sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1001 - 1002 - 1003 - 1004 - 1005

Công ty giải trí Thịnh Thế, văn phòng của Lâm Chi Chi.

"Chúc mừng bộ phim đã hoàn thành, em vất vả rồi!"

"Không vất vả, không vất vả! Có lẽ đây là bộ phim mà em cảm thấy diễn vui nhất đấy chị!" Ninh Tịch nói thật lòng, vẻ mặt tràn đầy dư vị.

Hì hì, dù sao thì cũng là được diễn chung với Đại ma vương! Đương nhiên là phải vui rồi~!

Lâm Chi Chi nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, trên mặt có một tia lo lắng lướt qua.

Ninh Tịch nhạy cảm phát hiện ra, bèn hỏi: "Sao thế chị Chi Chi?"

Lâm Chi Chi nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn nói thẳng: "Ninh Tịch, chị hỏi em, em và Kha Minh Vũ là chuyện gì thế?"

Ninh Tịch chớp mắt một cái, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã như gió thét sấm rềm, hự toi rồi, chẳng lẽ đã bị chị Chi Chi phát hiện ra?

"Dạ... chị Chi Chi, sao... chị lại hỏi thế?" Ninh Tịch dè dặt hỏi lại.

"Chỉ là chị có cảm giác hai người có gì đó không thích hợp, em thích Kha Minh Vũ à?" Lâm Chi Chi thử thăm dò.

Lúc Ninh Tịch quay phim, Lâm Chi Chi cũng thường xuyên tới phim trường xem tình hình của cô nên khó tránh khỏi phát hiện ra một số chuyện. Đương nhiên là Lâm Chi Chi cũng không tìm được chứng cứ xác thực, nếu không thì ngày hôm nay đã chẳng dùng ngữ khí nghi ngờ như thế này. Chỉ có điều, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô nhận thấy ánh mắt của Ninh Tịch khi nhìn Kha Minh Vũ thực sự có cái gì đó không ổn.

Ninh Tịch vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ may quá, còn may không bị phát hiện gì cả, cô bèn tỏ vẻ tùy ý nói: "Cũng chỉ là có chút hảo cảm thôi! Em thích kiểu người thoạt nhìn trông lành lạnh như thế, cứ trông thấy lại có ý muốn trêu chọc đùa giỡn vài câu!"

Nghe giọng Ninh Tịch không có vẻ như là có gì đó với Kha Minh Vũ, lúc này Lâm Chi Chi mới thoáng yên lòng, bất đắc dĩ liếc cô: "Em vẫn nên chú ý một chút, ánh mắt em khi nhìn Kha Minh Vũ ấy... nhiều lúc lộ liễu quá rồi đấy!"

Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng, "Em hiểu rồi ạ! Nhất định là em sẽ chú ý!"

"Đây là show chị vừa nhận giúp em, em xem qua một chút. Bộ phim gần nhất của em ít nhất còn hai tháng nữa mới công chiếu, thời gian này đi show thực tế là hợp lý nhất, nếu không thường xuyên đánh bóng tên tuổi thì sẽ nhanh chóng bị người ta quên mất." Lâm Chi Chi nói.

"À à, em xem một chút!" Ninh Tịch nhận lấy tài liệu mà Lâm Chi Chi đưa cho rồi tự mở ra xem.

Trước kia cô cũng chỉ tham gia vào mấy show hỏi đáp chứ mấy show về lĩnh vực khác quả thật không có kinh nghiệm lắm.

Vừa nhìn thấy tên chương trình này, Ninh Tịch liền thấy hứng thú: "Bảo bối, hợp tác nào? Cái tên này dễ thương quá!"

Lâm Chi Chi giới thiệu sơ qua về chương trình: "Đây là một show thực tế về trẻ em, nội dung là lần đầu trải nghiệm cảm giác "làm mẹ". Các nghệ sĩ sẽ phải ghép đôi với một bé trai hoặc bé gái không quen sau đó cùng trải qua cuộc sống người thân. Trọng điểm của show này là khai thác những mặt khác của ngôi sao sau khi bị dỡ hết các ánh hào quang trên người xuống..."

Ninh Tịch nghe vậy liền gật đầu liên tục: "À à, là kiểu này, em biết! Trước đây những tiết mục thế này cũng hot lắm, nhưng toàn là phiên bản của bố, bây giờ lại là mẹ... Đài truyền hình càng lúc càng biết chơi nhỉ!"

"Lần này là đạo diễn đài truyền hình đích thân gọi tới, cố ý mời em làm khách quý đấy." Lâm Chi Chi nói.

"Wow! Đạo diễn coi trọng em thế à?" Ninh Tịch vui sướng.

Lâm Chi Chi: "Bởi vì trông em có vẻ là người không có khả năng đảm nhiệm chức vụ làm mẹ nhất!"

Ninh Tịch nghe vậy liền đen mặt: "Vớ vẩn! Sao em lại không đảm đương nổi chứ!"

"Bởi vì hình tượng của em."

Ninh Tịch lập tức bị nghẹn, tức giận nói: "Đúng là kỳ thị con người ta quá mà!"

Điểm thu khách nhất của show truyền hình thực tế chính là sự mâu thuẫn, người xem chắc hẳn sẽ rất muốn chống mắt lên xem một ngôi sao trẻ luôn luôn trang điểm rực rỡ xinh đẹp trước mắt công chúng làm sao để chăm sóc tốt cho một đứa trẻ...

Ninh Tịch và Lâm Chi Chi thương lượng kĩ càng một lúc, sau đó xác định chắc chắn là sẽ tham gia chương trình này.

Sau khi về đến nhà, Ninh Tịch thay một bộ đồ nam rồi gọi điện cho Trang Khả Nhi. Cô vẫn còn thiếu cô bé ấy một chầu tiệc vì sự giúp đỡ lần trước, cuối cùng cũng có thời gian rồi.

Vì để dỗ dành cho cô bé ấy vui vẻ, cô còn cố ý mặc đồ nam nữa.

"Alo, Khả Nhi ~"

"Alo, Tiểu Tịch à..." Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khàn khàn yếu ớt.

Ninh Tịch nghe xong lập tức chau mày: "Khả Nhi, giọng cậu làm sao thế? Cậu ốm à?"

"Khụ khụ... không sao, chỉ hơi sốt một chút thôi..."

"Sao lại sốt rồi, đi khám chưa? Đã uống thuốc chưa?"

"Đã khám rồi, cũng đã uống thuốc rồi, đừng lo, mình ngủ một giấc là ổn thôi... cậu tìm mình có việc gì không?"

"Cũng không có gì, chỉ muốn mời cậu ăn bữa cơm thôi. Cơ mà sức khỏe quan trọng hơn, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước vậy!"

"Ồ, được rồi..." Giọng nói của Trang Khả Nhi nghe có chút tiếc nuối.

Vất vả lắm mới đợi được Ninh Tịch hết bận để đi ăn với mình, kết quả là bản thân lại bị bệnh...

Ninh Tịch đương nhiên biết Trang Khả Nhi tiếc, bèn khẽ cười nói: "Ngày mai mình tới thăm cậu nhé?"

"Thật sao?" Trang Khả Nhi lập tức như có thêm sức mạnh: "Cậu không phải quay phim nữa à?"

"Đã đóng máy rồi nên khá rảnh rỗi, cậu có muốn ăn gì không? Mình nấu cho cậu!" Ninh Tịch ân cần hỏi.

"Miệng nhạt thếch chả có vị gì cả, ăn gì cũng thấy chả ngon, mình chẳng biết là mình muốn ăn gì nữa..."

"Vậy để mình xem xem! Cậu cứ đợi lộc ăn là được!"

"Ừ!"

...

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Tịch cảm thấy mình đã thay đồ rồi mà không dạo ra ngoài mấy vòng thì tiếc quá, vì thế bèn hẹn Đường Lãng đi uống rượu. Vừa hay, cô cũng muốn nghe ngóng tin tức bên kia một chút nữa.

Từ lúc biết đám Vân Thâm1 về nước, cô vẫn luôn có chút lo lắng bất an, kết quả là đợi bao nhiêu ngày như thế mà mãi chẳng có động tĩnh gì, điều này khiến lòng cô càng hoảng hốt, không biết là tên giời đánh kia đang ấp ủ "kế hoạch" vĩ đại gì?

1Vân Thâm có tên phiên âm là Yun Shen, viết tắt là YS. Từ giờ sẽ gọi YS là Vân Thâm.

"Nhị sư huynh, đi uống rượu đi! Vẫn quán bar số 8 lần trước! Muội mời!"

"Con nhóc thối còn muốn gạt ông đây à! Cô cho là ông đây bị đần à mà rơi vào bẫy của cô tiếp! Đánh chết cũng không đi! Cho dù có cả một phòng đầy rẫy các em gái xinh đẹp cũng không đi!" Giọng nói đầy giận dữ của Đường Lãng truyền qua loa điện thoại.

Ninh Tịch hoàn toàn câm nín: "Đừng có kích động thế được không? Muội thề lần này chỉ có muội tìm huynh uống rượu thôi!"

"Đồ lừa đảo!"

"Lừa huynh có tiền tiêu hả! Lại nói lần trước Đại sư huynh đã đánh huynh rồi, sao lại đánh nữa được? Huynh thèm đòn thế cơ à?"

"Ừ!"

"..."

...

Ninh Tịch "nài nỉ" Đường Lãng cả buổi, cuối cùng đối phương mới chịu mò đến.

Khoa trương nhất là tên này lại còn mặc nguyên bộ đồng phục bảo vệ đến!

"Má! Sao huynh lại ăn mặc thế này hả?"

"Tiện để lẩn trốn!" Đường Lãng đảo mắt nhìn quanh bốn phía, đến khi chắc chắn chỉ có mình Ninh Tịch thì mới ngồi xuống.

"Nhìn cái dáng vẻ vô dụng của huynh kìa! Đến nỗi thế cơ à?" Vẻ mặt Ninh Tịch đầy khinh thường.

Đường Lãng lập tức trả về: "Ha ha, cô còn không biết xấu hổ mà nói huynh à? Là ai không chút do dự bán đứng huynh dưới "dâm uy" của Đường Dạ hả?"

Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, dạo này Đại sư huynh có liên lạc với huynh không?"

"Trước khi huynh đánh thắng được Đường Dạ thì huynh có gan để liên hệ với anh ta hả?" Đường Lãng tức giận nói.

"Thôi... được rồi... bữa này coi như mất tiền oan rồi... muội còn muốn hỏi xem huynh có nghe ngóng được tin tức nào không thôi mà..." Ninh Tịch thở dài.

Đường Lãng nhấp một hớp rượu rồi ra vẻ sâu kín nói: "Tin tức à! Huynh đây đúng là đang có một tin!"

"Tin tức gì?" Ninh Tịch lập tức hỏi.

"Tuy rằng huynh không liên lạc với Đường Dạ nhưng lại có gặp Tam sư muội, muội ấy bảo huynh nhắc nhở muội rằng dạo này cẩn thận một chút. Có vẻ như Phong Tấn đang sắp có trò mới rồi!" Đường Lãng nói.

Ninh Tịch nghe xong liền lập tức phát rồ: "Cmn! Tam sư tỷ bảo huynh nhắc muội rồi, sao huynh còn không sớm nói với muội! Nếu muội không hỏi thì có phải huynh cũng tính không thèm nói luôn đúng không! Sao lại có thể tiểu nhân như vậy chứ!"

Đường Lãng liếc cô một cái: "Tiểu cái rắm! Người động thủ là Phong Tấn đó, muội cho rằng muội cẩn thận thì có thể bình an vô sự à! Thế thì thà không biết gì mà sống vui vẻ còn hơn! Lại nói, muội cũng có chỗ dựa cơ mà, sợ cái gì!"

Nửa câu sau hình như nghe có vẻ hơi chua thì phải.

"Được rồi..." Ninh Tịch tỏ vẻ không phản bác được.

Có điều, cô quả thật rất là tò mò. Phong đại quân sư rốt cuộc sẽ chuẩn bị đối phó với cô thế nào đây?

Đoán chừng chắc là sẽ rất kích thích...

Nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận phơn phớt vì cuộc sống nhẹ nhàng hạnh phúc của Ninh Tịch, Đường Lãng lại không nhịn được lẩm bẩm: "Huynh nói muội này, giờ ngoại trừ quay phim với làm việc kiếm tiền ra thì cũng chỉ có yêu đương với chăm sóc trẻ con. Huynh thấy muội như bị cái gì nhập vào người rồi đó! Trước đây ngày nào mà muội không lao đầu vào chỗ chết là y như rằng ngày đó muội đứng ngồi không yên!"

Chuyện lao đầu vào chỗ chết mà Đường Lãng nói ở đây chính là mấy trò cảm giác mạnh, quả thật là như nghiện, hôm nào mà cô không chơi là hôm đó lại khó chịu.

Ninh Tịch nghe vậy bèn chống cằm, ánh mắt vừa thoảng thốt vừa cảm thán nói: "Đó là vì cuộc sống trước kia thật sự không có gì thú vị! Ăn nhậu với chơi bời mãi cũng chán, chỉ có thể cắm đầu vào chơi mấy trò bạt mạng... nhưng bây giờ..."

"Bây giờ thì sao?"

"Sau khi gặp được Tiểu Bảo đáng yêu nhà muội xong, cuộc sống của muội ngày nào cũng rất thú vị, cần gì phải đi tìm được chết nữa?"

Ninh Tịch vừa dứt lời, Đường Lãng đã tự vả cho mình một cái, cho mày hỏi ngu nè! Cho mày hỏi nè! Đồ cuồng ngược! Đồ não cá vàng!

...

Ninh Tịch hiện tại có đi bar cũng không đi quá lâu, ngồi được một lúc liền đòi về.

Đường Lãng uống chưa đã ghiền đã bị lôi về nên lầm bầm suốt cả quãng đường ra khỏi quán.

Ninh Tịch đang muốn tạm biệt Đường Lãng thì đột nhiên trông thấy trên đường lớn cách đó không xa, một đám thanh niên ăn mặc thời thượng đang cười đùa ầm ỹ đi về phía bọn họ.

Người đi đầu mặc quần harem và áo khoác sặc sỡ, trong tay ôm một cô gái dáng người nóng bỏng, dáng vẻ tràn đầy đắc ý.

Ninh Tịch vừa thấy tên kia thì lông mày liền cau chặt, sắc mặt trầm xuống: "Trang Vinh Quang..."

Gì thế! Không phải bị cấm "đi đêm" à?

Bây giờ đã là mấy giờ rồi, sao tên nhóc này vẫn còn lông nhông ở bên ngoài?

Trang Khả Nhi ốm nặng như thế, tám phần là bị thằng nhóc này giày vò rồi!

Chỉ thấy Trang Vinh Quang vừa đi vừa nhận điện thoại, sau đó mất kiên nhẫn dập máy, tiếp tục ôm lấy gái đẹp trò chuyện với người bên cạnh: "Chúng ta hơi tăng nữa! Tối nay không say không về! Anh đây mời!"

"Yeahhhh..." Mọi người đồng thanh hoan hô: "Ơ mà, Quang này, mày lấy đâu ra tiền thế? Không phải là thẻ bị khóa rồi à?"

"Lừa của bà chị tao đấy... hì hì, nhì nhèo với bà ý một chút là được!"

"Chị mày tốt với mày thật!"

"Tốt cái gì hả, ngày nào cũng bị bà ý niệm kinh cho sắp chết rồi!"

...

Đường Lãng thấy Ninh Tịch đột nhiên nhìn chằm chằm vào em gái dáng dấp nóng bỏng kia rồi ngẩn người thì khóe miệng co quắp: "Bệnh cũ tái phát à? Nhìn thấy em gái xinh đẹp thì không đi nổi nữa? Em gái kia xinh đến thế cơ à?"

Ninh Tịch vừa xắn tay áo vừa nói: "Chỉ nhìn thôi à? Muội đây còn muốn cướp nữa cơ ấy!"

Ninh Tịch vừa dứt lời, Đường Lãng liền ngệt mặt.

Sau đó, anh ta thấy Ninh Tịch sải bước đi về phía đám thanh niên kia, không nói lời nào đã nắm được tay cô gái trong lòng Trang Vinh Quang và... dùng sức kéo cô gái nép vào lòng mình.

Thấy cô gái trong lòng bị người ta kéo đi, Trang Vinh Quang liền nổi giận: "Cái trò gì thế! Thằng điên này! Mày làm gì thế hả?"

Cô gái bị Ninh Tịch kéo qua đang muốn chửi ầm lên thì vừa nghiêng đầu một cái, cô nàng đã ngây ngẩn cả người...

Dưới ánh trăng, khuôn mặt như yêu nghiệt của chàng trai lại càng thêm yêu mị, sự cuồng vọng và kiêu ngạo ẩn chứa ở đôi lông mày càng tôn lên đôi mắt lạnh lùng phía dưới, như thể hút được hết hồn phách của người ta vây.

"Đẹp... đẹp trai quá..." Người này thật đẹp trai nha ~!

Ninh Tịch ôm lấy người, mặt không chút biểu cảm mở miệng: "Em gái này, anh đây vừa mắt em!"

Khẩu khí vô cùng ngông cuồng!

Cô gái bị ôm tỏ vẻ say mê nhìn Ninh Tịch chằm chằm, chẳng những không có ý muốn giãy ra mà còn suýt nữa thì chủ động trao thân gửi phận cho nữa ấy chứ.

Giọng điệu ngông cuồng của Ninh Tịch cộng với thái độ "tát nước theo mưa" của mỹ nữ khiến Trang Vinh Quang lập tức như bị dẫm phải đuôi: "Cmn! Thằng khốn! Mày muốn chết à?"

Không chỉ có Trang Vinh Quang mà mấy người đi theo cũng tức giận không thôi.

"Thằng nhãi không biết trời cao đất dày này ở đâu ra thế?"

"Bị thần kinh à!"

"Có phải là uống say rồi không?"

"Quan tâm làm khỉ gì! Đánh chết nó đi! Anh em, lên!"

...

10 phút sau, mười mấy thanh niên to mồm lúc nãy giờ đang nằm ngổn ngang đầy đất kêu gào như heo bị chọc tiết.

Đúng là quá mất mặt! Bọn họ nhiều người như vậy mà còn không đánh nổi một người!

Trang Vinh Quang là người thảm nhất, toàn bị Ninh Tịch nhằm mặt mà đánh, đợi đến khi hồi phục hoàn toàn được thì phải ít nhất dăm bữa nửa tháng nữa, thời gian đó thì đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà.

Đường Lãng nhìn cảnh này mà nghẹn họng trân trối.

Anh sai rồi, sai thật rồi!

Chắc anh bị điên rồi nên mới nghĩ "thằng nhóc" này muốn hoàn lương!

Một khi đã High thì bay lên nóc nhà mà quẩy luôn!

Trang Vinh Quang ôm lấy khuôn mặt bị đánh sưng như đầu heo: "Thằng khốn nạn, mày là thằng nào! Xưng tên đi! Dám cướp người phụ nữ của tao! Mày chết chắc rồi đó! Mày có biết tao là ai không hả?"

Ninh Tịch ngồi xổm xuống trước mặt Trang Vinh Quang lạnh giọng nói: "Là tên bất tài nhà họ Trang - Trang Vinh Quang! Tao đánh mày đó! Cướp của mày đó, thì sao! Mà về sau, tao cứ gặp mày lần nào là sẽ lại tẩn mày lần đó!"

Tao cứ gặp mày lần nào là sẽ lại tẩn mày lần đó!...

Chẳng hiểu sao Trang Vinh Quang lại cảm thấy giọng điệu này có chút gì đó quen quen, nhưng lúc này lại không nhớ ra được là nghe ở đâu. Không chỉ thế, cái việc cướp phụ nữ xong đánh người này sao mà lại quen thế nhỉ...

Trang Vinh Quang bị đánh đến nỗi váng vất cả đầu óc, cũng chẳng nghĩ được gì nữa mà chỉ giận dữ nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt: "Khốn kiếp! Mày chửi ai bất tài? Mày là thằng chó nào?"

Chẳng lẽ là kẻ thù?

Nhưng cậu ta căn bản là không biết người này!

Tên này lớn lên lại trông yêu nghiệt như thế, nếu là người quen thì chẳng lý nào cậu ta lại không biết cả...

Ninh Tịch đứng thẳng dậy, nhìn xuống cậu ta từ trên cao: "Cậu sẽ biết nhanh thôi!"

...

"Ôi! Anh đẹp trai, chờ em với! Sao anh lại quên mất em rồi!" Thấy Ninh Tịch chuẩn bị đi, cô em dáng người nóng bỏng kia vội vàng đuổi theo.

"Ơ..." Lúc này Ninh Tịch mới nhớ ra tới nhân vật qua đường này, bèn tiện tay đẩy cô nàng qua cho Đường Lãng: "Đồ FA, cho huynh đấy!"

Sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Cô nàng kia tức đến nỗi dẫm chân thình thịch, nhác thấy Đường Lãng cũng không tệ lắm. Nhưng mà... sau khi gặp "hàng cao cấp" như thế, lại nhìn phía Đường Lãng thì không tài nào cam lòng nổi, bèn truy hỏi Đường Lãng: "Anh trai này, anh có biết số của cái anh vừa nãy không? Cho em đi được không?"

Đường Lãng: "110!"

Sáng sớm hôm sau, Ninh Tịch dậy rõ sớm, thay bộ đồ nam mới mua vào rồi nấu một nồi cháo hải sản thơm nức mũi. Sau đó, cô cho cháo vào bình giữ nhiệt xách tới nhà họ Trang thăm bệnh.

Số 7 đường Trường An.

Người gác cổng thấy người tới là một chàng trai lạ mặt ăn mặc thời thượng thì rất cảnh giác, sau khi liên lạc xác nhận với Trang gia rồi mới hồ nghi để cho Ninh Tịch vào trong.

Sau khi tới liền có người hầu dẫn Ninh Tịch lên lầu.

Trang Khả Nhi không có bạn bè gì mấy chứ đừng nói tới là khác phái, hơn nữa đối phương lại còn là một chàng trai tuấn tú nên người hầu rất tò mò, dọc đường đi còn liếc liếc Ninh Tịch mấy cái.

"Phòng của đại tiểu thư ở đây ạ!" Người hầu dẫn cô tới trước cửa phòng của Trang Khả Nhi.

"Cảm ơn!"

"Tiểu Tịch à? Mau vào đi!" Bên trong truyền ra giọng nói gấp gáp của Trang Khả Nhi.

Ninh Tịch vừa vào phòng liền nhìn thấy Trang Khả Nhi đang loay xoa loay xoay như chong chóng, bèn hỏi: "Khả Nhi, cậu làm gì thế?"

"Không ngờ cậu tới sớm thế, mình còn chưa kịp trang điểm thay quần áo nữa!" Vẻ mặt Trang Khả Nhi đầy hốt hoảng.

Ninh Tịch bất đắc dĩ ghì vai cô nàng lại, đẩy cô nằm xuống giường: "Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu thế này là đẹp lắm rồi!"

"Anh... Tịch... hôm nay anh mặc đồ nam..." Trang Khả Nhi trông thấy quần áo của Ninh Tịch thì hai mắt sáng rực, không chú ý ngay cả xưng hô cũng đổi luôn.

Ninh Tịch cười cười đùa giỡn lại: "Đúng rồi! Anh đã đồng ý với em rồi, sau này lúc nào em cũng đều gặp được nam thần của em mà, phải không nào?"

"Hơn nữa, ngắm trai đẹp có lợi cho sức khỏe và tinh thần, giúp bệnh dễ khỏi!" Ninh Tịch nói xong liền mở bình giữ nhiệt ra: "Cố tình tới sớm là vì muốn mang bữa sáng cho cậu đó, mình đoán cậu ăn gì cũng không thấy ngon nên nấu thử cháo hải sản. Cậu nếm thử xem!"

"Cảm ơn..." Trang Khả Nhi không ngờ Ninh Tịch còn tỉ mỉ như thế, cảm động tới nỗi không biết nói sao cho phải.

"Đừng cám ơn! Nếu nói cảm ơn thì người ấy phải là mình mới đúng!"

Ninh Tịch là người "có thù tất báo, có ân sẽ trả". Chỉ cần người ta đối xử thật lòng với cô thì cho dù có rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy cô cũng sẽ không ngại ngần mà báo đáp, chứ đừng nói là chút việc nhỏ như thế này.

"Có ngon không?" Ninh Tịch đút cho Trang Khả Nhi từng thìa một.

Trang Khả Nhi ăn được hơn nửa mà vẫn chưa thấy thỏa mãn: "Ừ, ngon lắm, anh Tịch, anh nấu thế nào vậy? Thơm quá, chả bù cho cháo nhà em, chẳng có vị gì cả!"

"Nếu muốn học thì lần sau sẽ dạy em!"

"Vâng ~"

"Hôm nay ông và bác đều không ở nhà à?"

"Ông nội ở trong viện điều dưỡng, còn ba thì vẫn ở trong quân đội, mẹ thì quanh năm đi công tác nên trong nhà chỉ có mình mình! À, còn Vinh Quang nữa, hình như hôm qua nó đánh nhau với ai đó, may mà mấy hôm nay ba không ở nhà, nếu ba mà biết thì..."

Trang Khả Nhi đang nói chuyện với Ninh Tịch thì cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh vang lên một tiếng "Rầm".

Ngoài cửa, Trang Vinh Quang đang ôm gương mặt như đầu heo đứng đó: "Chị! Chị..."

Lời còn chưa dứt, khuôn mặt đầu heo của Trang Vinh Quang đã vặn vẹo y hệt như gặp phải quỷ. Sau đó cậu chàng liền giận tím mặt, thét vào mặt Ninh Tịch: "Khốn kiếp! Sao lại là mày?"

Trang Khả Nhi thấy thế liền cau chặt mày: "Vinh Quang, không được vô lễ như thế!"

"Chị, sao cái thằng này lại ở trong nhà mình? Hai người có quan hệ gì, rốt cuộc chuyện này là sao?" Trang Vinh Quang nghĩ mình sắp phát điên đến nơi rồi.

Tại sao tên này lại ngang nhiên xuất hiện trong nhà của cậu ta vào lúc sáng sớm thế này, đã thế lại còn ngồi trên giường của chị cậu ta nữa!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx