sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 391 - 392 - 393 - 394 - 395

Dẫu sao thì trong cái công ty này có ai không dám nể mặt cô ta nên muốn đuổi một người quá dễ dàng, trực tiếp nói chuyện với người quản lí của Bạch Lộ là được.

Bạch Lộ nghe vậy thì hốt hoảng, quỳ hẳn xuống sàn, bàn tay nắm thật chặt lấy vạt váy của Tô Dĩ Mạt cầu xin: "Chị Dĩ Mạt! Xin chị đừng đuổi em đi! Chỉ cần chị không đuổi em đi thì bảo em làm gì cũng được! Xin chị... xin chị..."

Lúc Bạch Lộ đang cầu xin thì một bóng người màu hồng đột ngột chạy vào.

Bạch Lộ đang quỳ giữa đường nên Ninh Tịch tránh không kịp, liền đụng phải cô ấy...

"A..." Bạch Lộ bị đụng nghiêng người một cái sau đó kêu lên.

Vạt váy trong tay Bạch Lộ vì thế mà kéo ra một chút...

Bạch Lộ sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức bò dậy kiểm tra chiếc váy, rất sợ mình lại kéo rách nó.

Lúc này Lương Bích Cầm đưa tay ra, cầm vào chỗ vừa bị kéo, quay sang mắng Ninh Tịch: "Đồ mắt mù! Cô đi đường kiểu gì vậy! Cô nghĩ đây là chỗ nào mà để cho cô chạy lung tung thế hả! Cô có biết mình gây họa lớn cỡ nào không! Có bán cô đi cũng không đền nổi bộ váy này đâu!"

Ninh Tịch xuất hiện khiến một đám người đang vây xem chuyển mục tiêu.

"Đó không phải là Ninh Tịch sao? Sao hôm nay cô ta mặc đồ... bánh bèo như vậy! Hoàn toàn không phải phong cách của cô ta! Suýt chút nữa tôi nhận không ra rồi!"

"Chậc chậc, lần này có trò hay để nhìn đây! Nghe nói cô ta được công ty nâng đỡ thành người nối nghiệp Lãnh Man Vân đấy! Gần đây cũng rất nổi! Mọi người nói xem, hai người này đấu nhau sẽ như thế nào?"

"Này còn phải hỏi sao? Ninh Tịch làm gì có cửa mà ép được Tô Dĩ Mạt!"

...

"Thật xin lỗi, đụng phải cô rồi cô có sao không?"

Ninh Tịch còn đang xin lỗi Bạch Lộ thì đột nhiên bị Lương Bích Cầm mắng cho té tát.

Cô hơi nhíu mày, lại nghe mấy người xung quanh bàn tán rồi lại nhìn chiếc váy dính bẩn trong tay Bạch Lộ. Lập tức hiểu được đại khái tình huống hiện tại.

Bạch Lộ làm bẩn váy của Tô Dĩ Mạt, nhưng bây giờ hình như là vì cô vô tình đụng trúng Bạch Lộ nên khiến Bạch Lộ không cẩn thận kéo rách chiếc váy...

Dưới sự nhắc nhở của Triệu Mỹ Hinh, Lương Bích Cầm cũng nhận ra Ninh Tịch.

Lương Bích Cầm cẩn thân quan sát chiếc váy công chúa của Ninh Tịch, lại nhìn chiếc kẹp tóc màu hồng, bật cười nói: "Cô chính là Ninh Tịch? Tôi còn tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ thế này! Khó trách chị họ tôi không coi cô ta ra cái thá gì!"

Tô Dĩ Mạt vẫn như thường ngày, chả thèm liếc mắt nhìn Ninh Tịch lấy một cái.

Bất kể Ninh Tịch nhảy nhót như thế thế nào thì trong mắt cô cũng chỉ là con kiến hôi, chỉ cần một ngón tay cũng đủ để bóp chết tươi. Thế mà mọi người còn dám so sánh ả ta với cô sao, nực cười!

Nếu biết người phụ nữ này là Ninh Tịch thì tất nhiên Lương Bích Cầm càng không thể bỏ qua. Vừa vặn xử lí cả hai người luôn.

Vì vậy Lương Bích Cầm lớn tiếng mở miệng: "Bạch Lộ! Còn có cô nữa, là Ninh Tịch đúng không! Bây giờ thì đừng nói tôi cố ý làm khó cô nữa, tất cả mọi người đều thấy được bộ váy này là bị các cô làm rách thành như thế này, chẳng lẽ các cô còn muốn phủi trách nhiệm sao?"

Hai tay Bạch Lộ không ngừng run rẩy, hoảng sợ nhìn Tô Dĩ Mạt: "Tôi... tôi không cố ý... tôi... chị Dĩ Mạt, đều là em không tốt, chị cứ nói đi chỉ cần em có thể làm được nhất định em sẽ làm!"

Tô Dĩ Mạt đương nhiên là khinh thường nói chuyện với loại người thuộc đẳng cấp này, cô ta chỉ liếc nhìn người quản lí bên cạnh.

Vì thế Triệu Mỹ Hinh tiến lên một bước, đưa tay kéo cái váy kiểm tra một chút sau đó khoa trương mở miệng: "Chỗ rách lớn thế coi như là hỏng cả bộ váy rồi, chỉ cần hai người đền một bộ giống y như thế này là được!"

Lương Bích Cầm nghe vậy thì đắc ý, cũng làm ra vẻ rộng lượng nói: "Hai người nghe thấy rồi đấy, đổi một lấy một, yêu cầu này không quá đáng chứ?"

Bạch Lộ nghe thế thì run môi, bật khóc ngay tại chỗ.

Lương Bích Cầm biết rõ dẫu cho Bạch Lộ gộp tất cả tiền tích cóp vào cũng không có khả năng mua được bộ quần áo cao cấp như thế này!

Còn Ninh Tịch dù sao cũng chỉ là một người mới, cô ta còn chưa kiếm được tiền nữa là, có đồng nào cũng phải nộp lại cho công ty thì sao có thể đền bù được...

Ninh Tịch đi tới cạnh Tô Dĩ Mạt, cầm vạt váy lên nhìn kỹ một chút.

Chiếc váy không có cái gọi là bị rách lớn, ngoại trừ vết bẩn nhìn khá rõ thì mắt thường không nhìn ra bất cứ dấu vết nào khác, thậm chí còn không cần vá lại.

Vì vậy Ninh Tịch nói: "Không nói đến vết bẩn này vội, vết rách này cơ hồ không nhìn thấy bằng mắt thường, cái này sẽ không có ảnh hưởng gì..."

Lương Bích Cầm nghe vậy thì lập tức không vui cao giọng cắt lời: "Ý của cô là gì? Chẳng lẽ là cô cố ý lừa hai người bọn cô sao? Loại quần áo cao cấp thế này thì dù chỉ có một chút tì vết thôi cũng coi như hỏng rồi, huống chi còn bị kéo mạnh như thế. Cô từ vùng núi nào xuống đấy hả, đã không biết gì thì đứng dựa cột mà nghe!"

Triệu Mỹ Hinh cũng cười lạnh nói: "Sợ là muốn trốn trách nhiệm thôi! Đáng tiếc mọi người đều đang nhìn đấy, bao nhiêu người cũng nhìn thấy nếu không phải do cô đột ngột chạy tới đâm vào người khác thì sao làm hỏng bộ váy này được? Bây giờ cô muốn trốn tội sao?"

Triệu Mỹ Hinh nói xong thì lướt mắt qua đám người đang vây xem, lập tức có người a dua theo:

"Không sai không sai! Làm hỏng quần áo của người khác thì phải đền là đúng rồi!"

"Cũng chỉ đòi cô ta đền một bộ thôi mà cô ta còn chối đây đẩy! Đúng là không biết điều! Đây là ai mà đạo đức kém thế!"

"Chiếc váy này chị Dĩ Mạt vừa mặc đã bị phá hư rồi, cũng chỉ có chị Dĩ Mạt tốt tính mới không tức giận thôi!"

...

Có người nhân cơ hội nịnh hót: "Còn không phải sao, đây chính là mẫu váy limited quý này của Chanel đấy, còn chưa ra mắt đâu! Tôi nhìn cũng đau lòng chết đi được! Chưa kể cái giá của bộ váy này dẫu cho bọn họ có bán mình đi góp tiền vào cũng chẳng mua được ý chứ?"

Có điều nịnh bợ không thành, dường như đang cố ý nói kháy Tô Dĩ Mạt cố ý làm khó người khác...

Quả nhiên Tô Dĩ Mạt có chút biến sắc.

Nhận ra sai lầm của mình thì người nọ cũng sợ gần chết, vội vàng bổ sung: "Chị Dĩ Mạt đừng so đo với những người như vậy, bọn họ đâu đủ đẳng cấp! Nhìn bọn cũng đủ biết chắc chắn không đền nổi đâu, nếu mẫu này còn chưa ra mắt thì không bằng để bọn họ bồi thường một bộ có cấp bậc tương đương là được!"

Đám người bên cạnh lập tức có người giúp Tô Dĩ Mạt bắc một cái thang: "Nghe được đấy! Nhưng váy của Dĩ Mạt là hàng limited mà!"

Nghe đến đây sắc mặt Tô Dĩ mạt mới tốt hơn một chút, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Vậy cứ thế đi, cùng cấp bậc cũng được."

Lương Bích Cầm lập tức bất bình nói: "Chị à! Chị tốt bụng quá rồi! Như thế sẽ chỉ khiến bọn tiểu nhân đắc ý hơn mà thôi!"

Người xung quanh nghe vậy cũng lập tức phụ họa:

"Hai người còn ngớ người ra đấy làm cái gì? Còn không mau cám ơn chị Dĩ Mạt!"

"Là đại vận của các cô đấy!"

"Cũng chỉ có chị Dĩ Mạt dễ nói chuyện!"

...

Bạch Lộ thẫn thờ quỳ dưới đất.

Có đền một bộ đồ cùng cấp bậc với cô mà nói thì cũng chẳng khác gì...

Tuyệt đối không đền được...

Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ bị đuổi khỏi công ty sao?

Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất nhưng đến một khắc này Bạch Lộ vẫn không cách nào tiếp nhận nổi.

Cô cố gắng suốt mười năm mới bắt đầu thấy một chút khởi sắc, lại chỉ vì làm bẩn một cái váy mà tất cả đều đổ sông đổ bể...

Người xung quanh nhìn vẻ mặt ảm đạm của Bạch Lộ thì đều có chút thương xót, càng thầm nhủ sau này có đắc tội ai chứ đừng đắc tội với Tô Dĩ Mạt...

Ngay cả Ninh Tịch cũng sợ rằng hôm nay không có kết cục tốt.

Mọi người đều biết trước đây ở Tinh Huy, Ninh Tịch bị chèn ép rất thê thảm, trong tay chắc chắc cũng chẳng có bao nhiêu tiền.

Ngay cả bây giờ coi như là kí hợp đồng với Thịnh Thế, nhưng cũng không có hợp đồng lớn nào mà chỉ có một cái hợp đồng quảng cáo nhỏ nhoi, cát xê cũng chẳng được mấy đồng. Giẫu cho có tiền cũng sợ rằng chỉ mua nổi cái vạt áo thôi...

Lúc này Ninh Tịch đang híp mắt không biết nghĩ cái gì. Nghe tiếng mọi người thúc giục cùng tiếng khóc thút thít của Bạch Lộ, trong mắt cô lóe lên một tia sáng rồi ngay lập tức nói:

"Đền một bộ cùng cấp bậc đúng không? Chờ vài phút đã, tôi về nhà lấy."

May mà căn hộ cũng khá gần công ty.

Vừa dứt lời thì mọi người cũng trố mắt ra nhìn nhau...

"Nói thật nhẹ nhàng! Về nhà lấy? Ninh Tịch sẽ có loại quần áo này sao? Cô ta mà có tôi đem cắt đầu mình xuống cho cô làm bồn cầu!"

"Lừa người chứ gì? Cái loại ham hư vinh như cô ta mà có quần áo thế đã mặc để khoe ra từ lâu rồi, nhưng có ai nhìn thấy cô ta mặc lần nào đâu? Nhất định là muốn vớt vát lại mặt mũi nên mạnh miệng đi! Muốn kéo dài thời gian ý mà!"

"Kéo dài nữa thì cũng chẳng thể lấy ra từ không khí được? Cùng cấp bậc ý là gì? Chính là mọi mặt đều phải tương đương mới được! Váy của Dĩ Mạt là cấp bậc nào? Chưa nói đến việc còn chưa ra thị trường, mà dù có ra mắt rồi thì cũng là hàng limited không vượt quá 10 chiếc!"

...

Lương Bích Cầm giễu cợt: "A thế à, vậy chúng ta chờ xem! Nhưng mà cô đừng có mất hút luôn đấy nhé! Nếu cô không trở lại thì chị họ tôi cũng không thể vì một chuyện nhỏ này mà đuổi theo cô đến chân trời góc bể được, đến lúc đó chỉ còn có Bạch Lộ này chịu tội..."

Lời nãy rõ ràng gán cho Ninh Tịch cái danh tiểu nhân vô sỉ, chỉ cần cô dám không quay lại thì cái danh này cô phải nhận rồi.

Nếu cô trở lại mà tay trống không thì càng mất thể diện hơn.

Còn chuyện Ninh Tịch có thể cầm được bộ đồ nào tương đương hay không cũng chẳng khiến Lương Bích Cầm lo lắng.

Trong thời gian ngắn như thế thì dù có tìm người nào cầu cứu thì cũng không kịp, nhãn hiệu cao cấp nào mà chẳng phải đặt hàng trước thật lâu mới có thể mua được?

"Ninh Tịch, cô..." Bạch Lộ muốn nói lại thôi, muốn hỏi cô thật sự có biện pháp hay không, nhưng lại không dám nói, sợ hỏi xong thì một chút hi vọng cũng biến mất.

"Chờ tôi, rất nhanh thôi." Ninh Tịch vội vàng bảo Bạch Lộ một câu, sau đó nhìn về phía Lương Bích Cầm một cái rồi chạy thẳng ra cửa công ty...

Bạch Lộ nhớ lại ánh mắt cuối cùng của cô gái lúc rời đi, mặc dù biết không nên nhưng mà vẫn không tự chủ tin tưởng vào cô...

Triệu Mỹ Hinh nhìn theo hướng Ninh Tịch rời đi nhưng lại có cảm giác cô ta đã quên cái gì, nhưng nhất thời lại chẳng thể nhớ ra.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút...

Ánh mắt Bạch Lộ vẫn chưa từng rời khỏi cánh cửa, dù sao cô đã chẳng còn cách nào khác, Ninh Tịch là hy vọng duy nhất của cô lúc này.

"Hừ, Bạch Lộ à, cô còn nhìn cái gì! Chẳng lẽ cô thật sự tin tưởng cô ta sao?" Lương Bích Cầm vô cùng sung sướng nhìn bộ dạng thê thảm của Bạch Lộ, cũng không quên bỏ đá xuống giếng.

Hừ, dám tranh vai diễn với cô ta sao, đây chính là hậu quả!

Sau này xem ai còn dám đối nghịch với cô ta!

Vẻ mặt Bạch Lộ vô cùng u ám, thật ra thì chính bản thân cô cũng biết hy vọng rất mong manh.

"Tất cả mọi người đều thấy được, chúng tôi cũng cho cô cơ hội rồi. Một lần rồi hai lần, hết lần này đến lần khác hạ tiêu chuẩn xuống nhưng cô vẫn không đền được vậy cũng không thể trách chúng tôi!" Lương Bích Cầm nói đến đây thì cố ý đổi giọng: "Muốn trách thì cô trách Ninh Tịch ấy! Nếu không phải tại cô ta thì váy của chị Dĩ Mạt sao có thể bị rách được?"

Triệu Mỹ Hinh cũng tỏ vẻ tiếc nuối: "Vốn chỉ là bẩn chút thôi, cũng chẳn phải chuyện gì lớn, giặt một cái là xong rồi, ai mà biết... haizz..."

Bạch Lộ đương nhiên hiểu rõ Lương Bích Cầm với Triệu Mỹ Hinh đang cố ý khích bác, cô nhếch mép một cái cũng không nói gì.

Thật ra thì cô cũng không trách gì Ninh Tịch, chỉ trách vận khí của mình quá kém...

Haizzz mười năm cố gắng mà không đạt được cái gì, vất vả lắm mới được một vai nữ thứ nhưng ai ngờ lại ngã vào vực sâu... mệnh này còn có thể kém hơn sao?

Lại đợi một lúc, vẻ mặt Tô Dĩ Mạt đã sắp hết kiên nhẫn.

Lương Bích Cầm thấy vẻ mặt Tô Dĩ Mạt không tốt lập tức cả giận nói: "Chẳng phải bảo mấy phút thôi à? Sao giờ này còn chưa thấy đâu?"

Triệu Mỹ Hinh cũng không vui: "Thật quá đáng, không đền được thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải hại chúng ta đứng chờ lâu như thế! Thời gian của chị Dĩ Mạt quý giá biết bao cô ta có hiểu hay không?"

Những người khác gật đầu phụ họa: "Đã biết trước cô ta chẳng thể đền được rồi, không nên chờ nữa!"

"Chúng ta thì chẳng có vấn đề, nhưng để chị Dĩ Mạt chờ như thế thì cũng đã nể mặt cô ta lắm rồi!"

"Đúng là không biết xấu hổ! Chị Dĩ Mạt, nếu cô ta dám trốn thật thì chị ngàn vạn lần cũng đừng tùy tiện bỏ qua cho cô ta!"

"Đúng vậy, nếu không cô ta được lợi quá rồi còn gì!"

...

Thời gian càng lâu chút hy vọng cuối cùng trong mắt Bạch Lộ cuối cùng cũng tắt...

Thật không cam lòng!

Nhưng, ngay lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói:

"Tôi đã trở lại."

"Ninh... Ninh Tịch..."

"Cái gì! Cô ta thật sự dám quay lại!"

"Ách, hình như tay cô ta đang cầm cái gì... Chẳng lẽ là quần áo?"

Trong tay Ninh Tịch quả thật đang xách một chiếc túi, là loại túi nilong to đùng hay dùng ở siêu thị, bên trong là một đống gì đó màu xám tro.

Khi Ninh Tịch đến gần thì đã có người nhìn rõ trong tay cô là cái gì.

Toàn trường lập tức phát ra mấy tiếng phì cười...

“Ai ui cười chết tôi rồi! Ninh Tịch đang cầm cái gì? Chẳng lẽ chạy qua siêu thị mua một bộ à?”

“Ha ha ha ha ha... ôi trời ơi! Không thể nào đi?”

“Thật đúng là, thông minh thiệt đó ha?”

...

Triệu Mỹ Hinh nhìn cái túi nilong nhăn nhúm trong tay Ninh Tịch, lại nhìn mớ vải xếp trong đó liền lên tiếng:

“Gì chứ, Ninh Tịch, kể cả cô không đền được cũng đừng tùy tiện mua một mở dẻ rách đến lừa người chứ? Cho rằng chúng tôi mù cả sao?” Cô ta còn nhấn mạnh câu cuối cùng.

Lương Bích Cầm ôm bụng cười to: “Tôi thấy cách ăn mặc ngu xuẩn của cô ta hôm nay đã nghi ngờ chỉ số thông minh của cô ta rồi, ai ngờ quả nhiên đầu óc cô ta có vấn đề! Loại người như này sao lại vào được Thịnh Thế của chúng ta chứ? Dù sao cũng cùng một công ty, để người ngoài biết được chắc chắn mất hết mặt mũi!”

Ninh Tịch chậm rãi lôi từ trong túi nilong ra một xấp vải thoạt nhìn trong suốt màu xám tro: “Ồ, hóa ra cứ đựng trong túi nilong thì nhất định phải là đồ mua trong siêu thị. Ừ, suy luận kiểu này quả nhiên chỉ có người thông minh mới có thể nghĩ ra nổi!”

“Cô... ” Lương Bích Cầm đang vui vẻ cười nhạo, nhất thời nghẹn họng sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ nhà quê, hôm nay để tao thông não cho mày một chút! Hàng hiệu chính hãng thì ngay cả cái túi đựng đồ cũng đủ mua cả người mày! Cái đồ này của mày không mua ở siêu thị thì mua ở đâu, ai sẽ dùng cái loại túi này đựng quần áo đắt tiền?”

Ninh Tịch chớp mắt, tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tôi này, có vấn đề gì sao? Có ai quy định không thể đựng à?”

“Mày... đúng là vịt chết không sợ nước sôi! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Cả cái công ty này chưa một ai dám cãi nhau với cô ta, hai lần bị nghẹn họng thì làm sao Lương Bích Cầm có thể nhịn được, cô ta trừng mắt về đám người đang vây xem.

Trong đám người lập tức có người thu được ánh mắt của Lương Bích Cầm sau đó liền chạy tới giật lấy quần áo trong tay Ninh Tịch. Cô ta khoa trương kêu to lên: “Cái màu gì đây? Sao giống màu phân chó thế! Kiểu gì đây! Quá dung tục rồi! Rốt cuộc là ai cho cô dũng khí lấy ra hả?”

“Chậc chậc, cái bộ đồ èo oặt như vậy, ngay cả làm giẻ lau cũng không bằng!”

“Coi như muốn lấp liếm đi thì cô cũng phải có chút thành ý chứ! Nhiều người thế này cô cho rằng chúng tôi mù cả à!

...

Ninh Tịch lạnh mắt nhìn những người đó đem bộ đồ màu xám truyền tới truyền lui, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh: “Các người cẩn thận một chút, làm hỏng không đền nổi đâu.”

Vừa dứt lời thì toàn trường bùng lên một trận cười ầm ầm...

“Ha ha ha ha ha... Cô ta đúng là mạnh miệng!”

“Trước kia có người nói diễn xuất của cô ta tốt lắm tôi còn không tin, nhưng giờ thì tin rồi!”

“Diễn xuất cỡ này đúng là có thể giật giải Oscar nha!”

...

Lúc này Bạch Lộ lặng lẽ đến gần Ninh Tịch nói nhỏ: “Ninh Tịch, bọn... bọn họ cũng có chút kiến thức, cô không lừa được đâu... ”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx