sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 701 - 702 - 703 - 704 - 705

Hồ Hồng Đạt nói đến đó bỗng kinh hoàng nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang ngồi trên sofa phía đối diện, cả người đột nhiên lạnh run...

Là... là Lục Đình Kiêu...

Đáng chết! Cái gã đó thế nhưng...!

Đã sớm nghe nói đối phương mạnh mẽ đến mức sở hữu một thế lực và mạng lưới quan hệ gần như đáng sợ, nhưng không ngờ lại đáng sợ đến mức này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà đã có thể quyết định sự sống còn của một công ty...

Ninh Tịch nghe thấy cuộc điện thoại đó của Hồ Hồng Đạt cũng có chút giật mình.

Rốt cuộc Lục Đình Kiêu động thủ lúc nào vậy...

Cứ cho là tối qua sau khi biết chuyện này anh liền động thủ nhưng... cũng không nhanh đến mức này chứ!

Nhìn không thuận mắt liền khiến cho người ta phá sản...

Đại ma vương đúng là đã dạy cho cô một bài học rất sinh động, dạy cho cô biết thế nào mới gọi là "ỷ thế hiếp người" chân chính!

Hồ Hồng Đạt nghe Phó tổng giám đốc gấp gáp báo cáo lại tất cả các tình huống từ đầu bên kia, nếu không phải là giá cổ phiếu sụt giảm thì là đơn đặt hàng bị hủy. Chỉ trong một đêm thôi mà công ty ông ta đã bị đẩy đến bờ vực sụp đổ, nếu như không mau chóng nghĩ ra cách thì chỉ còn nước phá sản!

Nếu như đối phương là một người bình thường có lẽ ông ta sẽ còn cố đấm ăn xôi, nhưng mà đứng trước một thế lực hùng mạnh tuyệt đối như thế này thì ngay đến cả một chút ý nghĩ phản kháng ông ta còn không có.

Hồ Hồng Đạt đã không thể suy nghĩ gì nữa rồi, cứ chậm thêm một giây là tổn thất của công ty lại càng lớn: "Tôi... tôi biết rồi! Tôi sẽ lập tức làm theo những gì mà cô Ninh đã nói! Lục tổng, ngài là đại nhân xin ngài đại lượng! Tha cho tôi một con đường sống!"

Giờ khắc này, Hồ Hồng Đạt nào đâu còn sót tí gì của cái khí thế "Ông đây đang ỷ thế hiếp người’" ban nãy, hai tay ông ta run rẩy nhanh chóng viết một cái status up lên Weibo của mình: "Tình nhân của tôi là @Phương Nhã, không phải Ninh Tịch! Trước đây tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến vì bao che cho tình nhân mới bôi nhọ cô ấy, tại đây tôi trịnh trọng gửi lời xin lỗi tới cô Ninh Tịch và người quản lý của cô ấy - cô Lâm Chi Chi!"

"Được... thế này đã được chưa ạ?" Hồ Hồng Đạt nơm nớp lo sợ nhìn về phía Ninh Tịch dè dặt hỏi.

Ninh Tịch suy nghĩ một lát cảm thấy cũng tạm ổn rồi, lát về bảo chị Chi Chi đăng chứng cứ ông ta ngoại tình với Phương Nhã lên là chuyện này coi như đã hoàn toàn được làm sáng tỏ.

Đang định gật đầu thì Lục Đình Kiêu - người vẫn không nói gì từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng: "Mở một cuộc họp báo, công khai xin lỗi."

Ninh Tịch: "..." Thật ác quá mà...

Chắc là anh cảm thấy việc đăng một cái status lên Weibo là quá dễ dàng, muốn để ông ta mất mặt một cách công khai trước tất cả mọi người đây mà...

Hơn nữa, cô phát hiện cách của Lục Đình Kiêu suy xét tỉ mỉ hơn cách của cô rất nhiều. Chỉ có một cái status lấp lửng trên Weibo, đám phóng viên đó vẫn có khả năng viết vớ vẩn tới tận Thái Bình Dương, không bằng khiến tất cả bọn họ tự đi hỏi chính đương sự, chắc chắn đến lúc đó Hồ Hồng Đạt cũng không dám râu ông nọ cắm cằm bà kia nữa.

"Không vấn đề! Không vấn đề gì! Tôi lập tức mở họp báo liền!" Hồ Hồng Đạt nào đâu dám oán hận gì, chỉ có thể cắn răng mà đồng ý thôi.

Trong lòng ông ta lúc này đã mang cả tổ tông mười tám đời Phương Nhã hỏi thăm không biết bao nhiêu lần.

Con đàn bà đáng chết! Bảo ông ta hắt nước bẩn cho ai mà chẳng được lại cứ thích dây vào người phụ nữ của Lục Đình Kiêu, thế này chẳng phải là hại chết ông ta rồi còn gì!

Suýt chút nữa thì tất cả mọi thứ của ông đều bị hủy hoại!

Minh Phương Phương ngây ra nhìn những biến cố đột ngột ập đến, thất thần nói: "Phương Nhã?"

Cô ta cũng có chút ấn tượng về người này nhưng đó chỉ là một nghệ sĩ hạng ba, nhan sắc tầm trung, diễn xuất tầm thường...

Thế mà... thế mà... cô ta lại thua bởi cái loại hàng này?

Ông chồng của cô ta lại còn vì ả đó mà lừa gạt cô ta từ đầu đến cuối?

Lúc này Hồ Hồng Đạt mới phát hiện ra sau lưng còn có chuyện phiền phức hơn nữa, công ty bây giờ đang trong tình hình tổn thất nghiêm trọng nếu như Minh Phương Phương muốn ly hôn vào lúc này vậy thì hậu quả...

Hồ Hồng Đạt càng nghĩ càng hoảng, vội vã vắt óc ra dỗ dành: "Bà xã... bà xã tha thứ cho anh thêm một lần này nữa thôi được không? Anh bảo đảm sau này sẽ không lừa dối em nữa!"

Lúc này, ông ta không tự chủ được mà nghĩ đến những điểm tốt của Minh Phương Phương.

Ngoài chuyện kết hôn nhiều năm mà không sinh được đứa con nào cho ông ta ra thì cô rất xinh đẹp lại hào phóng hiểu chuyện, từng ấy năm vẫn ấm ức chịu khổ sở ở bên cạnh chăm sóc cho ông ta... không những thế cô còn là một sự trợ giúp mạnh mẽ cho sự nghiệp ông ta...

Không được! Bây giờ ông ta tuyệt đối không thể ly hôn với Minh Phương Phương được!

"Bà xã, thật đấy, anh có thể thề!"

Nhưng mà lần này, Minh Phương Phương lại không tin tưởng ông ta như những lần trước nữa, giờ ánh mắt của cô ta lạnh đến mức đáng sợ: "Ha ha ha, không lừa tôi? Được thôi, vậy ông nói tôi nghe tại sao ông lại che chở con ả đó đủ kiểu như thế?"

Minh Phương Phương gằn từng chữ một hỏi.

"Anh..." Hồ Hồng Đạt bị ánh mắt của Minh Phương Phương làm cho phát hoảng: "Anh... anh... bị con đàn bà đó mê hoặc... nhất thời hồ đồ!"

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Minh Phương Phương cuối cùng cũng lụi tàn: "Nói dối... ông đang lừa gạt tôi! Con đàn bà đó đang có thai! Con ả đó đang có thai đúng không!"

Ngoại trừ lý do này ra, cô ta không nghĩ ra nguyên nhân nào khác có thể khiến một gã đàn ông luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như ông ta đi bảo vệ con đàn bà ấy.

"Anh..." Hồ Hồng Đạt biết mình không thể giấu nổi nữa: "Phương Phương, anh là đàn ông! Đâu có thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được việc mình tuyệt hậu? Em vẫn mãi không thể có con, ba mẹ ngày nào cũng giục giã, em bảo anh phải làm sao bây giờ..."

"Thế cho nên ông mới đi ngoại tình? Thế cho nên ông phản bội tôi? Ông với con tiện nhân đó coi tôi như một con ngốc để lừa gạt đúng không? Hồ Hồng Đạt! Bao nhiêu năm nay tôi đối đãi với ông như thế nào? Chỉ vì tôi không thể sinh con cho ông? Ông rốt cuộc có còn lương tâm không?"

"Anh..."

"Nếu đã muốn có con như thế tại sao ông không trực tiếp đề nghị ly hôn tôi mà đi tìm con ả nào đó có thể sinh con cho ông ấy? Nếu như ông nói thẳng với tôi, tôi đảm bảo sẽ ký đơn ly hôn ngay cho ông ngay lập tức, tại sao lại luôn mồm nói yêu tôi... không để ý đến con cái!"

"Bà xã, anh... em nghe anh nói đã..."

"Nói cái gì? Nói... là vì ông sợ ly hôn tôi ông sẽ mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Minh cho nên mới luôn giả vờ là yêu tôi? Nói ông là một tên cặn bã từ đầu đến chân chứ gì!" Minh Phương Phương hoàn toàn mất kiểm soát vung tay hất hết toàn bộ mọi thứ trên bàn xuống đất.

Ở phía đối diện, Lục Đình Kiêu khẽ nghiêng người, che chở cho Ninh Tịch không bị những mảnh nhỏ văng vào.

Minh Phương Phương nhìn thấy Lục Đình Kiêu cẩn thận bảo vệ Ninh Tịch mà trong lòng lại chua chát không lời nào tả nổi...

Thấy hai người muốn rời khỏi đây, Minh Phương Phương hít một hơi thật sâu, gian nan nói: "Ninh Tịch, thật xin lỗi đã hiểu lầm cô rồi!"

Ninh Tịch quay đầu lại nhìn bóng dáng lẻ loi đơn độc của Minh Phương Phương - người vốn lúc nào ngang ngược tự đại, trong lòng đủ kiểu cảm xúc đan xen...

Ra khỏi nhà hàng.

Tâm trạng của Ninh Tịch có đôi chút nặng nề, không nhịn được mà than thở một câu: "Đàn ông quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!"

Lục Đình Kiêu: "..."

Ninh Tịch đột nhiên nhớ ra là Đại ma vương vẫn còn ở bên cạnh, vội thò đầu sang cười hề hề lấy lòng nói: "Boss đại nhân là ngoại lệ! Boss đại nhân là tuyệt vời nhất!"

Lục Đình Kiêu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng: "Anh sẽ không thế."

Ninh Tịch: "Hửm?" Không thế cái gì cơ?

Lục Đình Kiêu: "Sẽ không ép em sinh con."

Ninh Tịch toát mồ hôi hột: "Đương nhiên là anh sẽ không thế rồi, anh có con trai rồi mà..."

Lục Đình Kiêu: "Cũng sẽ không phản bội em."

Dười bầu trời tuyết bay lả tả, Ninh Tịch ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt Lục Đình Kiêu: "Ừm, em tin."

Ninh Tịch đang định hỏi Lục Đình Kiêu xem lát nữa có đến công ty không thì đột nhiên cái áo khoác của anh rung rung, cô đang khoác áo của anh.

"Đình Kiêu, hình như là điện thoại của anh rung đấy."

Lục Đình Kiêu rút cái điện thoại từ trong túi áo khoác ra nhìn rồi cau mày.

"Sao thế? Điện thoại của ai vậy?" Ninh Tịch tò mò hỏi.

Điện thoại của ai mà lại khiến Lục Đình Kiêu có cái vẻ mặt "Mình không thể đối phó nổi" thế nhỉ, thật hiếm thấy...

"Cô giáo của Tiểu Bảo." Lục Đình Kiêu đáp.

"Ơ? Bây giờ không phải đang là thời gian lên lớp à? Giờ này cô giáo gọi cho anh làm gì?" Ninh Tịch hoài nghi.

Lục Đình Kiêu suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa luôn điện thoại cho Ninh Tịch: "Em nghe đi."

Hiển nhiên là đối với cái thứ sinh vật được gọi là cô giáo của con trai này, Lục Đình Kiêu quả thực không biết phải ứng phó như thế nào.

"Hả? Em á?" Ninh Tịch gãi gãi đầu: "Chậc, được thôi... em cũng cảm thấy em nghe thì tốt hơn..."

Thật khó mà tưởng tượng nổi cái cảnh cô giáo của Tiểu Bảo trao đổi với Lục Đình Kiêu, không khéo cô ấy nói đến sùi bọt mép mà anh vẫn chỉ trả lời ừ, ừ...

Đương nhiên, còn một khả năng nữa lớn hơn là cô giáo vừa mới định nói cái gì đó thì đã bị Lục Đình Kiêu dọa cho sợ không dám nói nữa...

Thế nên Ninh Tịch cũng không đùn đẩy nhận lấy điện thoại từ tay Lục Đình Kiêu, ấn nhận cuộc gọi.

Vì để cho Lục Đình Kiêu cũng nghe được nội dung cho nên cô để loa ngoài.

"Alo, xin hỏi có phải là ba của bé Lục Kình Vũ không ạ?"

"Chào cô, cô Vương, tôi là mẹ của bé Lục Kình Vũ." Để tiện nói chuyện, Ninh Tịch chẳng nghĩ ngợi gì mà nói thẳng ra câu đó.

Nhưng cô hoàn toàn không biết... cảm xúc trong lòng Lục Đình Kiêu khi nghe được câu nói này dậy sóng như thế nào đâu.

"Có phải là ở trường bé xảy ra vấn đề gì rồi không?" Ninh Tịch có hơi căng thẳng hỏi lại.

"Không phải, cô không cần phải căng thẳng, hôm nay gọi điện cho hai vị là muốn xác nhận lại một lần nữa xem hai vị buổi chiều có thể bớt chút thời gian không? Cho dù là một trong hai vị đến cũng được! Nếu như không ai đến, để một mình bé như thế tội lắm!" Giọng nói của cô giáo có mang theo chút bất mãn.

Vì để Tiểu Bảo đi học như những đứa trẻ bình thường khác, thế nên ngoại trừ hiệu trưởng ra không có bất kì ai biết thân phận thật sự của Tiểu Bảo, bao gồm cả giáo viên.

Cho nên, tất cả những gì cô giáo biết về cậu nhóc Lục Kình Vũ chỉ là gia cảnh rất tốt, có chút tự kỉ, không thích nói chuyện, cha mẹ của bé rất bận và tình cảm còn không tốt, bởi vì ngoại trừ ngày đầu tiên khai giảng ra thì chưa bao giờ thấy cả hai cùng đến đón con cả.

Ninh Tịch nghe thế cũng lùng bùng không hiểu gì do dự hỏi lại: "Buổi chiều nay? Hôm nay trường có hoạt động gì hay sao?"

"Cô không biết sao?" Giọng của cô giáo có chút kinh ngạc.

Ninh Tịch nhìn về phía Lục Đình Kiêu với ánh mắt hoài nghi, Lục Đình Kiêu cũng lắc đầu tỏ vẻ anh không biết.

Cho nên Ninh Tịch đáp: "Tôi và chồng tôi đều không rõ, Tiểu Bảo về nhà hình như chưa từng nói với chúng tôi chuyện này."

"Không nói? Làm sao lại thế được...Tôi còn hỏi đi hỏi lại xác nhận với bé ấy mấy lần..."

Giọng điệu của cô giáo tràn đầy hoài nghi ngay sau đó liền lên tiếng giải thích: "Là thế này, chiều hôm nay trường có tổ chức hoạt động để cha mẹ gần gũi với các bé, là một buổi hóa trang nho nhỏ."

"Mấy ngày trước tôi đã bảo các bé về nhà nói với cha mẹ mình về chuyện này, vì sợ các bé quên nên còn chuẩn bị cả một phong thư thông báo nữa, mấy ngày nay còn nhắc đi nhắc lại vài lần."

"Hôm qua thống kê lại danh sách, cả lớp chỉ có mỗi mình cha mẹ bé Lục Kình Vũ là không thể đến thì những bé khác ít nhất đều có một người tham gia."

Ninh Tịch cau mày: "Chuyện này, bé quả thực chưa từng nói với chúng tôi."

Cô giáo nghe vậy thở dài một tiếng: "Vậy có lẽ là bé ấy không muốn gây thêm phiền phức cho hai vị nên mới cố ý không nói... hôm qua vốn dĩ tôi đã định gọi điện hỏi xem tình hình thế nào, kết quả là đứa bé này quá hiểu chuyện, còn chủ động xin tôi đừng nói sợ làm phiền đến hai người...

"Haiz, có bận thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể dành ra một buổi chiều đúng không? Tôi nghĩ mãi cuối cùng vẫn gọi điện cho hai vị, mong hai vị có thể suy nghĩ một chút. Dù sao đây cũng là hoạt động gia đình đầu tiên kể từ khi bé Lục Kình Vũ vào học ở trường chúng tôi!"

Nghe cô giáo nói một lúc, mắt Ninh Tịch liền đỏ bừng. Khoảng thời gian trước đó quả thực là cô rất bận, Tiểu Bảo cũng biết cho nên vẫn rất ngoan ngoãn không dính lấy cô như hồi trước.

Nhưng mà, cảm giác của Lục Đình Kiêu lại không hề giống với Ninh Tịch...

Khoảng thời gian này Ninh Tịch đúng là rất bận, nhưng mà... anh nhớ là mấy ngày hôm nay bản thân... cũng đâu có coi là bận lắm?

Tại sao Tiểu Bảo cũng không nói gì với anh?

Thôi được rồi... chắc có lẽ thằng nhóc cảm thấy nếu như cô Tiểu Tịch không thể đến thì... ba ruột có đến hay không cũng chẳng khác gì nhau...

"Cô giáo, chúng tôi đã biết rồi, chuyện này là lỗi của chúng tôi, trong khoảng thời gian này chúng tôi đã quá sơ suất trong việc trao đổi với bé, chiều này tôi sẽ đến... còn về phần chồng tôi, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi anh ấy, hai chúng tôi sẽ cố gắng để cùng nhau đến." Ninh Tịch nói.

"Vậy thì tốt quá rồi, tuy rằng nhà trường yêu cầu phải tự chuẩn bị trang phục hóa trang và đạo cụ nhưng nếu như hai vị không kịp chuẩn bị thì nhà trường có một vài thứ có sẵn." Cô giáo dặn dò.

"Vâng, cảm ơn cô Vương!"

Lục Đình Kiêu yên lặng nghe Ninh Tịch nói mấy từ như "mẹ của bé Lục Kình Vũ" hay "chồng tôi", anh cảm thấy quyết định để Ninh Tịch nghe điện thoại là quyết định cực kì chính xác.

Cúp điện thoại, Ninh Tịch vội quay sang hỏi Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, chiều nay anh có rảnh không?"

"Có một cuộc họp nhưng có thể để Cảnh Lễ chủ trì thay anh được." Bà xã đại nhân đã lên tiếng, anh sao có thể không có thời gian.

"Thế thì tốt quá rồi! Cả hai chúng ta cùng đi được không?" Ninh Tịch nói rồi lại do dự: "Mà... mà em có thể đi được không?"

Vừa nãy vì quá lo lắng cho Tiểu Bảo nên cô mới trực tiếp dùng thân phận mẹ của Tiểu Bảo để nhận lời, bây giờ sau khi bình tĩnh lại khó tránh khỏi cảm thấy có chút không thỏa đáng.

Quan hệ giữa cô và Lục Đình Kiêu bây giờ cũng chỉ là người yêu mà thôi.

Lục Đình Kiêu nhìn cô: "Nếu là em thì đương nhiên là được."

Ninh Tịch dường như bị ánh mắt anh đốt cháy sạch, cô khẽ húng hắng ho một tiếng: "Đúng rồi, trước khi đến trường thì quay về nhà em lấy đồ đã. Gì chứ, hóa trang là nghề của em đấy! Nhà em có nhiều đồ lắm, đều là những thứ có sẵn cả!"

...

Châu Giang Đế Cảnh.

Ninh Tịch lục tung tủ quần áo lên.

Đồ hóa trang thì cô có rất nhiều nhưng mà tìm được thứ thích hợp với một nhà ba người thì thật đúng là hơi khó tìm. Nếu mỗi người vào một vai khác nhau đương nhiên là cũng được nhưng thế thì chẳng có gì đặc sắc cả, cô chuẩn bị làm một chủ đề thú vị.

Nhân lúc Ninh Tịch đang tìm đồ, Lục Đình Kiêu gọi điện cho Lục Cảnh Lễ.

Đầu bên kia vừa mới bắt máy đã vang gào ầm ầm lên: "Alo, anh ơi, còn mười phút nữa là vào họp rồi, anh có đến không đấy?"

Lục Đình Kiêu: "Không đến, em chủ trì đi."

Lục Cảnh Lễ cứng họng: "..."

"Được rồi, được rồi... em biết mà... việc của anh đã xử lý xong rồi đúng không?" Giọng điệu của Lục Cảnh Lễ đầy khẳng định. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy giá cổ phiếu của công ty Hồng Đạt rớt thảm như thế là đủ biết rồi.

"Ừm."

"Hà hà, thế có phải là Tiểu Tịch Tịch cực kì cảm động đúng không? Bây giờ hai người đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, hưởng thụ thế giới của hai người chứ gì?" Lục Cảnh Lễ chua lè rên rỉ.

Lục Đình Kiêu: "Không có."

"Cái gì cơ? Không á? Không phải đang hưởng thụ thế giới hai người, thế anh làm gì mà không về họp?" Nghe được đáp án phủ định, Lục Cảnh Lễ kinh ngạc lắm. Ông anh mình đột nhiên không hành hạ lũ cẩu FA, anh thật có chút không quen.

Kết quả, ngay sau đó liền nghe thấy Lục Đình Kiêu nói: "Trường của Tiểu Bảo tổ chức hoạt động gia đình."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Đệt! Móa nó chứ, thế giới ba người là thuốc độc của tụi FA này đấy, biết không hả hu hu hu...

Mới có yêu đương được hai ngày thôi đã đi tham gia hoạt động gia đình với nhau rồi...

Quả nhiên là... anh Hai vẫn là anh Hai... tấn công thiệt mạnh mẽ.

"A! Tìm thấy rồi! Cái này nhất định sẽ rất tuyệt!" Trong phòng vang lên tiếng reo mừng của Ninh Tịch.

Lục Đình Kiêu cúp điện thoại, quay lại nhìn liền thấy Ninh Tịch đang ôm một đống bùng nhùng màu đỏ, ngoài ra còn hai cái vật thể không xác định xù xù...

"Chuẩn bị cái gì thế?" Lục Đình Kiêu hỏi.

"Bí mật, đến lúc đó rồi anh sẽ biết hì hì..." Vẻ mặt của Ninh Tịch tỏ vẻ bí ẩn nhưng ngay sau đó lại thấp thỏm nói: "Chỉ là hơi lo đến lúc đó anh sẽ không chịu mặc..."

"Chịu."

"Thật chứ? Đấy là anh nói đấy nhé, cho dù em chuẩn bị cái gì anh cũng đồng ý mặc đúng không?"

"Ừm."

"Yeah! Boss đại nhân cũng bất chấp luôn rồi thì chúng ta sẽ giành vị trí thứ nhất cho xem! Lúc nãy cô giáo Vương vừa mới gửi thể lệ hoạt động ngày hôm nay, bảo là đứng đầu sẽ có giải thưởng vô cùng lớn đó! Thật mong chờ quá đi~!"

...

Cùng lúc đó, tại trường học.

Lúc Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu đến trường thì đã thấy phụ huynh của các học sinh khác cơ bản đều đã đến rồi.

Trong hội trường, người hóa trang thành muôn hình muôn vẻ như sư tử, hổ, khủng long, cả công chúa, hoàng tử, cô bé lọ lem, siêu nhân, người nhện, nữ hoàng băng giá... gì cũng có

Ninh Tịch cứ tìm mãi trong đàm đông màu sắc rực rỡ, kết quả là tìm nửa ngày vẫn không thấy Tiểu Bảo ở đâu...

"Ơ, Tiểu Bảo của chúng ta đâu rồi? Lục Đình Kiêu anh có nhìn thấy không?"

Lục Đình Kiêu dựa vào ưu thế chiều cao của mình nhìn một lượt rồi nói: "Tiểu Bảo không có ở đây."

"Hả? Không có ở đây? Vậy Tiểu Bảo đi đâu?"

Lúc này, cô giáo Vương ở cách đó không xa nhìn thấy hai người vội vàng bước đến: "Ba mẹ bé Lục Kình Vũ, hai người đã đến rồi!"

Tuy rằng cô giáo chỉ gặp qua hai người đúng một lần hôm đầu tiên đưa con đến trường nhưng thực sự hai người quả thực quá bắt mắt, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra.

"Cô giáo Vương, thật ngại quá chúng tôi đến muộn rồi, bé Lục Kình Vũ đâu rồi ạ?" Ninh Tịch vội vàng hỏi.

"Bé vẫn còn đang ngồi trong phòng học đọc sách! Tôi vẫn chưa nói cho em ấy biết là hai người đến, bé mà nhìn thấy hai người đến chắc chắn sẽ rất vui!" Cô giáo Vương nói.

"Cám ơn cô giáo, chúng tôi qua đó ngay bây giờ đây."

...

Rời khỏi hội trường, Ninh Tịch không kiềm chế được mà càng đi càng nhanh.

Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nhắc nhở cô: "Chậm một chút, trên đùi vẫn còn đang bị thương đấy."

"Nhưng mà em chờ không nổi nữa!"

Giờ cô đâu còn có thể để lời anh khuyên chui vào tai, chỉ cần nghĩ đến việc Tiểu Bảo cô độc một mình ngồi trong phòng học, cô chỉ hận không thể mọc cánh bay đến đó.

Nhưng, cô biết chân của mình nếu như đi nhanh hơn nữa chắc chắn vết thương sẽ không chịu nổi...

Thế nên, cô nghiêng đầu quả quyết giơ hai tay về phía Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, bế em đi~!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx