sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 741 - 742 - 743 - 744 - 745

Lục Đình Kiêu: "Bao lâu?"

Ninh Tịch suy nghĩ một chút: "Mười... không năm phút! Rất nhanh rất nhanh thôi!"

Nói xong còn sợ Lâm Chi Chi chờ lâu liền vội vàng đứng dậy, kết quả tại bồn tắm quá trơn mà cô trượt chân ngã vào lòng Lục Đình Kiêu.

"Au ui! Lục Đình Kiêu, trên người anh có cái gì cứng thế!"

Lục Đình Kiêu bị cô đè đến phát ra một tiếng kêu đau, ngay sau đó lập tức đè lại cái tay đang sờ tới sờ lui của cô lại, nghiên răng nói: "Em nói đi?"

"Nó nó... chắc không phải là... nãy giờ anh đều trong cái trạng thái này đấy à?"

Đôi mắt Lục Đình Kiêu giống như dung nham của núi lửa trong ngày tận thế nhìn chằm chằm vào cô.

Câu trả lời đã rất rõ ràng.

"Anh không giống như thế", "Anh là đặc biệt", "Đợi em quay lại rồi sẽ giúp anh."...

Hiển nhiên là cô nhóc này còn chưa ý thức được, những gì mình tùy tiện nói ra có tác động tới anh như thế nào.

Những lời này đối với anh mà nói thì khác nào thuốc kích dục nặng đô đâu?

Cho nên không khó để tưởng tượng được, lúc cô ở bên ngoài trò chuyện vui vẻ với Lâm Chi Chi thì anh ở trong này đã phải vật lộn trong dầu sôi lửa bỏng thế nào.

Ninh Tịch tỏ vẻ tự biết làm bậy rồi, sau đó trước khi Đại ma vương nổi điên thì nhanh chóng trốn khỏi bồn tắm, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói: "Anh ngoan đi, ngoan đi, chờ em nha~!"

Ba chữ cuối là cô nhìn "Tiểu Tiểu Kiêu" ở ba tấc dưới rốn của anh mà nói...

Sau khi trở lại phòng khách.

Ninh Tịch nói thẳng với Lâm Chi Chi: "Chị Chi Chi, chuyện này là do em cân nhắc không chu toàn, lúc ấy em quá thích kịch bản này nên mới cố sức tranh thủ. Tất nhiên là em cũng chuẩn bị sẵn mọi tinh thần cho mọi tình huống rồi. Nếu chuyện đã thành thế này thì em chọn kịch bản khác là được rồi, chuyện này cũng không có gì đâu."

Giới giải trí vốn là như vậy, nào có chuyện mọi sự đều thuận buồm xuôi gió chứ. Ninh Tịch rất nhanh xốc lại tinh thần.

Lâm Chi Chi thấy tâm tình của cô không tệ cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cũng không cần vội như vậy, em vừa mới tuyên truyền phim xong cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi đã. Trước khi nhận phim mới chị sẽ sắp xếp cho em vài cuộc phỏng vấn, đây là tài liệu liên quan, em xem mình thấy hứng thú với cái nào."

"Dạ, cám ơn chị Chi Chi~!

Nói xong, đang chuẩn bị đưa Lâm Chi Chi đi thì Lâm Chi Chi lại đột nhiên đứng lên nói: "Ninh Tịch, cho chị mượn phòng vệ sinh một chút."

Ninh Tịch kinh hãi: "Không được!"

"Sao thế?" Lâm Chi Chi khó hiểu.

Đầu óc Ninh Tịch chuyển vài vòng, vội vàng nói: "Em mới phát hiện bồn cầu bị tắc!"

"Thế chị xuống lầu dùng phòng vệ sinh công cộng vậy!"

"Dạ! Dạ!"

...

Cuối cùng cũng đưa được Lâm Chi Chi đi, Ninh Tịch mệt lả.

Haiz, quả nhiên thất hứa thì phải trả giá thật lớn!

Có yêu thôi mà xém thì mất mạng!

Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, vẫn còn có một Đại ma vương đang gào khóc đòi ăn vạ kia kìa!

"Em về rồi đây~~!" Ninh Tịch vội vàng nhảy vào phòng vệ sinh, kéo rèm ra: "Boss đại nhân mau ra đây! Chị Chi Chi đã đi rồi!"

Nói xong gãi đầu một cái, trầm ngâm nói: "Ờ... hay là anh muốn... ở đây luôn?"

Câu trả lời của Lục Đình Kiêu là duỗi cánh tay ra kéo cô vào bồn tắm rồi nhấn cô vào vòng ngực mình, giọng nói cực kì khàn đục: "Ở đây."

"À à... được..."

Ninh Tịch vừa mới nói "được" nhưng lúc sắp bắt đầu lại có chút mất bình tĩnh, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào: "Ờm... cái đó... Boss đại nhân... có thể đợi em một lúc nữa không?"

Lục Đình Kiêu: "..."

Ninh Tịch nhìn ánh mắt sắp phun ra lửa của Lục Đình Kiêu thì ho nhẹ một cái: "Em chỉ muốn đi tìm ít tài liệu... học xem phải làm thế nào thôi..."

Ôi! Mất mặt quá! Vừa mới mạnh mồm nói phải giúp anh ấy mà bây giờ còn chưa đánh đã lui binh rồi!

Nhưng mà, lúc này đầu óc cô đang trống rỗng, cần sạc điện mà!

Đột nhiên "cạch" một tiếng, dường như là tiếng khóa kim loại của thắt lưng được mở ra, trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp này âm thanh đó như một loại thuốc kích thích vậy, trong nháy mắt không khí trở nên vô cùng nóng bỏng.

Lục Đình Kiêu làm sao có thể để cô rời đi vào lúc này, trực tiếp nắm lấy tay của cô đè ở nơi sắp nổ tung của mình, mồ hôi thấm ướt vầng trán rơi xuống mu bàn tay trắng mịn nõn nà của cô giống như dầu sôi, đốt cháy cả da thịt cô. Giọng Lục Đình Kiêu khản đặc: "Không cần tìm, anh dạy em, như thế này..."

Khi lòng bàn tay lần đầu tiên chạm vào nơi đó của đàn ông một cách trần trụi như thế, Ninh Tịch có cảm giác tay của mình sắp bốc cháy đến nơi rồi.

Lúc trước còn mạnh mồm nói cái gì mà thề phải giúp anh, cuối cùng thì cả người cô cứng ngắc như tượng đá, hoàn toàn là do anh nắm tay cô chuyển động...

Một lúc lâu sau... một lúc lâu sau...

Lục Đình Kiêu cầm khăn lông nóng cẩn thận lau tay cho cô: "Có ổn không?"

Ninh Tịch đau khổ: "Tê quá~ tay em sắp hỏng rồi!"

Hu hu hu... thảm thiết quá, chân vốn đã hỏng giờ tay cũng sắp hỏng luôn...

Haizz, ai bảo cô chán sống nên mới nói giúp Đại ma vương một tay chứ!

Kết quả lại tự đánh giá thấp năng lực của Đại ma vương rồi.

Quá ngây thơ!

Đột nhiên cô không dám tưởng tượng đến cái ngày dùng "súng thật đạn thật" ra trận...

"Xin lỗi." Lục Đình Kiêu hôn lên xoáy tóc của cô.

Lúc này Lục Đình Kiêu giống như một dã thú trở nên lười biếng sau khi ăn no, vẻ lạnh lùng hời hợt mọi khi cũng dính chút tình sắc. Hơi thở trở nên hấp dẫn gấp mười lần so với bình thường, điều này khiến cho Ninh Tịch sửng sốt một chút..

Mẹ kiếp! Sắc đẹp của Đại ma vương đúng là nghịch thiên! Thế mà còn có thể thăng cấp!

Quả nhiên là chết dưới hoa mẫu đơn thì thành quỷ cũng phong lưu...

Sợ trong bồn tắm bị lạnh, Lục Đình Kiêu ôm Ninh Tịch đặt lên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô nói: "Lâm Chi Chi tìm em làm gì?"

Vừa nhắc tới cái này, vẻ mặt của Ninh Tịch ảm đạm đi mấy phần: "Cũng không có gì, đối với em mà nói thì là tin xấu, còn với anh có khi lại là tin tốt. Anh nhớ cái kịch bản em xin mãi mới được anh cho phép không?"

"Nhớ."

"Chính nó đó, em trượt rồi! Chẳng phải anh vẫn không muốn cho em diễn bộ phim đó sao?"

Lục Đình Kiêu hơi gật đầu: "Ừ."

Đúng là tin tức tốt.

Bộ phim kia có quá nhiều cảnh quay nguy hiểm, mặc dù nhiều cảnh có thể dùng thế thân nhưng lấy cá tính của Ninh Tịch thì chắc chắn sẽ tự thân vận động thôi.

Ninh Tịch ai oán nhìn anh một cái.

Haiz, cô cảm thấy Đại ma vương nhất định là có ma lực.

Ninh Tịch nhớ rõ lúc ấy Lục Đình Kiêu đã nói với cô: "Bây giờ mới qua được cửa của tôi thôi nhưng nếu như em thử vai thất bại, tôi sẽ không cho em đi cửa sau đâu, biết chưa?"

Bây giờ thì thảm hơn rồi, ngay cả thử vai cũng không đi được.

Nhìn khuôn mặt thất vọng của Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu xoa đầu cô, ánh mắt hơi thay đổi: "Sẽ có cái tốt hơn thôi."

Ninh Tịch chỉ coi là anh thuận miệng an ủi mình mà thôi, thở dài một hơi, cô vẫn có chút tiếc nuối khi để vuột mất một kịch bản ưng ý.

Thật ra thì dẫu cho cô có cơ hội thử vai thì lấy cái chân thương tật này mà thử ngay cảnh hành động thì...

Đại khái là không có duyên đi!

Thấy tâm trạng của cô không tốt, Lục Đình Kiêu dịu dàng nói: "Mai đưa em ra ngoài chơi."

Ninh Tịch vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên: "Thật á? Chơi đua xe à? Hay cưỡi ngựa, trượt tuyết, nhảy dù, fly-board1 hay là đua xe xạ kích?"

1 Người chơi sẽ đứng lơ lửng trên mặt nước nhờ một thiết bị hút nước biển lên và xả ra với một áp suất cực cao tạo thành một lực phản giúp người chơi có thể đứng trên mặt biển với độ cao từ 6-9m. Giá cho 15' nhào lộn với thiết bị này ở biển Nha Trang là 1,2 triệu đồng.

Lục Đình Kiêu lẳng lặng liếc cô một cái: "Ngắm cảnh."

Ninh Tịch: "..."

Ngắm phong cảnh... ngắm phong cảnh... vẻ mặt Ninh Tịch tỏ vẻ thà chết còn hơn...

"Được rồi được rồi, chỉ cần ở cùng với Boss đại nhân thì có là xem tivi em cũng thích~", Ninh Tịch lập tức giở giọng lấy lòng, nếu không thì ngay cả cơ hội ra cửa ngắm phong cảnh cũng không có.

"Ngoan, nghỉ sớm đi, sáng mai anh tới đón em."

"Ưm~ ngủ ngon ~"

Trên đường về.

Lục Đình Kiêu đang lái xe, được nửa đường thì di động đột nhiên vang lên, là Mặc Lăng Thiên "Alo."

Di động truyền tới một giọng nói kích động: "Lục Đình Kiêu, mấy anh đây làm một cuộc gặp mặt của hội độc thân, đều người quen cả, mai chú có tới không?"

Lục Đình Kiêu không cần suy nghĩ đã trả lời: "Không đi."

"Tử Dao về nước rồi đấy, coi như là đón gió tẩy trần cho cô ấy đi, chắc cậu không đến nỗi không nể mặt mũi chứ?" Mặc Lăng Thiên hết nói nổi.

Lục Đình Kiêu: "Ngày khác."

Tuần lễ này là thời khắc mấu chốt, không thể làm bất cứ chuyện vô vị lãng phí thời gian.

Mạc Lăng Thiên không cam lòng, tiếp tục cố gắng khuyên nhủ: "Lần này có rất nhiều cô em xinh đẹp đó nha! Người như cái cô Tịch gì gì đó cũng có! Người đẹp hơn cô ấy cũng có! Chú không cần phải treo cổ trên một cái cây như thế chứ? Theo được thì theo, không theo được thì thôi! Cần gì phải cố chấp như vậy?"

Lục Đình Kiêu: "Không đi."

Mạc Lăng Thiên nổi giận: "Mẹ kiếp! Không tới thật à? Tôi đã nói với bọn họ là chú tới rồi! Cả ngày lẫn đêm chú cứ ru rú trong nhà làm cái gì vậy? Đừng nói là bận công việc, tôi thừa biết công ty của chú gần đây không có việc gì!"

Mạc Lăng Thiên gào thét xong, Lục Đình Kiêu mới không nhanh không chậm nói một câu: "Tôi không phù hợp chủ đề của mấy cậu."

"Ý gì? Cái gì không hợp chủ đề?" Mạc Lăng Thiên ngẩn người hỏi.

Lục Đình Kiêu: "Tôi không phải độc thân."

Mạc Lăng Thiên: "..."

Di động bên kia im lặng mấy giây, sau đó truyền tới tiếng gào rú kinh thiên động địa: "Khốn khiếp! Lục Đình Kiêu, chú không nói một câu mà cứ thế thoát kiếp FA một mình à! Còn có tình người hay không! Tên phản đồ này!"

Giọng của Mặc Lăng Thiên như thể hận không thể bóp chết cái tên đang nói chuyện với mình!

Từ lúc nghe tiếng Lục Đình Kiêu thích cái cô nào đó đến giờ cũng chỉ có mấy tháng thôi. Lúc ấy Lăng Thiên còn cảm thấy thế giới này thật huyền ảo. Nhưng không ngờ tới, đây còn chưa phải là điều kinh hãi nhất... chính miệng Lục Đình Kiêu thừa nhận cậu ta có bạn gái!

Vạn năm độc thân Lục Đình Kiêu mà lại có bạn gái!

Anh đã không hiểu nổi cái thế giới này nữa rồi.

Mạc Lăng Thiên vô cùng bực tức nói: "Không được! Chú phải tới! Còn phải mang cô ấy tới cùng nữa! Cũng phải giới thiệu cho bạn bè quen một chút chứ ~ tóm lại tuyệt đối không thể để tôi là người duy nhất bị tổn thương được!"

Hiển nhiên cái câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Lục Đình Kiêu: "Ngày mai không rảnh."

Mạc Lăng Thiên: "Đừng có mà lấy cớ! Không rảnh thì chú làm cái gì?"

Lục Đình Kiêu: "Hẹn hò."

Mạc Lăng Thiên: "..."

Buổi sáng ngày hôm sau.

Lục Đình Kiêu giữ lời chạy qua đón Ninh Tịch.

Khi anh trông thấy bộ dạng cô đứng ở cửa, khuôn mặt liệt của ai đó có thêm mấy vết nứt.

Lúc bình thường Ninh Tịch đều thích mặc những bộ đồ tương đối năng động và thoải mái, thậm chí nhiều lúc mặc cả đồ nam.

Nhưng, hôm nay cô mặc một chiếc váy lông xù màu hồng phấn, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng lông màu trắng, đên đầu cũng đội một cái mũ lông ấm áp có một quả bông cực to. Mái tóc xoăn thường ngày hôm nay được là thẳng, tóc mái cũng được uốn cụp vào, trên đầu còn mang cái kẹp màu hồng phấn do Tiểu Bảo tặng, chân đi một đôi ủng bông màu trắng có tai thỏ...

Tóm lại là từ đầu đến chân trông chả khác gì một con thỏ trắng ngoan đến không thể ngoan hơn nữa!

"Em..." Bởi vì hình tượng này có sự tương phản quá lớn với tính cách thật của cô, Lục Đình Kiêu có chút khó hình dung.

Ninh Tịch nhảy qua khoác tay Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, em có đáng yêu không? Có phải vừa ngoan vừa dễ thương không?"

Lục Đình Kiêu ho nhẹ một tiếng: "Đáng yêu, nghĩ sao mà lại mặc thế này?"

"Ô, bởi vì đây coi như là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò mà, nên phải ăn mặc sao cho long trọng một chút!"

Lục Đình Kiêu: "..." Quả thật là đủ long trọng...

Sau khi xuống lầu.

Trình Phong xuống xe mở cửa, khi thấy "Tiểu Bạch Thỏ'" bên cạnh Lục Đình Kiêu thì suýt chút nữa hộc máu chết tại chỗ!

Hự cái gì thế này! Hôm nay bà chủ uống nhầm thuốc à?

Nhìn trông đáng yêu chết đi được! Vừa đáng yêu lại ỏn ẻn như thiếu nữ! Đến cả một cái móng tay cũng chẳng liên quan tới tính cách thường ngày của bà chủ luôn!

Người không biết gì thì nhất định sẽ bị cái vẻ dễ thương này hại chết, nhưng người quen cô thì nhất định sẽ bị sét đánh chết!

Trình Phong vuốt mồ hôi, ổn định tinh thần rồi mới lái xe đến sân bay tư nhân của Lục gia.

Ninh Tịch nhìn trực thăng trước mắt: "Cần ngồi trực thăng cơ à? Chúng ta đi đâu đây?"

"Rất nhanh là sẽ đến thôi." Lục Đình Kiêu đỡ cô lên trực thăng.

Quả nhiên không tới hai mươi phút thì trực thăng đã đáp xuống một bãi cỏ trống trải.

Vừa mới chạm chân xuống đất đã có xe tham quan tới đón.

Xe tham quan vô cùng thoải mái sang trọng, phong cảnh dọc đường cũng vô cùng xinh đẹp, khiến tâm trạng người ta được thả lỏng rất nhiều.

Không chỉ có như vậy, dọc đường này Ninh Tịch còn thấy được cả sân golf, trường đua ngựa, suối nước nóng, sân bắn, thậm chí có cả sân trượt tuyết...

Ngao! Thật nhiều trò chơi mà cô thích nhA! Nước miếng sắp rớt ra rồi!

Lục Đình Kiêu thấy đầu của cô sắp chui luôn ra ngoài thì đưa tay ra, ấn đầu cô vào bả vai của mình.

Ninh Tịch nắm tay áo của anh, nước mắt ngắn nước mắt dài nói: "Boss đại nhân, nơi này có nhiều cái chơi quá, thật là nhiều, chúng ta chỉ ngắm cảnh thật sao?"

Lục Đình Kiêu: "Ừ."

Ninh Tịch: "... Lục Đình Kiêu, anh nghe thấy không?"

Lục Đình Kiêu: "Cái gì?"

Ninh Tịch: "Nghe tiếng trái tim em đang vỡ nát."

Lục Đình Kiêu: "..."

Nhìn cô bé héo rũ trong lòng mình như quả cà héo, Lục Đình Kiêu thở dài một tiếng nói với lái xe: "Đi trường đua ngựa."

Ninh Tịch: "! " Yeah! Cưỡi ngựa cưỡi ngựa cưỡi ngựa! Cô thích cưỡi ngựa!

Xuống khỏi xe thăm quan, Ninh Tịch nhìn về phía chuồng ngựa cách đấy không xa, hưng phấn sôi máu.

Cô muốn chọn con ngựa điên cuồng nhất cái chuồng ngựa này!

Cách đó không xa có một đám người vừa nhìn đã biết thân phận không bình thường, bọn họ đang chọn ngựa dưới sự chiêu đãi ân cần của quản lí trại ngựa.

Lúc này một người đàn ông đẹp trai trong đám đó tựa như đang nhìn thấy quỷ nhìn chằm chằm vào bọn họ: "Đệch! Lục Đình Kiêu!"

Thấy người đàn ông với đám người kia, sắc mặt Lục Đình Kiêu tựa hồ có chút không biết nên nói thế nào.

Không ngờ cái hội độc thân của Mạc Lăng Thiên lại tụ họp ở chỗ này...

"Cái gì? Mạc Lăng Thiên, cậu vừa nói ai?"

"Lục Đình Kiêu? Đâu, ở đâu? Chẳng phải cậu ta bảo hôm nay không đến sao?"

"Ơ! Hình như là Lục Đình Kiêu thật!"

Sau đó, bọn họ lập tức thấy Lục Đình Kiêu mặc vest lạnh lùng đứng cạnh một cô gái mặc đồ lông xù từ đầu đến chân, cực đáng yêu.

Kia... là cái quỷ gì vậy...

Chuyện gì đây? Hình như bọn họ trông thấy một cô gái đáng yêu như Tiểu Bạch Thỏ thân mật khoác tay Lục Đình Kiêu!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều trố mắt nhìn nhau!

Đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chăm như vậy Ninh Tịch cũng ngốc luôn, chớp mắt một cái liền lùi về trong ngực Đại ma vương cọ cọ.

Lục Đình Kiêu bình tĩnh xoa xoa đầu cô trấn an.

Phía đối diện, khóe miệng Mạc Lăng Thiên giật giật, anh quét mắt nhìn mấy người bạn bên cạnh sau đó sâu xa nói: "Chẳng phải mấy người hỏi tôi tại sao hôm nay Lục Đình Kiêu không đến sao? Đấy, thấy chưa, đây chính là lí do đấy. Tên khốn này đã phản bội tổ chức, cậu ta có bạn gái rồi!"

"Cái gì! Mạc Lăng Thiên, cậu nói cái gì? Lục Đình Kiêu có bạn gái?"

"Làm sao có thể?!"

"Chắc không phải em gái của Lục Đình Kiêu đấy chứ?"

"Em gái cái gì mà em gái, tôi không nhớ là anh họ của tôi có một cô em gái như vậy!"

Lúc này một cô gái vội vàng chạy tới bên cạnh Lục Đình Kiêu, cảnh giác nhìn Ninh Tịch: "Anh họ, ai đây?"

"Chị dâu tương lai của em." Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về phía Ninh Tịch giới thiệu: "Em họ anh, Lục Hân Nghiên."

"Xin chào~!" Ninh Tịch chào một tiếng.

Đối phương tựa như không quá chào đón cô nên cô cũng chẳng cần phải nhiệt tình làm gì.

Nhưng, Lục Hân Nghiên lại sợ đến ngây người: "Chị... chị dâu tương lai? Anh họ, cô ta là bạn gái anh thật sao?"

Sao anh họ lại tìm loại hình Tiểu Bạch Thỏ nhu nhược gió thổi một cái là ngã như này để làm bạn gái? Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được với gu thẩm mỹ của Lục Đình Kiêu lại thích kiểu con gái này!

Một người phụ nữ khác đi tới từ sau lưng Lục Hân Nghiên.

Cô gái này mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, bên hông còn cài một cái roi, chân đi giày cưỡi ngựa, trong tay còn dắt theo một con ngựa khỏe mạnh màu đen, nhìn qua dáng vẻ vô cùng hiên ngang.

Cô ta đứng trước mặt Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch, ánh mắt lướt qua Ninh Tịch rồi dừng lại trên người Lục Đình Kiêu: "Đình Kiêu, lâu rồi không gặp."

Ninh Tịch nhìn nhìn cô gái này, hai mắt híp lại, giác quan thứ sáu của phụ nữ bắt đầu hoạt động.

Cô gái này có vấn đề!

Vẻ mặt Lục Đình Kiêu vẫn chẳng thay đổi, giọng điệu cũng bình tĩnh không gợn sóng: "Chào mừng về nước."

Cô ta nhìn Ninh Tịch, ánh mắt mang theo chút áp bức:"Không giới thiệu chút sao?"

"Bạn gái tôi, Ninh Tịch." Lục Đình Kiêu nói xong lại giới thiệu cho Ninh Tịch: "Quan Tử Dao."

Chỉ có tên mà không có thêm bất cứ chức danh gì kèm theo.

Ninh Tịch tỏ vẻ ngây thơ vô tội, chớp chớp mắt nhìn về Quan Tử Dao sau đó cũng chỉ đơn giản chào hỏi: "Xin chào!"

Dù sao cô cũng đang núp trong ngực Lục Đình Kiêu, chả cần nói gì nhiều cứ vui vẻ thanh nhàn là được.

Đổi cách trang điểm thì tính cách cũng rất chuyên nghiệp lập tức biến thành một Tiểu Bạch Thỏ ngoan ngoãn.

Nhìn bộ dáng khôn khéo của cô, cho dù biết rõ đây chỉ là giả vờ thôi nhưng trái tim của Lục Đình Kiêu vẫn mềm nhũn, ánh mắt cũng cực kỳ dịu dàng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx