Là một cô gái lạ mặt.
Cô ta mặt một bộ dạ hành bó sát, trên người toát ra một loại khí chất giống tam sư tỷ Phong Tiêu Tiêu - mùi của giết chóc.
"Anh Tịch, chú Phong cho mời anh." Cô gái kia mặt không chút thay đổi nói.
Ninh Tịch lúc này: "!"
Mẹ nó! Cư nhiên gặp phải người xấu thật!
Tính đến trăm lần cũng không thể ngờ được, cô chỉ xuống nhà mua chai xì dầu thôi mà cũng gặp phải người của Phong Tấn!
Lúc này thứ duy nhất trên người cô có tể làm vũ khí tự vệ chỉ có mỗi chai xì dầu này thôi.
Cô gái kia nói rồi mở cửa chiếc xe đen bên cạnh ra: "Mời."
Ninh Tịch động động não, ngay sau đó, cô cắn kẹo mút rồi nghiêng đầu, dùng giọng điệu không hiểu chuyện gì xảy ra nói: "Chị ơi, chị là ai thế? Hình như chị nhận nhầm người rồi! Em không phải là anh Tịch mà chị vừa nói đâu!"
Cô gái kia nghe thấy vậy thì hơi ngỡ ngàng: "Cô không phải là Ninh Tịch?"
Ninh Tịch tiếp tục nhai kẹo cót két, trưng ra vẻ mặt vô tội lắc đầu: "Chị à, em là thỏ con!"
Cô ta đánh giá Ninh Tịch một lượt, sau đó đánh mắt về phía khu chung cư, ánh mắt sắc lạnh nói: "Tôi thấy cô từ phòng 701 ra."
Ninh Tịch gãi gãi đầu: "701 là nhà của một chị em quen, em thường qua đó chơi nhưng... chị ấy là con gái, không phải là anh!"
Thấy bộ dạng ngây thơ của Ninh Tịch, cô gái kia càng tỏ ra nghi ngờ.
Tuy cô ta đã biết Đường Tịch là con gái, cũng từng thấy ảnh lúc là con gái của người ta, nhưng nếu so sánh với người trước mắt, quả thật không phải là cùng một người.
Chẳng lẽ, cô ta nhầm thật sao?
"Ối, đã muộn thế này rồi á! Chị gái xinh đẹp ơi, em phải về rồi! Nếu không mẹ em sẽ mắng em mất! Bye bye ~" Ninh Tịch nói rồi lại nhảy chân sáo tung ta tung tăng rời đi.
Phía sau, vẻ mặt người kia rõ ràng có chút đắn đo.
Lúc này, tai nghe bluetooth vang lên một giọng nói: "Đón được người chưa?"
"Xin lỗi chú Phong, vừa xong tôi đã nhận nhầm mục tiêu."
"Nhầm mục tiêu?"
"Vâng, tôi vừa gửi một tấm ảnh vào điện thoại chú, phiền chú kiểm cho xem người đó có phải Đường Tịch không."
Sau đó, tai nghe bluetooth truyền lại: "Người trong ảnh... là Đường Tịch."
Cô gái: "..." Con mẹ nó đùa tôi chắc? Đây là Đường Tịch?
Năm đó Đường Tịch còn là nam thần của cô đấy! Nam thần đang yên đang lành trở thành phụ nữ thì thôi đi! Giờ còn trở thành một con thỏ trắng ngây thơ ngốc nghếch thế này là sao?
"Chú Phong! Xin lỗi! Là sai sót của tôi!"
Phía bên kia đường truyền, Phong Tấn ho nhẹ một tiếng: "Quên đi, lần này... cũng không thể trách cô được, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đi!"
"Vâng."
Cô ta dập điện thoại rồi đứng dậy, bật một cái, leo lên tường, cấp tốc đuổi theo Ninh Tịch.
Một lát sau.
Ninh Tịch khó khăn lắm mới tránh được tầm mắt của cô gái kia, vội chạy về chung cư, bỗng một bóng đen từ trên trời xuống, đáp xuống trước mặt cô.
Thấy người trước mắt, Ninh Tịch suýt nữa buột miệng chửi thề!
Không phải hỏi, chắc chắn là bị phát hiện rồi.
Cô gái lạnh lùng đứng trước mặt Ninh Tịch, dùng ánh mắt laze xuyên thấu đánh giá cô: "Kĩ thuật ngụy trang của anh Tịch quả nhiên là lợi hại, ngay đến tôi cũng suýt nữa thì bị anh qua mặt!"
Ninh Tịch: "..."
Ngụy trang cái shit gì! Thường ngày ông đây cũng vậy nhé! Đây mới là bản chất của ông nhé! Ông đây vốn là một chú thỏ đáng yêu đấy, đồ loài người ngu dốt!
Ánh mắt Ninh Tịch lập tức trở nên ác liệt lạnh lẽo: "Tốt xấu gì ngày trước cũng là người cùng hội cùng thuyền, tôi không muốn làm cô bị thương, tránh ra, đừng đợi tôi ra tay!"
Cô gái kia nghe thấy vậy, không bận tâm nở nụ cười: "Nếu là trước đây, tôi quả thật không phải là đối thủ của anh, nhưng giờ... nghe nói anh còn không qua nổi năm chiêu của Phong Tiêu Tiêu?"
Ninh Tịch: "!"
Số chó rồi! Chuyện này mà cô ta cũng biết?
"Anh Tịch, đi với tôi một chuyến, nếu có thể, tôi cũng không muốn làm anh bị thương." Cô gái kia lên tiếng.
Ninh Tịch đảo mắt thấy khẩu súng bên hông cô ta, biết cô ta thuyết phục không được sẽ động thủ.
Chưa nói tới việc giờ trong tay cô không có vũ khí, kể cả có đi chăng nữa, cơ mà nếu đã là người do Phong Tấn cử tới thì sao cô có thể đối phó được.
Cuối cùng, Ninh Tịch vẫn thức thời lên xe.
Trên xe còn một người đàn ông nữa, hắn ta ngồi phía trước lái xe, còn cô gái kia thì ngồi sau với Ninh Tịch.
Cô ta lục soát khắp người Ninh Tịch, ngay đến chiếc kẹp tăm trên đầu cũng không bỏ qua.
Ninh Tịch nghiêng đầu, nhìn cô gái đang bận rộn lục soát mình, lạnh lùng nói: "Đừng sờ nữa cưng à, tôi chỉ xuống nhà mua chai xì dầu thôi, ngay đến điện thoại còn không mang thì trên người làm gì có vật gì nguy hiểm chứ?"
Nghe giọng nói kia cô gái sững người ra, lỗ tai bỗng nóng rực lên...
Đó là tiếng của Đường Tịch... là giọng điệu của Đường Tịch...
Kể cả giờ Ninh Tịch có đang trong bộ dạng thiếu nữ chưa tới tuổi vị thành niên, nhưng với ngữ khí vừa rồi cũng có thể chắc chắn cô là Đường Tịch.
Cô gái kia lắc đầu cố hoàn hồn lại, sau đó liền trói chặt Ninh Tịch, không dám lơ là thiếu cảnh giác.
"Em gái xinh đẹp ơi, có thể tiết lộ một chút xem Phong quân sư mời tôi tới đó làm gì được không?" Ninh Tịch hỏi dò.
"Tôi chỉ làm theo lệnh, những chuyện khác tôi không biết." Cô gái lạnh nhạt nói.
"Cô cũng là thủ hạ của Satan, sao trước đây tôi chưa thấy cô bao giờ nhỉ?"
Cô gái không trả lời, cũng không tiếp lời Ninh Tịch nữa.
Hết cách, Ninh Tịch đành nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng xem xét tình hình.
Điều khiến Ninh Tịch không khỏi kinh ngạc là, tuy đối phương trói cô nhưng lại không hề bịt mắt cô, có vẻ như hoàn toàn không hề bận tâm tới việc cô biết lát nữa mình sẽ bị đưa tới đâu.
Ánh đèn và xe cộ lướt qua ngoài cửa sổ ngày càng ít, chiệc xe dần chạy ra khu vực ngoại thành...
Rốt cuộc đám người này muốn đưa cô đi đâu? Lái xa hơn nữa là tới vùng hoang vu rồi...
Khi Ninh Tịch đang suy đoán đủ thứ trong đầu, cuối cùng chiếc xe cũng đỗ lại trước một căn biệt thự kiểu Âu cổ kính.
Sau khi xuống xe, thấy rõ nơi trước mắt, sắc mặt Ninh Tịch bỗng tái nhợt, cắt không còn giọt máu!
Đệch! Đây là...
Đây chẳng phải căn nhà ma nổi tiếng của Đế Đô sao?
Nghe nói có một người phụ nữ từng treo cổ chết trong nhà, thấy bảo lúc ấy người phụ nữ đó đã mang thai, một thi hai mạng. Thế nên từ đó về sau căn nhà bắt đầu xảy ra rất nhiều chuyện quỷ quái, thậm chí còn dọa chết người tới đây ở, dần dần cũng không ai dám tiếp nhận căn nhà này nữa...
Chuyện quái gì thế này!
Bao nhiêu nơi không tới, sao cứ nhất quyết phải đưa cô tới đây?
Cô sợ ma nhất đấy có biết không hả!
"Anh Tịch, xin hãy buông tay."
Hai tay Ninh Tịch lúc này đang bị trói, chỉ biết dựa vào mấy ngón tay bám chặt lấy cửa xe, sống chết cũng không chịu buông, không chỉ vậy, cô còn chui tọt lại vào xe.
Cô gái cùng tên tài xế đưa mắt nhìn nhau, sau đó tiến lên lôi cô ra ngoài.
Sau lưng Ninh Tịch bị dí súng thế nên đành nhận mệnh bước từng bước về phía căn nhà ma đáng sợ trước mắt.
Cô gái đồ đen thấy sắc mặt Ninh Tịch trắng bệch, hai chân run rẩy, thoáng tỏ ra ngờ vực.
Ban nãy trên đường Ninh Tịch bình tĩnh lắm mà, thậm chí còn ngủ một giấc nữa, nhưng vừa tới đây lại sợ đến mức này.
Nhưng cũng không thể trách Ninh Tịch được, người đó... quả thật rất đáng sợ!
Sau đó, "cạch" một tiếng, cô gái áo đen đẩy cánh cổng căn biệt thự ra.
Chỉ thấy bên trong căn nhà trống rỗng, một mảng u ám.
Trong nhà không có ánh đèn, chỉ có mấy ngọn nến trắng trên vách tường, ánh nến hơi rung nhẹ, tản ra ánh sáng mờ mờ tăm tối, càng khiến nơi này thêm phần quỷ dị.
Dưới ánh nến u ám, những bức tranh chân dung trên tường trông càng giống quỷ, dọa người đến phát kinh, lúc đi, tiếng bước chân "cộc cộc cộc" cứ vang vọng khắp ngóc ngách của căn nhà.
Đồng hồ quả lắc, gương đồng, chân nến bằng bạc, sừng hươu răng thú... được trang trí từng góc trong căn nhà, nơi này thiệt giống như một nơi để quay phim ma, như thể chỉ cần sểnh ra chút thôi thì trong gương sẽ hiện ra một gương mặt quỷ máu tanh dữ tợn, hoặc một con ma mặc đồ trắng treo cổ đột nhiên xuất hiện trước mắt...
Ninh Tịch gian nan tiến từng bước một, bước chân ngày càng nặng như đeo chì.
Phía sau, cô gái áo đen dí súng ép cô bước về phía trước thấy cô đi càng ngày càng chậm, liền bắt đầu khó chịu.
Cô ta đang định mở miệng giục, thì đúng lúc này, trong căn nhà tĩnh mịch bỗng "cạch" một tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc treo tường chỉ đúng mười hai giờ.
"Tong"
"Tong"
"Tong"
...
"A MA!" Lúc tiếng chuông vang lên, Ninh Tịch suýt nữa thì hét tung nóc nhà, cô lộn ngược lại, đập đầu vào ngực cô gái kia, không ngừng run rẩy, rõ ràng đã sợ đến phát run.
Cô gái áo đen: "..."
Nam thần... thế mà... Sợ ma?
Ngay lúc này, cô ta quả thật đúng là phải nghi ngờ về cuộc đời này rồi...
Đáng sợ nhất là, hình tượng nam thần trong lòng cô đã từng bước sụp đổ, nát bét, tan thành mây khói...
Nam thần cái gì chứ, chỉ là phù du thôi...
"Chỉ là tiếng chuông thôi mà." Cô ta lạnh nhạt nhìn con thỏ trong lòng.
"Tiếng... tiếng chuông à... Dọa... Dọa chết tôi rồi hu hu hu..."
"..."
Một lúc lâu sau, cô gái kia mới đưa được Ninh Tịch lên một trong những căn phòng ở trên lầu.
Chỉ có vài bước thôi, nhưng Ninh Tịch làm như trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn vậy.
Lúc đầu cô gái kia còn tưởng Ninh Tịch cố tình kéo dài thời gian, nhưng sau đó mới phát hiện trán cô không ngừng đổ mồ hôi, trông có vẻ thật sự rất sợ hãi, tuyệt đối không phải là giả bộ.
Ninh Tịch thấy cô gái quay người rời đi, lập tức lo lắng đuổi theo chặn lại: "Cô đi đâu?"
"Xin chờ một lát."
"Thế giờ cô định bỏ tôi lại đây một mình à? Không được! Cô đừng đi! Rốt cuộc muốn tôi đợi cái gì? Cô ở đây đợi với tôi không được sao? Cô không sợ tôi lén chạy mất à?"
"Nhiệm vụ của tôi chỉ tới đây thôi."
Cho dù Ninh Tịch có khẩn cầu thế nào, đối phương vẫn vô tình dứt áo rời đi.
"Đệch! Đợi ông đây đây giả nam xem cô còn đi dứt khoát được thế không!"
Cô gái kia bước đi ngày càng một xa, xa tới mất dạng...
Cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, không có lấy một tiếng vang, Ninh Tịch chỉ cần hơi dịch chuyển chút thôi là sẽ phát ra tiếng động, dù có nhỏ mấy cũng sẽ bị phóng to vô hạn, vang vọng mãi bên tai, vô cùng khủng hoảng.
Lúc có hai người đã sợ thế rồi, giờ còn mỗi mình, đối với Ninh Tịch mà nói đúng là cực hình!
Ninh Tịch hít sâu một hơi, cô đọc hết từ Đại Bi Chú đến Thanh Tâm Chú rồi lại Kim Cương Kinh, hết rồi lại tới các giá trị nòng cốt của xã hội chủ nghĩa, cộng sản... không còn gì để đọc để niệm nữa thì cô lại bắt đầu đánh giá căn phòng để phân tán sự chú ý.
Trong gian phòng này chỉ trang trí một ngọn nến trắng phát ra tia sáng lờ mờ, dựa vào đó có thể thấy được phong cách trong và ngoài căn phòng này đều như nhau, chỉ khác ở chỗ là càng u ám đáng sợ hơn. Hơn nữa, cô phát hiện gian phòng này rất lớn, từ cấu trúc tới bố trí có thể thấy chắc đây là buồng ngủ chính.
Buồng ngủ chính!
Nghĩ tới đây, Ninh Tịch vốn đang đứng ở cửa để quan sát căn phòng giờ nhảy phốc ra, tránh khỏi cánh cửa, trốn vào một góc xa xa.
Người phụ nữ tự sát trong truyền thuyết kia chẳng phải đã treo cổ ở cửa buồng ngủ chính sao?
Chính là cái vị trí mà cô vừa mới đứng!
Cuối cùng cô cũng biết âm mưu của bọn chúng rồi, rõ ràng bọn chúng đã chuẩn bị cái này để dọa chết tươi cô mà!
Có những chuyện có dùng cả đời cũng không thể khắc phục được, ví dụ như việc Ninh Tịch sợ ma.
Khi còn nhỏ, lúc cô còn đang ở chỗ ba mẹ nuôi, bà nội trọng nam khinh nữ, đã nhiều lần có ý muốn vứt bỏ cô, có một lần bà ấy đã bỏ cô lại một mình ở bãi tha ma.
Cô cứ ngẩn ngơ ở đó tròn hai ngày hai đêm...
Tình hình lúc ấy, tới giờ cô cũng không dám nhớ lại. Vì thế mà dẫn đến việc cô vẫn rất sợ ma, dù cô biết đó chỉ là thứ hư vô, nhưng cô không khắc phục được và cô cũng không dám xem bộ phim nào liên quan tới ma quỷ là vì thế.
Ninh Tịch hít sâu một hơi, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, cô muốn thử tháo dây trói trên cổ tay, nhưng không cách nào tháo được vì đối phương dùng cách trói chuyên nghiệp, dây thừng cũng được làm từ chất liệu đặc biệt, căn bản không thể tháo nổi. Cô gắng gượng lết đôi chân yếu ớt của mình đi tra xét một vòng trong phòng, cửa chính và cánh cửa sổ duy nhất đều đã bị khóa chặt.
Ninh Tịch nhìn vào chiếc gương trên bàn trang điểm, thấy bên trong là một gương mặt trắng bệch, đó chính là cô, giống như vật tuẫn táng được chôn sâu dưới phần mộ u ám đáng sợ vậy...
Giờ Ninh Tịch chẳng còn sức đâu để mà nghĩ tới việc tại sao Phong Tấn lại nhốt cô ở đây nữa...
Trong căn phòng này, nơi duy nhất khiến cô có thể cảm thấy dễ chịu một chút, có lẽ chính là chiếc giường.
Chân Ninh Tịch mềm nhũn, suýt thì không đi nổi nữa, cô từ từ di chuyển tới chiếc giường, sao đó ôm gối, cuộn tròn mình lại.
Thời gian từng chút trôi qua.
Vẫn không có ai tới, không có lấy một tiếng động.
Tĩnh mịch đến mức dường như cả thế giới này chỉ còn lại một mình cô.
Mãi đến khi ngay đến cây nến trên bàn trang điểm cháy hết và dụi tắt.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Gân trên người Ninh Tịch căng cứng tới mức như muốn đứt hết, trong đầu cô bị trấn áp bởi một thứ gì đó ở nơi sâu thẳm nhất, tựa như một con mãnh thú đang dốc toàn bộ sức lực chi phối...
Một đứa bé bị người thân bỏ rơi, nó cứ đợi ở nơi đó, cuối cùng lại chỉ đợi được những tiếng kêu gào của con thú hoang đáng sợ truyền từ trong rừng tới...
Nó chạy mãi chạy mãi và bị vấp ngã, vừa cúi đầu nhìn thì chỉ thấy một khúc xương đùi trắng toát...
Nó lạc trong khu rừng đầy mồ mả và xác chết, đợi từ đêm đen tới sáng, rồi lại từ sáng tới đêm, đợi mãi đợi mãi cũng không thấy ai tới...
Tiếp theo đó, cảnh tượng trong đầu cứ chốc chốc lại cắt xéo, tới cảnh một buổi chiều ánh nắng chói chang, tiếng xe chói tai, bụng cô truyền tới một cơn đau xót...
Con... con của cô...
Máu... trong mắt... trong tâm trí... tất cả đều là bầu trời đầy máu...
Con! Con của cô!
Chết rồi! Con cô đã chết rồi! Lúc được sinh ra nó đã bị chết luôn rồi! Kể cả không chết thì sao! Chẳng lẽ cô còn muốn nghĩ tới việc nuôi đứa con hoang đó sao?
Không tin... cô không tin... rõ ràng giây phút trước cô còn cảm nhận được sự di chuyển nghịch ngợm qua bàn tay khi chạm lên bụng mình...
Không phải con hoang! Nó không phải con hoang! Nó là con cô, không phải là con hoang!
Từ khi biết được sự tồn tại của nó, cô vẫn luôn yêu thương mong ngóng nó ra đời, nó là con cô! Nó là bảo bối của cô!
Trả lại bảo bối cho tôi! Trả lại cho tôi...
Giọng nói thảm thiết của người con gái ấy không ngừng vang vọng trong đầu cô, cô biết, đó chính là giọng của mình...
Cuối cùng... rốt cuộc cô cũng thấy được đứa bé... Cuối cùng cô cũng thấy được bảo bối của cô...
Trong nhà xác lạnh lẽo... Một đứa trẻ nhỏ bé, toàn thân xanh tím... sớm đã không còn hơi thở nữa...
Con của cô, bảo bối của cô chết rồi... đã chết thật rồi...
"Két két"
Trong bầu không khí tĩnh mịch bỗng có một tiếng vang nhỏ, là tiếng cánh cửa bị khóa chặt được đẩy ra.
"Cạch"
"Cạch"
"Cạch"
...
Cùng với đó là tiếng giày da giẫm xuống sàn nhà, một dáng người cao gầy đẩy cửa tiến vào.
Người đàn ông cầm một ngọn nến trên tay, dưới ánh đèn mông lung mờ ảo, làm nổi lên một gương mặt tuyệt sắc, con ngươi màu xám tro cùng với màu tóc ánh bạc, trông thật quỷ mị...
Hắn bước từng bước về phía chiếc giường trong phòng, tới gần dáng người đen thùi lùi đang cuộn tròn chui rúc ở góc giường.
Cuối cùng, hắn đứng lại trước giường, ngọn nến trên tay chiếu sáng bóng đen nho nhỏ cuộn tròn trên đó.
Trên giường là một cô gái, cô đang ôm chặt gối trong lòng, cả người ướt đẫm mồ hồi, tóc dính bết trên trán, toàn thân không ngừng run rẩy, mồ hôi chảy xuống ướt đẫm...
"Đừng... đừng... con tôi... đừng..."
Rõ ràng thần trí cô đã trở nên mơ hồ, tới khi cảm giác ánh sáng và tiếng bước chân của người đàn ông kia đang ngày càng tiến lại gần, cô mới hơi thả lỏng người, ngẩng lên, nhìn trân trân vào người mới tới bằng con mắt đen láy của mình...
"Chậc, vẫn vô dụng như thế!" Trong bầu không khí u ám vang lên âm thanh trào phúng đầy lạnh lùng của người đàn ông kia.
Ninh Tịch ngẩn ra nhìn người vừa tới, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, không động đậy, cũng không nói gì, như thể vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ vừa rồi.
Lúc này, Ninh Tịch mặc một bộ đồ ngủ thỏ trắng, tay ôm một chiếc gối trắng cuộn tròn trên đầu giường, cả người run lên cầm cập, vành mắt đỏ ngầu, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt...
Dáng vẻ đúng là dễ kích thích con người ta sa đọa...
Ánh mắt người đàn ông ngày càng sâu, ngày một tối lại, hắn từ từ giơ tay ra, bàn tay trắng nõn như thể có thể nhìn thấy hết cả mạch máu từng chút từng chút hướng về môi cô...
Một giây sau, gan bàn tay hắn bỗng truyền tới một cơn đau xót.
Hắn còn chưa kịp tới gần, cô đã cắn mạnh hắn một cái, máu chảy dọc xuống từ khóe miệng cô và mu bàn tay hắn...
Người đàn ông thay đổi sắc mặt, tóm lấy cằm cô bắt cô nhả tay hắn ra rồi đè chặt cô xuống giường, vẻ mặt u ám đáng sợ: "Ha, thủ thân như ngọc là vì ai thế?"
@by txiuqw4