sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1021 - 1022 - 1023 - 1024 - 1025

"Ngày quay thứ hai, lúc cháu đến thăm Ninh Tịch thì biết." Giang Mục Dã ngáp một cái rồi thành thực trả lời.

Giang Mục Dã vừa mới nói xong, vẻ mặt của Ninh Tịch liền thay đổi.

"À há..." Ninh Tịch híp mắt nhìn Giang Mục Dã một cái, sau đó bẻ khớp ngón tay bước từng bước một tới trước mặt Giang Mục Dã: "Lông vàng... ông qua đây..."

"Tôi... tôi... không qua đâu!" Nhìn thấy vẻ mặt nguy hiểm của Ninh Tịch, Giang Mục Dã nãy còn đang mơ mơ màng màng thoáng cái đã tỉnh như sáo, hơn nữa còn hối hận xanh cả ruột.

Thôi xong rồi, xong rồi, cái miệng hại chết cái thân rồi!

"Ông được lắm, biết sớm như thế vậy mà không nói cho tôi?!" Ninh Tịch chống nạnh tức tối quát cho một tràng sau đó lao đến đập cho Giang Mục Dã một trận.

"Tôi cũng bị ép mà! Cậu ấy uy hiếp tôi đấy chứ! Sao bà không trách cậu ấy mà lại đánh tôi! Au ui! Đừng có đánh vào mặt..."

Nhìn thấy Giang Mục Dã cũng lâm vào cảnh ngộ như mình, Lục Cảnh Lễ tỏ ra rất được an ủi, cuối cùng cũng có người chịu khổ cùng mình.

...

Một lúc lâu sau, bốn người cùng ngồi trước bàn ăn, à, đương nhiên còn có thêm một bánh bao nhỏ nữa.

Thấy Tiểu Bảo không hề ngạc nhiên khi trông thấy Kha Minh Vũ nắm tay Ninh Tịch, Lục Cảnh Lễ lại càng thêm đau đớn, quả nhiên Tiểu Bảo cũng biết, chỉ mình anh ta là người cuối cùng biết chuyện này!

Có điều, Lục Cảnh Lễ khôi phục lại tinh thần rất nhanh, bởi vì Ninh Tịch đã xuống bếp làm một nồi lẩu khác cho bọn họ.

Ninh Tịch chuẩn bị nồi lẩu xong, sau đó lại vào phòng mình cầm ra mấy cái chai dưỡng da rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Đình Kiêu, bắt đầu bôi bôi chát chát lên mặt anh, còn Lục Đình Kiêu thì cực kì phối hợp.

Giang Mục Dã cắm cúi ăn, tỏ vẻ không nhìn thấy gì cả.

Lục Cảnh Lễ bĩu bĩu môi: "Tiểu Tịch Tịch, cô đang làm cái gì đó? Làm gì mà lại bôi mấy thứ đồ của các bà các cô lên mặt anh tôi thế?"

Ninh Tịch quăng cho anh ta một cái lườm: "Cái gì mà đồ của các bà các cô, khuôn mặt của đàn ông cũng rất quan trọng đấy có biết không? Tôi đã cố ý mua cho anh của cậu một bộ sản phẩm dưỡng da chuyên dụng dành cho đàn ông đó, mặt anh ấy đeo mặt nạ quá lâu chắc chắn không thoải mái, phải massage da mặt cho anh ấy một chút, oa, sờ thích tay quá đi..."

Bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh nghe thế, lập tức ngẩng đầu, dùng tay chỉ chỉ vào mặt mình, đầy mong đợi nhìn mẹ Tiểu Tịch.

Ninh Tịch lập tức bật cười giơ tay ra xoa xoa cái má mũm mĩm của Tiểu Bảo: "Ừm ừm, cái bánh bao này sờ cũng thích quá nha ~"

Lục Cảnh Lễ: "Tôi cảm thấy mình no mất tiêu rồi..."

Giang Mục Dã tỏ vẻ đồng cảm với Lục Cảnh Lễ.

Từ lúc biết Lục Đình Kiêu có thể vì Ninh Tịch mà không ngại hi sinh thân mình cải trang để được đóng phim cùng cô ấy, anh đã chết lặng với tất cả mọi thứ rồi. Tình địch quá hung tàn, bản thân thua là đúng!

Ninh Tịch bôi vẽ lên mặt Lục Đình Kiêu xong, sau đó vừa cho bánh bao nhỏ ăn cơm, vừa nghi ngờ hỏi Giang Mục Dã: "Lông vàng, sao ông phát hiện ra được Kha Minh Vũ chính là Lục Đình Kiêu? Thế mà còn phát hiện ra sớm hơn cả tôi lẫn Tiểu Bảo! Thật đúng là không khoa học!"

"Tôi..." Giang Mục Dã đang định mở miệng thì ngay lập tức bị một ánh mắt lạnh lẽo phía đối diện khóa chặt.

Anh ta nào đâu dám nói là bởi vì Ninh Tịch với Trang Khả Nhi ngọt ngào với nhau quá cho nên "cái bình dấm" kia lên cơn ghen, mất kiểm soát nên bị anh ta phát hiện ra chứ...

"Thì... thì tùy tiện phát hiện ra thôi, mà bà hỏi lắm thế làm gì! Đánh tôi một trận còn chưa đủ à!" Giang Mục Dã qua quýt lấy lệ, sau đó bắt đầu điên cuồng tống thức ăn vào miệng.

Móa nó chứ, ăn có bữa cơm thôi mà cũng không xong nữa, hết "ngược tâm" lại "ngược thân"!

Ngày hôm sau, Ninh Tịch dậy rất sớm, thay một bộ quần áo đơn giản nhẹ nhàng rồi ra khỏi cửa.

Hôm nay cô và Cung Thượng Trạch đi đến thôn Đào Nguyên để thăm Quốc họa đại sư - lão tiên sinh Tống Căng.

Bởi vì đường đến thôn Đào Nguyên khá xa, đi xe chắc phải mất tới ba bốn tiếng đồng hồ, cộng thêm đường trong thôn cũng khó đi, không thể lái xe vào được, nên Ninh Tịch quyết định không tự lái xe mà mua vé xe khách đến đó.

Trước đó khi ở studio, Ninh Tịch đã cùng Cung Thượng Trạch nghiên cứu cặn kẽ kế hoạch "đốn gục" Tống lão.

Từ tính cách và sở thích cuộc sống thường ngày và các tác phẩm của Tống lão... đều nghiên cứu tất, nhưng đáng tiếc là kết quả không được khả quan lắm.

Chiếc xe khách chầm chậm rời khỏi khu vực thành phố, Ninh Tịch ngả người dựa vào đằng sau, ôm đầu đọc đi đọc lại những dòng ghi chép chi chít trong cuốn sổ tay: "Ôi, thực đúng là khó mà... muốn lấy lòng người đạt đến cảnh giới xuất trần như Tống lão đúng là khó như lên trời mà!"

Cung Thượng Trạch ngồi bên cạnh đang dùng Ipad ngắm nghía những tác phẩm của Tống Căng, nghe thấy thế liền lẩm bẩm: "Hiện tại Tống lão đang sống một một mình thế nên cái trò bắt đầu từ thủ hạ bên cạnh là không có cửa rồi. Mà tệ hại nhất là, Tống lão ghét nhất những kẻ quấy rầy đến sự thanh tĩnh của ông ấy, nếu muốn dùng tiền hoặc những món đồ tầm thường để lấy lòng ông ấy... khả năng thành công là rất thấp..."

"Chậc, đã là người thì luôn có nhược điểm, làm gì có ai là không có sơ hở! Chỉ đánh trận bằng mồm thôi thì vô dụng, chúng ta phải gặp được người thật trước đã rồi tính sau!"

"Vâng!"

...

Trên xe, Ninh Tịch ngả đầu ra sau ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì cũng đã gần đến nơi.

Bởi vì Ninh Tịch và Cung Thượng Trạch xuống ở trạm cuối cùng, cho nên lúc này trên xe chỉ còn có hai người bọn họ.

Xem ra nơi này rất ít người tới lai vãng, nếu không cảnh vật nơi đây đã không nguyên sơ như thế này.

"Woa! Phong cảnh ở đây đẹp thật đấy!" Nhìn ra mảnh rừng đào dại xanh biếc bên ngoài cửa sổ, Ninh Tịch không nhịn được mà trầm trồ cảm thán.

Cung Thượng Trạch cũng gật đầu: "Không khí cũng rất trong lành!"

"Đây mới đúng là bầu không khí trong lành không có chút bụi bẩn này! Tôi phải tận hưởng mới được!" Ninh Tịch híp mắt lại, hít thở thật sâu vài lần.

"Chờ lát nữa vào trong thôn rồi, phong cảnh còn đẹp hơn nữa!" Cung Thượng Trạch cũng đầy mong đợi nói.

"Chậc! Tống lão thật biết hưởng thụ! Ở một nơi như thế này thì mới có linh cảm để sáng tác được chứ!"

...

Dần dần, chiếc xe cũng đã đến trạm xe cuối cùng, Ninh Tịch vội xách balo xuống xe cùng với Cung Thượng Trạch.

"Rồi thì bây giờ đi tiếp như thế nào?" Ninh Tịch nhìn đồng ruộng và rừng đào mênh mông bát ngát trước mặt, cảm thấy cực kì sảng khoái, trong bụng nghĩ thầm, kể cả có không mời được người đến đi nữa thì cũng coi như là đi dã ngoại một chuyến.

Có cơ hội nhất định phải đưa cục cưng đến đây chơi mới được. Lần trước, đi leo núi với Lục Đình Kiêu đã không đưa Tiểu Bảo đi cùng, cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tiểu Bảo, nên tính đền cho Tiểu Bảo một chuyến đi chơi xuân khác.

Cung Thượng Trạch nhìn chỉ dẫn bản đồ trong điện thoại: "Đầu tiên cứ đi thẳng dọc theo con đường này đã!"

"Yep! Xuất phát nào!" Ninh Tịch ngắt một cành hoa đào bên đường, hùng dũng bước về phía trước.

Nhưng mà, nửa tiếng sau, cả hai đều mờ mịt nhìn nhau.

"Này, Thượng Trạch... có phải chúng ta lạc đường rồi không?"

Cung Thượng Trạch loay hoay mãi với cái điện thoại trong tay: "Nhưng... nhưng mà bản đồ chỉ đường rõ ràng là chỉ như thế mà!"

"Thế nên là, bản đồ bảo chúng ta bơi qua sông à?" Ninh Tịch thừ người nhìn con sông rộng lớn trước mặt.

Cung Thượng Trạch thở dài: "Là do em chủ quan, địa hình ở đây phức tạp như thế kể cả có bản đồ chỉ đường cũng chưa chắc là chính xác!"

Không còn cách nào khác, hai người đành phải tiếp tục đi tiếp, lòng vòng mãi cho đến tận chạng vạng, mới nhìn thấy được một đình viện nho nhỏ.

Nhà nào nhà nấy trong thôn Đào Nguyên đều cách nhau rất xa, mà nơi ở của Tống lão còn xa hơn cả thế, người lần đầu tiên đến đây chắc chắn rất khó tìm được đường chính xác.

May mà, bọn họ cuối cùng cũng tìm được, không uổng công đi chuyến này.

Nơi không xa phía đằng trước là một căn tứ hợp viện nho nhỏ cổ kính, ống khói trên nóc nhà uốn lượn những làn khói xanh xanh. Phía sau căn nhà là một rừng đào dày đặc, cách đó không xa là ruộng nước lăn tăn gợn sóng, trong viện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng con bò già kêu "ụm bò...".

"Từ quan về nhà khai hoang trồng lúa, chăm vườn.

Nhà gạch có hơn mười thước, nhà cỏ có tám chín gian.

Cành liễu la đà sau thềm, vườn đào che chắn trước nhà.

Mặt trời buông núi, thôn nhỏ bịn rịn khói lam chiều..."

"Chậc chậc... xem ra Tống lão là fan của Đào Uyên Minh1 rồi?" Ninh Tịch cười nói.

1Đào Uyên Minh còn gọi là Đào Tiềm (365 - 427), tự Nguyên Lượng, người đất Tầm Dương, Cửu Giang, tỉnh Giang Tây. Ông được người đời sau biết đến là một nhà thơ làm quan có phẩm chất vô cùng thanh cao.

Bôn ba suốt cả một ngày, Cung Thượng Trạch đã mệt đến nỗi sắp bò ra đường, kết quả nhìn sang bên cạnh, thấy Ninh Tịch vẫn còn sức mà đọc thơ, thật sự... không thể biết nên dùng từ ngữ gì để tả nữa...

Tứ hợp viện không có cửa, chỉ dùng mấy thanh gỗ ghép lại với nhau làm thành hàng rào, hai người chỉnh trang lại quần áo đầu tóc một chút rồi đi đến trước hàng rào gỗ.

"Xin hỏi, Tống lão tiên sinh có ở nhà không ạ?" Cung Thượng Trạch hỏi với vào trong viện.

Bên trong không có động tĩnh gì.

Nhưng mà nhìn trên nóc nhà có khói, chắc chắn trong nhà phải có người mới đúng. Hai người lại gọi thêm mấy lần nữa, quả nhiên, qua một lúc lâu sau mới có bóng người bước từ trong phòng ra.

Ông cụ ấy mặc áo trường sam bằng vải thô, bộ râu hoa râm, tinh thần quắc thước, dáng vẻ phiêu dật như thần tiên.

Sau khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, ngay lập tức trong đầu Ninh Tịch vang lên hai chữ "thôi xong".

Cái dáng vẻ này của Tống lão nhìn vào đã thấy không còn có ham muốn gì với hồng trần, đã là vô dục vô cầu thì làm sao để thuyết phục!

"Tống lão tiên sinh!" fan não tàn của Tống Căng - Cung Thượng Trạch vừa nhìn thấy thần tượng thì quên hết mệt mỏi, cực kì hăng hái chào hỏi: "Tống lão tiên sinh, rất xin lỗi vì đã mạo muội phá hỏng sự thanh tĩnh của ngài. Cháu tên là Cung Thượng Trạch, là một nhà thiết kế, cháu cực kì thích các tác phẩm của ngài, ngài là nhà thư họa mà cháu yêu thích nhất... Cháu đã từng sưu tập bức tranh "Thập Lí Oa Thanh"2 của ngài..."

2Thập Lí Oa Thanh: Tiếng kêu ếch

Cung Thượng Trạch không hổ là fan cuồng, đối với tác phẩm của Tống Căng đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa, nhìn từ góc độ của Ninh Tịch sự nhiệt tình và kích động trong mắt là thật và rất đơn thuần, nếu như cô có một fan cuồng chạy từ một nơi rất xa đến thăm cô, dù thế nào cũng phải mời vào nhà uống chén trà mới đúng.

"Ở đây không có nhà thư họa nào cả, chỉ có một ông già thôi. Mời cô cậu về cho."

Vẻ mặt của Tống Căng từ đầu đến cuối đều rất hờ hững, thậm chí ánh mắt còn không giống như đang nhìn hai con người có sinh mệnh, ông chỉ trả lời đúng một câu rồi đi thẳng vào trong nhà.

Nhìn cánh cửa vô tình đóng lại trước mắt, vẻ mặt của Cung Thượng Trạch tràn đầy thất vọng: "Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần từ trước... nhưng..."

Ninh Tịch vỗ vỗ vai anh chàng: "Không sao, tốt xấu gì cậu còn gặp được mặt thích đùa dai của ông ấy!"

Cung Thượng Trạch một lần nữa lấy lại tinh thần: "Em còn muốn thử lại một lần nữa."

Ninh Tịch cũng đang có dự định đó: "Vậy đợi thêm một lúc nữa! Nói không chừng Tống lão nhìn thành ý của chúng ta sẽ đồng ý gặp mặt chúng ta thì sao!"

Và... hai người đứng đợi mãi cho đến khi mặt trời xuống núi.

Nhìn thấy trời càng lúc càng tối, Ninh Tịch thở dài một hơi: "Ông trời cũng chẳng biết phối hợp gì cả! Những lúc như thế này phải có một trận mưa to như trút nước mời phải!"

Nhưng mà, rõ ràng là trời không chiều lòng người, hai người đợi mãi cũng không đợi được cơn mưa nào và đương nhiên cũng không đợi được sự đổi ý của Tống lão.

"Thượng Trạch, ngày mai chúng ta lại đến vậy! Muộn nữa là không kịp chuyến xe cuối cùng đâu!"

Tuy rằng Cung Thượng Trạch không cam tâm, cũng chỉ đành quay về trước.

Ngày hôm sau, Ninh Tịch và Cung Thượng Trạch lại đến thôn Đào Nguyên một lần nữa.

Bởi vì lần này đã có kinh nghiệm cho nên giữa trưa hai người đã đến nơi.

Hai người gặp Tống lão trên con đường ven ruộng, trên đầu ông đội một cái mũ cói, đang cặm cụi cấy mạ.

Cách Tống lão cấy mạ rất thuần thục cũng rất nhanh, y như một lão nông dân chính cống chứ chẳng phải là vị đại sư Quốc họa nổi danh trong ngoài nước chút nào!

Tống lão liếc thấy lại là hai người hôm qua, ông cũng không có phản ứng đặc biệt gì, vẫn hờ hững, thờ ơ làm tiếp việc của mình.

"Chiêu làm thân" hôm qua đã thất bại, Ninh Tịch quyết định thay đổi phương án khác, cô nói thẳng: "Tống lão, chào ngài, tôi là người phụ trách của studio Tắc Linh, đây là nhà thiết kế của chúng tôi Cung Thượng Trạch."

"Studio của chúng tôi là công ty chuyên thiết kế trang phục theo phong cách Trung Hoa cổ, nhà thiết kế của chúng tôi cực kì thích các tác phẩm của ngài. Đồng thời cũng vì phong cách của chúng tôi và các tác phẩm của ngài vô cùng phù hợp, cho nên lần này chúng tôi đến đây là muốn bàn với ngài về chuyện hợp tác, không biết ngài có thể suy nghĩ về chuyện này không?"

Sau một khoảng im lặng, Tống lão đứng thẳng dậy, nhìn về phía Ninh Tịch: "Cô gái trẻ, các cô tìm người khác đi thôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một ông già nông dân bình thường mà thôi, không giúp được các người đâu."

Ninh Tịch nghe vậy bất lực cào tóc, móa, sao lại là câu này thế!

Có điều, từ câu nói có thể thấy Tống lão bây giờ đã không muốn can thiệp vào chuyện thế tục nữa rồi, cũng không biết rốt cuộc thứ gì mới có thể đả động ông ấy được đây...

"Tống lão, ngài không thử suy nghĩ lại một lần nữa sao? Dù ngài không trọng danh lợi đi nữa, nhưng lẽ nào ngài không hy vọng các tác phẩm của mình được truyền lại cho đời sau, tiếp tục phát huy giá trị to lớn hơn?" Ninh Tịch thử thăm dò hỏi.

Nghe được câu này, thân hình của Tống Căng thoáng cứng lại.

Chẳng lẽ là động lòng rồi?

Ninh Tịch lập tức căng thẳng, chăm chú quan sát, kết quả là đối phương lại cúi xuống tiếp tục cấy mạ.

Thôi được rồi, lại thất bại rồi...

Nhưng mà chuyện này cũng khó trách được, Tống Căng vốn đã đi đến đỉnh cao sự nghiệp rồi, vang danh khắp nơi, sao có thể coi trọng chuyện hợp tác với một công ty thời trang nhỏ chứ.

Ninh Tịch và Cung Thượng Trạch lại luân phiên thay nhau thuyết phục nhưng vẫn phí công vô ích.

Trước khi đi, Ninh Tịch đặt tư liệu của studio ở trước cửa nhà của ông ấy.

Nhìn thấy Cung Thượng Trạch ỉu xìu như bánh đa ngấm nước, Ninh Tịch vỗ vỗ vai anh ta: "Đừng ủ rũ nữa! Lưu Bị mời Gia Cát Lượng còn phải mời đến lần thứ ba mới thành công đó! Ngày mai chúng ta lại mò tới! Nói không chừng lại thành công thì sao!"

...

Kết quả, ngày thứ ba lại thất bại.

Sau khi trở về Ninh Tịch đi thẳng đến Bạch Kim Đế Cung.

Vừa mới vào nhà, Ninh Tịch đã ngã người ra sofa: "Haiz, haiz, thật khó quá đi mất..."

"Sao thế?" Lục Đình Kiêu đang ngồi trên sofa đọc báo, thấy cô gái nhỏ nhà mình vừa vào nhà đã có cái vẻ ấy bèn vuốt vuốt mái tóc cô hỏi han.

"Thì cái chuyện của vị đại sư Quốc họa đó! Khó mời quá đi mất thôi!" Ninh Tịch lầu bầu.

"Tống Căng?"

"Đúng thế! Cứng hay mềm gì cũng không chịu, kiểu gì cũng không xong! Mấu chốt là người ta chẳng có ham muốn gì, nên em chẳng biết ra tay thế nào!" Ninh Tịch không nhịn nổi phàn nàn.

"Khả năng mời được Tống lão quả thật không lớn, anh đề nghị em nên tìm người khác thì tốt hơn." Lục Đình Kiêu khuyên.

Được rồi, ngay đến cả Lục Đình Kiêu cũng nói thế thì... có lẽ thật sự không mời được rồi...

Ninh Tịch thở dài: "Em cũng cảm thấy thế, thôi thử nốt xem ngày mai thế nào! Cậu chàng Cung Thượng Trạch om trong nhà quá lâu, thể lực quá kém đi, đi đi lại lại mấy ngày đã đổ bệnh rồi! Ngày mai em phải đi một mình... à mà không... Ngày mai là thứ bảy nhỉ! Vừa hay em có thể đưa Tiểu Bảo ra ngoài đi du xuân! Perfect!"

Vừa mới dứt lời, ngay lập tức có một cái bánh bao nhỏ bổ nhào vào lòng cô, gương mặt nhỏ nhắn sáng ngời đầy mong đợi.

Thấy Tiểu Bảo nghe đến đi chơi thôi đã hưng phấn như thế rồi, Ninh Tịch không khỏi cảm thấy áy náy: "Ôi, xin lỗi bánh bao nhỏ nha, dạo này mẹ bận quá không có thời gian đưa con đi chơi! Ngày mai chúng ta đi nhé! Hơn nữa ~ chỉ có hai chúng ta đi thôi ~"

Đi chơi một mình với mẹ mà không có ba! Bánh bao nhỏ vừa mới nghe thế, hai mắt lại càng sáng chói, suýt chút nữa thì làm cho Ninh Tịch mù cả mắt.

Ninh Tịch: "Đúng đúng đúng! Không mang bóng đèn lớn đi!"

Lục Đình Kiêu: "..." Báo ứng đến hơi nhanh thì phải?

"Sao nào, anh có ý kiến gì à?" Ninh Tịch nhướng mày hỏi Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ trả lời: "Không có."

Cô nhóc này rõ ràng biết ngày mai anh phải đi đàm phán một hạng mục, chắc chắn là không đi được còn cố ý hỏi.

"Vậy quyết thế nhé!"

...

Bởi vì ngày mai được đi chơi với mẹ, Tiểu Bảo kích động đến nỗi suýt chút nữa thì mất ngủ cả đêm.

Đây là lần đầu tiên trong đời nhóc được đi chơi xuân với mẹ mà.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Bảo đã tự dậy tự chuẩn bị đồ đạc để đi chơi xuân rồi.

Một nhà ba người sắp xếp đâu vào đấy, chuẩn bị ra cửa thì đúng lúc này, trong căn biệt thự phía đối diện đột nhiên có một người chạy đến: "Đợi đợi, đợi một chút! Còn em nữa mà! Còn em mà!"

"Lục Cảnh Lễ? Sao anh lại đến đấy?" Ninh Tịch ngạc nhiên nhìn người vừa mới chạy đến.

"Anh Hai bảo hai người muốn đi chơi xuân! Đi chơi xuân chắc chắn có thịt nướng! Chắc chắn có ăn cơm dã ngoại! Em cũng đi!" Dáng vẻ của Lục Cảnh Lễ sắp chảy nước miếng đến nơi.

Ninh Tịch cạn lời: "Rốt cuộc thì anh đến để chơi xuân hay là để ăn?"

"Đương nhiên là để ăn rồi! Chị dâu lần trước chị làm thịt nướng ăn ngon quá đi mất! Em cũng không ăn không đâu nhé, em vác ba lô làm cu li cho chị được không?" Lục Cảnh Lễ nói với vẻ nịnh nọt.

"Dù sai cũng là nơi vắng vẻ, để Cảnh Lễ đi với hai người đi." Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh lên tiếng.

"Vậy được thôi!" Ninh Tịch cảm thấy có thêm một người xách đồ hộ cũng rất tốt, quả thực hôm nay cô mang khá là nhiều đồ.

"Vậy... có ngại mang thêm một người nữa... không?" Đằng sau lưng vang lên giọng nói của Giang Mục Dã.

Nhìn thấy Giang Mục Dã không biết từ chỗ nào chui ra, Lục Cảnh Lễ thoáng chốc vẻ mặt đã không vui, như thể có thêm người cướp đồ ăn của mình: "Giang Mục Dã! Sao đi đâu cũng thấy cháu thế hả! Ăn ké bữa khuya thì thôi, giờ đến chơi xuân cũng ké nữa hả!"

"Chẳng phải là bảo đi đến nơi hoang vu à? Những nơi đó chắc chắn không có người đúng không? Gần đây cháu bị mắc chứng sợ đám đông, nhìn thấy nhiều người sẽ đau đầu, đúng lúc đang cần một nơi như vậy để thả lỏng đầu óc!" Giang Mục Dã giả bộ suy yếu nói.

Khóe môi Ninh Tịch co quắp: "Chứng sợ đám đông là cái quỷ gì thế?"

"Đó chính là sự buồn phiền của những người quá nổi tiếng như tôi, bà không hiểu tôi cũng không trách!" Giang Mục Dã buồn bã thở dài.

Ninh Tịch: "..."

Ngứa tay quá, thật muốn đánh người!

Cuối cùng, đội hình dự kiến từ hai người giờ biến thành bốn.

Muốn bám theo thì cho bám vậy, cũng đúng lúc cần một người khiêng đồ hộ, một người thì khi nào Tiểu Bảo đi mệt thì cõng Tiểu Bảo, Trư Bát Giới và Bạch Long Mã phiên bản người nha!

Quyết định xong, Ninh Tịch đi đến trước mặt Lục Đình Kiêu tạm biệt: "Anh yêu, bọn em đi nha ~"

Nghe thấy cái giọng èo èo, sến sền sệt của Ninh Tịch, Lục Cảnh Lễ và Giang Mục Dã biết thời gian cho chó ăn hành đã đến, lập tức ăn ý cùng nhau chạy ra thật xa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx