sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 416 - 417 - 418 - 419 - 420

Lục Đình Kiêu giống như vừa nói một câu rất bình thường, vẻ mặt không đổi lưu loát mở trình duyệt lên: "Em chơi game đi."

"À à... ngay đây..." Ninh Tịch vội vàng cầm lấy con chuột.

Kết quả là Lục Đình Kiêu còn chưa kịp rút tay ra thì cô đã vô tình chạm vào tay Lục Đình Kiêu, lại vội vàng rụt tại: "Thật xin lỗi thật xin lỗi..."

Đang tính đứng dậy xin lỗi, nhưng mà đầu lại đập vào lồng ngực Lục Đình Kiêu...

Ninh Tịch: "..."

Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu của cô, dường như nhìn rõ sự lúng túng của cô nên dịu dàng nói: "Không phiền em nữa, tôi xuống bếp xem một chút, có vấn đề gì gọi tôi."

Ninh Tịch gật đầu không ngừng: "Vâng vâng vâng!"

Thấy Đại ma vương đóng cửa rời đi, Ninh Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, ôm mặt gục trên bàn làm việc...

Lục Đình Kiêu...

Anh còn như thế, còn như thế...

Tôi... không nhịn được muốn nhào vào thì phải làm sao? Huhuhu...

Ninh Tịch thật vất vả mới bình tĩnh lại được, lên trang chủ của trò chơi sau đó bắt đầu tải game.

Tốc độ mạng ở đây vẫn dũng mãnh như vậy, không tới mười phút đã tải xong hết rồi.

Nhập vào mật mã, đăng nhâp game, giở danh sách bạn tốt ra thì thấy Giang Mục Dã đã online.

Cơ hồ thấy cô vừa mới đăng nhập vào thì Giang Mục Dã đã phát lời mời voice chat.

Ninh Tịch đồng ý: "Ông lên sớm thế à?"

Giang Mục Dã ở đâu bên kia hừ một tiếng: "Bà cho là tôi cũng giống bà chắc! Ủa, sao hôm nay chăm chỉ thế?"

"Chăm chỉ cũng có lí do à? Mau lập đội đi! Đánh hai trận làm nóng người đã!"

"Ok, lên luôn!" Giang Mục Dã vừa nghe tới chơi game thì tinh thần lập tức tỉnh táo, cái gì cũng quăng luôn ra sau gáy.

Chỉ có điều hai người vừa đánh đã bắt đầu một bi kịch...

Giang Mục Dã nhanh chóng gào lên: "Ninh Tịch! Bà chết rồi à! Ngây ngô cái khỉ gì đó! Đờ mờ! Đờ mờ đờ mờ! Đừng mà, có mai phục... Mẹ! Bà muốn chết hả Ninh Tiểu Tịch! Hôm nay quên uống thuốc hả...!"

"Cút! Ông mới quên uống thuốc! Sao phản ứng chậm thế còn không nhắc tôi sớm chút được sao? Đường đường là một kiếm khách đến vú em của mình còn không bảo vệ nổi mà còn mắng tôi!" Ninh Tịch mặc dù chột da nhưng tuyệt đối sẽ không chịu thiệt ngoài miệng.

Giang Mục Dã tức xì khói: "Mẹ kiếp! Bà đừng có mà đổi trắng thay đen như thế! Ninh Tiểu Tịch, bà thử đặt tay lên ngực mà tự hỏi lương tâm xem hồn bà có để ở đây không?"

Bị Giang Mục Dã vạch trần, Ninh Tịch câm nín: "Tôi..."

Hôm nay Đại ma vương xài sát chiêu liên hoàn, hiện giờ cô được thế này đã là phát huy hết khả năng rồi có được hay không?

Ninh Tịch nghiến răng: "Nói ít thôi! Làm ván nữa!"

Trận thứ hai bắt đầu, vẫn là kết cục thê thảm...

Bị chết quá thảm, Ninh Tịch cũng bắt đầu mắng chửi Giang Mục Dã: "Giang Mục Dã, ông bị chó cắn rồi à! Cứ đâm đầu về phía trước tìm chết làm gì! Tôi có là Hoa Đà tái thế cũng không cứu được ông đâu! Đổi lại, tôi không muốn chơi vú em, tôi muốn chơi kiếm khách!"

"Mẹ kiếp, đây là công ty yêu cầu chứ không phải tôi cam tâm tình nguyện! Hơn nữa căn bản là chơi thế này cũng chẳng làm sao, mặc dù bà chơi giỏi tấn công nhưng không đến nỗi chơi vú em nát như thế! Thành thật khai báo, rốt cuộc bà làm sao?" Giang Mục Dã càng nghĩ càng không đúng.

"Lông Vàng, ông đừng có viện cớ! Rõ ràng chính ông ngáng chân tôi..." Ninh Tịch làm sao có thể thừa nhận chuyện mình bị sắc đẹp làm cho mất hồn mất vía chứ, nên đành kiên quyết đổ chậu phân kia lên đầu Giang Mục Dã.

Giang Mục Dã bên kia suýt nữa bị cô làm cho tức đến hộc cả máu...

Ninh Tịch đang mắng Giang Mục Dã đến xuất thần, vừa ngẩng đầu một cái đã thấy Lục Đình Kiêu đang đứng tựa vào cửa nhìn cô, không biết anh đã đến đây tự bao giờ.

Ninh Tịch lúng ta lúng túng vội vàng tắt micro: "Khụ khụ, anh đến từ bao giờ?"

Chẳng lẽ nhìn thấy hết bộ dạng mắng chửi người của cô rồi à! Cô lại tạo nghiệt gì đây!

"Thật ra thì lúc bình thường tôi chơi game cũng không nóng tính như vậy, cũng sẽ không chửi người lung tung, chủ yếu là vì Giang Mục Dã hôm nay chơi quá nát..." Ninh Tịch tiếp tục đùn đẩy trách nhiệm.

Khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ nhếch lên: "Rất đáng yêu mà."

Ninh Tịch đần thối mặt: "Hả? Cái gì đáng yêu?"

Lục Đình Kiêu: "Lúc em mắng người."

Ninh Tịch: "..."

Đại ma vương, tôi đã trọng thương cạn sạch máu rồi anh còn không tha cho tôi...

"Cơm tối đã xong, xuống ăn cơm trước hay là...?" Lục Đình Kiêu hỏi.

"Ừ, ăn cơm ăn cơm!" Cô muốn ăn cải xanh!

...

Ninh Tịch thấy trên bàn để ba chay một mặn cùng một canh, tất cả đều là đồ ăn gia đình, rất dễ chịu cũng rất có cảm giác thèm ăn, hơn nữa lại còn có một đĩa cải xanh.

Đại ma vương không phải là cố ý đấy chứ?

"Thế này đủ chưa?" Lục Đình Kiêu không an tâm hỏi.

"Đủ đủ, khẳng định đủ rồi!" Để tránh vừa mở miệng đã gặp nguy hiểm, Ninh Tịch nhanh chóng gắp vài đũa đồ ăn rồi cúi đầu lùa cơm.

"Ăn từ từ thôi." Lục Đình Kiêu nhìn cô, trong mắt có một chút khẩn trương không dễ phát hiện.

Ninh Tịch quả thật không phát hiện, vẫn tiếp tục ăn cơm. Nhưng mà ăn ăn một hồi cô phát hiện có cái gì là lạ...

"À... ờ... Lục Đình Kiêu..."

"Sao vậy?" Lục Đình Kiêu lập tức để đũa xuống hỏi.

Ninh Tịch cắn một miếng cà tím, cân nhắc chọn lời nói: "Đầu bếp làm cơm nhà anh hôm nay tâm trạng không tốt à?"

Lục Đình Kiêu suy nghĩ một chút, rất chắc chắn trả lời: "Không đâu, tâm tình rất tốt."

Ninh Tịch chớp mắt một cái: "Vậy sao... có vẻ như trù nghệ hôm nay... có chút không giống như mọi hôm thì phải?"

Lục Đình Kiêu nghe vậy lập tức dựng thẳng sống lưng, nhưng mà trên mặt vẫn chả thay đổi chút nào: "Nói thế là sao?"

Ninh Tịch chỉ đĩa cà tím kho: "Món này rõ ràng cho muối hơi quá tay..."

Sau đó lại gắp một đũa bí xanh xào thịt: "Món này cũng quá lửa đến nỗi thịt cũng cháy, trứng xào cà chua thì toàn là cà chua, trứng chả thấy đâu... quan trọng nhất là hình như canh quên cho muối..."

Nói xong ngẩng đầu nhìn Lục Đình Kiêu một cái, vốn còn định chê tiếp ai dè phát hiện vẻ mặt anh có gì đó không đúng.

Ninh Tịch chột dạ, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ rồi lộ vẻ mặt không thể nào.

Một lúc lâu sau, Ninh Tịch nuốt nước miếng yếu ớt hỏi: "Ấy, Lục Đình Kiêu... những món này... chắc không phải... là anh nấu chứ?"

Vẻ mặt Lục Đình Kiêu nặng chịch, dường như có chút gì đó không muốn thừa nhận, nhưng mà anh không muốn nói dối nên một lát sau chỉ có thể cứng đờ gật đầu một cái: "Ừ."

"Phụt..." Ninh Tịch kinh hoàng: "Anh làm thật ý hả!"

Toi rồi toi rồi! Sao không nói sớm chứ!

Cô vừa đem toàn bộ thức ăn Đại ma vương làm chê cho lên bờ xuống ruộng!

Ninh Tịch đỡ trán, vội vàng bổ sung: "Ai da, tôi còn tưởng đầu bếp nhà anh làm chứ, nên mới lấy tiêu chuẩn đầu bếp nhận xét, tất nhiên là yêu cầu hơi cao. Không ngờ Boss đại nhân lại đích thân xuống bếp, khụ, mạo muội hỏi một câu, đây chẳng lẽ là... lần đầu anh xuống bếp?"

"Không phải, lúc trước có làm qua mấy lần." Sắc mặt Lục Đình Kiêu vẫn rất khó coi, làm một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ thì lần đầu tiên nếm mùi sự thất bại quả thật là bị đả kích không nhẹ.

"Àà, có làm mấy lần thì anh vẫn là một tay mơ thôi! Không phải tôi cố ý muốn khen anh đâu cơ mà tay mơ có thể làm được thế này đã vô cùng lợi hại rồi! Anh nhìn miếng cà này này, làm cực kì thơm, mặc dù cho hơi nhiều muối một chút nhưng tuyệt đối là thượng phẩm, còn món bí xanh xào thịt này nữa, miếng thịt... hơi cháy một chút nhưng thật ra thì tôi thích ăn thịt cháy cạnh, còn món trứng xào cà chua..."

"Bởi vì thấy trong trứng có lẫn vỏ trứng nên chỉ có thể bỏ gần hết chỗ trứng đi." Lục Đình Kiêu nói.

Ninh Tịch nghẹn, khó mà có thể mở lời khen tiếp: "À à, khó trách, đây chính là thái độ nghiêm túc của đầu bếp đó! Thật ra thì có vài miếng vỏ trứng cũng không sao, lúc tôi mới biết nấu cơm thì chỉ cần nấu món nào có trứng là món đấy chắc chắn thấy vỏ! Còn canh này thì thanh đạm một chút mới tốt, quan trọng là món cải xanh này làm thật sự quá ngon! Còn ngon hơn cả tôi làm!"

Ninh Tịch phải khen đến sắp cạn cả nước miếng thì sắc mặt Lục Đình Kiêu mới hòa hoãn lại một ít: "Ừ, món này tôi luyện rất lâu."

Nếu giờ Ninh Tịch mà vào bếp thì sẽ thấy một thùng rác đầy những sản phẩm thất bại...

Sản phẩm được coi là thành công trước mặt Ninh Tịch được thành lập trên vô số thi thể cải xanh...

"Thật sự rất ngon, nếu tiếp tục luyện tay thêm chút nữa thì sẽ càng ngon hơn!" Thấy vẻ mặt Lục Đình Kiêu đã dịu lại, Ninh Tịch càng không ngừng cố gắng vuốt lông.

Lục Đình Kiêu nghiêm túc nhìn cô: "Ừ, cho đến khi em hoàn toàn hài lòng mới thôi."

"Hả? Tôi... ý tôi không phải như vậy..." Cái gì mà đến tận khi cô hài lòng mới thôi hả?

Thật ra thì cô chỉ muốn nói, trong nhà chỉ cần một người biết nấu ăn là được rồi, anh không cần phải học đâu!

Nhưng mà Lục Đình Kiêu như thế mà lại chấp nhận vì cô mà rửa rau nấu canh, lực sát thương của đòn này đủ để lấy mạng cô.

Cột máu của Ninh Tịch hiện tại là 0.

Nhưng mà dù cho cạn máu thì cô vẫn không đành lòng nhìn Đại ma vương phải thất vọng, vì thế cô quăng mục tiêu giảm cân qua một bên liều mạng ăn sạch hết thức ăn trên bàn cộng thêm hai bát cơm nữa.

Nhìn bát đĩa sạch bong trên bàn, khuôn mặt vẫn luôn buồn buồn không vui của Lục Đình Kiêu mới bắt đầu hiện lên một nụ cười.

Ninh Tịch sờ cái bụng tròn xoe, yên lặng thở dài, vì một nụ cười của mĩ nhân có bội thực cũng đáng...

"Lúc nào thì em bắt đầu live stream?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Ninh Tịch liếc đồng hồ: "Còn một tiếng nữa, tôi luyện tay trước vài trận đã, dẫu sao cũng không phải máy mình sợ không quen tay."

"Ừ, vậy tôi xem kịch bản."

"Ukm, Boss đại nhân vất vả rồi!"

Vì vậy hai người chia nhau làm việc.

Ninh Tịch trở về cạnh máy tính, không biết có phải do vượt qua điểm giới hạn nên bình tĩnh lại hay không mà mấy trận sau Ninh Tịch cũng khôi phục lại bản lĩnh.

"Bà đó nha, cuối cùng cũng khôi phục lại phong độ, nếu không đợi lát nữa live stream chắc chắn bị fan mắng chết đó! Mà tôi bảo này Ninh Tiểu Tịch, vừa nãy có phải bà chưa ăn cơm nên đói không hả?"

"Ông cứ coi như là tôi đói đi..."

Một tiếng trôi qua rất nhanh, tám giờ, live stream chính thức bắt đầu.

Ninh Tịch đang chào hỏi fan, di động đột nhiên reo lên, là Giang Mục Dã nhắn tin đến.

Đang chat voice mà, sao cậu ta không nói luôn đi? Ninh Tịch cau mày mở ra xem.

"Ô Yêu Vương: Mẹ nó! Ninh Tịch, sao bà lại ở chỗ cậu tôi?"

"Hả..." Ninh Tịch ngẩn người, bảo với fan mình có chút việc rồi nhanh chóng trả lời tin nhắn.

"Đường Tiểu Tịch: Sao ông biết?"

"Ô Yêu Vương: Thừa lời, thư phòng của cậu tôi mà tôi không nhận ra sao?"

" Đường Tiểu Tịch: Vấn đề là phía sau tôi chỉ có một mặt tường thôi có được không hả?"

"Ô Yêu Vương: Bà cứ nói có đúng hay không!"

"Đường Tiểu Tịch: Dạ! Nhưng mà chuyện này nói ra dài lắm về sau lại nói, ông tập trung một chút cho tôi, bắt đầu bây giờ đó!"

Ninh Tịch cất di động đi, tập trung live stream, lúc này đã có đầy fan hâm mộ bình luận.

"Ninh Tịch thật là đẹp! Hôm nay để mặt mộc sao?"

"Tịch Tịch tài nghệ thế nào? Đánh được hay không? Tôi cũng chơi trò này nè, vui quá đi!"

"Tôi cứ tưởng phòng nữ thần sẽ phải màu hồng, ai ngờ lại là màu bạc... quá ngầu!"

...

Ninh Tịch nhìn lướt qua những bình luận, nhanh chóng trả lời các fan: "Đúng thế, không ra cửa nên cũng lười trang điểm luôn! Tài nghệ của tôi ý hả, chờ lát nữa mấy người nhìn sẽ biết thôi, còn phòng... à... đây không phải phòng của tôi! Hôm nay có chút việc không thể chạy về nhà kịp cho nên mượn phòng làm việc của nhân viên!"

Ninh Tịch không nói là phòng của bạn vì căn phòng này vừa nhìn đã biết là phòng của phái nam, nếu nói bạn thì nhất định sẽ bị truy hỏi.

Quả nhiên nghe cô nói là phòng làm việc của nhân viên thì không ai quấn quýt vấn đề này.

Một lát sau bắt đầu vào game.

Ninh Tịch đã khôi phục trạng thái, còn định chuẩn bị đại khai sát giới, kết quả lại vạn vạn không ngờ tới đến lượt Giang Mục Dã lại ra chuyện...

Lúc này đến phiên trạng thái của cậu ta thất thường, không chỉ thế mà thậm chí còn rẻ rách hơn cả Ninh Tịch lúc nãy.

Suýt chút nữa Ninh Tịch đã mở miệng chửi người, may mà vẫn nhớ đang live stream nên chỉ có thể nhịn đến nội thương nhỏ giọng nói:

"Giang tiến bối, anh chạy chậm chút đi tôi theo buff máu không kịp!"

Giang Mục Dã, ông chạy đi đầu thai đúng không! Đứng lại cho bà nhanh!

"Giang tiền bối phải bảo vệ tôi nha, vú em chết mọi người đều nguy hiểm!"

Lông Vàng chết tiệt! Ông là heo à? Nghe hiểu tiếng người không?

"A, Giang tiền bối cẩn thận, trước mặt có tận ba người chắc chúng ta không đánh lại đâu, mau đi nhanh!"

Lông Vàng chết dẫm này! Mau chạy nhanh! Muốn chết cũng đừng kéo bà đây theo!

...

Đánh một ván xong Ninh Tịch quả thật rất mệt tâm.

Quả nhiên trận này thua đúng như trong dự đoán, trên live stream đều đang bắn nước miếng chê bai. Lúc trước nhà phát hành có đem ra chiến tích của hai người bọn họ ra khoe rất ác, bây giờ chênh lệch lớn như vậy cũng khó trách bị người phỉ nhổ.

Tất nhiên là fan của Giang Mục Dã đủ trâu nên đè tiếng chửi xuống rất nhanh.

"Mồm chó đều cút đi! Chúng tôi tới nhìn zai đẹp chứ không phải đến xem thi đấu mà lo anh ấy đánh giỏi hay dở!"

"Dù Giang Mục Dã chỉ ngồi gõ phím cũng tôi cũng xem!"

"Mục Dã cố lên, đưa anh cái thuyền lớn này!"

Mặc dù fan của Giang Mục Dã không để ý nhưng để phòng chuyện mình bị tức chết thì Ninh Tịch vẫn thừa lúc nghỉ giữa trận mà lén lút gọi điện cho Giang Mục Dã.

"Đại ca, ông chơi tôi đấy à? Vất vả lắm tôi mới lên tinh thần thì ông lại hạ?"

Giang Mục Dã ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu, nhịn nửa ngày mới phun ra một câu: "Tôi có phải đổi giọng gọi bà là mợ Cả không?"

"Mợ cái em gái ông! Giang Mục Dã, có phải ông bị chứng vọng tưởng mợ không hả? Chuyện này là chuyện công có được không? Tôi có kịch bản cần phải duyệt, Lục Cảnh Lễ không có ở đây, ngày mai cậu ông cũng phải đi công tác nước ngoài, thế nên chỉ có tối nay thôi!"

"Thật?"

"Tôi lừa ông thì được các cóc khô gì? Không phải... vừa nãy ông đánh như phân chó chỉ vì nghĩ mấy cái này đấy chứ?"

"Tôi đây không phải đắm chìm trong tưởng tượng bị bà áp... một tầng bối phận sao... Được rồi được rồi! Cúp! Lát nữa nhìn anh đây cho cưng bay luôn!" Giang Mục Dã cúp máy.

Ninh Tịch cạn lời.

Cũng may là sau đó Giang Mục Dã đã khôi phục lại bình thường, hai người phối hợp ăn ý lập tức thắng liền ba trận. Thậm chí còn đánh một ván lội ngược dòng vô cùng đẹp mắt, những người vào xem ngày càng nhiều, cuối cùng không cẩn thận phá luôn kỉ lục live stream.

"Người đẹp! Tôi còn tưởng mấy quảng cáo PR thế này chỉ là bịa đặt thôi đấy! Không ngờ một cô gái có thể đánh tốt đến thế!"

"Nhìn người không chỉ nhìn bề ngoài!"

"Vị mỹ nữ này chính là người trong nghề có được không hả? Mấy người không nhìn con chuột với bàn phím của cô ấy đi, mấy tháng lương của tôi đó!"

...

Nhìn thấy bình luận này này Ninh Tịch ngẩn người, liếc mắt nhìn xuống con chuột với bàn phím đang sử dụng.

Cái đồ chơi xấu xí đen thùi lùi này mà đắt thế á?

May mắn cô chưa làm hư...

Đang tương tác với những người xem, cửa thư phòng gõ ba tiếng rồi bị đẩy ra. Lục Đình Kiêu cầm một cuốn kịch bản đứng ở cửa, dùng ánh mắt hỏi cô đã xong chưa.

Ninh Tịch liếc thấy thời gian quy định do nhà phát hành yêu cầu đã đủ vì vậy liền chào mọi người rồi log out.

"Sao rồi? Thuận lợi không?" Lục Đình Kiêu hỏi.

"Ban đầu hơi đớt đớt, nhưng sau đó cũng rất thuận lợi! Lúc nãy người xem nói phụ kiện của anh rất đắt, thảo nào lại dùng đã tay đến vậy!"

"Vậy thì tốt."

"Anh xem xong kịch bản rồi à?" Ninh Tịch thấy anh cầm kịch bản trong tay thì vội hỏi.

"Ừ." Lục Đình Kiêu vào phòng ngồi xuống ghế salon, giữa hai lông mày có chút nghiêm trọng.

Nhìn biểu hiện của Lục Đình Kiêu thì Ninh Tịch có chút khẩn trương: "Kịch bản này có vấn đề gì không?"

"Về đề tài thì không có vấn đề gì..."

Ninh Tịch vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Lục Đình Kiêu đã tiếp lời: "Nhưng tôi không muốn em quay phim này."

"Hả? Tại sao?" Ninh Tịch sửng sốt.

Lục Đình Kiêu nhíu chặt lông mày nói: "Có quá nhiều cảnh nguy hiểm."

"Cảnh nguy hiểm? Chỗ nào?" Ninh Tịch cẩn thận nhớ lại một chút mới nghĩ ra vai chính tương đối thích mấy loại hoạt động kích thích.

"Ý anh là mấy cảnh đua xe với nhảy bungee1đấy á? Thật ra mấy cái đó đều là mấy cái tôi chơi quen rồi, hơn nữa lúc quay phim cũng chắc chắn không làm thật, sẽ không nguy hiểm gì đâu!" Ninh Tịch cố gắng thuyết phục.

1Nhảy bungee: Nhảy Bungee là trò chơi mạo hiểm hàng đầu thế giới. Bạn sẽ leo lên một tháp cao, buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống dưới mặt đất (hoặc mặt nước). Khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc không xa, bạn sẽ được kéo lên.

Nhưng mà Lục Đình Kiêu dường như đã quyết: "Ninh Tịch, em chọn cái khác đi! Nếu mấy phim Lâm Chi Chi đưa mà em không thích thì tôi có thể chuẩn bị thêm cho em."

Trái tim Ninh Tịch nhất thời trầm xuống, sắc mặt cũng thay đổi: "Tôi không muốn! Tôi nhìn trúng cái này! Không phải nó thì không được!"

Lục Đình Kiêu nhéo mi tâm một cái: "Ngoan, nghe lời nào!"

Ninh Tịch có chút ủy khuất: "Lục Đình Kiêu, anh không tin tôi sao?"

"Ninh Tịch, không phải là tôi không tin em, em là người tôi đào được nên tôi sẽ phụ trách việc bảo vệ tính mạng của em, điểm này là ranh giới cuối cùng của tôi." Giọng Lục Đình Kiêu cho thấy đã không cách nào xoay chuyển.

Mẹ kiếp! Lại thêm một trở ngại nghiêm trọng nữa...

Chẳng lẽ bộ phim này đã được định trước là vô duyên với cô sao?

Ninh Tịch ngàn lần không nghĩ tới bận rộn hơn nửa ngày sẽ có kết quả như vậy...

Thật ra thì những cảnh quay kia hoàn toàn không là vấn đề với cô, nhưng nhìn bộ dạng Lục Đình Kiêu thế này có vẻ sẽ không nhân nhượng.

Làm thế nào đây...

Nghĩ đến sự yêu thích của cô với kịch bản kia thì Ninh Tịch vẫn không cam lòng, vẫn quyết định thử một lần nữa.

Trước nay đều bị Đại ma vương xài mỹ nhân kế, đến giờ cũng phải đến lượt cô thử dùng một lần đi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx