sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 776 - 777 - 778 - 779 - 780

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ hắt vào phòng, dưới ánh nắng làn da của cô gái nhỏ trở nên vô cùng mịn màng, dường như có thể nhìn thấy lông tơ mềm mại đáng yêu.

Lục Đình Kiêu ngồi dựa vào đầu giường, ngón tay khẽ mơn man gương mặt của cô gái nhỏ.

Trước đây trong lòng anh vẫn luôn lo sợ căng thẳng, mãi cho đến giờ phút này cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc ở DiBu cho đến bây giờ đã qua một tuần, cuối cùng anh mới dám chắc rằng cô gái đang ở trước mặt anh đã thực sự ở bên cạnh anh.

Đồng hồ sinh học của Ninh Tịch luôn rất chính xác, đúng giờ là tỉnh dậy. Cô vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt đẹp trai ngời ngời bên cạnh, tâm trạng thoáng cái liền tốt, lập tức cọ cọ gương mặt vào tay anh, sau đó liền ôm chầm lấy anh như con Koala, giọng nói khàn khàn ngái ngủ: "Òa, Boss đại nhân, anh dậy rồi à? Buổi sáng tốt lành~"

"Chào buổi sáng."

Trong chăn ấm thực sự là rất thoải mái nên Ninh Tịch lại ngủ nướng thêm một lát nữa.

Một lúc sau, cô đột nhiên mở mắt ra: "Nói mới nhớ... anh lại để Tiểu Bảo ở nhà một mình rồi, như thế không tốt lắm đâu, Tiểu Bảo sẽ không tức giận chứ?"

Lục Đình Kiêu: "Không đâu, anh đi làm việc nghiêm chỉnh mà."

Ninh Tịch: "Chuyện nghiêm chỉnh...?"

Lục Đình Kiêu: "Vẫn còn một nửa "mẹ" nữa cần thu phục."

Ninh Tịch: "Hả..."

Bình thường anh vẫn lừa Tiểu Bảo thế à?

...

Mấy ngày hôm nay, trừ những lúc theo đoàn làm phim đi quảng bá phim thì Ninh Tịch đều bận rộn chuẩn bị cho tuần lễ thời trang xuân hạ sắp bắt đầu. Danh tiếng cùng với thị trường có mở ra cho bọn họ hay không, tất cả đều phụ thuộc vào tuần lễ thời trang này.

Cuối cùng sau ba hôm liên tục tặng hoa hồng trắng, kế hoạch cưa đổ Dương Thi Nhu đã đến ngày quan trọng nhất.

Tối đến.

Dương Thi Nhu mang theo tâm trạng thấp thỏm và kích động đến nhà hàng làm việc.

Ngày đầu tiên sau khoảnh khắc gặp gỡ thoáng qua đầy kinh ngạc với người tặng hoa hồng trắng đó, cô ta dường như không thể nào tin nổi. Ngoại trừ những nhân vật không muốn mua chuộc danh tiếng, không hay xuất hiện trên tạp chí thì tất cả những nhân vật tên tuổi của Đế Đô cô ta đều rõ như lòng bàn tay, huống chi vị Nhị công tử của nhà họ Lục từ trước đến nay chẳng bao giờ biết đến hai chữ "khiêm tốn" là gì.

Chỉ là, cô ta thực sự không có cách nào tin cũng có ngày mình được tiếp xúc với người như thế, thế nên lại không yên tâm âm thầm đi nghe ngóng một phen. Cuối cùng cũng xác định được người đàn ông đó chính là Lục Cảnh Lễ - Nhị thiếu của tập đoàn Lục thị.

Trước đây có một tạp chí lá cải rất nổi tiếng đã từng làm một bảng xếp hạng, Lục Cảnh Lễ được bầu làm người đàn ông đứng đầu bảng xếp hạng "Người mà tất cả các cô gái của Đế Đô mong muốn có tình một đêm nhất", đủ để thấy được sức quyến rũ của người đàn ông này như thế nào.

Đương nhiên, đồng thời nó cũng nói lên rằng người đàn ông thế này, chơi thì được nhưng nếu bạn thật lòng vậy thì bạn thua chắc.

Trong một góc khuất nào đó của nhà hàng, Ninh Tịch vừa lật đi lật lại quyển tạp chí lá cải vừa trêu chọc Lục Cảnh Lễ qua tai nghe bluetooth: "Này...Lục Cảnh Lễ, anh thế mà cũng được bầu chọn là người đứng đầu bảng xếp hạng người mà các cô gái muốn có tình một đêm nhất này, con gái nghĩ đến anh là chỉ muốn đè anh chứ không muốn lấy anh, anh đúng là xứng đáng sống độc thân cả đời!"

"Hứ! Muốn đè tôi thì làm sao! Làm sao! Đây cũng là một loại bản lĩnh của ông đây đấy nhé!" Giọng điệu của Lục Cảnh Lễ nghe vẻ rất tự hào.

"Đúng, đúng, đúng... Anh có bản lĩnh... thế nên hôm nay anh phải thể hiện cho thật tốt, không thể dùng những cách anh hay tán gái trước đây được. Đừng có để Dương Thi Nhu có cảm giác anh đang vui chơi qua đường, phải để cô ta cảm nhận được anh đang nghiêm túc với cô ta mà cô ta là độc nhất vô nhị, hiểu chưa?"

"Biết rồi, khổ lắm, nói mãi thôi, cô đã lặp đi lặp lại tám trăm lần rồi đấy... à đúng rồi, vậy cái bảng xếp hạng đó có anh Hai tôi không?" Lục Cảnh Lễ hiếu kì hỏi.

Ninh Tịch nhìn nhìn: "Đương nhiên là có rồi, anh trai anh đứng đầu bảng xếp hạng các cô gái muốn lấy làm chồng nhất đấy, hà hà hà... cái này mà còn phải hỏi à?"

"Mọe! Tức chết tôi mất!"

"Ha ha ha ha ~ Đừng có tức, Giang Mục Dã đứng đầu bảng xếp hạng các cô gái muốn hẹn lên giường nhất này! Thế này có an ủi được anh tí nào không?"

"Ủi cái mông!" Hẹn lên giường ít nhất số lượng còn nhiều hơn tình một đêm!

"Được rồi, được rồi, Dương Thi Nhu đến rồi đấy, chuẩn bị vào việc chính thôi!"

...

Cửa nhà hàng được đẩy ra.

Dương Thi Nhu sau khi mở cửa bước vào trong, trên mặt tràn đầy ngỡ ngàng.

Bởi vì ánh sáng của cả nhà hàng hôm nay đều mờ tối, trong phòng không có một ai.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Chẳng lẽ hôm nay nhà hàng nghỉ mà lại không thông báo cho cô biết?

Nếu như nghỉ thì... vậy thì... chẳng phải hôm nay sẽ không gặp được người đàn ông đó nữa sao...

Cô ta cố gắng bảo bản thân mình phải bình tĩnh, loại người như Lục Cảnh Lễ cho dù có coi trọng mình chắc cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.

Có điều, trong sâu thẳm nội tâm cô ta lại là dã tâm và khát vọng đang sôi sục, cô ta đã bị dao động...

Tuy rằng gia cảnh cô ta nghèo khó nhưng trời phú cho cô ta vẻ ngoài xinh đẹp, với thứ này cô ta không thiếu đàn ông theo đuổi, tán tỉnh.

Nhưng mà, cô ta làm sao có thể để những kẻ tầm thường đó vào mắt, rồi đến một ngày cô ta cũng tìm thấy cơ hội, tóm được con cá lớn là Nghiêm Quân Hạo. Người đàn ông đó có thể khiến cô ta hoàn toàn thoát khỏi quá khứ và bước vào thế giới của anh ta.

Huống hồ, anh ta không chỉ có gia thế, vẻ ngoài cũng điển trai và tính cách lại dịu dàng như hoàng tử trong chuyện cổ tích... phù hợp với tất cả yêu cầu của cô ta.

Thế nên cô ta quyết tâm, cho dù có chết cũng nhất định phải tóm chặt lấy con cá này.

Còn về phần vợ anh ta, đợi đến lúc cô ta leo lên được vị trí "vợ chính thức" thì liệu còn ai nhớ được cô ta đã làm thế nào để có được người đàn ông này.

Nhưng mà, sau khi những đóa hồng trắng đó xuất hiện, lòng tham và dục vọng bị đè nén trong lòng cô ta lại lần nữa thức tỉnh.

Con người là thứ sinh vật có lòng tham không đáy...

Nghiêm Quân Hạo đúng là rất tốt nhưng đột nhiên cô ta lại phát hiện ra rằng trên Nghiêm Quân Hạo thế nhưng lại có thứ còn tốt hơn nữa!

Mà cô ta lại được trời cho một dáng vẻ xinh đẹp thế này, thực ra còn xứng đáng có được thứ tốt hơn nữa mới phải...

Giống như chiếc hộp Pandora một khi đã bị mở ra thì không có cách nào đóng lại, cái suy nghĩ đó một khi đã xuất hiện đã không thể xóa bỏ. Cùng với lần tặng hoahồng trắng thứ hai, lần thứ ba, nó lại càng lớn hơn...

Cho nên dù có biết sự nguy hiểm ẩn dấu đằng sau nhưng cô ta vẫn không kiềm nén được lòng tham, nó như một cây leo sinh sôi nảy nở bén rễ bám chặt...

Nhà hàng đóng cửa khiến vẻ mặt Dương Thi Nhu tràn đầy mất mát.

Cô ta chuẩn bị gọi điện cho quản lý hỏi xem thế nào.

Nhưng mà, vừa mới rút điện thoại ra, nhà hàng đang tối tăm đột nhiên sáng bừng lên, chiếc đèn chùm pha lê xa hoa chỉ được bật trong những ngày quan trọng cũng sáng lên.

Ngay sau đó, cô ta nhìn thấy dưới chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ chói mắt xuất hiện một người đàn ông.

Người đàn ông đó mặc một bộ vest đen nghiêm túc, cà vạt màu đỏ thẫm, trên ngực trái đeo một chiếc đồng hồ quả quýt theo kiểu phục cổ, bên trong mặc gile màu nâu và sơ mi trắng theo kiểu anh, tay còn ôm một bó hoa hồng trắng rất to, cả người như thể một nhân vật nào đó vừa bước ra khỏi truyện cổ tích.

Không ngoài dự đoán, Dương Thi Nhu đã hoàn toàn sững sờ, dường như không có cách nào tin vào mắt mình được.

Ngay sau đó, chiếc đàn dương cầm vốn dĩ mỗi ngày cô ta đều chơi, giờ đã có người khác đang đàn, bên cạnh còn có cả một ban nhạc chuyên nghiệp hợp tấu lên những giai điệu nhẹ nhàng.

Trên một chiếc bàn cạnh đó đặt duy nhất một cây nến đang cháy cùng với hoa tươi và các món ngon.

Một giây trước cô ta còn tưởng mình hôm nay sẽ không gặp được người đàn ông này mà buồn bã không vui. Không ngờ một giây sau, anh ấy lại dùng cách như thế này để xuất hiện trước mặt mình, niềm vui này dường như khiến cô ta muốn nổ tung.

Cứ như thế, tim cô ta đập càng lúc càng nhanh, mắt mở to nhìn người đàn ông đang bước từng bước một đến trước mặt mình, sau đó đưa chín mươi chín đóa hồng trắng trong tay lên.

Dương Thi Nhu sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, một lúc lâu sau mới có thể lấy lại bình tĩnh, làm ra vẻ kinh ngạc vừa ngỡ ngàng lại vừa hoài nghi: "Cảm ơn ngài mấy ngày trước đã tặng hoa cho tôi, không biết ngài là..."

"Chào em, tôi họ Lục, rất xin lỗi vì đã mạo muội làm những chuyện này, nhưng mà, sau khi suy nghĩ rất lâu tôi lại không thể khống chế được sự kích động... Tôi là ai không quan trọng. Tôi rất thích em đánh đàn, em có thể coi tôi như là... ừm, fan của em cũng được, không biết tôi có vinh hạnh được mời em cùng ăn tối?"

Dương Thi Nhu dè dặt do dự mất vài phút rồi mới đưa tay ra nhận lấy bó hoa, giả vờ ngây thơ hoàn toàn không hiểu ý của anh ta đối với mình: "Ngài khách khí quá, tôi cũng không phải là nhạc công chuyên nghiệp, đến đây đánh đàn cũng chỉ vì kiếm miếng cơm mà thôi."

Lục Cảnh Lễ lịch sự kéo ghế ra cho cô ta, ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm không chớp: "Không, cái mà tôi nói đến không phải là piano mà là người đánh piano cơ."

Tim của Dương Thi Nhu bỗng nhiên đập thình thịch.

Trong góc khuất, Ninh Tịch nhìn cảnh trước mắt mà vô cùng hài lòng, nhưng mà... đợi cả nửa ngày lại không nghe thấy câu tiếp theo của Lục Cảnh Lễ.

Sau đó, cô nhìn thấy cái tên này đang gãi đầu.

Ám hiệu này có nghĩa là anh ta đã quên mất lời thoại rồi.

Ninh Tịch cạn lời, mép giật giật, chấp nhận làm một cái máy nhắc thoại: "Tôi chưa bao giờ gặp được một cô gái như em..."

Ở cách đó không xa, Lục Cảnh Lễ nghe được Ninh Tịch mớm lời tiếp tục nói: "Tôi chưa bao giờ gặp được một cô gái như em, lần đầu tiên nhìn thấy em, ánh mắt tôi không cách nào dời khỏi em được..."

Ninh Tịch vội vàng nhắc nhở: "Lục Cảnh Lễ, chú ý thái độ của anh đấy! Anh đừng có bình tĩnh thế có được không? Ra vẻ căng thẳng một chút cho tôi xem nào! Anh có biết cái gì là cảm giác lần đầu tiên yêu một người không? Phải thể hiện ra cảm giác yêu lần đầu, nghe chưa? OK?"

Vẻ mặt của Lục Cảnh Lễ lặng lẽ sa sầm xuống, tình đầu cái mông... tuy rằng anh ta đã yêu rất nhiều lần nhưng căn bản không biết cảm giác yêu lần đầu là như thế nào đâu, được chưa?

Từ trước đến nay anh toàn bị người ta yêu không hà!

"Nếu không biết thật... thì anh lắp bắp cho tôi, siết chặt ngón tay vào hoặc lật đi lật lại cái gì đó, thông qua những chi tiết nhỏ ấy mà thể hiện ra ngoài!" Ninh Tịch đành phải ra tay dạy dỗ.

May mà khả năng tiếp thu của Lục Cảnh Lễ cũng coi như là cao, lập tức siết chặt ly rượu sau đó tu ực một ngụm, vẻ mặt căng thẳng, hơi lắp bắp nói: "Tôi đã từng gặp rất nhiều cô gái, nhưng chưa từng thấy ai giống em, thật sự là... rất kì lạ... cảm giác đó tôi không thể nói ra được đó là cảm giác gì... tôi nghĩ... có phải tôi gần em thêm một chút nữa... thì tôi có thể hiểu được không? Tôi... tôi... cũng không biết mình đang nói gì nữa... em có hiểu ý tôi không?"

Thấy người đàn ông cao quý như Lục Cảnh Lễ thế nhưng ở trước mặt mình lại giống như một thằng nhóc mới biết yêu, điều này khiến tâm trạng đang căng thẳng của Dương Thi Nhu thoáng cái đã bình tĩnh lại. Cô ta có cảm giác thỏa mãn khi nắm giữ hết tất cả trong lòng bàn tay, hơn nữa lòng tham hư vinh cùng sự tự tin cũng có được cảm giác thỏa mãn lớn lao.

Cô ta cười khẽ, nói theo kiểu lập lờ nước đôi: "Chắc là do chúng ta có duyên."

Tiếp sau đó mọi chuyện phát triển cũng coi như là thuận lợi, bầu không khí mờ ám bao phủ toàn bộ bữa tối, về cơ bản đã đạt được hiệu quả mà Ninh Tịch muốn.

Tiếp sau đó là tìm một thời cơ then chốt.

Bình thường khi Dương Thi Nhu tan làm, Nghiêm Quân Hạo đều sẽ đến đón cô ta. Cho nên, lúc Lục Cảnh Lễ tỏ ý muốn đưa cô ta về nhà, Dương Thi Nhu đương nhiên là từ chối ngay lập tức, cô ta nói rằng mình còn hẹn với bạn thân, không thể để bạn thân chờ được.

Thế nên, Lục Cảnh Lễ liền về trước.

Thực tế là, Lục Cảnh Lễ căn bản không đi mà đứng đợi trong một góc tối.

Rất nhanh sau đó, một chiếc Porsche xuất hiện trong bãi đỗ xe.

Nghiêm Quân Hạo xuống xe, như thường lệ bước đến đón Dương Thi Nhu rồi thương yêu hôn lên môi cô ta: "Làm việc có mệt không?"

"Lục Cảnh Lễ! Đến lượt anh xuất hiện rồi đó! Cảnh này phải diễn xuất bằng ánh mắt, nhất định phải cực kì cực kì cực kì khiếp sợ cộng thêm đau khổ không thể tin nổi như đã thất tình, khoa trương một chút cũng không thành vấn đề! Biết chưa?" Ninh Tịch dặn đi dặn lại.

Mép Lục Cảnh Lễ giần giật, khinh thường liếc cô một cái: "Sao cô không chuyển nghề sang làm đạo diễn đi?"

"Bởi vì tôi sợ gặp phải toàn diễn viên như anh, tôi sẽ bị tức chết!"

"Cô! Ông đây rõ ràng diễn rất tốt đấy, được chưa?"

"Được rồi, được rồi, được rồi, lần đầu tiên đã là rất tuyệt rồi! Mau đi đi! Bọn họ sắp hôn xong đến nơi rồi kìa!" Ninh Tịch vội vàng đẩy anh ta ra ngoài.

Con hàng này diễn tốt mới là lạ!

Rõ ràng là đã yêu không biết bao nhiêu lần, kết quả là chẳng có tí kinh nghiệm về mối tình đầu nào, hoàn toàn không để tâm! Người thông minh chỉ cần nhìn là biết anh ta đang chơi đùa!

Chẳng trách các cô gái chỉ muốn đè anh ta!

Lục Cảnh Lễ làm theo đúng kịch bản, "Cạch" một cái, chìa khóa xe cầm trên tay rơi xuống đất, sau đó nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ không thể nào tin được...

Dáng vẻ đau khổ bởi vừa mới cho rằng mình gặp được tình yêu đích thực, kết quả lại phát hiện ra tình yêu đích thực của mình đã có người thương.

Sau khi nhìn thấy Lục Cảnh Lễ, mặt Dương Thi Nhu thoáng cái đã tái mét, hiển nhiên là không nghĩ đến Lục Cảnh Lễ đã đi rồi mà lại quay lại...

"Má nó chớ! Tôi bảo anh khoa trương nhưng không bảo anh khoa trương đến mức này, mắt trợn to quá rồi, biểu cảm của anh không đủ chân thực, đừng có đứng đực ra đó nữa! Sẽ bị bọn họ phát hiện ra mất, quay người đi luôn đi!" Ninh Tịch giục.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Lên xe, Lục Cảnh Lễ nằm bò trên ghế sau, mệt như chó chết: "Đóng kịch thật sự quá khó, quá khó, cảm giác cả người sắp kiệt sức đến nơi..."

"Đương nhiên rồi, đây cũng là chuyện yêu cầu kĩ năng cả đấy."

"Ngày mai tôi còn phải làm gì nữa?"

"Đã xong xuôi hết rồi, ngày mai anh không cần phải làm gì cả, cứ mặc kệ cô ta. Hôm sau nữa chúng ta còn một cảnh cuối cùng là có thể đóng máy rồi!"

"Cảm ơn đạo diễn Ninh~!"

"Ngoan, lát nữa thêm cho anh cái đùi gà vào hộp cơm!"

...

Tối đến, lúc Ninh Tịch trở về chung cư, vừa mới dừng xe không ngờ lại nhìn thấy hai người quen.

Hai kẻ đang thân mật dựa vào nhau kia... hình như là Ninh Tuyết Lạc và Tô Diễn?

Ninh Tuyết Lạc căn bản rất ít khi ở lại căn hộ ở Châu Giang Đế Cảnh, cộng thêm việc sau khi History nổi tiếng thì cô ta lập tức mua một căn biệt thự. Thế nên, lại càng ít khi quay về đây, không ngờ hôm nay thế mà lại đụng phải.

"Tô Diễn, ba em nói, đợi tuần lễ thời trang lần này kết thúc, ba em sẽ nhân cơ hội này nhắc đến chuyện để em vào công ty với ông nội em. Lần trước lúc ba nói ông đã không vui rồi, lần này lại nhắc đến nữa... liệu ông có tức hơn nữa không, dù sao ông nội hình như vẫn đang đợi chị em về..." Ninh Tuyết Lạc vẻ mặt đầy khó xử hỏi.

"Sao có thể thế được, ông nhìn thấy em ưu tú như vậy, nhất định sẽ thay đổi ý định thôi!"

Ninh Tuyết Lạc khẽ thở dài một tiếng: "Thực ra thì, em không muốn đi lắm, dù sao thân phận của em cũng khó xử, nhưng mà, em thực sự không nhẫn tâm từ chối ba, trước đây em đã từ chối ba rất nhiều lần rồi... em sợ ba sẽ thất vọng. Hơn nữa, em cũng thật sự rất muốn chia sẻ gánh nặng cho ba và ông nội, nhưng mà..."

"Vậy thì đi đi, dù sao em cũng dựa vào thực lực của mình để tiến lên mà? Sẽ không có ai nói gì đâu!"

"Nhưng mà, còn chị thì sao... chị ấy sẽ không cảm thấy em cướp mất thứ thuộc về chị ấy chứ? Em thật sự không muốn tranh đua gì với chị ấy cả, bằng không thì em cũng sẽ không tự mình mở công ty..."

"Em ấy à, nghĩ quá nhiều rồi đấy, những thứ này đều là những thứ em nên có được, làm sao mà có thể nói là em cướp được? Bộ lễ phục đó anh đã nhờ người đưa đến chỗ Tần Sênh Nguyệt rồi, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Tô Diễn, thực ra anh không cần vì em mà làm nhiều như vậy đâu..."

"Đồ ngốc, em là vợ tương lai của anh, anh không giúp em thì còn có thể giúp ai đây?"

...

Thoáng cái đã đến ngày cuối cùng hẹn với Tần Sênh Nguyệt.

Thấy trời sắp tối đến nơi, Ninh Tịch vẫn còn đang thơ thẩn đâu đâu, cuối cùng Lục Cảnh Lễ không nhịn được nữa: "Này, thời gian không còn nhiều lắm đâu, không phải là cô định để tôi thất bại trong gang tấc đấy chứ? Tôi đã sai người đi nghe ngóng rồi, cái cô Dương Thi Nhu đó mấy ngày hôm nay vẫn ngọt ngào mặn nồng với cái tên Nghiêm Quân Hạo đó lắm, căn bản là không có ý định chia tay!"

"Cô ta đương nhiên không thể chia tay với Nghiêm Quân Hạo rồi, anh nghĩ rằng cô ta ngu đến mức sẽ đá người ta trước khi cô ta xác định được có thành công câu được con cá to khác không à?

"Vậy thì làm thế nào?"

Ninh Tịch nhìn thời gian trong điện thoại, lại đợi thêm nửa tiếng nữa mới chậm chạp thay quần áo, sau đó lại hóa trang thành một khuôn mặt vừa nhìn qua thì cảm thấy rất xinh đẹp.

Cuối cùng, cô nhìn dáng vẻ sáng sủa đường hoàng ngồi đó của Lục Cảnh Lễ mà không khỏi đỡ trán: "Không phải tôi nói với anh rồi à, mấy ngày hôm nay đừng cạo râu rồi còn gì?!"

"Thế thì sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của tiểu gia mất!" Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ nghiêm túc.

Ninh Tịch câm nín mà lôi anh ta lại, đành hóa trang cho anh ta luôn vậy.

Mười mấy phút sau, một Lục Cảnh Lễ tinh thần lai láng lập tức biến thành vẻ dáng vẻ thao thức mấy đêm trời.

Lục Cảnh Lễ nhìn nhìn Ninh Tịch rồi lại nhìn lại chính mình trong gương, ngạc nhiên nói: "Má ơi! Tiểu Tịch Tịch, kĩ thuật hóa trang của cô thật sự có thể so với thuật cải trang rồi! Anh Hai tôi có phúc thật đấy..."

"Làm sao lại lôi anh Hai anh vào đây?"

"Mỗi ngày cô đổi một kiểu hóa trang khác liền biến thành một người khác luôn, thế thì khác gì mỗi ngày đều đổi một cô bạn gái mới, cảm giác mới mẻ kích thích thế còn gì?"

"..." Tần số não của con hàng này quả nhiên là không giống bình thường!

...

Lúc Ninh Tịch và Lục Cảnh Lễ ngồi trong phòng ăn một lần nữa thì chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là Dương Thi Nhu tan làm.

Ninh Tịch đã đặt chỗ từ trước rồi.

Vị trí đó cách cái đàn piano không xa, cũng không gần, khoảng cách vừa vặn có thể mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện.

Lục Cảnh Lễ liếc nhìn cánh tay Ninh Tịch đang khoác tay mình: "Tại sao không giống với kịch bản trước kia thế? Cô nhảy vào làm cameo à?"

Ninh Tịch khinh bỉ liếc anh ta một cái: "Còn không phải là vì kỹ thuật diễn của anh kém quá à, vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tôi chỉ đành tự mình ra trận, thêm dầu vào lửa!"

Dương Thi Nhu nhìn thấy Lục Cảnh Lễ đến thì vẻ mặt đầu tiên là ngạc nhiên vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Lục Cảnh Lễ, thoắt một cái sắc mặt đã thay đổi.

Ninh Tịch kéo Lục Cảnh Lễ đến bàn đã đặt trước gọi món rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.

Ninh Tịch vẫn luôn tự tìm chuyện để lải nhải với Lục Cảnh Lễ.

Mà ánh mắt của Lục Cảnh Lễ từ đầu đến cuối vẫn không yên mà dừng lại trên người cô gái đang đánh đàn, Dương Thi Nhu nhận thấy được tâm tư của Lục Cảnh Lễ đặt hết lên mình, thoáng cái đã vô cùng kích động, ánh mắt cũng chất chứa tình cảm nhìn sang.

Ninh Tịch nhìn nhìn Lục Cảnh Lễ, lại quay ra nhìn Dương Thi Nhu, đứng bật dậy, hất thẳng cốc nước trong tay lên người Lục Cảnh Lễ, sau đó tức giận thở phì phì quay đi!

Trên mặt Lục Cảnh Lễ để lộ vẻ quẫn bách, sau đó cũng rời khỏi đây.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx