sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 916 - 917 - 918 - 919 - 920

“Đúng rồi, bà hôm nay khởi động máy, cảm giác thế nào?” Giang Mục Dã thuận miệng hỏi một câu.

Ninh tịch bĩu môi, "Cũng coi như thuận lợi, chỉ có một tên nam chính, bất quá đã thu phục.”

“Nam chính... Không phải là tên tiểu tử Thẩm Hãn Thần kia chứ?” Giang Mục Dã trầm ngâm nói.

“Ông cũng biết hắn?” Ninh Tịch có chút ngoài ý muốn.

“Giới truyền thông cả ngày ầm cương quyết nói muốn bồi dưỡng Giang Mục Dã thứ hai gì gì đó, tôi có thể không biết sao?” Giang Mục Dã cười nhạt một tiếng, sau đó hỏi, “Bà hôm nay có cảnh diễn với tên đó sao?”

“Đúng rồi!”

“Thế nào?”

“Hắn NG hơn mười lần.”

“Bà nương tay?” Giang Mục Dã vừa nghe tức khắc lòng tràn đầy khó chịu, lúc trước khi Ninh Tịch ngược hắn tại sao lại dã man như vậy chứ.

“Còn không phải là vì quá yếu, ngược không thú vị sao, so với ông kém xa!” Ninh Tịch đáp lại một câu.

Giang Mục Dã tức khắc bị nghẹn họng: “...”

Lời này...

Hứn nên cảm tạ vì lời khen này?

“Nhưng mà, tiềm lực xác thật không tồi nha, ông lại không nỗ lực hơn, cẩn thận Trường Giang sóng sau đè sóng trước đó!” Ninh Tịch sâu kín mở miệng nói.

“Hừ, buồn lo vô cớ! Tưởng đẩy tôi, hắn có thể thử xem!” Giang Mục Dã một bộ ngữ khí hoàn toàn không đem đối phương để vào mắt.

Ninh Tịch cười lắc lắc đầu.

Nhưng mà, tên gia hỏa Giang Mục Dã này tuy rằng cuồng vọng, nhưng đúng là cậu ta có có sở, trên người từ khi sinh ra đã mang sẵn một tia kiêu ngạo, "duy ngã độc tôn", không phải là người bình thường muốn học là được.

Thẩm Hãn Thần nếu một mặt chỉ có thể bắt chước được phong cách của Giang Mục Dã, mà không rèn luyện được tia khí chất này, thì vĩnh viễn cũng chỉ là cái bóng của Giang Mục Dã mà thôi.

“Đúng rồi, ngày mai bà diễn đại khái là khi nào?” Giang Mục Dã hỏi.

“Buổi sáng tôi không diễn, buổi chiều mới đến, ông muốn làm gì?”

“Lấy thân phận tiền bối nói với công ty, bà chụp phim mới, tôi đương nhiên là tới thăm ban, hướng dẫn người mới như bà!”

“...” Thăm cái rắm, vừa thấy rõ ràng là không có ý tốt...

...

Sáng sớm hôm sau.

Bởi vì Ninh Tịch hôm nay diễn vào buổi chiều, cho nên buổi sáng đi một chuyến đến phòng làm việc, nếu thời gian tới kịp nói, cô còn muốn nghĩ cách đi gặp người phụ trách bên SF một chút.

Trước đây đã liên hệ rất nhiều lần nhưng đều không thấy mặt, hứa hẹn rằng đối phương đang đi công tác, thật vất vả chờ đến khi đối phương đi công tác về nước, lại là thể loại bận rộn không có thời gian.

Ninh Tịch chuẩn bị nghĩ cách tìm hiểu hành trình của đối phương một chút, sau đó trực tiếp đi tìm người, dự án kế hoạch chuẩn bị lâu như vậy, sống hay chết vẫn muốn cho đối phương xem một cái.

Sau khi vội vàng đuổi tới phòng làm việc, Ninh Tịch lập tức đem Hàn Mạt Mạt gọi đến, “Mạt Mạt, hôm trước bảo em hỏi thăm sự tình, kết quả sao rồi?”

“Có có, Vương tổng sáng nay có việc sẽ đến Tây Giao Côn Tràng...”

"Tốt, chị biết rồi.” Ninh Tịch mở máy tính ra, đem bản kế hoạch sửa chữa lại một lần.

Cung Thượng Trạch thấy thế mày nhíu chặt, buông bản thiết kế tròn tay ra, đi qua, “Bà chủ, bằng không lần này để tôi đi? Bà chủ buổi chiều không phải còn phải đóng phim sao? Bây giờ lại chạy đến Tây Giao, lại phải từ Tây Giao chạy đến phim trường, như vậy quá mệt mỏi...”

“Không có việc gì, chuyện này cậu không cần xen vào, để ý làm tốt bản thiết kế của cậu là được.” Ninh Tịch vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, sau đó chuẩn bị xuất phát.

Cầm lấy túi xách vừa muốn cất bước, ở căn phòng bên canh, truyền đến một thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng, "Chỉ uổng phí sức lực.”

Người nói chuyện, là Kiều Vi Lan.

Hàn Mạt Mạt nghe xong vẻ mặt lập tức mất hứng, bọn họ tất cả đều ở vì phòng làm việc nỗ lực làm việc, cũng không yêu cầu cô ta hỗ trợ việc gì, cũng không đến mức trước khi đi còn dội một gáo nước lã như vậy...

Ninh Tịch ánh mắt khẽ nhúc nhích, trực tiếp đem bỏ túi xuống, sau đó một phen kéo ghế dựa ra, ngồi xuống đối diện Kiều Vi Lan, “Tiền bối... Chị có gì chỉ bảo?”

Kiều Vi Lan vừa nhấc mắt liền nhìn đến Ninh Tịch ngồi ở đối diện chính mình, lập tức bị ánh mắt chăm chú tràn đầy vẻ hiếu học kia làm cho lay động.

Dưới tình huống như này, người bình thường bị như vậy không nói hai lời liền phản kích, hơn nữa lại là ngữ khí như vậy, đều, đều khó có khả năng chịu phục, trực tiếp cãi lại cũng có khả năng.

Dù sao giữa bọn họ quan hệ hợp tác quá mức mỏng manh, không có chút nền tảng nào, rất dễ dàng xảy ra mâu thuẫn.

Thái độ Ninh Tịch, khó tránh khỏi làm cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Trên thực tế, sau khi tới bên này, cô cũng đã gặp rất nhiều thứ ngoài ý muốn.

Ngay từ đầu khi bị Tần Sanh Nguyệt phái đến đây, cô xác thực chỉ là thái độ đi cho có mà thôi, những việc dư thừa cô nhất khoát không làm.

Giống Ninh Tịch mở phòng làm việc thời trang như hiện nay thật sự là quá nhiều, tất cả đều giống như là mua nước tương, giả bộ cho có khí thế mà thôi, tất cả chỉ là cái giàn hoa không hơn không kém, cô không cần thiết cùng loại người này dong dài.

Cô cho rằng Ninh Tịch cũng là như thế, cho nên, cô ôm nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, không mong công lao, chỉ cầu nguyên tắc bản thân không bị sai sót, căn bản không nghĩ sẽ dư thừa tinh lực ở một nơi như này.

Nhưng là, theo thời gian càng ngày càng dài, cô bé này thật sự là làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.

Cho dù rất nhiều chỗ cô không chuyên nghiệp, thậm chí đi đường vòng không ít lần, nhưng cô vẫn luôn một mực cố gắng học tập, hơn nữa lại tiến bỗ mỗi ngày, thậm chí có không ít lần cô bé có những giải thích độc đáo, còn Cung Thượng Trạch thì đối với công việc này coi trọng như tính mạng, Hàn Mạt Mạt rất tỷ mỉ chu đáo, quả thực tập thể này càng nhìn lâu càng thấy hoàn hảo.

Ở dưới bầu không khí như vậy, chính cô cũng không nhận thức được bản thân đang dần dần thay đổi, ánh nhìn ban đầu đã sắp không còn nữa rồi.

Vừa rồi đại não còn không có kịp phản ứng, thân thể cũng đã xúc động mở miệng, tuy rằng cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự kiến.

Giờ phút này, đối diện với cô gái có ánh mắt khiêm tốn cùng ham học hỏi ấy, Kiều Vi Lan cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Bây giờ là buôn bán xã hội, rót bên ngoài không rót bên trong, cái người ta yêu thích chính là sắc và tiền bạc... tuyệt đối không phải cứ kiên nhẫn là có thể làm được. Hành động này của cô, ở trong mắt người khác, chỉ là vướng víu tay chân họ mà thôi!

Ninh Tịch nhanh chóng móc ra quyển vở nhỏ, đôi mắt càng sáng, “Vậy em rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể để cho người phụ trách SF động tâm, làm đại lý cho nhãn hiệu của chúng ta?”

Nhìn Ninh Tịch tư thái giống như học sinh tiểu học, Kiều Vi Lan ho nhẹ một tiếng, “Tạm thời không có khả năng, cái công ty loại này, thực lực vô cùng hùng hậu, tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm đại lý cho studio nhỏ này của chúng ta. Dù kế hoạch của cô có hoàn hảo thế nào, nhưng lại chọn sai đối tượng, họ sẽ chẳng để mắt tới đâu. Hiện giờ chúng ta một khách hàng nhỏ cũng không có, liền muốn một bước lên trời, muốn cùng một công ty cao cấp hợp tác, tuyệt đối không có khả năng.”

Ninh Tịch nghe, lâm vào trầm tư.

Kiều Vi Lan nói không thể nghi ngờ là chỉ ra điểm mấu chốt nói trúng tim đen.

Có thể là bởi vì lần trước thuyết phục Tần Sanh Nguyệt thành công, thế cho nên lần này cô mới vô thức mà cho mình một mục tiêu quá cao rồi.

Dù sao lần của Tần Sanh Nguyệt kia cô chỉ là đùa nghịch dở chút thủ đoạn, mà công việc này không thể lần nào cũng có thể dựa vào vận khí như vậy...

Thấy Ninh Tịch hiểu được, Kiều Vi Lan tiếp tục mở miệng nói, “Lấy trạng thái trước mắt của studio, không thích hợp tìm SF công ty lớn như vậy nói chuyện hợp tác, căn cứ theo khả năng, đối tượng hợp tác thích hợp nhất chính là những danh viện kia.”

“Hiện tại vấn đề là, như thế nào mới mở được một danh viện?” Hàn Mạt Mạt một bên theo bản năng hỏi một câu.

“Chuẩn bị cho tôi mười bộ quần áo, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa chúng ra ngoài.” Kiều Vi Lan mở miệng nói.

“Gì?” Hàn Mạt Mạt tức khắc mở to hai mắt nhìn, “Đưa... Đưa ra ngoài?”

“Đúng vậy.”

“Chúng ta mở phòng làm việc là vì kiếm tiền, không phải vì làm từ thiện, trực tiếp đưa chẳng phải là mất cả vốn gốc ư!” Hàn Mạt Mạt đầy mặt kinh ngạc, ánh mắt nhìn Kiều Vi Lan cũng tràn đầy hoài nghi.

Vốn đang cho rằng chị ta có ý kiến gì hay! Cái này cũng quá kém rồi

Sau khi suy nghĩ một chút, Ninh Tịch nhìn về phía Cung Thượng Trạch hỏi, “Hiện tại chúng ta đang có mấy bộ thiết kế đã làm?”

“Vừa lúc mười bộ, vốn chuẩn bị công bố với tư cách sản phẩm mới đấy!" Cung Thượng Trạch trả lời.

Ninh Tịch trực tiếp mở miệng nói, “Vậy trước tiên đừng tuyên bố, giao cho giám đốc Kiều đi!”

Kiều Vi Lan hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía Cung Thượng Trạch, “Tôi cần cả bản thiết kế tỉ mỉ của từng bộ, chất liệu và các chi tiết liên quan!"

Khi Kiều Vi Lan cùng Cung Thượng Trạch nói chuyện, Hàn Mạt Mạt vội vàng đem Ninh Tịch kéo đến một bên, đè thấp thanh âm nói, “Tịch tỷ, như vậy cũng quá mạo hiểm đi! Em tính một chút, những bộ quần áo đó tổng giá trị cũng lên tới vài trăm vạn, chúng ta dùng tất cả đều là những nguyên liệu tốt nhất, nếu đem hết đi tặng mà không thu lợi nhuận, trong khoảng thời gian này hầu như tất cả lợi nhuận đều đổ vào đó rồi, quá mạo hiểm...”

“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.” Ninh Tịch hai tròng mắt híp lại, sau đó cắn răng nói, “Nói nữa, không mạo hiểm sao có thể thành công được!”

Cô đợi lâu như vậy, rốt cuộc chờ được Kiều Vi Lan chủ động mở miệng muốn nhúng tay vào công việc của studio, sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Dù có thất bại, cô cũng chấp nhận!

Huống chi, cô không cho rằng Kiều Vi Lan làm việc không có cơ sở.

Kiều Vi Lan nói chị ấy phụ trách việc đưa ra ngoài, những lời này ý nghĩa chính là, cô muốn vì phòng làm việc mà vận dụng những mối quan hệ của mình!

Quan hệ, đây mới là vũ khí lớn nhất của Kiều Vi Lan!

Hàn Mạt Mạt thấy Ninh Tịch thái độ kiên quyết, bộ dạng rất tin tưởng, tự nhiên cũng muốn nói nữa.

Cung Thượng Trạch đang ở cùng Hàn Mạt Mạt cùng nhau sửa sang, đóng gói những trang phục kia, Ninh Tịch đột nhiên sải bước vọt tới!

“Huhu, từ đã đã nào... Ôi bảo bối của chị... để chị nói lời tạm biệt cuối cùng đã nào!

“...” Hàn Mạt Mạt đầu đầy vạch đen.

Cũng không biết vừa rồi là ai nói chuyện rứt khoát như vậy! Làm cô tưởng bà chủ một chút cũng không để bụng! Một chút cũng không đau lòng đâu!

Kiều Vi Lan nhìn Ninh Tịch biểu tình giống như cắt mất miếng thịt, trên mặt lộ ra một tia ý cười, cùng lúc đó, trong lòng lại là cảm giác vô cùng xúc động!

Có thể thấy được, điều kiện kinh tế hiện nay của Ninh Tịch không phải là dư dả gì, thậm chí còn có chút khó khắn, mà những trang phục này là toàn bộ vốn liếng của cô đổ vào, nhưng mà, cô bé vẫn không nói hai lời mà lựa chọn tin tưởng mình.

Ninh Tịch cùng những bộ quần áo xinh đẹp kia "hàn huyên" một hồi, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, “A, từ từ, đúng rồi, Kiều tổng, tôi bên này có một người bạn tốt, vô cùng xinh đẹp cùng đáng yêu đấy, thân phận khẳng định cũng phù hợp với tình hình của phòng làm việc chúng ta, có thể tặng cho cô ấy một bộ không?”

Kiều Vi Lan gật đầu, “Đương nhiên, cô là bà chủ.”

“Em xác thực là bà chủ, người cầm đèn chỉ lối chính là chị đó!” Ninh Tịch sau khi được đồng ý tức khắc đầy mặt vui vẻ, sau đó liền trở lại bộ dáng cô gái trẻ trung đáng yêu và vô cùng hoạt bát.

Eo uôi, Khả Nhi nhà mình mà mặc loại quần áo này chắc chắn sẽ vô cùng đẹp nha!

Hơn nữa trang phục quý như vậy! Tuyệt đối không thể tất cả người ngoài đều tiện nghi

Phải treo giá không bằng chủ động đi tìm người thích hợp nhất cho chúng.

Thực lực của Tắc Linh, danh tiếng của Tần Sanh Nguyệt, quán quân, quan hệ của Kiều Vi Lan, tiền cược đặt cho lần này quả thực là vô cùng lớn.

Ninh Tịch vỗ vỗ bả vai Cung Thượng Trạch, “Thượng trạch, bảo bối bị ôm đi, đau lòng không?”

Rốt cuộc từng đường kim mũi chỉ của những trang phục đó đều do cậu ta cùng mười mấy người thợ thủ công khác tỷ mỉ làm ra, cô nhớ rõ có một phụ kiện ở thân áo mà khiến Cung Thượng Trạch mất liền bảy ngày bảy đêm.

Cung Thượng Trạch trên mặt không có một tia chần chừ "Tôi tin tưởng bà chủ!"

Huống chi, không có cô, những trang phục đó căn bản sẽ không tồn tại, cô mới là chủ nhân của chúng.

...

Có Kiều Vi Lan hỗ trợ, Ninh Tịch nhẹ nhàng đj rất nhiều, cơm trưa xong liền trực tiếp đi đến phim trường.

Vì phương tiện giao thông, vẫn là một thân nam trang như cũ.

Đoàn phim bên này cũng là vừa cơm nước xong, đang ở gần đó nghỉ ngơi.

Tuy rằng mới là ngày hôm sau, nhưng đã có chia nhóm nhỏ, Thẩm Hãn Thần, Kỳ Phóng, Kỷ Ngữ Manh ba người tương đối thân thiết, Kha Minh Vũ bởi vì không phải xuất thân chính quy, không có ký bất kỳ hộ đồng với công ty, tính cách lại tương đối quái gở, cho nên vẫn luôn một mình nghỉ ngơi ở trong góc, thi thoảng mới có người đi lên hỏi cậu ta, nhưng cậu ta vẫn luôn im lặng, lâu dần hoàn toàn bị cách biệt.

“Tiền bối, chị đã đến rồi!” Kỷ Ngữ Manh xa xa nhìn thấy Ninh Tịch, đang cùng Kỳ Phóng nói chuyện, trực tiếp ném cậu ta ra phía sau, vui sướng mà chạy qua giống như con chim nhỏ.

A a a, chỉ là mới một đêm không gặp, sao có cảm giác thương nhớ cả ngàn năm rồi! Hả! Kỷ Ngữ Manh mi mau tỉnh, tỉnh lại ngay, đây là con gái đó nha!

Chính là, trên người Ninh Tịch luôn có một hơi thở rất độc đáo, đặc biệt là cô ấy khi đối xử với phụ nữ, tính cách quá thoải mái, từng động tác đều nhẹ nhàng, có cảm giác như đem đối phương cưng chiều trong lòng bàn tay vậy!

Nhìn tiểu nha đầu đang hồng hộc chạy đến, Ninh Tịch tức khắc lộ ra cái mỉm cười, “ Ngữ Manh, ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ăn rồi, Thẩm đạo quả nhiên rất chu đáo, thức ăn cho đoàn làm phim đều rất ngon và đa dạng, làm hại em hôm nay lại ăn nhiều!” Kỷ Ngữ Manh ôm bụng oán giận.

“À, không có việc gì, em không béo.”

“Thật vậy sao?”

"Ừ, dù có béo lên một chút cũng không có việc gì, em mà béo hơn ngược lại sẽ càng đáng yêu.”

“Nào... Nào có...” Kỷ Ngữ Manh thẹn thùng không thôi mà bụm mặt, vẻ mặt kiểu như muốn sinh con đến nơi rồi.

...

Cách đó không xa, Kỳ Phóng đem trai nước khoáng trong tay bóp đến biến dạng, “Hừ! Tên kia rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ? Không phải nói ngọt một chút sao! Thả thính toàn bộ nữ nhân ở đây, dối trá!”

Lúc này, một cô gái đang ngồi cạnh nghe không nổi, quay sang nói một câu, "Thả thính phụ nữ thì làm sao! Thả thính phụ nữ không phải kỹ năng cơ bản nhất của người đàn ông cần làm sao?”

"Lời tôi nói không sai... Không đúng hả?... Không đúng chỗ nào? Chính cô ta không phải phụ nữ sao! Vậy mà còn giả mù sa mưa đi chiếm bát cơm của chúng tôi? Không công bằng! Hãn Thần, cậu nói có phải hay không?” Kỳ Phóng chuyển sự chú ý sang Thẩm Hãn Thần.

Thẩm Hãn Thần không nói một lời, hết sức chăm chú mà nhìn kịch bản, căn bản giống như không nghe thấy Kỳ Phóng nói gì.

Kỳ Phóng đầy mặt cạn lời, đáng thương, nhìn dáng vẻ này chắc chắn là hôm qua bị ngược đến ngoan ngoãn luôn rồi.

Đột nhiên nghiêm túc như vậy, khiến áp lực cho hắn cũng thật lớn...

Trừ bỏ Thẩm Hãn Thần, còn có một tên nam nhị không rõ thực lực Kha Minh Vũ, cũng không biết tên tiểu tử không hé răng nửa lời này kỹ thuật thế nào.

Ngày hôm qua Thẩm Hãn Thần bị ngược đến thảm như vậy, hôm nay tiểu tử này chắc chắn cũng sẽ không khá hơn đâu?

“Này, hôm nay Kha Minh Vũ cùng Ninh Tịch có cảnh nào cần diễn chung không nhỉ?” Kỳ Phóng một bên lẩm bẩm, Kịch bản đứng một bên đã trả lời, “Có! Là cảnh thứ hai mươi tám... Hả! Vậy... vậy mà là cảnh hôn! Tuy rằng cuối cùng không hôn thật... Ha ha ha ha ha Hãn Thần, có người cho lót đế cho cậu rồi! Hôm nay Kha Minh Vũ cùng Ninh Tịch diễn chính là một cảnh hôn! Hôn với một người đàn ông cũng là một người đàn ông thì sao dám chứ, Kha Minh Vũ tiểu tử này chết chắc rồi!”

Tuy rằng Ninh Tịch bản chất là một cô gái, nhưng vào lúc cô cải trang, hoàn toàn sẽ khiến người ta xem nhẹ điểm này.

Cho nên, chờ lát nữa đối với Kha Minh Vũ mà nói, người phải hôn chính là cái người đàn ông này, liệu cậu ta có thể chịu được hay không?

Thẩm Niên đại khái cũng có chút lo lắng Kha Minh Vũ sẽ phát huy không tốt, đem cậu ta gọi qua giảng giải một hồi.

Ai, Ninh Tịch này thật là, hóa trang quá giống cũng là một vấn đề...

Những người khác cũng nghe nói chờ lát nữa cảnh này diễn sẽ là cảnh hôn, tức khắc đều có chút kích động, sôi nổi chờ mong canh diễn này bắt đầu quay, mấy hủ nữ kích động đến độ muốn nhảy lên rồi.

Kỷ Ngữ Manh ngồi nhìn kịch bản, có chút rầu rĩ không vui.

Đáng giận, Kha Minh Vũ hôm nay vậy mà được diễn hôn với tiền bối!

Buông tiền bối ra, để cho ta diễn!

Tại bộ phim này, trừ bỏ bạn thân cùng phòng với nữ chính Ninh Tịch là Tiểu Manh ngay từ đầu liền biết nữ chính là con gái, người thứ nhất phát hiện nữ chính là con gái, chính là nam nhị Lâm Ngộ.

Lâm Ngộ sau khi phát hiện nữ chính là con gái, dần dần đối với nữ chính sinh ra tình cảm khác thường, nhưng đến giữa kịch bản anh ta lại biết người nữ chính thích chính là huynh đệ tốt của mình, Tư Hạ, cho nên, giữa phim cảm xúc Lâm Ngộ rất xúc động mâu thuẫn, ánh mắt phải vô cùng có hồn, biểu hiện rất khó khăn, thậm chí so với nam chính còn khó hơn.

Đoàn phim đang trong quá trình chuẩn bị chi tiết trước khi quay, trong đám người đột nhiên hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng thét chói tai ——

“A a a! Giang... Giang Mục Dã!”

“Ai? Giang Mục Dã? Ở đâu... ở đâu vậy!”

"Bên kia bên kia! Đạo diễn trợ Lý đang dẫn vào kìa!”

“Woa! Thật là Mục Dã nhà tôi! Anh ấy hôm nay quá đẹp trai, quá đẹp trai đi...”

“Nhưng sao hôm nay Giang Mục Dã lại đến chỗ này vậy?”

“Hẳn là tới thăm ban đi, nghe nói anh ấy cùng Ninh Tịch quan hệ rất tốt!”

...

Nhìn người đàn ông cách đó không xa đang bị một đống các cô gái vây quanh, nt một trận cạn lời, gia hỏa này đúng là muốn tới thật!

Không chỉ có như thế, vậy mà con hàng này còn diện Neli áo khoác đính hoa, quần Chanel màu đen, đeo vòng cổ kim loại tinh xảo của TH, vành tai thượng hạng khảm đá quý mang theo tia lạnh lùng bí ẩn, trực tiếp đi bước trên thảm đỏ cũng được rồi.

Thăm cái ban mà thôi, đến nỗi phải ăn mặc kỹ lưỡng đến vậy sao?

Bởi vì Giang Mục Dã đã đến, đoàn phim sôi trào một hồi lâu, muốn ký tên muốn ký tên, chụp ảnh chụp ảnh.

Thẩm Miên nhưng thật ra cũng rất phúc hậu, trực tiếp cho các tiểu cô nương mười phút thời gian đuổi theo minh tinh.

Tuy rằng làm nghề này ai cũng được gặp không ít minh tinh, nhưng chung quy vẫn là không thắng nổi sắc đẹp mê hoặc, huống chi là loại sắc đẹp như Giang Mục Dã.

“Ngữ Manh, em không đi sao?” Ninh Tịch ngoài ý muốn phát hiện, đoàn phim, nhân viên công tác cùng một ít nữ diễn viên đều vây qua đó, Kỷ Ngữ Manh lại không hề nhúc nhích.

Kỷ Ngữ Manh nghe vậy nhìn về phía Ninh Tịch, lập tức tỏ lòng trung thành nói, “Tiền bối, em là fan của chị, Giang Mục Dã kia dù có đẹp hơn nữa em cũng không thèm để vào mắt! Với lại cũng không đẹp lắm, so với tiền bối còn kém xa!”

Kỷ Ngữ Manh nói mới vừa nói xong, đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống một bóng ma, giây tiếp theo, một thanh âm trầm thấp vang lên phía sau, “Hả?”

“A... Giang Giang... Giang tiền bối!” Kỷ Ngữ Manh tức khắc liên tiếp lui vài bước.

“Tiểu nha đầu, cô vừa rồi... Nói cái gì?” Giang Mục Dã tháo kính râm trên mặt xuống, sâu kín hỏi, cặp kia mắt đào hoa quả hiện lên vài tia máy móc.

Giang Mục Dã thật là minh tinh trời sinh, toàn thân trên dưới đều lấp lánh sáng lên, hơn nữa loại khí chất này thật sự mạnh mẽ.

Kỷ Ngữ Manh rốt cuộc tuổi còn nhỏ, Giang Mục Dã đột nhiên như vậy lại tới gần đây, còn tỏa ra khí thế mạnh mẽ, tiểu nha đầu tức khắc đầy mặt đỏ bừng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx