tôi cho người đi đón! Này... thế này thất lễ quá!"

Thái Phụng Hiền xua tay: "Không cần phiền toái như vậy."

Thái Thừa đứng một bên cũng giải thích: "Cha cũng là do được người nhờ vả nên mới đột nhiên quyết định đến đây."

"Thì ra là như vậy..." Giám đốc tỏ vẻ đã hiểu rồi liếc về phía Ninh Tịch bằng ánh mắt sâu xa.

Mọi người nghe thấy vậy cũng càng chắc chắn rằng, Thái lão gia là do Ninh Tịch nhờ người mời đến, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp như vậy.

"Hừ, vậy thì sao, chúng ta có ngài Hạ Tín mà! Ngài ấy mới là đệ nhất thần trù của Hoa Hạ có được không hả!" Phương Nhã tỏ vẻ khinh thường.

"Đúng thế đúng thế, Hạ tiên sinh mới là người sáng lập nhà hàng đệ nhất Hoa Hạ - Thanh Liên!"

Mấy diễn viên kia cũng lập tức a dua theo phụ họa.

Mấy blogger ẩm thực cùng các phóng viên ẩm thực nhìn đám người Phương Nhã như nhìn một lũ đầu bò không não. Lúc trước bọn họ chỉ nghi ngờ thôi nhưng bây giờ thì tuyệt đối xác định rằng, Phương Nhã với đám diễn viên kia không có thứ gọi là não ở trong cái đầu xinh đẹp ấy. Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm!

"Thái đại sư.." Hạ Tín đi tới trước mặt Thái Phụng Hiền cung kính cúi đầu.

"Ừ, lại gặp nhau rồi!" Thái lão gật đầu một cái.

"Không ngờ Thái đại sư lại xuất hiện, lúc trước tôi còn không tình nguyện tới đây nhưng bây giờ xem ra tôi đến là đúng rồi, nếu Thái đại sư có rảnh rỗi thì hy vọng ngài có thể chỉ giáo tôi một hai." Hạ Tín cười nói.

Lúc này Phương Nhã cùng đám diễn viên a dua lập tức trợn mắt há mồm, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa bối rối, quả thật là thảm đến không bút nào tả được.

...

Danial đang ngồi trên ghế khách quý cũng lập tức đi về phía Thái Phụng Hiền.

Hai ông lão đứng cách nhau mấy bước chân, nhìn nhau thật lâu.

Một lúc sau Danial mới hồi phục lại tâm tình kích động, nói: "Bạn già, đã lâu không gặp!

Thái Phụng Hiền thở dài một tiếng, trên mặt ông cũng lộ ra chút hoài niệm: "Đúng là đã lâu không gặp, cũng đã mười năm kể từ lần đó ở nước Pháp rồi!"

"Đúng vậy."

"Ở cái tuổi này của chúng ta sợ rằng cũng chẳng còn thêm mấy lần mười năm nữa, hiếm khi ông tới Trung Quốc một chuyến, trận đấu mười năm trước còn chưa phân thắng bại vậy hôm nay tiếp tục không?" Trong đôi mắt Thái Phụng Hiện lóe lên một tia sáng.

"Of course!" Danial vui vẻ đồng ý.

...

Nghe được hai vị Đại sư nói chuyện, giám đốc khách sạn đã kích động đến nỗi không thể diễn tả nổi bằng lời.

Ông ta vốn muốn mượn sự kiện Tô Diễn cầu hôn Ninh Tuyết Lạc này để quảng bá cho khách sạn của mình. Nhưng một màn cầu hôn khôi hài làm sao so được với cái tít "Trận đấu thế kỉ giữa hai nền ẩm thực Âu - Á do hai vị Đại sư đứng đầu thực hiện được diễn ra ở khách sạn hàng đầu Đế đô".

Lần này cũng là lãi lớn rồi!

Lát nữa ông phải cảm ơn vị Ninh Tịch tiểu thư kia cho tốt một chút mới được! Người ta im ỉm thế thôi nhưng đã ra tay thì trời đất cũng phải câm nín!

Ngay lúc này cửa khách sạn đột nhiên tràn vào một đống phóng viên, tất cả đều hướng về phía hội trường chạy như điên.

Bảo vệ khách sạn cùng những nhân viên phục vụ ra sức ngăn cản: "Mấy người là ai? Đây là tiệc cá nhân, không có giấy mời không thể vào!"

"Tôi là phóng viên ẩm thực của đài XX"

"Tôi là phóng viên ảnh của báo XX!"

"Tôi là biên tập riêng của tạp chí XX!"

"Nghe nói tối nay cả Danial tiên sinh với Thái lão đều ở đây cho nên chúng tới mới chạy từ xa tới! Mau để chúng tôi vào!"

...

Các phóng viên mồm năm miệng mười mà cầu xin.

Bảo vệ với các nhân viên phục vụ cũng khó xử: "Cái này không được! Chúng tôi có quy định rồi!"

"Quy định cũng do người đặt ra, châm chước một chút đi mà!"

"Đúng rồi đúng rồi! Chúng tôi đều là người có danh tiếng, không phải phóng viên của mấy tờ báo nhỏ đâu! Không tin mấy người cứ đi hỏi giám đốc của mấy người đi, chắc chắn ông ta sẽ đồng ý!"

"Này... các người đợi một chút, tôi đi xin phép!"

Tối nay đột nhiên có quá nhiều phóng viên kéo đến, cho nên dù khách sạn đã tăng cường an ninh cũng không ngăn nổi những phóng viên nhiệt tình kia.

Một trong số những nhân viên phục vụ vội vàng chạy đi xin chỉ thị quản lí.

"Việc này đối với khách sạn mà nói thì tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng mà thân phận hai vị kia quá lớn nên không thể qua loa được!"

Quản lí không thể quyết định vì vậy lại đi tìm giám đốc.

"Bên ngoài đều là phóng viên đòi vào đây, giám đốc thấy nên làm thế nào?"

Giám đốc khách sạn đương nhiên là mừng chết đi được, nhưng ông ta cũng không dám tự tiện quyết định nên đi tìm người tổ chức của đoàn làm phim thương lượng.

Biết ý định của giám đốc, Vương Thái Hòa với Quách Khải Thắng cũng thương lượng một chút đều cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để PR cho bộ phim này nên hai người cũng đồng ý.

Bây giờ chỉ còn ý kiến quan trọng nhất của người trong cuộc.

Giám đốc khách sạn xoa tay, đi tới bên cạnh hai vị Đại sư rồi giải thích tình huống một chút, sau đó lo lắng hỏi: "Những phóng viên này vì hai ngài mà tới, không biết hai ngài có đồng ý cho bọn họ quay phim chụp ảnh hay không?"

Danial với Thái Phụng Hiền nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía Ninh Tịch.

Danial mở miệng nói: "Tôi đến đây là vì Ninh tiểu thư cùng khách mời của cô ấy, chỉ cần là khách của cô ấy thì tôi không có ý kiến."

Ý nói là trừ khi những phóng viên kia là được Ninh Tịch mời, trở thành khách khứa thì Danial mới đồng ý cho bọn họ quay phim chụp ảnh.

"Này..." Giám đốc khách sạn khó xử, sau đó nhìn về phía Thái Phụng Hiền: "Vậy Thái lão thì thế nào?"

"Tôi giống Danial." Thái lão mở miệng.

"Ách..." Được rồi! Bây giờ xem ra chỉ có thể hỏi ý kiến Ninh Tịch thôi.

Vì vậy giám đốc khách sạn lại vội vã chạy về hướng Ninh Tịch: "Ninh tiểu thư, lời vừa rồi của ngài Danial và Thái lão chắc cô cũng nghe rõ, hai ngài ấy chỉ đồng ý cho quay chụp nếu đó là khách của cô, phóng viên đang chờ ở ngoài nhiều lắm, cô xem..."

Ninh Tịch nghe vậy thì rũ mắt suy nghĩ, hôm nay người đến đều có thân phận không tầm thường, nếu cô từ chối thì sẽ đắc tội kha khá người, nếu bán cho những phóng viên kia chút mặt mũi cũng không phải là không thể, chỉ có điều...

Ninh Tịch chọn lời một chút sau đó mới nói: "Bữa tiệc lần này là tiệc đóng máy của Thiên Hạ chứ không phải bữa tiệc của cá nhân tôi, nếu nhà sản xuất với đạo diễn không có ý kiến gì thì tôi cũng vậy."

"Nhưng ông chủ Phùng này, những phóng viên ngoài kia phải phiền ngài sàng lọc một chút. Phải chắc chắn rằng chỉ có những người có năng lực mới có thể vào, ngoài ra cũng không thể để ảnh hưởng đến an ninh nữa. Nếu không thì chỉ có thể mời họ ra ngoài!"

"Hai vị Đại sư lặn lộn đường xa tới đây hẳn cũng không hy vọng có điều gì không vui, giám đốc thấy thế nào?"

Ninh Tịch nói lời này đúng là không lọt nổi một giọt nước, trong mắt ông chủ Phùng toát lên vẻ tán thưởng. Người hy vọng bữa tiệc này diễn ra thuận lợi nhất chính là ông ta nên tất nhiên sẽ đáp ứng: "Cái này là nhất định! Tôi nhất định sẽ tăng thêm người bảo vệ, nhất định sẽ không quấy rầy đến bữa tiệc tối nay và hai vị tiên sinh!"

Rất nhanh có một đám phóng viên tiến vào hội trường, họ cũng rất hợp tác, dẫu sao cũng đều là người chuyên kiếm miếng cơm nhờ cái nghề này cho nên cũng không dám có bất kì hành động lỗ mãng nào với hai vị Đại sư. Bọn họ dùng ánh mắt cám ơn Ninh Tịch rồi đều lặng yên tìm chỗ đặt máy quay.

Trận đấu ẩm thực giữa hai nền văn hóa Á - Âu chính thức được bắt đầu...

Giám đốc Phùng y như con quay sắp xếp người chuẩn bị mọi thứ, nhân viên phục vụ vội vàng đưa tới một tờ giấy: "Giám đốc, đây là nguyên liệu mà hai vị Đại sư yêu cầu!"

Giám đốc Phùng nhìn một cái sau đó ngu người luôn: "Trời ơi xem đầu óc của tôi này, quên gì không quên lại quên chuyện quan trọng nhất. Lúc trước không ngờ có tình huống này nên khách sạn cũng không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đủ! Lúc trước ngài Danial đã tự mình chuẩn bị nguyên liệu nhưng bây giờ cần đổi thực đơn thì lấy đâu ra những nguyên liệu khác!"

"Hơn nữa giờ có gọi người mang tới cũng không kịp nữa rồi! Phải làm sao bây giờ!" Giám đốc Phùng cuống cuồng.

Thấy vẻ mặt ông chủ không đúng, các vị khách đã bắt đầu châu đầu ghé tai...

"Này, giám đốc làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế?"

"Hình như là do nguyên liệu nấu ăn không đủ thì phải? Bởi vì bây giờ hai Đại sư muốn PK nên số nguyên liệu cần thiết phải gấp đôi đi! Hơn nữa hai vị Đại sư cũng có yêu cầu về nguyên liệu rất cao, xem ra không xong rồi!"

"Đệt! Không thể nào! Đừng nói là bị hủy bỏ chứ?"

"Làm gì kì vậy..."

"Hơn nữa còn có nhiều phóng viên như thế nữa, cũng không thể để người ta trắng tay mà về chứ?"

"Lần này có thể lại thành trò cười rồi!"

...

"Hừ! Tốt nhất là là hỏng hết đi!" Phương Nhã lẩm bẩm, ít ra lúc này cô ta đã học khôn không còn nói lớn tiếng nữa.

Vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc nhìn thì thản nhiên nhưng thật ra đang căng thẳng hơn bất cứ ai, không ai mong mọi chuyện này đều ngâm nước nóng hơn cô ta.

Chỉ có điều chuyện tối nay đã định trước sẽ không như họ mong muốn.

Lúc giám đốc khách sạn vội đến suýt chút nữa hộc máu thì ngoài cửa đột nhiên có một nhân viên vội vàng chạy vào nói nhỏ với ông ta mấy câu.

Không biết giám đốc nghe được cái gì mà vẻ mặt trở nên khiếp sợ, sau đó vội vàng chạy đi đón.

Vừa mới ra tới ngoài cửa đã thấy hai hàng người đứng xếp hàng nghiêm chỉnh. Trong tay mỗi người đều đang bưng những nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất...

Số lượng lớn như vậy... rốt cuộc đối phương là dạng người gì?

Chẳng lẽ... chẳng lẽ là vị kia...

Trong đầu giám đốc chỉ thoáng qua suy nghĩ này, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều chỉ nhanh chóng tranh thủ đưa bọn họ vào.

Nguyên liệu nấu ăn quan trọng hơn!

Từng thùng đồ ăn tươi sống được ướp lạnh dần dần được đưa vào, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Hy vọng cuối cùng của Ninh Tuyết Lạc cũng bị dập tắt, vẻ mặt xám tro ngã ngồi trên ghế...

Xong rồi...

Thời gian còn lại đối với cô ta mà nói chỉ đơn giản là một loại giày vò, mỗi khi có máy quay hay máy ảnh hướng về phía mình thì cô ta lại bất giác cứng người lại.

Tối nay đáng lẽ tiêu điểm được mọi người chú ý phải là cô ta, có điều hiện tại quả thật cô ta vẫn được mọi người để mắt tới nhưng là do làm chuyện cười cho thiên hạ mà được chú ý...

Phụ bếp của Danial là Alain, Thái lão là con trai của lớn của ông - Thái Thừa. Những chân chạy việc khác đều là những tinh anh do bọn họ mang tới, hai bên nhanh chóng nhập cuộc...

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong hội trường bắt đầu tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, ai ai cũng đều cảm thấy bị cám dỗ đến không cầm lòng được, trong miệng cũng không kìm được mà bắt đầu chảy nước miếng.

Cuối cùng hai bên cũng làm xong đồ ăn, trong đó có hai món ngọt.

Bên Thái lão là canh phù dung, vây cá mập chưng, cá ngũ vị, chè trân châu Mãn Hán, huyết yến ngự phẩm, lẩu thái cực, canh nhân sâm, cua xối mỡ, bánh khoai lang tím, bánh phục linh sầu riêng.

Danial là trứng cá muối kèm gan ngỗng, bồ câu nướng hương thảo, salami bào ngư và sứa biến, thịt heo nướng mật ong, lươn chiên giòn, tôm hùm hải đường, hàu tempura xóc tỏi, rau củ bỏ lò, bánh mousse vị mận, bánh choux nhân kem phô mai.

Mỗi bên đều có sự đặc sắc của riêng mình, đại diện cho nét ẩm thực của từng quốc gia.

Một diễn viên đang live stream xấu tính đưa camera hướng thẳng về bàn ăn khiến những người đang xem chảy nước miếng đầy đất: "Các bảo bối có thấy không, thấy không! Tôi bắt đầu ăn đây! Các bảo bối nhìn một chút cho thỏa nguyện đi ha ha ha ha ha..."

Bình luận trên live stream là một biển kêu gào:

"Đêm khuya còn quăng độc, đây là kịch độc, thật không phúc hậu!"

"Giận đến mức tôi phải móc một gói thịt bò khô ra!"

"Cầu camera hướng về Ninh nữ thần! Không đúng, phải nói rõ một chút, là Tịch nữ thần! Thật muốn nhìn thấy bộ dạng lúc ăn của nữ thần!"

"Cùng cầu! Tối nay nữ thần quá ngầu!"

"Ha ha ha ha ha ha... Đúng vậy! Ta cứ im ỉm nhìn ngươi diễn xiếc..."

...

Camera nhanh chóng hướng về phía Ninh Tịch như mọi người muốn.

Ninh Tịch đang chuyên tâm thưởng thức đồ ăn ngon, tựa như cảm thấy có người đang quay lên liền lơ đãng ngẩng đầu lên, rồi lễ phép mỉm cười một cái với ống kính...

"Ối mẹ ơi! Chết rồi! Bị nụ cười của nữ thần giết chết rồi!"

"Đẹp phát khóc lên được!"

"Khó trách sao ngài Danail cứ luôn nhấn mạnh là Ninh tiểu thư xinh đẹp lại tôn quý! Quả nhiên chỉ có nữ thần mới xứng với hai từ này!"

"Sự tôn quý và xinh đẹp của Ninh Tịch là từ xương tỏa ra! Tôi muốn thành fan của cô ấy!"

Nghe những bình luận đủ loại xung quanh, Tiểu Đào đang vùi đầu vào ăn đến độ nói không rõ chữ: "Trời ơi! Ăn ngon quá đi, quá khó để chọn! Chị Tịch, chị thấy cái nào ngon hơn?"

Ninh Tịch chống cằm, trầm ngâm nói: "Quả thật là khó phân cao thấp, nếu xét về món ngọt thì các món Âu chiếm ưu thế nhiều hơn. Ngài Danial không chỉ làm những món ăn tinh xảo giống như những tác phẩm nghệ thuật mà ăn cũng cực kì ngon. Nhưng những món chính thì ẩm thực Trung Quốc lại nổi bật hơn, giống như một phóng viên đã từng nói, món ăn Trung đều thấm đượm hương vị của tình người..."

Tiểu Đào gật đầu: "Tuy nói vậy nhưng vẫn quá khó khăn để phân cao thấp..."

Bữa tiệc dần dần đi đến hồi cuối...

...

Sau khi bữa tiệc kết thúc thì Ninh Tịch vào nhà vệ sinh một lát, Tiểu Đào đứng ngoài chờ cô.

Tiểu Đào đang cắm đầu lướt weibo thì đột nhiên có người gọi cô một tiếng: "Xin chào, xin hỏi cô là trợ lý của Ninh tiểu thư đúng không?"

Tiểu Đào ngẩng đầu lên, khá bất ngờ khi thấy người đang nói chuyện với mình là giám đốc khách sạn: "Đúng vậy, ông chủ Phùng tìm tôi có chuyện gì à?"

"À, là thế này, đây là một chút tâm ý của tôi đối với Ninh tiểu thư, nếu không chê xin cô thay mặt Ninh tiểu thư nhận lấy!" ông chủ Phùng vừa nói vừa niềm nở đưa ra một chiếc thẻ.

Tiểu Đào nhìn tấm thẻ màu vàng óng phía trước: "Đây là?"

Ông chủ Phùng giải thích: "Đây là thẻ bạch kim của khách sạn Hoàng Tước chúng tôi! Khách sạn hiện nay có ba loại thẻ thẻ bạc, thẻ vàng và thẻ bạch kim, trong đó thẻ bạch kim là thẻ có ưu đãi cao nhất. Không những có thể giảm giá đến 40% mà còn có thể hưởng thụ đãi ngộ tôn quý nhất. Khách sạn chúng tôi sẽ luôn cung cấp cho người sở hữu thẻ bạch kim một phòng Vip, như vậy thì bất cứ lúc nào cô tới cũng đều có phòng!"

Tiểu Đào nghe vậy thì rất kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều. Dẫu sao cũng đi theo Lãnh Man Vân nhiều năm như vậy thì những loại đãi ngộ này Tiểu Đào cũng thấy nhiều. Cô bé biết nếu mình tỏ ra quá kích động sẽ khiến người ta coi thường Ninh Tịch, bây giờ cô không chỉ đại biểu cho chính mình mà còn đại biểu cho cả Ninh Tịch.

Vì vậy Tiểu Đào thản nhiên mở miệng: "Nhưng mà vô công bất thụ lộc..."

"Cô quá khách khí rồi, lần này nhờ phúc của Ninh tiểu thư mà khách sạn chúng tôi mới may mắn có được cơ hội đón tiếp hai vị đại sư như ngài Danial và Thái lão. Chúng tôi có đưa nhiều hơn nữa cũng không đủ!" Ông chủ Phùng nói xong thì thấp giọng bổ sung: "Kính nhờ Ninh tiểu thư có thể thay mặt chúng tôi nói cảm ơn với vị đại nhân kia!"

Tiểu Đào chớp mắt một cái, vẻ mặt mê man, vị đại nhân kia là ai?

Tiểu Đào không nghĩ ra vì vậy cũng trực tiếp bỏ qua vấn đề này: "Đã vậy thì đa tạ ý tốt của ông chủ Phùng!"

Thấy Tiểu Đào không đưa ra câu trả lời rõ ràng thì ông chủ Phùng có chút không cam lòng. Nhưng loại vấn đề nhạy cảm này cũng không tiện hỏi nhiều nên chỉ có thể gật đầu rời đi.

Trước khi đi ông chủ Phùng còn nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Đào một cái, mối hoài nghi trong lòng càng sâu hơn.

Chậc, vẫn không thăm dò được...

Người đứng sau lưng Ninh Tịch rốt cuộc là ai, liệu có phải là người mà ông đã đoán?

Thôi, bất kể thế nào thì khách khí một chút vẫn không sai!

Ninh Tịch vừa đi ra thì Tiểu Đào lập tức thu hồi dáng vẻ lạnh nhạt lúc trước, vui vẻ nhảy qua: "Chị Tịch, cho chị xem cái này!"

"Cái gì vậy?"

"Là thẻ bạch kim của Hoàng Tước! Ông chủ Phùng vừa đưa lúc nãy!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx