sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 581 - 582 - 583 - 584 - 585

Lục Cảnh Lễ vội vàng ngậm mồm lại, không dám nói gì nữa.

Nói gì thì cũng bị cắt tiết...

Mặt khác, Ninh Tịch đã bắt đầu trò chuyện với Tịch Thế Khanh, tuy rằng vị trí bọn họ cách nhau khá xa nhưng trong nhà hàng cũng khá yên tĩnh, nếu lắng nghe kĩ sẽ nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Bởi vì mình đến muộn nên Tịch Thế Khanh cũng lịch sự giải thích một chút về nguyên nhân cho đối phương biết: "Thật sự xin lỗi, bởi vì lúc nãy trên đường tới đây tôi gặp một ông lão bị ngã, phải đưa ông vào viện nên mới tới muộn."

Ninh Tịch "phụt" một cái, có chút không nhịn nổi: "Ừ... nếu như là người đàn ông khác nói với tôi câu này, tôi nhất định sẽ cho là đầu óc của anh ta có vấn đề, ngay cả tìm một cái cớ cũng không ra hồn, nhưng mà nếu là anh Tịch đây nói thì tôi tin. Anh quả thực giống với kiểu ngời giúp đỡ người già qua đường, đưa trẻ lạc về nhà lắm!"

Tịch Thế Khanh nghe vậy cũng cười: "Ý của cô Ninh là tôi lớn lên rất giống người tốt sao?"

Ninh Tịch gật đầu: "Đâu chỉ có thế! Không chỉ là người tốt, còn là kiểu người giống Kim Thiền Tử nữa kìa, chính là Đường Tăng đó anh biết chứ!?"

Tịch Thế Khanh có chút dở khóc dở cười, ý cười nơi khóe mắt ngày càng sâu: "Ninh Tiểu thư, cô rất thú vị."

Ninh Tịch nghe thế trong lòng giật nảy, thôi xong rồi, lại không nhịn được mà buột mồm trêu người ta.

Thế nên cô khẽ ho một cái, vội vàng nói chuyện nghiêm chỉnh: "Anh Tịch là thế này, thực ra tôi đây không có ý định xem mắt, nhưng vì ông nội tôi đã lỡ giúp tôi sắp xếp xong thời gian hẹn với anh, cho nên tôi không thể không đi một chuyến để giải thích rõ. Mong anh có thể lượng thứ."

Tịch Thế Khanh nghe vậy nhưng trên mặt hình như không có vẻ gì là tức giận hay bất mãn cả, chẳng qua là trong đôi mắt sâu thẳm hình như có gì đó đang vỡ vụn...

Lục Cảnh Lễ vốn đang căng tai lên nghe, cũng khôi phục lại mấy phần sức sống: "Tiểu Tịch Tịch làm tốt lắm, trực tiếp knock out hắn luôn~!"

Tịch Thế Khanh nghe thấy Ninh Tịch nói thế, lập tức tỏ vẻ hiểu: "Tôi hiểu, tuy cũng có phần nuối tiếc nhưng mà tôi vẫn tôn trọng ý kiến của cô."

Ninh Tịch nghe thế nhếch nhếch đôi lông mày lên, có phần nuối tiếc? Không lẽ anh ta có ý với cô đấy à?

Làm sao mà được! Hôm nay từ đầu xuống chân cô đâu có điểm gì là phù hợp với gu thẩm mỹ của cái gã này đâu? Chắc chỉ là một câu khách khí mà thôi? Chậc, kiểu đàn ông như thế này thì có khả năng lắm!

"Cho nên, cô cũng không cần áp lực quá, hôm nay chúng ta coi như là bạn bè bình thường đi ăn bữa cơm với nhau thôi, có được không?" Tịch Thế Khanh nói.

Ninh Tịch lúc này có chút hoang mang, người đàn ông này tuy rằng tướng mạo không được tính là xuất sắc nhưng giọng nói khá hay, nghe rất thích!

Đối phương đã nói như thế, lại phối hợp như vậy, hoàn toàn không cần cô phải lãng phí mồm mép, nên đương nhiên Ninh Tịch cũng không tiện từ chối.

Sau lưng, Lục Cảnh Lễ oán hận nghiến răng ken két ăn một miếng cá: "Phặc, đồ đáng ghét! Mình nhìn nhầm rồi! Còn tưởng là thánh tăng không màng nữ sắc, hóa ra là một kẻ thấy sắc là nảy lòng tham! Trong tình huống này nếu như không có ý tứ gì, chắc chắn nên thanh toán rồi đi luôn không dây dưa nhập nhằng gì mới đúng thế mà hắn ta còn muốn ăn một bữa cơm, còn bảo cái gì là bạn bè bình thường, đây rõ ràng là có âm mưu mà!"

Lục Cảnh Lễ không ngừng phỉ nhổ, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu cũng chẳng hay ho gì cho cam, Tiểu Bảo ngồi bên cạnh đang ngắm bóng lưng của cô Tiểu Tịch cũng phát hiện ra có gì đó sai sai...

Ơ, tại sao cô Tiểu Tịch lại ăn cơm cùng với cái chú lạ mặt đó...

Tiểu Bảo mím môi, nghĩ ngợi một lát sau đó hí hoáy viết lên giấy hai chữ: "Hẹn hò?"

Nếu đã không hiểu thì dứt khoát hỏi luôn.

"Cô Tiểu Tịch đang hẹn hò với người đàn ông khác à?"

Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ cùng lúc nhìn thấy câu hỏi của Tiểu Bảo trên tập giấy.

Lục Cảnh Lễ lại thở dài một cái, nhìn Tiểu Bảo y hệt một cậu nhóc đáng thương sắp bị bỏ rơi: "Cục cưng à, cái này còn đáng sợ hơn cả hẹn hò, cái này gọi là xem mắt, con có biết xem mắt có nghĩa là gì không?"

Tiểu Bảo thành thật lắc đầu.

"Xem mắt chính là một lễ tiết trong hôn lễ tryền thống của Trung Quốc chúng ta, còn gọi là xem gia cảnh hỏi han tính tình... phụ huynh hai nhà gặp mặt thảo luận vấn đề hôn nhân..."

Lục Cảnh Lễ giải thích một hồi, mặt Tiểu Bảo vẫn cái hiểu cái không cho nên Lục Cảnh Lễ chỉ có thể tung một quả bom to bự ra: "Xem mặt chính là cô Tiểu Tịch của con sắp bị người đàn ông khác cướp đi rồi! Sắp sinh em bé với người đàn ông khác rồi!"

Lục Cảnh Lễ vừa mới dứt lời, vẻ mặt của Tiểu Bảo như thể trời sụp đất nứt đến nơi...

Cô Tiểu Tịch... sắp đi cùng người khác rồi... sinh em bé khác... em bé khác... em bé khác...

Tiểu Bảo đáng thương trong đầu bây giờ đã hoàn toàn bị câu nói đó lấp đầy rồi, ngay sau đó cậu nhóc bắt đầu khóc như mưa, căn bản là không thể dừng lại được.

Lục Cảnh Lễ vỗn chỉ muốn đùa chút thôi mà, nào đâu biết không cẩn thận đùa hơi quá trớn, thấy Tiểu Bảo khóc thảm thiết như thế tay chân lập tức trở nên luống cuống: "Ôi ôi ôi, cục cưng ơi cháu đừng có khóc nữa được không?"

Lục Đình Kiêu lườm Lục Cảnh Lễ một cái sắc như dao, sau đó thuận tay kéo Tiểu Bảo lại gần: "Xem mắt chỉ là một cách làm quen giữa hai bên nam nữ mà thôi, vẫn còn rất xa mới đến được kết hôn, hơn nữa cô ấy vừa mới từ chối rồi, bây giờ chỉ đang ăn một bữa cơm với người ta mà thôi."

Lục Đình Kiêu nhẫn nại giải thích.

Nhưng mà vừa nãy Bánh bao nhỏ bị tổn thương quá sâu rồi, giờ không nghe lọt câu nào nữa, nước mắt vẫn chảy thành sông, khóc nấc không thành tiếng.

Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ là hai người hoàn toàn không biết làm thế nào để dỗ trẻ con cả, nhìn bánh bao nhỏ khóc đứt gan đứt ruột mà mặt cả hai đều ngơ ra...

Mà bên này, Ninh Tịch vẫn hoàn toàn không biết đằng sau lưng mình vừa xảy ra một việc kinh thiên động địa như thế nào.

Vừa uống hai bình rượu tuy rằng nồng độ cồn không cao nhưng cô vẫn có chút lơ mơ, cộng thêm khí chất trên người Tịch Thế Khanh thực sự quá đặc biệt, quá dễ khiến người khác buông bỏ sự đề phòng thế nên cô không khỏi thả lỏng cả người, vừa uống chút rượu nhấm nháp cái gì đó, vừa tán gẫu câu được câu không về những vấn đề an toàn với đối phương.

"Anh kinh doanh châu báu à? Vừa hay gần đây tôi đang thành lập một công ty thời trang, chắc chắn sẽ dùng đến các loại trang sức châu báu, đến lúc đó tôi có thể mặt dày đi nhờ anh chứ!" Ninh Tịch đột nhiên biến thành một bà chủ có trách nhiệm, nhân cơ hội này đàm phán làm ăn luôn.

"Cô Ninh nặng lời rồi, cô cần thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."

Nói chuyện một lúc, Tịch Thế Khanh buột miệng hỏi một câu: "Cô Tịch này, không biết cô có còn nhớ không, thực ra rất nhiều năm về trước chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi."

Ninh Tịch nghe được câu đó, thoáng tỉnh táo một chút: "Thật không? Không lý nào mà tôi đã từng gặp anh mà không có ấn tượng gì về anh cả?"

Dù sao Tịch Thế Khanh cũng là một người đặc biệt thế cơ mà.

Tịch Thế khanh nghe vậy nhấp một ngụm rượu, trong đôi mắt thoáng lóe lên tia sáng: "Đương nhiên là lúc đó ánh mắt của cô chỉ hướng về một người, sao có thể chú ý đến bất kì ai khác."

Cho dù có vô cùng sáng chói đi chăng nữa nhưng sợ rằng trong mắt cô vẫn chỉ là vô hình, huống chi lúc đó anh ta chỉ là cậu thanh niên còn đang học đại học...

Ninh Tịch chớp chớp mắt, nghe câu này sao giống chuyện năm năm trước khi cô vẫn còn đang yêu Tô Diễn thế nhỉ?

Nhưng mà, cô vẫn không thể nhớ ra mình đã từng gặp Tịch Thế Khanh chưa, cho nên có chút tò mò, rốt cuộc anh ta đã gặp mình trong tình huống nào, năm năm rồi thế mà vẫn còn nhớ.

"Thật không? Lúc nào thế?" Ninh Tịch thuận miệng hỏi.

"Năm năm trước, trong bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của cô." Tịch Thế Khanh Trả lời.

Chén rượu trong tay Ninh Tịch chao đảo.

Dù sao đó cũng là ngày tồi tệ nhất đời cô.

Tịch Thế Khanh như rơi vào hồi ức, chầm chậm kể lại: "Cô cũng biết, ông tôi và ông cô chơi thân với nhau cho nên... bữa tiệc ấy tôi cũng đến. Tôi còn nhớ, lúc đó cô mặc một bộ váy màu trắng, cảm giác đầu tiên mà tôi nhìn thấy đó là cô rất giống... một công chúa..."

Ninh Tịch nghe Tịch Thế Khanh miêu tả, thực sự có chút cảm giác không biết nói gì: "Hì, công chúa... rõ ràng là anh nhớ không được đầy đủ cho lắm thì phải, cái váy đó là hàng giả... còn bị vạch trần trước mặt mọi người nữa..."

Tịch Thế Khanh nhẹ nhàng ngắt lời cô: "Thật hay giả đâu có quan trọng, thiên nga có được sinh ra trong bầy vịt thì nó vẫn là thiên nga, không vì bất kì chuyện gì mà thay đổi cả."

Đó là ngày khắc sâu nhất trong kí ức cả đời này của Tịch Thế Khanh, vì khi đó anh đã yêu một cô bé từ cái nhìn đầu tiên, sau đó lại chỉ biết trơ mắt đứng nhìn cô bé bị người ta bắt nạt mà bản thân lại không thể làm gì...

Cũng từ sau lần đó anh không đến nhà họ Ninh nữa.

Ninh Tịch nghe vậy trong đầu lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm: "Chậc, anh Tịch dường như còn biết nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi nhỉ?"

Tịch Thế Khanh lúc này mới ý thức được mình hình như có hơi thất lễ, nói quá nhiều về chuyện không nên nói: "Xin lỗi, lúc đó tôi vô tình nghe được."

Bởi vì ánh mắt luôn dõi theo cô nên vô tình biết được những chuyện không nên nghe.

Sau khi biết rồi, lại càng đau lòng hơn cho những gì cô trải qua, cũng càng hận bản thân mình vô dụng...

Năm năm sau, anh cũng có chút thành đạt nhưng chuyện năm xưa cuối cùng vẫn không thể quên được, mãi cho đến khi ông nội đột nhiên nói với anh rằng đã sắp xếp cho anh một buổi hẹn xem mặt.

Vốn anh còn định từ chối thẳng luôn, không ngờ được ông nội lại nói rằng, đối phương là tiểu thư nhà họ Ninh.

Tiểu thư của nhà họ Ninh, Ninh Tuyết Lạc đã đính hôn rồi, vậy còn có thể là ai?

Anh ta hoàn toàn không dám nghĩ tới cô, còn hỏi đó có phải là Ninh Thiên Tâm không?

Thật không ngờ người ông nội anh nhắc đến lại là cái tên mà anh không dám nghĩ đến: Ninh Tịch.

Cô đã biến mất năm năm trời, cuối cùng... cũng quay về rồi?

Bởi vì từ trước đến nay anh không hề quan tâm đến giới giải trí lắm, kể cả có là ngôi sao nổi tiếng đi chăng nữa cũng chẳng biết mấy, cứ như một ông già cổ lỗ sĩ cho nên hoàn toàn không biết cô đã sớm trở lại và còn trở thành một diễn viên.

Bởi muốn có tiếng nói chung với cô, anh đã xem tất cả những phim cô đóng và tìm hiểu tất cả những tin tức có liên quan đến cô nữa.

Mấy năm nay Tịch Thế Khanh vẫn luôn sống một cuộc sống thanh tịnh, đắm chìm trong phật học, nơi thích đến nhất cũng là chùa chiền, hay cùng thảo luận kinh phật với các sư thầy... đến nỗi trong nhà còn lo lắng anh nghĩ quẩn mà đi tu...

Nhưng, cô lại xuất hiện.

Ninh Tịch và Tịch Thế Khanh đang nhớ lại quá khứ thì đằng sau lưng, tiểu Ma vương đã hoàn toàn ma hóa, khóc lụt cả nhà.

Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu dùng đủ mọi cách mà vẫn chẳng có tí hiệu quả nào, không cách nào dỗ nổi!

Thậm chí Lục Cảnh Lễ còn quỳ xuống cầu xin nữa nhưng cậu nhóc vẫn không nể mặt.

"Cũng không có gì, biết thì biết thôi." Ninh Tịch cũng không để ý nhún vai nói.

Nhưng mà những câu nói đó lại khiến cho nội tâm cô dậy sóng không ít.

Cô thật không ngờ được, vào cái ngày mà cô cảm thấy bi kịch nhất, cái ngày mà cô cho rằng mình bị cả thế giới ruồng bỏ lại có một người đứng về phía cô.

Điều này khiến trong lòng cô có một cảm giác không thể nói thành lời, giống như cảm giác được cứu rỗi, hóa ra thế giới này cũng không đến nỗi tồi tệ...

Chậc, không hổ là người đàn ông nhìn như Phật tổ chuyển thế!

Công lực phổ độ chúng sinh này quả thực quá tuyệt vời.

Tịch Thế Khanh nghe cô nói thế, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Năm đó... tôi vẫn rất tiếc nuối... cũng rất áy náy... nếu như bây giờ cô có gì cần thì xin hãy cứ nói với tôi, dù có dầu sôi lửa bỏng tôi cũng không chối từ."

Cái người tên Tịch Thế Khanh này cũng tốt bụng quá đi chứ? Cô sắp không nhịn được mà phát phiếu người tốt cho anh ta rồi!

Ninh Tịch cười cười, giơ chén rượu lên cụng chén với anh ta: "Anh Tịch, anh không phải là Phật tổ không thể phổ độ được chúng sinh."

"Tôi không phổ độ chúng sinh, tôi chỉ vì em mà thôi!" Tịch Thế Khanh buột miệng nói ra câu này, vẻ mặt có chút suốt ruột.

Vừa mới dứt lời, gương mặt với khí chất xuất trần đó đã đỏ ửng lên.

Ninh Tịch ngẩn ra, trong bụng giật thót một cái.

Đây... hình như có cái gì không đúng thì phải...

Đằng sau lưng.

"Tiểu Bảo, đừng khóc nữa được không! Chú Hai biết sai rồi! Lần sau chú sẽ không nói linh tinh nữa! Chú xin con đấy, con mà khóc nữa chú cũng khóc theo con này hu hu hu..."

Lục Cảnh Lễ đang vò đầu bứt tai thì chú ý đến việc Tịch Thế Khanh vừa mới thốt ra câu nói kia nhất thời ngây ngẩn cả ra: "Móa nhà nó! Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, cái tên Tịch Thế Khanh này kĩ năng dẻo miệng sao mà mạnh thế!"

Nhìn con trai khóc đến nấc cả lên rồi lại nhìn hai người ở phía đối diện, Lục Đình Kiêu có cảm giác như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh...

Tịch Thế Khanh phát hiện mình nói lỡ, định lên tiếng giải thích ý của mình không phải như thế nhưng không biết tại sao lại thay đổi ý định, không nói gì nữa, im lặng đợi phản ứng của cô gái trước mặt.

Giải thích... tại sao phải giải thích...

Anh đã đợi năm năm mới đợi được ngày này.

Còn phải đợi bao lâu nữa đây?

Bên này Ninh Tịch còn đang ngạc nhiên vì thái độ của Tịch Thế Khanh thì đằng sau hình như vang lên tiếng bước chân, theo sau đó là một cái bóng đổ xuống cái bàn con trước mặt cô, rồi cô nhìn thấy Tịch Thế Khanh nhìn chằm chằm vào đằng sau lưng cô, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc.

Tim Ninh Tịch đập đồn, vô thức nghiêng đầu ra sau nhìn xem.

Ngay sau đó liền nhìn thấy Đại ma vương vẻ mặt âm u xám xịt đang ôm bánh bao nhỏ, thằng bé khóc đến nỗi hai mắt đỏ cạch...

Ninh Tịch: "..."

Tại sao Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo lại xuất hiện ở đây?

Hai người một lớn một nhỏ, lớn thì hằm hằm không nói chuyện, nhỏ thì khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc đang cố gắng giơ hai tay ra đòi cô bế...

Mà ngồi trước mặt cô còn có một người đàn ông.

Sao cái cảnh này lại giống cảnh chồng dẫn con đi bắt vợ ngoại tình thế này!

Bởi vì Ninh Tịch quá mức ngạc nhiên cho nên vẫn ngẩn ra không động đậy cũng không đứng dậy bế Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo thấy cô Tiểu Tịch thế mà không bế nhóc nữa trên gương mặt nhỏ bé càng đau lòng tuyệt vọng, nước mắt cứ ầng ậng thi nhau rơi như lũ, khóc nấc lên, cái miệng nhỏ cố gắng mấp máy dường như đang muốn nói gì đó nhưng mà lại không nói được chữ nào.

Người bên cạnh nhìn vào, chỉ cho là bánh bao nhỏ khóc dữ quá nên mới không nói ra lời nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của cậu nhóc.

Cậu bé đang không ngừng gọi "mẹ"?

Thấy rõ khẩu hình phát âm của bánh bao nhỏ, chén rượu để bên tay Tịch Thế Khanh không cẩn thận rơi xuống đất

Đứa bé này gọi Ninh Tịch là mẹ?

Làm sao có thể thế được?

Không thể thế được... nhất định không có khả năng...

Đứa bé này nhìn trông cũng đã bốn năm tuổi rồi, Ninh Tịch làm sao mà có con trai lớn như thế được!

Còn người đàn ông vẻ mặt không cảm xúc nhưng khí tràng lại đè ép người ta đến mức phát sợ này nữa, anh cảm thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Biểu cảm của Ninh Tịch hình như cũng rất kinh ngạc, có lẽ nào đối phương nhận nhầm người?...

Tịch Thế Khanh còn đang suy nghĩ thì thấy Ninh Tịch đứng phắt dậy, vội vã đón lấy đứa bé trong lòng Lục Đình Kiêu, ôm nó dỗ dành như bảo bối: "Bảo bối không khóc không khóc, cô xin lỗi, xin lỗi mà, không khóc nữa được không..."

Vẻ mặt của Tịch Thế Khanh thoắt cái biến thành màu trắng.

Ngay sau đó anh liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của người đàn ông kia.

Ánh mắt đó rõ ràng là ánh mắt khi bị người lạ xâm phạm vật sở hữu, mang theo tính công kích cực kì mãnh liệt.

Nhưng mà khi ánh mắt anh ta nhìn về phía Ninh Tịch, cái vẻ lạnh băng băng đó lập tức hóa thành dòng nước ấm áp...

Người đàn ông này... rốt cuộc có quan hệ thế nào với Ninh Tịch?

Chẳng lẽ Ninh Tịch đã sớm kết hôn sinh con từ năm năm trước?

Không... không thể nào... năm năm trước Ninh Tịch vẫn còn nhỏ như vậy...

Vậy chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tịch Thế Khanh đã hoàn toàn hỗn loạn rồi!

Giờ phút này toàn bộ tâm trí của Ninh Tịch đều dồn hết vào bánh bao nhỏ đang khóc hưng hức, không hơi đâu mà quan tâm đến Lục Đình Kiêu hay Tịch Thế Khanh cả, đương nhiên là không chú ý đến biểu cảm của Tịch Thế Khanh rồi.

Bởi vì cảnh tượng bên Ninh Tịch thật sự quá thu hút sự chú ý của người khác, hai người đàn ông, một người phụ nữ còn có cả một đứa trẻ nữa, trông cứ như bị bắt ngoại tình tại trận nên nhanh chóng có tiếng bàn tán xì xào.

"Xin lỗi anh Tịch, tôi phải đi rồi." Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo, vội vàng rời đi, luống cuống đến mức ngay cả điện thoại và túi xách cũng quên luôn.

Lục Đình Kiêu cẩn thận cất từng thứ một đi cho cô, sau đó cùng đi ra ngoài thuận tiện thanh toán luôn hóa đơn của bàn đó.

Tịch Thế Khanh ngồi sững ra đó mất mấy giây rồi mới vội vàng đuổi theo.

Anh ta chỉ nhìn thấy Ninh Tịch đang ôm cậu bé đứng bên đường còn người đàn ông kia thì cởi áo vest ngoài khoác lên vai cô.

Trông ba người bọn họ... sao lại hài hòa đến thế... bất kì ai cũng không thể xen vào giữa bọn họ...

Ninh Tịch phải đem toàn bộ sức lực dỗ Tiểu Bảo mới có thể coi như là dỗ dành được chút ít, bởi vì vừa nãy khóc dữ quá nên cậu bé giờ đang nấc cục, Ninh Tịch chậm rãi vỗ lưng cho cậu nhóc, thỉnh thoảng thơm lên má cậu, dịu dàng trấn an...

"Tại sao anh và Tiểu Bảo lại có mặt ở đây?" Đợi đến khi Tiểu Bảo đã khá hơn một chút, Ninh Tịch mới nhớ ra hỏi Lục Đình Kiêu.

"Tiểu Bảo nhớ em, tôi đưa nó đến gặp em." Lục Đình Kiêu mặt không biến sắc mà bịa chuyện.

Sự thật vốn là anh lừa Tiểu Bảo ra ngoài.

Ninh Tịch nghe thế lại càng áy này, thế cho nên vừa nãy Tiểu Bảo vẫn mãi không xuất hiện chỉ đứng đằng sau âm thầm nhìn lén cô mà thôi sao?

Khóc đến mức đau lòng như thế là vì nhìn thấy cô ăn cơm với người đàn ông khác nên tưởng rằng cô sẽ bị cướp đi?

Ninh Tịch cứ tự nhiên mà nghĩ mọi chuyện theo lối đó.

Lục Đình Kiêu nhìn vẻ mặt của Ninh Tịch biết cô tin rồi, không tự chủ mà thở phào một hơi.

Bằng không, nếu như cô biết Tiểu Bảo bị anh đưa đến lại còn bị Cảnh Lễ chọc cho khóc nữa thì hậu quả đúng là khó lường.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx