sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 591 - 592 - 593 - 594 - 595

Lục Cảnh Lễ muốn ra ngoài chạy như điên một vòng!

Thật hâm mộ quá! Có con trai thật tốt!

Giống như có thần trợ giúp vậy!

Đại khái là vì hạnh phúc đến quá bất ngờ nên Lục Đình Kiêu không kịp phản ứng lại.

Mặc dù Tiểu Bảo vẫn là lá bài tẩy lớn nhất của Lục Đình Kiêu nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo chân chính trợ giúp anh như vậy.

Là bởi vì chuyện tối nay sao?

Đúng là trong cái rủi có cái may!

Cuối cùng thì Lục Đình Kiêu ở lại, chó độc thân Lục Cảnh Lễ khóc như mưa đi về nhà một mình.

Trong phòng ngủ.

Ninh Tịch nằm với Tiểu Bảo trên giường, hát ru dỗ nhóc ngủ còn Lục Đình Kiêu ngồi mép giường phía bên kia, một đoạn ống tay vẫn được Tiểu Bảo nắm lấy.

Đợi Tiểu Bảo ngủ rồi, Ninh Tịch hỏi: "Nếu không thì tối nay anh ngủ với Tiểu Bảo đi? Tôi ngủ phòng dành cho khách."

"Ngủ cùng nhau." Lục Đình Kiêu nói.

Ninh Tịch nghe vậy thì sửng sốt, lúng túng gãi đầu một cái: "Như vậy hình như không ổn lắm?"

Lục Đình Kiêu: "Không sao, tôi không ngại."

Ninh Tịch: "..." Đại ma vương... ngày càng bại hoại!

Boss đại nhân cũng đã nói không ngại bị chiếm tiện nghi, chẳng lẽ cô còn có thể nói mình ngại sao?

May mà giường cũng lớn, ở giữa còn có banh bao nhỏ nữa tính ra thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Ninh Tịch tắm xong bước vào phòng thì Lục Đình Kiêu đã nằm trên giường, mái tóc khi vừa tắm xong còn hơi xù xù, dịu dàng nhìn Tiểu Bảo đang say ngủ, điều này khiến trái tim Ninh Tịch không cẩn thận mà đột nhiên đập bình bịch.

Nghe tiếng bước chân, Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên: "Uống hết sữa rồi đi ngủ."

"..." Sao có cảm giác như Lục Đình Kiêu đang chăm hai đứa bé vậy.

Ninh Tịch uống sữa xong rồi bò lên cạnh Tiểu Bảo.

Lục Đình Kiêu tắt đèn phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ, sau đó cúi người hôn trán con trai một cái.

Thấy Ninh Tịch nhìn mình, Lục Đình Kiêu hơi nhướng mày: "Cũng muốn hôn chúc ngủ ngon sao?"

Ninh Tịch mở to mắt lắc đầu.

Cô chỉ cảm thấy dáng vẻ Đại ma vương dịu dàng chăm sóc Tiểu Bảo rất mê người nên mới nhìn thêm vài lần thôi mà! Nào có ý đồ bất chính gì!

Trong đôi mắt Lục Đình Kiêu thoáng qua một nét cười, đột nhiên nghiêng người nhào qua phía Tiểu Bảo, dưới con mắt trợn tròn của Ninh Tịch đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Ninh Tịch: "!"

Má! Đại ma vương đang làm cái gì! Đã bảo chỉ ngủ cùng Tiểu Bảo thôi cơ mà?

Lục Đình Kiêu híp hai mắt lại, giấu đi một tia ám muội nơi khóe mắt: "Đây là thù lao hôm nay tôi giúp em."

Ninh Tịch: "..."

Buổi sáng hôm sau.

Ninh Tịch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác chưa bao giờ có giấc ngủ ngon như đêm qua, cả một đêm không mộng mị. Hơn nữa cả người cũng ấm áp, hơi nóng xông lên khiến đầu óc cứ mơ màng.

Không được, còn phải dậy làm bữa sáng thật ngon cho Tiểu Bảo nữa!

Ninh Tịch cuối cùng cũng tự ép mình mở mắt ra.

Kết quả, vừa mới mở mắt đã bị một lồng ngực trần đập vào mắt...

Sấm sét ầm trời!

OMG! Cái tình huống gì đây? Tại sao... cô sẽ ngủ thành thế này!

Không biết cô chạy đến cạnh Lục Đình Kiêu kiểu quái gì hơn nữa cả người cũng đè lên anh, cho nên quần áo ngủ của Lục Đình Kiêu cũng bị cô cọ cọ cho rơi ra, lộ ra một mảng da thịt trần trụi... mà tay cô thì đang đặt lên trên bụng với ngực của anh.

Ninh Tịch giật mình một cái, nghiêng nghiêng ngả ngả muốn bò dậy, nhưng mà chưa kịp lén lút trốn đi thì bàn tay của cô đã vô tình ấn nhẹ vào Lục Đình Kiêu, hơn nữa còn ấn vào chỗ không nên ấn...

Người đàn ông trên giường khẽ hừ một tiếng rồi từ từ mở mắt ra, từng chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong đôi mắt rồi hình thành hình ảnh ngược của gương mặt ngu ngốc đang kinh hoàng thất thố của cô...

Ninh Tịch nuốt nước bọt, đôi mắt xoay rồi lại xoay, nghĩ làm thế nào để giải thích cái tình huống chết tiệt trước mắt này.

Tình huống này cũng cực kì khó giải thích rồi!

Có bị bắt gian tại trận cũng không khó giải thích thế này!

Đầu óc Ninh Tịch cũng sắp nổ tung rồi, nhưng mà một giây sau cô đã biết, chút kích thích đó của cô cũng chẳng coi vào đâu. Bởi, Lục Đình Kiêu dùng đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ kia nhìn cô một cái rồi đột nhiên quay mình...

Ninh Tịch chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc tỉnh táo lại thì người đã bị đặt trên giường, đầu óc vẫn còn choáng váng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trên đầu liền có một bóng râm đổ xuống, ngay sau đó là một nụ hôn đau nhói trên môi, Lục Đình Kiêu hôn vô cùng kịch liệt, ngón tay hơi sần cực kì có kĩ xảo bóp cằm Ninh Tịch, chiếc lưỡi nóng hổi lập tức tiến vào, tùy ý càn quét dùng sức quấn lấy chiếc lưỡi của cô...

Ninh Tịch hoàn toàn bị hành động bất ngờ của Lục Đình Kiêu làm cho đờ đẫn, cộng thêm dưỡng khí trong lồng ngực càng ngày càng ít khiến cho đầu óc không thể nào tập trung suy nghĩ.

Thậm chí, tình cảm bị kiềm chế nơi đáy lòng đã lâu suýt chút nữa thì bị nụ hôn này kéo ra, thiếu chút nữa không nhịn được mà đáp lại Lục Đình Kiêu.

Càng thảm hơn chính là vì khoảng cách quá gần mà cô phát hiện buổi "chào cờ'' sáng sớm của anh...

Ninh Tịch! Tỉnh táo! Bảo bối Tiểu Bảo vẫn còn nằm đây đấy!

Hết cách, cô tỉnh táo nhưng Lục Đình Kiêu thì không, nụ hôn này giống như anh đang muốn tháo rời từng bộ phận của cô ra rồi nuốt vào bụng.

Ninh Tịch bó tay, không biết làm gì hơn ngoài dùng hết sức cắn trả, trong nháy mắt khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Lông mày Lục Đình Kiêu nhăn lại, động tác cũng chậm dần.

Ninh Tịch thừa một giây chậm trễ này vội vàng đẩy anh ra, thở hổn hển nói: "Này, Lục Đình Kiêu! Anh... anh đang bị mộng du sao?"

... Nếu đang mộng du thật thì hỏi cũng vô ích!

Không đúng, chẳng phải mộng du đều vào ban đêm mới phát bệnh sao? Bây giờ trời đã sáng rồi!

Đầu óc mơ hồ của Lục Đình Kiêu cũng dần dần tỉnh táo lại: "Không phải."

Ninh Tịch chớp mắt một cái, trong lòng đánh cái hoảng, phải không?

Ngón tay Lục Đình Kiêu lùa tay vào mái tóc xốc xếch, hai mắt vẫn còn lưu lại vẻ ngái ngủ chưa lui: "Xin lỗi, vừa rồi không tỉnh táo, cữ ngỡ còn đang mơ."

Ninh Tịch: "..."

Câu trả lời này...

Cô còn có thể nói gì đây?

Chẳng lẽ trong giấc mơ của Đại ma vương... anh làm thế với cô?

Hơn nữa Lục Đình Kiêu của vừa nãy quá khác với Lục Đình Kiêu lúc bình thường ở trước mắt cô... nụ hôn vừa rồi thật sự quá bá đạo!

Bá đạo đến nỗi khiến trái tim cô đập rộn lên...

"Vừa nãy em... đang làm gì?" Không đợi Ninh Tịch nói chuyện, Lục Đình Kiêu đột nhiên đặt câu hỏi, hơn nữa ngay câu đầu tiên đã đem bản thân từ thủ phạm chuyển thành người bị hại.

Nghe được câu hỏi này, Ninh Tịch chột dạ: "Cái đó... cái đó... tôi nói là tôi cũng không biết thì anh có tin không?"

Ánh mắt Lục Đình Kiêu nhìn Ninh Tịch sâu hun hút, vẻ mặt kia hiển nhiên là không tin.

Vẻ mặt Ninh Tịch vô cùng chân thành: "Boss đại nhân, tôi thề với trời, thật sự tôi không biết tại sao mà vừa tỉnh ngủ đã thành như thế! Thật ra bình thường tôi ngủ cũng không tệ thế... túm cái váy lại, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi!"

Ninh Tịch nói xong nhỏ giọng lầm bầm: "Còn chưa hỏi tội anh vừa làm vậy với tôi... nói sao thì cũng coi như hòa nhau chứ?"

Lục Đình Kiêu tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, coi như hòa nhau."

Ninh Tịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà vừa mới thở ra đã cảm thấy là lạ chỗ nào, cái này không đúng nha... chỗ nào hòa nhau chứ, rõ ràng là cô thua thiệt hơn mà?

Thôi kệ, ai bảo cô lăn đến đó trước chứ, nếu không Lục Đình Kiêu cũng không làm chuyện vừa rồi...

"Cái đó... Boss đại nhân, có thể đứng lên không? Tôi còn phải làm bữa sáng!" Ninh Tịch yếu ớt nói.

Lục Đình Kiêu cũng không lập tức đứng dậy mà chỉ nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng u ám.

Ninh Tịch hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình lúc này.

Cô nằm dưới thân anh, hai gò má đỏ ửng, đôi môi hơi sưng, quần áo ngủ cũng hơi xốc xếch, những lọn tóc dài đen nhánh rơi tán loạn trên gối trắng...

Lục Đình Kiêu không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc anh phải làm thế nào để nhẫn nhịn?

"Lục Đình Kiêu?" Ninh Tịch bị nhìn chằm chằm có chút sợ.

Lục Đình Kiêu phục hồi tinh thần, đứng dậy xuống giường, Ninh Tịch lập tức chạy biến như nhanh như thỏ...

Ninh Tịch rất nhanh chóng làm một bàn đồ ăn sáng đầy đủ hương sắc, sau đó gọi Lục Đình Kiêu và bánh bao nhỏ tới ăn.

Hình như hôm nay bánh bao nhỏ khá là vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rạng rỡ hơn mấy phần so với bình thường.

Ninh Tịch còn đang cảm thấy chuyện tối qua Lục Đình Kiêu ngủ lại đây có chút không thích hợp, nhưng hiện tại nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Tiểu Bảo thì bản thân lại bắt đầu vui mừng vì tối qua Lục Đình Kiêu đã ở lại.

Trong lòng cô bánh bao nhỏ vĩnh viễn đều là số một, chỉ cần bánh bao nhỏ vui vẻ là tốt rồi, mọi thứ còn lại đều là mây bay~!

Ăn sáng xong thì thời gian vẫn còn sớm, Lục Đình Kiêu liền ngồi ở salon xem báo, hiếm khi bánh bao nhỏ dính lấy Lục Đình Kiêu. Nhóc đang cầm một quyển sách viết bằng ngôn ngữ nào đó mà Ninh Tịch cũng không hiểu nổi rồi dùng tập viết bàn luận với ba ba.

Dưới ánh mặt trời, một lớn một nhỏ ấm áp như bức tranh sơn dầu, không hiểu sao lại khiến người ta tĩnh tâm lại, còn có cảm giác yên bình nữa.

Cho đến khi di động của Ninh Tịch đột nhiên vang lên.

Ninh Tịch cúi đầu nhìn thì hơi hoảng, là ông nội gọi tới...

Lục Đình Kiêu thấy vẻ mặt cô không đúng liền hỏi: "Sao vậy? Ai gọi tới?"

"Ông nội tôi!" Ninh Tịch nhăn tít lông mày lại, chẳng phải tối qua đã nói xong rồi sao? Chẳng lẽ ông nội lại đổi ý?

Ninh Tịch gãi đầu một cái, có chút lo lắng nhận điện thoại: "Alo, ông nội ạ..."

"Tiểu Tịch! Ông nội hỏi, có phải con có chuyện gì giấu ông hay không?" Bên kia di động, Ninh lão gia tử không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng luôn, giọng điệu nghiêm túc lạ thường.

Ninh Tịch sửng sốt một chút: "Gì ạ? Không có đâu ạ! Ông nội muốn nói chuyện gì?"

"Là chuyện của Tịch Thế Khanh!"

Nghe được cái tên này, Ninh Tịch nhất thời có dự cảm xấu, chẳng lẽ Tịch Thế Khanh nói cái gì với ông nội? Anh ta không giữ thỏa thuận nói lại với người nhà sao?

Không thể nào? Tịch Thế Khanh không giống với loại người đó!

"Ông nội, anh ấy làm sao? Con thật sự không biết ông nói chuyện gì!"

Bên kia di động, giọng của Ninh lão gia tử rất kích động: "Con không biết? Vậy con nói cho ông tại sao hôm qua hai đứa vừa mới gặp nhau mà hôm nay thằng bé lại muốn xuất gia làm hoà thượng!"

Ninh Tịch: "..." Ông mới... mới nói cái gì?

Ninh Tịch bị Ninh lão gia tử dọa cho sợ đến ngu người: "Ông nội, ông ông... khụ, ông nói cái gì? Xuất gia làm hòa thượng?"

"Tịch Thế Khanh muốn xuất gia làm hòa thượng? Ông nội chắc chứ? Ông nội, có phải ông đang đùa con không?" Ninh Tịch không cách nào tin tưởng lời ông cô vừa nói.

Nghe được đối thoại của Ninh Tịch và Ninh lão gia tử, Lục Đình Kiêu ngồi một bên cũng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó chân mày nhăn lại...

Cứ nghĩ rằng chuyện của Tịch Thế Khanh đã giải quyết xong từ tối hôm qua, không ngờ hôm nay lại xảy ra biến cố này.

Ninh lão gia tử cả giận nói: "Con đó, ông lừa con làm cái gì, thằng nhóc kia đã chạy lên chùa rồi, buồi chiều sẽ làm lễ quy y, là thật trăm phần trăm đó, ông còn có thể gạt con à?"

Nghe thế Ninh Tịch hoàn toàn ngây ngẩn: "Cái... cái này làm sao có thể? Có phải có nguyên nhân gì khác không? Tại sao lại nói là do con chứ?"

"Còn có thể có nguyên nhân gì khác à, trước khi gặp con thì người ta đang yên ổn, ăn một bữa cơm với con xong thì đột nhiên nói với người nhà muốn vào chùa cắt tóc đi tu! Con là hiềm nghi lớn nhất!" Ninh lão gia tử khẩn thiết nói: "Tiểu Tịch, con nhất định phải nghĩ cho kĩ, tối qua lúc ăn cơm rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Xuất gia cũng không phải chuyện nhỏ! Nếu có liên quan đến con thì ông biết ăn nói thế nào với người ta?"

Lúc này Ninh Tịch có chút chột dạ...

Trên thực tế thì tối qua xảy ra không ít chuyện...

Chẳng lẽ... chẳng lẽ cách cô dùng để Tịch Thế Khanh từ bỏ ý định hơi quá đáng?

Má! Cũng làm gì quá đáng đến độ muốn đi xuất gia chứ?

"Ông nội, bây giờ ông đang ở đâu?" Cô mơ hồ nghe thấy tiếng tụng kinh truyền đến từ đầu bên kia.

"Ông đang ở chùa Pháp Hoa, ông nội với cha mẹ Thế Khanh đều ở đây. Tiểu Tịch, bất kể thế nào con cứ tới một chuyến đi, trong điện thoại nói không rõ được."

"Được, con biết rồi, ông đừng có vội, con tới ngay đây!"

Sau khi cúp máy, Ninh Tịch phức tạp nhìn Lục Đình Kiêu một cái, là vì Đại ma vương ra tay nên mới có lực sát thương lớn đến thế à?

"Tịch Thế Khanh muốn xuất gia?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Ninh Tịch gật đầu một cái: "Đúng vậy, hơn nữa hình như bởi vì tôi nên mới thế, bây giờ tôi phải chạy đến chùa Pháp Hoa một chuyến."

"Tôi đi cùng em."

"Mà... hay là thôi đi, nhỡ đâu bị người ta thấy lại bị kích thích thì sao chứ?" Ninh Tịch đau khổ nói.

"Tôi chỉ đưa em đến cửa chùa."

"Nhưng mà anh sắp đi làm mà!"

"Buổi sáng không có việc gì, chỉ có một cuộc họp nhưng Cảnh Lễ có thể thay mặt tôi chủ trì." Lục Đình Kiêu nói xong liền gọi cho Lục Cảnh Lễ.

Di động bên kia vang lên tiếng nói sung sướng của Lục Cảnh Lễ: "Ôi anh Hai, sớm như này sao lại gọi cho em? Chậc chậc, có chuyện gì đó..."

"Cuộc họp buổi sáng anh không đến được, em chủ trì đi." Lục Đình Kiêu bình tĩnh nói.

Lục Cảnh Lễ vừa nghe vậy lập tức kích động: "Chà chà chà... không tới được? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ anh với Tiểu Tịch Tịch..."

"Tịch Thế Khanh muốn xuất gia, anh phải đi cùng Ninh Tịch đến chùa Pháp Hoa một chuyến." Lục Đình Kiêu nói một câu cắt đứt mấy suy nghĩ không nên thân của em trai.

"Em... phụttt..." Di động truyền đến tiếng Cảnh Lễ phun máu: "Xuất gia? Anh đùa em đấy à?"

Cúp máy xong, Cảnh Lễ cũng có chút không biết làm thế nào, chuyện này cũng quá kịch tính rồi...

Quan trọng nhất là, thời khắc trọng yếu thế này sao anh có thể không có mặt chứ?

Lục Cảnh Lễ quả quyết gọi điện cho trưởng bộ phận nào đó, yêu cầu ông ta chủ trì cuộc họp sau đó lặng lẽ chuồn đến chùa Pháp Hoa.

Chùa Pháp Hoa.

Lục Đình Kiêu với Tiểu Bảo chờ trong xe còn Ninh Tịch nhanh chóng chạy xuống tìm ông nội.

Vòng qua đám đông đến dâng hương, Ninh Tịch chạy thẳng về sân sau đại điện. Chạy qua mấy hành lang, tít trong một đình viện mới thấy bóng người quen thuộc, trừ ông nội ra còn có Tịch Bác Nghĩa cùng một nam một nữ trung niên. Hẳn đây chính là cha mẹ của Tịch Thế Khanh.

"Ông nội..."

"Tiểu Tịch à, mau đến đây! Mau đến đây!" Ninh Trí Viễn thấy cháu gái chạy tới thì vội vàng đứng dậy dắt tay cô.

"Ông nội, cô, chú..." Ninh Tịch chào hỏi từng người, tâm tình có chút bất an.

Ba người Tịch gia thấy Ninh Tịch cũng kích động ngênh đón, Tịch phu nhân thấy cứu tinh đến thì kéo nhẹ tay cô: "Con chính là Tiểu Tịch à? Quả nhiên là một đứa bé ngoan, khó trách Khanh Khanh nhà chúng ta trở về cứ khen con ưu tú!"

Ninh Tịch vốn cho là Tịch phu nhân sẽ chỉ trích cô một trận nhưng không ngờ bà lại khen ngợi mình nên có chút ngây ngẩn.

"Đứa bé ngoan, đừng khẩn trương. Vừa nãy trong điện thoại ông nội con chỉ nói quá lên thôi, mọi người đều biết chuyện này không có liên quan gì đến con hết, tối qua Khanh Khanh đã nói với chúng ta, nó cảm thấy với tính cách của hai đứa chỉ thích hợp làm bạn..."

Nghe đến đây Ninh Tịch vừa thấy thở phào nhẹ nhõm lại vừa thấy áy náy.

Lúc trước cô vẫn hoài nghi Tịch Thế Khanh, không ngờ anh không những không nói gì xấu mà còn nói tốt cho cô.

Thật đúng là làm bậy mà... bây giờ Ninh Tịch thật hy vọng Tịch Thế Khanh là mấy tên cặn bã con nhà giàu, như vậy cô còn dễ xử lý một chút, nhưng lần này...

Tịch phu nhân kéo Ninh Tịch, hốc mắt đỏ ửng: "Gọi con tới cũng không có ý gì khác, chẳng qua là chúng ta nghĩ hết cách rồi nhưng vẫn không hiểu vì sao đang êm đang đẹp nó lại đòi xuất gia, cho nên mới ôm hy vọng cuối cùng gọi con đến! Tối qua nghe giọng của Tịch Thế Khanh thì nó cực kì tán thưởng con, con thử trò chuyện với nó xem, không chừng nó nghe con khuyên nhủ thì sao, bé ngoan, con có thể giúp cô khuyên nhủ Khanh Khanh sao?"

Tịch Bác Nghĩa đứng một bên lên tiếng: "Cái gì mà cực kì tán thưởng chứ, ba thấy thằng nhóc này tám phần là vừa ý Tiểu Tịch rồi, thích con bé thật đấy! Ngày đó ba bảo sắp xếp cho nó đi coi mắt nó còn định từ chối đấy, kết quả vừa mới nói đó là tiểu thư Ninh gia thì nó đã hỏi là tiểu thư nào, ba bảo là Tiểu Tịch thì nó lập tức đồng ý..."

"Vậy sao lúc về nó lại bảo Tiểu Tịch không phải loại hình nó thích, nói cái gì mà hợp làm bạn?" Tịch phu nhân khó hiểu.

Lúc này Tịch lão gia mới lên tiếng: "Tính của con trai bà đâu phải không biết, cái gì cũng không tranh, còn trẻ đã thích Phật, tính tình càng ngày càng lạnh nhạt... Tôi thấy tám phần là Tiểu Tịch tỏ ra là không có ý với nó nên nó quyết định quy y để trốn tránh sự thật!"

Không đợi Ninh Tịch phải giải thích cho bọn họ thế nào thì mấy người lớn đã tưởng tượng ra được đại khái.

Mặc dù thực tế không hẳn như vậy nhưng thà để cho bọn họ hiểu lầm như vậy còn hơn, đỡ cho cô phải nghĩ xem ăn nói thế nào.

Tịch phu nhân nghe Tịch lão gia phân tích cũng cảm thấy hợp lí: "Chẳng lẽ thật sự Khanh Khanh vì chuyện này mà lẩn quẩn trong lòng sao... cái này sao có thể?"

Vẻ mặt Tịch lão gia nghiêm trọng: "Lúc trước nó say mê Phật học tôi đã lo lắng ngày này sẽ xảy ra, quả nhiên... ngay từ đầu nên ngăn cản nó tiếp xúc với mấy thứ linh tinh này!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx