sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 526 - 527 - 528 - 529 - 530

Giây phút cô gái đeo khẩu trang bước ra khỏi thang máy, vị Tiểu Thái tử giây trước đó còn mặt lạnh đáng sợ như Tiểu Diêm Vương bỗng như một nụ hoa phớt hồng hồi xuân nở rộ, nở pặc pặc pặc... giang đôi tay ngắn cũn ra, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, tỏ ý muốn được bế...

Tất cả nhân viên ngẩn ra: "..."

Ninh Tịch bước ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phía trước, không ngờ vừa cúi đầu đã thấy bánh bao nhỏ moe chết người đang đứng ở cửa thang máy chờ, cô hoàn toàn không có sức kháng cự, lập tức cúi người ôm bánh bao nhỏ vào lòng, cách lớp khẩu trang hôn lên má bánh bao nhỏ một cái: "Bảo bối, con đang đợi cô à?"

Bánh bao nhỏ ôm cổ cô Tiểu Tịch, ngửi mùi hương thơm ngát khiến mình yên tâm trên người cô, gò má mập mạp ửng hồng, bé con mím môi, ngoan ngoãn gật đầu một cách đáng yêu.

Tất cả nhân viên đầu óc trống rỗng, ngẩn ra tại chỗ: "..."

Tình tiết này thay đổi nhanh quá, họ hoàn toàn không theo kịp...

Ninh Tịch bế bánh bao nhỏ lên: "Ba con xong việc chưa? Mình tới chỗ ba con nhé?"

Cô đến thì cũng đến rồi nhưng không thể bế bánh bao nhỏ đi thẳng luôn được, vẫn phải qua chào ba nhóc một tiếng đã.

Tuy bánh bao nhỏ hận không thể bảo cô Tiểu Tịch lập tức lôi nhóc đi lưu lạc giang hồ, đừng bao giờ trở lại nơi này nữa, nhưng cũng không từ chối lời của cô Tiểu Tịch, tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.

Cô Tiểu Tịch nói gì cũng đúng hết!

Ninh Tịch mỉm cười xoa đầu bánh bao nhỏ, đi về phía phòng Tổng giám đốc.

Trên đường, cô cũng chú ý thấy bầu không khí hừng hực xung quanh, thầm mừng trong lòng may còn biết đường đeo khẩu trang trước.

Hai người vừa vào, mọi người phía sau bắt đầu bùng nổ.

"A...! Trời ơi! Tiểu... Tiểu thái tử moe quá, đáng yêu quá!"

"Tôi còn tưởng Tiểu Thái tử thuộc kiểu lạnh lùng giống Lục tổng chứ! Không ngờ có thể đáng yêu đến vậy! Ban nãy lúc thằng bé cười xong giơ tay muốn ôm ấy, tim tôi như muốn tan chảy luôn!"

"Tôi cũng muốn có đứa con trai moe như thế, kể cả nó có muốn sao trên trời tôi cũng sẽ hái xuống cho nó!"

"Được rồi đấy, cứ ngồi đấy mà mơ! Tự soi gương xem mặt mũi thế nào, liệu có gen tốt để cho con nhà cô được không!"

"Con mẹ nó, đúng là tò mò chết tôi rồi, cô gái đeo khẩu trang đó rốt cuộc là ai thế nhỉ? Hình như cũng là người lần trước tới công ty mình thì phải?"

"Nhìn dáng người với kiểu tóc chắc chắn là cùng một người, nhưng là ai thì không biết!"

"Oa, đau lòng quá, xem ra là bà chủ tương lai đã là chuyện "ván đã đóng thuyền" thật rồi, ngay đến Tiểu Thái tử cũng xử lí được! Đúng là không thể ngờ được!"

Lúc này, trong góc bỗng có một cô gái trông còn khá trẻ yếu ớt giơ tay lên: "Chuyện đó... chả hiểu sao tôi lại có một suy nghĩ liệu cô gái này... chắc không phải là mẹ đẻ của Tiểu Thái tử chứ? Nếu không, sao Tiểu Thái tử lại bám cô ấy như vậy, không khoa học chút nào?"

Suy đoán của cô gái khiến tất cả mọi người dường như mở ra cánh cửa thế giới mới, mọi người lại bắt đầu nhao nhao lên tưởng tượng rồi thảo luận...

...

Phía bên kia, sau khi Ninh Tịch bế bánh bao nhỏ vào văn phòng, cô liền trợn tròn mắt.

Lục Cảnh Lễ mặc chiếc sơ mi hoa hòe đang ngồi trên sofa, vẻ mặt kinh ngạc của cô không khác gì so với Lục Cảnh Lễ thấy anh trai mình mặc đồ đỏ ban nãy...

"Ôi má tôiiiii...! Nhị thiếu! Anh về rồi à! Về từ bao giờ thế? Cái mớ giẻ rách này của anh làm mù mắt tôi rồi đấy! Kể cả trông có đẹp trai thì cũng không thể chọn một bộ khiêu chiến thẩm mỹ cực hạn như vậy chứ? Hơn nữa... sao mặt anh trông cứ như cả người bị bòn rút hết sạch sinh khí vậy? Trên đảo lắm gái đẹp quá à?"

"Sao mặt anh trông cứ như cả người bị bòn rút hết sạch sinh khí vậy? Trên đảo lắm gái đẹp quá à?" Lúc Ninh Tịch nói câu này, để tránh dạy hư bánh bao nhỏ cô phải bịt tai bé lại rồi mới hỏi.

Thấy Ninh Tịch tới, Lục Cảnh Lễ trở mình bò dậy, nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, bực tức lên án: "Cô còn dám hỏi tôi à, cô đi mà hỏi thằng oắt con của cô ấy, hỏi xem vừa xong nó đã hành hạ tôi thế nào?"

Chiếc bánh bao nào đó liền chớp cặp mắt to ngây ngô, tỏ ra vô tội.

Ninh Tịch nhìn Lục Cảnh Lễ, lại nhìn bánh bao nhỏ, tất nhiên là cô sẽ tin bánh bao của cô rồi: "Bớt nói xấu người khác đi! Liên quan gì đến bảo bối nhà tôi?"

Lục Cảnh Lễ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu ma vương lúc này đang ngây thơ như một tiểu thiên sứ, tức không chịu nổi: "Này, thằng nhóc thối kia, đừng có giả bộ nữa! Còn giả vờ à! Để xem gia đây vạch trần bộ mặt thật của cháu ra!"

Lục Cảnh Lễ nói rồi cười nham hiểm, từ sau lưng lấy ra tập giấp mà Tiểu Bảo tiện tay vứt xuống đất ban nãy nhét vào tay Ninh Tịch: "Cô tự xem đi! Tự nhìn đi! Xem xong mà vẫn còn không tin nữa thì đi hỏi anh tôi, cả buổi chiều nay tôi với anh tôi sắp bị nó hành hạ phát điên luôn rồi!"

Ninh Tịch liếc nhìn vẻ mặt trông có vẻ mệt mỏi của Lục Đình Kiêu đang ngồi trước bàn làm việc, ngờ vực cầm tập giấy Lục Cảnh Lễ mới nhét vào tay cô lên xem...

Bánh bao nhỏ thấy Ninh Tịch cầm tập giấy của cậu bé, gấp phát khóc, tiếc là lúc muốn ngăn lại thì không kịp nữa rồi, Ninh Tịch lật lật lên xem thì thấy trên đó toàn là...

"Có phải cô Tiểu Tịch lại không cần con nữa rồi đúng không?"

"Vậy sao cô ấy còn chưa tới đón con?"

"Lúc nào thì cô Tiểu Tịch mới xong việc?"

"Không đâu! Như vậy sẽ làm phiền cô Tiểu Tịch mất! Cô Tiểu Tịch thích con thật sao?"

"Liệu cô Tiểu Tịch có đột nhiên không thích con nữa không?"

"Cô Tiểu Tịch vẫn chưa tới đón con, hay cô ấy thích bạn nhỏ khác mất rồi?"

"Cô Tiểu Tịch sẽ mãi mãi thích con chứ?"

"Con có phải là bé bi mà cô Tiểu Tịch thích nhất không?"

...

...

Ninh Tịch: "Ặc..."

Được rồi, có thế nào cô cũng không ngờ mình sẽ thấy những thứ này, Ninh Tịch sững sờ, tay cầm tập viết của Tiểu Bảo đứng ngẩn ra đó.

Trước đây bánh bao nhỏ có viết gì cũng rất ngắn gọn sạch sẽ, nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy bánh bao nhỏ viết nhiều chữ đến vậy, hơn nữa còn viết dày cả một quyển, tất cả đều là "Cô Tiểu Tịch, Cô Tiểu Tịch"...

Tưởng tượng tới bộ dạng Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ khi bị bé con hỏi đến nỗi suy sụp, Ninh Tịch không khỏi thấy buồn cười, nhưng hơn thế nữa trong lòng cô lúc này lại không ngừng dâng trào một cảm giác, thật sự là cảm động đến nỗi khó diễn tả bằng lời.

Ninh Tịch quỳ một chân xuống, ôm chặt lấy Tiểu Bảo: "Hu hu hu... bánh bao... sao bánh bao của cô lại đáng yêu thế này! Cô Tiểu Tịch thật sự yêu con chết mất! Cô Tiểu Tịch tuyệt đối sẽ không bao giờ hết thích con, cô Tiểu Tịch tuyệt đối không thể thích bạn nhỏ khác được, cô Tiểu Tịch sẽ mãi mãi yêu thương con, con là bé bi cô Tiểu Tịch thương yêu nhất! Cô Tiểu Tịch tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ vứt bỏ con đâu!"

Tiểu Bảo lúc đầu còn đang thương tâm tuyệt vọng, đôi cánh vốn đang rũ xuống bỗng chốc vung lên nhảy múa: "!"

Lục Đình Kiêu lại bị con trai ngược thêm lần nữa: "..." Con trai anh lại một lần nữa được nghe những lời ngon tiếng ngọt mà anh cầu còn không được, đã thế còn được nghe nhiều như vậy!

Lục Cảnh Lễ "trộm gà không xong còn mất nắm gạo" lúc này lệ rơi đầy mặt, ngay đến chiếc áo hoa hòe kia cũng như thể khô héo mất đi sức sống: "Cái thế gian vô tình này! Các người còn có nhân tính nữa không hả!"

Bị thằng lớn ngược thì thôi đi, giờ ngay đến cả thằng nhỏ cũng tới ngược đãi anh ta là sao!

Điều an ủi duy nhất là... được rồi, lần này thằng lớn cũng bị ngược chung luôn!

"Phải rồi Nhị thiếu, sao anh về sớm vậy? Tôi còn tưởng anh phải chơi suốt ba tháng luôn chứ!" Ninh Tịch nhíu mày hỏi.

Lục Cảnh Lễ chống cằm rung rung chân, "hừ" một tiếng: "Chẳng phải vì tôi không yên tâm về các người nên mới chạy xa nghìn dặm về đấy sao, kết quả các người thì sao, tôi vừa mới về các người thay phiên nhau ngược đãi tôi rồi, thật vô lương tâm!"

Ninh Tịch ngoài cười nhưng trong không cười: "Ha ha." Có quỷ mới tin.

Lục Cảnh Lễ thấy cô không tin, không chịu nổi nữa: "Được rồi, trên đảo chán quá, ở vài ngày còn cảm giác hưởng thụ, ở lâu thành ra phát điên, linh hồn phóng khoáng của tiểu gia tôi vẫn thuộc về đô thị hiện đại náo nhiệt và các cô em của Tổ quốc hơn..."

"..." Ninh Tịch cạn lời, biết ngay là thế mà.

Lục Cảnh Lễ lập tức trở nên phấn chấn, hai mắt phát sáng nói: "Đúng rồi, đúng rồi, tối nay bạn bè tổ chức tiệc tẩy trần cho tôi, cô với anh tôi có muốn cùng tới chơi không?"

Ninh Tịch bế bánh bao nhỏ, không chần chừ liền từ chối: "Thôi không cần, tôi còn phải chăm Tiểu Bảo!"

Lục Cảnh Lễ liền nói: "Đưa nó tới chơi luôn đi!"

Ninh Tịch lườm anh ta một cái: "Lục Cảnh Lễ, anh lại muốn tìm đường chết đúng không?"

Không biết lần trước là ai đưa Tiểu Bảo tới quán bar xong còn làm lạc mất thằng bé!

Lục Cảnh Lễ bị quát rụt cổ lại, yếu ớt nói: "Tiểu Tịch Tịch, giọng cô... giọng cô quát tôi... càng ngày càng giống chị dâu tôi rồi đấy!"

"Anh..." Tức chết mất!

Thấy Ninh Tịch tức giận, Lục Cảnh Lễ mới vội vàng giải thích: "Lần này không phải ở quán bar, tổ chức trong biệt thự của tôi luôn! Hơn nữa toàn là bạn bè quen mặt cả, sẽ không chơi quá high đâu!"

Nghe thấy thế thần sắc của Ninh Tịch dịu xuống, nhưng cũng chưa buông lỏng: "Anh đừng hỏi tôi, hỏi anh anh đi, tôi nghe anh ấy."

Lục Cảnh Lễ nghe vậy không vui: "Tại sao! Sao cô phải nghe anh ấy mà không nghe tôi?"

Ninh Tịch: "Hay nhỉ, anh ấy là ông chủ của tôi!"

Lục Cảnh Lễ: "Thế tôi không phải ông chủ của cô chắc!"

Ninh Tịch: "Anh ấy còn là ông chủ của anh nữa kìa"

Lục Cảnh Lễ: "..." Lại ngược tôi, lại ngược tôi, lại ngược tôi!

Sau đó, Lục Cảnh Lễ tức tối quay qua phía Lục Đình Kiêu: "Anh, thế anh nói đi!"

Lục Đình Kiêu ngẩng lên nhìn Ninh Tịch: "Tôi không có ý kiến, em quyết định đi." Ý ở đây rõ ràng là tôi nghe lời bà xã tôi!

Lục Cảnh Lễ đành phải nhìn về phía Ninh Tịch.

Ninh Tịch nghe vậy gãi đầu: "Thế để tôi hỏi Tiểu Bảo vậy! Tiểu Bảo, con có muốn đi chơi không?" Ninh Tịch ra điều nghe lời bánh bao nhỏ!

Chuỗi thực vật này... đúng là quá rõ ràng...

Tất nhiên là Tiểu Bảo không muốn đi, bé chỉ muốn ở riêng với cô Tiểu Tịch thôi!

Nhưng... thấy ánh mắt của ba, nghĩ tới kế hoạch lớn của tương lai, vì một tương lai lâu dài...

Tiểu Bảo gian nan gật đầu, tỏ ý muốn đi.

Sau đó cố nén nước mắt để tạo cơ hội cho ba với cô Tiểu Tịch ở chung với nhau hu hu hu...

Thấy bánh bao nhỏ muốn đi, Ninh Tịch lập tức nói: "Vậy thì đi, chúng tôi cũng đi."

"Ừm." Lục Đình Kiêu gật đầu, tất nhiên cũng sẽ đi.

"..." Con cẩu đơn thân Lục Cảnh Lễ yếu ớt đứng dậy: "Muốn tìm người yêu sâu sắc nhất, tha thiết nhất để từ biệt cô đơn. Tôi thì quá si tình còn em thì quá tuyệt tình, chính em đã mang đến vết thương cho tôi..."

Lục Cảnh Lễ vừa hát vừa rời khỏi cái nơi khiến anh đau lòng này!

Trước khi đi còn không quên lấy "ân báo oán nhét" cho cô và Tiểu Bảo mỗi người một quả dừa, nói là quà kỉ niệm...

Ninh Tịch ôm dừa trong lòng, miệng giật giật: "Boss đại nhân, vậy tôi đưa Tiểu Bảo về trước, tôi phải thay quần áo, lát gặp lại anh ở nhà Nhị thiếu nhé?"

Lục Đình Kiêu gật đầu, "Được, đi đi."

Nếu Lục Đình Kiêu biết cô về thay cái gì... chắc giờ tuyệt đối sẽ không tiếp tục cái gì cũng nghe lời bà xã nữa đâu...

Châu Giang Đế Cảnh.

Sau khi về căn hộ, Ninh Tịch cảm thấy hơi buồn bực.

Party của Lục Cảnh Lễ chắc chắn toàn là người quen trong giới của họ, tám phần cũng là người quen của Lục Đình Kiêu, thân là ông chủ của Thịnh Thế, đến lúc đó chắc sẽ có không ít người tới...

Nếu cô đi một mình, người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ cô vì Lục Cảnh Lễ mà tới góp vui, chuyện đó thì bình thường, nhưng giờ cô còn mang theo Tiểu Bảo hơn nữa đến lúc đó Lục Đình Kiêu cũng có mặt, ba người cùng chung một chỗ như vậy có thế nào cũng không phải là chuyện thỏa đáng?

Sao cô cứ có cảm giác bị Lục Cảnh Lễ bẫy thế nhỉ?

Má nó, hình như cô bị bẫy thật rồi...

Đệch! Không ngờ cô lại bị một kẻ IQ thấp như Lục Cảnh Lễ bẫy...

Chuyện đó tất nhiên là không thể được rồi!

Mắt Ninh Tịch lóe sáng lập tức lên kế hoạch trong phút chốc: "Tiểu Bảo à, cô phải trang điểm thay quần áo, chắc hơi lâu, con đợi cô một chút nhé!"

Tiểu Bảo không hề oán thán gật đầu, ngoan ngoãn ra ngoài đợi.

Một lúc lâu sau, Ninh Tịch mới đẩy cửa phòng ngủ ra.

Lúc này, cô mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần bò rách, đi giày đinh, mái tóc ngắn hơi lộn xộn, khóe miệng nhếch lên, đúng kiểu anh đẹp trai xấu xa mà các cô gái không thể chịu nổi nhất.

Bánh bao nhỏ đang yên lặng ngồi trên sofa đợi, nghe thấy tiếng cửa mở lập tức ngoảnh lại, sau đó... chớp mắt, lại chớp mắt.

Tuy cô Tiểu Tịch hóa trang trông hoàn toàn khác nhưng bánh bao nhỏ liếc mắt cũng có thể nhận ra cô, hơn nữa còn tỏ ra mới mẻ, hưng phấn đi lại mấy vòng xung quanh Ninh Tịch, cuối cùng lấy tập viết do dự viết vài chữ...

"Chú... Tiểu Tịch?"

Thấy mấy chữ của bánh bao nhỏ, Ninh Tịch đen mặt: "Không phải chú mà là anh, là anh Tiểu Tịch!"

Thật ra cô muốn chửi ghê lắm, lúc đầu không biết là ai dạy Tiểu Bảo gọi cô là "cô" nữa, làm cô già đi bao nhiêu, rõ ràng cô là chị cơ mà?

Ầy, nếu gọi chị... hình như không đúng lắm thì phải... thấp hơn Lục Đình Kiêu một bối phận rồi!

Xem ra không cần hỏi cũng biết, rốt cuộc là ai bảo Tiểu Bảo nhất định phải gọi cô là "cô" rồi...

"Bánh bao, trông anh có đẹp trai không?" Ninh Tịch bới bới bộ tóc ngắn, bày ra bộ dạng phóng khoáng.

Bánh bao nhỏ gật đầu, tâng bốc viết một chữ "Đẹp trai" to đùng trên bảng.

Khi màn đêm buông xuống, tại căn hộ số 7 của Bạch Kim Đế Cung.

Lúc này trước cổng biệt thự đã có cả một hàng xe sang trọng đỗ thẳng tắp, có thể trực tiếp mở triển lãm xe được luôn, nam thanh nữ tú liên tiếp bước từ trên xe xuống, cười nói đi vào, tiếng nhạc trong biệt thự vang lên, đèn đuốc sáng choang, bầu không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Lục Cảnh Lễ đúng là không bốc phét, những người tới đây lần này đều là người quen cả, còn có không ít các cặp đôi và vợ chồng, thậm chí có vài người còn mang cả con đến, nói là party chứ thật ra giống buổi tụ tập của bạn bè thì hơn, vì thế nên cũng sẽ không chơi quá đà.

Tất nhiên, cơ hội tốt thế này, cũng sẽ có người ôm tâm tư khác tới!

Có vài mỹ nữ nhanh chóng bám lấy Lục Cảnh Lễ thăm dò: "Nhị thiếu, chẳng phải anh nói anh anh tối nay cũng tới sao? Sao chưa thấy người đâu vậy?"

"Thật không, thật không? Lục tổng sẽ tới thật à? Nhưng tôi nghe bảo dạo này Lục tổng bận lắm cơ mà!"

"Đến chứ, chẳng phải Lục tổng ở ngay bên cạnh sao, đến một lát cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu, xem như nể mặt Nhị thiếu nên sẽ đến chứ, Nhị thiếu nhỉ?"

"Nhị thiếu, rốt cuộc anh Kiêu có đến không, anh nói cho bọn tôi biết đi!"

...

Lục Cảnh Lễ bị mọi người vây quanh tỏ ra không vui "hừ" một tiếng: "Rốt cuộc là các người tới thăm tôi hay tới để gặp anh tôi vậy hả?"

"À, chúng tôi... tất nhiên là chúng tôi tới thăm anh rồi! Lâu lắm không gặp, mọi người đều nhớ anh muốn chết đây này!"

Lục Cảnh Lễ hất bản mặt đẹp trai chói mắt: "Dối trá!"

Để tránh bị sắc đỏ của anh ruột đè xuống, tối nay Lục Cảnh Lễ mặt dày mặc một bộ đồ hồng phấn tươi mới, trông cứ như một viên kẹo dâu ngon lành, lúc này đang liếc đôi mắt đào hoa oán thán với mọi người, tất cả mỹ nữ ở đây đều chấn động tạm quăng Lục Đình Kiêu ra sau đầu, bắt đầu vây quanh anh ta...

"Thật mà, thật mà Nhị thiếu, những ngày anh không ở đây, mọi người đều chán muốn chết, ai cũng mong anh mau về ấy!"

"Nhị thiếu, anh mặc bộ này trông đẹp quá! Rất hợp, đẹp trai chết mất!

"Mới mấy ngày không gặp sao lại đẹp trai thế này!"

...

Nghe mọi người ca ngợi bên tai, Lục Cảnh Lễ cũng xem như được vuốt ve đã đời, trên gương mặt anh tuấn lại nở nụ cười mang theo vài phần đắc ý, sau đó một trận gào thét chói tai liên tiếp từ cửa truyền vào.

"A...! Là Lục tổng!"

"Anh Kiêu! Anh Kiêu đến thật kìa!"

"Trời đất ơi! Hôm nay Kiêu gia mặc đồ đỏ kìa! Ai đến đỡ tôi với, tôi sắp ngất rồi!"

...

Lục Cảnh Lễ trong nháy mắt bị lạnh nhạt: "..."

Cái thế gian vô tình này! Đã sinh Lễ sao còn sinh Kiêu! Chẳng lẽ vì anh khi nào cũng đẹp trai nên khiến gu thẩm mĩ của mọi người mệt mỏi sao? Xem ra sau này phải thay đổi chiến thuật thôi? Phải lạnh lùng mười ngày nửa tháng trước, sau lại trở về hình tượng playboy chắc chắn sẽ có hiệu quả chấn động!

Đang nghĩ như vậy, thấy anh trai lạnh lùng bước về phía mình, Lục Cảnh Lễ nhất thời ỉu xìu, thôi bỏ đi, anh cứ tiếp tục làm playboy của mình vậy, không nên khiêu chiến những việc có độ khó cao nữa.

Mặc kệ những ánh mắt nóng bỏng xung quanh Lục Đình Kiêu đi thẳng tới trước mặt Lục Cảnh Lễ, ngồi xuống chiếc ghế chân cao cạnh anh ta: "Ninh Tịch đâu?"

"..." Lục Cảnh Lễ cạn lời, vừa đến đã hỏi bà xã rồi.

"Vẫn chưa đến!" Lục Cảnh Lễ đáp.

Vì người tới là Lục Đình Kiêu nên chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm tới, các mỹ nữ bên cạnh có kích động đến thế nào cũng không dám tùy tiện tiến đến, đành đứng từ xa xì xào bàn tán cũng không dám lớn mật chỉ nói ở mức độ có chừng mực.

Trong đám đó, một cô gái mặc chiếc váy liền thân đỏ thẫm thoải mái bước lại gần: "Anh Lục, đã lâu không gặp!"

Lục Đình Kiêu nhìn cô gái đang cầm ly rượu đứng trước mặt mình, hơi cau mày, con ngươi thâm thúy chợt lạnh xuống, ánh mắt lạnh như băng tuyết rơi xuống cậu em trai.

Vì ánh mắt như dao của ông anh bỗng ập tới, Lục Cảnh Lễ nằm không cũng trúng đạn suýt thì bị sặc rượu, định thần nhìn lại thì cũng trợn tròn mắt.

Má tôi! Muốn chết à! Sao cô ta lại tới đây!

Đây đây đây... đây chẳng phải là Trang Khả Nhi sao? Một trong những cô con dâu mà hai ông bà già hài lòng nhất, được mệnh danh đệ nhất tiểu thư sao? Cũng là cô gái ở trong giới được truyền tụng là người có khả năng trở thành vợ Lục Đình Kiêu cao nhất...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx