sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 971 - 972 - 973 - 974 - 975

Nếu Nhan Như Ý đã từ chối thì Quan Tử Dao tất nhiên sẽ không làm trái ý của Nhan Như Ý mà tự tiện giúp Lục Hân Nghiên. So với Lục Hân Nghiên thì đương nhiên Nhan Như Y quan trọng hơn nhiêu.

Vì thế Quan Tử Dao uyển chuyển khuyên nhủ: "Hân Nghiên, gần đây anh họ của em rất bận rộn, đừng vì mấy chuyện này mà làm phiền anh ấy."

Nghe câu trả lời của Quan Tử Dao, Nhan Như Ý lộ rõ vẻ hài lòng với cách làm của cô.

Chẳng qua là Lục Hân Nghiên có chút mất hứng.

Quan Tử Dao nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nhưng mà cũng không phải là hết cách, mặc dù chuyện trong nước chị không quá quen cơ mà chị có thể tìm vài người bạn hỏi xem có thể nói chuyện với người phụ trách bên Tắc Linh hay không."

"Quá tốt! Em thích chị Tử Dao nhất!" Lục Hân Nghiên nhât thời hoan hô nhây cầng lên.

"Em đó! Chờ chị gọi điện thoại hỏi chút, nhưng mà đừng ôm hy vọng nhiều, chưa chắc đã được đâu!"

"Chị Tử Dao đã ra tay nhất định thành công!"

Quan Tử Dao đi tới một góc rút điện thoại ra, tìm số của Mạc Lăng Thiên.

Trong số bạn trong nước của cô ta thì mạng lưới quan hệ và giao thiệp của Mạc Lăng Thiên là rộng nhât.

"Alo, Lăng Thiên đó à..."

"Alo, Tử Dao à! Em tìm anh à!"Bên kia truyền đến giọng nói mừng rỡ của Mạc Lăng Thiên, dù sao cũng cực kì ít khi thấy Quan Tử Dao chủ động liên lạc với anh ta.

"Lăng Thiên, bên này em có chút chuyện muôn nhờ anh một chút, không biêt có tiện hay không?"

"Tiện tiện! Chuyện nào của em cũng tiện hết! Chuyện gì, em cứ nói anh sẽ làm cho em hết!"

"Ả, không phải chuyện của em... là Hân Nghiên muốn làm một đại lý của một nhãn hiệu tên là Tắc Linh, nhưng mà con bé lại không thông qua khảo hạch của họ! Em mới về nước quen biết không nhiều, cho nên không biết anh có thể tìm chút quan hệ hay không?"

"A... hóa ra là Hân Nghiên à..."Giọng của Mạc Lăng Thiên đột nhiên lạnh đi mây độ.

Lục Hân Nghiên là người của Lục gia, Quan Tử Dao phải quan tâm Lục Hân Nghiên như vậy lí do vì sao còn phải hỏi à?

"Nếu như không tiện, vậy thì."

Mặc Lăng Thiên cắt lời: "Không có gì là không tiện cả, em chờ anh một chút đế đi hỏi Xem!"

"Vậy làm phiền anh!" Quan Tử Dao cảm kích nói: "Nếu liên lạc được thì anh cứ bảo họ, tiền không thành vấn đề!"

"Được, anh biết rồi, giữa chúng ta còn khách khí làm gì!"

Mạc Lăng Thiên cúp máy Xong, trên mặt cũng không dấu nối vẻ cô đơn ủ rũ, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười đắng chát.

Yêu cầu của cô làm sao anh nhẫn tâm từ chối, dù cho biết rõ đó là vì người đàn ông khác...

Chậm chạp lấy lại tinh thần, Mạc Lăng Thiên lập tức cho người hỏi thăm tình huống.

Kết quả là studio kia rất thần bí, về mặt đối ngoại thì nhà thiết kế của Tắc Linh chỉ công bố một cái biệt danh là X. Ông chủ chân chính cũng không biết là ai, cuối cùng thì Mạc Lăng Thiên vẫn phải sử dụng một ít thủ đoạn cá nhân để tra xét sâu hơn.

Dù sao cái mà Mạc gia am hiểu nhất vẫn là tình báo và điều tra, muôn tìm hiểu chút chuyện cỏn con này vẫn rất dễ dàng.

Mà điều tra xong rồi, ngu người!

Thế quái nào chủ nhân của cái nhãn hiệu kia lại là tiếu bạch thỏ chứ?

Từ tư liệu điều tra được thì thấy Tắc Linh này đúng là tiến từng bước một, được mệnh danh là hắc mã"trong giới thời trang. Hiện giờ Tắc Linh đã có xu thể đuổi kịp History vốn nổi danh trên trường quốc tế!

* Hắc mã: Ngựa tốt, dùng ví von những người tài giỏi có thực lực và có thế tiến xa hơn nữa.

Đối với tiểu bạch thỏ này thì đúng là càng nhìn càng thây không rõ. Bởi vì Quan Tử Dao đã nhờ vả nên Mạc Lăng Thiên cũng không dám trì hoãn. Sau khi điều tra được thì lập tức gọi cho Ninh Tịch.

Ninh Tịch đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

Nhìn di động, thông tin hiển thị là một số lạ. Ninh Tịch tiện tay bấm nhận:"Alo, ai đấy?"

"Alo, Tôi là Mạc Lăng Thiên nè! Tiểu bạch thỏ còn nhớ tôi không?"

"Ả, tất nhiên là phải nhớ Mạc thiếu rồi!"

Quan Tử Dao đang chọn đồ thì loáng thoáng nghe thấy Ninh Tịch nói một câu "Mạc thiếu", cô ta có chút kỳ quái nhưng cũng chẳng chú ý nhiều.

"Hì hì, nhớ là tốt rồi!" Mạc Lăng Thiên đổi sang giọng lấy lòng: "Tiểu bạch thỏ à, cô cũng trâu bò quá nha, hóa ra cô chính là chủ nhân của Tắc Linh sao?"

Ninh Tịch hơi ngoài ý muốn nhướng mày, ngôi thăng dậy: "Sao anh biêt? Lục Đình Kiêu nói cho anh?"

"Cô không cần quan tâm tại sao tôi lại biết đâu, tôi có chuyện cần bà chủ Ninh giúp một chút đây, không biết có được hay không cơ mà coi như nể mặt Lục Đình Kiêu đi nha • tôi đây là bạn bè chí cốt của cậu ta đó!"

"Không biết là có chuyện gì?" Ninh Tịch hỏi.

"Cái đó là như này, ngắn gọn thì! Hân Nghiên muốn xin một chân làm đại lý của cô, nhưng mà con bé đó trượt thẳng cẳng từ vòng gửi xe rồi! Cô xem có thể châm chước chút hay không, dẫu sao thì con nhóc đó cũng là em họ của Lục Đình Kiêu!"

"Ha." Đầu bên kia vang lên một tiếng cười đầy ý tứ sâu xa của Ninh Tịch.

Thanh âm này khiến Mạc Lăng Thiên hơi rợn người chút: "Sao thể bà chủ Ninh? Có vấn đề gì sao?"

Ninh Tịch nhìn về phía Lục Hân Nghiên với Quan Tử Dao đang chọn đồ cách đó không xa, thấp giọng nói: "Chỉ là có chút kinh ngạc thôi! Không ngờ Mạc thiếu lại là kiểu người si tình như vậy! Vì để Quan mĩ nhân vui vẻ mà chịu đau cắt thịt nha! Biết rõ cô ấy vì người đàn ông khác mà vẫn không oán không hận giúp đỡ sao?"

Vừa dứt lời, Mạc Lăng Thiên đầu bên kia nhất thời ngẩn ra: "Cô... làm sao cô biết!"

Vừa rồi anh ta không hề nhắc đến Quan Tử Dao dù chỉ một chữ mà!

"Đừng hỏi tại sao tôi lại biết, còn về chuyện đại lý thì vì công hay về tư tôi cũng đều không đồng ý." Ninh Tịch thẳng thắn chém một đao cự tuyệt.

"Tại sạo chứ? Nếu là tiền thì không thành Vân đê! Cô coi như giúp người anh em đi!"

Ninh Tịch đảo mắt: "Về công, studio chúng tôi đã có quy định, điều kiện không phù hợp thì không thể làm đại lý; Về tư, Quan Tử Dao mất công làm nhiều chuyện thể chỉ để muốn sáp gần lại bạn trai tôi, tôi ngu đâu mà đồng y?"

Mạc Lăng Thiên: "..." Đá phải cục sắt rồi!

Sao mà ngờ được cái gì con tiểu bạch thỏ này cũng biết chứ! Thật là kỳ diệu!

Mấy chuyện kiểu này vốn chỉ cần có nhân mạch với tiền là kiểu gì cũng giải quyết được. Nhưng tình huống này thì có nhiều tiền hơn nữa cũng Vô dụng.

Ninh Tịch ngắt điện thoại của Mạc Lăng Thiên, không bao lâu sau đi động của Quan Tử Dao reo lên.

"Thế nào thế nào, có phải bạn chị gọi không! Chị mau mau nhận đi!" Lục Hân Nghiên đứng một bên hưng phấn hỏi.

Quan Tử Dao mỉm cười gật đầu một cái: "Đúng vậy, đừng Vội để chị nhận máy đã!"

"Alo?" Quan Tử Dao nhận điện thoại.

Nghe Mạc Lăng Thiên nói xong, sắc mặt Quan Tử Dao hơi đổi đổi.

Tất nhiên là Mạc Lăng Thiên không thể nói thật mọi chuyện cho cô ta được. Anh ta chỉ nói là đối phương bảo không thể phá vỡ quy định nên không thể cho đi cửa sau.

"Được, em biết rồi... không sao... làm phiền anh rồi! Đây cũng là chuyện chẳng còn cách nào khác, dù sao vẫn cám ơn anh!" Quan Tử Dao tùy tiện nói mấy câu rồi lập tức cúp máy.

"Thật xin lỗi Hân Nghiên, vẫn không được!"

Lục Hân Nghiên nghe vậy thì thất vọng cúi đầu. Nhưng mà một lúc sau lại ngẩng đầu an ủi ngượ0 lại Quan Tử Dao: "Chị Tử Dao, cái studio này, em cũng biết là rất khó khăn để xin được, trở về em sẽ nghĩ cách khác! Hừ, càng không để bà đây làm đại lý thì bà đây càng muốn làm!"

Nhìn điệu bộ của Lục Hân Nghiên, Nhan Như Ý chỉ thấy buồn cười lại bất đắc dĩ: "Tính con cứ như trẻ con mãi vậy, không biết bao giờ mới đổi được!"

Đại khái vì hàng tương đối nhiều, cho nên nhân viên đi lấy hơi lâu. Mãi một lúc rồi vẫn chưa thấy quay lại.

Trong thời gian này Ninh Tịch vẫn ngồi im lặng trong khu nghỉ ngơi, không hề có ý muốn rời đi.

Lục Hân Nghiên nhìn Ninh Tịch, nhất thời cô ta đem hết sự tức giận vì không làm được chuyện đổ hết lên đầu Ninh Tịch: ""Chị Tử Dao, bác, lần này hai người chắc đã tin cô ta cố ý đi theo chúng ta rồi chứ? Có ai hẹn mà chờ lâu như vậy à? Hơn nữa có biết bao nhiêu chỗ như quán cafe, nhà hàng không chọn mà hết lần này đến lần khác cứ muốn ngồi ở đây?"

Lần này thì ngay cả Quan Tử Dao cũng không lên tiêng.

Trực giác của cô ta mách bảo rằng Ninh Tịch sẽ không dùng cách ngu ngốc thế này để làm thân, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có khả năng này lắm.

Dẫu sao Ninh Tịch cũng chỉ là loại đàn bà thấp kém, đừng nói có thể lấy lòng, ngay cả muốn đến gần ba mẹ của Lục Đình Kiêu đều khó hơn lên trời! Lần này may mắn gặp được thì đương nhiên phải tìm cơ hội thể hiện trước mặt Nhan Như Ý rồi...

Chẳng qua là cô ta bám theo lâu như thế thì bước tiếp theo định làm cái gì. Đã từng trải qua mấy lần bị Ninh Tịch dạy dỗ nên thần kinh Quan Tử Dao bắt đầu căng thẳng, cũng không dám xem thường.

Lục Hân Nghiên là một người tính tình nóng nảy, lúc này cô ta đã không nhịn nổi nữa mà đi thẳng đến trước mặt Ninh Tịch: "Cái loại đàn bà như cô đã đủ chưa hả! Có phải nghiện rồi hay không? Đừng vứt hết mặt mũi bám chặt lấy anh tôi có được không hả? Tới cửa hàng quần áo mà không mua quần áo lại còn nghiễm nhiên ngồi ngủ ở đây, cô cho rằng đây là nhà cô sao! Da mặt có cần phải dầy thế không!"

Ninh Tịch bị tiếng quát tháo làm cho hơi nhức đầu, cô lạnh mặt ngấng lên: "Nói đủ Chưa?"

Thấy thái độ chẳng coi ai ra gì của Ninh Tịch thì Lục Hân Nghiên càng điên tiết, cô ta đang chuẩn bị mắng chửi người thì sau lưng đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân lộn xộn.

Người đi vào là nhân viên chạy xuống kho hàng lấy đồ: "Xin lỗi xin lỗi, trong kho hơi lộn xộn, để ba vị chờ lâu rồi! Lục tiểu thư, toàn bộ mẫu mà cô cần đã lấy lên hết rồi!"

Lục Hân Nghiên nghe thế liền lập tức chạy lại coi quần áo.

Người tiến vào sau cô nhân viên thì Lục Hân Nghiên cũng có biết, đấy là quản lý của cửa hàng chính, ngoài ra còn có mấy nhân viên nam, trong tay bọn họn cũng đang cầm quần áo dira.

"Lục tiểu thư đến rồi, xin lỗi xin lỗi, hôm nay thật sự có chút bận rộn quá. Hôm nay bà chủ của chúng tôi đến đây lấy hàng cho nên tôi không thể tự mình chiêu đãi cô, có gì cần cô cứ bảo Tiểu Triệu là được!". Quản lý khách khí chào hỏi Lục Hân Nghiên đồng thời bày tỏ sự áy náy.

Lục Hân Nghiên nghe vậy thì lộ vẻ hoài nghi. Bà chủ của Tắc Linh?

Cô ta đợi trong tiệm lâu thế rồi mà đâu có thấy ai có vẻ là bà chủ đâu? Chỉ có vài người khách với mấy nhân viên trong cửa hàng thôi mà.

Bà chủ của Tắc Linh dường như rất thần bí. Lúc được báo là không thông qua khảo hạch làm đại lý, cô ta còn muốn nói chuyện trực tiếp với bà chủ của bọn họ, sau này có gọi mấy lần điện thoại đều được câu trả lời là bà chủ bận bịu công việc. Cho nên đến giờ vẫn chưa từng gặp qua một lần nào.

Cho nên nghe được lời này của quản lý, Lục Hân Nghiên lập tức tò mò, cô ta muôn gặp mặt vị bà chủ này.

"Quản lí, bà chủ mấy người đã tới à? Sao tôi không thấy? Vừa vặn tôi có vài vấn đề về chuyện hợp tác muốn đàm phán với bà chủ của mấy người!" Lục Hân Nghiên nhìn quản lý nói.

Quản lý nghe vậy thì vội vã nhìn quanh một vòng nhưng lại chẳng thấy người đâu: "Bà chủ có nói cô ấy đã tới cửa hàng rồi, để tôi gọi thử xem... A! Bà chủ! Cô đang ở chỗ này à!"

Đang chuẩn bị gọi thì người quản lý lại đặt di động xuống, mắt nhìn thẳng về phía Ninh Tịch đang ngồi nghỉ rồi vội vàng nói: "Bà chủ, tất cả những mẫu cô cần đều đã lấy tới rồi, cô xem kiểm tra một chút! À đúng rồi, còn có... vị Lục tiểu thư này hình như có chuyện muốn đàm phán!"

Quản lý nói xong cũng không quên giúp Lục Hân Nghiên giới thiệu một chút: "Lục tiểu thử, đây chính là bà chủ của chúng tôi, có chuyện gì cô cứ nói trực tiếp với cô ấy là được rồi!"

Cái gì?

Quản lý vừa dứt lời, không chỉ Lục Hân Nghiên mà cả Quan Tử Dao với Nhan Như Ý đều kinh ngạc.

Quản lý này có ý gì?

Bà chủ của bọn họ là... Ninh Tịch?

"Không phải... chờ chờ đã... quản lý, anh nói cái gì? Ý của anh là, cô gái kia chính là bà chủ của mấy người?"

"Đúng vậy..." Quản lý thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lục Hân Nghiên còn cho rằng cô ta biểu hiện như vậy vì thấy Ninh Tịch còn trẻ đẹp như thế.

Thành thật mà nói thì lần đầu tiên thấy bà chủ nhà mình anh ta còn kinh hãi nửa ngày nữa là!

Vì thế vị quản lý rất tri kỉ mà mỉm cười giải thích: "Bình thường thì bà chủ của chúng tôi không thích rêu rao, chưa kể công việc của cô ấy rất bận cho nên rất ít người có thể gặp được! Lục tiểu thư tới thật đúng lúc, vừa vặn ngày hôm nay bà chủ đến cửa hàng chính lấy hàng chứ không ngay cả chúng tôi cũng ít khi gặp được cô ấy lắm!"

Ninh Tịch là bà chủ của Tắc Linh...

Cô ta ngồi mãi không rời đi là vì đến lấy hàng...

Nghe lời nói của quản Lý, vẻ mặt Lục Hân Nghiên lúc trắng lúc xanh, màu sắc biến đổi cứ như đèn kéo quân.

Nhan Như Ý vốn cho rằng Ninh Tịch tới đây là vì mình thì bây giờ sắc mặt cũng vô cùng lúng túng. Nhiều hơn chính là bất ngờ, không ngờ nhãn hiệu ngay cả bà cũng cảm thấy thích lại là của cô gái này.

Quan Tử Dao âm thầm nhíu chặt lông mày, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Lúc nãy cô ta nghe được Ninh Tịch dường như nói "Mạc thiếu" trong lúc nói chuyện điện thoại, chẳng lẽ vừa nãy Mạc Lăng Thiên gọi điện cho cô ta?

Khó trách ngay cả Mạc Lăng Thiên cũng không thể giải quyết được, ai có thể nghĩ bà chủ của Tắc Linh lại là Ninh Tịch chứ...

Cứ cho là cô ta có cảnh giác, có ngàn phòng vạn phòng cũng không nghĩ đến kết quả sẽ là như thế này!

"Không ngờ cô Ninh lại là bà chủ của Tắc Linh, đúng là tuổi trẻ tài cao!" Quan Tử Dao mở miệng nói.

"Quan tiểu thư khách sáo quá, mời ba vị cứ từ từ chọn lựa. Còn chuyện của Lục tiểu thư thì tôi tin tưởng giám đốc Kiều đã nói rõ với cô rồi."

Ninh Tịch nói xong liền tiếp tục đi làm chuyện của mình, nhưng sau lưng lại truyền tới tiếng quát tháo của Lục Hân Nghiên: "Ninh Tịch, cô đứng lại cho tôi! Hóa ra là cô! Là cô cố ý không để tôi làm đại lý đúng không! Rõ ràng cô đang dùng việc công báo thù riêng!"

Ninh Tịch vốn không muốn để ý tới, nhưng mà có nhiều nhân viên đang ở đây như vậy thì cô nhất định phải tỏ rõ thái độ.

Vì vậy Ninh Tịch xoay lưng nhìn về phía Lục Hân Nghiên nói: "Lục tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một vấn đề, nếu như sau lưng cô không có cái danh em họ Lục Đình Kiêu chống đỡ thì cô nghĩ với cái lý lịch thất bại ê chề của cô thì đối phương sẽ đồng ý hợp tác với cô sao?"

Nếu như sau lưng không có cái danh em họ Lục Đình Kiêu, không có bối cảnh của Lục gia...

"Tôi..." Lục Hân Nghiên nhất thời không có cách nào phản bác lại.

"Hiện nay Tắc Linh mới chỉ bắt đầu bước vào nề nếp của nó, xin lỗi, tôi không thể đưa nó cho Lục tiểu thư luyện tay được."

Nói tới đây, Ninh Tịch nhìn sắc bị đả kích của Lục Hân Nghiên thì hơi dừng một chút, sau đó mới nói: "Nhưng mà tôi thấy Lục tiểu thư đúng là thực sự yêu thích nhãn hiệu này của chúng tôi, về điểm này thì cám ơn tình yêu và sự ủng hộ của cô! Nếu như Lục tiểu thư thật sự muốn trở thành đại lý của Tắc Linh thì hãy chứng mình cho tôi thấy thái độ nghiêm túc làm việc và thành ý của cô, nếu được Tắc Linh luôn rộng cửa chào đón cô!"

"Cáo từ." Nói xong câu này Ninh Tịch lập tức xoay lưng rời đi.

"Có gì mà hơn người! Ai mà thèm chứ! Chẳng phải chỉ là một cái nhãn hiệu nát thôi sao!"

Mặc dù trong lòng Lục Hân Nghiên vì những lời vừa rồi mà rung động, nhưng ngoài miệng cô ta vẫn nhất định không chịu thừa nhận, dưới sự mất không chế thì bật thốt ra những câu như vậy.

Cho tới bây giờ chưa từng có ai dám nói những câu như vậy trước mặt cô ta, đáng giận ở chỗ, những lời Ninh Tịch vừa nói khác nào ám chỉ nếu không có gia tộc che chở thì ở bên ngoài cô ta chẳng là cái thá gì sao?

Nhan Như Ý đứng một bên nhìn Lục Hân Nghiên, bà lắc lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý rồi nghiêm túc nói: "Hân Nghiên, thật ra thì những gì cô ta nói không phải không có lý! Nếu con muốn thật sự tạo được thành tích thì phải lấy hết tâm ý của mình mà đặt vào chứ làm nửa vời là không được đâu, chuyên tâm làm cho xong một việc. Nếu không thì con đừng cả ngày cứ lăn đi lăn lại nữa, Lục gia cũng không cần một cô gái như con xuất đầu lộ diện ở bên ngoài."

"Con không muốn! Con cũng không tin con không làm được!" Lục Hân Nghiên tức giận tông cửa chạy ra ngoài. Quan Tử Dao với Nhan Như Ý có muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

"Haiz, đứa bé này, tuổi còn nhỏ, tính tình thì không ổn đinh, quá mức tùy hứng rồi!" Nhan Như Ý thở dài.

Vừa nghĩ tới chuyện Ninh Tịch cũng chỉ lớn hơn Lục Hân Nghiên vài tuổi nhưng lại thành lập được thương hiệu của riêng mình, so sánh như vậy khiến Nhan Như Ý không khỏi có chút cảm khái.

Chuyện hôm nay quả thật khiến bà phải nhìn Ninh Tịch với con mắt khác xưa, cứ tưởng cô ta chỉ dựa vào cái mặt mà lăn lộn trong giới giải trí nhưng không ngờ lại có chút khác biệt. Những lời Ninh Tịch vừa nói với Lục Hân Nghiên từng chữ từng chữ đều không tệ tí nào...

Chỉ là thân phận như vậy... lại có chút đáng tiếc...

Thấy ánh mắt Nhan Như Ý rơi vào Ninh Tịch giữa biển người, vẻ mặt lại có chút nhàn nhạt tán thưởng thì Quan Tử Dao kinh hãi. Cô ta vội vã kéo Nhan Như Ý đi về phía trước, vừa đi vừa nói vài câu: "Bác à, thật ra thì Hân Nghiên như vậy cũng rất tốt, tiếp tục kiên trì không chừng lại có thành công thì sao?"

"Bác còn không biết nó sao? Nó không được đâu!"

"Nhưng mà con thấy Hân Nghiên thật sự đau lòng, thật ra thì Tắc Linh này cũng không tốt lắm! Lúc trước con có nghe mấy tin đồn rằng nhà thiết kế của Tắc Linh sao chép phong cách của một thương hiệu khác là History. Không bằng để trở về con giúp Hân Nghiên liên lạc với bên History xem có thể để Hân Nghiên làm đại lý không! Dù sao thì History cũng có chút danh tiếng trên thị trường thế giới, cấp bậc cao hơn Tắc Linh nhiều!"

Nhan Như Ý vỗ vỗ tay của cô ta: "Làm phiền con phải lo lắng cho nó!"

"Bác quá khách khí rồi, chuyện nhỏ thôi mà! Huống chi Hân Nghiên cũng là bạn của con!" Quan Tử Dao vừa nói vừa nghĩ vô số thứ trong đầu.

Đột nhiên cô ta phát hiện trong lúc mình không hay biết gì thì Ninh Tịch càng ngày càng lớn mạnh, thậm chí còn có thể khiến Nhan Như Ý thay đổi suy nghĩ. Từ việc lợi dụng Tiểu Bảo cho đến chuyện ngày hôm nay...

Vốn còn nghĩ là cạnh tranh công bằng, nhưng vào lúc này tình hình cũng đã có chút luống cuống, nếu còn không giở thủ đoạn...

...

Đám người Lục Hân Nghiên rời đi, quản lý với mấy nhân viên trong cửa hàng cũng có chút lo âu: "Bà chủ, cái cô Lục Hân Nghiên này có chỗ dựa rất cứng rắn đó! Như thế... như thế không sao chứ?"

Ninh Tịch đứng một bên kiểm hàng thuận miệng nói: "Yên tâm, chỗ dựa của bà chủ mấy người còn cứng hơn!"

...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx