sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 956 - 957 - 958 - 959 - 960

Cảm nhận được một vòng tay vừa mềm vừa thơm như kẹo đường nhẹ nhàng ôm lấy mình, Annie cảm thấy trái tim mình như đang hóa thành vũng nước.

Đồng thời cũng cảm thấy trong lòng dậy sóng cuồn cuộn, vẻ mặt bàng hoàng không thể tin nổi: "Anh Tịch... anh đừng lừa em chứ? Đây... đây là con trai của Lục Đình Kiêu thật sao? Lục Đình Kiêu sinh? Anh chắc chứ?"

Ninh Tịch gật đầu: "Vô cùng chắc chắn và khẳng định! Đây chính là con trai của Lục Đình Kiêu, tên ở nhà là Tiểu Bảo! Thấy thế nào? Anh không có lừa em chứ, có phải là vô cùng đáng yêu đúng không?"

Cái đầu của Annie cũng sắp rớt xuống vì gật quá độ: "Thật là cực cực cực cực cực cực cực cực đáng yêu! Oa oa oa, làm sao bây giờ! Lần đầu gặp mặt mà cô không chuẩn bị quà gì cho con rồi!"

Annie vò đầu bứt tai lục khắp người mình xem có cái gì không, cô móc túi kẹo chocolate trong túi ra rồi lấy túi thuốc nhỏ treo ngang hông xuống, thậm chí lấy cả sơi dây chuyền kim cương trên cổ xuống luôn, toàn bộ đều nhét hết vào Tiểu Bảo.

Thái độ này...

Đúng là chuyển biến 180 độ.

Rõ ràng một giây trước còn cố gắng phổ cập cho Ninh Tịch rằng làm mẹ ghẻ thảm thế nào, con riêng của chồng xấu xa như thế nào.

Ninh Tịch giúp bánh bao nhỏ cầm lấy kẹo chocolate, còn túi thuốc với dây chuyền kim cương đều trả lại cho Annie: "Những thứ này quá đáng giá, em đừng có mà tặng bậy thế, bé con vẫn còn nhỏ vẫn chưa dùng được mấy thứ này."

"Nói cũng phải... Lục Đình Kiêu giàu như thế..." Annie lẩm bẩm cầm dây chuyền kim cương về, sau đó lại nhét cái túi thuốc nhỏ vào trong tay Ninh Tịch: "Cái này anh giữ đi, tất cả đều là đồ em mới phối chế đấy! Thuốc bên trong có thể phòng được hầu hết các loại côn trùng có độc! Đích thân em đã kiểm nghiệm rồi!"

Ninh Tịch cười khẽ rồi nhận lấy: "Vậy anh đành thay mặt Tiểu Bảo cám ơn quà của cô Annie vậy!"

"Lần sau... nếu có cơ hội gặp lại, em nhất định sẽ chuẩn bị quà tốt hơn! Lần này đến hơi vội vàng nên cũng không nghĩ sẽ gặp được Tiểu Bảo!" Annie ngượng ngùng nói.

Giờ phút này, Annie đã hoàn toàn quăng cái vấn đề "làm mẹ kế rất khó" gì gì đó ra tận đẩu tận đâu rồi.

Sự thực là, đứng trước mặt bé con đáng yêu thế này, không cách nào có thể nói mấy từ đó ra khỏi miệng.

Đứa bé đáng yêu như vậy... khó trách tại sao anh Tịch lại thích!

Ninh Tịch với Annie cùng ngồi xuống ghế salon, bánh bao nhỏ ngồi giữa hai người đang tò mò nghiên cứu cái túi thuốc nhỏ trong tay.

"Thật sự khó mà tin được, sao con trai Lục Đình Kiêu lại có thể đáng yêu như vậy chứ?" Annie ngắm nhìn nửa ngày vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được: "Mặc dù trông rất giống Lục Đình Kiêu... nhưng đáng yêu thế này cũng hoàn toàn không khoa học..."

Annie nhìn nhìn, đột nhiên giật mình một cái nhìn chằm chằm về phía Ninh Tịch: "Anh Tịch! Đứa bé này không phải do anh với Lục Đình Kiêu cùng sinh ra đấy chứ?"

Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Em yêu, biên độ hoạt động của não em lớn quá rồi đấy!"

Hửm? Ba với mẹ cùng sinh?

Bánh bao nhỏ đang nghiên cứu túi thuốc nghe như vậy lập tức lộ ra một nụ cười rực rỡ.

"Cũng phải..." Annie bĩu môi một cái. Sau đó vô tình thấy bánh bao nhỏ mỉm cười thì liền ngẩn ra, lẩm bẩm: "Nhưng mà nhìn kỹ thì hai người cũng có điểm giống nhau mà!"

"Giống thế nào? Giống chỗ nào?" Ninh Tịch nhướng mày.

Annie gật đầu liên tục: "Giống! Có thể anh không chú ý nhưng em vừa mới nhìn kỹ thì lúc bé con cười rất giống anh! Nhất là ánh mắt!"

Annie vừa nói thì đột nhiên nhớ tới một vấn đề mấu chốt: "Ơ mà... mẹ của đứa bé này là ai?"

Ninh Tịch nhún nhún vai: "Cái này anh cũng không biết, bởi vì ngay cả Lục Đình Kiêu cũng không biết."

Annie vừa nghe liền nổi giận: "Hắn..."

"Cuộc sống riêng của người này quá loạn rồi! Thậm chí ngay cả mẹ của con trai mình là ai cũng không biết..." Cân nhắc đến việc Tiểu Bảo vẫn đang ngồi đây, Annie cố gắng đè giọng lầu bầu.

Ninh Tịch biết cô nhóc này đang nói cái gì nhưng cũng không để ý: "Chuyện không phải như em nghĩ đâu, trong chuyện này mà nói thì anh ấy cũng là người bị hại."

Nhưng mà Annie nghe thế lại càng xem thường, cô cảm thấy Ninh Tịch nhất định đang bị đối phương lừa...

Haiz, bảo bối đáng yêu thế này sao lại có một người cha đáng sợ đến vậy chứ?

Annie thật khó có thể tưởng tượng cuộc sống của anh Tịch với bảo bối nhỏ này dưới sự thống trị tàn bạo của Lục Đình Kiêu, cuộc sống như thế có khác nào sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng chứ.

Ninh Tịch bất lực đỡ trán thở dài, cô nhóc này lại đang tưởng tượng ra cái gì nữa đây?

Không biết có phải tên kia lại tuyên truyền mấy cái linh ta linh tinh không nữa, nếu không tại sao Annie cứ một mực tỏ vẻ lo cô bị hành hạ chứ?

Hai người đang nói chuyện phiếm thì cánh cửa thư phòng sau lưng đột nhiên mở ra, Lục Đình Kiêu cũng bước từ trong đó ra.

Ninh Tịch nghe tiếng liền nghiêng đầu qua hỏi: "Lục Đình Kiêu, anh xong việc rồi à? Có làm ồn đến anh không?"

Ai? Ai! Lục Đình Kiêu?

Annie lập tức bắn mắt nhìn về phía thư phòng.

Sau đó thì liền lập tức thấy một người đàn ông vóc dáng thật cao mặc đồ ngủ đôi với Ninh Tịch nhưng là màu xanh da trời đang đứng trước cửa. Anh ta đeo một cặp mắt kính, trong tay cầm một ly cafe nhìn rất thoải mái nhàn hạ. Chẳng qua chỉ là bộ dạng đứng ở cửa thôi mà trông cứ như đang tạo hình chụp ảnh cho mấy tạp chí thời trang vậy. Quan trọng nhất là người đàn ông này hoàn toàn không có chút tàn bạo hay ác độc như trong truyền thuyết cả.

Người này trông giống như bất kỳ một ông chồng nào đó tan làm xong về nhà, chứ không phải yêu ma quỷ quái gì hết. Chỉ là một người đàn ông bình thường, chẳng qua là nhìn đẹp trai hơn mà thôi.

"Vị này là?" Lục Đình Kiêu nhìn về phía Annie.

Ninh Tịch đi tới khoác tay Lục Đình Kiêu rồi kéo anh qua giới thiệu: "Đây là bạn tốt em quen lúc ở nước M tên là Annie! Annie, đây chính là bạn trai của anh, Lục Đình Kiêu"

"Xin chào." Lục Đình Kiêu hơi gật đầu, mặc dù thái độ không thể nói là nhiệt tình nhưng cũng đủ lịch sự.

"Xin... xin chào..." Trong ấn tượng của Annie thì Lục Đình Kiêu là một bạo quân tàn ác, thậm chí còn là quái vật nữa. Cho nên trong lúc nhất thời hoàn toàn không cách nào đem Lục Đình Kiêu "loài người" với Lục Đình Kiêu "quái vật" nhập chung một chỗ.

Lục Đình Kiêu liếc nhìn cậu con trai đang gà gật buồn ngủ, liền bước tới bế nhóc lên: "Hình như Tiểu Bảo mệt rồi, để anh đưa nó đi ngủ, hai người cứ trò chuyện đi."

Biết hai chị em đã lâu không gặp nên chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói, thế nên Lục Đình Kiêu rất săn sóc mà chừa lại không gian cho hai người.

Bánh bao nhỏ tựa hồ có chút không vui, nhóc gác đầu lên bả vai Lục Đình Kiêu rồi chìa hai cái tay ngắn ngủn về phía Ninh Tịch, con không muốn đi ngủ~!

Bàn tay to lớn của Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu con trai: "Đã muộn rồi, không cho phép con tùy hứng nữa, mẹ con với cô Annie đã lâu không gặp nên muốn nói chuyện thêm một lúc."

Bánh bao nhỏ chỉ có thể nghe lời gật đầu một cái, cái miệng nhỏ ngáp dài rồi nằm trên bả vai ba Kiêu.

Mẹ con với cô Annie... nói tự nhiên thật đó, cả thái độ dịu dàng từ ái với con trai nữa...

Annie cơ hồ là nhìn đến ngây người, Lục Đình Kiêu này với Lục Đình Kiêu mà cô tìm hiểu được hoàn toàn là hai người khác nhau!

Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào?

"Annie... Annie? Đang nghĩ gì vậy?" Ninh Tịch đưa tay quơ quơ trước mặt Annie.

"Anh Tịch, người kia thật sự là Lục Đình Kiêu sao? Tại sao nhìn giống người thế! Không phải, ý em là nhìn anh ta thật ôn hòa!"

Giống người?

Ninh Tịch bật cười: "Đương nhiên là anh ấy nha! Nếu không em cho là thế nào?"

"Em... em cho rằng anh ta rất đáng sợ!"

Ninh Tịch sờ cằm, nghĩ một chút: "Chậc, nghiêm túc mà nói thì quả thật anh ấy có một mặt rất đáng sợ, nhưng mà lúc ở cạnh anh với Tiểu Bảo thì anh ấy rất dịu dàng. Thật ra lúc ban đầu anh cũng cho rằng anh ấy có vẻ đáng sợ, lúc ấy còn đặt cho anh ấy biệt danh là Đại ma vương nữa cơ!"

Annie nghe rồi đột nhiên liền hiểu tại sao Ninh Tịch lại muốn ở cùng một chỗ với Lục Đình Kiêu.

Một người đàn ông như thế lại đem tất cả sự dịu dàng dành hết cho một người...

Ban đầu khi mới tới đây Annie còn ôm chút may mắn, nghĩ có lẽ anh Tịch cũng chỉ coi Lục Đình Kiêu giống như mấy tên đàn ông trước đây thôi. Nhưng bây giờ sự thực lại cho thấy mọi chuyện không có đơn giản như vậy.

Lần này chỉ sợ rằng anh Tịch thật sự nghiêm túc.

Lúc này, di động của Ninh Tịch đột nhiên vang lên.

"Xin lỗi, anh nhận điện thoại chút!"

"Vâng, không sao không sao!"

Người gọi tới là Kiều Vi Lan, hẳn là bên studio có chuyện cho nên Ninh Tịch lập tức nhận điện: "Alo, giám đốc Kiều?"

"Chín bộ đồ đã tặng xong rồi, danh sách người được tặng tôi đã gửi qua email cho cô, cô để ý kiểm tra một chút." Giọng điệu của Kiều Vi Lan vẫn lưu loát gọn gàng như thường lệ.

"Được, lát nữa tôi sẽ kiểm tra email, giám đốc Kiều vất vả rồi!"

"Lâu thì một tháng, nhanh thì nửa tháng là có thể thấy hiệu quả, giờ chỉ cần chờ đợi là được. Trong khoảng thời gian này không biết có thể trang hoàng lại Studio không? Dù sao thì đó không chỉ là nơi chúng ta làm việc mà còn là nơi sau này chúng ta sẽ tiếp khách hàng nữa."

"May mà cô nhắc nhở, để tôi giao phó cho Mạt Mạt. Phong cách thiết kế các loại thì giao cho Thượng Trạch, hẳn là không có vấn đề gì, chuyện này không cần lo đâu, tôi sẽ xử lý..."

...

Lúc Ninh Tịch đang gọi điện thoại thì Annie chỉ yên lặng đứng nhìn.

Trừ hình ảnh anh Tịch lúc ở nhà ra thì cô lại thấy được một mặt khác nữa, đó là lúc làm việc.

Đây đều là những thứ mà trước đây Annie không tài nào tưởng tượng nổi.

Đường Tịch mà Annie biết là một người cởi mở phóng khoáng, không bị bất cứ thứ gì bó buộc. Nhưng, khi đó cả người cô lúc nào cũng lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch, giống như là trên đời này không có bất cứ thứ gì khiến cô quan tâm, thậm chí cả sinh mạng của chính mình. Cơ mà hiện tại, Annie lại thấy một loại ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ trên người của Ninh Tịch...

Ninh Tịch nói chuyện điện thoại xong cũng vừa vặn là lúc Lục Đình Kiêu dỗ Tiểu Bảo ngủ xong đi ra, trong tay anh vẫn đang cầm một con gấu bông.

"Tiểu Bảo đã ngủ chưa?" Ninh Tịch cúp máy hỏi.

"Rồi."

Lục Đình Kiêu gật đầu xong đi tới cạnh Annie, đưa con gấu bông trong tay cho cô: "Annie, đây là quà đáp lễ của Tiểu Bảo."

"A! Còn có đáp lễ nữa à! Thật là đáng yêu!" Annie vui mừng ôm lấy con gấu bông vào ngực: "Cám ơn, giúp tôi cám ơn Tiểu Bảo!"

Lúc này, cái nhìn của Annie về Lục Đình Kiêu gần như đã hoàn toàn thay đổi.

Có thể dạy được một bảo bối nhỏ đáng yêu lại hiểu chuyện như thế, khẳng định người này cũng là người rất rất tốt...

"Cô Annie có nghiên cứu về dược thảo sao?" Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi một câu.

"Sao anh biết?" Annie có chút kinh ngạc.

"Vừa nãy nhìn thấy túi thuốc của Tiểu Bảo." Lục Đình Kiêu nói.

"À, cái đó ấy à... là nghịch ngợm nghiên cứu chút thôi!" Annie nói.

Ninh Tịch nhất thời bật cười nói: "Annie, em cũng quá khiêm tốn rồi, Lục Đình Kiêu! Anh đừng thấy Annie non nớt như thế mà lầm, thật ra y thuật của cô nhóc này phải nói là cực kỳ lợi hại đó, thiên phú cực cao!"

Annie được khen thì có chút ngượng ngùng liền vội vàng nói: "Không lợi hại như anh Tịch nói đâu..."

Lục Đình Kiêu hơi trầm ngâm, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sách buộc chỉ bìa đã ố vàng: "Vừa hay mấy hôm trước tìm được một quyển sách y cổ, nếu cô không chê thì tặng cho cô làm quà ra mắt đi. Cám ơn cô lúc ở nước ngoài đã chăm sóc Tiểu Tịch."

"Không cần không cần, tôi có chăm sóc anh Tịch đâu, vẫn luôn là anh... chị ấy chăm sóc tôi mà! Hơn nữa... quyển sách này quá quý rồi!" Annie vừa nhìn đã biết cuốn sách kia giá trị không nhỏ, hơn nữa còn là bản duy nhất, có thể nói là món đồ vô giá.

Ninh Tịch đem quyển sách đặt vào tay Annie: "Em hãy nhận đi, dù sao món này đặt trong tay bọn anh cũng vô ích, hơn nữa ai bảo là em không chăm sóc anh? Biết bao lần anh bị thương đều may mà có em chăm sóc chiếu cố!"

"Này... được rồi, sách em nhận, cám ơn."

Annie trầm mặc, cô cảm thấy mình không cần tiếp tục ở đây nữa nên hít sâu một hơi rồi cười nói: "Anh Tịch, hôm nay được gặp anh em rất vui, muộn lắm rồi nên em về trước đây, không quấy rầy mọi người nữa."

"Ơ! Nhanh thế à..."

"Khoảng thời gian này tạm thời em vẫn ở trong nước, sau này sẽ có cơ hội gặp nhau thôi, chỉ cần anh đừng chê em phiền là tốt rồi ~"

...

Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu cùng nhau tiễn Annie xuống dưới lầu.

Lục Đình Kiêu đứng chờ ở cửa chung cư, còn Ninh Tịch tiếp tục đưa Annie đến tận xe: "Đi đường chậm một chút."

"Vâng, anh biết em lái xe chẳng khác gì ốc sên mà, muốn nhanh cũng không nhanh nổi!" Annie cười nói.

Dưới màn đêm yên tĩnh hơi se se lạnh, Annie siết chặt nắm tay, buông ra rồi lại siết chặt lại. Một lúc lâu sau mới ngước đầu, giọng run run nhìn người trước mắt: "Anh Tịch, anh thật sự không thể quay về nữa đúng không?"

Ninh Tịch thở dài ôm cô bé một cái: "Annie, ai cũng có cuộc sống của riêng mình, anh cũng thế và em cũng vậy. Hãy sống tốt cuộc sống của mình đi, đừng lo cho anh nữa! Anh cũng sẽ sống thật tốt mà."

Annie hít mũi một cái: "Em thừa nhận là trước khi tới đây em rất lo lắng, nhưng mà... Tiểu Bảo thật đáng yêu, Lục Đình Kiêu cũng là một người rất tốt... anh Tịch, chúc anh hạnh phúc! Trừ câu này ra thì hình như em nói cái gì cũng đều dư thừa."

"Cám ơn, anh nhất định sẽ hạnh phúc!"

Nói lời từ biệt với Ninh Tịch xong, Annie vẫy vẫy tay rồi lên xe nổ máy, chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi.

Qua kính chiếu hậu, Annie trông thấy người đàn ông đang khoác một chiếc áo lên người cô gái, cô gái kia ngẩng đầu nhẹ nhàng mỉm cười với anh ta, sau đó hai người họ ôm nhau đi lên lầu...

Hóa ra anh Tịch đang sống rất tốt, anh ấy có người yêu, có ước mơ, có sự nghiệp, so với lúc trước thì tốt hơn nhiều lắm.

Đã như vậy thì cần gì phải khiến anh Tịch trở về chứ?

...

Lên lầu, vừa mới bước vào cửa Ninh Tịch liền ôm lấy eo của Lục Đình Kiêu, ngẩng đầu nói: "Boss đại nhân, cám ơn anh!"

Lục Đình Kiêu dựa lưng vào cửa: "Cám ơn cái gì?"

Ninh Tịch ngước đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt: "Cám ơn anh đã đối tốt với bạn của em như vậy, anh biết... biết cô ấy là người bên kia chứ?"

Lục Đình Kiêu: "Anh chỉ cần biết, cô bé ấy là người em quý trọng là được rồi."

Ninh Tịch nghĩ nghĩ một chút rồi cười nói: "Đoán chừng lần này Annie đến đây để làm thuyết khách... nhưng mà, bây giờ hiển nhiên đã bị anh với Tiểu Bảo thuyết phục rồi!"

Lục Đình Kiêu ôm chặt Ninh Tịch vào lòng, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện: "Anh sẽ không để em rời khỏi anh, bất kể là vì ai."

"Em cũng không rời khỏi anh đâu, bất kể là vì ai!"

...

Ở phía bắc thành phố có một ngôi biệt thự xa hoa bị bỏ hoang, đó từng là nơi ở của những người quyền quý của kinh đô. Nhưng thời đại thay đổi khiến cho nơi đây thành chốn không người, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra án mạng. Cho nên, hiện giờ nơi đây được biết đến là khu nhà ma ám, không những không bán được mà trong chu vi mấy chục dặm xung quanh cũng không ai dám bén mảng tới gần.

Thế nhưng vào giờ phút này, trong bóng đêm có một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đỗ lại trước cửa căn biệt thự. Một thiếu nữ mặc chiếc áo có mũ rất to bước xuống xe rồi đi vào phía bên trong.

"Két" một tiếng, người thiếu nữ kia đưa tay đẩy cánh cửa phòng khách vừa dầy vừa nặng ra.

Bên trong là một đại sảnh rất lớn được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ, trên những bức tường treo đầy những bức tranh sơn dầu lâu đời, những chiếc cửa sổ thủy tinh cũng được làm theo các thiết kế từ xưa cũ. Cầu thang xoắn ốc bằng gỗ rất lớn, lò sưởi trong phòng khách đang cháy hừng hực tỏa ra nhiệt độ ấm áp.

Ở chiếc ghế salon hình chữ U đối diện lò sưởi có hai nam một nữ.

Thấy Annie đã trở lại, mĩ nhân trên ghế lập tức thu súng rồi đứng phắt dậy nghênh đón: "Annie bảo bối ~ thế nào rồi? Em đã ra tay thì chắc chắn không có chuyện gì đi! Tiểu sư muội nhất định không thể chịu được nước mắt của cưng!"

Annie nghe vậy thì cúi đầu, mặt mũi ủ dột, yếu ớt nói: "Chị Tiêu Tiêu, thật xin lỗi, em đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người rồi!"

"A... sao lại thế... ngay cả Annie ra tay mà cũng không được sao?" Phong Tiêu Tiêu đang nói thì liếc thấy con gấu bông đang được Annie ôm trong lòng: "Cái đồ chơi này lấy đâu vậy?""

Annie vừa nghe thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng bừng, vui vẻ nói: "Là Tiểu Bảo tặng em! À đúng rồi, Tiểu Bảo chính là con trai của Lục Đình Kiêu đấy! Nhóc đó cực kỳ cực kỳ đáng yêu! Nhất là đôi mắt, xinh đẹp y như anh Tịch ấy! Còn cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa! Em tặng nhóc ý túi thuốc, thế là nhóc ý đưa em cái này coi như đáp lễ!"

"Còn nữa còn nữa, Lục Đình Kiêu cũng nói cảm ơn em đã chăm sóc anh Tịch lúc ở nước ngoài, còn tặng cả sách thuốc cho em. Lục Đình Kiêu chẳng giống như mọi người nói chút nào, anh ta là người cực kỳ tốt, hoàn toàn không đáng sợ như mọi người nói đâu! Anh ta đối với anh Tịch rất dịu dàng, đối với em cũng rất khách khí, cực kì lịch sự..."

Giọng nói như chim sơn ca của Annie cứ líu lo không ngừng trong phòng khách.

Phong Tiêu Tiêu: "..."

Đường Dạ: "..."

Phong Tấn: ""..."

Thấy ba người kia đột nhiên nhìn mình chằm chằm, Annie cảm thấy có gì đó sai sai liền rụt rè hỏi: "Ơ, sao mọi người nhìn em như thế? Em... em nói cái gì sai sao?"

Đường Dạ đẩy gọng kính một cái, không nói gì.

Phong Tấn tiếp tục lật quyển sách tiếng Đức trên chân, làm bộ chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Phong Tiêu Tiêu đỡ trán, bất lực kêu rên: "Chẳng lẽ cưng không phát hiện chính mình bị thu phục rồi sao hả bảo bối của chị! Rõ ràng là bảo cưng đi kéo người về mà thế quái nào cả em cũng phản bội luôn rồi hả? Đúng là tiền mất tật mang! Thiệt hại quá nặng nề! Lục Đình Kiêu quả nhiên không dễ đối phó, bây giờ còn tăng thêm một bé con nữa, lực sát thương nâng gấp bội..."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx