sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 711 - 712 - 713 - 714 - 715

Thấy giá sách sắp sập xuống, Ninh Tịch sợ đến biến sắc vội ôm lấy Tiểu Bảo tránh qua một bên, đồng thời lấy luôn con gấu bông ra chặn đống sách rơi xuống như vậy mới không bị sách rơi trúng đầu...

Một tiếng "rầm" lớn vang lên, cả giá sách đổ sụp xuống. Tất cả mọi người xôn xao cả lên, ai nấy đều sợ hãi không thôi.

"Má ơi...!

Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo vào lòng, cố gắng lắm mới kiềm chế không chửi bậy, lạnh mắt nhìn về phía thằng nhóc và người phụ nữ kia.

Thấy Ninh Tịch lộ ra ánh mắt không thiện cảm, người phụ nữ kia vội kéo con trai ra sau lưng mình: "Làm gì làm gì thế hả... cô còn định ra tay với một đứa trẻ à! Mọi người nhìn xem này! Không ngờ con mụ độc ác này ngay đến đứa trẻ con cũng không tha!"

Vì phía này quá ồn ào nên tất cả phụ huynh đều thấy, mọi người ai nấy cũng đều tỏ ra oán giận.

"Sao lại là cái nhà này thế! Thật đúng là chẳng ra làm sao cả!"

"Chẳng phải thế sao, lần trước thằng bé kia mượn bộ transformers mà chồng tôi mới mua cho con chơi xong có thấy trả lại đâu, tôi đi nói với cô ta thì cô ta kêu làm mất rồi, cũng không nói đền hay bồi thường gì mà lại bảo tôi làm lớn chuyện!"

"Ban nãy nếu không phải cô kia tránh nhanh thì cái giá đó sập xuống chắc chắn sẽ bị thương nặng đấy! Huống hồ lại còn có đứa nhỏ ở đấy nữa chứ! Thằng bé đó giờ còn nhỏ đã vậy rồi, lớn lên không chừng còn giết người nữa ấy!"

"Đúng là coi trời bằng vung mà! Trường cũng không thèm quản à?"

"Quản thế nào? Quản thì người ta lại nói trẻ con mà, nghịch ngợm tí không phải là chuyện bình thường sao? Nhà trường cũng không thể vì chút chuyện nhỏ thế này mà lại đuổi người ta được?"

...

Đối diện với lời trách cứ của các phụ huynh và giáo viên, mẹ đứa trẻ kia không hề có tí gì gọi là ăn năn hối hận cả: "Trẻ con thì có bao nhiêu sức lực, chẳng phải chỉ đẩy nhẹ cô ta một cái thôi sao? Tại cô ta không đứng vững nên mới làm đổ giá sách đấy chứ! Hơn nữa, họ cũng có làm sao đâu? Các người ồn ào cái gì! Các người đang bắt nạt hai mẹ con tôi đấy có phải không?"

Đang nói, cha đứa nhỏ vừa đi ban nãy đã quay lại, thấy đám người vây lại không nói không rằng đã quát ầm lên: "Các người đang làm gì thế hả?"

"Ông xã, cuối cùng anh cũng đến rồi, đám người này ức hiếp mẹ con em! Cô ta vì chút chuyện nhỏ mà ghi hận trong lòng, tự ngã xong lại đổ lên đầu con chúng ta! Đám người này ai cũng nói giúp cô ta cả!" Mụ này đổi trắng thay đen, khiến mọi người ai cũng tức phát nghẹn.

"Ba! Gấu! Con muốn con gấu! Con muốn con gấu bông đó!" Thằng nhóc kia vừa thấy ba tới, lại càng tỏ ra hung hăng, thậm chí còn giật luôn con gấu trong tay Ninh Tịch.

Ninh Tịch liền gạt luôn tay nó ra.

Cô vốn không hề dùng nhiều lực, thằng bé kia lại hét lên như thể cô đang ngược đãi nó vậy.

Mẹ nó đau lòng dỗ dành, lại kêu ầm lên phải đi bệnh viện.

Ba thằng bé muốn đánh người ngay ở đấy: "Đồ đàn bà thối! Sao mày lại dám đánh con tao hả! Mày chán sống rồi có đúng không!"

Mọi người ở đây ai cũng lo lắng cho Ninh Tịch, giáo viên cũng gấp gáp đi gọi bảo vệ tới.

"Mẹ! Con muốn! Con muốn! Con muốn con gấu đấy!" Thằng nhóc kia cứ kêu gào không ngừng, ồn ào khiến mọi người nhức hết cả đầu.

"Nếu không cô đưa con gấu đó cho con tôi, chuyện này coi như xong!" Mụ kia nói như thể mình mới là người chịu thiệt.

Các phụ huynh khác có lòng tốt khuyên Ninh Tịch: "Haiz, thôi bỏ đi, không thì cô cứ đưa con gấu cho bọn họ đi, tranh luận với đám người này cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình..."

Ninh Tịch cảm kích nhìn vị phụ huynh vừa khuyên mình, sau đó cô ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang trừng mắt với cô, bình tĩnh đáp: "Muốn con gấu này, được thôi, đánh một trận đi, thắng thì tôi đưa cho anh."

Ba thằng bé sững người, sau đó cười ầm lên: "Mày nói gì cơ? Đánh nhau? Mày nghĩ cho kĩ đi nhé, chồng mày nhỏ con thế, sợ không chịu nổi một đấm của tao đâu!"

Ninh Tịch đen mặt, Lục Đình Kiêu thuộc kiểu người mặc đồ trông gầy nhưng cởi ra thì múi nào ra múi đó đấy nhé! Ai như hắn trông như tiêm thuốc kích thích, cả người cơ bắp trông phát tởm lên được!

Mẹ đứa bé kia cười nhạo: "Chồng cô cũng đen đủi thật đấy, lấy phải một con đàn bà không có đầu óc như cô, tôi nghĩ cô nên đi nhanh đi thì hơn! Ha ha ha..."

Ninh Tịch nhìn đồng hồ, tỏ ra mất kiên nhẫn: "Đừng nhiều lời nữa, có đánh hay không thì nói!" Không đánh nhanh là Lục Đình Kiêu quay lại đấy!

Ba thằng bé liền nói: "Đánh! Tất nhiên là đánh rồi! Có điều, mày có thể quyết định thay chồng mày được à? Lỡ nó không dám đánh nhau với tao thì sao?"

Ninh Tịch cau mày: "Tôi có nói là để chồng tôi đánh nhau với anh à?"

"Không phải mày nói muốn đánh nhau sao! Đệch! Chơi ông chắc!" Tên đó kích động.

Ninh Tịch để gấu sang một bên, sau đó dắt Tiểu Bảo ngồi xuống chiếc ghế trong góc: "Bảo bối, con nhắm mắt lại, đếm ngược một trăm rồi hãy mở mắt nhé."

Tuy Tiểu Bảo rất lo cho mẹ nhưng nhóc cũng rất tin mẹ nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ninh Tịch hôn một cái lên gương mặt tròn trĩnh của Tiểu Bảo, sau đó quay lại nhìn tên đàn ông to con kia gằn từng chữ: "Tôi nói là... tôi đánh với anh."

"Mày...? Ha ha ha ha ha..." Tên đó như thể nghe thấy câu chuyện nực cười nào đó.

Các phụ huynh và giáo viên ở xung quanh cũng ngẩn ra...

"Cô... cô này có phải điên rồi không?"

"Ai biết! Cô ấy muốn làm gì vậy?"

"Bảo vệ đâu? Sao bảo vệ vẫn chưa tới! Cứ thế này kiểu gì cũng có án mạng đấy!"

...

Ninh Tịch không còn thời gian mà trì hoãn nữa, lập tức khiêu khích: "Không ngại nói với anh, công phu của tôi rất tốt, từ nhỏ tôi đã tập võ rồi! Anh Tôn, chắc không phải là anh sợ tôi nên không dám chứ gì? Nếu không dám đánh, vậy thì lập tức xin lỗi tôi với con trai tôi ngay, sau đó thì cút đi đừng có làm mất thời gian của tôi!"

"Đệch! Tao phải sợ mày á? Đấy, mọi người đều thấy rồi đấy, không phải ông đây ức hiếp phụ nữ, mà là cô ta tự mình tìm chết đấy nhé!" Cơn lửa giận của gã bị đốt bùng lên.

Mọi người vây xem nhìn Ninh Tịch như nhìn một kẻ ngớ ngẩn, lúc đầu còn thấy đồng cảm và lo lắng cho cô, không ngờ đầu óc cô gái này lại không bình thường như vậy...

Gì mà từ nhỏ đã tập võ? Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, yểu điệu của cô, chắc không phải là mấy món võ phòng thân cho nữ đấy chứ?

Tên kia cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, lộ ra cơ bắp đáng sợ, hung tợn nói: "Người không liên quan thì lui lại phía sau, chẳng may làm mấy người bị thương tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!"

Nhất thời, tất cả mọi người đều lùi lại ba bước theo phản xạ.

"Mẹ bé Lục Kình Vũ, cô bình tĩnh lại đã! Không được! Không được đâu! Cô mau quay lại đây đi! Lỡ bị thương thì chúng tôi biết ăn nói thế nào với anh nhà cô! Anh Tôn, anh cũng đừng để bụng nữa! Chúng tôi sẽ tặng con anh một chú gấu khác!"

Cô giáo khuyên can mãi cũng không thấy ai nghe, vừa gọi bảo vệ vừa cấp tốc gọi cho Lục Đình Kiêu.

"Ba ba cố lên! Đánh chết cô ta, đánh chết cô ta đi!" Đứa bé kia ở bên cạnh la hét ồn ào.

"Hây" Ba thằng nhóc gào lên một tiếng, chuẩn bị xuất chiêu.

Tim mọi người thọt hết lên cuống họng...

Ninh Tịch không nhúc nhích, lúc tên đó ra tay, cô lấy bên chân bị thương làm điểm tựa, chân còn lại như một mũi tên văng ra khỏi cung, đá một cái...

Sau đó, một tiếng "rầm" lớn vang lên, mọi người chưa kịp phản ứng lại có chuyện gì, cơ thể vạm vỡ của gã đàn ông kia đã nặng nề đổ xuống đất, sau đó liền nhổ ra một chiếc răng còn dính máu...

Một chiêu đã gục.

Mặt tất cả mọi người: "___"

Khoảnh khắc Ninh Tịch đạp bay ba thằng bé kia, Lục Đình Kiêu cũng đã nhận được điện thoại của cô giáo, anh đang lái xe được nửa liền nhấn ga tăng tốc quay trở lại.

Sau đó, liền thấy bà xã vừa nãy đồng ý sẽ ngoan ngoãn đợi anh giờ đã đạp bay một người đàn ông to lớn...

Ninh Tịch thu chân về, sau đó quay về phía Tiểu Bảo nói với nhóc là có thể mở mắt được rồi.

Thân thủ hiện giờ của Ninh Tịch quả thật rất kém, thậm chí giờ còn thụt lùi đến nỗi không đỡ nổi năm chiêu của Tam sư tỷ. Nhưng, đối phó với cái giá hoa chỉ được cái vẻ bề ngoài thế này vẫn dễ như trở bàn tay.

Cô sớm đã nhìn ra chân của gã này bị phù, cơ bắp cũng chỉ là dạng bị thúc phát triển trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể dùng để dọa người không biết gì thôi.

Chỉ là, các phụ huynh và giáo viên không hề biết, lúc này tất cả mọi người đều đang sững sờ.

"A a a... Cô bé quàng khăn đỏ giỏi quá!"

"Cô gái quàng khăn đỏ đánh bại tên đầu trọc rồi!"

...

Mãi tới khi các bạn nhỏ bên cạnh reo hò lên, mọi người mới từ cơn kinh hãi hoàn hồn lại được.

"Trời... trời đất ơi! Cô gái này lợi hại quá! Không ngờ chỉ một chiêu mà đạp bay được gã kia rồi!"

"Bà không thấy người ta nói là người ta được luyện từ nhỏ à? Tất nhiên là phải lợi hại rồi!"

"Tôi còn tưởng nói chơi ấy chứ! Ai biết lại khoa trương tới vậy!"

"Phụt, tôi còn tưởng cái tên họ Tôn kia giỏi đến đâu! Hóa ra cũng chỉ là cái giá hoa thôi, lại còn bị một người nữ đá cho đo ván!"

"Ha ha ha ha... Phải đấy! Đúng là sướng hết cả người! Tôi thấy sau này chắc hắn không còn mặt mũi mà đến trường nữa đâu!"

...

"Ông xã! Ông xã, anh không sao chứ! Cô dù gì cũng là đàn bà con gái, sao lại đánh chồng tôi thế này hả!" Mẹ đứa bé lại bắt đầu ầm ầm lên.

"Hửm, tôi chỉ là một cô gái yếu ớt thôi, làm gì có sức đến thế! Dù sao cũng chỉ là đùa tí, có cần phải kinh ngạc thế không?" Ninh Tịch tỏ ra vô tội, cố tình học theo ngữ khí của người phụ nữ lúc trước.

"Cô... cô đừng có chạy! Cô lên đồn với tôi ngay! Tôi phải kiện cô! Tôi phải kiện cô cố tình gây thương tích cho người khác!"

"Ờ, vậy tới lúc đó cô tính nói với chú cảnh sát thế nào? Nói một đứa con gái như tôi lại đạp ông chồng cơ bắp đầy mình của cô một cái răng rụng đầy đất à? Cô xem cảnh sát sẽ tin cô hay tin tôi?"

"Cô cô cô..."

Nhìn dáng vẻ uất ức của nhà đó, các cô giáo vẫn không dám tỏ ra quá vui mừng nhưng các phụ huynh khác thì trắng trợn không chút kiêng dè, có rất nhiều người liền vây lấy Ninh Tịch hỏi này hỏi nọ.

"Cô Lục à, cô giỏi thật đấy, rốt cuộc sao cô luyện được vậy? Cô học võ ở Thiếu Lâm tự à?"

"Cô Lục, cô đánh hay lắm! Vừa xong nhìn đến là thích! Loại người này đúng là phải thế mới trị được!"

"Đúng đấy đúng đấy! Có điều vừa xong cô làm chúng tôi sợ quá, sợ toát hết mồ hôi vì cô đây này!"

"Cô Lục, cô lợi hại thế này, chắc chồng cô ở nhà nghe lời cô lắm nhỉ?"

...

Nghe mọi người khen ngợi, Ninh Tịch khá đắc ý, cảm giác như một nữ hiệp vì dân trừ hại.

Cô nói từ sớm rồi mà, một cước thôi cô vẫn có thể đánh cho tên kia răng rơi đầy đất như thường.

Đang đắc ý, cô bỗng phát hiện có gì đó bất thường, sao sống lưng lạnh toát thế này nhỉ...

Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, xuyên qua đoàn người cô nhìn thấy Lục Đình Kiêu mặt đen như đít nồi đang đứng ở trước cửa.

Thôi quả xong rồi!

Nhìn vẻ mặt này!

Tuyệt đối là trông thấy hết cả rồi!

Trong chớp mắt, Ninh Tịch không chút do dự xách váy lên, nước mắt như mưa nhào vào lòng Lục Đình Kiêu: "Ông xã, cuối cùng anh cũng trở lại rồi, người ta sợ quá hu hu hu hu... có kẻ xấu bắt nạt em..."

Tất cả mọi người: "..." Ơ nữ hiệp đâu rồi?

Lục Đình Kiêu nhìn cô gái đáng thương đang cọ cọ trong lòng anh, thật không biết nên nói gì nữa: "Em..."

"Em sai rồi em sai rồi! Nhưng đúng là em rất ngoan ngoãn đợi anh, em cũng cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, tại họ cứ gây chuyện với em ấy, không tin anh hỏi Tiểu Bảo mà xem..."

Mọi người: "..." Sao bảo ông xã nghe lời lắm cơ mà... cảnh gì thế này...

Tiểu Bảo lập tức gật đầu, làm chứng cho mẹ.

Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn Tiểu Bảo, rõ ràng đã đồng ý sẽ để ý tới Ninh Tịch thế mà giờ lại hoàn toàn đứng về phía cô. Tóm lại có thể thấy rõ được một điều, anh không thể dựa dẫm gì đượcvào thằng con này nữa rồi...

Lúc chuẩn bị lên xe đi về, nhìn con gấu to đùng kia, Ninh Tịch sững người.

"Ờ... lúc giáo viên trong trường dùng con gấu này làm giải thưởng, không nghĩ tới việc chúng ta sẽ cầm nó về kiểu gì à?"

Nhìn cái size này, chắc chắn không nhét được vào xe rồi, cốp xe cũng không để vừa...

Cuối cùng vẫn chỉ có Lục Đình Kiêu nghĩ ra cách: "Buộc lên nóc xe vậy."

Thế là một nhà ba người lái xe về cùng một chú gấu nấp trên nóc xe, trông phong cách vô cùng...

Trên xe.

"Sau này không được kích động như vậy nữa, chuyện này nên để đàn ông giải quyết, biết chưa?" Lục Đình Kiêu khuyên bảo hết nước hết cái.

Nói nhẹ thì sợ cô nghe tai này ra tai kia, nói nặng thì chính mình lại không nỡ, cảm giác đúng là còn mệt hơn cả dạy con.

"Em biết anh nhất định có cách giải quyết, nhưng là... em nghĩ tới nghĩ lui vẫn sợ Tiểu Bảo nhà mình sẽ bị bắt nạt ở trường nên đành diệt hết một lần. Dù gì chúng ta đâu thể kè kè mãi bên Tiểu Bảo được, thế nên lần này một cước của em coi như là giết gà dọa khỉ đi! Hơn nữa còn là trừ hại cho mọi người nữa! Tốt biết bao!" Ninh Tịch càng nói càng thấy mình đánh tên kia là quá đúng.

Lục Đình Kiêu đang lái xe, nhìn cô trong gương chiếu hậu: "Không phải là vì em muốn đánh nhau cho đã à?"

"Sao lại thế được!" Ninh Tịch lắc đầu thật mạnh, nhưng rõ ràng là có chút chột dạ...

Mấy ngày nay vì chân bị thương nên cô quả thật có hơi bị kìm nén quá mức, tự dưng có cơ hội giải tỏa tốt thế, sao mà kiềm chế được!

Thấy Tiểu Bảo cứ nhìn mãi ra ngoài, Ninh Tịch buồn cười an ủi: "Con yên tâm, buộc chặt lắm, không rơi xuống được đâu!"

Vì Tiểu Bảo không nỡ cởi đồ trên người mình ra, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu cũng không thay đồ, dung túng cho nhóc con vui hơn một chút.

Thế nên, Ninh Tịch nhìn sói xám đang chuyên chú lái xe phía trước, mấy lần không nhịn được bật cười.

"Phải rồi Lục Đình Kiêu, mình có nên dạy Tiểu Bảo chút quyền cước không? Dù sao chúng ta đâu thể lúc nào cũng ở bên thằng bé được!" Ninh Tịch đắn đo một hồi rồi mới nói ra suy nghĩ của mình.

Về chuyện này, Lục Đình Kiêu sớm đã nghĩ tới rồi, chỉ là khi ấy anh nghĩ rất nhiều nhưng đều không thực hiện được, tất cả là tại vì Tiểu Bảo không chịu phối hợp.

Lục Đình Kiêu: "Em dạy à?"

Ninh Tịch vội lắc đầu: "Sao em dạy được! Nhiều nhất em cũng chỉ có thể dạy được Tiểu Bảo mấy thứ để rèn luyện thân thể như Ngũ Cầm Hí thôi, những cái khác em toàn học nửa mùa, nếu Tiểu Bảo muốn học, vậy phải học cho tử tế. Để em dạy chắc dạy hư thằng bé quá, thế nên nhất định phải tìm một sư phụ tốt mới được! Chỉ là... Nhất thời em vẫn chưa chọn được ra người thích hợp thôi!"

Lục Đình Kiêu hơi suy ngẫm một chút, sau đó nói ra một cái tên: "Đường Lãng."

Nghe thấy cái tên này Ninh Tịch suýt bị sặc cả nước bọt: "Đường... Đường Lãng?"

Khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, suýt nữa cô quên hỏi một chuyện quan trọng, Nhị sư huynh rốt cuộc vì sao lại ở bên Lục Đình Kiêu...

Nếu Đường Lãng đã là người của anh rồi, vậy Lục Đình Kiêu có phải đã biết được... một số chuyện về cô rồi không?

"Ừm."

"Giờ huynh ấy vẫn đang ở cạnh anh làm việc à? Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi... Rốt cuộc anh làm thế nào mà lôi huynh ấy về được vậy... đúng là quá thần kì..."

Tới giờ nghĩ lại cô vẫn thấy kinh ngạc, không ngờ mình với Nhị sư huynh lại gặp lại nhau trong tình huống đó.

"Những chuyện này tới lúc đó em có thể hỏi cậu ta, trước mắt cậu ta vẫn đang làm việc cho tập đoàn Lục thị."

Ninh Tịch nhất thời kinh ngạc: "Gì cơ? Huynh ấy vào tập đoàn Lục thị rồi á? Vậy huynh ấy, huynh ấy... huynh ấy làm chức vụ gì?"

"Trình Phong đã sắp xếp cho cậu ta rồi, chắc là ở bộ phận bảo an."

"Thật khó mà tưởng tượng được..." - dáng vẻ của một kẻ thích lang thang đây đó như Nhị sư huynh khi phải làm bảo vệ giờ hành chính từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều...

Có điều, mời sư phụ cho Tiểu Bảo không phải là chuyện nhỏ, còn phải suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định được.

Nếu giờ Nhị sư huynh ở Đế Đô, vậy cũng tiện, tới lúc đó hẹn ra nói chuyện là được.

Ngoài chuyện của Tiểu Bảo, cô còn rất nhiều chuyện cần hỏi...

Tới Châu Giang Đế Cảnh.

Ba người xuống xe, Ninh Tịch bỗng thấy một dáng người quen thuộc đang đi vào tòa nhà, cô vội gọi: "Này, Lục Cảnh Lễ!"

Phía trước Lục Cảnh Lễ đang lắc lắc chùm chìa khóa xe vừa đi vừa hát tiến vào tòa nhà, thấy có người gọi liền dừng bước, quay người lại...

Sau đó, chìa khóa trên tay rơi "bẹp" một cái xuống đất, anh lập tức bịt mắt lại: "Đờ mờ tôi thấy gì thế này! Mù mắt chó của ông rồi!"

Anh thấy một cô bé quàng khăn đỏ vừa đáng yêu vừa loli đang vẫy tay với mình, bên cạnh cô bé quàng khăn đỏ là hai chú sói xám nhỏ và lớn...

Cô bé quàng khăn đỏ là Tiểu Tịch Tịch, sói xám nhỏ là Tiểu Bảo, sói xám lớn là... anh ruột của anh!

Trên nóc xe của ba người còn đang buộc một con gấu bông cực bự nữa...

Cảnh tượng thần kì gì thế này, đúng là không thể dùng từ ngữ để hình dung được!

"Các người bị điên hả?" Lục Cảnh Lễ vẫn không thể tin vào mắt mình được, đặc biệt khi thấy ông anh mặc một bộ đồ lông mềm mượt, trên đầu là hai cái tai dài, sau mông còn có một chiếc đuôi nữa.

Ninh Tịch tháo chiếc khăn đỏ trên đầu xuống, lườm một phát: "Kinh ngạc cái gì, trường Tiểu Bảo tổ chức hóa trang thôi mà?"

"Hả...? Hóa trang... là cái hoạt động gia đình mà anh nói đấy hả? Kể cả là hóa trang đi chăng nữa, anh cũng có cần ăn mặc khoa trương đến vậy không hả? Chỉ cần dùng chút giấy vẽ dán thành râu không phải được rồi à?"

Ninh Tịch khinh bỉ: "Anh thì hiểu cái gì! Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo tham gia hoạt động, sao có thể tùy tiện thế được?"

Lục Cảnh Lễ giật giật khóe miệng nhìn anh mình: "Thôi coi như em phục anh rồi, cái này mà anh cũng mặc được? Lỡ ngày nào cô ấy lên cơn điên bảo anh mặc đồ nữ thì sao?"

Mắt Ninh Tịch bỗng sáng lên, ừ hứ! Đại ma vương mặc đồ nữ? Thật đúng là có chút mong chờ đây!

"Thế con gấu kia là thế méo nào hả?"

Ninh Tịch đắc ý vỗ đầu gấu bông: "Chúng tôi giành được giải thưởng được yêu thích nhất đấy, đây là phần thưởng! Ngầu không?"

Lục Cảnh Lễ lệ rơi đầy mặt: "Các người lại show ân ái... càng ngày càng tàn ác vô nhân đạo! Tha cho tôi đi có được không?"

"Ai show đâu! Rõ ràng tự anh vác xác tới cửa đấy chứ? Anh tới đây làm gì? Tìm tôi à?" Ninh Tịch hỏi.

Lục Cảnh Lễ đưa văn kiện cho Lục Đình Kiêu nói: "Tôi tìm anh tôi, có tư kiệu cần anh ấy kí gấp, biết anh ấy chắc chắn ở chỗ cô, nhưng ban nãy điện thoại của ảnh cứ bận mãi nên tôi tới thẳng đây luôn."

Điện thoại bận suốt?

Không phải hỏi... chắc chắn vì trước đó cô giáo điên cuồng gọi cho anh bảo anh tới cứu viện rồi...

Lục Đình Kiêu chìa tay ra, ra hiệu Lục Cảnh Lễ đưa bút cho anh.

Lục Cảnh Lễ nhìn bàn tay lông mềm mượt, lại nhìn lên hai cái tai trên đầu Lục Đình Kiêu sau đó là cái đuôi sau mông, bỗng gào lên một tiếng, sau đó nhào tới ôm chầm lấy Lục Đình Kiêu: "Quào! Anh ơi anh đáng yêu quá! Mẹ nó! Ông anh tôi sao lại dễ thương thế này! Chuyện này không khoa học!"

Lục Đình Kiêu đen mặt: "..."

Vốn định về thay quần áo ra ngay, ai ngờ lại đụng trúng Lục Cảnh Lễ thế này...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx