sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 516 - 517 - 518 - 519 - 520

"Không sai nha!" Người đàn ông khẳng định.

Đường Dạ lại nhéo mi tâm một cái nữa, hít sâu một hơi tựa như đang áp chế lửa giận, một lúc lâu sau anh mới lạnh mặt, không chút lưu tình nói: "Thật xin lỗi, nhiệm vụ này tôi từ chối không tiếp nhận."

Người trong màn hình bị từ chối cũng không giận tí nào, tỏ vẻ tốt tính nói: "Ồ! Vậy ta chẳng còn cách nào khác hơn là tự đi thôi!"

"Tuyệt đối không được!" Đường Dạ cố nén ham muốn làm phản, đem tên nào đó giết một trăm lần lại rồi mới thỏa hiệp: "Được rồi, tôi đi!"

Trên boong tàu, người đàn ông kia xoay người, ngón tay thon dài hất hất mấy lọn tóc rơi xuống trán lộ ra một nụ cười vô cùng thối nát: "Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại đâu đó!"

Đường Dạ: "Hay là ngài giết tôi luôn đi!" Anh tình nguyện đi nhận nhiệm vụ cấp S chân chính!

"Ha ha ha ha..." Chọc Đường Dạ giận điên lên khiến người nào đó có cảm giác rất thành tựu, sung sướng cười ha hả một lúc lâu, cười xong mới nheo mắt lại âm trầm mở miệng: "Nếu thành công thì đem cô ấy về, còn nếu thất bại thì chuyển cho cô ấy một câu."

Đường Dạ: ''..."

Hừ, rốt cuộc tên này lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy có khả năng thành công chứ?

Hắn ta không phải là không biết theo đuổi con gái, mà là không hiểu gì về chuyện nam nữ hết!

Nhưng Đường Dạ biết, chỉ cần là chuyện hắn ta đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi, nếu không được như ý thì hắn ta thực sự sẽ chạy ra ngoài quậy tung trời lật đất, đến lúc đó thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi...

...

Trên ban công, Ninh Tịch nghĩ lung tung một hồi rồi bình tĩnh lại rất nhanh.

Làm sao mà mọi chuyện lại đều hướng vào Lục Đình Kiêu được chứ, đây là nhiệm vụ cấp S đó nha, nhất định là chuyện quan trọng trong nội bộ tổ chức thôi...

Ninh Tịch nằm lăn trên giường, vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì mắt phải nháy liên tục.

Nháy mắt phải... có tai họa sắp ập đến?

Vừa mới nghĩ vậy thì mắt trái lại nháy!

Mắt trái nháy... có tài đến?

Ơ ơ ơ, hai con mắt đều nháy là cái thể loại gì đây? Rốt cuộc là có tai hay có tài?

Sáng hôm sau.

Ninh Tịch cố ý dậy sớm, tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, bữa sáng rất đơn giản gồm cháo hải sản, trứng rán hình trái tim phối hợp với một ít đồ muối ăn kèm, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Đang bày bàn ăn thì bắp chân đột nhiên có cảm giác bị một cái gì đó mềm mềm ấm ấm ôm lấy, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là bánh bao nhỏ mới tỉnh dậy.

"Bảo bối dậy rồi à, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi!" Đồ dùng cá nhân với quần áo đã được quản gia mang đến từ tối qua, hoàn toàn không cần cô bận tâm.

Bánh bao nhỏ lắc đầu, ngước cái đầu nho nhỏ lên rồi giơ hai cái tay ngắn ngắn, tỏ ý phải ôm một cái đã.

Ninh Tịch tất nhiên sẽ không từ chối, cười toe toét thỏa mãn yêu cầu nhỏ này.

Đang ôm bánh bao nhỏ cọ cọ, sau lưng truyền tới một chuỗi tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thì hóa ra Lục Đình Kiêu đã tỉnh.

Đây không phải lần đầu tiên thấy bộ dạng Lục Đình Kiêu vừa tỉnh ngủ, nhưng hôm nay... có cảm giác bất đồng chỗ nào đó...

Hình như là ánh mắt không giống nhau lắm...

Lúc trước ánh mắt Lục Đình Kiêu nhìn cô đều là dịu dàng như nước, ấm áp như gió xuân hoặc nói là ánh mắt giống như động vật ăn cỏ mà lúc này lại khác hoàn toàn trước kia, cảm giác như phong ấn của Đại ma vương đang từ từ bị giải trừ.

Ninh Tịch dẫu sao tối qua cũng làm chuyện trái lương tâm nên có chút chột dạ cũng chẳng dám nhìn lâu. Cô ho nhẹ một tiếng nói: "Boss đại nhân, anh dậy rồi à, đánh răng rửa mặt xong là có thể ăn sáng rồi!"

Lục Đình Kiêu thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ừ."

Trước khi ăn cơm, Ninh Tịch đo nhiệt độ cho bánh bao nhỏ, thấy nhiệt độ ở mức bình thường mới hoàn toàn yên tâm.

Chuyện bánh bao nhỏ chỉ mở miệng nói một câu rồi không nói nữa thì cô cũng chẳng vội.

Đối với cô mà nói thì sức khỏe của bánh bao nhỏ mới là quan trọng nhất, mặc dù cô rất hy vọng bánh bao nhỏ có thể nói chuyện một cách bình thường nhưng tuyệt đối sẽ không ép nhóc làm chuyện nhóc không muốn. Chờ lúc nhóc thật sự muốn nói thì tự nhiên sẽ mở miệng.

Ăn sáng xong, Ninh Tịch đột nhiên nhớ đến một chuyện: "A đúng rồi! Suýt nữa quên mất tôi có quà cho hai người!"

Quà!

Đôi mắt bánh bao nhỏ lập tức sáng rực.

Ninh Tịch lạch bạch chạy về phòng cầm hai cái túi màu xanh da trời một lớn một nhỏ đi ra, chia cho bánh bao nhỏ và bánh bao lớn.

Lục Đình Kiêu nhận lấy túi quà thì hơi bất ngờ: "Tôi cũng có?"

"Đương nhiên rồi!"

Lại còn đắt nhất nữa chứ!

Lục Đình Kiêu mở túi ra, bên trong là một bộ âu phục, liếc mắt nhìn con trai một cái thì quả nhiên cũng là một bộ âu phục trẻ em cùng kiểu dáng.

Ninh Tịch thích nhất là nhìn hai cha con bọn họ mặc đồ đôi!

Có điều, trừ quần áo ra Ninh Tịch còn mua thêm cho bánh bao nhỏ một dây treo balo hình con gấu, còn Lục Đình Kiêu là một cái kẹp cà vạt.

"Thế nào, thế nào, thế nào? Có được không? Có thích không?" Ninh Tịch vội vàng hỏi.

Câu trả lời của bánh bao nhỏ là chạy như bay vào trong nhà lấy balo ra, sau đó giao cho Ninh Tịch, ý bảo cô giúp đeo gấu con lên balo

Lục Đình Kiêu mở miệng nói: "Mặc cho em xem?"

Ninh Tịch vừa nghe thì vui vẻ gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm, tôi muốn xem!"

Bánh bao nhỏ không cam lòng phồng má, cũng lập tức ôm quần áo vào phòng thay.

Ninh Tịch chống cằm, vô cùng mong đợi.

Hơn cả mong đợi chính là khẩn trương bởi vì lần này cô chọn màu... có chút khiêu chiến giới hạn của Đại ma vương...

Lần trước là màu xanh da trời, lần này cô chọn... màu đỏ!

Cô thậm chí còn dám đánh cuộc, cả đời này Đại ma vương chưa bao giờ từng mặc màu đỏ...

Dĩ nhiên, cô không thể nào chọn màu quá khoa trương như màu đỏ tươi, mà thiên đỏ như bordeaux (đỏ thẫm).

Vừa nãy Đại ma vương nhìn thấy xong lại không chút do dự nói muốn mặc thử khiến cô kinh hãi thật lâu, chỉ sợ Đại ma vương sẽ không mặc thôi!

Thấp thỏm hồi lâu, hai cha con cơ hồ là đồng thời đẩy cửa bước ra ngoài.

Thật... thật là đẹp trai quáA...!

Tại sao lại đẹp trai được đến thế!

Không ngờ Đại ma vương lại có thể mặc đến đẹp trai ngút trời thế này, chẳng có chút cảm giác nào là không thích hợp, quả nhiên không có màu nào Đại ma vương không mặc được!

Hơn nữa bởi vì chưa bao giờ thấy Đại ma vương mặc màu như vậy cho nên càng nhìn càng thấy kích động.

"Thế nào?" Lục Đình Kiêu nhướng mi, thật ra thì nhìn vẻ mặt đã biết là vượt quá mong đợi của cô rồi.

Đúng là cả đời này anh chưa bao giờ mặc màu này nhưng vì là đồ cô tặng nên anh mới không chút do dự mà mặc vào, thậm chí còn có cảm giác ngọt ngào như ăn mật.

Ừm, chỉ cần là vợ chọn thì có là màu xanh nõn chuối anh cũng mặc...

"Cực cực cực cực cực cực... đẹp trai đó nha!" Thấy hai cha con thử đồ xong, Ninh Tịch thỏa mãn ngắm nhìn hồi lâu.

Của Lục Đình Kiêu là bộ âu phục có cả áo vest, áo gile và áo sơ mi, còn bánh bao nhỏ là quần đùi dây có thêm nơ cổ cùng màu. Hai cha con đứng chung một chỗ nhìn thế nào cũng thấy mãn nhãn!

Đến tận lúc sắp muộn giờ, Ninh Tịch mới vội vàng hồi phục lại tinh thần: "Lục Đình Kiêu, anh không đi là muộn giờ làm đó?"

"Không sao, còn sớm. Chẳng phải hôm nay em muốn đi xem văn phòng với Cung Thượng Trạch sao? Mấy chỗ này là tôi giúp em chọn mấy chỗ thích hợp để em tham khảo." Lục Đình Kiêu vừa nói vừa đưa ra một tập tài liệu.

"Nhanh thế đã xong rồi?" Ninh Tịch kinh ngạc vì hiệu suất làm việc của Đại ma vương.

"Không tốn nhiều thời gian." Bởi vì là chuyện của cô nên nhất định phải ưu tiên vị trí thứ nhất, tất nhiên là phải nhanh thôi.

"Cảm ơn!" Nhìn tài liệu Lục Đình Kiêu đưa cho cô có cả những phân tích cặn kẽ cùng so sánh, Ninh Tịch nhất thời cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Sau đó, ánh mắt lại rơi vào bánh bao nhỏ thì cả người bỗng thấy hơi khó giải quyết: "Ây... nếu hôm nay tôi đi xem văn phòng, vậy bánh bao nhỏ phải làm thế nào? Nếu không để hôm khác đi, cứ chạy tới chạy lui như thế chắc chắn không tiện mang thằng bé đi, dù sao cũng mới khỏe lại!"

Bánh bao nhỏ vừa nghe, vẻ mặt đã như thể bị vứt bỏ đến nơi.

"Để tôi gọi điện bảo chú Viên đến." Lục Đình Kiêu nói.

Bánh bao nhỏ trợn mắt nhìn ba ba, bàn tay túm lấy quần áo Ninh Tịch càng siết chặt hơn, không muốn!

Ninh Tịch có chút do dự, để một mình bánh bao nhỏ ở lại đây, dù có người chăm sóc nhưng cô vẫn không thấy yên tâm.

Lục Đình Kiêu nhìn ra nỗi băn khoăn của cô, vì vậy để di động xuống nói: "Hoặc là tôi mang thằng bé đến công ty, em xong chuyện thì đến đón."

"Ừm..." Để bánh bao nhỏ đi cùng ba ba nó thì cô yên tâm hơn chút!

Ninh Tịch trầm ngâm chốc lát, sau đó cúi người xuống dịu dàng nói với bánh bao nhỏ: "Tiểu Bảo, thật xin lỗi con nhưng hôm nay quả thật cô có việc phải làm, con xem, con muốn ở đây chờ cô về hay là đến công ty với ba ba?"

Nhóc chẳng muốn chọn cái nào cả, nhóc chỉ muốn ở cùng cô Tiểu Tịch thôi! Nhóc không sợ mệt! Nhưng mà... nhóc sợ liên lụy đến cô Tiểu Tịch... sợ làm cô Tiểu Tịch mệt mỏi...

Bánh bao nhỏ xoắn xuýt một lúc lâu cuối cùng bất đắc dĩ nhìn ba ba đang đứng bên cạnh một cái, ý là nhóc lựa chọn đến công ty với Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu nhìn con trai đưa ra quyết định thì tỏ vẻ rất hài lòng, quả nhiên là con ruột có khác!

Ninh Tịch tất nhiên không nhận ra sự trao đổi bằng mắt của hai cha con, yêu thương ôm lấy bánh bao nhỏ cọ cọ: "Bảo bối ngoan quá, cô làm xong việc sẽ đến đón con ngay lập tức!"

Trấn an bánh bao nhỏ xong, Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu bắt đầu chia nhau hành động.

...

Tại cao ốc của tập đoàn Lục thị.

Khi Lục Đình Kiêu dắt tay bánh bao nhỏ xuống xe đã dẫn đến một mảnh náo động.

Cơ hồ mọi ánh mắt đều rơi vào bé trai được Lục Đình Kiêu dắt tay.

Hoàn toàn không cần nghĩ nhiều, bé trai có khuôn mặt y như đúc ra từ một khuôn với Boss nhà bọn họ chắc chắn là vị Tiểu Thái tử trong truyền thuyết kim quang lòe lòe!

Nhất là hôm nay Lục Đình Kiêu với Tiểu Bảo còn mặc đồ đôi do Ninh Tịch mua tặng. Một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ thật chói mù mắt người xem. Ngay cả ánh nắng ban mai cũng chết mê chết mệt mà bám hết lên hai cha con bọn họ, nếu không thì sao tự dưng lại có hiệu ứng ánh hào quang chói lòa thế này?

Lễ tân quèn đứng trước cửa công ty hưng phấn, kích động không thôi, lập tức lên diễn đàn công ty báo động trước một câu:

"Ối giời ơi... Tin tức đặc biệt đây! Lục tổng mang Tiểu Thái tử đến công ty! Tiểu Thái tử đẹp trai ngất ngây, vô cùng dễ thương và đáng yêu!"

Cái tin này vừa được đăng lên, diễn đàn công ty như thể chảo dầu sôi bị nước lạnh bắn vào, hoàn toàn nổ tung, vừa mới đăng lên đã leo lên top...

"TiểuThái tử? Đầu óc tôi không được thông minh, cô đừng có gạt tôi! Sao Lục tổng lại có thể đưa Tiểu Thái tử tới công ty chứ?"

"Cô không nhìn lầm rồi chứ? Sao cô biết đó là Tiểu Thái tử?"

"Tôi vào công ty năm năm, chưa từng thấy một sợi tóc của Tiểu Thái tử đâu đấy!"

"Có thật là Tiểu Thái tử không? Tôi còn tưởng đó là tin đồn chứ!"

"Cho dù có thì cũng chẳng có khả năng đó là Tiểu Thái tử, Lục tổng làm người kiêm tốn như vậy thì sao có thể mang con trai đến công ty được?"

...

Lễ tân quèn không phục, ra sức phản bác: "Chính là Tiểu Thái tử thật đó! Khuôn mặt y như đúc từ một khuôn với Boss thì sao tôi có thể nhận sai! Hơn nữa bọn họ còn mặc đồ đôi! Tôi chưa bao giờ thấy Lục tổng mặc màu sắc tươi sáng như vậy! Mấy người biết hôm nay Lục tổng mặc màu gì không? Màu đỏ màu đỏ đó nha! Vì mặc đồ đôi với con trai mà mặc cả đồ màu như vậy luôn! Quan trọng là vẫn đẹp trai đến chết người! Không, còn đẹp trai hơn cả mọi ngày!"

Nghe lễ tân nói tường tận như thế cũng dần dần có người tin: "Cầu hình cầu hình! Một người hưởng thụ thì thật quá không phúc hậu rồi!"

"Lúc ấy tôi cũng ngu người rồi, sao nhớ chuyện chụp ảnh chứ! Lục tổng đã dắt Tiểu Thái tử vào thang máy lên tầng rồi, lát nữa mấy người tự nhìn sẽ biết!"

...

Bởi vì có lễ tân quèn báo trước, cho nên tất cả mọi người đều bỏ xuống công việc đang làm, tập trung về hướng thang máy hóng hớt.

Chờ đợi hồi lâu, ruốt cuộc...

"Đinh" một tiếng.

Cửa thang máy mở ra.

Lục Đình Kiêu dắt tay một bé con trắng trẻo mũm mĩm, đi từ thang máy ra.

Từ trước tới giờ bọn họ chỉ thấy Boss đại nhân mặc đồ đen, thế mà hôm nay lại thật sự mặc màu đỏ!

Hơn nữa còn dắt theo một bé trai chừng năm tuổi mặc cùng kiểu quần áo, khuôn mặt kia rõ ràng là phiên bản mini của Boss nhà bọn họ mà, thậm chí cả vẻ lãnh khốc cao ngạo trên khuôn mặt mini cũng giống y hệt.

Thấy một lớn một nhỏ xong các nhân viên đều sợ ngây người, tới tận khi đến gần mới có người kịp phản ứng lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng Lục tổng, chào buổi sáng Tiểu thiếu gia!"

Mặc dù cảnh tượng mọi người đồng loạt đứng dậy rất hoành tráng nhưng mà bánh bao nhỏ mới năm tuổi lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi.

Trên thực tế đó là vì nhóc vẫn còn đang chìm trong mất mát khi bị chia cắt với cô Tiểu Tịch, làm sao mà chú ý được mọi chuyện xung quanh chứ.

Hai người vừa mới bước chân vào phòng Tổng giám đốc, tiếng bàn tán bên ngoài không kìm được bắt đầu xôn xao.

"Chúa ơi! Đúng là Tiểu Thái tử nha!"

"Gen của Tiểu thiếu gia đúng là quá tốt! Càng ngày càng hiếu kì mẹ ruột của Tiểu thiếu gia rốt cuộc là ai!"

"Lục tổng mặc màu đỏ! Từ trước tới giờ tôi vẫn nghĩ Lục tổng hợp với màu đen nhất! Bây giờ thực tế đã chứng minh, kiến thức tôi qua nông cạn!"

"Thật ra thì cái tôi tò mò nhất chính là, ai đã mua quần áo của Lục tổng với Tiểu thiếu gia vậy? Chưa kể lại còn khiến hai người họ mặc vào nữa?"

"Đúng đó! Lấy tính cách của Lục tổng thì chắc chắn không mua, càng không bao giờ mặc loại quần áo có màu như này! Nếu là Nhị thiếu thì còn có khả năng!"

"Cái này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên chính là bà chủ tương lai nha!"

...

Ninh Tịch vừa nhấn chuông cửa phòng khách sạn thì cửa phòng được kéo ra ngay lập tức.

"Bà chủ! Ngài tới rồi!"

Thấy Ninh Tịch, trên mặt Cung Thượng Trạch không chỉ có sự kích động mà còn có sự nhẹ nhõm.

Dẫu sao lúc ở Los Angeles thì sự xuất hiện của Ninh Tịch đối với cậu quá mức đột nhiên, cả đêm qua cậu ngủ không ngon chỉ sợ tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi. Sáng sớm thức dậy vẫn một mực đợi Ninh Tịch đến tìm, sợ cô sẽ không tới, sợ bản thân có chỗ nào không tốt khiến cô thay đổi chủ ý, sợ mình sẽ rơi vào một nỗi tuyệt vọng khác...

May mà cô đã tới.

Ninh Tịch nhìn Cung Thượng Trạch ăn mặc chỉnh tể: "Chuẩn bị xong rồi sao, đi luôn nhé?"

"Ừ, đi thôi!

"Cậu ăn sáng chưa?"

"Dạ đã ăn rồi, khách sạn có cung cấp bữa sáng."

"Được, vậy chúng ta lên đường luôn! Xem văn phòng trước nhé? Nhà thì để sau, đợi khi về có thể đặt mua đồ cần thiết luôn!"

"Được."

...

Ninh Tịch nhìn kỹ mới phát hiện, tài liệu mà Lục Đình Kiêu chuẩn bị cho cô không những có đủ thông tin về văn phòng mà đường đi cũng được chỉ rất rõ ràng chi tiết, thật để cho cô mở mang tầm mắt đồng thời trong lòng cũng vô cùng ấm áp.

Sáng sớm Ninh Tịch đã mang Cung Thượng Trạch xem mấy chỗ, không hổ là do Đại ma vương đề cử, mỗi khu vực đều vô cùng thích hợp làm văn phòng mà ngay cả chủ nhà cũng vô cùng khách khí.

Cuối cùng hai người nhìn trúng một văn phòng cao cấp.

Văn phòng này có diện tích không lớn nhưng đủ đùng, trang hoàng đơn giản, đồ dùng cần thiết cũng đều có sẵn, có thể vào hoạt động luôn. Không chỉ thỏa mãn đầy đủ những nhu cầu của Ninh Tịch mà phần lớn những công ty gần đây đều là các công ty nghệ thuật, thiết kế thời trang... một môi trường làm việc rất tốt.

Ninh Tịch với Cung Thượng Trạch thương lượng một chút thì quyết định chọn chỗ này luôn.

Ký hợp đồng với chủ nhà xong, hai người chuẩn bị đi mua đồ.

"Hai ngày này chúng ta đi sắm đồ, sau đó qua trung tâm giới thiệu việc làm tuyển mấy người..."

Ninh Tịch nói chuyện với Cung Thượng Trạch, phía đối diện đi tới một đám thanh niên trẻ tuổi.

Những người đó đều ăn mặc rất hợp thời trang, đi ở giữa là một người thanh niên treo vẻ đắc ý cùng kiêu ngạo trên mặt.

"Thầy Đới, thầy thật sự quá lợi hại! Mấy nhà thiết kế trong nước tham gia tuần lễ thời trang Los Angeles lần này đều bị thầy ép xuống cả! Ngay cả Smith - nhà thiết kế chính của CL cũng có lời khen thầy nữa đó!"

"Đây đã là cái gì? Sau lần này hơn nửa số diễn viên có tiếng trong nước sẽ mặc thiết kế của thầy Đới đó!"

"Nghe nói thầy Đới chuẩn bị đăng kí tham gia giải Kim Đỉnh1 đúng không, giải nhất chắc chắn thuộc về thấy Đới rồi!"

1 Giải Kim Đỉnh: một sân chơi lớn dành cho những nhà thiết kế tài năng của Trung Quốc.

...

Ninh Tịch vốn chỉ vô tình nhìn lướt qua, cũng chẳng chú ý đến nhưng cô lại phát hiện sắc mặt Cung Thượng Trạch đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy đám người kia.

Chính xác mà nói là khi cậu ta nhìn thấy người đàn ông được đám người kia vây quanh.

Hình như đám người kia vừa gọi tên kia là "Thầy Đới", chẳng lẽ...

"Thượng Trạch, cậu biết người đó sao?" Ninh Tịch làm như lơ đãng hỏi một câu.

Cung Thượng Trạch siết chặt nắm tay, nghiêm mặt gật đầu một cái: "Biết."

Ninh Tịch sáng tỏ: "Tên đó chính là tên khốn nạn ăn cắp thiết kế của cậu, Đới Uy sao?"

"Đúng vậy." Cung Thượng Trạch gắt gao nhìn chằm chằm vào tên đàn ông kia cho đến khi đám người đi qua...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx