sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 656 - 657 - 658 - 659 - 660

Bên kia, Thượng úy đang mang vẻ mặt đầy nghiêm trọng khuyên Lục Đình Kiêu: "Ngài Lục, tình hình không mấy lạc quan, tôi cũng chỉ có thể dọa bọn họ được thôi, nếu phải động thủ thì... việc này tuyệt đối không được!"

"Tại sao không được?" Đôi mắt Lục Đình Kiêu đầy sát khí, chuẩn bị sẵn tinh thần đập nồi dìm thuyền với Satan, nếu đánh thật thì cùng lắm là chấp nhận mấy điều kiện của NaKa mà thôi.

Vốn dĩ ban đầu anh cũng có chút cố kị, bởi vì anh nhận ra tên tóc bạc này chính là người mà Ninh Tịch từng nói rằng cô ấy thích.

Thì ra cô ấy vượt nguy hiểm lén chạy tới Philadelphia chính là vì để gặp hắn ta ư?

Cô ấy cam tâm tình nguyện đi theo hắn ta...

Chuyện này quả thật như mũi tên nhọn găm chặt vào lòng anh, khiến anh như bị hủy diệt.

Nhưng, ngay lúc anh đang tuyệt vọng, Ninh Tịch lại đột nhiên xuất hiện thừa nhận rằng cô là vợ anh!

Rõ ràng là cô ấy không muốn đi cùng người kia!

Cô ấy đang cầu cứu mình!

Lục Đình Kiêu như lập tức được giải thoát từ địa ngục trở về với trần gian.

Bất kể thế nào, hôm nay nhất định anh sẽ đưa cô ấy về!

Lúc này, suy nghĩa của Satan cũng không khác Lục Đình Kiêu là bao.

Cô gái chết tiệt! Không muốn theo tôi ư?

Vậy ông đây càng muốn đưa em đi!

...

"Đại sư huynh, huynh thả muội ra đi? Xin huynh đấy được không?"

"Đại sư huynh, hôm nay huynh thả muội, kiếp sau chắc chắn muội sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp huynh!"

"Đại sư huynh, huynh thật sự không để ý tình đồng môn chút nào sao? Muội có còn là Tiểu sư muội mà huynh yêu mến nhất nữa không?"

...

Mặc kệ Ninh Tịch cầu xin tới mồm mép rách toạc ra rồi nhưng Đường Dạ vẫn không chút nhúc nhích.

Cuối cùng Ninh Tịch đành buông tha, chán nản tựa vào ghế, nghĩ tới cuộc gặp chóng vánh lúc nãy với Lục Đình Kiêu thì lại càng khó lòng mà chấp nhận nổi.

Nếu vẫn không có hi vọng thì thôi nhưng tại sao lại để cô gặp được Lục Đình Kiêu...

Tuy chiếc xe này nhìn hơi dỏm nhưng tính năng của nó lại rất tốt, chạy khá nhanh.

Mắt thấy sắp đến bến tàu rồi, đột nhiên lại có một người xuất hiện trên con đường phía trước mặt bọn họ.

Một người mà cả cô lẫn Đường Dạ đều không thể ngờ được là sẽ xuất hiện ở nơi này...

Đường Dạ thắng gấp, vừa khít phanh cách người đàn ông kia nửa mét.

Người đó có mái tóc xoăn tự nhiên màu nâu, làn da màu lúa mạch, cả người toát ra phong thái tự do không vướng bận, người này đương nhiên là...

Ninh Tịch cả kinh đến nỗi cà lăm: "Nhị... Nhị..."

"Nhị cái gì mà nhị?" Người đàn ông kia nhướn mày, trong chớp mắt như là muôn vàn bông hoa đào đua nở.

"Nhị sư huynh! Nhị sư huynh..." Ninh Tịch quả thật đã kích động đến nỗi ngu người luôn rồi.

Thậm chí cô còn quên cả đau của vết thương trên đùi, lăn lông lốc bò xuống xe, "Nhị sư huynh! Là huynh thật sao?"

Người đàn ông nọ thoải mái cười to: "Ha ha ha ha... Tiểu sư muội, có nhớ huynh không?"

"Nhớ nhớ nhớ nhớ... muội nhớ huynh lắm đó!" Hai mắt Ninh Tịch đẫm lệ, đã lâu không gặp, cô thật sự rất nhớ huynh ấy.

Chuyện hoang đường năm đó tuy cô không muốn nhớ lại và gặp lại nhưng chỉ có riêng Nhị sư huynh, huynh ấy vẫn luôn là người cô muốn gặp và thân cận nhất.

Người đàn ông vuốt mái tóc dài hơi rối của cô: "Ngoan ngoãn~! Nhị sư huynh cũng nhớ muội, ôi, tóc Tiểu sư muội đã dài thế này rồi à, thật đẹp, thì ra Tiểu sư muội của huynh là một cô bé xinh đẹp thế này~!"

"Đương nhiên rồi! Muội mặc đồ nữ trông còn đẹp nữa! Đúng rồi Nhị sư huynh, huynh lại dạt đi đâu vậy, Đại sư huynh nói hơn nửa năm không gặp huynh, cũng không liên hệ được với huynh!" Giọng Ninh Tịch đầy vẻ ai oán.

Đường Lãng nhướn mày nhìn cô: "Muội cũng thế đó thôi~!"

Hai người ôn chuyện hơn nửa ngày, mãi đến khi Đường Dạ không nhịn được mở miệng: "Đường Lãng."

"Ha ha! Sư huynh, đã lâu không gặp~! Huynh có nhớ đệ không?" Đường Lãng như người không xương bay tới, nép cả người lên vai Đường Dạ.

Đường Dạ không tỏ vẻ gì, chỉ hất tay ra: "Sư phụ vẫn đang tìm đệ."

Đường Lãng lại dính tới: "Chỉ có sư phụ thôi sao? Vậy còn huynh?"

Một bên, Ninh Tịch che mắt mình lại: "Á á á... thật không nhìn nổi! Ở đây còn có trẻ con đấy nhé! Đóa hoa của tổ quốc bị các huynh dạy hư mất thôi!"

Đường Lãng dúi trán cô một cái: "Muội mà là hoa sao? Bá Vương Hoa à?"

Ninh Tịch: "... Cút! Muội là Tiểu Bạch Hoa!"

Ai ngờ Đường Lãng nghe vậy thì như nghe phải chuyện cười, ôm bụng cười toáng lên: "Muội ấy à... lại còn Tiểu Bạch Hoa... A ha ha ha ha."

Ninh Tịch đen mặt: "Gì chứ! Sao? Muội không thể là Tiểu Bạch Hoa được à! Huynh cười cái gì?"

"Ha ha ha ha..." Đường Lãng ôm bụng, cười đến nỗi nói không nên lời.

Một giây sau, Ninh Tịch hoàn toàn không thấy rõ Đường Lãng ra tay thế nào, chỉ thấy Đường Lãng vốn đang cười to, cánh tay thoắt cái đã để lên gáy Đường Dạ đâm một ống kim vào, nhanh chóng tiêm cho anh ta một chất lỏng trong suốt...

Đường Dạ không có nổi thời gian phản ứng đã lăn ra hôn mê bất tỉnh rồi.

"Ôi má nó! Nhị sư huynh! Huynh... Huynh làm gì thế? Tại sao phải tiêm Đại sư huynh?" Ninh Tịch sợ ngây người.

"Đồ ngốc! Đương nhiên là cứu muội rồi!" Đường Lãng nói xong bèn đỡ lấy cơ thể đã mềm nhũn của Đường Dạ bỏ bên vệ đường.

Ninh Tịch vẫn như đang lạc trong mộng: "Cứu... muội ư"

"Không có thời gian nhiều lời đâu, nhanh đi theo huynh!"

Đường Lãng vừa thúc giục vừa nhanh chóng đỡ Ninh Tịch lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái.

Đường Lãng vừa ngồi xuống liền trợn mắt: "Mẹ nó! Satan vớt cái đồ cổ này ở đâu ra thế? Thế này thì lái thế nào!"

"Muội biết muội biết! Nhưng chân muội đang bị thương không cử động được!"

"Nhanh dạy huynh!"

"Được được được, để muội chỉ huynh nè..."

Hai người đang giằng co thì đột nhiên một cánh tay bỗng chen vào từ cửa số, kéo Đường Lãng đang ngồi trên ghế lái ra ngoài.

Chỉ thấy Đường Dạ vốn đang bất tỉnh túm lấy áo Đường Lãng, vẻ mặt âm trầm đáng sợ vô cùng: "Đường! Lãng!"

Đường Lãng xoay người dùng chiêu ve sầu thoát xác, thoát khỏi áo khoác của mình thì mới thoát thân được, khuôn mặt tràn ngập vẻ không tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt: "Đệt! Đồ biến thái! Ông đây đã phải dùng gấp đôi liều lượng rồi đó, sao huynh vẫn tỉnh nhanh như thế được!"

Đường Dạ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt y như một lưỡi dao sắc bén nhuốm máu: "Giải thích."

Đường Lãng cau mày, hơi mất kiên nhẫn: "Không có gì để giải thích, sự thật như huynh đang thấy đấy."

Vẻ mặt Đường Dạ lạnh như băng: "Đệ phản bội tổ chức."

Đường Lãng khẽ "xì" một tiếng, miệng khẽ cong lên: "Đúng thế, sao nào, huynh muốn thanh lý môn hộ?"

Nhìn vẻ mặt chẳng sao cả của đối phương, Đường Dạ nắm chặt hai tay thành quyền, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, phát ra tiếng răng rắc, đôi mắt lạnh lẽo dường như có thêm một tia đau đớn: "Đệ..."

Nhìn ánh mắt tổn thương của Đường Dạ, Đường Lãng khẽ nhắm mắt lại rồi mở miệng nói: "Đánh một trận đi Đại sư huynh, ai thắng người đó dẫn Tiểu sư muội đi, thế nào?"

Sau khi yên lặng một lúc, cuối cùng Đường Dạ cũng mở miệng: "Được."

Ninh Tịch triệt để mờ mịt.

Tình... Tình huống gì thế này...

Nhị sư huynh phản bội tổ chức?

Vậy huynh ấy đầu quân cho ai?

Không đúng, vừa rồi Nhị sư huynh đang êm đẹp sao đột nhiên lại tấn công Đại sư huynh để cứu cô...

Chẳng lẽ huynh ấy đầu quân cho Đại ma vương?

Không thể nào?

Việc này không khoa học chút nào! Sao Nhị sư huynh có thể dính dáng đến Đại ma vương được?

Nhưng tình hình trước mắt dường như cũng chỉ có thề giải thích được theo cách này, nếu không thì tại sao Nhị sư huynh lại xuất hiện đúng lúc này, lại còn đối nghịch với Satan tới đây cứu cô?

Ngay lúc Ninh Tịch đang thất thần, hai người phía trước đã đánh được hơn mười chiêu.

Có điều bi thảm ở chỗ là mỗi chiêu của Đường Lãng đều bị ép tới gắt gao, chỉ phòng thủ chứ không hề có cơ hội tấn công.

Ngọn lửa hi vọng vừa nhen nhóm trong lòng Ninh Tịch lại dần tối đi, cô vội kêu lên: "Nhị sư huynh! Rốt cuộc là huynh có được hay không vậy?"

Đường Lãng vừa đỡ những chiêu công kích gần như điên cuồng của Đường Dạ, vừa nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Đừng hỏi đàn ông những câu như là có được hay không được?"

Vừa dứt lời, khí thế của Đường Lãng đã lập tức thay đổi.

Đôi mắt Ninh Tịch sáng ngời, cuối cùng Đường Lãng cũng nghiêm túc rồi.

Đường Lãng bắt đầu đánh trả, cũng coi như ngang tài ngang sức với Đường Dạ, lại còn vừa đánh vừa ba hoa: "Hừ, sư phụ thật bất công, dạy huynh không ít thứ hay ho nhỉ!"

Khóe miệng Ninh Tịch co rúm, thật không biết xấu hổ, huynh mất tích hơn nửa năm, đương nhiên là sư phụ chỉ có thể dạy cho Đại sư huynh rồi.

Càng mặt dày hơn chính là!

Thiên phú của Đường Lãng cũng quá biến thái, vừa đánh vừa học lỏm mấy chiêu mới của Đường Dạ, hơn nữa còn đánh trả lại nguyên vẹn.

Ninh Tịch chỉ hận lúc này không có hạt dưa để cắn thôi, trận đánh hay như thế.

Bị Đường Lãng dùng mấy chiêu mới đánh trúng, Đường Dạ như bị dẫm phải vảy ngược... đột nhiên anh ta dừng lại lùi về phía sau một bước, sau đó ổn định cơ thể.

Anh ta yên lặng nhìn Đường Lãng, chỉ một chốc sau, anh ta đưa tay lên từ từ tháo mắt kính xuống.

Ninh Tịch thấy thế thì trong lòng hốt hoảng.

Hỏng rồi!

Đến bây giờ cô mới phát hiện ra hai người này đánh nhau nửa ngày rồi mà Đại sư huynh vẫn chưa tháo kính!

Điều này thể hiện rằng vừa rồi Đại sư huynh vẫn chưa dùng hết sức!

Không chỉ có Ninh Tịch, Đường Lãng vốn hiếm khi tỏ ra lo lắng cảnh giác cũng điều chỉnh lại trạng thái.

Điều Ninh Tịch lo lắng quả nhiên đã thành hiện thực...

Khi Đường Dạ tháo kính xuống, anh ta lúc này như thể ác thú được tháo phong ấn, dốc hết toàn lực!

Hơn nữa Ninh Tịch còn nhìn ra được lần này Nhị sư huynh cũng bị ép phải đánh hết sức.

Tóm lại lần này hai người sẽ phải đánh một trận long trời lở đất rồi!

Lúc này không biết Đường Lãng đã mắng câu "Đồ biến thái" biết bao nhiêu lần rồi.

Vốn anh ta cho rằng Đường Dạ đã đến ngưỡng rồi, nếu chỉ dựa vào ngộ tính của huynh ấy thì nửa năm ngắn ngủi như thế này chắc chắn không thể đột phá quá nhiều, thế nên mới cho rằng lần này mình có thể thắng, ai ngờ vẫn đánh giá thấp huynh ấy.

Tư chất của huynh ấy vốn bình thường, vậy mà có thể luyện được đến mức độ này, quả thật đúng là không phải người thường!

Đánh nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vẫn sẽ ngang tay như trước mà thôi.

Thời gian không chờ đợi ai cả, quân tiếp ứng của Satan cũng sắp đến rồi, anh ta không thể kéo dài hơn được nữa, phải nhanh chóng đưa Tiểu sư muội đi!

Phải nghĩ cách... Phải nghĩ cách...

Mẹ nó! Nghĩ cái rắm ấy! Tên Đường Dạ này quá cẩn thận, chiêu thức không hề có chút sơ hở nào!

Đường Lãng chỉ vừa phân tâm một chút đã phải hứng một quyền của đối phương lên mặt, khóe miệng lập tức nóng rát đau đớn: "Mẹ nó chứ Đường Dạ, huynh đây là đang mưu sát chồng đấy!"

Ra tay nặng như vậy!

"Lại phân tâm nữa thì huynh sẽ không cho đệ cơ hội thứ hai đâu!" Ánh mắt Đường Dạ lạnh lẽo.

Sắc mặt Đường Lãng tái nhợt, mẹ nó! Ông đây không tin huynh không phân tâm chút nào!

Lại thêm trăm chiêu nữa, Đường Dạ tấn công ác liệt nhưng Đường Lãng lại không hề lùi bước mà còn có xu thế tiến gần về phía Đường Dạ, Đường Dạ không chút sợ hãi, lúc này Đường Lãng không thể tấn công anh ta được, càng tiến gần thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!

Đường Lãng càng lúc càng đến gần, đồng thời, khóe miệng từ từ nở nụ cười quái dị, đợi đến lúc Đường Dạ phát hiện ra điều kì lạ thì đã không kịp nữa rồi.

Môi Đường Lãng đã đặt lên môi anh rồi... hôn... hôn rồi... hôn thật rồi...

Thừa dịp Đường Dạ phân tâm, Đường Lãng lập tức lợi dụng thời cơ đè lên động mạch của anh ta, một tay áp anh ta vào cửa xe: "Sư huynh, huynh thua rồi."

Ninh Tịch ngây ra như phỗng, vẻ mặt thê thảm vô cùng: "Mẹ nhà nó! Mắt chó hợp kim của muội! Nhị sư huynh! Huynh không biết xấu hổ!"

"Đây gọi là binh bất yếm trá." Đường Lãng không cho đây là chuyện đáng xấu hổ gì, cười hì hì nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Dạ, thong thả nói: "Sư huynh, đừng nói huynh không nhận thua đấy nhé!"

Lúc này sắc mặt Đường Dạ thay đổi xoành xoạch y như đèn kéo quân, hít sâu một hơi rồi chấp nhận thực hiện lời hứa: "Cút!"

Đường Lãng: "Tuân lệnh!"

Sau đó lại tựa như sợ Đường Dạ hối hận, một tay vác Ninh Tịch lên vai chạy biến đi, cùng lúc đó cũng lôi điện thoại ra gửi cho bên kia một tin: "Rút lui!"

...

Bên kia, thế cục hai phe vẫn đang căng thẳng như trước.

Thượng úy khuyên đến nỗi đắng cả miệng rồi mà đối phương thì vẫn chẳng có ý tứ gì là nghe vào.

Thời gian từ từ trôi qua, phía chân trời đã hửng vài tia nắng, trời đã sắp sáng nhưng cả hai bên đều không có ý lùi bước.

Satan ngáp một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Lải nhải dong dài làm gì, có đánh hay không hả?"

Phía đối diện, Lục Đình Kiêu bỗng lôi điện thoại ra, lướt mắt nhìn tin nhắn trên màn hình, một sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh rồi vội vã biến mất, không để bất cứ ai phát hiện ra.

Lục Đình Kiêu nhìn về Satan: "Như anh mong muốn."

Satan nghe vậy, đôi mắt liền hiện lên vẻ khát máu.

Phong Tấn còn đang trông mong Lục Đình Kiêu là người trầm ổn biết suy nghĩ trước sau không ngờ lại cũng là kẻ mất lí trí như chủ nhân của mình, khuôn mặt già nua đầy khổ sở.

Có điều, người khổ sở hơn chính là vị Thượng úy bên cạnh Lục Đình Kiêu: "Ngài Lục, không thể đánh!"

Vấn đề ở chỗ không phải là thắng thua mà là hiện tại nước X chiến sự đang hỗn loạn, lực lượng chủ lực không thể tổn thất ở đây được, nếu không các thế lực thù địch sẽ nhân cơ hội này để tấn công.

Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã quân dụng chạy như bay tới phía sau Lục Đình Kiêu.

Bộ trưởng Naka cùng với mấy thuộc hạ vội vàng xuống xe.

Hiển nhiên, Thượng úy thấy tình hình không khống chế nổi nữa bèn thông báo với cấp trên của mình.

Bộ trưởng Naka đuổi tới trước mặt Lục Đình Kiêu, khuôn mặt ngập vẻ lo lắng: "Ngài Lục, ngài đã đồng ý với tôi là giải quyết hòa bình cơ mà!"

"Tôi nói là sẽ cố hết sức." Lục Đình Kiêu trả lời với vẻ vô cảm.

"Ngài Lục, tôi biết ngài sốt ruột muốn cứu vợ mình, nhưng thật ra cũng không phải là không có cách, đợi bọn họ rời khỏi khu vực nước X ra biển rồi, chúng ta sẽ có cơ hội ra tay! Cần gì phải cứng chọi cứng lúc này đúng không?" Naka ra sức khuyên nhủ.

Lục Đình Kiêu nghe vậy, vẻ mặt đã có vẻ hơi dao động.

Bộ trưởng vừa thấy có hi vọng bèn lập tức cố gắng dùng lời lẽ để khuyên nhủ.

Khuyên bảo hơn nửa ngày, cuối cùng vẻ mặt Lục Đình Kiêu cũng trầm xuống: "Rút lui."

Satan lập tức trào phúng, "Ơ kìa, sao lại rút lui? Tôi còn chưa đồng ý mà?"

Anh đã sớm biết với tính tình của Lục Đình Kiêu thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất lí trí như vậy chỉ vì một cô gái, trận này chắc chắn sẽ không đánh.

Nhưng Phong Tấn lại không biết điều đó, ông vội vội vàng đi lên khuyên Satan suy nghĩ lại, không cho anh kích thích đối phương đổi ý, đồng thời dặn dò thuộc hạ lập tức lui quân.

Lúc này Satan mới lười biếng ngáp một cái, tỏ vẻ mất hứng leo lên xe bọc thép.

Dù sao thì Ninh Tịch cũng đã nằm trong tay anh, muốn cướp lại ư?

Nằm mơ!

Trên biển... hừ trên biển lại càng là thiên hạ của anh!

Nhìn người kia cuối cùng cũng bỏ đi, bộ trưởng Naka thở phào một hơi nhưng đồng thời cũng rất lo lắng. Lục Đình Kiêu để ý vợ anh ta như thế, sao có thể từ bỏ ý định được!

Thảm nhất là, thật ra ông ta chẳng hề nắm chắc rằng có cứu được Lục phu nhân ra hay không, vừa rồi ông ta chỉ cố ý nói vậy để ổn định cảm xúc của Lục Đình Kiêu thôi. Trên thực tế, nếu để Satan ra biển thì chẳng khác gì thả hổ về rừng, muốn cứu người lại càng là điều không thể!

Naka hạ quyết tâm, đến lúc đó phải gắng hết sức phái người đi cứu nhưng có cứu được hay không, hay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không thì không biết được.

"Ngài Lục, bây giờ chúng ta về DiBu trước để thương lượng đối sách cụ thể, bàn bạc kĩ hơn..."

Naka đang muốn trấn áp cảm xúc của Lục Đình Kiêu, thì Lục Đình Kiêu lại đột nhiên trầm mặt mở miệng: "Trở lại biên giới Philadelphia!"

Bộ trưởng Naka không hiểu ra sao, không biết lúc này Lục Đình Kiêu tới biên giới làm gì nhưng vì chột dạ nên cũng chỉ đành lệnh cho mọi người di chuyển về phía biên giới Philadelphia.

Lúc cách biên giới còn mấy trăm mét, Lục Đình Kiêu đột nhiên nhảy xuống khỏi xe tăng ở giữa đường, bước nhanh về phía trước.

"Hey, BOSS! Bên này! Bên này!"

Cách đó không xa, bên cạnh cột mốc biên giới, một người đang gào khản cả cổ họng. Người đó có mái tóc nâu và đang dìu cơ thể mảnh mai của một cô gái, cô gái kia nhìn có vẻ giống...

Sau khi thấy rõ hai người, đôi mắt Lục Đình Kiêu như bị xiết chặt, nhanh chóng đi về phía đó.

Ninh Tịch mất máu quá nhiều, lại bị dày vò cả ngày, lúc này thần trí đã mơ hồ, thấy bóng người quen thuộc tiến về phía mình liền lầm bầm theo bản năng: "Lục... Đình Kiêu..."

Một giây trước khi mất ý thức, cô cảm giác mình được bao bọc bởi một cái ôm ấm áp, còn có cả giọng nói run rẩy vang lên...

"Là anh đây! Xin lỗi! Anh đến muộn!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx